Niệm Niên Hữu Dư - Chương 42
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Niệm Niên Hữu Dư


Chương 42


102

Động tác Dư Hành thô bạo, xé áo sơmi của Nhâm Niệm Niên, sau đó vùi đầu vào hõm cổ Nhâm Niệm Niên, hắn gặm cắn xương quai xanh của anh, đồng thời ngón tay cầm lấy viên đậu đỏ ở ngực Nhâm Niệm Niên, không ngừng vân vê cùng ngắt nhéo.

Dưới thân hai người, Dư Hành co đầu gối lại, một chân mạnh mẽ xâm nhập vào giữa hai chân Nhâm Niệm Niên.

Đũng quần Dư Hành nhô cao, vừa cứng vừa nóng, cách một tầng vải, cố ý chà xát tới lui ở phía dưới Nhâm Niệm Niên, cám dỗ Nhâm Niệm Niên.

Nhâm Niệm Niên bị Dư Hành đặt dưới thân hô hấp hỗn loạn, tiếng thở dốc càng ngày càng nặng, trên trán anh và chóp mũi toát mồ hôi rất nhiều. Sắc mặt Nhâm Niệm Niên lúc xanh lúc trắng, không giống phản ứng lúc động tình, ngược lại thì giống như đau đớn khi bị bệnh hơn.

Đúng vậy, lúc này bụng Nhâm Niệm Niên đau quặn từng cơn, anh lại tái phát viêm dạ dày.

Nhâm Niệm Niên đau đến toát mồ hôi lạnh, mặc dù gắt gao cắn chặt môi dưới, đau đớn rên hừ hừ rít từ kẽ răng, anh không nhịn được túm lấy cánh tay Dư Hành, ngón tay nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, hoàn toàn không có chút sức lực gì.

Nhận ra Nhâm Niệm Niên không khỏe, Dư Hành vội vàng ngừng động tác thô bạo. Hắn ôm Nhâm Niệm Niên, bởi vì áo Nhâm Niệm Niên đã bị Dư Hành xé nát nên hắn lập tức dùng chăn bọc lấy nửa thân trên trần trụi của Nhâm Niệm Niên.

“Có phải rất khó chịu hay không? Tôi lập tức đưa anh đến bệnh viện.”

Nhâm Niệm Niên nhíu chặt lông mày, cánh môi trắng bệch khép mở, há miệng như muốn nói gì đó, không ngờ một phút sau cơn buồn nôn ập tới, ói ra.

“Nhâm Niệm Niên!” Dư Hành lo lắng kêu to, nhanh chóng dùng ống tay áo lau bên khóe môi cho Nhâm Niệm Niên.

Nhâm Niệm Niên mệt mỏi lắc đầu, có hơi né tránh: “Đừng… Xin lỗi Dư tiên sinh, tôi đã làm… Làm dơ áo của cậu.”

Mắt Dư Hành thoáng qua đau đớn, thầy Niên Niên đã từng lạc quan sáng sủa, bây giờ lại trở thành dáng vẻ tủi thân hèn mọn…

Hai ngày trước, Nhâm Niệm Niên từ Hạ gia trở về, tâm sự nặng nề ăn không ngon, ngủ cũng không yên, thức đến nửa đêm, còn phá lệ uống rượu.

Nhâm Niệm Niên muốn dùng rượu chuốc say chính anh, anh thật muốn say chết, như vậy có thể tạm thời quên đi tất cả, cái gì cũng không quan tâm.

Thế nhưng không biết tại sao, Nhâm Niệm Niên càng uống càng tỉnh táo, sâu trong đáy lòng, những hồi ức làm anh sợ hãi lại hiện lên trong đầu.

Người mẹ dịu dàng trong trí nhớ lúc còn bé, ân sư cô An thấu hiểu lòng người; ba bị tai nạn giao thông cướp đi sinh mệnh, nằm trong vũng máu, cùng với em gái Nhâm Niệm Tư mù hai mắt, luôn nằm trong bệnh viện điều dưỡng…

Nhâm Niệm Niên nghĩ tới rất nhiều người rất nhiều chuyện, lại một lần nữa nhớ lại tai nạn giao thông năm năm trước.

Tình cảnh tai nạn đáng sợ đó, không trách ông trời mà phải trách anh tùy hứng tạo thành, là anh không nên quay lại tìm Dư Hành, là anh hại chết ba, cũng làm hại em gái thành người mù, liệt nửa người dưới, phải nằm bệnh viện nhiều năm như vậy.

Đêm hôm đó không biết Nhâm Niệm Niên uống bao nhiêu chai rượu, dường như hương vị trong miệng cũng thay đổi, vừa đắng vừa chát, trong dạ dày cũng hừng hực một mảnh. Trong lòng anh không ngừng dâng lên chua xót, tự trách và hối hận như một lưỡi dao sắc bén, hung hăng lăng trì Nhâm Niệm Niên.

Tất cả ánh sáng và điều tốt đẹp, trong nháy mắt vặn vẹo thành ác mộng, Nhâm Niệm Niên mất ngủ.

Hạ Sênh nói anh buồn cười, nói anh năm đó rõ ràng đã quyết bỏ rơi Dư Hành, bây giờ lại dây dưa, hơn nữa còn là một thân phận ‘Bạn giường’ hèn mọn.

Đúng vậy, Nhâm Niệm Niên cũng hận chính mình, cũng biết bản thân nực cười đến cỡ nào, bị coi thường, thế nhưng đã hết cách, bởi vì anh…

Thích Dư Hành.

Nhâm Niệm Niên gỡ lục lạc ra, nắm nó thật chặt trong lòng bàn tay, sau đó đặt trước ngực, ngay chỗ trái tim mới có thể miễn cưỡng đi vào giấc ngủ.

103

Lúc Nhâm Niệm Niên tỉnh lại, người đã ở bệnh viện.

Anh nhìn chằm chằm trần nhà màu trắng ngây ngẩn một hồi, sau đó con ngươi chuyển động, dời tầm mắt mới nhìn thấy Dư Hành ngồi trên mép giường canh chừng mình.

Cánh tay Nhâm Niệm Niên còn cắm ống, đang truyền dịch. Dư Hành muốn cầm tay hắn, nhưng sợ tâm tình mình biến động sẽ dùng sức làm đau Nhâm Niệm Niên, cho nên không có nắm.

Thấy Nhâm Niệm Niên tỉnh lại, Dư Hành vén tóc mái lơ thơ trước trán Nhâm Niệm Niên lên, sờ thái dương, xẹt qua lẹ chí nâu nhạt ở khóe mắt phải của anh, sau đó ngón tay nhẹ nhàng lướt trên gương mặt Nhâm Niệm Niên.

“Nhâm Niệm Niên, trước đó tôi đã nói với anh, không phải là anh xem như gió thoảng bên tai đó chứ? Không nghe lọt được một chữ? Tôi nói bao nhiêu lần rồi, bảo anh ăn cơm đầy đủ, ở nhà chờ tôi, nhưng anh…”

“Xin lỗi, Dư tiên sinh.” Nhâm Niệm Niên yếu ớt nói.

Nghe vậy, hành động sờ mặt của Dư Hành bị khựng lại, hắn cúi đầu, hạ xuống một nụ hôn nhẹ lên viên lệ chí ở khóe mắt phải Nhâm Niệm Niên.

“Nhâm Niệm Niên, sau này không được nói xin lỗi với tôi.”

Bởi vì bị viêm dạ dày mà vào viện, rất nhiều công việc của Nhâm Niệm Niên cũng bị chậm trễ. Nhâm Niệm Niên vốn định ngày mai đến trường, nhưng nói thế nào Dư Hành cũng không đồng ý, bởi vì quen biết với hiệu trưởng, hắn thẳng thắn xin nghỉ một tuần giúp Nhâm Niệm Niên.

Nhưng Nhâm Niệm Niên lắc đầu, cảm thấy chính mình cũng không phải bệnh nặng gì, hoàn toàn không cần nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy. Anh còn phải phê bài cho học sinh, soạn giáo án, hơn nữa cũng phải đi thăm em gái Nhâm Niệm Tư.

Nhâm Niệm Niên có rất nhiều chuyện không an lòng, anh không thể nghỉ ngơi, nhưng Dư Hành lại cố chấp bác sĩ, chỉ cho Nhâm Niệm Niên nằm nghỉ ngơi, thậm chí còn nói: “Để tôi làm thay anh.”

“…..” Nhâm Niệm Niên ngẩn người, nghĩ đến Dư Hành vốn là ca sĩ diễn viên, lại cầm viết chấm bài cho học sinh phổ thông, còn xem giáo án ngữ văn của cấp ba, trong lòng liền xuất hiện một cảm giác kỳ lạ.

“Cậu… Cậu biết sao?”

“Anh dạy tôi.”

Trong thoáng chốc, dường như Nhâm Niệm Niên lại thấy được người thiếu niên năm ấy, cả người hắn nhăn nhúm bẩn thỉu, quần áo cũ nát, đôi mắt lại cực kỳ đen nhánh, lộ ra hung tàn, nhưng cũng ẩn chứa bất lực.

Nhâm Niệm Niên lại thấy được ‘Tiểu Dư’ của anh.

Biết được Nhâm Niệm Niên đột nhiên xin nghỉ bệnh, giáo viên toán Chu Phàm vội vàng gọi điện hỏi thăm.

Nhâm Niệm Niên đang muốn nhận thì Dư Hành giành trước một bước, cầm di động của Nhâm Niệm Niên lên nghe: “Đừng quấy rầy anh ấy, anh ấy cần nghỉ ngơi.”

Không nghe được giọng của Nhâm Niệm Niên mà lại là giọng nam truyền đến, Chu Phàm có hơi mờ mịt: “Thầy Nhâm không tiện nghe điện thoại sao? Xin hỏi ngài là?”

“Tôi sẽ chăm sóc Nhâm Niệm Niên.”

Dư Hành lạnh lùng nói, còn không chờ Chu Phàm phản ứng đã cúp điện thoại.

Trong điện thoại đã vang lên tiếng tút tút, Chu Phàm ngây ngẩn cả người, hắn luôn cảm thấy âm thanh này có hơi quen, dường như đã nghe qua, chẳng lẽ là…

Dư Hành nói được thì làm được, giúp đỡ Nhâm Niệm Niên chấm bài, trước tiết học hắn đã viết không ít nội dung vài giáo án trên laptop của Nhâm Niệm Niên, tổng kết kiến thức.

Không chỉ có như vậy, Dư Hành cũng thay mặt Nhâm Niệm Niên đến bệnh viện thăm Nhâm Niệm Tư. Không giống lúc trước luôn ở bên ngoài nhìn xa xa, yên lặng chờ, đây là lần đầu tiên Dư Hành vào phòng bệnh của Nhâm Niệm Tư.

Dư Hành nhìn Nhâm Niệm Tư, Nhâm Niệm Tư trên giường bệnh rất bình tĩnh, tuổi không cách hắn là bao, mặt mày có vài phần tương tự Nhâm Niệm Niên, dáng vẻ thanh tú đáng yêu.

Từ sau khi mù, tuy rằng Nhâm Niệm Tư không nhìn thấy nhưng thính giác và khứu giác lại trở nên khá nhạy cảm, theo Dư Hành đến gần, Nhâm Niệm Tư liền nghe được tiếng bước chân xa lạ.

Tiếng bước chân xa lạ nhưng trên người người này có mùi của anh trai Nhâm Niệm Niên, cho nên Nhâm Niệm Tư vẫn rất thoải mái: “Xin chào, anh là bạn của anh em sao?”

Dư Hành đặt giỏ trái cây lên bàn: “Ừ, tôi họ Dư.”

“Giọng của anh…” Nhâm Niệm Tư ngập ngừng, cô thử dò hỏi: “Anh là Dư Hành, Dư tiên sinh sao?”

Dư Hành hơi ngẩn ra, bề ngoài có thể cải trang, nhưng giọng nói của hắn lại không thay đổi, hắn đoán nếu mình nói quá nhiều có thể sẽ bị nhận ra, lại không ngờ mới vừa nói một câu đã bị Nhâm Niệm Tư phát hiện thân phận.

“Ừ.” Dư Hành gật đầu.

Nhâm Niệm Tư lập tức nhe răng cười: “Dư tiên sinh, em nhớ trước đây anh trai em dạy học ở Tây Bắc, tết cũng không về nhà, lúc đó em rất nhớ anh ấy! Anh ấy và em nói chuyện phiếm trên trời dưới đất, có đề cập đến anh, cũng cho em xem hình của anh. Trong ấn tượng của em, Dư tiên sinh vừa đẹp trai lại phóng khoáng, em còn từng khen anh, không ngờ sau này anh thực sự ra mắt làm minh tinh.”

Dư Hành lẳng lặng nghe, hắn nhìn nụ cười trong sáng trên mặt Nhâm Niệm Tư sẽ nhớ tới Nhâm Niệm Niên mấy năm trước, thầy Niên Niên của hắn.

“Dư tiên sinh, lúc trước em phẫu thuật cần rất nhiều tiền, em hỏi anh trai làm thế nào lại gom đủ? Anh ấy nói gặp được một chủ lớn tốt bụng, dẫn anh ấy đi làm ăn. Bây giờ nghĩ lại, ông chủ lớn trong miệng anh em có phải là Dư tiên sinh không? Là anh giúp em và anh trai sao?” 

Quả nhiên Nhâm Niệm Tư rất thông minh, thoáng cái đã đoán trúng, nhưng Dư Hành cũng không hé răng

Dư Hành im lặng lại càng làm Nhâm Niệm Tư xác định chắc chắn, cô cười nói: “Thực sự cám ơn anh, Dư tiên sinh.”

“Dư tiên sinh, em có thể nhờ anh một việc không?”

“Chuyện gì?”

“Nếu bệnh tình của em bất ngờ trở nặng, nhỡ đâu em không thể cầm cự được mà rời bỏ anh trai, em có thể xin anh chăm sóc cho anh trai em được không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN