Niệm Niên Hữu Dư
Chương 6: Tiểu Dư Nhi
15
Hai ngày sau, Dư Hành đi học.
Mặc dù quần áo trên người hắn không nhăn nhúm bẩn thỉu như ngày đó đánh nhau nhưng đồng phục học sinh vẫn là dúm dó, tóc không chải gọn gàng nên nhìn cũng rối lung tung, huống hồ quanh thân Dư Hành bao phủ áp suất thấp, không ai dám tới gần hắn.
Hai ngày trước, Nhâm Niệm Niên đã nghe nói qua một vài chuyện về Dư Hành. Dư Hành là theo họ mẹ, từ nhỏ đứa trẻ này đã không có cha, nói đúng ra là không biết cha nó là ai, bởi vì mẹ Dư Hành là một gái làng chơi.
Mẹ là một Omega bị người sỉ vả, dâm đãng không chịu nổi, sinh ra một đứa con trai Beta phổ thông, trên người không ngửi thấy một tia tiết dục tố và hương vị đặc biệt nào.
Sau này mẹ Dư Hành tha hương tiếp tục kinh doanh thân thể, mà Tiểu Dư Hành thì bị gởi nuôi ở nhà dì bà con xa. Chớp mắt một cái ba bốn năm trôi qua, bây giờ Dư Hành thành học sinh 11, nhưng mẹ của hắn chưa một lần về thăm, chỉ định kỳ đưa tiền cho dì hắn.
Tính tình Dư Hành quái gở, cực kỳ không hòa hợp với mọi người, hoàn toàn không có bạn bè. Thầy chủ nhiệm nói đến Dư Hành liền đau đầu, cau mày nhấn mạnh nhiều lần với Nhâm Niệm Niên, Dư Hành chính là một học sinh có vấn đề.
Dư Hành thành tích kém, tính tình cứng đầu không nghe khuyên bảo, lại thường gây chuyện thị phi, trốn học đánh nhau mấy lần cho nên bị phạt không ít, còn bị lưu ban một năm. Dư Hành chính là học sinh lớn tuổi nhất trong lớp 11-6 này.
Nhâm Niệm Niên cũng đoán được tình huống chung chung, dù sao cái ngày mà anh vừa mới tới trường báo danh nhậm chức, đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng một chọi năm của Dư Hành. Dư Hành hung ác tàn nhẫn, không thể nào giống như những cậu bé bình thường.
Cặp mắt của Dư Hành lóe lên rét lạnh, đồng tử thâm trầm hung ác, luôn làm Nhâm Niệm Niên nghĩ đến chó sói chạy trốn trong hoang dã, khó có thể thuần phục, nhưng lúc này Dư Hành còn là một chú sói con.
Hôm nay, trong lớp ngữ văn của Nhâm Niệm Niên.
Trước kia Dư Hành luôn gục xuống bàn ngủ, lúc này lại ngồi dậy, thậm chí còn mở sách vở, cầm viết lặng lẽ ghi chép gì đó.
Nhâm Niệm Niên kinh ngạc, mặc dù một mình Dư Hành ngồi cuối lớp, khí thế băng lãng nhưng Nhâm Niệm Niên vẫn cười đi tới.
Dư Hành vẫn cúi đầu như trước, dường như không để ý tới Nhâm Niệm Niên. Thấy dáng vẻ này của Dư Hành, mấy người cán bộ lớp đều có chút bất mãn, Nhâm Niệm Niên cũng không giận không buồn, đến gần muốn nhìn xem hắn viêt cái gì.
Dư Hành lập tức lấy tay che lại.
Mặc dù chỉ liếc vội qua một cái nhưng Nhâm Niệm Niên vẫn thấy thứ Dư Hành viết.
Dư Hành học kém nhưng chữ viết rất đẹp, có thể là hắn muốn chép bài. Nhâm Niệm Niên phân tích bài văn nhắc đến ý chính, Dư Hành đều gạch ngang ghi chú, đáng tiếc là câu bên cạnh rất ít chữ, chắc là không kịp nhớ hoàn chỉnh.
Nhâm Niệm Niên ngẩn người, nghĩ thầm chẳng lẽ tại mình nói quá nhanh sao?
Vì vậy anh thả chậm tốc độ, lượn lờ xung quanh Dư Hành, lại giảng giải một lần nữa, thấy Dư Hành yên lặng viết chữ, Nhâm Niệm Niên hơi nhếch môi mỉm cười.
Trước khi tiếng chuông tan học vang lên, Nhâm Niệm Niên lại một lần nữa đi tới trước mặt Dư Hành: “Tiểu Dư Nhi, sau khi tan học đến văn phòng của thầy.”
“…..” Trong nháy mắt Dư Hành cứng đờ, mà mọi người sửng sốt rồi sau đó bật cười ‘Ha ha ha’.
Tiểu Dư Nhi là cái quỷ gì!
16
Sau khi tan học, Dư Hành mang theo gương mặt u ám gõ cửa văn phòng Nhâm Niệm Niên.
Vốn trong văn phòng còn hai giáo viên, nhưng lúc này bọn họ đã sớm tan làm, vội vã đi dùng bữa tối, bởi vậy chỉ có một mình Nhâm Niệm Niên ở chỗ này. Nhâm Niệm Niên cũng hơi đói, anh cầm táo đã rửa sạch cắn từng miếng, lúc này gặm đến vui vẻ.
Dư Hành vốn đã có sắc mặt khó coi, lúc này lại càng thêm tăm tối.
“Em muốn ăn sao? Tôi có để riêng một quả cho em này, đã rửa sạch rồi.” Dứt lời, Nhâm Niệm Niên đưa trái táo đỏ cho Dư Hành.
Dư Hành không nhận, vẫn ngồi im không nhúc nhích.
Nhâm Niệm Niên cười cười đặt táo xuống, sau đó dùng giọng điệu như nói chuyện với bạn già mà hỏi hắn: “Em còn nhớ tôi không?”
Kỳ thực Nhâm Niệm Niên muốn hỏi Dư Hành, rốt cuộc ngày đó vì cái gì mà đánh nhau?
Dường như có rất nhiều tâm sự, Dư Hành cũng không giải thích, thẳng thắn nhận hình phạt.
“…..” Dư Hành vẫn im lặng như cũ.
“Tiểu Dư Nhi, thầy đang hỏi em.”
“Tôi tên Dư Hành.”
Cuối cùng hắn cũng có phản ứng.
“Ừ.” Nhâm Niệm Niên cười cười: “Bạn học Dư Hành lớp chúng ta, chữ viết thật đẹp, giọng nói cũng dễ nghe.”
Đáy mắt Dư Hành lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng hắn nhanh chóng rũ mi xuống, giấu đi tất cả tâm tình.
Sau đó, Nhâm Niệm Niên đưa sách ngữ văn mình dùng để lên lớp cho Dư Hành: “Hôm nay em mang sách của tôi về đi, bên trong sách có ghi chú rất cặn kẽ, em có thể đối chiếu sung. Ghi chú bổ sung có thể phải mất một thời gian, hôm nay tôi cho bài tập hai ngày nữa rồi giao cho tôi, nếu như không biết chỗ nào thì cứ đến tìm tôi.”
Lúc này, không đợi Dư Hành chủ động đưa tay ra lấy, Nhâm Niệm Niên đã nhét thẳng sách vào tay Dư Hành.
Trên thực tế, bình thường học sinh kém như Dư Hành không giao bài tập, nhưng lời này của Nhâm Niệm Niên đã bày tỏ rõ ràng anh không quan tâm trước kia Dư Hành như thế nào, anh rất khoan dung và tín nhiệm đối với học sinh này.
“Được rồi, còn có một việc…” Nhâm Niệm Niên vừa nói vừa giơ tay lên.
Nhìn thấy Nhâm Niệm Niên giơ tay lên dường như muốn tát tới, Dư Hành siết chặt nắm tay, theo bản năng hắn muốn né tránh hoặc phản kháng. Nhưng ai ngờ Nhâm Niệm Niên lại vươn tay nhẹ nhàng vén tóc mái trên trán che mắt hắn, để lộ ra cái trán sáng bóng và hàng mi dài, bàn tay cũng sờ lên gò má hắn.
“Dư Hành, có ai nói với em chưa? Rằng em… Cực kỳ đẹp trai!”
Trong lòng Dư Hành run lên, ngưng mắt nhìn thẳng hai mắt Nhâm Niệm Niên.
Khi Nhâm Niệm Niên cười rộ lên, đôi mắt anh trong sáng như ngọc, lúc đảo quanh như sao lưu động. Từ trong mắt anh, dường như Dư Hành thấy được một thế giới khác để hắn hướng tới, một thế giới tràn ngập vui sướng và hạnh phúc.
Căn bản không nghĩ tới mình bị sờ mặt, sau khi kinh ngạc qua đi thì hắn cầm sách ngữ văn mà Nhâm Niệm Niên đưa, cúi đầu vội vã rời đi.
Ngày hôm sau khi Dư Hành đi học thì tóc mái dài trên trán đã bị cắt đỏ. Hắn lộ ra ngũ quan sáng sủa, nhìn rất có tinh thần, chỉ là tóc mái do hắn tự tay cắt nên giống như chó táp, có hơi xấu.
Mọi người nhìn thấy đều cố gắng nhịn cười, rất sợ chọc tới Dư Hành cổ quái. Mà Nhâm Niệm Niên vừa thấy hắn lập tức cười to ‘Ha ha’, còn vỗ vai Dư Hành: “Tiểu Dư nhi, lần sau tôi cắt giúp em, đảm bảo đẹp trai hơn, đẹp đến run rẩy luôn!”
Dư Hành: “Tôi là Dư Hành.”
Vì sao ‘Thầy Niên Niên’ mới tới lớp của bọn họ lại không giống như những giáo viên bình thường khác?
Nhìn ngu ngu, còn luôn cười với hắn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!