Nợ Chồng - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
317


Nợ Chồng


Chương 1


Đây là một hôn lễ long trọng xa hoa, khách sạn cao cấp năm sao còn dùng cả máy bay vận chuyển hoa hồng từ sớm tinh mơ, để trang hoàng lộng lẫy, lãng mạn, cả hành lang, cầu thang, đại sảnh, tất cả mọi nơi đều được trang trí hoa tươi, đính kèm những dải đăng ten tinh xảo, đắt tiền, trong không khí ngập tràn hương vị ngọt ngào.

Bên ngoài khách sạn là một dãy dài những chiếc xe hơi sang trọng, khách mời đến dự, vô số những nhân vật nổi tiếng, trên mặt mọi người đều nở nụ cười, hâm mộ có, chúc phúc có, ghen tị…..có, bất kể loại nào, đều mong chờ được chứng kiến hôn lễ thế kỷ này.

La Mỹ Vi mặc lễ phục dài chấm đất, vô cùng lộng lẫy, đôi bàn tay trắng nõn nắm lấy nhau, nhìn chằm chằm vào phòng nghỉ ngơi của cô dâu, cô rất căng thằng, cực kì căng thẳng. Lặng lẽ đếm nhịp tim mình, muốn để mình bình tĩnh lại, nhưng mà mỗi cái tim đập, vẫn như cũ làm cô cảm thấy lồng ngực mình mãnh liệt chấn động.

Cuối cùng thì ngày này cũng tới, cô chờ đợi mỏi mòn, nhìn ngày này từng chút từng chút tới gần, trải qua một đêm không ngủ, ngày hôm nay vẫn tới.

Cô hít một hơi thật sâu, muốn dời lực chú ý của mình đến những trang sức xa hoa, lộng lẫy kia, hoặc có thể mang khuôn mặt tươi cười, cho dù chiếc dây chuyền ngọc trai trên cổ mình cũng rất đẹp, nhưng vẫn không có biện pháp nào để giảm bớt căng thẳng trong lòng mình

Thật nực cười, ngày trọng đại như này, sáng sớm cô đã rời giường chuẩn bị, vì sao đến thời khắc mấu chốt, cô vẫn căng thẳng sém chút bất tỉnh thế này.

Lại mân mê chuỗi vòng ngọc trai trên cổ, mỗi viên, đều là trân châu mượt mà, sáng bóng, tay chạm tới, đều mang theo cảm giác mát lạnh, chậm rãi giúp đầu ngón tay nóng rực của cô mát đi một chút. Trong lòng Mỹ Vi âm thầm thả lỏng một chút, cô muốn dũng cảm một chút, không cần phải sợ, cô là Tiểu Mỹ Vi yêu quý nhất của bà ngoại, cô phải nhớ kỹ câu nói cuối cùng bà ngoại nói với cô.

Rốt cục, cô từ từ thả lỏng, càng ngày càng bình tĩnh, chậm rãi nở nụ cười. Đến khi cảm nhận được tiếng náo nhiệt ở đại sảnh từ từ nhỏ lại, lòng cô chợt trùng xuống, thời khắc mà bản thân mình đợi cuối cùng cũng đến.

Cô lại âm thầm, lặng lẽ đếm thời gian, chờ đợi khúc nhạc quen thuộc mà xa lạ kia tấu lên, chờ đợi khoảnh khắc mình ra sân khấu.

Ánh mắt không tự chủ nhìn về cửa chính phòng nghỉ, khi cánh cửa kia mở ra, thông báo thời khắc quan trọng đã tới, chỉ cần…..

“Rầm” một tiếng, cửa lớn đắt tiền nặng nề mở ra, một bóng người cao lớn, mạnh mẽ, xuất hiện ở cửa.

Mỹ Vi nhìn về phía người đàn ông kia, một lần nữa, khuôn mặt lạnh lùng của anh, lại khiến lòng cô đau nhói, ngũ quan sắc nét, vẻ mặt nghiêm túc, mỗi lần nhìn anh, cô đều cảm thấy một loại mãnh liệt, khiến cô không thế nào thở nổi.

Con ngươi đen nhánh của anh bỗng lóe lên ánh sáng sắc bén, bước chân dồn dập, chợt hơi chậm lại, ngừng bước, anh từ từ xoay người, ánh mắt từ từ quan sát tới đây, giống như lưỡi dao sắc mỏng quét qua, âm u dọa người, sau đó nhìn chằm chằm vào cô…..Anh phát hiện ra cô.

Cô đứng nơi đó, như một bông hoa tươi mát, cực kì thanh nhã, thuần túy mà thanh khiết, sạch sẽ đến mức không nhiễm bụi trần.

Chưa tới nửa phút, cô đã cảm thấy hít thở không thông. Đây chính là lần đầu tiên hai người mắt đối mắt, cũng là lần đầu tiên, anh cẩn thận, nghiêm túc nhìn cô, cô có ảo giác, dường như có thể nhìn rõ bóng dáng mình trong con ngươi ngăm đen kia, loáng thoáng nghe được trái tim mình điên cuồng nhảy lên, cảm thấy máu không ngừng dồn ép chảy ra., xông thẳng lên đầu.

Đó là một loại. . . . . . cảm giác điên cuồng.

Anh cất bước đi về phía cô, từng bước từng bước, nặng nề và kiên định, khi anh đi tới trước mặt cô, đứng nghiêm tại chỗ, cô nhìn gương mặt quen thuốc này, trong lòng, có ngọt có đắng, có chua có chat.

Cô đối mặt anh, không nói không cười.

Anh cúi đầu, nhìn cô.

Hô hấp của cô muốn đình chỉ, tựa hồ có thể đánh đổi thời gian một đời có được một lần chăm chú nhìn này.

Cô nhìn làn môi mỏng, đường cong đôi môi phá cách hoàn mỹ, lại mang theo kiên định cùng tự tin, thong thả mở miệng: “ Em, bằng lòng gả cho tôi không?”

“Ầm” một tiếng, toàn bộ thế giới ở trước mặt cô sụp đổ, tất cả vạn vật trong đất trời cũng đều biến mất sau lưng, trong mắt cô bây giờ chỉ còn bóng dáng anh, bên tai chỉ có thể nghe câu hỏi này của anh, không ngừng vọng tới lại vọng tới………..

Em, có bằng lòng gả cho tôi, bằng lòng không, bằng lòng không . . . . .

“Reng! Reng! Reng. . . . .” Tiếng chuông báo thức reo lên lanh lảnh, một cánh tay mềm mại, trắng hồng, từ trong chăn ấm vươn ra, lần mò quanh đầu giường một hồi, cuổi cùng cũng mò tới con vịt nhỏ màu vàng đang ầm ĩ kia, chính xác cắt đứt âm thanh đang làm phiền mộng đẹp người khác.

Hài lòng, chăn in hoa màu xanh da trời mềm mại một lần nữa trùm cả đầu, tiếp tục say giấc nồng.

“U ô u ô. . . . . .” Lần này tiếng còi báo động có lực chấn động gấp mười lần vang lên, làm cho người trên giường như bị đánh trúng từ trên giường nhảy dựng lên. “A! Đau quá!” Dùng sức quá mạnh, đầu bị đập vào thành giường, cô hốt hoảng sờ soạng, lần tìm khắp nơi tiếng kêu kinh khủng kia….

“ A Uy ghê tởm, lúc nào cũng thích tác quái!” vừa trách móc, vừa tìm kiếm, cuối cùng cũng lần mò được tới cái đồng hồ báo thức đang kêu inh ỏi kia, nhét xuống dưới nệm, Mỹ Vi ôm chăn bông ngây ngô ngồi trên giường, đau đớn trên trán truyền đến, con mắt chớp chớp, lại chớp chớp, sau đó lại cuộn tròn chăn nằm vật xuống, trong chăn thật là ấm chết đi được………….

Mí mắt khẽ khàng khép lại, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, ai ngờ tiếng còi báo động lại một lần nữa vang lên, càng bén nhọn hơn khi nãy, cực kì kinh khủng, cô sợ tới mức suýt lăn xuống đất, tất cả sâu ngủ cũng bị đuổi chạy, cô coi như là muốn ngủ lại cũng không ngủ được nữa.

Dụi mắt, chậm rãi tụt xuống giường, quần áo ngủ hoa hồng nhỏ, trải qua một đêm “ giày xéo”, đã sớm nhăn thành một mới, cô đi tới phòng tắm rửa mặt.

Chờ tới lúc cô vui vẻ, khoan khoái từ phòng tắm đi ra, lơ đãng nhìn tới đồng hồ treo trên tường, lập tức sắc mặt trắng bệch, hét, “ Chết rồi, muộn làm!”

Nhảy dựng lên, hốt hốt hoảng hoảng tìm túi xách khắp nơi, lục tung khắp phòng, vất vả một phen mới tìm được túi xách, nhưng bởi vì hôm qua không có sắp xếp lại túi xách, cho nên mọi thứ trong túi xách đều văng ra, nào là giấy lau, urgo, băng dán. Đồ linh tinh gì cũng có, cô đành ngồi xổm xuống nhặt, xong xuôi lại phát hiện không thấy điện thoại, thế là lại lật tung cả phòng lộn xộn, rốt cục cũng thấy cái điện thoại đang ở sau gối ôm trên ghế salon.

Chẳng dám nhìn xem đồng hồ chỉ mấy giờ, cô vọt tới trước cửa thay giày, cái trán lại bị đụng vào tủ, đau rớt cả nước mắt, nhưng mà cũng chẳng kịp nghĩ nhiều, đi được một bên giầy liền kéo cửa, như điên chạy ra.

★★

9h2’, tại đại sảnh công ty máy tính Thượng Thanh, Mỹ Vi chật vật khóc không ra nước mắt, bả vai trĩu xuống bấm thang máy đi tới tầng 3 phòng hành chính tổng hợp, nơi cô công tác đã được ba năm.

Vừa bước vào cửa liền thấy ngay chị Đổng mập mạp đứng ở cửa cười tít mắt gật đầu với cô, “ Oa, Tiểu Vi, hôm nay chỉ đến muộn có hai phút nhé, có tiến bộ.”

Đầu của cô cúi càng thấp hơn. . . . . .

“ A, Tiểu Vi à, ngày hôm qua, cháu chả vỗ ngực cam đoan nhất định hôm nay không đến muộn cho chủ nhiệm xem sao? Ha ha ha…” Tiếng cười của bác Dư vô cùng khoái trá lại mạnh mẽ truyền đến.

Đầu thấp hơn. . . . . .

“ Vi, chị cố gắng lên, ngày mai tiếp tục tới muộn, em phục chị nha.” Em gái vừa học vừa làm vỗ vỗ vai cô.

Thấp đến trên sàn nhà. . . . . .

“La Mỹ Vi, cô đến đây cho tôi !” tiếng hô vang dội của chủ nhiệm từ trong phòng truyền ra.

Ô. . . . . . Cô có thể chạy trốn hay không?

Cô cọ vào vách tường, dùng bước chân của rùa di chuyển tới phòng làm việc của chủ nhiệm.

“Cô dám cho tôi nhìn bước đi vũ trụ thử xem”

Thật đáng sợ!

Mĩ Vi rất nhanh chạy vào phòng làm việc của chủ nhiệm, còn chưa cất tiếng, mặt cười ngọt ngào đã nở rộ, “ Chủ nhiệm, tinh thần hôm nay thật tốt, ngài xem toàn thân phát sáng ngời ngời, có phải có chuyện vui không ạ?”

Mã Hồng Minh muốn trực tiếp bóp chết cô, “Chuyện vui? Cô đếm xem, tháng này cô đã muộn bao nhiêu lần?” Hắn căn bản không muốn hỏi cô công việc tới nay đã muộn bao nhiêu lần hoặc là năm nay đã muộn bao nhiêu lần, bởi vì số lượng quá nhiều, căn bản là nhớ không hết!

“Dạ , làm gì so đo như vậy á…, hôm nay tôi chỉ muộn hai phút thôi, cũng không tính là muộn lắm mà.” Cô cười với hắn , mặt rực rỡ.

Cái gì! Muộn hai phút không tính là đã trễ?

Mã Hồng Minh thiếu nước hộc máu mà chết, im lặng hỏi ông trời, thế nào lại có cấp dưới như này chứ, “Cô còn dám nói? Hiệu suất làm việc như vậy, ghi chép như vậy, nếu không phải tôi tìm cách che giấu giúp cô, giúp cô nói tốt, cô còn có thể ở Duệ Sang đần đần độn độn sao?”

“Cám ơn chủ nhiệm quan tâm, vô cùng cảm kích, vô cùng cảm kích.”

“Ngày hôm qua người nào cam đoan với tôi, hôm nay nhất định không đến muộn, hả?”

Hắn cũng thấy tuổi già rồi, à không, hắn cũng đã trực tiếp già rồi, chỉ mới bốn mươi lăm tuổi, thế mà đầu bao nhiêu là sợi bạc, đều là do nha đầu này chọc tức, nếu như không phải nhìn vào sự cố gắng trong công việc của cô, hơn nữa mới tiến vào đây đã đi theo hắn, hắn đã sớm…. Haizz, lời nói ngoan độc đúng là khó nói ra được, ai bảo cái con bé ngốc này, mặc dù làm việc lơ mơ, lúc nào cũng phạm sai lầm, ngày ngày đề đến muộn, lý do lý trấu hoang đường, kỳ quặc thế nào cũng có, nhưng mà hắn chính là không thể hạ quyết tâm mắng mỏ hay trách cứ một câu được.

Con bé rất đơn thuần, tốt nghiệp xong sẽ tới nơi này công tác, hơn nữa trước hết là đi theo hắn, mỗi ngày đều cười meo meo, miệng lại ngọt, mặc dù chân tay vụng về, nhưng lại chưa từng có ý xấu với ai, đối tốt với tất cả mọi người, cả phòng hành chính tổng hợp, ai nấy đều yêu thích con bé. Khỏi cần nghĩ cũng biết, làm ở phòng hành chính tổng hợp đều là người lớn tuổi, khó có được một tiểu nữ sinh ngoan ngoãn, tự nhiên trong lòng ai cũng muốn thương tiếc, hơn nữa nơi này coi như tương đối đơn giản, không có lục đục, tranh đấu cái gì, tất cả mọi người đều chung sống hòa hợp.

Bình thường chỉ cần Tiểu Vi không gây ra rắc rối to lớn gì, bọn họ cũng sẽ giúp che giấu chuyện xấu, cho nên hắn mới có thể để cho cái con bé một tháng thì hai mươi ngày tới muộn này, bình an sống qua ngày, nếu không ở tập đoàn Duệ Sang nghiêm khắc như vậy, con bé sớm bị đá ra từ đời tám hoánh rồi.

” Cô lười chảy thây như vậy, thật là muốn phạt cô thật nặng.” Mã Hồng Minh trừng cô, “ Hôm nay, tất cả thư từ đều do cô đi phát, còn có cái này.” Lấy một tờ danh sách trên bàn, : Toàn bộ đồ dùng công ty muốn tu sửa, cô cũng đi giải quyết đi.”

“Hả?” Lại nữa? Trời ạ, giết cô đi! Cả công ty 32 tầng, mỗi ngành đều phải đi ít nhất hai lần, đừng nghĩ đến việc mình còn phải đẩy dụng cụ đi, hôm nay cô cũng đừng nghĩ thở nữa

“A cái gì à? Còn không mau đi?”

Cô một lần nữa cúi đầu, vô lực lên tiếng: “Vâng”

Cúi đầu ủ rũ đi ra phòng làm việc chủ nhiệm liền thấy ngay ba người đang cười đến vô cùng vui vẻ.

“Vi, hôm nay cám ơn chị nha.”

“Tiểu Vi, em yên tâm, buổi trưa chị sẽ giúp em mua suất cơm , cố gắng lên!”

“A, Tiểu Vi a, sớm nên nghe lời bác Dư nha, tìm cái con rùa vàng mà kết hôn, cũng không cần khổ cực thế mà. Đúng rồi, cháu lên trên tầng hai mươi trở lên, tùy tiện chọn một người, đảm bảo cả đời không cần lo cơm ăn áo mặc”

“Cháu. . . . . . Cháu đi nhà kho ạ. . . . . .” đối với giọng nói tên bay đạn lạc của bác Dư, Mỹ Vi vội chạy mất dép.

Chạy một mạch đến nhà kho, cô mới thở phào nhẹ nhõm, bác Dư lúc nào cũng thế, muốn cô tìm một người có tiền kết hôn, cô mỗi ngày nghe thấy đều đau xót, nghe bác Dư chuẩn bị oanh tạc, chỉ có thể trốn cho kĩ.

Cô tự biết bản thân mình mà… dáng dấp tầm thường, tính cách mơ hồ, ngày nào cũng quên trước quên sau, có thể tìm đến người đàn ông bình thường, thành thật nề nếp để kết hôn coi như là may mắn lắm rồi, làm sao dám mơ tưởng đến những tinh anh trong Duệ Sang, rùa vàng, tiền lương hàng năm đều đè chết người, có thể để mắt tới cô gái như cô? Cho nên cô cũng chẳng cần mơ ước xa vời, mỗi ngày chỉ cầu yên bình, vui vẻ trôi qua là tốt rồi.

Ước mong lớn nhất của cô bây giờ, chính là tích cóp đủ tiền đi du lịch vòng quanh thế giới, nơi nào cũng có dấu chân mình lưu lại, oa, nghĩ một chút thôi cũng cảm thấy vui vẻ rồi…..

Tiếng chuông điện thoại vang lên kéo suy nghĩ của cô đang cách xa ngàn dặm trở về thực tế, cô vội lấy di động ra, suýt nữa làm rơi xuống đất. “ alo”

“La Mỹ Vi, hôm nay chị không tới muộn chứ? Ha ha, phải cảm ơn em đó, em đã dâng hiến cho chị một tiếng chuông sét đánh mạnh mẽ siêu cấp vô địch cơ mà, công lao không nhỏ đâu nhá?” Một giọng con trai trẻ tuổi truyền ra từ điện thoại: “ Chị phải nghĩ xem nên cảm ơn em thế nào nhé, thôi, biết chị nghèo, mời em ăn bữa đại tiệc là được rồi”

Thật là. . . . . . Quá vô sỉ! Cô trợn to hai mắt, dùng sức rống trở về: “La Tuấn Uy, em còn dám nói!”

Tức chết cô mà, chính cái đồng hồ báo thức đó ban tặng, cái trán của cô bây giờ còn sưng một cục to tướng, thế mà tên đầu sỏ gây ra lại còn tới đây tranh công? Đúng lúc hôm nay đang buồn bực, có thể phát tiết toàn bộ lên thằng em trai ra đời sau mình năm phút đồng hồ này, ai bảo nó ngứa da tự dẫn xác tới, hừ!

Chạy tới chạy lui đến tận trưa, mới có thể ngồi xuống thưởng thức món xương sườn thơm nức, thật là sự là một niềm hạnh phúc. Mỹ Vi xúc một thìa cơm to nhét vào miệng, lại thêm một miếng sườn giòn thơm, ô ô đó…..Nếu như có thêm gia vị tin tức bát quái, cuộc sống là đây, còn cầu gì hơn chứ?

“Bà con nghe nói gì chưa?” Em gái làm thêm Chung Văn vừa tới cất giọng thần thần bí bí, kiểu cả thế giới chỉ mình ta hiểu rõ, hỏi quần chúng.

“Nghe nói cái gì?” Đổng Thục Tuệ lập tức hưởng ứng vừa cầm suất cơm hộp của mình, hứng thú mười phần tiến lên trước.

Bác Dư luôn nhiệt tình với tin tức bát quái cũng không chịu tụt hậu, “Tin gì, nói mau nói mau.”

Phòng hành chính tổng hợp gồm năm người, trừ chủ nhiệm đã ra ngoài ăn cơm, còn lại bốn người đang cầm trên tay cơm hộp, xúm xít lại, vừa ăn vừa nói chuyện, vô cùng náo nhiệt, đây chính là “ phúc lợi” mà cả công ty chỉ có phòng hành chính tổng hợp mới có.

Thành công thu hút lực chú ý của quần chúng, cô bé Tiểu Văn mới hài lòng gật đầu, “ Đã nghe nói tổng tài trở về chưa.”

“Vậy sao, vậy sao?” Đổng Thục Tuệ lập tức hưng phấn không giống bà chị đã bốn mươi cái xuân xanh, mắt sáng rực lên, “Tin tức chuẩn xác không?”

“Đương nhiên là thật!” Bị nghi ngờ tin tức phát ra, cô bé lập tức không vui, ra sức cam đoan, “Em vừa mới nghe từ người trong phòng thư kí đi mua cơm trưa nói mà?”

“Phòng thư kí nha, xem ra là chuẩn rồi.”

Toàn bộ công ty, từ trên xuống dưới, ai còn rõ ràng hành tung của boss hơn phòng thư kí nữa đây, Đổng Thục Tuệ vui vẻ gật đầu,”Tổng tài cuối cùng cũng muốn trở về rồi, đã thật lâu chưa trở lại Đài Bắc đó.” Cảm thán cảm thán.

“Xì, tổng tài trở lại mà cũng coi là tin tức trọng đại à?” Bác Dư xì mũi coi thường, “Quanh năm suốt tháng , tổng tài trở về bên này có ít nhất hai lần, có cái gì ly kỳ.” Mặc dù tổng công ty của Duệ Sang ở nước Mỹ, nhưng Đài Bắc dù sao cũng là mảnh đất làm giàu màu mỡ của Thạch gia, công ty ở Đài Bắc cũng rất quan trọng, cho nên tổng tài trong một năm luôn trở về thị sát mấy lần, đây coi là tin tức gì chứ?

“Giời ơi,ông không hiểu được đâu” Đổng Thục Tuệ lập tức thưởng cho bác cái xem thường, “Chỉ cần nghĩ đến những ngày kế tiếp có thể nhìn thấy tổng tài, tôi hận không thể ngày nào cũng đi làm đó.” Ông già này thì hiểu cái gì, làm cho người ta vui vẻ, không phải là tin tức tổng tài trở về, mà là có thể nhìn thấy tổng tài nha.

“Có cái gì thật là cao hứng , tổng tài lấy bà về làm lão thái bà à…,tối về hãy mơ đi bà.” Dư bá lạnh lùng dội nước lã.

“Nhìn no con mắt không được à, nhìn lại tổng tài của chúng ta, quá manly, ba phần cao lớn bảy phần uy phong, ông xem lúc tổng tài mặc comple, cái dáng người đó, đó. . . . . .” ( ừng ực)

“A, chị Đổng, chị có ăn đùi gà không ạ?” La Mỹ Vi nuốt xuống thức ăn trong miệng, nhìn thức ăn ngon lành trong hộp của Đổng Thục Tuệ.

Đổng Thục Tuệ tùy ý phất phất tay, La Mỹ Vi lập tức vui vẻ gắp đùi gà tới, cầm lên cấu xé.

“Trời ơi, Vi, chị ăn như thế chỉ có nước béo phì mà chết đấy?” Cô bé Tiểu Văn hét lên, trừng cô” Chị tính xem, vừa mới ăn sườn heo, nung núc thịt như thế, chị không thấy ngớn à? Bây giờ còn gặm đùi gà nữa, chị có biết trong đó có chứa bao nhiêu là calo không hơ? Ăn vào chỉ có chết mập thôi.”

Mập chết? Mỹ Vi miệng cắn được một nửa đùi gà, sửng sốt.

“Tiểu Văn, cháu nhìn Tiểu Vi nhà chúng ta mập chỗ nào chứ…, để cho nó ăn đi.” Bác Dư lập tức chủ trì công đạo

” Bác xem chị ấy có chỗ nào không mập chứ, bác nhìn mặt chị ấy này, tròn trịa, nung núc thịt thế này, còn có bộ ngực….” Tiểu Văn bi phẫn nhìn chòng chọc vào chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, cũng khó che giấu được “Vĩ đại” , ánh mắt ghen tị trần truồng.

“Ack. . . . . .” Thịt gà trong miệng Mỹ Vi nghẹn đứng, cô xấu hổ tới mức đầu cứ thấp dần, thấp dần, làm ơn đi, bác Dư còn ở đây, Tiểu Văn lảm nhảm cái gì không biết nữa.

Bác Dư ho khan một cái.

“Mặt của chị đỏ lên làm gì?” Tiểu Văn nhìn thấy khuôn mặt như trái cà chua của Mỹ Vi, lập tức ngạc nhiên hỏi: “Xấu hổ gì chứ? Có cái gì mà chị phải thẹn thùng? Em chỉ nói bộ ngực mà chị đã đỏ hết cả mặt rồi, Vi, chị không phải là xử nữ đó chứ?”

Một tràng ho khan kịch liệt từ trong miệng bác Dư phát ra, mặt đen từng vạch đứng dậy, “Bác đi lấy nước uống.” Đi còn nhanh hơn với chạy, cố gắng cách xa cái nơi nguy hiểm trên địa cầu này, ở đâu có phụ nữ, ở đó có hiểm nguy, con nít con nôi bây giờ, cái gì cũng dám nói . . . . .

Mỹ Vi càng thêm hận không thể đào một cái lỗ mà chui luôn cho rồi, con bé Tiểu Văn này, nói ra lời nào không làm cho người ta đứng hình thì chưa chịu thôi, bây giờ bọn trẻ đều sống thử sao? ( Vi tỷ à, tỷ mới hai mươi mấy cái xuân xanh thôi a….)

“Vi, rốt cuộc là có phải thế không?”

“A, ăn cơm ăn cơm, đùi gà ăn thật ngon đó.”

“Chị mau trả lời em đi, nói một chút thôi mà…, người ta tò mò chết đi ý.”

“Cà chua này em không ăn sao! Ăn vừa giảm cân vừa đẹp da nữa đó.”

“Vi. . . . . .”

“Được rồi mà, Tiểu Văn.” Đại biểu cho tầng lớp chính nghĩa còn sót lại cuối cùng cũng ra mặt, tiện thể mở rộng địa bàn buôn dưa: “ Vừa nãy em nói tin bát quái, đã nổ xong chưa đó?”

“À? Chưa hết đâu…, tin hot nhất em còn chưa có tiết lộ đâu, bác Dư sao vẫn chưa trở lại thế, người ta còn tuyên bố một thể luôn.”

“Không cần chờ ông ấy, lớn tuổi nhiều chuyện, chị em mình cứ tám chuyện chị em ta thôi.” Đổng Thục Tuệ thúc giục: “Em mau nói nha, còn có cái gì so với việc tổng tài trở về còn hot hơn thế?”

“Hừ hừ.” Bé Tiểu Văn chống nạnh, “Tin tức này là em tốn một suất cơm trưa mới mua được đó, tuyệt đối là nóng hổi vừa thổi vừa ăn.”

Một suất cơm mùa được tin nóng hôi hổi? Mỹ Vi câm nín rồi.

“Nghe kỹ nha, nghe nói tổng tài lần này trở về không chỉ là vì thị sát công việc đâu nha.” Thần bí mở trừng hai mắt.

“À? Vậy còn vì cái gì?” Quần chúng hiển nhiên hưởng ứng, ai nấy mặt đều viết hai chữ tò mò.

“Trừ công việc, quan trọng nhất là. . . . . .” Cố ý kéo dài ngữ điệu, thấy những người nghe tiếp cận tới đây, cô bé hài lòng gật đầu, dùng một loại âm thanh thấp nhất nói: “Hắn muốn cùng Đồng tiểu thư kết hôn đấy.”

“Đau quá. . . . . .” Mỹ Vi che môi, đau chảy nước mắt.

“Sao thế, sao thế?” Đổng Thục Tuệ lập tức tới đây ngó nhìn.

“Cắn phải môi rồi ạ . . . . .”

Đổng Thục Tuệ kéo tay cô ra nhìn một chút, “Giời ạ, cái con bé này sao không cẩn thận thế chứ? Cắn mạnh như thế, nhìn xem, chảy máu rồi đây này. Tiểu Văn, đi lấy khăn giấy nhanh lên.” Đổng Thục Tuệ thấy cô môi đầy máu tươi,, lập tức đau lòng mắng, nhận lấy khăn giấy, lau cho cô, bưng tới cốc nước, “Mau súc miệng đi.”

Tiểu Văn ngay lập tức giễu cợt, “Vi, chị sao thế, buổi trưa ăn nhiều thịt thế còn chưa đủ, ngay cả môi mình cũng không tha, tham thì thâm, ha ha.”

“Đúng là, Tiểu Vi em ăn chậm một chút, có ai giành với em chứ.”

“. . . . . .”

Môi của cô, đau quá.

Tổng tài tập đoàn Duệ Sang, Thạch Quân Nghị cùng với thiên kimtiểu thư Đồng Thị, Đồng Giai Thiến, hai tháng sau sẽ kết hôn, tin tức này lập tức gây oanh động cực lớn. Chưa cần nói tới ý sự kết hợp của hai đại gia tộc đại biểu cho ý nghĩa gì, mà mới chỉ mới nhìn vào hai nhân vật chính, nam chính vĩ đại như ánh mặt trời, nữ chính xinh đẹp như tiên, hai người họ đứng chung một chỗ, lập tức có thể vẽ thành bức họa, chính là thuyết minh hoàn mỹ nhất cho cái gọi là ” Duyên phận trời định”.

Thạch, Đồng hai nhà là chỗ quen biết lâu đời, Đồng gia chỉ có một con gái độc nhất Đồng Giai Thiến, tương lại toàn bộ gia sản tiền tỷ đều do cô nàng thừa kế, từ nhỏ đã nhận muôn vàn sủng ái, cô vùng Thạch Quân Nghị là thanh mai trúc mã, hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau ở Mỹ, khi cô 15 tuổi liền cùng Thạch Quân Nghị hẹn hò, chạy một đường dài tình yêu tám năm, năm nay rốt cuộc cũng tu thành chính quả.

Mặc dù chuyện hai người là một đôi đều được toàn dân công nhận, nhưng chỉ cần một ngày còn chưa kết hôn, còn chưa nói trước được điều gì, bây giờ chỉ còn hai tháng nữa, tình yêu ngọt ngào của hoàng tử và công chúa, chính thức hạn màn hoàn mỹ.

Bên ngoài cũng đã đồn đại xôn xao, ở Duệ Sang tập đoàn thì độ chảo lửa càng khỏi phải bàn. ( Bi: 8 là thiên chức của chị em)

Nhất là, Thạch Quân Nghị, ở trong lòng chị em phụ nữ Duệ Sang, từ chị có chồng đến em chưa cưới, chính là tổng tài cực kì có khí phách đàn ông, giá trị bản thân hơn trăm triệu ( Bi: chắc là 100 tr $ đó, mắt long lanh ), nghiêm nghị, bình tĩnh, luôn giữ mình trong sạch, một mực chung thỉnh, không có nghe thấy bất kỳ scandal tình ái nào, từ bé đã là nhân vật trung tâm cho người ta ngưỡng mộ, say mê, coi như mình không chiếm được, chỉ nhìn một chút, mơ tưởng một chút, cũng là hạnh phúc tuyệt vời rồi, cho nên đồng bào chị em đối với Đồng Giai Thiến, bốn phần hâm mộ, sáu phần ghen tị chết đi được.

Nhưng có ghen tị thế nào đi nữa, cùng không thể không thừa nhận, Đồng tiểu thư kết đôi cùng Thạch Quân Nghị chính là tuyệt phối. Dáng người cô cao gầy, mỏng manh, bởi vì mang dòng máu Tây Ban Nha, mà các đường nét, hình khối, vô cùng rõ nét, xinh đẹp chết người. Xuất thân cao quý, gia tài bạc triệu, là nhà thiết kế thời trang ở Mỹ, quần áo dĩ nhiên là người thường không thể thưởng thức, chỉ cần cô đứng ở bên Thạch Quân Nghị, hai người chính là ngôi sao rực rỡ, hấp dẫn ánh mắt đồng bào.

Bọn họ yêu nhau, bọn họ kết hôn, tựa hồ cũng chẳng phải là chuyện gì bất thường, mà là, chuyện hiển nhiên.

★★

“Chị Lâm, đây là thư từ của phòng tổng tài ạ” Mỹ Vi đem một xấp thư từ thật dầy giao cho thư ký tổng tài, Hồ Lâm.

“Sao lại là em tới đưa thư?” Tuổi gần bốn mươi, Hồ Lâm nhận lấy đống thư kia, trừng mắt nhìn cô, “Lại bị chủ nhiệm các em phạt, phải không?”

Mỹ Vi cúi đầu, haizz, chuyện xấu của cô bị mọi người xem đến quen rồi. . . . . .

“Lần này lại làm sao? Tuần trước không phải em đến muộn bị Mã chủ nhiệm phạt sao?” Bình thường công việc đưa thư này đều do cô bé Chung Văn làm, nhờ nhiệt tình buôn dưa lê của cô bé, Hồ Lâm đối với chuyện tình trong phòng hành chính tổng hợp hiểu rất là rõ ràng. Dù sao tổng tài quanh năm không có ở Đài Loan, thư ký bọn họ cũng không cần câu nệ như vậy, tán gẫu mấy câu cùng mấy em đưa tin, chỉ cần thời gian cho phép là được.

Lần này là bởi vì cô đem toàn bộ văn kiện chủ nhiệm giao phó làm rối tung rối mù hết cả lên, hơn nữa còn giao nhầm ngành…..Tóm lại là quạ bay đầy đầu, làm chủ nhiệm tức đến khói bốc đầy đầu, haizz……chuyện mất mặt như thế, cô mới không cần chủ động vạch áo cho người xem lưng đâu, đem giấy biên nhận cho Hồ Lâm ký, “Chị Lâm sao chị vẫn chưa đi ăn trưa ạ?” Vội vàng chuyển đề tài quan trọng hơn.

Đã qua giờ ăn trưa, các thư ký khác ở phòng tổng tài cũng đã đi ăn, sao chị Lâm vẫn còn làm việc? Hồ Lâm là thư ký của Thạch Quân Nghị ở chi nhánh công ty thuộc Đài Bắc, trực tiếp nghe lệnh hắn, bởi vì lượng công việc rất lớn, cho nên dưới cô còn có bốn thư ký phụ tá dưới sự quản lý của cô.

Ký xong, đem giấy ký nhận đưa cho Mỹ Vi, cô ngoắc ngoắc tay gọi, cô gái nhỏ ngốc vù vù quả nhiên sát lại đây , “Xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì?”

“Em muốn biết vì sao không?” Cười đến vô cùng thân thiết.

Ack . . . . . Thật ra thì cũng không muốn đâu. Thấy chị Lâm cười đến là rực rỡ như vậy, Mỹ Vi lập tức cảm thấy có mùi vị chuyện xấu.

Hồ Lâm đưa tay đè lại bả vai của cô “Chuyện này trước mắt chỉ có chị biết rõ thôi đó, em chính là thứ hai biết được nha.”

Cô có thể không cần làm người thứ hai không?

” Chị Lâm, em còn có chuyện. . . . . .”

“Đến đây, nhìn em ngoan ngoãn như thế, chị Lâm mới nói cho em biết thôi đó, là tin tức lớn đó.”

Mồ hôi Mỹ Vi tuôn như mưa.

“Thật ra thì hai mươi phút trước. . . . . .” Giơ giơ lên đồng hồ đeo tay tính toán thời gian, “Tổng tài vào phòng làm việc.”

Cái gì! La Mỹ Vi đứng hình, nhìn chằm chằm Hồ Lâm.

“Đúng, là thật, vẫn lời đồn đại nói tổng tài muốn trở về, hôm nay tổng tài cuối cùng cũng trở lại, đang ở trong đó đó.”

“Em. . . . . . Em còn có chuyện. . . . . .” Mỹ Vi lập tức luống cuống tay chân, đem giấy ký nhận tùy tiện nhét một bên xoay người bỏ chạy.

Nhưng không còn kịp rồi, phía sau truyền đến tiếng mở cửa từ phòng Tổng tài, cô bỗng chốc hoảng hồn, chân vấp phải bàn làm việc bên cạnh, thẳng tắp thân thiết với địa cầu. . . . . .”Rầm” một tiếng chìm vang, trong phòng làm việc an tĩnh phi thường rõ ràng.

Toàn bộ văn kiện, đồ đạc trên bàn tung tóe xuống đất, mà bản thân cô té xuống, không chỉ đang gặm nền đá lát, còn đụng trúng một chậu cây lớn, cái trán mãnh liệt hôn cái chậu cây, đau đến chảy nước mắt, mà chậu cây bị đổ kia, cành cành lá lá, bị cô ép tới nấu nhừ, những bùn đất bắn ra, rơi lả tả trên nền đá.

Toàn dân đứng hình trong gió. . . . . . Té ngã cũng siêu “Thảm thiết” như thế, lần đầu tiên trong đời thấy!

Mỹ Vi vừa thẹn thùng vừa lúng túng, mặt chôn ở trên đất không dám ngẩng lên , ngón tay nhụt chí nắm thật chặt lá xanh cùng bùn đất. Cô động cũng không dám động, làm sao đây, tiếp theo nên làm sao đây? Mất mặt chết đi được, trời ơi giết con đi.

“Hồ thư ký, đây là chuyện gì?” Một giọng nói uy nghiêm vang lên, mang theo lạnh lùng trời sinh, trầm thấp, lại nhẹ nhàng, khoan khoái, dễ nghe.

” Nhếch nhác chết đi được.” Theo đó là giọng nói nũng nịu, còn mang theo vài phần châm chọc, “Nghị, không ngờ nha, công ty của anh lại có loại người buồn cười như vậy đó.”

Mất mặt chết đi! Mỹ Vi gắt gao ôm chặt nền đá, u mê, không biết nên làm sao cho phải bây giờ.

“Trời ơi, Tiểu Vi, em sao lại không cẩn thận vậy chứ?” Bị cú ngã “Kinh thiên động địa” làm sững sờ, Hồ Lâm lúc này mới lấy lại tinh thần, lập tức tiến lên đỡ Mỹ Vi dậy, “Té có bị thương nơi nào không em?”

Gương mặt bùn đất lấm lem hòa màu xanh của lá cây, quần áo dơ bẩn, bàn tay bị trầy xước, thật sự cô chính là. . . . . . Nhếch nhác nha.

“Cũng may, hình như là bàn tay trầy da nè, a, trán của em. . . . . . Cái trán bị sưng này.”

“Em không sao ạ.” Cô theo bản năng nắm thật chặt cành cây đã bị cô đè nát thê thảm che ở trước mặt, mất hết mặt mũi rồi, không cần gặp người rồi.

“Em che cái gì mà che.” Hồ Lâm tự tay mở ra cành là che trước khuôn mặt nhếch nhác của cô, không nhịn được cười, thề với ông giời, không phải cô không có lòng cảm thông, nhưng mà con nhóc này cũng quá mạnh mẽ rồi.

“Hồ thư ký?” Giọng nói chứa tia không kiên nhẫn truyền đến.

“A, tổng tài.” Nghe được gọi mình, Hồ Lâm phản ứng kịp thời, nhịn cười vội vàng trả lời: “Đây là người phòng hành chính tổng hợp La Mỹ Vi , cô ấy tới giao thư .”

“Ừ.” Đã biết, chuyện này cũng không cần tiếp tục hỏi nữa, Thạch Quân Nghị cúi đầu nhìn về phía vị hôn thê, “Chúng ta đi thôi.”

Đồng Giai Thiến cau mày một mực quan sát La Mỹ Vi, sau khi nhìn kỹ vô số lần, cuối cùng cũng mở miệng: “La Mỹ Vi, ngươi là La Mỹ Vi, tiểu học Thánh Nguyên La Mỹ Vi, có đúng không?”

Mỹ Vi ở đáy lòng than thở, như vậy, vẫn nhận ra sao?

Cô ngẩng đầu, cố gắng giật giật khóe miệng, “Hi, Đồng tiểu thư, đã lâu không gặp.”

Một mảnh lá xanh từ trên tóc của cô rớt xuống, giắt trên trán, ánh mắt đen láy của cô nhìn vô tội, lắc đầu làm phiến là bay xuống, ai ngờ bay xuống là một mảnh bùn đất tung tóe

Bộ dáng buồn cười kia, khiến con ngươi đen nhánh của Thạch Quân Nghị thoáng qua một nụ cười.

Cô gái này, thật là hiếm có khó tìm.

“Tôi mới vừa gặp lại cô, vẫn cảm thấy nhìn quen mắt, quả nhiên là cô nha, La Mỹ Vi.” Đồng Giai Thiến tiến lên nhìn cô, một thân dơ dáy bẩn thỉu, “Cô vẫn giống trước kia làm cho người ta『 khắc sâu ấn tượng 』 đấy.”

La Mỹ Vi bất đắc dĩ cúi đầu.

” Định luật Murphy ” , càng lo lắng sẽ xảy ra chuyện, thì càng có khả năng sẽ xảy ra.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN