Ninh Tiên Sinh, Đã Lâu Không Gặp! - Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
183


Ninh Tiên Sinh, Đã Lâu Không Gặp!


Chương 19


Mùa đông năm ấy, ấn tượng đối với Nguyễn Chanh là lạnh lẽo ẩm ướt.Thậm chí rất nhiều năm sau đó, mỗi khi Nguyễn Chanh nhớ lại kỳ nghỉ đông của năm năm nhất, tâm trạng của cô đều không được tốt lắm.

Bà ngoại qua đời, Ninh Quân không từ mà biệt, cô cảm thấy mất mát lạ thường, như đã đánh mất đi thứ gì quý giá.

Có điều thời gian chính là liều thuốc tốt nhất. 

Kỳ nghỉ đông ấy, Nguyễn Chanh theo thầy giáo trường trung học phụ thuộc đi nước Anh. Trong thời gian hai tuần, hoàn cảnh mới giúp nỗi đau trong lòng cô từ từ bị chôn vùi.

Một năm sau đó, một bạn học mới được chuyển đến lớp. Cô Cao dẫn cậu ấy tiến vào: “Yên lặng một chút, đây là bạn học mới của lớp chúng ta. Cố Dịch, hãy giới thiệu về bản thân với các bạn nào.”

“Tôi tên là Cố Dịch, về sau mọi người sẽ hiểu thêm về tôi thôi.”

Giọng điệu này thực sự là muốn ăn đòn.

Các nữ sinh cùng nhìn cậu ta, trong lòng so sánh. Ninh Quân gầy gò, Cố Dịch tráng kiện. Hai người hoàn toàn khác nhau về khí chất, phong cách, có điều đều rất đẹp trai.

Sau một trận cười, cái tên Cố Dịch này rất dễ làm người ta nghĩ đến hai chữ: “Cố ý”.

Cô Cao nhìn chỗ ngồi trong lớp: “Em cứ ngồi hàng cuối cùng của tổ ba đi.”

Cố Dịch nhìn lướt qua chỗ ngồi trong phòng học, anh bước đôi chân dài xuống, ngồi ở hàng cuối cùng.

Lộ Minh chủ động chào hỏi, “Xin chào, mình là Lộ Minh.”

Cố Dịch miễn cưỡng tựa vào chỗ ngồi, “Biết rồi. Một bộ dạng đại ca khí phái.

Lộ Minh cảm thấy bạn học mới dường như không thân thiện lắm.

Bạn học chuyển đến làm cho học kỳ mới mọi người có thêm đề tài để nói chuyện sau mỗi giờ học căng thẳng. Mọi người dần dần đã quên Ninh Quân, dần dần cũng không ai nhắc lại tên của cậu ấy nữa. 

Một tuần sau, mọi người cũng biết được bộ mặt thật của Cố Dịch. Trừ vẻ ngoài đẹp đẽ có thể lừa gạt người ra, những cái khác thực sự khiến người ta mở rộng tầm mắt.

Đến trễ, lên lớp thì ngủ gật, không làm bài tập… Thầy cô giáo các môn đều phải đau đầu.

Thế nhưng cậu ta không sợ tí nào.

Trong lớp dần dần có lời đồn, Cố Dịch là xã hội đen. Vì vậy, Cố Dịch bảo ai giúp cậu ta chép bài tập, người đó liền không ai dám từ chối.

Buổi sáng, Nguyễn Chanh đi thu bài tập Ngữ văn: “Cố Dịch, còn thiếu của cậu thôi đấy.”

Cố Dịch còn ngái ngủ, cậu ta lấy vở bài tập Ngữ văn ra: “Này.”

Nguyễn Chanh mở ra xem, “Cậu chẳng viết gì cả.”

Cố Dịch gục xuống bàn, “Cậu giúp tôi viết chút đi, bữa sau tôi mời cậu uống trà sữa.”

Nguyễn Chanh có chút sửng sốt. Trong đầu đột nhiên nghĩ đến chuyện lúc trước cô nhờ Ninh Quân giúp cô làm bài tập.

“Đùng” một cái, cô đem vở bài tập của cậu ta vứt lên mặt bàn, “Muốn viết thì tự đi mà viết.”

Lộ Minh cũng bị dọa lây.

Cố Dịch tỉnh cả ngủ, “Tôi nói này, con người cậu…”

Nguyễn Chanh nhìn cậu ta chằm chằm, dường như không sợ cậu ta chút nào.

Lộ Minh vội vàng đẩy Nguyễn Chanh ra, “Tớ viết, tớ viết. Công chúa, cậu đi nhanh lên đi.”

Nguyễn Chanh: “… ” Cô nhìn Lộ Minh, vẻ mặt đồng cảm.

Sau khi Nguyễn Chanh rời đi, Cố Dịch hỏi: “Này, cậu ấy là công chúa gì vậy?”

Lộ Minh cười khổ. Cậu ta thật sợ Cố Dịch sẽ đánh Nguyễn Chanh, “Tiệm bánh mì Chanh Tâm là nhà cậu ấy mở, bọn tớ hay đùa gọi cậu ấy là công chúa.”

Cố Dịch cười một tiếng giễu cợt, “Chanh Tâm công chúa…” Đôi mắt đen lóe lên một tia sáng rồi biến mất một cách giảo hoạt.

Những lần sau Nguyễn Chanh đến thu bài tập nữa, cô cũng không không hỏi Cố Dịch nữa. Lộ Minh như biến thành người hầu nhỏ của Cố Dịch, một tên sai vặt hàng ngày chăm sóc cậu ta.

Sáng nay, Nguyễn Chanh dậy muộn, cô điên cuồng đạp xe đạp, nhưng vẫn bị Tống chủ nhiệm bắt được.

Tống nhủ nhiệm đi giày cao gót, đi tới đi lui: “Lần thứ mấy rồi?”

Nguyễn Chanh nhỏ giọng nói: “Học kỳ này là lần đầu ạ.”

Tống chủ nhiệm lắc đầu, bà vừa định giáo huấn cô thì lại có người đến.

Cố Dịch nghiêng đầu, vai đeo cặp sách, cũng không mặc đồng phục học sinh, trên tai phải còn đeo một bông tai màu đen.Thật chói mắt.

Tống chủ nhiệm vừa nhìn thấy cậu ta, sắc mặt càng khó chịu hơn.

Một Ninh Quân đi, lại tới một Cố Dịch. Thật là không còn lời để nói!

Đau lòng! Đau lòng!

Cố Dịch đĩnh đạc nói: “Chào buổi sáng, Tống chủ nhiệm.”

Tống chủ nhiệm trong lòng nóng như lửa đốt, “Nhanh về lớp học, tự học sớm đi.”

Nhóm người như được đại xá.

Cố Dịch ngoảnh sang nhìn Nguyễn Chanh, nháy mắt mấy cái, “Ui, công chúa cũng đến muộn!”

Nguyễn Chanh hung hăng trừng mắt với cậu ta.

Tiết thể dục buổi sáng, Nguyễn Chanh và Tống Hề đánh cầu lông mười lăm phút. Hai người mệt đến nỗi thở hổn hển, ngồi ở một bên nghỉ ngơi.

Nam sinh ở trên bãi tập đá bóng, Cố Dịch dáng người cao to luôn xông lên phía trước đầu tiên.

“Cố Dịch thật là đẹp trai quá!”

“Ngày hôm qua lúc tan học, tớ thấy cậu ta và một nữ sinh tay trong tay đấy.”

“Người lớp nào?”

“Không phải người của trường chúng ta đâu.”

“Tớ muốn báo cáo với chủ nhiệm!”

Nguyễn Chanh híp mắt, giống như không nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ.

Tống Hề cắn khóe môi, nhẹ giọng nói: “Nguyễn Chanh, cậu nhìn thấy dây buộc tóc quả cam của Đường Nhụy chưa? Đường Nhụy nói là người khác tặng cậu ấy, cậu nói có phải là Ninh Quân tặng không? Cậu có nhớ lần đại hội thể dục thể thao trước, trong túi của Ninh Quân không phải là đã rơi ra một cái dây buộc tóc sao?”

Nguyễn Chanh ồ lên một tiếng,đúng vậy, cô nhớ mà.

Đúng là Ninh Quân tặng.

Nguyễn Chanh khẽ giật khóe miệng, “Ninh Quân đã chuyển trường rồi.”

Hôm nay tan học, Nguyễn Chanh đọc xong sách mới hững hờ thu dọn cặp sách.

Trong phòng học yên tĩnh, không một tiếng động. Cô xoay người thì nhìn thấy ở chỗ ngồi quen thuộc kia còn có người: “Ninh Quân, tan học rồi…”

Không có tiếng trả lời.

Nguyễn Chanh bỗng kịp phản ứng ra, cô rón rén rời khỏi khỏi phòng học.

“Đầu đinh” chậm rãi ngồi dậy, một tay cầm túi đi ra ngoài.

Nguyễn Chanh đi trước, cậu ta cách cô chỉ khoảng 50 mét. 

Một trước một sau.

Nguyễn Chanh luôn cảm thấy đằng sau có người đang đi theo mình, cô vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Cố Dịch.

Cố Dịch bĩu môi, ai muốn đi cùng cậu chứ.

Đến bãi đỗ xe rồi, mỗi người tự lấy xe.

Nguyễn Chanh nhìn cậu ta một cái, không nói chuyện.

Cố Dịch cũng không muốn để ý đến cô.

“Ôi, Cố thiếu gia, đã lâu không gặp!” Ba nam sinh đi tới.

Cố Dịch lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, “Tìm đến đánh nhau sao?”

Ba nam sinh nhìn nhau, nháy mắt, “Sao cậu lại chuyển tới trường trung học trực thuộc đại học D rồi. Cố thiếu gia muốn nỗ lực lên Thanh Hoa sao?”

Cố Dịch: “Mục tiêu của bố mày là Harvard Oxford.”

Nguyễn Chanh phì cười một tiếng.

Cả ba nam sinh đều nhìn về phía Nguyễn Chanh, “Bạn học, xin chào!”

Nguyễn Chanh dắt xe định bỏ đi thì một nam sinh cao gầy đã ngồi ngay ở trên yên xe cô.

Nguyễn Chanh: “Cậu đứng lên ngay!”

Nam sinh thấy cô mặt đỏ lên, “Thôi cậu cứ ngồi xe cậu đi!”

Nguyễn Chanh trừng mắt nhìn Cố Dịch, ý là cậu đang làm phiền đến cô, cậu mau để cho bọn họ đi đi.

Cố Dịch nhún nhún vai.

Nguyễn Chanh: “Cố Dịch!”

Ba nam sinh kia đột nhiên cười, vẻ mặt xấu xa: “Cố thiếu gia, bạn gái cậu giận kìa.”

Nguyễn Chanh càng tức hơn.

Cố Dịch thấy vành mắt Nguyễn Chanh đã đỏ lên, “Được rồi, ai về nhà nấy đi.” Cậu ta kéo nam sinh kia tránh ra.

Nguyễn Chanh như một con thỏ, đạp xe vèo một cái liền chạy mất.

Cố Dịch: “…” Cậu ta sờ sờ mũi, “Nữ sinh bây giờ thật không có lương tâm.”

Đêm đó, Nguyễn Chanh về đến nhà. Cô ôm Orange vào lòng, mang chuyện Cố Dịch hung hăng vứt sang một bên.

Ba Nguyễn nghe thấy con gái thì thầm, “Nói gì đó?”

“Không có gì ạ.”

“Đúng rồi, Chanh Chanh, bạn học mới của các con gần đây thế nào?”

“Dạ rất tốt, vô cùng tốt.” Một tay cừ khôi chuyên gây chuyện thị phi.

“Ba nó là bạn của ba, trên lớp học, con nên giúp đỡ nó.”

Nguyễn Chanh ngồi thẳng người dậy, “Người ba nói là Cố Dịch sao?”

“Lần này người cho ba mượn tiền để dùng là ba của Cố Dịch.”

Nguyễn Chanh: “…Thì ra là con trai của chủ nợ.”

Thực ra Cố Dịch cũng biết ngọn nguồn quan hệ của nhà họ Cố và nhà họ Nguyễn. Chỉ là trước giờ cậu ta chưa từng nói đến. Cậu ta ở trường học cứ như vậy, cà lơ phất phơ. Nhưng từ khi quen biết Nguyễn Chanh, cậu ta lại rất thích bắt nạt Nguyễn Chanh.

Mỗi lần Nguyễn Chanh đi thu bài tập, cậu ta từ trước đến giờ đều không chịu phối hợp.

Nguyễn Chanh khi tức giận đều hay trừng mắt, cậu ta liền cười, bộ dạng điển hình cho kiểu cậu thích thế nào thì làm thế ấy đi?

Điển hình của kiểu lợn chết không sợ nước nóng!

“Nghe nói gì chưa? Lần này Ninh Quân đại diện trường học tham gia cuộc thi toán học được hạng nhất đấy.”

Lộ Minh nhẹ giọng, “Có gì ghê gớm chứ.” Cậu cảm thấy tổn thương, bạn cùng bàn cả một học kỳ nói đi là đi. Cậu ta thật không có chút lương tâm mà. 

“Có gì ghê gớm? Cậu đùa sao! Như vậy chắc chắn là cử đi học ở đại học Thanh Hoa rồi.”

Nguyễn Chanh giấu đi vẻ mặt vừa rồi, “Cố Dịch, cậu viết xong thì tự mình nộp cho cô Cao.” Nói xong cô liền đi.

Cố Dịch trầm ngâm trong chốc lát, “Ninh Quân là ai vậy?”

Lộ Minh nghiến răng nghiến lợi, “Đừng nhắc đến cậu ta với tớ!”

Cố Dịch: “…” Cậu suy đoán rằng, Ninh Quân là một bạn nam đã làm tổn thương Lộ Minh và Nguyễn Chanh.

Mùa đông ở thành phố B dài dằng dặc, lại còn lạnh giá, không khí so với Lăng Thành thật là quá khó chịu.

Sau khi đến thành phố B, suốt một khoảng thời gian dài, anh đều không thể thích ứng với không khí nơi này, nên đã bị một trận ốm nhẹ.

Đầu tháng ba, anh trở về Lăng Thành một chuyến. Anh ở tiệm văn phòng phẩm bồi hồi một lúc lâu, mãi cho tới khi người đã đi kha khá, anh nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Nguyễn Chanh và một nam sinh cùng đi ra, hai người vừa đi vừa nói chuyện.

Không biết nam sinh đó đã nói gì, Nguyễn Chanh nghiêng đầu nhìn cậu ta chằm chằm.

Nam sinh đó bật cười vài tiếng, đưa tay lên xoa đầu cô, “Ngốc nghếch!”

Cuối cùng, Ninh Quân cũng không đến tìm Nguyễn Chanh nữa, anh cũng không đi gặp các bạn học trước kia, một mình trở về thành phố B.

Thời gian học cao trung, mỗi ngày học tập đều trôi qua rất nhanh.

Một tuần, một tháng, một năm…

– —

Hai năm sau, kết thúc kỳ thi đại học, thời trung học của họ cuối cùng cũng vẽ lên một dấu chấm.

Lần này, Nguyễn Chanh chọn đi học tại Anh, đi cùng với cô còn có Cố Dịch.

Ninh Quân được cử đi học ở đại học Q, chuyên ngành kinh tế.

Thành phố Hạ Môn ấy, anh vẫn chưa từng đi tới.

– —

Sáu năm sau.

Máy bay ở thành phố B hạ cánh xuống sân bay, từng hành khách dần đi xuống.

Nguyễn Chanh cùng mấy người đi cùng nói lời tạm biệt, “Liên lạc lại sau nhé!”

Cô một mình đi thu dọn hành lý. Vừa bước ra ngoài thì nhìn thấy một cửa ra, một loạt fan hâm mộ đang trông ngóng: “Dịch Hàn! Dịch Hàn!”

Hai năm qua, các tiểu thịt tươi ùn ùn xuất hiện. Năm ngoái, Dịch Hàn nhờ vào sức nóng của Ỷ Thiên Đồ Long Ký, lập tức từ một tiểu sinh tuyến mười tám bay vọt tới hàng ngũ tiểu sinh hạng một. Ai cũng nói Dịch Hàn tốt số, gặp được người đại diện vừa có năng lực lại vừa giỏi giang.

Lần này, Nguyễn Chanh đi Paris để Dịch Hàn chụp ảnh trang bìa.

Không bao lâu sau, Dịch Hàn đi ra.

Đám người lập tức rối loạn.

Thai độ Dịch Hàn thân thiện, khi cười lên còn có một má lúm đồng tiền: “Trời nóng, mọi người nhớ chú ý an toàn. Về nhà sớm nhé.”

“Aaaaaaaaaa…” Một trận thét chói tai.

Nguyễn Chanh cẩn thận bảo vệ camera trên vai từng chút một. Mấy năm nay hối hả ngược xuôi, lưng cõng trang bị, cô sớm đã thành thói quen, cũng không cảm thấy nặng.

Nhìn những fan hâm mộ trẻ tuổi, cô không khỏi nghĩ đến dáng vẻ của chính mình trong những năm tháng ấy.

Ít nhất cũng không điên cuồng yêu thích, theo đuổi một ai.

Ngẫm lại, hình như có vài phần tiếc nuối.

Vào buổi tối, Nguyễn Chanh trở về khách sạn, mới vừa tắm rửa xong, chuông điện thoại di động liền điên cuồng vang lên. Cô cầm lên nhìn, thì ra là điện thoại của trợ lý.

“Tôi vừa đến khách sạn, sao thế?”

“Fan hâm mộ của Dịch Hàn chụp được hình chị và Dịch Hàn rồi, bây giờ mọi người đều đang tìm tin tức của chị.”

” A…Thật nhàm chán!”

“Có điều, chị và Dịch Hàn ở cùng hai ngày, chị cảm thấy cậu ta thế nào?”

“Dáng người đẹp rất đẹp. Bạn gái cậu ta sau này thật có phúc.”

“Con người của chị thật là..!” Trợ lý cười. Có điều người kia của chị ấy cũng không kém, Cố thiếu gia không cùng chị ấy trở về.

Nguyễn Chanh nằm ở trên giường, trầm mặc trong chốc lát, “Anh ấy mấy ngày nữa sẽ trở về.” Cô nhắm mắt lại, “Được rồi, ngày kia chị đến công ty rồi gặp mặt trò chuyện sau.”

“Chị nghỉ ngơi tốt nhé! “

Mấy năm nay Nguyễn Chanh đi qua rất nhiều thành phố, cũng chụp rất nhiều ảnh.

Tạp chí nổi tiếng trong nước “Tầm Nhìn Mới” gửi thư mời cho cô, mong cô có thể gia nhập. Cô suy nghĩ một tuần rồi đồng ý. “Tầm Nhìn Mới” ở thành phố B, ba Nguyễn và mẹ Nguyễn đều hy vọng cô có thể trở về Lăng Thành.

Có điều Nguyễn Chanh quyết định rồi, ba mẹ cũng không nói thêm gì nữa.

Điều ba Nguyễn, mẹ Nguyễn quan tâm nhất bây giờ là vấn đề cá nhân của cô.

Họ cần…con rể.

Nguyễn Chanh ngủ một hồi, chuông điện thoại lại vang lên. Cô đưa tay với lấy, mơ mơ màng màng nhìn thoáng qua.

Giản Tri Ngôn: “Cậu đã về rồi? Mai rảnh không, có buổi tụ họp các bạn cùng lớp.”

Nguyễn Chanh xoa xoa đôi mắt, họp mặt bạn học gì cơ, cô cũng đâu học đại học trong nước.

Nguyễn Chanh: “Không đi.”

Giản Tri Ngôn: “Chúng ta là bạn cao trung, hơn nữa lại là bạn cùng trường trung học phụ thuộc, mười mấy người.”

Nguyễn Chanh: “Ngày mai mình có việc, không đến được.”

Điện thoại im lặng trong mấy phút, sau đó mới có tiếng đáp lại.

Giản Tri Ngôn: “Ninh Quân cũng tới.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN