Nợ Em Cả Một Đời (18+) - Chương 2 : Cuộc gặp định mệnh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
288


Nợ Em Cả Một Đời (18+)


Chương 2 : Cuộc gặp định mệnh


Ryan lập tức tròn mắt ngạc nhiên, trong lòng cũng có chút bất bình.

– Em nói gì thế? – Anh lập tức ngồi xuống bên cạnh cô, một tay đặt nhẹ lên lưng cô, gương mặt điển trai với vẻ lo lắng thấy rõ ghé sát vào mặt cô.

Nước mắt từ khóe mi cô trực trào tuôn ra, lăn dài xuống gò má, đôi môi cũng run run lên, cổ họng nghẹn cứng lại bởi những lời khó nói.

– Tại sao mọi người lại muốn gạt em ra trong mọi cuộc trò chuyện…? Em cũng được mời tới mà… chứ đâu phải tự tiện tới đó chứ…? – Tiếng cô run lên ngày một rõ hơn, chẳng mấy chốc từng câu từng chữ thốt ra từ khuôn miệng ấy cũng trở nên khó nghe.

Ryan chau mày không hài lòng trước câu nói ấy của cô, nhưng cũng cố gắng lục lại trí nhớ của mình về buổi trò chuyện trên chương trình truyền hình trực tiếp của bà Helen. Sau khi liên kết được những giây phút mà anh cho rằng đó là mấu chốt, Ryan lập tức chẹp miệng đầy bất lực rồi dùng tay lau đi những giọt nước mắt đang trào ra ngày một nhiều từ hốc mắt của cô.

– Không phải đâu! Em đừng nghĩ như vậy! – Anh luống cuống an ủi cô, trong lòng cũng thật sự rối như tơ vò khi bỗng dưng lại lâm vào tình cảnh như thế này.

Nhưng dường như anh càng lau thì nước mắt cô lại càng trào ra nhiều hơn nữa, cô khóc thút thít thành tiếng khiến Ryan nhìn mà không thể cầm được lòng.

– Thôi nào… không phải như thế đâu…! – Anh vòng tay ôm chặt lấy cô vào lòng mình, nhẹ nhàng dùng tay xoa lưng rồi xoa đầu cô mà dỗ dành hết sức ôn nhu.

Bỗng chợt cô ra sức dùng tay chống vào khuôn ngực vạm vỡ của Ryan mà đẩy mạnh ra khiến anh bất ngờ vô cùng, hai mắt mở to mà nhìn cô chằm chằm.

– Em về nhà đây… em muốn ở một mình… – Cô cất tiếng ngập ngừng rồi đứng phắt dậy, chân chập chững bước lùi về phía sau.

– Nat… thôi nào… – Ryan vẫn chau mày mà ngước mắt lên nhìn cô như có ý muốn trấn an, nhưng dường như mọi lời nói, hành động của anh đều vô ích với Natasha trong lúc tâm trạng cô bất ổn như thế này.

Cô không nói một lời nào mà chỉ lẳng lặng bước nhanh chân ra phía cửa nhà, Ryan cũng vì lo lắng nên liền đứng dậy, bước nhanh chân đuổi theo. Anh khua tay nắm lấy cổ tay cô mà cố níu giữ, ánh mắt cũng trĩu xuống đầy sự van nài.

– Nat… – Ngữ điệu anh cất lên thật nhẹ nhàng, trầm ấm.

Thế nhưng đáp trả lại sự quan tâm, lo lắng hết sức dịu dàng ấy của anh, Natasha lại thẳng thừng hất tay ra đầy phũ phàng, thậm chí còn không liếc nhìn bạn trai mình lấy một cái.

– Em muốn được ở một mình… – Cô lạnh lùng đáp lại rồi dùng tay mở cánh cửa ấy ra, lập tức đóng sầm lại mà đi về căn hộ phía đối diện.

Ryan chỉ còn biết đứng thẫn thờ nhìn vào cánh cửa đã đóng sầm lại ngay trước mặt, chốc chốc lại giơ tay lên mà vuốt mặt một cái đầy bất lực. Anh không lo cô tối muộn mà tự thân về nhà bởi hai căn hộ của hai người nằm ngay đối diện nhau, nhưng điều mà anh lo lắng đó chính là cô lại lựa chọn ở một mình vào lúc tâm trạng bất ổn nhất. Với từng ấy năm ở bên nhau, gắn bó khăng khít không rời, Ryan là người hiểu rõ bạn gái mình hơn ai hết. Cô là một người suy nghĩ rất nhiều, chỉ vì một chuyện cỏn con thôi cũng khiến cô phải tự dằn vặt, làm khổ bản thân hết cả một ngày. Anh sợ cô chỉ có một mình rồi sẽ lại suy nghĩ lung tung, rồi sáng mai hai mắt lại sưng húp, đỏ hoen.

____

Đồng hồ đã chỉ đến số 7, người con gái ấy đang cuống cuồng lên, đi đi lại lại loạn xạ trong căn phòng nằm trên tầng 2, cô muốn kiểm tra lại lần cuối xem mình có để quên thứ gì không.

– Rachel! Xuống đi không trễ xe bây giờ con! – Giọng một người đàn ông hơi khàn cất tiếng gọi lớn từ dưới tầng như thúc giục.

– Vâng! Chờ con một chút! – Cô hét vọng lại rồi tiếp tục đưa mắt nhìn xung quanh, miệng lẩm bẩm kiểm tra lại một lượt nữa.

Ông Richard đứng ở trước bàn bếp, tay chuẩn bị đồ ăn sáng vào trong một chiếc hộp nhỏ cho cô, mắt ngước nhìn lên tầng rồi thở dài, lắc đầu ngao ngán trước sự lề mề của cô con gái. Bỗng tiếng chuông cửa vang lên hai hồi, ông rửa qua tay dưới chiếc vòi ở bồn rửa bát rồi lau vội vàng vào chiếc tạp dề, nhanh chân bước ra ngoài mà mở cửa.

Một dáng hình cao lớn của một nam thanh niên hiện ra trước mắt ông, mái tóc màu nâu sáng của anh được cắt ngắn thành đầu đinh, để lộ gương mặt sáng sủa, điển trai. Anh ăn bận một bộ quần áo giản dị, tay có xách theo một chiếc vali nhỏ màu đen. Ngay khi vừa nhìn thấy ông, chàng trai ấy liền cúi đầu chào lễ phép.

– Chào buổi sáng, bác Anderson. – Ngữ điệu ấm áp, lễ phép của chàng trai cất lên khiến ông Richard thoáng vui mừng, trên môi liền nở một nụ cười hài lòng.

– Harry! Vào đi. – Ông vỗ vỗ vào vai anh rồi kéo vào trong nhà.

– Chờ một chút nữa thôi, Rachel nó sắp xuống rồi. – Ông vừa nói vừa đi vào bếp và tiếp tục công việc còn dang dở của mình.

Harry xách chiếc vali của mình vào rồi đứng nhìn lên trên cầu thang giống như đang chờ đợi người con gái ấy bước xuống, đôi lúc lại nhìn xuống chiếc đồng hồ đang đeo trên cổ tay trái.

– Cháu cố chờ nó thêm một chút nữa, con bé này từ nhỏ đã lề mề thế này rồi. Mấy năm nay lại đi học trên chốn xô bồ như vậy thật đáng lo ngại, nhưng cũng may là có cháu ở bên cạnh nó, hai đứa cũng thân nhau từ nhỏ nên bác cũng đỡ lo. – Ông Richard ngoái cổ nhìn cậu thanh niên đang đứng gần cửa.

– Bác đừng có lo quá ạ, cháu sẽ chăm lo cho Rachel thật cẩn thận. – Harry mím môi cười nhẹ, ông Richard nhìn anh rồi cũng gật đầu đầy hài lòng.

Một tiếng bước chân đầy nặng nề cất lên từ trên cầu thang, xen lẫn cả tiếng thở dài đầy nặng nhọc và tiếng vali chạm xuống từng bậc thang, cả ông Richard và Harry đều ngạc nhiên, ngước mắt lên nhìn cô.

Rachel bước xuống với dáng vẻ tay xách nách mang rất khổ sở, sau lưng cô đeo một chiếc ba lô tương đối lớn và căng lên bởi nhiều đồ, trên tay còn gắng gượng xách chiếc vali cỡ lớn xuống dưới cầu thang. Harry thấy vậy liền chẹp miệng đầy bất bình, lập tức bước lên trên cầu thang, một tay nắm vào tay cầm của chiếc vali màu hồng phấn.

– Đưa đây. – Harry cất ngữ điệu trầm xuống.

– Tớ tự xách được. – Rachel chau mày rồi nói đầy kiên quyết.

– Đừng có bướng. – Harry vẫn thẳng thừng giành lấy chiếc vali từ tay của cô bạn thân rồi xách xuống dưới một cách nhẹ nhàng.

Ngay khi vừa đặt chân xuống mặt sàn tầng 1, Rachel đã di chuyển gần ra tới cửa trước, hai tay cô cầm vào hai quai của chiếc balo đang đeo. Ông Richard gói chiếc hộp đựng đồ ăn sáng vào trong một chiếc túi nilon rồi đưa cho cô con gái, không quên dặn dò thật cẩn thận.

– Lên đó nhớ học hành cho cẩn thận. – Ông đưa túi đồ ăn cho cô con gái của mình, ánh mắt ông nhìn cô cũng thật dịu dàng, ẩn chứa một chút không tiếc nuối, không nỡ để cô con gái bé bỏng của mình rời xa.

Cô nhìn ông mà trong lòng cũng có phần nhói lên, đôi môi bĩu lại, lộ ra đôi má phúng phính.

– Bố nhớ giữ sức khỏe nhé, đừng làm việc gì quá sức. – Cô thỏ thẻ giọng mà dặn dò ông, ánh mắt tràn đầy sự tiếc nuối, lập tức vòng tay qua mà ôm chầm lấy ông.

Ông Richard ngạc nhiên khi thấy hành động bất chợt của con gái, sau đó cũng liền mỉm cười thật dịu dàng, ôm lấy cô, tay xoa nhẹ phía sau lưng cô con gái bé bỏng.

– Thôi đi đi không trễ giờ xe bây giờ. – Ông buông cô ra rồi nói như thúc giục, tiễn cô ra tới cửa. Nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp ấy của bố mình, Rachel liền phụng phịu như muốn nán lại thêm chút nữa, nhưng cuối cùng cũng không thể được. Harry cũng lặng lẽ cúi đầu chào ông, kèm theo đó là vài lời “hứa” rồi xách vali đi theo Rachel.

– Bác yên tâm ạ, cháu sẽ chăm sóc cho Rachel thật tốt. – Ngay khi Harry vừa dứt lời, ông Richard liền gật đầu đầy hài lòng, tay cũng vỗ vài cái vào vai anh như một lời tạm biệt.

Cả hai người họ cùng xách vali mà đi trên con đường mòn, hai bên đường là những hàng cây xanh tươi mát, đôi lúc còn có một làn gió trong lành lúc sáng sớm thổi qua, đem lại một cảm giác dễ chịu, nhưng đối với những người sắp phải rời xa nơi đây thì lại đem tới một cảm giác lưu luyến, vướng bận trong lòng.

– Mà sao tớ lại cần cậu chăm sóc cơ chứ, tớ đâu phải trẻ con! – Rachel nhíu mày quay sang nhìn người con trai bên cạnh mình mà nói với ngữ điệu không mấy vui vẻ.

– Lúc này ở trước mặt bác, cậu đâu có nói vậy. – Harry vẫn giữ một phong thái điềm đạm, chân vẫn rảo bước về phía trước, ánh mắt liếc nhẹ sang bên cạnh mình.

– Thì tớ cũng chỉ muốn bố yên tâm thôi. Chứ cậu nghĩ gì mà tớ cần cậu chăm sóc cơ chứ? – Rachel bĩu môi rồi nói với giọng hờn dỗi. Bất chợt bước chân của Harry dừng lại tại chỗ, Rachel đi dẫn trước được vài bước liền cảm thấy trống vắng, lập tức ngoái mặt lại nhìn. Harry đứng yên tại chỗ, sắc mặt vẫn giư nguyên vẻ điềm tĩnh, ánh mắt khẽ nhìn xuống người con gái trước mặt.

Rachel nghiêng đầu ngơ ngác nhìn anh, sau đó liền chập chững bước tới trước mặt chàng trai ấy, Rachel chỉ cao đến tai của Harry nên từ khoảng cách này, ánh mắt ngây ngô chưa hiểu chuyện gì của cô ngước lên nhìn khiến tim anh đập nhanh hơn một chút.

– Gì vậy? – Rachel cất giọng điệu đầy tò mò ấy lên.

Không cần nhiều lời, Harry lẳng lặng giơ tay lên rồi đặt nhẹ lên đỉnh đầu của cô gái ấy, ánh mắt âu yếm nhìn xuống kèm theo chất giọng ấm áp.

– Dù cậu có 5 tuổi, 15 tuổi hay 30 tuổi đi nữa thì trong mắt tớ, cậu vẫn chỉ như một đứa bé thôi. – Harry nhướn mày mà nói những lời vừa mang tính chất trêu chọc cô bạn, nhưng lại vừa có chút chân thực.

Rachel mới đầu còn tròn mắt ngạc nhiên trước hành động và lời nói của cậu bạn, nhưng rồi sau đó liền nhăn mặt lại, thái độ được tỏ ra rất rõ, cô nhanh chóng gạt đi bàn tay lớn của anh đang đặt trên đầu mình, miệng nhè ra một giọng điệu chua ngoa.

– Nói cái gì đấy? Cậu như bố tớ ý, kinh quá đi mất! – Rachel cau có mặt mày, toàn thân nổi da gà bởi những lời đó của cậu bạn thân rồi liền quay lưng bước nhanh về phía trạm xe khách.

Harry cũng chỉ biết mím môi cười nhìn theo dáng vẻ giận dỗi của cô gái ấy, dù cô có làm gì đi nữa thì anh vẫn thấy cô thật đáng yêu. Tay cũng kéo vali, chân rảo bước nhanh theo cô.

– Chờ tớ với. – Anh gọi với về phía trước, miệng vẫn không ngừng cười tủm tỉm.

Họ cất đồ đạc của mình lên trên xe khách rồi chọn một chỗ ngồi ở gần cuối xe. Rachel đã nhanh chóng chiếm lấy vị trí ghế bên cạnh cửa sổ, tay cũng nhanh chóng mở túi đồ ăn sáng mà bố mình đã chuẩn bị ra. Cô đưa mắt nhìn vào trong, ông đã chuẩn bị cho cô món xúc xích hun khói mà cô yêu thích nhất, kèm theo vài lát bánh mì, cô tròn mắt nhìn chỗ đồ ăn rồi liền xuýt xoa đầy thèm thuồng, lập tức dùng tay cầm lấy một cái xúc xích rồi ngậm một đầu vào trong miệng, khi thấy Harry bước vào ghế sau khi cất đồ, cô liền ngước mắt lên nhìn anh mà vô tư hỏi.

– Ăn xúc xích không? – Cô ú ớ nói khi miếng xúc xích vẫn còn ngậm trong miệng một nửa.

Harry liếc mắt nhìn về hướng khác như ngẫm nghĩ một lúc rồi cũng gật nhẹ đầu. Thấy vậy, Rachel liền quay đầu nhìn vào trong chiếc hộp đựng đồ ăn và lấy ra một chiếc xúc xích khác, nhưng ngay khi quay mặt lại nhìn sang bên cậu bạn thân của mình, Rachel lại được một phen tròn mắt đầy bất ngờ nữa. Harry bám một tay lên trên khoang để hành lí ngay trên đầu mỗi dãy ghế ngồi, tay còn lại đặt trên thành ghế phía sau lưng cô, người hơi cúi xuống, ghé sát gương mặt có chút điển trai của mình vào gần với cô, miệng cố ngậm miếng xúc xích vào thật sâu, khiến cho khoảng cách môi giữa hai người chỉ còn có một đốt ngón tay.

Ánh mắt của anh nhìn thẳng vào trong đôi mắt màu xanh dương sâu thẳm của cô như có ý đồ, thậm chí còn nhoẻn miệng cười đầy khiêu khích cô sau khi cắn lấy miếng xúc xích ấy mà nhai nhồm nhoàm trong khoang miệng.

Trái ngược với vẻ mặt mãn nguyện ấy của Harry, Rachel chỉ biết tròn mắt đầy kinh ngạc trước hành động đầy táo bạo ấy của anh, mới đầu còn ngập ngừng lúng túng, nhưng rồi cô cũng chau mày lại mà đánh mạnh vào người anh với vẻ tức giận, ngữ điệu cũng không mấy thoải mái.

– Kinh quá! – Cô thốt lên đầy bực dọc rồi ngồi quay mặt nhìn ra ngoài cửa kính, chiếc xe bắt đầu lăn bánh, Rachel cũng lấy từ trong túi ra chiếc tai nghe rồi cắm vào điện thoại, như một thói quen, cô lại bấm phát album của Ryan, ánh mắt nhìn xa xăm ra khung cảnh bên ngoài để có thể quên đi sự việc vừa rồi, nhưng trong thâm tâm thì vẫn rất hậm hực, bực tức. Còn Harry thì vẫn ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt chăm chú nhìn vào người con gái trong dáng vẻ giận dỗi ấy mà miệng vẫn tủm tỉm cười.

___

Sau hơn 1 tiếng rưỡi ngồi trên xe khách để vào thành phố, đôi bạn thân lại cùng nhau bắt taxi về khu kí túc xá của trường đại học sân khấu điện ảnh thành phố. Họ cùng nhau kéo theo những chiếc vali đựng đồ trong khuôn viên rộng lớn của ngôi trường đại học danh giá, trước khi bước vào dãy nhà kí túc xá, Rachel có dừng chân lại và đưa mắt nhìn quanh nơi đây một lượt, hít một hơi thật sâu rồi tự động viên mình, cố gắng hoàn thành năm học tiếp theo ở nơi đây, hai năm qua cô đã làm rất tốt rồi. Cô ngoái mặt lại rồi bước vào trong, giờ cũng là lúc tạm chia tay với Harry bởi nơi ở của anh là kí túc xá của nam.

Cả hai người họ đã quyết định lên thành phố sớm hơn hai ngày trước khi bắt đầu chính thức bước vào năm để mọi sự chuẩn bị cho năm học thứ ba này kĩ lưỡng hơn, dù gì họ cũng phải thu xếp lại nhiều việc và phải dọn lại cả phòng kí túc sau một kì nghỉ hè dài 3 tháng vừa rồi.

Tuy đã quyết định lên sớm cũng chỉ mong có thể bớt đông, nhưng ngay khi vừa bước chân vào khu kí túc xá nữ, Rachel đã vô cùng bất ngờ trước số lượng sinh viên đã có mặt tại đây ngay lúc này. Kẻ vào người ra, nơi đâu cũng túm tụm thành từng đám, tụm năm tụm ba và bàn tán đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, chưa kể tới phần lớn số sinh viên này đều đang nháo nhào lên, cùng truyền tai nhau về một thông tin nào đó, vẻ mặt ai cũng toát lên vẻ cấp bách, hồi hộp.

Phải cố gắng lắm cô mới có thể bon chen của đám đông ấy để đứng trước cánh cửa phòng kí túc của mình mà thở dài ra đầy khó nhọc. Mái tóc cô rối tung cả lên, sắc mặt thì đầy mệt mỏi vì thiếu không khí, Rachel dùng một tay vuốt lại mái tóc của mình, sau đó cũng nhanh chóng lục tìm chiếc chìa khóa phòng kí túc trong balo của mình, tuy nhiên cô lại nghe thấy tiếng phát ra từ bên trong, hành động bỗng dừng khựng lại, Rachel chau đôi mày thanh mảnh lại, nhẹ nhàng áp tai vào cánh cửa mà nghe ngóng.

Khi đã nghe kĩ hơn, cô liền nhanh chóng vặn tay nắm cửa và đẩy vào trong, vừa bước vào bên trong, cô đã tròn mắt ngạc nhiên khi thấy một người con gái khác với mái tóc màu vàng hoe được buộc cao lên trên đỉnh đầu, trên người mặc một chiếc quần sooc bò, phối với chiếc áo sơ mi kẻ sọc được sắn tay áo lên đến khuỷu tay đang đứng ở trước chiếc gương đứng được đặt gần bàn học. Thấy có người đột nhiên lao vào trong phòng kí túc của mình, cô gái ấy cũng giật bắn mình mà nhìn chằm chằm vào Rachel. Ngay sau đó cả hai liền hét lên đầy vui sướng, Rachel cũng bỏ chiếc vali ra mà chạy tới ôm chầm lấy người con gái ấy. Cái ôm thật chặt bày tỏ sự nhung nhớ tới tột cùng, cả hai cùng nhảy cẫng lên đầy vui mừng, cười đùa thích thú.

– Trời ơi Tiff! Nhớ cậu quá! – Rachel thốt lên, mắt cười tít lại.

– Tớ cũng nhớ cậu! – Cô gái với mái tóc được buộc cao kia cũng vui vẻ đáp lời.

Chợt Rachel ngưng lại, mắt nhìn thẳng vào cô bạn cùng phòng của mình với vẻ mặt hiếu kì.

– Mà sao cậu lên đây sớm vậy? Sớm hơn cả tớ nữa! – Rachel nhíu mày gặng hỏi.

– Thì tại nóng lòng tới cuộc thử vai quá nên mới vậy! – Tiffany chỉ biết gãi đầu cười trừ trước câu hỏi ấy, sau đấy lại lăm lăm chiếc điện thoại cảm ứng trên tay.

– Cuộc thử vai á? – Ngữ điệu của Rachel trở nên chần chừ như đang cố nhớ lại.

– Cuộc thử vai của “Hoa Trong Máu”! Cậu quên à? – Tiffany trừng mắt nhìn cô bạn, miệng chẹp một tiếng đầy ý trách móc.

Tới lúc này, khi nghe Tiffany gợi nhắc lại thì liền hít sâu lấy một hơi mà ngớ người ra sực nhớ lại. “Hoa Trong Máu” vốn là tên một bộ tiểu thuyết nổi tiếng đã gây tiếng vang đình đám suốt một khoảng thời gian dài bởi những chi tiết nóng bỏng hết sức táo bạo, và giờ đạo diễn nổi tiếng Dalziel Caradoc gốc Đan Mạch quyết định chuyển thể tác phẩm đó thành phim. Và ông còn gây được một sự chú ý lớn hơn nữa khi quyết định sử dụng hơn 90% dàn diễn viên là những gương mặt mới toanh trong ngành giải trí, là những người ít kinh nghiệm, ông muốn tạo một cơ hội hiếm có cho họ để có thể cọ xát nhiều hơn. Bởi vậy nên ông đã cho tổ chức một buổi thử vai tại phòng hội trường trường đại học sân khấu điện ảnh vào chiều nay, cũng chính là ngôi trường mà Rachel đang theo học năm 3. Các sinh viên chỉ cần điền thông tin cá nhân vào đơn đăng kí trực tuyến hoặc ngoại tuyến, đồng thời ghi thêm vai diễn mà mình muốn đảm nhận trong phim và diễn thử một đoạn của nhân vật đó, nếu ban giám khảo đồng ý thì có thể được nhận vai và bàn bạc về hợp đồng sau đó vài ngày.

Rachel cũng ậm ừ cho qua, không phải vì cô không quan tâm tới cuộc thử vai này, Rachel thực chất rất thích bộ tiểu thuyết ấy, bản thân cô đã từng nghiền ngẫm đọc nó trong suốt những năm học cấp 3, nhưng khi có cuộc thử vai cho chính bộ tiểu thuyết ấy được chuyển thể thành phim thì cô lại chẳng dám đăng kí bởi bản tính có phần nhút nhát của mình, cô không nghĩ mình đã đủ tự tin để bắt đầu tham gia một bộ phim, hơn nữa lại còn là của một vị đạo diễn nổi tiếng.

– Cậu vẫn không định đăng kí thật đấy à? – Tiffany mật xị xuống nhìn cô, ngữ điệu có chút buồn bã và đầy tiếc nuối, ngay từ khi thông báo được phát hành ra, cô đã không ít lần khuyên Rachel nên thử sức một lần nhưng cô bạn cùng phòng vẫn kiên quyết không chịu, mặc cho bản thân Tiffany thấy Rachel rất hợp với vai nữ chính trong bộ tiểu thuyết.

Rachel không trả lời mà chỉ mím môi cười gượng gạo khẽ lắc đầu, sau đó liền trở mặt đánh trống lảng sang vấn đề khác.

– Cậu tập đến đâu rồi? Diễn thử tớ xem nào! – Rachel kéo chiếc vali vào gần chỗ bàn học, tay kéo lấy chiếc ghế xoay ra mà ngồi xuống, vẻ mặt hồ hởi nhìn cô bạn.

Tiffany lúc này mới nhận ra mình đang bị phân tâm, lập tức cuống cuồng quay lại việc diễn tập, cô chỉ tay vào chiếc điện thoại của Rachel rồi nói với ngữ điệu gấp gáp.

– Mau! Mau mở lên để kiểm tra diễn xuất cho tớ, đoạn nữ chính khóc lóc cầu xin nam chính để được ở lại bên anh ta ấy! – Tiffany ra lệnh rồi chỉnh lại tóc tai, sau đó cũng hắng giọng vài cái như để chuẩn bị, chỉ chờ cô bạn cùng phòng mình mở truyện trên điện thoại ra để so sánh.

____

Hai người đàn ông đang ngồi trong phòng tiếp khách của công ty giải trí RV, hiện đang quản lí nhiều ngôi sao hạng A trong ngành giải trí hiện nay, trong đó không thể không kể tới đôi tiên đồng ngọc nữ đang đem lại thu nhập chính cho công ty: ca sĩ, diễn viên Ryan Norwood và ca sĩ Natasha Howard. Họ ngồi nhâm nhi cốc nước lọc trên bàn, giống như đang chờ đợi ai đó.

Khoảng chừng 5 phút sau, một chàng thanh niên với vẻ ngoài lịch lãm, trên người mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu đen được cài kín cổ, phần dưới mặc một chiếc quần jogger đồng màu, nhìn tổng thể toàn thân vừa toát lên vẻ bí hiểm cùng với khí chất hơn người, vừa thật hoàn mỹ liền bước vào bên trong phòng tiếp khách, theo sau còn có một người đàn ông khác mặc vest.

Ngay khi vừa nhìn thấy hai người đàn ông đang ngồi ở bàn, chàng trai kia lập tức nhoẻn miệng nở một nụ cười mừng rỡ, tay cũng giơ ra phía trước, chân bước nhanh hơn.

– Chào ông Caradoc, xin lỗi tôi tới hơi muộn, tại phải giải quyết vài việc với giám đốc công ty, hai người chờ có lâu không? – Ryan cất giọng niềm nở nhưng ẩn chứa phần nào sự ái ngại.

Nghe thấy vậy, ông Caradoc và trợ lí của mình cũng đứng dậy, trên môi cười mỉm nhẹ nhàng rồi giơ tay ra bắt lấy tay của chàng ca sĩ ấy.

– Không sao! Chúng tôi cũng vừa mới tới thôi. – Vị đạo diễn gật nhẹ đầu rồi tất cả cùng kéo ghế ngồi xuống đối diện nhau.

– Chúng ta vào vấn đề chính nhé, tôi cũng không muốn làm mất nhiều thời gian của cậu. – Ông Caradoc cười gượng gạo nói.

– Không sao đâu, chúng ta đã xếp lịch hẹn gặp này từ trước rồi mà, ông cứ từ từ thôi. – Ryan cười vô tư đáp trả.

– Về lời mời nhận vai chính bộ phim lần này của tôi, cậu đã suy nghĩ chưa? – Ông Caradoc ngập ngừng cất tiếng hỏi, dường như chưa chắc chắn về suy nghĩ của đối phương nên còn e ngại.

Ryan bặm môi lại, hai tay khoanh trước ngực rồi gật đầu một cách chậm rãi, vẻ mặt như còn băn khoăn điều gì.

– Tôi có nghĩ, bộ tiểu thuyết đó đã đọc đi đọc lại vài lần, cả bản hợp đồng tuần trước ông đưa cho anh Michael tôi cũng đã đọc rồi… – Ryan nói mà vẫn như đang suy nghĩ, nhận thấy sắc mặt không mấy khả quan như vậy từ chàng diễn viên nổi tiếng, ông cũng cảm thấy có điều đáng lo ngại.

– Có điều gì khiến cậu không hài lòng sao? – Đạo diễn Caradoc hỏi với giọng điệu e dè.

– Không phải là không hài lòng, mà là có vài điều còn băn khoăn… Chính xác là 2 điều. – Ryan bặm môi lại rồi nói sau một hồi suy ngẫm.

– Cậu nói thử xem? – Ông Caradoc chau mày lại ra vẻ nghe ngóng.

– Ông cũng biết bộ tiểu thuyết đó nổi lên nhờ vào những chi tiết… nóng bỏng một cách lộ liễu như thế, nếu lên phim mà cắt bỏ những cảnh đó đi thì khác nào bỏ đi phần gạch của cua? Khán giả thật sự sẽ chỉ trích rất nặng nề đấy. – Ryan đặt duỗi một tay lên bàn, đôi mày chau lại mà nhìn thẳng về phía hai người đàn ông đối diện mình.

– Nhưng tôi đâu có nói là sẽ cắt những đoạn đó? – Ông Caradoc thản nhiên đáp lại.

Câu trả lời hết sức vô tư ấy của vị đạo diễn gốc Đan Mạch khiến cả Ryan và người quản lí của mình, Michael, phải trố mắt đầy bất ngờ. Michael quay sang nhìn dáng vẻ hoàn toàn bất động của Ryan ngay sau khi nghe thấy câu trả lời ấy. Anh chớp mắt vài cái như để cố lấy lại sự bình tĩnh nhưng thật sự không thể, liền quay hết bên này sang bên kia, ngó ngang ngó đọc như để đảm bảo sự riêng tư, sau đó liền kéo ghế ngồi dịch vào bàn.

– Thật sự là… người thật việc thật đấy à? Nếu vậy thì có khác gì phim… – Ryan tròn mắt ngập ngừng nói, lúc này lại cẩn trọng quan sát xung quanh một lần nữa, sau đó mới nhổm người dậy, ghé sát mặt vào với vị đạo diễn kia mà thì thầm to nhỏ.

– …khiêu dâm…? – Anh khó khăn thốt ra từ đó rồi ngồi xuống ghế, ánh mắt hoài nghi vẫn hướng về phía người đàn ông ngồi đối diện mình.

Ông Caradoc chau mày lại suy ngẫm lại lời nói của Ryan, mất một lúc ông mới ngớ người ra khi đặt suy nghĩ của bản thân mình vào suy nghĩ của chàng diễn viên, lúc này ông mới biết Ryan đang nhầm lẫn tai hại đến mức nào.

– Chỉ là những hành động động chạm thân thể tuy nóng bỏng nhưng vẫn có chừng mực giống như trên các bộ phim khác thôi! Tuyệt đối không có những hành động quá mức vậy! – Vị đạo diễn lập tức phản biện lại bằng một giọng điệu hớt hải.

Nghe ông nói vậy, Ryan mới cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào, nhưng rồi cũng nhận ra bản thân mình đã suy nghĩ quá xa, nghĩ tới cả những chuyện như vậy, thật sự rất mất mặt… Anh ngồi ngay ngắn lại, hai tay khoanh trước ngực, mắt liếc đi chỗ khác, khẽ hắng hắng giọng lấy lại dáng vẻ điềm đạm.

– Được rồi… Còn vấn đề còn lại… Tôi nghĩ việc ông quyết định chọn phần lớn dàn diễn viên cho bộ phim chuyển thể lần này là các diễn viên mới, thậm chí còn tổ chức một buổi thử vai ở trường đại học sân khấu điện ảnh nữa, đó thật sự là một điều rất tốt, ông đã tạo ra một cơ hội để họ có thể trau dồi kĩ năng diễn xuất của mình, điều đó tôi rất ủng hộ, nhưng mà… ông đã bao giờ nghĩ tới chuyện tiêu cực hơn, đó là chính vì sự non trẻ trong kinh nghiệm diễn xuất ấy của họ sẽ kéo chất lượng phim đi xuống không? Biến một bộ phim vốn được đánh giá là một bom tấn thành một quả bom xịt? – Ryan nhướn mày vấn đáp vị đạo diễn, thế nhưng sắc mặt của ông Caradoc vẫn thật nghiêm nghị, không có lấy một vẻ nhún nhường gì, bởi lẽ câu trả lời ông đã nắm chắc trong tay từ lâu rồi.

– Đó là lí do tôi muốn mời cậu thủ vai chính của bộ phim lần này. – Ông thẳng thừng nói, ánh mắt cũng hướng về phía trước, Ryan cũng khẽ nghiêng đầu nghe ngóng, đôi mày hơi chau lại.

– Thứ nhất, bất kì ai khi đọc thấy hình tượng nam chính trong bộ tiểu thuyết đó cũng đều sẽ nghĩ ngay đến cậu ở ngoài đời. Ngoại hình của cậu như là sinh ra để dành cho vai đó. Thứ hai, diễn xuất của cậu cũng rất tốt nên tôi không có lí do gì để không mời cậu đảm nhận vai diễn này. Và thứ ba là… cậu là một ca sĩ, diễn viên với một con đường sự nghiệp rộng mở, sở hữu một lượng fan hâm mộ không hề nhỏ cả trong nước lẫn ngoài nước, nên việc có cậu xuất hiện trong bộ phim của tôi cũng sẽ kéo rating lên không ít. – Ông Caradoc thẳng thắn chia sẻ, hai bàn tay đang đặt trên bàn liền đan vào nhau, ánh mắt lẳng lặng quan sát từng đường nét trên gương mặt của Ryan mỗi khi có một chút thay đổi, đôi mày của anh chau lại càng nhiều hơn, điều đó khiến ông có phần nơm nớp lo lắng trong lòng.

– Nghe như kiểu là muốn lợi dụng tôi ấy nhỉ? – Ryan khẽ cất tiếng khiến cả không khí trong căn phòng trở nên căng thẳng, ông Caradoc cũng liền trở nên lúng túng, chưa biết phải giải thích thế nào.

– Nhưng tôi thích như thế. Thứ gì càng khó tôi càng thích, hơn nữa đây cũng là một thể loại mới trong sự nghiệp diễn xuất của tôi. – Ryan lập tức ngồi thẳng người dậy, đôi môi nhoẻn miệng cười đầy thích thú khiến tất cả những người còn lại đều phải giật bắn mình, họ vẫn còn ngập ngừng chưa xác định được chuyện gì vừa xảy ra.

– Bây giờ tôi phải kí vào đâu đây? – Ryan vừa thản nhiên hỏi với ngữ điệu bông đùa, vừa cầm lấy bản hợp đồng từ tay người quản lí của mình. Đạo diễn Caradoc thấy vậy liền mỉm cười, sau đó liền đứng dậy và giơ tay về phía chàng diễn viên.

– Rất vui được hợp tác với cậu. – Ông cất ngữ điệu lịch thiệp đầy hài lòng.

– Mong mọi chuyện diễn ra tốt đẹp. – Ryan cũng đứng dậy và bắt lấy tay của vị đạo diễn tài ba.

Sau đó anh liền đưa mắt nhìn xuống chiếc đồng hồ đang đeo trên cổ tay, lập tức nhún vai hỏi.

– Giờ cũng gần trưa rồi, không biết hai người có bận lịch gì không?

– Không. – Ông Caradoc quay sang nhìn trợ lí của mình rồi lắc đầu.

– Vậy được, tôi muốn mời hai người đi ăn một bữa, tiện thể chúng ta có thể trao đổi kĩ hơn về bộ phim. – Ryan ngỏ lời mời với một tâm trạng hồ hởi.

– Được, quyết vậy đi. – Ông Caradoc bật cười sảng khoái.

___

Đầu giờ chiều, số đông sinh viên đã đứng túm tụm lại ở trước cổng chính của trường đại học, khi chiếc xe bảy chỗ chở vị đạo diễn nổi tiếng Dalziel Caradoc và trợ lí của mình tới, đám đông lập tức hò reo, luôn miệng gọi tên ông, thậm chí còn chen lấn xô đẩy để xin chữ kí nhưng đã bị vệ sĩ chặn lại. Đạo diễn Caradoc vừa đi vừa vẫy tay chào, miệng mỉm cười thân thiện rồi nhanh chóng được hộ tống vào phòng hội trường của trường đại học. Họ cùng ngồi ở hàng ghế đầu tiên của hội trường, trước mặt là một sân khấu lớn, theo sau còn có một dàn ekip đi theo để thực hiện cuộc thử vai sẽ được diễn ra trong nửa tiếng nữa.

Chợt cánh cửa phụ của phòng hội trường được mở ra, hai người đàn ông liền bước vào bên trong, sau họ còn có thêm vài vệ sĩ theo sau. Chàng trai đi trước với bộ trang phục lấy màu đen làm chủ đạo, lúc này còn đeo thêm một chiếc khẩu trang che kín đi gương mặt, đồng thời đội thêm cả một chiếc mũ lưỡi trai. Phải tới khi bước gần tới hàng ghế đầu tiên của phòng hội trường thì anh mới cởi bỏ những thứ không cần thiết trên gương mặt mình đi, liền thở phào cảm thấy thoải mái.

– Sao cậu cứ đòi phải tới buổi thử vai này cho bằng được? Phải đi cổng sau và bịt kín từ đầu đến chân như thế dễ chịu lắm sao? – Đạo diễn Caradoc đứng chống nạnh rồi nhìn chàng diễn viên đang cởi chiếc khẩu trang ra mà nói với ngữ điệu bông đùa.

– Thì tôi cũng muốn xem những gương mặt trong tương lai sẽ làm việc với mình là ai mà. – Ryan đáp lại cười cợt rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh đạo diễn Caradoc ở hàng ghế đầu tiên sát với sân khấu lớn.

– Chúng tôi cũng chưa công bố cậu sẽ đảm nhiệm vai chính của bộ phim này, nên nếu bị người khác nhìn thấy cậu đang có mặt ở đây thì có ổn không đấy? – Ông Caradoc ngồi xuống bên cạnh anh, mặt quay sang mà hỏi nhỏ.

– Không sao đâu, dù gì hết ngày hôm nay chúng ta cũng cast được hết diễn viên rồi, lúc đấy thì công bố cũng không sao. – Ryan nhún vai cười nhẹ. Chợt đầu anh lâng lâng nhẹ, trong chốc lát liền cảm thấy choáng váng, Ryan khẽ nhăn mặt, một tay đặt lên đầu mà xuýt xoa một tiếng, có lẽ là vì dạo gần đây lịch làm việc của anh có phần dày đặc, suốt ngày phải chạy xô hết chỗ này sang chỗ khác nên sức khỏe mới bị ảnh hưởng như vậy.

– Cậu không sao chứ?! – Người quản lí Michael cất giọng đầy lo lắng, đặt nhẹ một tay lên vai chàng ca sĩ.

– Không sao đâu, em hơi đau đầu một chút thôi. – Ryan lắc nhẹ cổ tay, mắt nhắm hờ đáp lời.

– Đừng có chủ quan, cậu phải đặt sức khỏe lên hàng đầu chứ! Vào phòng chờ nghỉ chút đi. – Đạo diễn Caradoc chau mày khuyên nhủ.

– Tôi không sao đâu mà. – Ryan vẫn ra vẻ lì lợm.

– Mau vào đi. Cậu mau dìu cậu ấy vào! – Ông Caradoc nói rồi ra lệnh cho Michael.

Người quản lí gật đầu nghe theo rồi đặt hai tay lên vai chàng ca sĩ, đỡ anh dậy thật nhẹ nhàng rồi dìu vào trong phòng chờ phía sau cánh gà.

Ryan được dìu ngồi xuống chiếc ghế trong phòng chờ, anh từ từ ngả lưng ra sau rồi thở dài đầy thoải mái, tay đồng thời rút chiếc điện thoại trong túi quần ra, miệng gọi với ra phía Michael.

– Anh lấy cho em cục sạc dự phòng.

Michael tay vẫn tìm kiếm trong túi áo rồi đưa cho Ryan nhưng mắt vẫn không ngừng lườm huýt, miệng thì trách móc.

– Cậu đang đau đầu thì nghỉ ngơi đi, đừng có bấm điện thoại nữa.

– Em gọi cho Nat một chút thôi. – Ryan cầm lấy cục sạc dự phòng từ tay của Michael, sau đó cắm vào máy điện thoại, miệng nhếch lên cười nhẹ nhàng.

Anh bấm gọi cho cô nhưng máy cô đã tắt, có lẽ là từ tối qua. Ryan chẹp miệng đầy bối rối, chẳng biết cô đang làm gì, tâm trạng ra sao rồi, trong lòng anh chẳng thể nào vơi đi nỗi lo lắng.

____

Ở bên ngoài phòng hội trường đang trở nên náo nức hơn bao giờ hết, một đám đông người đang tập trung đầy đủ cả, trên gương mặt ai cũng để lộ rõ vẻ háo hức kèm theo chút lo âu, ai cũng mang một tâm lí nặng nề, không biết lúc vào trong đó có làm được tốt nhất có thể không, liệu có thể có được cơ hội hiếm có này hay không? Đơn đăng kí của tất cả mọi người, bao gồm cả trực tuyến và ngoại tuyến đều đã được tổng hợp lại và đánh số thứ tự, lúc nãy ekip cũng đã đọc qua số thứ tự một lần để họ có thể chuẩn bị tâm lí, cũng như xếp hàng sẵn theo số để quá trình thử vai được diễn ra thuận lợi và nhanh nhất có thể. Cô bạn cùng phòng của Rachel, Tiffany với số thứ tự 56 giờ đây đã run lẩy bẩy, tuy trước cô có tới 55 người nữa, cô vẫn còn thời gian để tập dượt lại một lần, chuẩn bị tâm lí cho kĩ hơn nhưng thật khó, cô không thể nào ngừng run rẩy, toát thân đổ mồ hôi ròng ròng, dù gì đây cũng là cơ hội hiếm có có thể khiến cô đổi đời, nên nếu chỉ cần sơ sót một chút mà để lỡ thì chỉ có thể biết ngồi khóc.

– Ôi Rachel…! Tớ lo quá! – Tiffany nắm chặt lấy tay cô bạn đang đứng ngoài hàng, miệng không ngừng kêu ca.

– Đừng có lo quá, bình tĩnh thôi! Cậu cứ thế này là hỏng hết chuyện đấy! – Rachel chẹp miệng trấn an cô bạn thân cùng phòng.

– Này em ơi! Xếp vào hàng đi! Đừng đứng ngoài hàng như thế! – 1 người của ekip lên tiếng, chỉ tay về phía Rachel.

– Cậu ấy chỉ đứng động viên cho bạn mình thôi ạ, cậu ấy không phải thí sinh. – Giọng một chàng trai trẻ cất lên từ phía sau lưng khiến Rachel giật bắn mình, sau khi nghe lời giải thích đó thì người thuộc ekip thử vai cũng gật gù thấu hiểu rồi tiếp tục công việc bận bịu.

– Cậu làm gì ở đây? Làm tớ giật cả mình! – Rachel quay mặt lại rồi nói với chàng trai bất ngờ xuất hiện phía sau lưng mình từ lúc nào bằng ngữ điệu trách móc không kém bất ngờ.

Tiffany cũng ngập ngừng ngẩng mặt lên ngay khi nghe thấy giọng nói ấy, cổ họng bỗng nhiên khó thốt được lời ra, miệng run lên phát âm từng chữ thật khó khăn.

– H… Harry…?

Anh chỉ lặng lẽ liếc mắt nhìn xuống cô gái với mái tóc vàng hoe được buộc cao lên trong chốc lát rồi ánh nhìn lại đổ dồn về cô bạn thân lâu năm. Tiffany nhận được ánh mắt trong chớp nhoáng ấy của Harry mà tim đập nhanh liên hồi, mồ hôi chảy ra còn nhiều hơn nữa.

– Cậu không sao chứ? Đừng lo quá mà! – Rachel cầm khăn giấy thấm nhẹ trên gương mật đang đỏ ửng lên của Tiffany.

– Ừ… tớ biết rồi… – Tiffany lúng túng rồi quay mặt đi đầy ngại ngùng.

Hàng đang được đẩy lên dần dần, chắc mấy chốc mà đã tới số 56, Tiffany hít một hơi thật sâu rồi đập tay với Rachel như để tự động viên bản thân.

– Cố gắng lên! Cổ vũ cậu ấy đi chứ! – Rachel gật mạnh đầu rồi nói với Tiffany bằng một giọng hừng hực quyết tâm, sau đó cũng liền quay sang đánh nhẹ Harry mà nói.

– C… cố lên. – Harry vì bất ngờ nên cũng ngập ngừng cất tiếng cổ vũ. Nghe được lời nói đó thốt ra từ chính miệng của anh, Tiffany như được tiêm doping vào trong người, lập tức cười thòa mãn rồi bước vào phía trong cánh cửa phòng hội trường.

Việc ngồi trong phòng hội trường lâu như vậy, phải xem xét kĩ lưỡng và đánh giá từng thí sinh một khiến đạo diễn Dalziel Caradoc mệt mỏi vô cùng. Tuy ông đã cast thành công vài diễn viên phụ, nhưng phần lớn các thí sinh đều có tham vọng muốn được diễn vai nữ chính nên số lần họ diễn thử vai đó cũng rất nhiều, thế nhưng ông vẫn chưa thể tìm được một người nào thật sự phù hợp, người khá hợp ngoại hình thì diễn xuất không ra đâu vào với đâu, còn diễn xuất được thì ngoại hình lại không ăn nhập, chính vì vậy nên trong chốc lát, ông đã có chút nhụt chí.

– Mua cho tôi một lon cà phê đen. – Ông quay sang thì thầm vào tai người trợ lí của mình rồi lại tiếp tục tập trung vào thí sinh tiếp theo, người trợ lí cũng gật gù nghe theo rồi chạy ra ngoài phòng hội trường.

Trợ lý của ông Dalziel chạy nhanh ra khỏi phòng hội trường, tìm đến trước máy bán hàng tự động ở hành lang của sảnh chính ngôi trường đại học. Ông lục trong túi quần của mình để lấy một đồng tiền xu, trong lúc đó đã vô tình nhìn thấy một đôi nam nữ đang đứng cạnh nhau trước một chiếc máy bán hàng tự động khác, cách ông chừng 1m.

– Bình thường cậu đâu có thích uống thứ nước đó? – Harry chau mày đầy ngạc nhiên khi thấy Rachel đang dán mắt vào dãy đồ uống có ga mà ra vẻ lưỡng lự.

– Tớ chọn cho Tiffany mà, cậu ấy thích uống mấy cái này lắm. – Rachel tủm tỉm cười rồi bấm chọn lấy một lon nước, ngay khi cầm được lon nước ấy trên tay, cô còn quay mặt lại mà hớn hở khoe với cậu bạn.

Người trợ lí của đạo diễn Caradoc phải trố mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy ngoại hình của người con gái ấy. Mái tóc màu nâu vàng hơi xoăn nhẹ ở phía dưới đuôi, dài ngang lưng, làn da trắng trẻo, mịn màng, dáng người đạt chuẩn cùng với chiều cao chừng 1m65 lý tưởng. Ông cũng đã nhìn được những đường nét trên gương mặt ấy mỗi khi cô vô tình quay mặt về phía ông. Đôi mắt 2 mí to tròn, sống mũi cao, thẳng, đôi môi mỏng cùng với nụ cười rất tươi luôn nở rất tươi, trong chớp nhoáng đã khiến ông phải lấy máy điện thoại của mình ra và chụp lén lấy vài kiểu. Rachel cùng với Harry sau đó cũng cầm lon nước của Tiffany mà đi mất, người trợ lí cũng cầm lấy lon cà phê đen của đạo diễn Caradoc về cho ông thật nhanh.

Cánh cửa phòng hội trường được mở ra, người trợ lí chạy vào thật nhanh rồi ngồi thụp xuống chiếc ghế bên cạnh vị đạo diễn, miệng thở hổn hển.

– Cậu làm gì mà như ma đuổi thế? Tôi còn đang mệt chết người đây, từ nãy đến giờ toàn cast vai nữ chính mà chẳng có ai hợp cả. Bảo họ nghỉ 15 phút đi, sau đó hãy cast tiếp. – Ông Dalziel thở dài đầy mệt mỏi, dùng tay mở lon cà phê ra rồi uống một ngụm thật to.

– Đ… Đạo diễn… có người này…! – Người trợ lí thở hổn hển rồi nhanh chóng mở chiếc điện thoại của mình ra rồi đưa cho vị đạo diễn.

Ông Caradoc mới đầu còn chưa biết chuyện gì nên liền chau mày lườm huýt trợ lí của mình, nhưng sau khi nhìn vào hình ảnh người con gái trong màn hình điện thoại, ánh mắt của ông lập tức thay đổi. Từng đường nét trên gương mặt, đặc điểm về ngoại hình của cô gái ấy đều khiến ông phải kinh ngạc mà thốt lên.

– Erena* của tôi đây rồi…

* Erena là tên của nhân vật nữ chính trong “Hoa Trong Máu” mà ông Caradoc đã quyết định sẽ chuyển thể thành phim.

– Cô gái này có đăng kí thử vai không? Mau cho vào ngay! – Ông thúc giục người trợ lí của mình.

– Em không biết là có hay không nữa… để em đi tìm thử! – Người trợ lí lúng túng đáp lại rồi chạy đi ngay.

Người trợ lí đó chạy ra ngoài cánh cửa mà trong lòng rối như tơ vò, cả khuôn viên ngôi trường đại học to như thế này, một mình ông sao có thể tìm được người con gái đó đây? Mắt ông đảo liến thoắng xung quanh, chợt mở to ra khi nhìn thấy hình bóng mà mình đang tìm kiếm đứng ở ngay kia.

Rachel đưa lon nước ngọt cho cô bạn đang ngồi bệt dưới đất, lưng tựa vào tường, sắc mặt không mấy vui vẻ gì, bên cạnh còn có một chàng trai cao ráo, gương mặt sáng sủa ban nãy.

– Thôi, không sao đâu… còn nhiều cơ hội khác nữa mà…! – Rachel xoa xoa lưng cô bạn mà an ủi.

Tiffany không nói gì mà chỉ thút thít đầy tiếc nuối. Người trợ lí kia hắng giọng chuẩn bị mấy cái rồi nhẹ nhàng bước về phía họ thật điềm đạm. Nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt bước tới, cả Rachel và Harry đều ngạc nhiên ngước mắt lên.

– Cho hỏi cô có đăng kí thử vai cho “Hoa Trong Máu” không? – Ông cất giọng hỏi nhẹ.

– Tôi không… – Rachel ngơ ngác đáp lại.

– Tôi có thể phiền cô một lát được không? Đi với tôi một lát. – Ông tiếp lời.

– Đi đâu cơ chứ?! – Harry lập tức chau mày hỏi lại ông với ngữ điệu không mấy hài lòng.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, Tiffany lúc này mới ngước mắt lên, ánh mắt ánh lên sự ngạc nhiên.

– Trợ… Trợ lí đạo diễn?!

“Sao? Đây là trợ lí của đạo diễn Dalziel Caradoc ư?” Rachel ngơ ngác khi nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên ấy của cô bạn, sau đó liền tròn mắt nhìn về người đàn ông đang đứng trước mặt mình.

– Đạo diễn Caradoc muốn gặp cô. – Ông điềm tĩnh cất giọng.

Câu nói ấy khiến cả ba người đều phải trố mắt ra vì ngạc nhiên, nhưng trong lúc Rachel còn đang ú ớ cất tiếng hỏi lí do vì sao thì Tiffany lại đẩy cô bạn đi cho bằng được, nói rằng không được phép để lỡ cơ hội tốt đến với mình.

Rachel cũng được đưa đi ngay sau đó, cánh cửa được đẩy ra, người trợ lí đưa cô vào trong, Rachel chập chững bước từng bước lên sân khấu, đối diện với người đạo diễn đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên. Ông đang nhìn cô thật kĩ từ đầu đến chân, đầu gật nhẹ đầy hài lòng, cũng chính vì vậy mà Rachel không ngừng cảm thấy ngại ngùng khi đứng trên sân khấu rộng lớn này.

– Nghe nói cô không đăng kí thử vai? – Ông Caradoc lên tiếng hỏi.

– Dạ… vâng… – Rachel ấp úng trả lời.

– Tôi có thể hỏi lí do vì sao không? Cô không thích bộ tiểu thuyết này sao?

– Không phải ạ…! Tôi rất thích…! Nhưng mà… chỉ là tôi cảm thấy tôi không hợp với bất kì vai nào trong bộ tiểu thuyết đó thôi ạ. – Cô thỏ thẻ.

– Nhưng tôi lại thấy cô rất hợp với một vai đấy. – Ông nhoẻn miệng cười. Câu nói ấy của ông khiến Rachel không khỏi ngạc nhiên.

– Tôi chỉ muốn hỏi cô một câu, nếu bây giờ cô có cơ hội được đảm nhiệm vai nữ chính trong bộ phim lần này của tôi thì cô có đồng ý không? – Ông cất giọng nghiêm túc, ánh mắt hướng thẳng về người con gái đang đứng trên sân khấu.

Rachel bối rối vô cùng, cô cần phải suy nghĩ thật nhanh để có thể trả lời câu hỏi của ông ngay bây giờ. Vốn dĩ cô không đăng kí vì không tự tin về khả năng của bản thân mình, cũng như không cảm thấy mình phù hợp với bất kì vai diễn nào, nhưng giờ đây chính đạo diễn Caradoc đã nói vậy, Tiffany cũng đã khuyên cô không được phép bỏ lỡ bất kì cơ hội nào… Rachel lúng túng ngước nhìn lên người đàn ông đang ngồi đó, bất chợt có tiếng bước chân từ căn phòng chờ sau hậu trường, một hình bóng liền xuất hiện trước mắt cô khiến Rachel như đứng hình. Người đàn ông trong bộ trang phục đơn sắc đầy bí hiểm và khí chất tỏa ra xung quanh bước ra và ngồi xuống bên cạnh đạo diễn Caradoc, theo sau còn có cả người quản lí.

Anh ngồi tựa lưng vào chiếc ghế, chân vắt chéo, hai tay đặt nhẹ lên trên đùi, mặt ngẩng lên nhìn người con gái đang đứng chơi vơi trên sân khấu rộng lớn ấy, một ánh mắt mới đầu còn trĩu xuống đầy mệt mỏi, nhưng khi nhìn thấy cô thì dần trở nên dịu dàng, ôn nhu.

Con tim cô đập nhanh hơn nữa, cảm tưởng như muốn nhảy ra ngoài cả lồng ngực, là Ryan… chàng hoàng tử trong mơ của cô, là người khiến cô mê đắm trong một khoảng thời gian dài, thần tượng số một trong lòng cô… Cô đã từng gặp anh một lần trước kia, là trong buổi kí tặng album mới ra mắt vào năm ngoái, cô đã ngỡ rằng đó là lần đầu tiên và cũng là cuối cùng cô có thể nhìn thấy anh bằng xương bằng thịt, nhưng giờ đây lại gặp lại, nhưng trong một tình huống thế nào đây…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN