Nợ Em Cả Một Đời (18+) - Chương 8: Mong muốn thầm kín
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
133


Nợ Em Cả Một Đời (18+)


Chương 8: Mong muốn thầm kín


Người đàn ông ấy vớ tạm lấy một chiếc áo khoác thể thao rồi nhanh chóng chạy xuống hầm gửi xe. Vừa mới tắm xong, anh còn chưa kịp có thời gian để chải lại đầu tóc hay mặc được một bộ quần áo cho tử tế, trên người anh lúc này chỉ độc nhất một chiếc quần thun thể thao, một chiếc áo phông trắng mặc trong.

Chiếc xe 4 chỗ màu trắng của chàng giám đốc phóng nhanh trên đường, anh nắm chặt hai tay vào vô lăng, những nếp nhăn trên trán xô lại với nhau lộ rõ vẻ lo lắng.

Tony chạy thật nhanh lên trên tầng thượng, cánh cửa được mở toang ra, anh vội vã chạy ra ngoài sân thượng của tòa chung cư cao cấp nơi nữ ca sĩ Natasha ở, miệng thở hổn hển, trên trán lấm tấm vài giọt mồ hôi vì sự vội vàng ấy. Trước mắt anh là một khoảng sân rộng lớn, và cả bóng lưng của một cô gái đang đứng giữa đó nữa, trên tay cầm theo cả một chai rượu vang, đôi lúc lại đưa lên miệng mà uống một ngụm đầy mệt nhọc.

– Natasha… – Anh cất ngữ điệu mệt mỏi mà gọi với tới, chân cũng từ từ bước về phía cô.

– Anh đến uống cùng em à? – Đôi mắt nặng trĩu ấy của cô vẫn nhìn thẳng về phía trước đượm buồn, miệng nhếch lên cười nhẹ sau khi cất cái giọng say xỉn ấy lên, tay cô vẫn giơ lên, dường như định uống thêm một ngụm rượu nữa.

Tony nhanh tay với giật lấy chai rượu từ tay cô ca sĩ, Natasha khẽ chau mày tức giận, không quên gắt lên.

– Anh làm gì thế hả?! – Cô bĩu môi đầy tức tối, ánh mắt sắc bén lườm nguýt sang anh.

Tony đưa mắt nhìn dáng vẻ say xỉn này của cô mà khẽ chẹp miệng không hài lòng, có chút cảm thấy đau trong lòng. Hơn nữa vào lúc nửa đêm trời cũng trở gió lạnh, cô ăn mặc thật mát mẻ quá, sao có thể mặc váy hai dây và đứng đây như vậy cơ chứ? Chưa kể còn trong tình trạng say đến mất kiểm soát hành động thế này, nếu không may có chuyện gì xấu xảy ra thì sao chứ? Anh nhanh chóng đặt chai rượu ấy xuống đất rồi cởi chiếc áo thể thao khoác ngoài của mình ra rồi choàng lên người cô, đôi mày chau lại, ngữ điệu cất lên vừa thể hiện sự trách móc nhưng cũng không khỏi lo lắng.

– Sao em có thể lên đây đứng trong bộ dạng thế này cơ chứ?

Cô xị mặt xuống không chịu hợp tác, tay cầm lấy áo anh đang choàng lên người mình rồi mạnh tay lẳng nó xuống đất.

– Em không cần thứ này của anh! – Cô khó chịu hét lên. Tony ngạc nhiên nhìn cô làm vậy nhưng rồi lại cúi xuống nhặt lên, bắt ép cô phải choàng lên bằng được.

– Em không cần sự quan tâm của anh nhưng cũng phải tự biết quan tâm đến sức khỏe của mình chứ. – Anh bất lực dỗ dành, tay dùng lực xoay người cô về phía mình rồi choàng chiếc áo ấy lên. mặc cho bản thân mình trong chiếc áo phông cộc tay ấy có đang bị gió lùa vào mạnh tới thế nào.

Trước mặt cô giờ là khuôn ngực rộng của một người đàn ông, mặc cho anh có đang nhìn xuống cô bằng ánh mắt thâm tình tới thế nào thì cô cũng không thèm để tâm tới, ánh mắt vô hồn của cô chỉ nhìn chằm chằm xuống đất, cứ thế mà nước mắt trào ra lúc nào không biết. Tiếng nức nở của cô vang lên khiến đôi mắt anh mở to ra đầy ngạc nhiên nhưng cũng không khỏi rối bời, anh dùng tay nâng nhẹ gương mặt xinh đẹp đã ướt đẫm bởi những giọt lệ.

Cô dường như không muốn để bất cứ ai nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của mình, liền gạt mạnh tay anh ra rồi quay người hướng mặt sang chỗ khác, nước mắt vẫn cứ rơi xuống lã chã, đôi môi run lên nói ra những lời thật đau lòng.

– Bọn em đã cùng nắm tay nhau đến vị trí của ngày hôm nay, nhưng sao giờ chỉ có mình anh ấy ở đó thôi chứ…? – Tiếng cô cất lên khó khăn khi bị nghẹn lại bởi những tiếng khóc nức nở. Tony chau mày lại nhìn cô, vẫn cố gắng an ủi.

– Anh đã lo được vấn đề quảng bá album mới cho em rồi, công ty Charm đã có lời đề nghị, họ muốn được sử dụng một đoạn ngắn trong bài hát mới của em để quay một video quảng cáo sản phẩm mới của họ, anh cũng nghĩ nó hợp với hình tượng của em. Đó sẽ là một cách quảng bá tốt đấy.. – Anh thông báo một cách cặn kẽ để Natasha có thể biết rõ hơn về kế hoạch lần này, cũng như để cô có thể bớt lo lắng đi phần nào.

Thế nhưng trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của anh, cô đã không thật sự vui khi nghe được thông tin ấy, mà chỉ nhếch môi cười đầy khinh bạc.

– Với khả năng của em, một người từng đỗ thủ khoa khoa thanh nhạc của Học viện mà cần phải làm cái trò đó ư? – Cô hất giọng nói.

Tony khẽ nghiêng đầu như còn chưa hiểu ẩn ý trong câu nói của cô. Sao cô có thể nói việc dùng nhạc của mình cho một video quảng cáo của một nhãn hàng có tiếng với một thái độ khinh bỉ như vậy, khi kể cả những người nổi tiếng hàng đầu hiện nay vẫn thường làm vậy, thậm chí còn cảm thấy thật vinh hạnh. Phải chăng vì cô đang say tới mức mất kiểm soát như vậy nên mới không phân biệt được video quảng bá sản phẩm của một nhãn hàng có tiếng với những video quảng cáo vớ vẩn tràn lan trên mạng?

– Em nghĩ là em đã biết nguyên do của tất cả chuyện này rồi… – Natasha cong tay, ôm nhẹ vào hai cánh tay mình, mắt nhìn xa xăm.

– Cái bóng của anh ấy quá lớn… – Cô thỏ thẻ nói, Tony chau mày lại nhìn cô như chưa hiểu ý, nữ ca sĩ liền ngoái mặt nhìn sang anh, khẽ nở một nụ cười gượng gạo nhưng lại ẩn chứa nhiều ý đồ. Ánh mắt và nụ cười ấy sao lại khiến anh nổi gai ốc? Nó không giống với cô bình thường một chút nào, và có lẽ cũng chính bởi điều đó đã giúp anh hiểu được ẩn ý trong câu nói của cô.

Thế nhưng chỉ ngay sau nụ cười ấy, nước mắt cô lại trực trào mà tuôn ra, tiếng sụt sịt cũng cất lên, men rượu đã khiến cho tâm trạng của cô cứ thay đổi liên tục như vậy, cô chẳng còn thể tự kiểm soát nổi mình nữa.

