Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục - Quyển 6 - Chương 321: Nhận thua
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục


Quyển 6 - Chương 321: Nhận thua


Edit: Tâm Tĩnh
Beta: Tiểu Tuyền
Tên tiểu nhị ước lượng linh thạch trong tay, không nói chuyện, tới
khi Hòa Lão Tứ đưa thêm một khối, người ta mới lười biếng bước ra một
bước, lộ ra cửa nhỏ sau lưng.

“Mọi người đều biết tên này có người chống lưng nên hắn mới dám lớn
lối như thế.” Hòa Lão Tứ truyền âm giải thích với Ninh Tiểu Nhàn, sau đó quen thuộc chui vào cửa nhỏ.

Ninh Tiểu Nhàn từng nghĩ, có lẽ buôn bán ngầm sẽ được xây dưới một
hang đá âm u, trên tường đá treo lồng đèn mờ mờ lay động, người buôn bán còn phải lén lút…. Chỉ có điều sau khi nàng đi vào cửa nhỏ mới
phát hiện mình thật sự đã xem thường chỉ số thông minh và sự can đảm của những người này.

Một bước sai, hai phương càn khôn, trừ điều đó ra, nàng chưa nghĩ ra
từ nào để hình dung nơi này. Hiện tại vị trí nàng đang đứng là đại sảnh
của một tòa lầu cực lớn có khí phách thổ hào.

Tòa lầu lớn này chỉ có một màu, căn bản không cần dùng tới màu khác,
cũng không cần dùng vì chỉ có một màu vàng chói mắt. Cái bàn là vàng
ròng đó, chén trà cũng làm bằng vàng, giàn hoa bác cổ, khung đa bảo tất
cả cũng đều là vàng, ngay cả hoa tươi trên giàn hoa cũng nở đóa hoa
vàng. Nàng đưa mắt nhìn bốn phía, phát hiện cả đại sảnh mỗi cây cột, mỗi mặt vách tường, kể cả mỗi một tấc trên vách đá cũng được phủ hoàng kim!

Tòa kim ốc này thật sự danh xứng với thực! Ánh sáng rực rỡ của một
khối vàng, cả tòa kim ốc sáng rực rỡ, đến mặt trời cũng không sánh bằng. Chói mắt như vậy, tự dưng khiến nàng nhớ lại ánh mắt lóe sáng của
Trường Thiên.

Đeo dây chuyền vàng thô to trên cổ, đó là nhà giàu mới nổi, khắp nơi
trong nhà chất đầy hoàng kim được gọi là thổ hào, mà cả tòa lâu đều dùng hoàng kim để xây, phần tài đại khí thô này cũng đã đủ để người ta phải
kính nể.

Vô luận là người, tu sĩ hay yêu đối với tài phú đều có lòng kính sợ,
hơn nữa Ninh Tiểu Nhàn biết rõ, hoàng kim ở thế giới này còn hiếm hơn
rất nhiều so với trên địa cầu, hết lần này tới lần khác nó lại là dược
phẩm tất yếu của rất nhiều đan phương thần kỳ.

Đoán chừng thấy ba tên nhà quê không có kiến thức đang bị rung động
bởi cảnh tượng trước mắt, Hòa Lão Tứ xoay người cười nói: “Tất cả mọi đồ vật bên trong lầu hai tầng này đều là vàng, ngay cả vách tường cũng
dùng vàng ròng nóng chảy rồi làm thành miếng kim loại dán lên. Bởi vì
nghe nói đường chủ đại nhân bình thường thích nhất là vàng, cho nên từng phân đà của Thiên Kim Đường đều dùng hoàng kim để chế tạo và bố trí.”

Thất Tử ngạc nhiên nói: “Đường chủ?”

Hòa Lão Tứ trừng mắt nhìn nói: “Ta chưa nói qua cho các ngươi sao? Cả khu sa mạc Ám Tang đều thuộc sản nghiệp của Thiên Kim Đường! Nơi này
chỉ là một phân đà của Thiên Kim Đường thôi, xưng là Nạp Kim Lâu. Tuy
nói chuyện này cho tới bây giờ không có người nào nói rõ nhưng ở sa mạc
này là bí mật đã được công khai.”

Ý nghĩa của tên Thiên Kim Đường là lầu nhà đều muốn dùng ngàn vàng
chế tạo sao? Cái tên này giống như đã từng quen biết, Ninh Tiểu Nhàn
nhíu nhíu mày. Trường Thiên nhắc nhở nàng: “Nam Cung Chân liều mạng tích lũy thần lôi, chẳng phải muốn ngươi chuyển giao cho Đường chủ Thiên Kim Đường sao?”

Aha, hóa ra là thế. Nàng vẫn cho rằng khai sơn lập ra tiên phái có
truyền thống quang minh chính đại, nào biết còn quản lí thu nhận đồ trộm cướp, có phần hơi tà môn nha. Bây giờ nàng muốn biết, rốt cuộc Thiên
Kim Đường có bao nhiêu phân đà, rốt cuộc có bao nhiêu tòa nhà lấp lánh
kim quang. Phân đà được bố trí thành khí phái như vậy rồi, vậy tổng đà
thì sao?

“Ngô Lục Chỉ ở chỗ này rồi.” Hòa Lão Tứ chỉ một góc của đại điện. Lúc này mọi người mới tìm thấy bên trong một vùng kim quang lấp lánh có một cái bàn nho nhỏ, dĩ nhiên cũng chế tạo từ vàng ròng. Nhưng ở trong đại
điện một mảnh hùng vĩ nó thật sự nhỏ bé đến mức khiến người ta xem nhẹ.
Hơn nữa phía sau cái bàn còn đứng một người mặc trang phục màu vàng, có
vóc dáng rất thấp, thậm chí so với Ninh Tiểu Nhàn còn thấp hơn gần nửa
cái đầu. Nếu không phải hắn có làn da ngăm đen, xem như một điểm đen
trong vạn kim, quả thực không dễ dàng bị nhìn thấy.

Hòa Lão Tứ dẫn đầu bước nhanh tới. Bộ dáng như rất quen thuộc với
người ta. Đợi đi qua một nửa đại điện, hắn đột nhiên nghiêng đầu nói
với ba người: “Các ngươi có biết, tại sao phân đà Thiên Kim Đường rõ
ràng giấu vàng nạp ngọc nhưng một người thủ vệ cũng không có không?”

Thất Tử hăng hái bừng bừng hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì … cả tòa Nạp Kim Lâu chính là một pháp khí! Người tự nguyện
tiến vào Nạp Kim Lâu, giống như đã vào tròng, nếu không được lâu chủ
đồng ý thì không ra ngoài được, càng không được động võ. Thậm chí không
được nhúc nhích! Ngay cả quyền sanh sát đều nắm giữ trong tay hắn!” Nụ
cười của hắn đột nhiên tràn đầy ác ý.

Trong lòng Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên ‘ong’ một tiếng: “Không tốt, tên này muốn tác quái!”

Quả nhiên động tác kế tiếp của Hòa Lão Tứ chính là phóng chân nhanh
chóng xông về phía trước. Hắn tính toán kế sách này đã lâu, quả nhiên
dùng khí lực toàn thân tập trung vào trên đùi, một bước kia đã nhảy qua
gần cung vàng điện ngọc, trong miệng hô to: “Ngô chưởng quỹ. Cứu ta!”

Hắn ta vừa đề khí quát, quả nhiên chấn động Kim Lâu, tiếng kêu vang
vọng trong tòa lầu trống trải. Ngô Lục Chỉ ở phía sau mấy cái bàn, biết
rõ có người vào Nạp Kim Lâu nhưng còn đang cúi đầu lật xem văn thư, nghe thấy tiếng rống to sợ hãi thì giật mình ngẩng đầu lên nhìn. Nghĩ đến từ lúc hắn trấn giữ Nạp Kim Lâu tới nay, vẫn chưa từng có người nào dám ồn ào trước mặt mọi người như vậy. Lầu hai vốn rộng rãi, sau khi tiếng hét lớn kia vang lên, có vài người đang đứng ở thang lầu bên cạnh ló đầu ra nhìn xuống.

Từ lúc Hòa Lão Tứ vào này Nạp Kim Lâu, tâm tình lập tức buông lỏng.
Nơi này là địa bàn Thiên Kim Đường, chỉ cần Ngô Lục Chỉ lên tiếng, bảo
đảm mấy người này có đến mà không có về. Ở bên ngoài hắn bị ba người này chèn ép, trong lòng cực kì tức giận không nhả ra được, thật sự không
thoải mái, thật vất vả mới dụ bọn họ vào,liền không nhịn được muốn thấy
vẻ mặt kinh hãi hối hận của bọn họ.

Thấy Ngô Lục Chỉ nhìn sang, Hòa Lão Tứ mừng rỡ, tiếp theo muốn thốt
lên một câu: “Ba người này muốn trộm bảo bối Thiên Kim Đường, mau bắt
lấy đám bọn họ!”

Đáng tiếc, lời này chưa có cơ hội nói ra.

Rõ ràng hắn đã xông qua đại điện, cách cái bàn Ngô Lục Chỉ đang đứng
chỉ khoảng hai trượng, ngay cả chòm râu dưới hàm lão có mấy cái cũng
nhìn thấy rõ. Nhưng hết lần này tới lần khác đúng lúc này, hết lần này
tới lần khác đúng vào lúc này ——

Hắn đột nhiên phát hiện mình không nhúc nhích được.

Không, không phải không thể nhúc nhích, mà là hắn “thấy” tốc độ của
mình đột nhiên chậm dần, đổi chạy thành đi, từ từ bước đi thong thả đến
trước bàn Ngô Lục Chỉ, sau đó nhếch miệng nở nụ cười: “Hắc hắc, gặp lại
ngươi quá kích động rồi, không nhịn được…… Ta muốn chuộc lại
đồ vật.”

Hòa Lão Tứ tức giận đến mức muốn ngất đi. Hắn muốn điên cuồng hét
lên, và lật tung cái bàn trước mặt, muốn níu lấy cổ áo Ngô Lục Chỉ để
hắn nhanh chóng thu thập hết ba người phía sau, nhưng ngay cả lộ ra ánh
mắt lo lắng hắn cũng không làm được, chỉ có thể nhìn thấy thân thể mình
giống như con rối, làm ra hành động hoàn toàn trái ý muốn của hắn, hắn
thậm chí còn có thể cảm giác được cơ mặt đang co rúm, sau đó lộ ra một
nụ cười.

Sao có thể như vậy? Sao có thể có thể như vậy chứ!

Mặc dù ở nhà hắn không thể động đậy, nhưng hắn tận mắt thấy sau khi
mấy con Ong trên người mình bay ra ngoài thì hắn có thể động. Dọc theo
đường đi hắn đã cẩn thận kiểm tra rồi. Ninh Tiểu Nhàn chưa từng bỏ thêm con ong nào lên người hắn nữa. Tại sao hiện tại không chỉ không thể
nhúc nhích được, hơn nữa lời nói và hành động còn khó có thể điều khiển
khống chế?

Ngô Lục nhìn hắn hồi lâu, lại híp híp mắt nhìn ba người Ninh Tiểu
Nhàn, nghi ngờ nói: “Hòa Lão Tứ, ngươi thật sự không có chuyện gì chứ?
Ba vị này là?”

Có việc, ta thật sự có chuyện! Trong lòng Hòa Lão Tứ hiện ra vẻ mặt
đầy đau khổ, lại chỉ có thể cắn nát hàm răng và máu nuốt vào, bởi vì
“hắn” đang đưa tay vuốt râu đáp: “Không có chuyện gì, chẳng qua cảm thấy đại điện hàng năm trống trải mà thôi. Sau khi ta mang thu hoạch của
tiên phỉ bán cho ngươi, lúc trở về lại gặp được mấy vị bằng hữu, kết quả bọn họ nói chỗ hàng đó có một món đồ bọn họ đang cần. Ta chỉ dẫn bọn
hắn tới chuộc đồ.”

Khách hàng ở lầu hai Nạp Kim Lâu thấy lầu dưới yên tĩnh không có chuyện gì thì thu hồi ánh mắt bận rộn đi làm việc của mình.

Lúc này, trong tai Hòa Lão Tứ nhận được truyền âm của Ninh Tiểu Nhàn: “Sau khi ngươi vào đại điện toàn thân căng cứng nhưng hô hấp lại càng
thêm dài, hiển nhiên tâm tình buông lỏng lại muốn có hành động. Ngươi
có biết, tại sao chúng ta rõ ràng biết ngươi có âm mưu nhưng lại không
làm thêm kiềm chế, để người thoải mái đi phía trước?”

Tại sao? Hắn rất muốn biết.

Giọng nói của nàng như chuông bạc nhưng nội dung lại làm lòng hắn
trầm xuống: “Đó là bởi vì pháp thuật khống chế thân thể ngươi, từ đầu
tới cuối chưa từng được giải. Ta cố ý làm trò trước mặt ngươi thu hồi
mấy con ong, đồng thời thả cấm chế với ngươi, lại khiến cho ngươi nghĩ
rằng giữa hai điều này có liên hệ. Đáng tiếc, ngươi đã đoán sai!”

Lần này, hắn lại thua!

Trong miệng Hòa Lão Tứ đắng chát. Hắn liên tiếp tính toán sau lưng
mấy người này, bọn họ còn có thể tha cho hắn, tha mạng cho Mi cô sao?
Hắn có thể cảm giác được phía sau truyền đến ánh mắt lạnh như băng,
trong đó bao hàm sát khí nồng đậm.

Hòa Lão Tứ là một Tiên Phỉ kiệt ngạo, lại có biệt hiệu “Trơn trượt
không trượt mất”, nhưng kể từ khi dẫn đường tới giờ lại quá phối hợp,
danh không xứng với thực nha. Ninh Tiểu Nhàn cũng không tin hắn chỉ có
chút khả năng như vậy. Mặc dù trước đó nàng không biết Nạp Kim Lâu đều
là pháp khí cỡ lớn có thể dung nạp người giống Thần Ma Ngục nhưng ngay
từ đầu nàng đã không để cho Đồ Tẫn giải trừ trói buộc đối với hắn.

Thần niệm tu sĩ Nguyên Anh Kỳ ngưng lại, quả thật thần niệm của Đồ
Tẫn tạm thời chưa có cách nào chèn ép để tiến vào dưới đáy thức hải,
nhưng hắn vẫn có thể sử dụng thuật khôi lỗi cướp đi quyền khống chế thân thể hắn ta.

Đây là thần thông hắn mới nắm giữ được sau khi tấn thăng đến Luyện Hư Kỳ, có thể thả một phân thân tới trên người những người khác, không xóa bỏ ý thức mà trực tiếp chi phối thân thể kia. Chẳng qua một khi biện
pháp có hiệu quả, dùng bản lãnh hiện tại của hắn, nhiều nhất chỉ có thể
duy trì hai khắc đồng hồ sẽ bị Hòa Lão Tứ một lần nữa đoạt lại quyền
khống chế.

Chỉ có điều, một chút thời gian như vậy là đủ rồi.

Dù sao Ngô Lục Chỉ chẳng qua có quyền hạn vận dụng kiện pháp khí Nạp
Kim Lâu này mà thôi, hắn cũng không phải chủ nhân của tòa lầu này. Hiện
tại Hòa Lão Tứ ăn phải thiệt thòi như vậy nhưng quá trình lại quá mức bí mật, có lẽ hắn ta còn chưa nhìn ra, tất nhiên sẽ không thể nào hành
động.

Ninh Tiểu Nhàn tiến lên một bước nói với Ngô Lục Chỉ: “Ngô chưởng
quỹ, trên đường đi chúng ta gặp Hòa Lão Tứ, mới biết được trong thu
hoạch của người cộng tác với hắn có một cái gương nhỏ. Chúng ta đến vì
cái kính đó.”

Ngô Lục Chỉ vuốt vuốt râu, trầm ngâm một lát mới nói: “Cái gương nhỏ? Ngươi là nói gương có thể xem hồn phách con người?”

Ninh Tiểu Nhàn cả kinh, quả nhiên chuyện này không bình thường.

Tiên phỉ cướp đồ vật bên trên cũng không treo tên và nói rõ cách sử
dụng, cái tên có tướng mạo hèn mọn này làm sao có thể một ngụm nói ra
cách dùng của cái gương đó?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN