Niệm Niên Hữu Dư - Chương 24: Em tình nguyện bị anh thuần dưỡng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
231


Niệm Niên Hữu Dư


Chương 24: Em tình nguyện bị anh thuần dưỡng


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

59

Dư Hành sinh ra trong mùa đông giá rét, từ khi ra đời hắn đã không có ba, cũng không biết ba mình là ai?

Người khác ở sau lưng mắng hắn là ‘Con hoang’, cũng mắng mẹ hắn là ‘Đĩ điếm’, ‘Dâm đãng’, ‘Thứ ti tiện không biết liêm sỉ’, vân vân… Đủ các loại mắng chửi ghê tởm khó nghe.

Khi còn bé Dư Hành không hiểu, sau này dần trưởng thành, hắn mới hiểu được thì ra mẹ là gái làng chơi, mà hắn lại là con trai của gái điếm, dường như không nên được sinh ra, sự hiện diện của hắn chính là một cái tội.

Mới vừa lên cấp hai không bao lâu, mẹ hắn đã ném hắn cho dì. Từ sau khi mẹ bỏ đi, đối với hắn sinh nhật và năm mới có cũng được không có cũng được.

Vui chơi và ấm áp vĩnh viễn thuộc về người khác, không liên quan đến hắn.

Hắn cứ như vậy cô độc qua bốn năm, chưa từng nghĩ có thể gặp được Nhâm Niệm Niên.

Ngày hôm qua là sinh nhật Dư Hành, Nhâm Niệm Niên dẫn hắn đi khỏi nhà dì, tự mình tổ chức sinh nhật cho Dư Hành.

Lại một lần nữa Nhâm Niệm Niên tự làm bánh kem, trên bánh kem có các loại hoa quả như ô mai, xoài, kiwi và anh đào. Xuất phát từ tư tâm của anh, nhiều nhất vẫn là bưởi.

Đốt nến, Nhâm Niệm Niên vừa vỗ tay vừa hát bài hát sinh nhật chúc mừng Dư Hành, bảo Dư Hành nhắm mắt lại cầu nguyện. Dư Hành nhìn chằm chằm mặt Nhâm Niệm Niên một lúc lâu mới nhắm mắt cầu nguyện sinh nhật.

Sau đó, Nhâm Niệm Niên đang nghiêm túc lại trở nên nghịch ngợm, anh giống như một cậu bé to xác trét bánh kem lên mặt Dư Hành, còn thừa dịp dùng di động chụp vài tấm hình.

Dư Hành ngơ ngác, nhưng hắn không có cách nào đành tùy ý Nhâm Niệm Niên chơi đùa, trong lòng cũng vui vẻ và thỏa mãn mà trước đây chưa từng có.

Kết quả là hôm nay là sinh nhật Dư Hành nhưng Nhâm Niệm Niên lại ăn nhiều hơn hắn, chơi cũng vui hơn hắn. Sau khi Nhâm Niệm Niên ăn uống no đủ, bụng no cành hông, lại để cho Dư Hành giúp anh xoa bụng.

Lần trước Dư Hành xoa bụng giúp anh tiêu hóa, chính là ở ký túc xá giáo viên của Nhâm Niệm Niên.

Về phần hiện tại, Nhâm Niệm Niên nào còn dáng vẻ của giáo viên nghiêm túc? Quả thực cực kỳ giống một con mèo lười, ăn no còn cầu xoa xao, xin Dư Hành xoa xoa cái bụng.

Dư Hành ngây dại…

Chẳng lẽ Nhâm Niệm Niên không e ngại sao?

Hiển nhiên là Nhâm Niệm Niên không ngại, đồng thời anh còn cười híp mắt chủ động cầm tay Dư Hành đặt lên bụng mình. Dáng vẻ híp mắt rất hưởng thụ của Nhâm Niệm Niên làm Dư Hành nhìn đến hoảng hốt, yếu hầu của hắn khẽ nhúc nhích, cũng ngượng ngùng nghiêng đầu sang chỗ khác.

Sau đó Nhâm Niệm Niên còn nói, Dư Hành đã là đàn ông mười tám tuổi, nhất định phải uống rượu chúc mừng sinh nhật, nhưng anh chỉ cho phép Dư Hành uống hai ba ly, mà Nhâm Niệm Niên lại uống hơi nhiều, còn khoe khoang tửu lượng tốt.

Nhâm Niệm Niên hơi say, buổi tối dẫn Dư Hành đến nhà nghỉ ngủ, còn nhất định phải ôm Dư Hành ngủ trên một cái giường.

Dư Hành ngượng ngùng giãy giụa, nhưng Nhâm Niệm Niên sau khi say rượu dính người như da trâu, dùng hai tay hai chân quấn lấy Dư Hành không buông, trong miệng còn rầm rì: “Tiểu Dư, em… Em hát, hát cho… Cho tôi nghe được không?”

Dư Hành giật mình, lúc không có ai hắn đã lén luyện hát, luyện không ít bài hát kinh điển.

Lúc này Nhâm Niệm Niên ở bên tai mình thầm thì nói nhỏ, trong lòng Dư Hành mềm nhũn, cũng lấy hết dũng khí mở miệng: “Anh đang nhẹ nhàng cảm nhận từng lời em nói yêu anh, vẫn còn đó dư vị dịu dàng em trao; anh đang nhẹ nhàng cảm nhận từng phút giây quyến rũ nồng nàn, mẫu người con gái anh mong ước, em đều có đủ…

Đột nhiên em nói em rất yêu anh, em muốn mang đến cho anh một cuộc sống đầy hương vị ngọt ngào. Thêm vào một viên sữa anh khuấy đều sự nhút nhát, ngượng ngùng, mùi vị hòa quyện càng thêm ngọt ngào, nắm chặt lấy tay nhau…”

Bài hát này tên《 Ngọt ngào 》, Dư Hành vừa mới hát hai ba câu, Nhâm Niệm Niên đã nghiêng đầu ngủ mất. Anh ngủ mê man, cũng không biết nghe được mấy câu.

Giấc ngủ này Nhâm Niệm Niên ngủ vô cùng an tâm thoải mái, nhưng mà Dư Hành lại không ngon giấc như vậy.

Sáng nay sau khi tỉnh lại, Dư Hành nhìn giống như gối ôm cỡ lớn, vẫn bị Nhâm Niệm Niên ôm vào trong ngực như cũ.

Lúc này Nhâm Niệm Niên còn chưa tỉnh, cũng không có tính tự giác của giáo viên, lại lầm bầm hai tiếng: “Tiểu… Tiểu Dư, Tiểu Dư Nhi, giúp tôi… Giúp tôi xoa xoa…”

Hình như anh lại trở về trạng thái mèo lười ăn uống no say hôm qua.

Dư Hành rất bất đắc dĩ vươn tay nhẹ nhàng đặt lên bụng Nhâm Niệm Niên, đồng thời hắn tỉ mỉ quan sát gương mặt khi ngủ của Nhâm Niệm Niên.

Dường như gương mặt trắng nõn của Nhâm Niệm Niên được phủ một tầng ánh sáng nhu hòa, lông mi dài mịn rũ xuống như hai cánh quạt nhỏ, chóp mũi hơi hồng, bờ môi cũng rất gợi cảm.

Bất luận nhìn như thế nào, đều là khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ.

Ánh mắt Dư Hành nhìn xuống khóe mắt phải của Nhâm Niệm Niên, nhìn nốt ruồi nhạt màu nâu dưới khóe mắt anh, Dư Hành nghĩ người này cười rộ lên rất ngốc, lại cố tình có một viên lệ chí, là đời trước rơi quá nhiều nước mắt sao?

Nghĩ như vậy, Dư Hành không tự chủ vươn tay sờ một cái.

Khóe mắt hơi ngứa, lúc này Nhâm Niệm Niên mở mắt ra, Dư Hành sợ đến mức lập tức rút tay về.

Nhưng không kịp rồi, bởi vì tay của hắn đã bị Nhâm Niệm Niên túm lấy.

Nhâm Niệm Niên đảo đảo đôi ngươi: “Tiểu Dư, không phải thừa dịp tôi ngủ em tính làm chuyện xấu gì chứ? Định vẽ mặt quỷ cho tôi à?”

Dư Hành: “…..”

Hắn chưa thấy giáo viên nào ngây thơ như vậy.

Tuy Dư Hành không lên tiếng như Nhâm Niệm Niên cũng không tính toán. Trái lại ý cười trên môi anh lại sâu hơn, vươn tay xoa gò má Dư Hành giống như lần đầu tiên khen hắn trong văn phòng, Nhâm Niệm Niên cười cong cong vành mắt: “Chào buổi sáng, Dư Hành mười tám tuổi, dáng vẻ càng đẹp trai hơn!”

Tâm tình hồ tuyết quanh năm đóng băng của Dư Hành tan ra, lúc này nổi lên từng vòng rung động nhu hòa, hắn cũng nói: “Chào buổi sáng, thầy Niên Niên.”

Sau khi hai người rời giường, Nhâm Niệm Niên nhận thấy Dư Hành vẫn luôn liếc trộm lệ chí nơi khóe mắt của anh, lập tức cười nói: “Tiểu Dư, người có lệ chí cũng không nhất định phải là đời trước khóc mà thành. Đời này dễ đa sầu đa cảm nhưng tôi cảm thấy tương lai sẽ gặp được rất nhiều chuyện vui vẻ, gặp được rất nhiều người thú vị, sau này mỗi ngày tôi sẽ cười, cười đến khóc.”

Dư Hành: “…..”

Logic gì vậy? Anh thật là ngu.

“Ha ha ha, bây giờ mỗi ngày trêu chọc em một chút, tôi có thể vui vẻ cả ngày!”

Lúc này Dư Hành còn chưa biết, Nhâm Niệm Niên đã sớm quen dùng nụ cười ngụy trang tất cả chua xót và đau khổ trong lòng.

60

Mùng năm năm mới là ngày đón thần tài. Buổi sáng sau khi Kiều Minh rời giường, mở cửa sổ thì nhìn thấy có hai người tuyết ở bên ngoài, còn có Khâu Tòng Quân đứng bên cạnh người tuyết đang vẫy tay liên tục với y.

“Bất ngờ không? Kinh ngạc không? Mừng không?” Khâu Tòng Quân cười hí hửng chạy tới bên cửa sổ chỗ Kiều Minh, còn lấy lì xì trong túi ra: “Đến đến đến, đại bảo bối Minh Minh, năm mới vui vẻ!”

Kiều Minh: “…..”

Không nghênh đón được thần tài, nhưng lại gặp tán tài* tiểu thiếu gia.

(Ý tứ tài sản sẽ bị phân tán)

Tối hôm qua tuyết rơi lớn, đến sáng nay mặt đất đã đóng một lớp tuyết dày, bên ngoài một màu trắng xóa.

Tối hôm qua Khâu Tòng Quân mạo hiểm quay về đây, hôm nay mới hừng đông hắn đã thức dậy, hưng phấn hoàn toàn không ngủ được bởi vì nôn nóng nghĩ đến có thể gặp Kiều Minh. Cho nên sáng sớm đã chạy tới nhà Kiều Minh, còn đắp hai người tuyết.

Hai người tuyết rúc vào nhau, trước ngực cũng bị Khâu Tòng Quân vạch xuống hai chữ lớn, theo thứ tự là ‘Khâu’ và ‘Kiều’.

Trong mắt Kiều Minh lóe lên một tia ngạc nhiên nhưng lập tức khôi phục bình tĩnh. Lần này y không vội đuổi Khâu Tòng Quân mà mặc thêm áo khoác đi ra ngoài: “Sao cậu tới nhanh như vậy?”

Bây giờ mới chỉ là mùng năm, rõ ràng gần tết nguyên tiêu mới đi học, Khâu Tòng Quân không ở nhà lớn rộng rãi thoải mái lại chạy đến cái nông thôn rách nát này.

“Kiều Minh, cậu đang quan tâm tớ sao?” Ánh mắt Khâu Tòng Quân lấp lánh, cũng không cảm thấy lạnh: “Hì hì, bởi vì tớ quá nhớ cậu! Một ngày không gặp như cách ba thu, Khâu không gặp Kiều, hàng đêm khó ngủ, đứt ruột đứt gan, thiếu niên bạc đầu, sút mười cân thịt!”

Kiều Minh: “Nói tiếng người.”

Khâu Tòng Quân: “Tớ bị người nhà ghét bỏ.”

Bố Khâu là một doanh nhân thành công, nhưng đời sống tình cảm rất lộn xộn. Ông cưới ba người vợ, cưới hai lần, bây giờ bên người lại nhiều thêm một người vợ xinh đẹp nhỏ tuổi hơn ông nhiều, đồng thời trong bụng cũng mang thai một đứa bé trai.

Tạm thời không nói đến em trai chưa ra đời, hiện nay trong nhà Khâu Tòng Quân có bốn người anh trai và bốn chị dâu, tất cả đều là đàn ông. Khâu Tòng Quân cũng không thân thiết với những anh trai chị dâu này, bởi vì hắn và bốn người anh trai là anh em cùng cha khác mẹ, tuổi cũng cách rất xa.

Trong nhà quá nhiều đàn ông, ba lại cho rằng Khâu Tòng Quân không tốt, học tập không giỏi, lại không nghe dạy dỗ nên bị vứt xuống huyện, hoặc là đến nông thôn chịu khổ tôi luyện.

Nhưng trên thực tế, kỳ thực bố Khâu không hiểu tí gì về Khâu Tòng Quân, cũng rất ít khi bỏ sức quan tâm và giáo dục hắn, cho nên trong một thời gian dài Khâu Tòng Quân đều cảm thấy mình là người dư thừa trong nhà.

Mùa đông còn có tuyết rơi nên bên ngoài rất lạnh, Kiều Minh dẫn Khâu Tòng Quân vào nhà.

Hàng năm ba mẹ Kiều Minh đều ra ngoài làm công, đến cuối năm mới vội về nhà, trước mùng năm lại lên xe đi thành phố, cho nên trong nhà chỉ còn bà nội đã già và Kiều Minh.

Gien nhà Kiều Minh rất bình thường, không phải Beta thì chính là Omega, bà nội vẫn ngóng trông con dâu có thể sinh một Alpha ưu tú, nhưng cháu trai Kiều Minh lại là một Beta bình thường.

Nhưng cũng may Kiều Minh rất tài giỏ, không chỉ thông minh mà còn hiếu thuận ngoan ngoãn.

Nhìn thấy cậu bé Alpha như Khâu Tòng Quân, nghe nói còn đến từ thành phố lớn, bà nội Kiều Minh vui ra mặt, đặc biệt hoan nghênh Khâu Tòng Quân, còn dặn Kiều Minh phải chiêu đãi đàng hoàng.

Nhưng thực sự trong nhà không có gì ngon để ăn, Kiều Minh nghe bụng Khâu Tòng Quân kêu hai tiếng liền múc một chén cháo khoai lang bình thường cho hắn ăn.

Khâu Tòng Quân không chút ngần ngại, hắn có thể uống cháo khoai lang do Kiều Minh tự làm cũng đã rất thỏa mãn, lúc này hắn nhìn chằm chằm mặt Kiều Minh, cười ngớ ngẩn không ngừng.

“Khâu Tòng Quân, tôi không thích cậu.”

Đột nhiên Kiều Minh mở miệng, từ chối trực tiếp như vậy làm Khâu Tòng Quân ngẩn ngơ, nụ cười trên mặt cũng cứng lại.

Hắn không cười hi hi ha ha nữa, hỏi y: “Kiều Minh, bây giờ cậu có thích ai không?”

“Không.”

“Vậy cậu có thể thử thích tớ một chút hay không?” Khâu Tòng Quân nhìn Kiều Minh chăm chú, so sánh với lạnh nhạt trong mắt Kiều Minh, trong đôi ngươi của hắn là một mảnh chân thành: “Kiều Minh, tớ đảm bảo sau này sẽ nghe lời cậu nói, cậu nói đông tớ tuyệt không đi tây, cậu nói một tớ tuyệt không nói hai, tớ cũng sẽ đối xử với cậu cực kỳ, cực kỳ tốt! Cậu có thể thử một chút không?”

“…..” Kiều Minh im lặng, một lúc sau mới mở miệng: “Cậu ngốc à?”

Khâu Tòng Quân nóng nảy, đột nhiên kéo tay Kiều Minh: “Nếu như cậu không thích kẻ ngốc, không thích học dốt, tớ sẽ cố gắng trở nên thông minh, cố gắng thi hạng nhất toàn trường.”

“Quả nhiên là cậu ngốc.”

Tuy rằng Kiều Minh nói như vậy nhưng tay đã từ từ nắm lấy tay Khâu Tòng Quân.

61

Mẹ Dư Hành là một Omega xinh đẹp, lại lựa chọn làm ngành này. Dư Hành được sinh ra là một Beta phổ thông, cũng không ngửi được bất cứ tiết dục tố gì trên người hắn.

Chẳng qua hai ngày này, Nhâm Niệm Niên lại mơ hồ ngửi được hương vị trên người Dư Hành, hương vị lúc ẩn lúc hiện làm Nhâm Niệm Niên hoài nghi có phải là mũi anh có vấn đề hay không?

Vì vậy hôm nay Nhâm Niệm Niên lại dựa sát vao Dư Hành, ngửi ngửi nhiều lần, vẻ mặt khó hiểu: “Tiểu Dư, vì sao trên người em đột nhiên có mùi vậy?”

Dư Hành nghe xong cũng rất nghi ngờ: “Vị gì?”

Nhâm Niệm Niên nháy mắt một cái: “Ngọt ngào, giống mật.”

Dư Hành sửng sốt, suy nghĩ một lát rồi nói: “Thầy, bây giờ em cũng có thể ngửi được hương vị trên người thầy.”

Nhâm Niệm Niên hoảng hốt: “A? Em… Em có thể ngửi thấy?”

Theo lý mà nói, sau khi Beta thành niên cũng sẽ không ngửi được mùi tiết dục tố trên người Omega, càng không thể có phản ứng gì, chẳng lẽ Dư Hành đột biến gien?

“Tiểu Dư, hương vị trên người thầy có mùi gì?”

Dư Hành: “Mùi bưởi.”

“Ha ha ha…” Nhâm Niệm Niên cười to, cho rằng Dư Hành đang đánh bậy đánh bạ, lừa gạt anh.

Không biết nghĩ tới điều gì thú vị, con ngươi đen nhánh của Nhâm Niệm Niên đảo quanh: “Cuộc sống trăm món, hương vị cũng chia thành đắng cay ngọt bùi. Tiểu Dư, em nói có phải có người có tiết dục tố vị khổ qua, vị sầu riêng, vị rau thơm không? Hoặc là vị mù tạc, vị lão kiền mụ*, vị thịt kho tàu vị mì thịt bò? Cũng có thể là mùi cồn, tinh dầu, nước hoa? Ha ha ha, có thể có mùi cá trích đóng hộp không?”

(Lão kiền mụ: Dầu ớt Lão Kiền Mụ, là đặc sản truyền thống của vùng Quý Châu)

Dư Hành ngẩn ngơ: “Có thể.”

“Ha ha ha vậy bọn họ cũng thật thê thảm!” Nhâm Niệm Niên cười ngã nghiêng ngã ngửa, cười đến chảy nước mắt.

Thấy dáng vẻ này của Nhâm Niệm Niên, Dư Hành không nhịn nổi: “Thầy đang trêu em sao?”

Dư Hành chỉ phun tào một cái, ai ngờ Nhâm Niệm Niên lại gật đầu: “Ừ, kỳ thực tôi không muốn làm Omega, chỉ muốn làm một Beta thích pha trò!”

Dư Hành: “…..”

Nhâm Niệm Niên đưa quà sinh nhật cho Dư Hành, là một quyển sách《 Tiểu vương tử 》.

Trong lúc nghỉ tết âm lịch, Nhâm Niệm Niên vẫn luôn ở chung với Dư Hành, thấy mỗi đêm Dư Hành đều xem quyển sách này, xem hết lần này đến lần khác, Nhâm Niệm Niên hiếu kỳ hỏi: “Tiểu Dư, em thích nhân vật nào nhất?”

“Hồ ly.” Dư Hành không cần nghĩ ngợi lập tức thốt ra.

Hắn còn lật tới một trang, chỉ vào chữ bên trong cho Nhâm Niệm Niên xem, trong sách có một đoạn thoại hồ ly nói với tiểu vương tử ——

“Đối với ta mà nói, ngươi chẳng qua là một đứa trẻ, giống như ngàn vạn đứa trẻ khác. Ta không cần ngươi, ngươi cũng không cần ta. Đối với ngươi mà nói, ta cũng chỉ là một con hồ ly, giống như ngàn vạn con hồ ly khác. Nhưng nếu ngươi thuần dưỡng ta, chúng ta sẽ cần nhau không thể tách rời. Đối với ta mà nói, ngươi chính là duy nhất trên thế giới này; mà đối với ngươi mà nói, ta cũng là tồn tại duy nhất.”

Nhâm Niệm Niên cười gật đầu: “Nội dung của mỗi quyển sách, từng người đều có cách hiểu khác nhau. Tiểu Dư, thầy nghĩ hồ ly rất dũng cảm, phục tùng con người, nó không quan tâm rơi lệ và đau thương, cũng chấp nhận khả năng bị vứt bỏ, nhưng nó tình nguyện vì thích tiểu vương tử; hồ ly cũng rất thông minh phóng khoáng, cuối cùng nó chọn buông tay bởi vì nó yêu tiểu vương tử.”

Nhâm Niệm Niên vừa nói ra thì một phút sau tay của anh đột nhiên bị Dư Hành chủ động nắm lấy.

Dư Hành từ từ dẫn dắt Nhâm Niệm Niên, để tay anh sờ lên gò má mình. Trong mắt Dư Hành không hề u ám, cả người cũng không toát lên vẻ lạnh lùng, mâu thuẫn và kháng cự người khác, mỗi câu mỗi chữ của hắn, thâm tình gọi tên Nhâm Niệm Niên ——

” Nhâm Niệm Niên, thầy Niên Niên, em tình nguyện bị anh thuần dưỡng.”

Trong nháy mắt, Nhâm Niệm Niên hoàn toàn bối rối…

Ba ngày sau chính thức đi học, lớp Dư Hành cũng tiến vào nửa học kỳ sau lớp 11. Thời gian trôi qua rất nhanh, trong chớp mắt đã nghênh đón đầu xuân tháng ba, gió xuân ấm áp từ trong đất liền thổi ra, cũng mang theo tin tức tốt.

Bắt đầu từ năm trước, Nhâm Niệm Niên đã nhiều lần hỏi thăm tin tức mẹ Dư Hành, bây giờ cuối cùng cũng liên lạc được. Chỉ là Nhâm Niệm Niên không ngờ, mẹ Dư Hành đã bỏ nghề, hiện tại đang ở Mỹ cùng bạn.

Mẹ Dư Hành không tiện nhận điện thoại nên Nhâm Niệm Niên nói chuyện với bạn của mẹ Dư Hành, cũng nói tường tận Dư Hành ăn nhờ ở đậu, chịu đủ mọi ức hiếp.

Sau khi gác cuộc gọi quốc tế, bên mẹ Dư Hành có hành động nhanh chóng. Xa cách năm năm, rốt cuộc cũng chuẩn bị tới thăm đứa con trai ở nông thôn này.

Hồi ức khi còn bé bị gợi ra, Dư Hành cho rằng mình có thể gặp mẹ, nhưng lại thấy một người phụ nữ cao ráo khác.

Người phụ nữ này tóc ngắn giỏi giang, trang điểm xinh đẹp, mang giày cao gót, bên cạnh còn có hai vệ sĩ áo đen.

Nhìn thấy trận thế này, Dư Hành khó hiểu hỏi: “Cô là ai?”

Người phụ nữ tóc ngắn cười dịu dàng với hắn: “Cô họ Hạ, cháu gọi ‘Dì Hạ’ là được, Tiểu Hành, cô là bạn của mẹ cháu.”

Dư Hành vẫn hơi cảnh giác: “Mẹ… Mẹ tôi đâu? Vì sao lại không tới?”

“Tiểu Hành, mẹ cháu bị bệnh đang ở Mỹ điều dưỡng, mẹ cháu nhờ cô dẫn cháu về.”

Hiện tại Dư Hành nhìn thấy dì Hạ, Nhâm Niệm Niên cũng nhận được điện thoại của ba, giọng nói ở đầu dây bên kia có chút nghiêm túc: “Tiểu Niên, ba đã tranh thủ cho con một cơ hội phỏng vấn rất tốt, là trường cấp ba ở thành phố chúng ta, con đừng bỏ lỡ!

Mặt khác, Tiểu Tư cũng sắp tham gia kỳ thi hội họa quan trọng, nó rất nhớ con, cũng cần con ủng hộ. Con đừng tiếp tục ở bên kia nữa, sớm về nhà đi.”

***

Lão kiền mụ:

2920173_3

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN