Nợ Tình Ngàn Kiếp Trả Một Lần. - Chương 31: Đông Thành (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
74


Nợ Tình Ngàn Kiếp Trả Một Lần.


Chương 31: Đông Thành (2)


Tối hôm nay có lẽ ta phải nói từ biệt, tư trang cũng đã chuẩn bị rồi,nếu không về Tây quốc sớm chắc ta sẽ chết vì tâm trạng hiện giờ.

Rõ ràng sắp sang giờ hợi, nhưng ta chờ mãi cũng không thấy A Thường về, lúc chiều sau khi dùng bữa xong ta đã căn dặn Tiểu Đậu nếu nàng ta trở về thì báo một tiếng với ta nhưng không biết hôm nay thế nào mà ta đợi ở đình uyển này mãi cũng chẳng thấy người.

“Tiểu thư! Hay người về nghĩ ngơi đi ạ! Chủ nhân có khi hôm nay không trở về cũng nên”

“Em biết A Thường đi đâu sao?”

Mặt có chút lúng túng Tiểu Đậu cứ lưỡng lự nhìn ta, làm ta cũng không hiểu gì nên lại tiếp tục truy hỏi.

“Sao thế? Em không biết sao?”

Tiểu Đậu nhẹ gật đầu.

“Dạ em chỉ nghe nói thôi thưa tiểu thư, hình như chủ nhân đang ở phủ của quân sư ạ!”

Nghe đến đây ta hơi giật mình.

“Quân sư nào? Tác Thác Nghiêm?”

Gật đầu.

“Dạ em mới vào Linh Cung chưa lâu cũng không rõ lắm ạ, chỉ là nghe thoáng qua thôi ạ”

Hèn chi mọi chuyện trên đời làm sao có những thứ ngẫu nhiên như vậy, A Thường ra là nữ nhân của tên quân sư họ Tác kia, nhưng liệu việc cứu ta phải chăng đều năm trong kế hoạch rồi.

“Tiểu thư! Ngoài này gió nhiều, để em lấy thêm ngoại y cho người”

“Thôi! Em đi nghĩ đi, một lúc nữa ta sẽ đi nghĩ sau”

Ta phớt tay, không cần rồi để A Đậu đi nghĩ trước, cho đến khi chỉ còn lại một mình, tâm trí lại bất đầu rối loạn trong những suy nghĩ, nếu đã cứu ta, ắt sẽ có dụng ý, nếu ta công khai từ biệt, cũng không chừng sẽ bị giữ lại, Linh Cung này toàn là những cao thủ bật nhất,từ các hạ nhân cho đến tỳ nữ, chỉ riêng Tiểu Đậu ra, thật kỳ lạ con bé chỉ đơn thuần là một tiểu cô nương bình thường một chút võ công cũng không có, vậy tại sao lại được ở một nơi như thế này kia chứ?.

“Đang nghĩ gì?”

Câu hỏi từ phía sau làm ta giật cả mình, thấy hành động đó nàng ta cũng bật cười, thuận thế ngồi xuống đối diện.

“Đang nghĩ gì mà say mê đến mức có người đến cũng làm bản thân giật mình như vậy?”

“Không! Ta chỉ cảm thấy trong phòng nóng quá nên muốn ra đây cho mát thôi”

“Nghe nói ngươi tìm ta?”

“À…ta muốn đi ra ngoài hít thở không khí thôi, ở đây hơn hai tháng rồi, ta cảm thấy ngột ngạt”

Ta biết không nên nói dối nhưng đây là chuyện bất đắc dĩ rồi, tuy mạng ta là do nàng ta cứu, chỉ cần nàng ta có yêu cầu gì trong khả năng của Mạc Tử Cách ta thì ta quyết không chối từ, nhưng nếu nàng ta và tên quân sư kia có dụng ý, thì ta thật không thể nghe theo.

“Được thôi! Mai ta sẽ đưa ngươi đi, phong cảnh nơi Đông Thành này, ta cam đoan không thua gì Tây quốc ngươi đâu”

Biết thế nào đưa ra đề nghị, nàng ta cũng sẽ đồng ý nhưng sẽ không thiếu mặt bản thân, mà thôi vậy cũng tốt, dù sao thương thế của ta cũng đã ổn, việc tẩu thoát chắc sẽ không khó khăn.

“Vậy đi, ta đi nghĩ đây”

Dứt câu rời đi khi bước đến cửa, đã bước vào tay định đóng thì A Thường đã đứng đối diện mỉm cười nhìn ta, làm ta cũng biết ý muốn của nàng ta nhưng vẫn cố tình từ chối.

“Ta muốn ngủ một mình!”

“Hôm nay ta có chuyện khiến bản thân không thể ngon giấc được, nên cần mùi hương trên người ngươi”

Thiệt tình sao không tìm đại phu mà nhất thiết phải tìm ta mới được, chuyện nàng ta cứ hay chui vào phòng ta mặc dù không nghe kẻ khác nói gì nhưng tự bản thân ta vẫn cảm thấy kỳ quặc đến không thể tưởng.

“Này! Lại đây”

Nhìn khuôn mặt động nhân tâm đó cứ nhìn ta đầy ý cười làm ta thật khó mà từ chối được, đến bên giường ta nhẹ nằm xuống xoay mặt ra ngoài để dễ ngủ hơn, chợt bàn tay của nàng ta đã choàng qua ôm lấy người ta, làm ta cả kinh.

“Này! Ngươi làm gì thế?”

“Như vậy sẽ dễ ngủ hơn, chúng ta đều là nữ nhân, ngươi sợ cái gì”(khẽ cười)

“Chính vì đều là nữ nhân mới làm ta nổi hết gai ốc đấy, còn nữa sau ngươi không tìm đại phu mà bốc thuốc, ta đâu ở đây với ngươi cả đời!”

“Vậy sao?”

Thiệt đúng là hỏi thừa, mà dường như sự phản kháng của ta là vô ích, bàn ta kia càng siết chặt hơn, làm ta thật muốn phát điên thì không hiểu sao mắt ta lại không thể chóng đỡ nổi, cơn buồn ngủ ập đến nhanh quá, chỉ kịp khẽ phát ra những tiếng như muỗi kêu.

“Ưm! Ngươi đừng…có mà quá đáng…”

============================

“Bẩm công chúa! Hiện quân sư đang nghĩ ngơi không thể tiếp người được, đây là lời dặm của ngự y, mong công chúa thứ tội”

Khẽ nhíu mày vì đã đi đến cửa mà còn bị đuổi ra, công chúa Đông Thành Lam Nhi có vẻ không vui trước sự bẩm báo của quản gia quân sư phủ.

“Nghe nói bị thương rất nặng, nhưng không ngờ lại nặng như thế?”

“Dạ đúng thưa công chúa!”

“Được rồi! Nói với quân sư hãy an tâm dưỡng thương, ta sẽ lên đường đến Tây quốc một mình”

Đến khi quản gia nhìn lại thì công chúa Lam Nhi đã biến mất khỏi cửa, đưa tay ra hiệu đóng cửa, mặt quản gia trầm tĩnh đến lạ thường, nhìn sang hai tên lính bên cạnh, ông căn dặn.

“Bất cứ ai đến tìm quân sư thì phải báo trước một tiếng cho ta, nghe rõ chưa?”

“Dạ! Quản gia”(đồng thanh)

========================

Trên đường lớn Đông Thành, mặc dù chiến tranh đang nổ ra nhưng thật chất cũng chẳng ảnh hưởng gì tới những người dân trong thành, người bán thì vẫn bán, kẻ mua thì vẫn mua, vẫn tấp nập như chẳng có chuyện gì xảy ra, một góc bán mì bên đường, ba nữ nhân đang ngồi dùng bữa của mình, không ai khác là Lưu Nương, Thiên Ý và Dạ Ý, thật ra cũng ngồi hóng chuyện của các lão nhân bàn kế bên.

“Vài ngày nữa công chúa sẽ ra trận nữa đấy”

Một vị thúc bá khác lại lên tiếng.

“Ta nghe nói, trận này Tây quốc thắng thật rồi, Tác quân sư bị trọng thương nên không thể ra trận được, bên Tây quốc do Nhị vương dẫn binh, càng đánh lại càng hăng.

Một lúc ngưng trọng thật lâu, trên vẻ mặt mỏi người đều cùng một cảm xúc, đó là bất an.

Bên đây.

“Chiến tranh! Sống an nhàn không tốt sao? Nếu không phải do Đông Thành gây hấn thì đâu chuyện máu đỗ thành song thế này”

Giọng Thiên Ý đầy câm phẩn, Dạ Ý mặt cũng phẩn nộ.

“Hừ! Lần này cho chúng biết thế nào là lễ độ”

“Ồ! Mì ở đây ngon quá!”

Lưu Nương thì chẳng màng cho lắm chỉ ung dung thưởng mì của mình còn hớn hở khen ngon,làm Thiên Ý, Dạ Ý đều vỗ trán lắc đầu.

“Lưu Nương tỷ, tỷ đúng là dù thiên hạ này có dầu sôi lửa bỏng thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới việc ăn uống của tỷ”

Chẳng thèm liếc Thiên Ý một cái, Lưu Nương cười hề hề, thuận tay gấp mì vào miệng.

“Sai rồi! Lưu Nương ta rất yêu cố hương Ly quốc, nhưng đây là là chuyện của Tây quốc và Đông Thành thì ảnh hưởng gì tới ta”

Cả hai nghe xong chỉ biết lắc đầu cười khổ.

Chợt ở đâu có một tiểu tử, ăn mặc rách rưới từ đâu chạy đến đã bổ nhào vào người Lưu Nương, làm cả ba đều giật mình một phen.

“Khốn kiếp! Mày chạy đi đâu hả?”

Lại ở đâu xuất hiện một nam nhân quần áo cũng chẳng lành, hùng hổ xong đến quyết bắt được tiểu tử đó, làm nó sợ quá mà cứ núp sau Lưu Nương rồi Thiên Ý, Dạ Ý.

“Này! Tiểu tử này đã làm gì mà ngươi như muốn ăn thịt nó thế hả?”(Lưu Nương bất bình hỏi)

“Nó là con của ta, mắc mớ gì đến nhà ngươi…”(nam nhân đã quát lớn)

“Ta…”

Lưu Nương chưa kiệp nói thì tiểu tử đã nhanh bỏ chạy,cùng người nam nhân đã ra sức đuổi theo.

“Thật không hiểu nổi gì?”(Lưu Nương lẩm bẩm)

Đến khi Thiên Ý kêu tiểu nhị tính tiền thì sờ lại bên hông đã mất cái hầu bao.

“Hầu bao của ta đâu rồi?”

Cả Lưu Nương và Dạ Ý đều giật mình.

“Ngươi để đâu à?”(đồng thanh)

“Lúc nãy vẫn còn đây mà, ta…không biết nữa…?”(nhíu mày)

“Này! Đã ăn uống no say, giờ lại giở trò mất tiền, nhìn các ngươi cũng đàng hoàng, ai ngờ…”

Tiểu nhị đã bực dọc ra mặt, cả ba chỉ còn biết đưa mắt nhìn nhau rồi nhỏ giọng như nài nỉ.

“Tiểu nhị ca ca, ngươi cũng thấy đấy, thật hầu bao của bọn ta đã bị trộm rồi”

Thấy Lưu Nương có vẻ hạ mình thì hắn càng làm tới.

“Không tiền, thì lên quan với ta!”

Nhanh sau đó Thiên Ý và Dạ Ý đã rút kiếm ra, nhầm đe dọa nhưng chỉ càng làm mọi việc rối tung lên, tiểu nhị tuy sợ nhưng vẫn cố lớn giọng để mọi người đều nghe thấy.

“Giết người! Đã ăn vịt còn tàn bạo muốn giết người diệt khẩu”

Dường như đã có tác dụng, mọi người đều hướng cả ba thì thầm to nhỏ làm cả ba đã rịn đầy mồ hôi hột.

“Tướng công! Ra chàng ở đây à!”

Ở đâu Lưu Nương đã hướng tới người bên bàn gần bên gọi, làm Thiên Ý và Dạ Ý cũng giật mình tròn mắt theo.

Nam nhân cau mày nhìn tay mình đã bị một nữ nhân xa lạ ôm lấy, thật không chút xấu hổ còn nháy mắt liên tục với hắn.

“Công tử! Làm ơn giúp bọn ta đi”(lí nhí)

“To gan!”(một nam nhân khác đã lên tiếng)

Nhưng đã bị hắn đưa tay ra hiệu như im miệng, đưa mắt nhìn tiểu nhị cũng đang nhìn mình kia, hắn khụ nhẹ một tiếng rồi phân phó người nam nhân đứng phía sau.

“Đem bạc ra đây”

Nhanh sau đó một thỏi bạc lớn đã được đem đến trước mặt tiểu nhị, mắt hắn sáng ngời, vui vẻ ra mặt.

“Khách quan thật là hào phóng!”

Khi tiểu nhị bỏ đi cũng là lúc Lưu Nương thở phào nhẹ nhõm.

“Thiệt tình!”

“Nắm đủ chưa?”

Đưa mắt nhìn người phát ra giọng nói, giờ Lưu Nương mới nhận ra, hắn thật là tuấn mỹ bất phàm, tính chất mê trai của nàng lại nổi lên, nhưng nhìn những nam nhân theo bên cạnh kia, nàng biết nam nhân này thật không dễ động vào à!.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN