Nợ Tình Ngàn Kiếp Trả Một Lần. - Chương 120 : Đêm Dài Lắm Mộng:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
36


Nợ Tình Ngàn Kiếp Trả Một Lần.


Chương 120 : Đêm Dài Lắm Mộng:


Tướng quân phủ.

Giờ mọi chuyện của tướng quân phủ đã ổn thỏa nên Sát Huyết Dạ cũng muốn cho xong chuyện thành thân của mình để tránh đêm dài cứ lắm mộng mãi, hắn tìm ngay Mạc đại tướng quân để nói về chuyện đó khi ông vừa trong hoàng cung trở về.

Trong phòng.

“Về chuyện thành thân, không biết nhạc phụ sẽ cho ta chờ đến bao giờ?” Nhấp lấy ngụm trà Sát Huyết Dạ vẫn rất từ tốn.

Mạc đại tướng quân thì xén chút nữa quên mất chuyện quan trọng đó nên ông cũng có chút phân vâng.

“Chuyện này…để ta kêu nội tử xem ngày tốt rồi chuẩn bị”

Lời nghe không lọt tai này Sát Huyết Dạ đã nhíu mày” Lại phải đợi! Đến bao giờ?”.

“Cái…này!” Ông đã khó xử.

“Không cần xem ngày lành tháng tốt gì cả, ta cho nhạc phụ ba ngày, ba ngày sau sẽ là đại hôn của ta”

Ba ngày thì nào kịp, nhưng ông cũng không thể kéo dài thời gian mãi, vị đại ca này của ông tính tình lại không có kiêng nhẫn, nếu cứ nói ra có khi bắt ngày mai thành thân cũng nên.

“Vậy ta sẽ kêu nội tử gấp rút chuẩn bị”

Sát Huyết Dạ đã khá hài lòng, thật ra hắn muốn ở Sát ma thành chuẩn bị cho nàng một lễ bái đường tốt hơn nhưng giờ đã ở Tây quốc rồi, biết đến bao giờ mới trở về được, tính hắn thì vật trong tay mới có thể an tâm nên đành cử hành đại hôn ở đây, đều này cũng làm hắn khá hãnh diện hơn những người khác vì những tên kia chưa ai thành thân mà có cả nội gia bên thê tử mình chứng kiến cả.

=============================

Khi ta về phủ cũng vừa lúc gặp Thổ Nhỉ, thấy ta hắn cũng từ trên nóc phủ mà nhanh nhảy xuống quỳ trước hành lễ.

“Phu nhân!”

“Thác Nghiêm chàng ấy có trong phủ không?”

“Dạ! Chủ nhân vừa mới ra ngoài rồi thưa phu nhân!”

“Vậy sao!” Không biết chàng ấy bận chuyện gì mà cả mấy ngày nay ta chỉ gặp chàng ấy đúng một lần, định hỏi thử Thổ Nhỉ nhưng nghĩ lại, lại thôi.

“Cái này…thưa phu nhân” Thấy không chuyện gì nên ta cũng quay đầu định về phòng thì Thổ Nhỉ lại lên tiếng.

“Có gì sao?” Ta quay lại nhưng hắn có vẻ lúng túng.

“Thuộc hạ không biết có nên nói với phu nhân không chuyện về mấy ngày trước…”

Thấy hắn vẫn ngập ngừng ta biết chắc có liên quan đến Thác Nghiêm chàng ấy nên rất muốn nghe.

“Nói đi là chuyện gì?”

“Là…là về Tiêu Nhược Lan!”

Lại là Tiêu Nhược Lan! Nữ nhân đó không phải đang ở Tấn quốc sao? Mà cũng không có gì lạ lúc trước nữ nhân ấy cũng từ Đông Thành mà chạy đến Tấn quốc tìm Thác Nghiêm còn gì? Giờ lại chạy đến Tây quốc này.

“Nói rõ cho ta nghe, nữ nhân ấy lại thế nào?”

“Vài ngày trước thuộc hạ cùng chủ nhân đã gặp nàng ta trong bộ dạng hết sức thảm thương đang bị hai tên lưu manh xàm sở, chủ nhân vì thương tình giờ nàng ta không chốn dung thân nên đã sai thuộc hạ tìm cho nàng ta một nơi để sinh sống”

Ta im lặng không phải là tức giận mà đang tự hỏi liệu Tiêu Nhược Lan kia đã hết giá trị lợi dụng với Tam vương gia rồi sao hay là một âm mưu khác.

Thấy vậy Thổ Nhỉ cũng cuống cuồng cả lên” Phu nhân…người…đừng hiểu lầm chủ nhân”

“Ta chẳng nghĩ gì đâu! Ta biết rồi ngươi cứ lui đi ta về phòng đây!” Ta lắc đầu cười khổ.

“Dạ! Phu nhân”

Hắn đúng là nhanh thật, mới vừa dạ một tiếng ta còn chưa kịp quay đầu bước thì hắn đã biến mất.

Vừa bước vào phòng đã thấy Huyết Dạ ngồi đấy cứ như đang đợi ta trở về, thấy ta chàng cũng khẽ cười, ngoắt tay một cái cả người ta đã bị kéo vào lòng chàng.

“Huyết…Dạ! Đây là ban ngày đấy!”

Thấy ta ngượng ngùng ai kia không những không buông mà tay còn nâng lấy càm ta.

“Thì sao? Ta vừa nói chuyện với nhạc phụ người, ba ngày sau sẽ là đại hôn của chúng ta!”

“Gì chứ? Chàng lại gấp như vậy?”

Ta vừa dứt câu mặt ai kia đã áp sát lấy mặt ta hơn ” Nàng không muốn nhanh thành thân? Không muốn ở bên ta?”

“Không phải ý đó, là…là chàng gấp quá rồi! Phụ thân mới được thả thì chàng đã muốn thành thân ngay lúc này sao?”

“Ta không muốn đợi nữa, nhìn mấy tên kia được ngủ bên nàng, bổn ma chủ ta không chịu được”

Thiệt tình còn lý do có thể xấu hổ hơn không? Chàng ấy thật làm ta cứng họng chẳng thể phản bác thêm nữa.

“Ta chưa từng nghĩ sẽ thành gia lập thất, thế nhưng khi yêu nàng ta cũng như những nam nhân khác, muốn được ngày ngày kề cận bên hiền thê mình, tuy không phải được một mình độc sủng nàng, nhưng như vậy với ta đã là đủ, nàng hiểu không Cách Nhi!”

Lời Huyết Dạ thật thiết tha, sự dịu dàng hiện giờ của chàng ta sau này cũng quen thuộc đến không lạ gì, ấy mà biểu hiện bây giờ làm tim ta cứ đập loạn.

“Ta…biết rồi! Giờ chàng buông ta ra, lỡ ai vào mà thấy thì kỳ lắm”

“Nàng nghĩ họ sẽ có cơ hội thấy! Ta đã chặn cửa rồi”

Tuy Huyết Dạ là một lão ác nhân thật sự cùng với ý nghĩ bản thân là chủ thân hạ muốn làm gì thì làm nhưng đối với ta vì chưa thành thân chàng ấy sẽ không làm chuyện gì càn rỡ nên ta cũng không muốn cứ chống đối chàng mãi mà tùy theo ý muốn của chàng ấy.

“Được thôi! Vậy giờ chàng cứ ôm ta mãi như thế?”

“Nàng không sợ ta làm gì quá đáng sao?”Thấy ta đã nhu thuận ai kia cũng đưa bộ mặt ngờ vực ra.

“Vậy chàng nói xem, chàng sẽ làm chuyện gì quá đáng với ta?” Ta có ý chiêu đùa.

Huyết Dạ đã bỏ đi vẻ mặt đó mà nụ cười càng rạng rỡ hơn.

“Bảo bối! Hôm nay nàng ăn gan hùm”

Vòng tay qua cổ chàng, môi ta kề sát tai khẽ thủ thỉ” Sát ma chủ đã sống đến bây giờ chắc sẽ không làm Cách Nhi thất vọng”

“Cách…Nhi!” Xem như ta đã thành công chọc ghẹo chàng ấy, vành tai kia đã đỏ cả lên.

=====================
Nơi khác.

“Đại hoàng huynh muội có chuyện cần nói…”

Mục Trường Mệnh cứng họng khi trong thấy người nam nhân đang ngồi đối diện đại hoàng huynh mình, đồng thời ánh mắt của cả hai cũng nhìn đến nàng ta.

“Hồ náo cái gì?” Mục Trường Lưu đã nhíu mày.

Thế nhưng chẳng lấy một tiếng trả lời, Mục Trường Mệnh đã cúi gầm mặt, tay nắm chặt, nếu giờ nàng không thể kiềm chế thì nhất định sẽ có một trận huyết chiến xảy ra, thấy vẻ kỳ lạ đó, Mục Trường Lưu lại lên tiếng.

“Lại phát bệnh gì?”

Lúc này Mục Trường Mệnh đã tỉnh, cố lấy lại bình tỉnh, nàng khẽ lên tiếng, giọng cũng lạc đi hẳn.

“Muội…muội phải về Mục quốc đây! Huynh thì sao?”

“Vừa đúng lúc ta cũng muốn trở về, Về cùng vậy”

Nói đoạn Mục Trường Lưu đã nhìn đến người đối diện ” Thừa tướng thì sao? Cùng về chứ?”

“Đại hoàng tử cùng công chúa cứ về trước, thần còn có chuyện chưa về được” Giờ người nam nhân có vẻ bình thản kia cũng nhàn nhã mà lên tiếng.

“Vậy sao! Ta cứ nghĩ gặp thừa tướng ở đây là trùng hợp thì về cùng càng tốt, nếu vậy thì ta sẽ về Mục quốc trước, thừa tướng cũng mau sớm hoàn thành chuyện mình cần làm vì dù sao ngươi cũng là thừa tướng của Mục quốc” Dù mang ý cười trong lời nói nhưng cũng đang nhắc khéo nam nhân kia.

“Thần biết!”

Mục Trường Mệnh cũng muốn thổ huyết trong lòng, tên này chỉ là thần tử của Mục quốc nhưng theo nàng thấy hắn cứ như hoàng thân quốc thích không bằng, phụ vương nàng thật sự rất xem trọng hắn, đến nhiều đặc ân mà nàng còn cảm thấy không thể tin là có, đúng là đã chướng mắt thì càng chướng mắt hơn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN