Nợ Tình Ngàn Kiếp Trả Một Lần.
Chương 125: Đường Đến Mục Quốc 2:
“Mạc tướng quân ăn xong chúng ta lại tiếp tục lên đường”
Nghe Điềm Thấu nói vậy ta cũng không có phản ứng gì, với một người không thấy như ta muốn thoát còn khó giờ còn có thêm Thúc Lang thì chỉ như cá nằm trên thớt cũng chẳng thể làm được gì, nhắc đến Thúc Lang ta lại nhớ chuyện tối qua nên cũng muốn hỏi chàng một chút.
“Thúc Lang hôm qua chàng ngủ có ngon không?”
“Khụ…khụ!”
Ta vừa hỏi xong đã nghe tiếng sặc sụa của chàng ấy làm Tiểu Muội cũng lo lắng mà nhanh lên tiếng ” A Thật chàng sao vậy?”
“Không…ta không sao?”
“Hôm qua có chuyện gì sao?”
Ta nghe tiếng hỏi như quát lớn pha lẫn sự tức giận cũng biết nàng ta đang hỏi ta nên cũng thành thật mà trả lời “Chuyện phu thê nên làm thôi! Tiểu Muội cô nương có ý kiến gì?”
“Ngươi…”
Nghe như Tiểu Muội kia đã tức sắp điên, thế nhưng ta lại nghe nàng ta bỗng thúc thích với Thúc Lang” A Thật…chàng nói đi, ả ta nói có phải là thật không?”
“Tiểu Muội nói năng nên cẩn trọng, dù sao nàng ấy cũng một tướng quân”
“A Thật còn trách Tiểu Muội…huhu…”
“Ta chỉ góp ý cho Tiểu Muội thôi, nín đi đừng khóc nữa”
Nghe như Thúc Lang đang dỗ dành nàng ta với cử chỉ hết sức quan tâm, tuy không thấy gì nhưng qua giọng nói ôn nhu đó cũng đủ hiểu, dù có chút mất mát ấy nhưng chuyện này giờ đã như là cơm bữa rồi còn gì, ta cũng không muốn để tâm mà chuyên tâm vào bữa sáng của mình, thì giọng Tiểu Muội kia lại cất lên.
“Mạc tướng quân…người muốn dùng gì để Tiểu Muội gấp cho người xem như tạ lỗi”
Khi nghe được lời đó ta cũng không phản ứng gì mà khá hờ hửng “Cái nào cũng được”
Ta biết Tiểu Muội kia chỉ sợ Thúc Lang buồn phiền mà bỏ mặc nàng ta nên mới giả vờ hiểu chuyện như vậy, chàng ấy đâu phải hài tử nữa những chuyện thế này đã xảy ra không biết bao nhiêu lần rồi, mà chàng ấy cứ nhắm mắt cho qua, nàng ta chỉ dựa vào lòng lương thiện của chàng cộng thêm chuyện mất trí kia mà không chịu buông bỏ dù biết chàng đã có thê tử, ta cũng muốn xem sự kiên nhẫn kia sẽ đến mức nào.
Bàn bên chỗ Sở Lăng cùng Tiêu Nhược Lan đang ngồi, tự giờ mọi chuyện cũng làm cả hai khá chú ý nhưng khác với Tiêu Nhược Lan, Sở Lăng chỉ nghe mà tay hắn vẫn gấp thức ăn, ăn uống bình thường như chẳng quan tâm đến, còn Tiêu Nhược Lan không thể thu lại được vẻ mặt thù ghét kia.
“Muội dường như đã thay đổi quá nhiều rồi nhỉ!”
Lời Sở Lăng làm Tiêu Nhược Lan nhanh thu tầm mắt mà nhìn sang hắn vội nhẻn miệng cười” Nhược Lan vẫn vậy, không biết ý của thừa tướng đại nhân là gì?”
Ánh mắt Sở Lăng như có thể nhìn thấu nội tâm của Tiêu Nhược Lan làm nàng ta cảm thấy chột dạ mà cúi đầu không dám nhìn hắn nữa, Sở Lăng thấy vậy lại khẽ cười.
“Muội đã trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều so với lúc trước ta gặp muội”
Tưởng Sở Lăng sẽ nói gì, nhưng sao vẫn làm Tiêu Nhược Lan không thể nào hết lo lắng được ” Đa…đa tạ thừa tướng đại nhân quá khen”
“Tử Cách!” Chợt một giọng nữ nhân hô lớn, làm Sở Lăng lẫn Tiêu Nhược Lan nhanh hướng về người đó.
“Là nữ nhân Lưu Nương đó” Tiêu Nhược Lan lẩm bẩm.
Khi nghe giọng nói quen thuộc ta cũng đứng bật dậy để tìm phương hướng, thì đã rơi vào cái ôm của nàng ấy.
“Tử Cách đúng là ngươi rồi, ta nhớ ngươi chết mất”
Ta cũng vui mừng khôn xiết mà ôm ngược lại nàng ta” Ừ ta cũng rất nhớ ngươi”
“Tử Cách để ta nhìn ngươi xem có ốm miếng nào không đã”
Hai bàn tay của Lưu Nương đã áp giữ lấy mặt ta, có lẽ nàng ấy đang nhìn ta.
“Tử…Cách! Mắt…mắt người bị sao vậy?”
“Ta bị mù rồi” Biết thế nào nàng ta cũng hỏi,ta vẫn kéo cong khóe môi để chấn an nàng ta.
“Sao…sao lại như thế?” Hốt hoảng.
“Tạm thời bị trúng độc nên mù thôi! Ngươi đừng lo sẽ chữa được mà!”
“Hu!hu! Tử Cách đáng thương của ta”
Lưu Nương bỗng òa khóc mà ôm lấy ta lần nữa, ta cười khổ, nhẹ vỗ vỗ đầu nàng ta để an ủi ” Ngốc quá! Người mù là ta chứ có phải là ngươi đâu mà lại khóc thương tâm thế này thế không biết”
“Xem nàng kìa làm Mạc tướng quân phải dỗ dành ngược lại nàng, giờ xem ai mới là tiểu hài tử đây?”
Là giọng của thái tử Đông Thành, ta hơi bất ngờ vì hắn sao lại đi với Lưu Nương và lại chợt nhớ ra chuyện trước kia, phải rồi nàng ta đang theo thái tử Đông Thành về Đông Thành quốc.
Buông Lưu Nương ra ta cũng nhẹ cúi người hành lễ với hắn” Mạc tướng tham kiến thái tử”
“Mạc tướng quân lâu quá mới tao ngộ, mà tướng quân sao lại ở đây?”
Câu hỏi đó đúng là đúng lúc nếu ta nói bị bắt đi, nhất định thái tử Đông Thành sẽ ra tay tương trợ ” Ta là…”
“Mạc tướng quân là cùng đi với thần đến Mục quốc”
Sở Lăng ở đâu đã chen vào, không những thế hắn còn ghé sát vào tai ta” Nếu tướng quân hó hé nữa lời, ta sẽ giết chết Vương Thúc Lang kia”
Đang bị huy hiếp, Sở Lăng hắn cũng không phải dạng chính nhân quân tử gì, hắn nói được ắt sẽ làm được, thuộc hạ hắn cũng khá đông, ta cũng không nắm được bên thái tử Đông Thành có bao nhiêu người, xem ra phải tìm cách ứng biến mới được.
“Ngươi là?” thái tử Đông Thành thắc mắc hỏi.
Sở Lăng nhẹ cúi người” Thần là thừa tướng của Mục quốc”
“Ra là Sở thừa tướng, đã từng nghe danh, nay gặp ở đây đúng là hân hạnh”
“Thái tử điện hạ đã quá lời rồi”
Cũng lúc đó Lưu Nương đã nhìn thấy Tiêu Nhược Lan ” Ồ đây là nghĩa muội yêu quý Tác quân sư cũng là tướng công của Tử Cách nhà ta đây mà”.
Lời lẽ khá khiêu khích khuyến Tiêu Nhược Lan cũng nhanh cảnh tỉnh mà cúi người hành lễ với thái tử Đông Thành” Nhược Lan tham kiến thái tử điện hạ”.
“Tiêu Nhược Lan? Sao ngươi cũng ở đây?” Thấy nàng ta cũng ở đây làm Đông Thành Mã Duệ thật rất bất ngờ.
“Bẩm thái tử điện hạ, Nhược Lan là đi cùng thừa tướng đại nhân đến Mục quốc vì một số chuyện không tiện nói, mong điện hạ thứ tội”
“Phải không hay là vì có Tác Thác Nghiêm!” giọng Lưu Nương đầy vẻ mỉa mai .
“Lưu Nương tỷ đừng nói bậy, ta không có”
Ta biết Lưu Nương cũng không ưa gì Tiêu Nhược Lan và nàng ta cũng thế nên muốn lên tiếng kết thúc cuộc trò chuyện đầy mùi hỏa dược này “Lưu Nương chúng ta ta dùng bữa đi, sau đó cùng nhau trò chuyện, ta có nhiều chuyện muốn nói với ngươi lắm”
“Được! Được!”
Nghe có vẻ như Lưu Nương đã bớt thương tâm về đôi mắt ta, làm ta cũng thấy an tâm hơn.
“Vương thần y, đã lâu rồi không gặp ngươi”
Giờ thì Lưu Nương lại hướng về Thúc Lang, xem ra lại thêm một màng bất ngờ nữa cho mà xem, như ta đoán chàng có vẻ khá xa lạ với Lưu Nương, nói đúng hơn là không nhớ.
“Ngươi là…vị nào vậy?”
“Ta là vị nào?” Lưu Nương lập lại trong khó hiểu sao đó lại đưa mắt qua nhìn vị tri kỷ của mình.
“Tử Cách! Hắn lại bị sao vậy?”
“A Thật chàng ấy bị mất trí nhớ rồi!”
Lần này ta chưa kịp trả lời thì Tiểu Muội kia đã nhảy nhanh vào trả lời thay, ta lại nghe sự ngờ vực của Lưu Nương.
“Vậy ngươi lại là ai nữa?”
“Ta…ta là Tiểu Muội, là người sẽ sống cùng A Thật sau này”
“Cái gì” Lưu Nương chợt hét lớn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!