Nợ Tình Ngàn Kiếp Trả Một Lần. - Chương 19 : Nhị Vương Tây Cẩn Triệt.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Nợ Tình Ngàn Kiếp Trả Một Lần.


Chương 19 : Nhị Vương Tây Cẩn Triệt.


Đi đến bên trong nội phủ, mọi người đang nháo nhào cả lên, trưởng quản Từ Ngạc vẻ mặt như khỉ ăn phải ớt cứ nhăng nhăng nhó nhó, chỉ tay năm ngón cho các hạ nhân làm theo, cái tên này tính tình vốn không tốt, hay nóng giận thất thường nhưng được cái là chung thành hết mực, có lẽ đây là bản tính ta quý ở hắn sau nhiều năm quen biết.

“Đã nấu thuốc cho vương gia chưa? Sao vẫn chưa đem đến nữa”(lớn giọng)

“Dạ..dạ rồi thưa trưởng quản”

Nha hoàn cuối đầu vẻ mặt có chút lo sợ, những nha hoàn kế bên cũng hít một ngụm khí lạnh chẳng dám ngẩn đầu lên.

“Hừ…mau đem lên, nếu trễ nải làm bệnh vương gia nghiêm trọng thêm thì các ngươi đừng hồng sống nữa”

Ta lắc đầu chậm rãi đi đến, cái tên này trước giờ vẫn không hề thay đổi, tuy hắn lớn hơn ta có 3 tuổi là cùng vậy mà đã khó đanh đanh ra đấy, sau này có thê tử chắc ức hiếp con người ta đến chết.

“Đã lâu không gặp ngươi, vẫn không hề thay đổi gì!”

Hắn cả kinh, mắt mở to trong kinh ngạc nhìn ta rồi lấp ba lấp bắp không nói nên lời.

“Tướng…tướng…”

“Được rồi! Vương gia đang ở đâu?”

Ta thật gấp, chẳng muốn ở đây dây dưa với hắn nên đã nhanh vào mục đích khi đến đây, hắn lấy lại bình tỉnh vẻ mặt đã tươi lên thấy rõ, nhẹ chấp tay hành lễ, hắn cung kính.

“Tướng quân, vương gia đang ở trong phòng ạ!”

” Ừ.. “(nhẹ buông một chữ ta đã nhanh bước đi)

Trước khi hắn ngẩn đầu thì ta đã khuất dạng sao cửa viện.

“Tốt..quá! Tốt quá rồi, cuối cùng tướng quân đã trở về”(tự lẩm bẩm).

Nha hoàn khiếp sợ nhìn vẻ mặt cười càng đáng sợ hơn không cười của trưởng quản mình, hắn cũng cảm nhận được những ánh mắt đang hướng về phía hắn mà nhìn, thu lại nụ cười, hắn nghiến răng quát to.

“Còn không đi làm việc, đứng ở đây nhìn ta mỗi tháng các ngươi sẽ có lương à!”

“Dạ…dạ trưởng quản…”(run)

=====================

Qua bức tường này là ta có thể gặp hắn rồi, ta nhớ ngày xưa khi đến đây tâm trạng ta phấn chấn cỡ nào, mỗi lần trông thấy hắn là bao nhiêu u phiền, mệt mỏi nơi chiến trận đều tan biến hết nhưng hôm nay đến đây tâm trạng đã hoàn toàn thay đổi, ta cũng mong gặp hắn đó nhưng có một chút gì đó lo sợ khi đối diện cùng hắn, tại sao, rõ ràng chuyện ta có nhiều phu quân như thế, thật chất cũng không liên quan tới hắn nhưng nếu tự mình thừa nhận thì ta e mình không có can đảm, thật đúng là kỳ quặc.

Hắn đang ngồi đấy, ngay trước mắt ta bốn bề là hoa cỏ xanh tươi, nhưng hắn lại nổi bậc hơn cả, khuôn mặt vẫn tuấn mỹ bất phàm đó tuy có chút xanh xao vì bệnh tật nhưng vẫn không che được khí chất vương giả mà hắn phát ra.

“Khụ…khụ…!”

“Cẩn Triệt!”

Ta lo lắng chạy đến bên hắn, cũng cùng lúc đó hắn xoay mặt về phía ta, mắt mở to như không thể tin vào sự thật, thời gian cứ như ngừng lại tại đôi mắt ấy, cho đến khi tay ta chạm vào khuôn mặt xanh xao tiều tụy của hắn, hắn mới định thần trở lại, nhanh giữa chặt lấy tay ta, giọng hắn pha chút run.

“Cách..Nhi!”

Có một nổi chua xót cộng chút thương tâm đang len lỏi trong cỏi lòng ta, khi thấy bộ dạng hắn thế này, hắn là nhị vương gia của Tây quốc là một nam nhân rất đổi ôn nhu, nhất là đối với thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên như ta, dường như môi hắn lúc nào cũng nở nụ cười ấm áp sưởi ấm cỏi lòng vốn lạnh lẽo vì máu tanh đã nhuộm đầy tay chốn sa trường.

“Ta nhớ nàng…Cánh Nhi!”(giọng tha thiết)

Nằm chặt trong vòng tay của hắn, ta không chút kháng cự hay phản ứng gì, cho đến khi cảm thấy đủ lâu hắn mới nhẹ buông tay, mâu quang hắn chuyển động nhìn toàn thể khuôn mặt ta, tay cũng nhanh như mắt, nhẹ lướt qua những đường nét trên mặt, từ mày, mũi rồi kéo nhẹ đến môi, dừng tại nơi ấy mắt hắn đầy ôn nhu, môi khẽ nhếch, nụ cười của hắn có biết bao nhiêu hạnh phúc làm ta nhìn vào cũng ngẩn ra hồi lâu rồi cũng đáp lại bằng vẻ mặt an tâm vì hắn đã bình an, ta cứ nghĩ lần này sẽ không gặp được hắn nữa.

“Sao ngài lại bệnh đến nông nổi này? là một nam nhân mà chẳng biết cách chăm sóc bản thân”

“Ừ! Có lẽ ta cần một thê tử chăm sóc rồi!ta…khụ…”

Chưa hết câu thì hắn đã ho khan, ta giật mình vì trong lòng bàn tay hắn đã đầy máu tươi.

“Cẩn Triệt…”(ta lo lắng vỗ nhẹ lưng hắn)

“Cách Nhi! Ta…khụ..khụ..”

“Đừng nói nữa, Nào! mau vào trong nghĩ ngơi đã”

Dìu hắn vào trong, đặt hắn nằm xuống cũng lúc đó nha hoàn đã đem thuốc đến, ta đưa tay định nhận lấy chén thuốc thì nha hoàn ấy đã vội rút lại, có chút hơi bất ngờ về hành động đó, trước khi ta mở lời thì nha hoàn đó đã ấp úng lên tiếng.

“Tướng…tướng quân…hãy để cho nô tỳ, từ trước đến nay đều do nô tỳ…hầu hạ vương gia”

Mày khẽ nhíu, ta nhìn chằm chằm vào nha hoàn trước mặt, da dẻ trắng hồng, ngũ quan tinh xảo vì thân mặc y phục nô tỳ nhưng nếu khoác lên bộ y phục của tiểu thư khuê các thì đã thành một đại mỹ nhân rồi, ta nhếch môi có chút thú vị à!.

“Ta không muốn giành công việc của ngươi, nhưng lâu rồi ta mới gặp lại vương gia, nên muốn bồi ngài dùng thuốc thôi, không được sao?”(thản nhiên)

“Tướng…”(cau mày)

“Ngươi lui ra đi…để Cách Nhi ở lại được rồi!”

Vẻ mặt nàng ta tỏ ra vẻ mất mát, khẽ dạ một tiếng rồi từ từ lui ra, thật ra là không muốn đi thì đúng hơn vì đi ba bước lại cứ quay đầu nhìn lại, ta khẽ cười hướng Cẩn Triệt chêu đùa.

“Lúc nãy ngài nói thế nào nhỉ! Cần thê tử chăm sóc ư! Một vị vương gia ngay đến một thông phòng còn không có, đùng một cái lại nói câu này…hay đã để ý đến ai rồi..”

Mắt đảo nhẹ qua ta, hắn dường như có chút không tự nhiên khi nghe ta nói thế, khụ nhẹ một tiếng, hắn xác nhận lời vừa nói.

“Ừ…đợi ta khỏe lại, ta sẽ xin hoàng huynh ban hôn”

Không hiểu sao khi nghe hắn nói thế, tâm có chút mất mát lạ thường, có phải vì bọn ta đã thân với nhau từ nhỏ nên như thế không.

“Ừm…vậy thì ngài mau khỏe lại, để ta còn uống rượu mừng nữa”

Hắn khẽ lắc đầu, môi kéo nhẹ lên, tay đã đưa lên chạm vào mặt ta.

“Cách Nhi! Ta…”

“Bẩm vương gia! Có Vương thần y đến xem bệnh cho người”

“Vương thần y”(hắn lập lại nhìn ta)

Ta khẽ gật đầu.

“Ừm…Vương thần y là do ta đưa đến”

“Vào đi!”

Thúc Lang theo sau một hạ nhân, khi chàng bước đến ta đã đứng dậy nhường chỗ cho chàng.

“Vương gia xin hãy đưa tay ra”

Theo lời nói, Cẩn Triệt đưa tay cho Thúc Lang bắt mạch, một lúc sau khi tay rời đi, mặt chàng vẫn giống như mọi khi, dường như không có căn bệnh nào làm khó được chàng.

“Vương gia đã bệnh một thời gian lâu đến vậy, tuy sẽ chữa khỏi nhưng phải tốn một thời gian tịnh dưỡng khá dài”

Mặt ta giản ra, ta biết chỉ cần có Thúc Lang thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Tay chàng khẽ động cầm bút viết đơn thuốc lên giấy, rồi liền phân phó cho hạ nhân đang đứng bên cạnh.

“Hãy theo đơn này bóc thuốc”

“Dạ! Thần y”

Khi hạ nhân đã lui đi ta cũng quay sang nhìn chàng ánh mắt tỏ vẻ thán phục, chàng cũng tiến đến bên ta nhẹ giọng.

“Nương tử! Nàng còn chuyện gì cần làm không? Có cần cùng ta về..”

Ta chưa kịp trả lời thì rắc một tiếng, thành giường đã bị gãy ngang, Cẩn Triệt đâm đâm nhìn bọn ta, vẻ mặt thống khổ vì bệnh, giọng phát ra có chút khó nhọc.

“Cái gì.. nương tử? Cách Nhi! Chuyện này là sao?”

“Ừ…Thúc Lang chàng là tướng công của ta”

(Hắn là đang tức giận cái gì kia chứ)

Nhẹ gật đầu xác nhận tất cả, khi ta bắt gặp vẻ mặt đau khổ, ẫn nhẫn nét bi thương của hắn khi nhìn ta, ta mới nhận ra thì ra hắn không đơn giản xem ta là một người bạn lớn lên từ bé.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN