Niễn Ngọc Thành Trần
Chương 1: Rạp hát sơ ngộ
Lần gặp đầu tiên tại rạp hát
Tác giả có lời muốn nói: Đây là lần đầu tiên viết thể loại dân quốc, đã phải bỏ ra rất nhiều thời gian và tinh lực, cực kỳ phi thường nghiêm túc nghiền ngẫm từng chữ một, hy vọng có thể bày ra cho mọi người một giai thoại hoàn mỹ nhất, lãng mạn nhất, một tình yêu khắc cốt ghi tâm nhất! Mong mọi người ủng hộ nha!
“Thiếu soái, Đinh Kha tiểu thư sẽ tới ngay bây giờ!” Phó sĩ quan cung kính khom người nhỏ giọng nói ở bên tai Viên Trần.
Viên Trần không trả lời, chỉ phất tay ý bảo phó sĩ quan rời đi, đôi giày quân đội mạnh mẽ của phó sĩ quan đi theo tư thế quân sự, lập tức trốn vào trong bóng tối, nhưng anh ta lại thấy rõ khóe miệng Viên Trần lơ đãng giơ lên, hai tròng mắt của hắn giống như bốc cháy, một đường bẻ gãy nghiền nát đến đốt cháy tận cùng của trái tim.
“Ba năm!” Viên Trần giống như lầm bầm lầu bầu lại tựa như đang nhỏ giọng than nhẹ với ai đó, hắn nhìn như trấn định tự nhiên, ánh mắt lại không rời mà nhìn chằm chằm xuống tấm mành chạm đất trên sân khấu kịch, ba năm, hắn rốt cuộc có thể gặp lại cô!
Thì ra không phải không yêu, mà là tình thâm bất thọ*, cường cực tắc nhục**.
(*) Tình thâm không tồn tại lâu dài
(**) Vô cùng xúc phạm
Ba năm trước đây trên đường phố Thượng Hải, chiếc váy trắng ướt nhẹp dán sát vào lưng cô, mái tóc quăn đen nhánh mang theo những giọt nước thẩm thấu vào vạt áo, cô không khỏi hơi co lại hai vai, phảng phất giống như con thú nhỏ bị thương, vòng eo nhỏ bé yếu ớt chỉ cần một tay cũng có thể ôm hết.
Khi đó khoảng cách giữa bọn họ bất quá cách một con phố ngắn, hắn lại để vuột mất cô.
Hai năm trước tại nước Mỹ, chiếc váy đỏ bên ngoài tấm kính màu trà đứng giữa trời tuyết trông hết sức chói mắt, bóng dáng như lửa như máu đỏ tươi của cô in sâu nơi đáy mắt hắn, giống như hạt mưa rơi xuống mặt sông phẳng lặng, lại từng chút một đánh vào tim hắn, cho đến khi lan tràn vào hô hấp của hắn, lại tươi nhuận bắt mắt như thế.
Khi đó đầu ngón tay của hắn chỉ kém nửa tấc là có thể ôm cô vào lòng, cô lại nhào vào trong lòng một người đàn ông khác.
Những ngón tay thon dài của cô lướt trên bàn phím đen trắng, đầu ngón tay lướt qua phím đàn, khúc nhạc kết thúc trong tiếng thì thầm đẹp đẽ và dịu dàng, cô thong dong hoàn thành một bản nhạc, rồi đứng dậy ở trước cây đàn dương cầm, kiên định nói: “Just for You!”
Khi đó Viên Trần đang dùng cơm tối trong một gian phòng cách vách tối tăm, cô thế nhưng lại dùng cách nóng cháy này để thổ lộ với một người đàn ông khác.
Hắn đã từng cho rằng cô đã biến mất theo gió rồi, hết thảy đều trở nên vân đạm phong khinh, mà giờ phút này khi hắn lại một lần nữa trở lại trong bóng đêm, tất cả hồi ức giống như những cơn sóng biển mãnh liệt che trời lấp đất đánh úp lại, không ngừng đánh vào trái tim hắn, Viên Trần chỉ cảm thấy chính mình đã bị ghen ghét tra tấn đến gần như phát điên, thì ra suốt ba năm qua, hắn chưa từng có một khắc quên cô…
Màn che từ từ kéo lên, bên dưới sân khấu kịch trống vắng chỉ có một mình Viên Trần ngồi đó, phó sĩ quan đứng ở phía sau hắn giống như bức tượng điêu khắc vẫn không hề nhúc nhích, quang ảnh mơ hồ đan xen có thể thấy được không ít thị vệ cầm súng đứng ở trong góc.
Viên Trần vươn tay kéo chiếc áo, cổ áo giống như hơi chặt làm hắn có chút thở không nổi, đôi tay hắn giao nhau đặt trên đùi, hô hấp dồn dập lại tiết lộ rằng hắn đang khẩn trương.
Ngay lúc này ở trên đài ánh đèn lộng lẫy, một bóng hình xinh đẹp noi theo ánh đèn từ từ đi ra, cô gái một thân phục trang, khi thì khẽ nâng lên cổ tay trắng nõn, khi thì nhẹ nhàng và thoải mái, hoa thương* trong tay thế nhưng xoay chuyển đến hoa cả mắt, tay áo lay động theo gió.
(*) Hoa thương: Kiếm
Hoa thương thon dài uyển chuyển vung lên, nước chảy hành vân rồng bay phượng múa lại không theo kịp phong tư yểu điệu của cô.
Khi sân khấu kịch đột nhiên trở lại một mảnh tối tăm, dưới ánh đèn lay động còn sót lại có thể thấy được một đôi mắt lạnh tanh, kiêu ngạo tựa cành mai đơn độc giữa trời đông giá rét, khóe miệng hắn như có như không hơi câu lên.
Quả nhiên là cô! Dù chỉ là một bóng lưng hắn cũng có thể liếc mắt một cái là nhận ra cô!
Viên Trần hầu kết chuyển động lên xuống, hắn dường như nín chặt hô hấp, sợ chỉ cần một giây không lưu tâm cô sẽ lập tức phá kén hóa điệp mà bay đi mất, ánh mắt càng một tấc không rời, dõi theo bóng hình cô chậm rãi di động.
Trong nháy mắt, cô bỗng nhiên ngoái đầu nhìn lại, khóe mắt của cô lóe lên một bộ nam trang. Cô hơi ngửa đầu dừng lại, bước chân nhẹ nhàng chậm rãi di chuyển.
Trên đài cô gái chậm rãi xoay người lại, đôi mắt vừa lúc đối diện với Viên Trần, lại không kiêu ngạo không siểm nịnh, trong thần sắc có vẻ bễ nghễ thậm chí còn hơi mang theo khinh thường.
Viên Trần nắm chặt tay lộ ra khớp xương trắng bệch, đến cả trái tim cũng nhảy lên trong nháy mắt.
Cô đúng là Đinh Kha tiểu thư tuyệt sắc danh linh trong miệng phó sĩ quan.
Đinh Kha dừng lại động tác, làn da trắng tuyết làm tôn lên đôi môi đỏ mọng, hai tròng mắt như những vì sao tinh tú, môi đỏ khẽ mở, thanh âm nhu mị lại mang kiên nghị hữu lực, hoa thương trong tay như gió xoáy xoay chuyển, nhung trang chiến trường lại là phong hoa tuyệt đại.
Đinh Kha mỉm cười, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng thân thể chậm rãi xoay tròn, trong phút chốc hoa thương cư nhiên đã rời khỏi tay, như mũi tên rời cung bay đi, hướng thẳng tới chỗ Viên Trần.
Trong bóng tối nhìn không rõ biểu tình của Viên Trần, hắn lại không gợn sóng an ổn ngồi vững như núi Thái Sơn, hoa thương bén nhọn như mũi tên lóe lên tia hàn quang trong nháy mắt xé rách không khí, phó sĩ quan nhìn đến nghiêm túc lại không lưu ý, hắn nhanh tay lẹ mắt lại không bắt kịp tốc độ của hoa thương.
“Vèo” một tiếng xuyên qua không khí, hoa thương như mũi tên nhọn hoắt vững vàng cắm trên mặt bàn gỗ trước mặt Viên Trần.
Như ngàn cân treo sợi tóc, hoa thương dễ dàng hoạt động dưới tay cô, vụn gỗ tức khắc văng khắp nơi, thế nhưng ở trên bàn gỗ đã lưu lại một dấu vết sâu ước chừng nửa tấc, Viên Trần lại nhẹ nhàng liếc cây hoa thương dựng đứng ở trước mặt mình, vẻ mặt cư nhiên không hề kinh sợ!
Đinh Kha sau khi ném cây hoa thương đi liền vội vàng chạy về phía hậu trường, phó sĩ quan móc súng lục ra thì lập tức bị Viên Trần ngăn lại, Viên Trần chẳng những không tức giận, ngược lại đôi mắt hẹp dài còn hơi mang theo ý cười.
Đinh Kha ước lượng còn chưa chạy được hai bước, “A!” Đột nhiên thét lên chói tai, toàn bộ thân mình tức khắc lảo đảo một cái, thế rồi đuôi tóc dài của cô bị người phía sau bắt lấy, cô theo bản năng xoay người nhấc chân lên đá, lại nháy mắt bị một bàn tay hữu lực nắm chặt lấy đầu gối.
Viên Trần một tay đem cô ấn lên tường, màn lụa ngăn cách hậu trường bị gió thu cuốn lên làm đong đưa, đầu gối phải của Đinh Kha còn bị hắn nắm ở trong tay, một cái tay khác đã chặt chẽ đè lại bả vai của cô.
Tư thế này quá mức ái muội, Đinh Kha cũng nhịn không được mà đỏ bừng mặt, nhưng đôi mắt của người trước mặt lại mang theo một tia nhu tình vô biên, nếu theo như lời của Chung Ly Huyền, người chân thật trước mặt này so với ảnh chụp thì tuấn lãng hơn nhiều!
Hắn một thân quân trang oai hùng, giống như quỳnh chi, một loài cây được trồng ở vùng đất Montenegro. Tất cả cho thấy sự sáng chói của thủy tinh, đôi mắt đen nhánh không thấy đáy, như một đầm nước sâu thẳm bao phủ khiến người khác không có cách nào thở nổi.
Viên Trần vốn định mở miệng, hắn có quá nhiều lời muốn hỏi cô, cô tên là gì, cô đến từ nơi nào, vì sao phải ở Thượng Hải và nước Mỹ không ngừng khuấy đảo trái tim hắn, nhưng sau khi giằng co hồi lâu hỏi ra miệng lại là, “Tại sao?”
Tại sao?
Thanh âm của hắn khàn khàn hơi mang theo lười biếng, như pháo hoa bùng nổ ở trong đêm tối, khoảnh khắc bắt đầu liền nở rộ ra nhiều đóa hoa trà nội liễm.
Đinh Kha trực giác tim đập đến hoảng, cho rằng hắn hỏi chính mình vì sao lại phóng hoa thương tới chỗ hắn, thế nhưng vẫn không hoảng không loạn nhoẻn miệng cười, dám đối xử với trưởng nữ của tư lệnh Thượng Hải như vậy, lấy hoa thương dọa hắn còn xem như nhẹ đấy!
Nụ cười của cô mang theo ba phần xinh đẹp, trái tim hắn lại bất giác bị cô cắn nuốt từng ngụm.
“Thiếu soái?” Môi đỏ của Đinh Kha phun ra hai chữ, đôi mắt tràn đầy câu hồn yêu mị, tay như tơ như lụa lướt qua cổ áo hắn, một cái tay khác lại vội vã luồn vào trong bao sờ loạn.
Thiếu soái?
Viên Trần ngẩn ra, tâm đã sớm bị lời này của cô làm cho nóng chảy.
Bàn tay của Đinh Kha giống như một khối băng mỏng, chậm rãi men theo cổ chạm đến da thịt nóng bỏng, sự quyến rũ khó tả trêu chọc cho tâm hồn hắn điên đảo, Viên Trần duỗi tay muốn đi chạm vào khuôn mặt kiều nộn của cô, nhẹ nhàng liếc mắt thế nhưng lại chú ý tới một cái tay khác không an phận của cô.
Cô đã tìm được súng!
Viên Trần ngược lại không hoảng hốt, dứt khoát theo sát hành động dụ dỗ của cô, như cười như không đáp lại đem đôi tay của cô đặt ra sau lưng, trực tiếp bức bách cô áp sát vào thân thể của mình, làm khuôn mặt hai người dính sát vào nhau.
“Đinh Kha tiểu thư, chẳng lẽ là tìm cái này?”
Khẩu súng ngắn Browning tinh xảo đã nằm trong tay Viên Trần, nòng súng lạnh băng nhắm ngay vào huyệt thái dương của cô, cư nhiên là hắn đã thừa dịp dán sát lại đem súng từ tay cô cầm đi!
“Đê tiện!” Đinh Kha nháy mắt đã mất đi vẻ kiều mị vừa rồi, nhíu chặt hai hàng lông mày hung hăng phun ra hai chữ.
Nhưng cô lại không biết bộ dáng nhíu mày tức giận của mình, giống như cành hoa lay động trong đêm khuya, trong lúc vô tình lại tản ra mùi hương càng quyến rũ mê người hơn.
Viên Trần rốt cuộc nhịn không được liền cúi đầu hôn xuống, hắn một tay cầm súng chống ở bên trán cô, một tay kia đem hai cổ tay của cô chế trụ lại ở sau lưng, thân thể cô chống lên vách tường không thể hoạt động một chút nào.
Đầu lưỡi của hắn linh hoạt cạy mở hàm răng của cô, tham lam khát vọng mà quấy đảo, Đinh Kha dùng sức vặn vẹo giãy giụa, hắn lại như một bức tường thành không chút sứt mẻ, trên người Viên Trần mang theo mùi hương bạc hà nhàn nhạt mãnh liệt bá đạo đánh úp lại, không chừa cho nửa phần phản kháng.
Bỗng nhiên Đinh Kha dùng sức cắn xuống, tức khắc một mùi máu tanh lan ra từ giữa răng môi của bọn họ, Viên Trần hừ lạnh một tiếng, hơi chau mày nhưng vẫn như cũ không chịu buông cô ra.
“Viên Trần?”
Thanh âm quen thuộc trong phút chốc xé rách bầu không khí ái muội này, dưới tầng trướng sa khu hậu trường trở nên âm u, nhưng vẫn có thể nhìn rõ được đoàn người đang đi tới.
“Chú Chung Ly?” Viên Trần buông Đinh Kha ở trong ngực ra, ngoái đầu lại nhìn người mặc quân phục màu kaki đang bước tới.
Đinh Kha nhân cơ hội này đẩy hắn ra nhanh chóng trốn thoát, Viên Trần không kịp phản ứng, đang muốn nhấc chân đuổi theo, lại nghe thấy phía sau người gọi to, hắn không tha quay đầu lại ngóng nhìn thân ảnh dần biến mất ở trong bóng đêm kia, nhưng chỉ có thể xoay người đem súng lục nhét vào bên hông, dùng ngón cái tùy ý lau đi vết máu nơi khóe miệng, liền vén lên nụ cười duy trì đi ra ngoài.
Chính văn tạm thời dừng tại đây.
Tác giả có lời muốn nói: Thời gian theo hồi ức nhanh chóng đảo ngược.
Ba năm trước, mành sa màu tím nhạt theo gió lay động bên cửa sổ, cửa kính mở một bên nhìn ra bể bơi màu lam bên trong vườn, kiến trúc tường ngói lưu ly bạch ngọc dưới ánh mặt trời hết sức quyến rũ.
“Tiểu thư, từ từ đã!”
Trên mặt đất của hoa viên châu Âu có một bóng hình xinh đẹp chợt lóe qua, phía sau thế nhưng lại có mấy chục người đang đuổi theo, lại thấy cô gái mặc bộ váy trắng xoay người nhảy lên một chiếc xe đạp nhanh chóng chạy đi, bình thản lướt qua sàn đá cẩm thạch kết hợp giữa Trung Quốc và Phương Tây, tuy vẫn thường xuyên quay đầu lại nhìn thế nhưng cô sớm đã đem đám người đó ném lại ở phía sau rồi, nhưng xuyên qua đình viện to như vậy, sau một lúc lâu mới tới được cánh cổng sơn màu đỏ với những chiếc đinh tán vàng.
“Tránh ra!”
Phó sĩ quan giống như cây tùng bách nghiêm trang đứng thẳng ở cổng, theo những nhịp đạp khi chỉnh tề khi thì loạn nhịp của cô vang lên theo con đường hẹp dài, sắc thái nhung trang ngược lại càng thêm phụ trợ thêm cho nét thanh nhã của cô, “Cảm ơn chú Trần!” Cô kêu lên nhưng cũng không quay đầu lại, chỉ để lại một chuỗi tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc.
Cưỡi trên xe đạp tựa như vũ linh phiêu diêu, tóc đen hơi cuốn lên tung bay ở sau người giống như những dải lụa nằm trên mặt giấy tuyên thành, thanh nhan váy trắng phiêu dật, giống như một nàng tiên du dương, phảng phất như trong nháy mắt liền mạch lưu loát, mọi người nhìn đều bất lực thở dài.
Binh lính canh giữ trước viện giống như tượng gỗ đứng im bất động, chỉ có thân ảnh của vị phó sĩ quan phía trước kia là đạm nhiên cười, họ biết rằng trận thi đấu hàng không hiếm hoi này, vô luận Bắc Bình hay là Thượng Hải đều sẽ phái ra những người phi công ưu tú nhất, màn biểu diễn xuất sắc như thế, Chung Ly Đinh Kha cô há có thể bỏ qua, chỉ bằng hai sợi dây thừng kia của tư lệnh làm sao có thể trói được cô, nghĩ như vậy hồi lâu mới xoay người trở về, đôi giày quân đội lại đạp lên nền đá cẩm thạch vang lên những tiếng cộp cộp.
Xuyên qua những con đường so le thế nhưng không có lấy một bóng người, Đinh Kha đạp càng thêm nhanh hơn nữa, hận không thể một phát tới nơi.
“Cút ngay!” Lại nghe phía sau gầm lên giận dữ, theo đó là tiếng ô tô bén nhọn tiếng vang lên thật to.
“Cút? Tại Thượng Hải ai dám nói cút với tôi!” Đinh Kha tức giận ngút trời, nhíu mày quay đầu lại, một đôi con ngươi như làn nước mùa thu có thần, rạng rỡ, dưới ánh nắng vạt váy trắng thuần phiêu dật, rõ ràng là một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng lãnh diễm kinh người, lại mang theo vui cười ngọt ngào đáng yêu.
“Muốn tôi nhường đường cho anh, không có cửa đâu!” Cô không chỉ không thèm nhìn ngược lại còn cố tình thả chậm tốc độ xe, con đường vốn đã hẹp lại làm tài xế trái phải khó tránh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!