Nợ Tình Ngàn Kiếp Trả Một Lần.
Chương 100 : Phủ Lục 2.
“Như những gì Nhị vương gia đã thấy, đúng là bệnh này càng lúc càng nghiêm trọng, giờ đa số nhà dân đều đóng cửa chẳng dám ra đường vì sợ nhiễm bệnh”
Chất giọng não nề của ông ấy đúng là làm người ta thêm lo lắng về bệnh tình hiện tại, ngước mắt nhìn Cẩn Triệt đang ngồi giữa mà lắng nghe kia, ta chợt nhớ lại lời của chàng ấy, không còn cách sẽ giết sạch, nghe thật quá tàn nhẫn, vậy phải chăng tất cả những người có mặt ở đây đều không thể thoát.
“Đã có bao nhiêu người chết và lây nhiễm rồi?”
Sự lo lắng càng tăng cao khi nghe Cẩn Triệt hỏi vậy, mặt ông đã tái nhợt khi vẫn cung kính trước chàng.
“Cái…này khá nhiều, so ra lượng người chết và nhiễm bệnh đã hơn người còn sống”
“Không phải là định cách giải quyết rồi sao?”
Thác Nghiêm chợt lên tiếng, trong lời nói như có dụng ý đã làm tất cả mọi người đều nhìn đến chàng.
“Chẳng hay ý công tử đây là?” Tri Phủ đã hỏi.
“Nếu đã không thể cứu chẳng phải giết một con gà bệnh để bảo vệ cả bầy “
Biết sẽ không qua được mắt Thác Nghiêm, ngay đến lão Tri Phủ cũng đã run chân, ta thấy ông ấy như sắp té vì cũng hiểu ra khi cả nơi đây đã bị quan binh phong tỏa.
“Đó không phải cách tốt sao? Tên hoàng đế đúng là thâm độc”
Huyết Dạ khẽ nhếch môi thì rầm một tiếng, Cẩn Triệt mặt đã đầy tức giận mà nhìn đến chàng.
“To gan! Phỉ báng hoàng đế, giết không tha”
Nhanh thị vệ đứng xung quanh cũng đã rút kiếm, ta cũng vội đứng dậy để giãi vây cho Huyết Dạ.
“Nhị vương gia…”
“Buồn nôn thật!”
Huyết Dạ lại nhảy vào họng ta, giờ chàng lại đưa cái vẻ sống chết bất cần mà vẫn thản nhiên nhấp nhấp chung trà trên tay.
“Nếu bản thân đã tốt thì đã không nghĩ đến việc tàn nhẫn đó rồi! Giết cẩu miêu gì bổn ma chủ ta cũng không quan tâm, nhưng dám tính nương tử ta vào thì không xong với bổn ma chủ ta đâu!”
Cẩn Triệt chợt bất động như đang suy nghĩ điều gì, thấy chàng cũng giơ tay ra hiệu cho thị vệ thu kiếm, ta cũng nhẹ lòng hơn hẳn.
“Nhị vương gia và Mạc tướng quân chắc cũng đã mệt rồi! Hay về phòng nghĩ ngơi đã, hạ quan đã chuẩn bị chỗ nghĩ rồi”
Khi Tri Phủ đã tỏ lời còn chưa kịp để bước thì một hạ nhân đã hối hả chạy vào bẩm báo.
“Bẩm đại nhân! Có thần y chữa bệnh rồi!”
“Thật…thật…sao?”
Lần này ta thấy mặt ông ấy như bừng sáng lên vậy nói năng cũng như hài tử tập nói.
“Thần y ở nơi nào!”Cẩn Triệt đã lên tiếng.
“Dạ ở Hạ Đại cách đây vài dặm”
Nghe đến chữ thần y ấy trong đầu ta luôn nghĩ đến Thúc Lang, lúc trước chàng ấy đã trị khỏi bệnh này một lần thì lần này chỉ có thể là chàng ấy thôi.
“Tốt quá tướng quân! Nhất định là Vương thần y rồi”Thiên Ý cũng mừng theo.
“Lần này không uổng công chúng ta đến đây!” Dạ Ý mặt cũng đã rạng ngời.
Thấy hai e ấy cũng vì ta mà lo lắng theo, thật làm ta cũng cảm kích không ít, Thiên Ý cùng Dạ Ý sau này cũng xuất giá, khi ta về Ly quốc sinh sống thì thật rất lâu mới gặp lại hai em ấy.
“Lập tức đến đó”
Mắt thấy Cẩn Triệt đã đứng dậy, ta cũng định cất bước thì lại nghe giọng cấm cản.
“Tướng quân tốt nhất nên ở lại đây!”
“Phải đó Mạc tướng quân, bệnh này đa phần nữ nhân rất dễ nhiễm, Mạc tướng quân hãy giữ gìn thân thể” Tri Phủ cũng phụ theo.
Như một lời cảnh báo thế nhưng ta chưa sợ thì đã có người sợ trước ta, sợ ta sẽ đi nên eo đã bị Thác Nghiêm giữ lấy.
“Nương tử! Để ta đi xác nhận là được, nếu là hắn sẽ mang hết an toàn trở về”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì hết! Nàng nghe lời đi”
Huyết Dạ cũng đã ra miệng ngăn cản, nếu đã bị cấm thế này thì lúc đầu ta đến đây làm gì kia chứ! Thế nhưng cũng không thể cãi lời các chàng ấy mãi, nên chỉ nhu nhuận nghe theo đợi các chàng ấy đi khỏi sẽ theo sau.
Hoàng cung.
“Hoàng thượng thần thiếp nghe nói người đã phái Nhị vương gia cùng Mạc tướng quân đến Phủ Lục rồi!”
Hoàng hậu thập phận lo lắng trong lời hỏi, hoàng đế ngồi xem tấu chương bên cạnh cũng quá hiểu nên chẳng tỏ mấy ngạc nhiên.
“Ừ! Nàng lo lắng?”
Như trúng ngay điểm yếu mặc dù không biết hoàng đế hỏi ai nhưng hoàng hậu vẫn cảm thấy chuột dạ.
“Dạ…thần thiếp chỉ lo sức khỏe của Nhị vương gia, lại sắp đến đại hôn nên không thể xem thường được”
“Nàng đang nghĩ cho đại cuộc Tây quốc ta, đúng là trẫm đã được một thê tử tốt, vậy còn Mạc tướng quân nàng không lo cho nàng ta sao?”
Lúc này hoàng đế đã bỏ tấu chương xuống mà ngước mắt nhìn hoàng hậu đang mài mực bên cạnh làm hoàng hậu cũng có chút mất tự nhiên.
“Sao…sao lại không ạ! Thần thiếp cùng Mạc tướng quân lớn lên cùng nhau, đã như tỷ muội ruột thịt, mỗi lần tướng quân xông pha trận mạc, thiếp luôn cầu phúc cho nàng ấy”
“Khởi bẩm hoàng thượng! Có thừa tướng cùng binh bộ thượng thư cầu kiến”
Nghe thái giám bẩm báo, hoàng đế trong lòng lại gợn chút dự cảm không hề tốt, mà cũng đúng mỗi lần gặp thừa tướng thì người luôn phải tăng thêm một nổi lo.
“Truyền!”
Theo lời truyền thừa tướng cùng binh bộ thượng thư đã theo thái giám bước vào, mắt thấy không những có hoàng đế mà có cả hoàng hậu, cả hai cũng nhanh cúi người hành lễ.
“Vi thần tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương” (Đồng thanh).
“Hai khanh bình thân, có chuyện cần trình tấu sao?”
Binh bộ thượng thư khẽ đảo mắt nhìn về phía thừa tướng, rồi nhanh thu lại tầm mắt mà cung kính.
“Khởi bẩm hoàng thượng, gần đây có một lượng lớn binh khí đã chuyển ra khỏi thành, theo điều tra là do có người lạm dụng mà chuyển ra ngoài”
“Cái gì?” Hoàng đế trợn mắt, lớn giọng.
Hoàng hậu vẫn chưa hiểu được đầu đuôi nên vẫn ngơ ngác nhìn biểu hiện kỳ lạ của trượng phu mình.
Bước lên một bước, thừa tướng liền tiếp lời.
” Khởi bẩm! Hiện vẫn còn đang điều tra kẻ chủ mưu”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!