Niễn Ngọc Thành Trần
Chương 3
“Xin lỗi.” Đinh Kha đứng sau tấm lan can được dựng lên tạm thời, huống hồ dáng vẻ hiện tại của cô cũng không tiện đến gần, “Xin hỏi ngài có biết vị phi công kia không?” Đinh Kha dựa vào lan can nhìn phi công đang đứng trên bãi đất trống phía xa.
Bên cạnh người phụ nữ có dung mạo đẹp đẽ quý phái lại ôn hòa ghé mắt nhìn cô gái trẻ này, toàn thân ướt đẫm lại mang theo vẻ ngoan ngoãn đáng yêu, trên khuôn mặt diễm lệ mị hoặc là một đôi mắt sáng ngời, người phụ nữ hơi giật mình rồi lại ngẩng đầu nhìn nhìn ánh nắng tươi sáng trên bầu trời, phảng phất như cô chính là nàng tiên rơi xuống phàm trần.
Đinh Kha thật sự xấu hổ dùng đầu ngón tay thon dài lướt qua tóc mái trên trán, đám người đã giải tán mà người phụ nữ này lại ở chỗ này chờ đợi, chắc là có quen biết với nhân viên công tác ở đây, hoặc là người thân của vị phi công kia, nghĩ như vậy Đinh Kha ngược lại bất giác thấy chính mình hơi đột ngột.
Người phụ nữ chớp chớp mắt, thật hòa ái nhìn chăm chú mỹ nhân trước mắt, “Đó là con trai tôi!” Người phụ nữ khi nói chuyện mang theo dày đặc khẩu âm Thượng Hải, lại tràn đầy kiêu ngạo và tự hào về lời nói của mình.
“Con trai ngài?” Đinh Kha bỗng nhiên cầm lấy tay người phụ nữ, rồi kích động nhảy dựng lên, lão phụ nhân lại cười như bình thường, ai bảo chính mình sinh ra đứa con trai tuấn mỹ như vậy, thỉnh thoảng sẽ có các cô gái tới hỏi thăm.
Đinh Kha lại lập tức cảm thấy không thích hợp, cuống quít thu hồi đôi tay ướt dầm dề của mình, ghé mắt cười rộ lên lấy lòng người phụ nữ, người phụ nữ lại không chút nào để ý, lại hào phóng mở miệng trước, “Con trai tôi tên là Thẩm Tông Tuyền!”
Thẩm Tông Tuyền?
Cái tên rất quen thuộc!
Đinh Kha bất giác nghĩ rồi hất nhẹ những sợi tóc, giọt nước tựa mưa phùn lả tả bay ra ngoài, giống như những viên thủy tinh trong suốt. “Cô gái, thế nào…” Đối mặt với một mỹ nhân đẫm nước như vậy, lại thấy cô hỏi thăm con trai mình, người phụ nữ tất nhiên là nhịn không được muốn hỏi thêm gì đó.
“À, không có gì!” Đinh Kha tức khắc mặt đỏ tai hồng, vẫy vẫy tay che dấu sự xấu hổ của mình, nhưng đôi mắt lại liếc về người phi công mặc trang phục xanh biếc kia, thế nhưng còn nhỏ giọng lí nhí nói một câu: “Thì ra hắn chính là phi công Hắc Sắc Phích lịch!”
Thanh âm của những lời này tuy nhỏ nhưng vẫn bị ngươi fphuj nữ nghe được rõ ràng, bà cũng không khỏi kinh ngạc, thì ra cô gái này này hiểu lầm!
“Không phải, phi cơ màu đen kia là…” Người phụ nữ đang muốn há miệng giải thích, lại thấy cách đó không xa hai người đã đi về phía này, con trai mình Thẩm Tông Tuyền đang tươi cười chạy tới phía trước.
Gió biển thổi phất qua hai người đang sóng vai đi, theo ánh sáng nhìn lại, một người tựa như rừng trúc thanh lãnh cao ngạo, ánh trăng lạnh lẽo, một người lại tựa như ánh mặt trời ấm áp, đó là những vị anh hùng.
Chính văn gặp thoáng qua
Tác giả có lời muốn nói: Cầu cất chứa! Mọi người cất chứa nga!
“Mẹ?” Thẩm Tông Tuyền dẫn đầu chạy tới, trên khuôn mặt non nớt của hắn tràn đầy ý cười ôn nhuận.
“Thiếu soái!” Thẩm Tông Tuyền chỉ chỉ người đàn ông bên cạnh khách khí giới thiệu, thiếu soái vẫn là bộ dáng hờ hững như cũ, nho nhã lễ độ lại lạnh lùng đến làm người khác bất giác cảm thấy xa cách.
Mẹ của Thẩm Tông Tuyền mặc sườn xám, vành tai đeo một viên nam châu bóng mượt, nghiễm nhiên một bộ trang điểm theo phong cách hiện đại, khóe mắt có nếp nhăn thật nhỏ dịu dàng như hoa cúc.
“Thiếu soái mới vừa rồi điều khiển chiếc phi cơ màu đen thật là xuất sắc!” Mẹ của Thẩm Tông Tuyền xoay cái cổ chua xót, xem xong một màn biểu diễn phi hành thế nhưng mệt đến cổ cũng nhức mỏi, thiếu soái vốn muốn khách sáo nên chỉ hờ hững ừ một tiếng.
“Vừa rồi vị tiểu thư này…” Người phụ nữ chỉ vào bên người mình đang muốn mở miệng, lại phát hiện bên người đã sớm không còn ai, “Cô gái nào cơ? Mẹ, vừa rồi khẳng định là mẹ không nghiêm túc xem con lái thử!” Thẩm Tông Tuyền cười oán trách mẹ mình, lại mang theo làm nũng thân mật.
“Ai nói, vừa rồi mẹ xem rất nghiêm túc đấy!” Người phụ nữ nhẹ nhàng chà lau đi mồ hôi trên trán con trai, thiếu soái đứng ở bên người bọn họ, nhìn mẹ con bọn họ ôn nhu thì bất giác thê lương, đành phải chuyển tầm mắt ra xa.
Ánh mắt anh vừa lúc dừng lại ở chỗ ngoặt không xa, cô gái một thân váy trắng quay lưng rời đi, bộ váy trắng tuyết ướt nhẹp dán sát vào lưng cô, nhánh tóc quăn màu đen mang theo một tia nước thẩm thấu vào vạt áo, cô không khỏi hơi co lại hai vai phảng phất như con thú nhỏ bị thương, vòng eo nhỏ bé yếu ớt chỉ một tay cũng có thể ôm trọn.
Trái tim thiếu soái dường như bị đánh mạnh một phát, nhưng nháy mắt lại khôi phục bình tĩnh, không hề gợn sóng.
“Thiếu soái?” Thẩm Tông Tuyền gọi hắn, “Ngài có muốn xem thử chiếc chiến cơ màu trắng của tôi không, chính là của cậu tôi…” Thẩm Tông Tuyền tự hào nói rồi chỉ về hướng chiếc phi cơ màu trắng của mình, thiếu soái chỉ ngoái đầu nhìn lại, khóe miệng hơi giơ lên cho có lệ, vẫn như cũ nói cười tự nhiên, nhưng căn bản không nghe rõ Thẩm Tông Tuyền đang lẩm bẩm cái gì.
Phảng phất như thân ảnh ấy chưa từng xẹt qua, càng chưa từng lưu lại nửa phần dấu vết. Nhưng chỉ trong giây lát vừa rồi, chỗ ngoặt kia đã từng lướt qua một góc váy màu trắng, lại mang theo vẻ đẹp quyến rũ biến mất trước dư quang của anh, nên khuôn mặt như thế nào mới có thể xứng với bóng lưng thon thả như vậy, có lẽ thiếu soái cũng không nghĩ tới, ở nhiều năm sau hắn thế nhưng vẫn như cũ đối với bóng dáng thuần khiết này lưu luyến không quên.
Hắn trấn định tự nhiên nhìn Thẩm Tông Tuyền rời đi, rồi trong phút chốc vội vã chạy về phía chỗ ngoặt kia, ở bến tàu vẫn như cũ người đến người đi không ngừng, gió biển xen lẫn tiếng la của những công nhân khuân vác, giữa nơi chốn phồn hoa chỉ độc không thấy thân ảnh của cô gái váy trắng đâu.
“Thiếu soái!” Phía sau phó sĩ quan mở cửa chiếc Rolls-Royce màu đen.
Sương khói lượn lờ bay lên, thiếu soái châm một điếu thuốc lá đứng ở trước chiếc xe quân đội màu đen, ảm đạm nhìn những con đường ở phía xa, điếu thuốc lá bên khóe miệng thoắt ẩn thoắt hiện mang theo ý cười tự giễu, hắn từ trước đến nay vẫn luôn tự tin, dạng phụ nữ nào mới có thể xứng đôi hắn, đến chính hắn cũng không biết, nhưng tuyệt không nên mê luyến một người phụ nữ mềm mại bất kham như vậy!
Một thân nhung trang đáng nhẽ phải toát lên được vẻ bình tĩnh của hắn, nhưng khuất trong làn khói khuôn mặt của hắn lại càng trở nên khó bề phân biệt, làm người ta càng thêm cảm thấy không rõ.
Bên trong xe phó sĩ quan càng cảm thấy khó có thể lý giải hơn đối với vị thiếu soái mà hắn ta hầu hạ đã lâu này, hắn không nói đi cũng không nói không đi, chỉ lặng yên dựa vào xe và nhìn về phía những con đường ở xa kia, thư thể tìm kiếm những mảnh ký ức còn sót lại ở Thượng Hải. Khói bốc lên giữa những đầu ngón tay thon dài, nhàn nhã bình tĩnh một cách bí ẩn và lười biếng, thậm chí còn mang theo vẻ thâm thúy, mỗi một mặt thiếu soái đều làm người khác không thấy rõ.
Thẩm Tông Tuyền?
Đinh Kha ghé vào trước bàn trang điểm, chiếc gương bạc châu Âu thể hiện rõ dung mạo xinh đẹp của cô, trong căn phòng tràn ngập mùi hương của hoa lan.
“Thẩm Tông Tuyền!”
Giống như nước suối trên núi, róc rách rung động!
Đinh Kha âm thầm lẩm bẩm tên của hắn, người mặc trang phục phi công xanh biếc kia, mẹ hắn là người Thượng Hải, vậy hiển nhiên Hắc Sắc Phích lịch chính là chiến cơ Thượng Hải!
Nhưng vì sao cả ngày ra vào quân bộ, chính mình lại không biết rằng có một người như vậy!
Không, nhất định là cha đã nhìn ra hắn là phi vật trong ao, Thượng Hải với hắn mà nói bất quá cũng chỉ là con rồng trong ao lướt qua liền ngừng, cho nên mình mới chưa từng nhìn thấy nhân vật bí ẩn như vậy, Đinh Kha nhớ tới màn biểu diễn suất sắc của Hắc Sắc Phích lịch kia, liền cười trộm càng thêm kiên định về cái nhìn của mình.
Cô gõ vào đầu mình, giống như minh bạch cái gì, thuận tay cầm lấy microphone mạ vàng bên cạnh, “Giúp tôi kết nối với bộ tư lệnh!” Khẩn trương đến như chỉ còn lại tiếng tim đập bang bang của chính mình, nếu cha có hỏi, cô nên trả lời như thế nào đây.
“Bang.” Đầu kia còn chưa có hồi âm thì microphone đã bị đè xuống, “Đây là gọi điện thoại cho ai?” Một cô gái mặc áo trắng phối cùng váy ngắn màu đen bất thình lình xuất hiện trước mặt Đinh Kha, mắt thấy cô ấy một tay đoạt lấy microphone, gương mặt non nớt bất quá mới chỉ mười ba tuổi mà thôi, nhưng lại có đôi mày đẹp tựa lá liễu, gương mặt trứng ngỗng hơi gầy dịu dàng thanh nhã, con mắt sáng rỡ sóng mắt lưu chuyển, làn da trắng như tuyết, là một vẻ đẹp tuyệt mỹ.
“Tam muội!” Đinh Kha ra vẻ hơi giận, nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ nhu hòa.
Cô ấy là Chung Ly Huyền tam muội của Đinh Kha, Chung Ly Huyền tuy mới chỉ là thiếu nữ mới lớn, nhưng đã trổ mã rỗi rãnh linh nhẹ dật, cô ấy cùng với Đinh Kha hoàn toàn bất đồng tư sắc, cha các cô – Tổng tư lệnh Thượng Hải đã từng nói: Đinh Kha là tuyệt mỹ mẫu đơn vô song, tuyệt không có loài hoa nào dám tranh tài khoe sắc, nhưng từ trong xương cốt lại có thể sánh ngang với sự tranh cường háo thắng của đàn ông, nhìn như vưu vật thiên kiều bá mị hiếm thấy, kỳ thật lại là dã thú khó có thể thuần phục.
Chung Ly Huyền chợt nhìn xuống dung mạo của Đinh Kha, đó là thung lũng trống rỗng, đẹp mà không hào nhoáng, đẹp mà không tầm thường, ba ngàn trượng kiều diễm như họa. Khi đó cha còn chưa nói xong, Đinh Kha đã ra vẻ tức giận kêu la: “Cha thật là bất công, đem con so sánh với mẫu đơn tục khí, Tam muội lại là hoa lan thanh nhã!” Nhưng ai lại không biết đứa con gái được sủng ái nhất của Tổng tư lệnh không ai khác chính là con vợ cả đại tiểu thư Đinh Kha!
“Mau đưa microphone cho chị!” Đinh Kha mơ hồ nghe thấy giọng nói của Trần phó sĩ quan phát ra từ microphone.
Chung Ly Huyền lại cầm microphone một bộ liều chết không chịu buông, trong miệng càng không thuận theo, không buông tha mà nháo lên với cô, “Microphone có thể cho chị, nhưng xe đạp của em đâu?”
Xe đạp?
Đinh Kha la lên một tiếng, trời biết cô đã sớm đem xe đạp ném ở chỗ nào, một đường chạy như bay đi xem trận đấu phi cơ, lại còn gặp phải xe quân đội của Bắc Bình, tưởng tượng đến chiếc Rolls-Royce màu đen thèm dỏ dãi đã lâu kia, Đinh Kha càng cảm thấy tức giận.
Chung Ly Huyền nhìn thấy cô nhăn lại mày liễu, đành phải đưa microphone cho cô, “Đây, coi như chị lợi hại!”
Đinh Kha nhận lấy microphone đã sớm không còn thanh âm, Chung Ly Huyền cố tình cười đi xuống lầu, “Mẹ cả nếu biết chị chạy đi xem trận đấu phi cơ nhất định sẽ phát hỏa!”
Nghe Chung Ly Huyền nói như vậy, Đinh Kha nhanh chóng ngước mắt lên nhìn đồng hồ ở góc tường, kim đồng hồ màu đen đã dịch đến con số bốn.
Thảm! Bốn giờ rưỡi mẹ sẽ từ giáo đường trở về, hôm nay cô chạy tới xem trận đấu phi cơ đã làm kinh động người hầu của cả tòa phủ đệ, nếu như bị mẹ biết cô khẳng định sẽ lại bị phạt khiêu vũ một đêm, tưởng tượng đến cảnh khiêu vũ trong bốn vách tường bằng kính bạc, cô lại còn phải nhảy trắng đêm, Đinh Kha liền thấy da đầu tê dại không khỏi rùng mình một cái, vẫn là nên chuồn đi thì hơn.
“Viên Trần, cháu ngày mai nhất định phải tới trong phủ làm khách, đến lúc đó bác sẽ chiêu đãi cháu!” Tổng tư lệnh mang theo ý cười hiếm hoi, ngay cả giữa chân mày cũng trở nên nhẹ nhàng.
“Chú Chung Ly thật sự quá khách khí rồi.”
Viên Trần chính là vị thiếu soái đến từ Bắc Bình.
Ở trong nhà đứng hàng lão tam, là con vợ lẽ cộng thêm mẹ ruột mất sớm, khiến cho hắn ở trong nhà rất không được sủng ái, cha hắn đối với đứa con của vợ lẽ này giống như bụi đất trống ở trước nhà, vì vậy mới đặt tên là Viên Trần. Nhưng từ khi cha hắn khởi nghĩa vũ trang thống trị Bắc Bình và bốn tỉnh xung quanh, trong nhà huynh trưởng chinh chiến mà chết, chỉ còn lại hắn cùng nhị ca ăn chơi đàng điếm, hắn lúc này mới chậm rãi tiếp nhận quân vụ Bắc Bình, được xưng là thiếu soái.
Đối với lời mời nhiệt tình của Tổng tư lệnh Thượng Hải, Viên Trần tự nhiên là miệng đầy đáp ứng, lần này trong trận đấu phi cơ hắn biểu diễn suất xắc, đủ để tư lệnh quân phiệt các nơi lau mắt mà nhìn vào người mới hai mươi bốn tuổi là hắn.
Viên Trần hiển nhiên cũng không quá thích xã giao như vậy, liên tục mấy ngày như thế càng khiến tâm thần mỏi mệt, phó sĩ quan thay Viên Trần mở cửa xe, hắn giống như mọi khi dựa vào trên ghế sau đè đè huyệt thái dương, giơ tay nhấc chân đều đầy phong tư khoáng đạt.
Phó sĩ quan nhìn thân ảnh vẫn ngồi im không động của Tổng tư lệnh qua gương chiếu hậu, không khỏi nhếch miệng cười, “Thiếu soái, ngài nói tư lệnh Thượng Hải nhiệt tình chiêu đãi ngài như vậy làm gì?”
Viên Trần dựa vào ghế sau không hé răng, phó sĩ quan cười rồi tiếp tục nói: “Nghe nói đại tiểu thư nhà tư lệnh này là mỹ nhân đấy!”
Mỹ nhân?
Viên Trần chỉ lạnh lùng cười, thế gian này mỹ nhân nhiều vô kể, chung quy cũng không thắng nổi tuổi già sắc suy. Phụ nữ mà Viên Trần hắn muốn, không phải loại quấn quanh thích dây dưa ỷ lại hắn, càng không phải là oán phụ phiền muộn thương cảm nơi khuê phòng.
Hắn muốn chính là có thể cùng hắn địa vị ngang nhau, đồng tâm hiệp lực, người phụ nữ cùng chung thiên hạ với hắn!
Nhưng trên đời có người con gái như vậy sao?
Đến chính hắn còn phủ định!
“Cha!” Đinh Kha ôm lấy đầu vai cha cô rồi ngọt ngào gọi một tiếng, nhào vào trong khuỷu tay hắn, Tổng tư lệnh lại gào lên: “Sao lúc này con mới tới?”
Đinh Kha liền sửng sốt, vì sợ mẹ trách tội cô đi xem thi đấu phi cơ, nên mới tới tìm cha cầu cứu, ai ngờ cha cô lại thình lình nói một câu kỳ quái như vậy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!