– Chẳng phải nếu sự nghiệp của em xuống dốc thì anh và công ty cũng sẽ gặp khó khăn sao? Anh phải làm gì đi chứ….? – Cô rưng rưng đôi mắt long lanh bởi nước ấy lên mà nhìn anh, ngữ điệu cất lên như đầy oán trách, thậm chí còn có thể cảm nhận được sự thành khẩn nằm trong lời cầu xin. Anh vốn dĩ chưa từng nhìn thấy cô thế này. Natasha luôn dùng dáng vẻ mạnh mẽ ẩn sau một vẻ ngoài thanh lịch, mẫu mực để đối diện với anh, đôi lúc còn nghiêm mặt đáng sợ. Thế nhưng giờ đây, nhìn thấy dáng vẻ ấy của người con gái mà anh yêu thương nhất, sao anh có thể không động lòng?

– Em không thể mất đi tất cả như thế được! Em sẽ chết mất! – Cô mất bình tĩnh mà liền hét lên đầy đau đớn, đồng thời chân cũng chạy nhanh về phía trước đầy bồng bột. Tony mở to mắt nhìn theo, không khỏi bất ngờ trước hành động đường đột ấy của cô, anh nhanh chân chạy theo, tay với ra nắm chặt lấy cổ tay cô mà kéo lại ôm cô vào òng.

– Nào! Em say rồi! Để anh đưa em xuống. – Anh dùng hai tay ôm vòng qua người cô như muốn kìm nén người con gái ấy lại, thế nhưng nữ ca sĩ này vẫn vùng vằng không chịu, tất cả sức lực của người con gái yếu ớt được dồn hết vào hai cánh tay, ra sức đẩy anh ra.

– Anh bỏ em ra! Anh bỏ ra…! – Cô vừa tức giận nói với giọng say xỉn, vừa khóc nấc lên trong từng câu từ. Chàng giám đốc này đã phải rất khó khăn để có thể đưa cô xuống tầng, vào căn hộ của cô một cách an toàn nhất.

Sau khoảng thời gian khủng hoảng, cuối cùng thì Natasha cũng chịu nằm yên trên giường và chìm vào giấc ngủ. Tony khẽ cúi người kéo chăn đắp lên cho cô, sau đó liền chống hai tay vào hông mà nhìn xuống người con gái ấy bằng một ánh mắt rối bời. Anh không nỡ lòng nào nhìn người con gái ấy phải rơi vào tình trạng điên loạn như thế này một lần nữa, nhưng để giải quyết vấn đề này thì anh cũng chưa nghĩ ra được cách gì, thật ra là cũng không biết phải bắt đầu từ đâu. Sau khi thấy mọi chuyện đã ỏn, anh liền ra về cùng với chiếc áo khoác trên tay, suốt quãng đường từ căn hộ cô về đến căn hộ của mình, anh chưa rời suy nghĩ khỏi chuyện ấy một giây nào, và có lẽ đêm nay sẽ lại là một đêm không ngủ đối với anh.

____

– Nhanh lên, chuông sắp kêu vào giờ rồi đấy! – Rachel cất giọng thúc giục, tay đứng chống nạnh ở trước cửa ra vào, mắt nhìn vào trong căn phòng kí túc.

– Đây đây, tớ đang tìm nốt cái băng đô. – Tiffany vội vàng lục tung đồ đạc của mình rồi cũng cầm balo chạy về phía Rachel thật nhanh.

Sau khi xong xuôi, họ rời khỏi phòng kí túc, khóa cửa cẩn thận rồi cùng rời khỏi khuôn viên khu vực kí túc xá. Trong suốt quãng đường đi tới sảnh của trường đại học, họ đã nhận được rất nhiều ánh mắt bất ngờ đổ dồn về phía mình, cả những cái chỉ chỏ và bàn tán xì xào sau lưng,… tất cả những điều đó đều khiến bước đi của Rachel trở nên rụt rè hơn.

– Làm tốt lắm Rachel! – Một nam sinh cùng lớp đại học đi qua mà vỗ vai cô chúc mừng.

– Cậu quá đỉnh luôn! Bọn tớ ngạc nhiên lắm đấy! – Một nhóm sinh viên cũng bước đến trước mặt cô với vẻ hồ hởi, không quên bày tỏ sự vui mừng lây cho cô.

Rachel cười bẽn lẽn đáp trả, hai má đỏ ửng lên đầy ngại ngùng, bởi sự việc đó xảy ra cũng làm cô bất ngờ không kém nữa là.

Sau khi nhóm sinh viên ấy vừa đi lướt qua, một cái nhìn khác lại hướng về cô và cô bạn cùng phòng từ xa. Hai người con gái ấy đứng khoanh tay, ánh mắt nhìn thẳng vào Rachel thật đáng sợ, đầy vẻ khinh bạc. Họ quan sát cô diễn viên mới này từ trên xuống dưới rồi rảo bước tới trước mặt. Rachel ngước mắt rụt rè nhìn lên.

– Cậu giỏi gây bất ngờ thật đấy, bọn tôi tưởng cậu không đăng kí thử vai cơ mà? – Một cô gái cất giọng hỏi mỉa mai.

– Ừ đúng vậy… tớ… – Rachel ngập ngừng đáp.

– Thế mà vẫn có mặt trong danh sách công bố diễn viên cơ à? Hay là đi cửa sau rồi? – Cô gái còn lại tiếp tục bơm đểu, nói với ngữ điệu khinh khỉnh.

– Cậu nói vậy là sao? – Rachel ngạc nhiên chau mày lại.

– Thì người ta là đút tiền để có được vai, nhưng cậu làm gì có tiền? Hay là bán thân rồi? – Hai cô gái đó nói rồi cười khúc khích với nhau, đó thật sự là một lời xúc phạm nặng nề tới nhân cách của cô, Rachel mở to mắt đầy bất ngờ.

– Này! Ăn nói cho cẩn thận! – Tiffany đanh đá quát lớn.

– Nói gì sai sao? – Hai người họ nhướn mày trả treo.

– Xin lỗi cậu ấy mau! – Cô bạn cùng phòng lớn tiếng, một tay đẩy nhẹ vào vai cô gái kia.

– Tiff! – Rachel cất giọng nhằm ngăn cản cô bạn mình.

Dĩ nhiên cô gái kia không thể để yên cho mình bị đẩy vào người như vậy, cô ta dùng ánh mắt sắc bén để lườm nguýt Tiffany, lập tức giơ tay lên định giáng cho cô một cú tát.

Chợt cánh tay của cô ta bị giữ lại không thể cử động được nữa, cổ tay cô đã bị một bàn tay to lớn khác nắm chặt lấy rồi gạt ra.

– Cư xử cho đúng mực một chút! – Một giọng nam tính gằn xuống, cả Rachel và Tiffany đều quay sang nhìn, ra là Harry đã nhanh chóng trở thành vị cứu tinh của họ từ bao giờ.

– Hừ, còn có cả người chống lưng nữa cơ à? – Họ hất mặt nói với vẻ không phục.

– Với lời nói của các cậu vừa rồi, nếu không phải vì các cậu là con gái, thì cả hai đều đã chết với tôi rồi. – Harry chau mày tức giận nói.

– Tao nhớ mặt hai đứa chúng mày rồi đấy! Xin lỗi Rachel mau! – Tiffany chua ngoa nói, đôi mắt trợn trừng lên dữ tợn.

Đúng lúc đó tiếng chuông vào tiết cũng đã vang lên, hai cô gái kia huých vai nhau rồi chẹp miệng bỏ đi, Tiffany vẫn tức giận đứng đó mà gọi vọng ra, cố gắng đòi lại công bằng cho cô bạn.

– Thôi được rồi, Tiff, Harry… – Rachel ngập ngừng với tay ra ngăn cản.

– Cậu nhịn cái gì chứ? Cậu để cho bản thân cậu bị chúng nó xúc phạm như thế à?! – Tiffany câng mặt lên hỏi.

– Bỏ đi, không đáng đâu mà… – Cô lắc nhẹ đầu.

– Cậu cứ hiền như thế để làm gì chứ? Tớ nhìn phát chán rồi đấy! – Tiffany chau mày lớn tiếng trước sự nhu nhược ấy của Rachel, sau đó liền hậm hực bước vào lớp trước.

Rachel ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của Tiffany đang bỏ đi thật nhanh rồi cũng chỉ biết rảo bước chậm rãi theo sau. Một bàn tay to lớn liền xoa nhẹ vào đầu cô.

– Cậu ta như vậy cũng vì muốn tốt cho cậu thôi. – Harry cất giọng an ủi. Rachel chỉ ngước mắt lên nhìn cậu bạn thân rồi khẽ mỉm cười gượng gạo, trong thâm tâm vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra, cả về những gì mà Tiffany đã nói nữa.

____

Natasha tỉnh dậy trên chiếc giường của mình mà đầu đau như búa bổ, có lẽ là vì hôm qua cô đã uống nhiều quá. Cô ngồi trên giường, một tay đặt lên đầu mà xoa nhẹ, hai mắt nhắm nghiền lại, không biết hôm qua trong lúc say, cô đã làm những gì nữa.

Cô lê lết từng bước mệt nhọc vào trong phòng tắm và làm vệ sinh cá nhân. Nữ ca sĩ bơm kem đánh răng lên chiếc bàn chải rồi cho vào miệng, mắt nhìn thẳng vào trong gương, vừa đánh răng vừa cố nhớ lại những thứ đã xảy ra ngày hôm qua. Hình ảnh của căn phòng làm việc của Tony dần hiện lên trong đầu cô, rồi lúc cô lớn tiếng với Ryan ở đó, rồi trong xe, rồi sân thượng..

Cô dường như đã nhớ lại và xâu chuỗi được mọi chuyện, vì Ryan ở lại phòng thu của công ty cả đêm qua không về nên cô mới tức giận tới vậy, hơn nữa cũng vì sự tác động của những lời nói tiêu cực trên mạng nữa. Thế nhưng cô lại chưa thể nhớ ra những gì mà mình và Tony đã nói trên sân thượng.

Hôm nay lại là một ngày trống lịch của nữ ca sĩ, cô không biết phải làm gì cho qua cái ngày dài đằng đẵng này. Cô đã lựa quần áo rồi tới công ty, có lẽ là vì muốn xem tiến trình của Ryan đã tới đâu rồi. Tiffany ngó mặt vào trong phòng thu âm, thấy Teddy vẫn còn đang làm việc chăm chỉ, còn Ryan thì đang nằm ngủ trên chiếc sofa dài được kê trong phòng thu, anh nằm mà đặt hai tay lên bụng ngủ ngon lành, có lẽ đêm qua anh đã làm việc mệt mỏi lắm.

Ngay khi thấy Natasha đang lấp ló ở cửa, người đàn ông đang ngồi bên chiếc máy tính liền giơ tay lên chào với vẻ mặt tươi tỉnh, cô thấy vậy cũng liền bước vào trong thật khẽ khàng, tránh làm đánh thức người bạn trai của mình.

– Hôm qua các cậu đã làm việc thâu đêm đấy à? – Natasha vén tóc hỏi nhỏ.

– Cũng có thể nói như thế, bọn tôi chia ca, người làm người ngủ. Cậu ấy mới ngủ được 1 tiếng thôi, đêm qua làm việc chăm chỉ lắm đấy. – Teddy nhướn mày nhìn về phía chàng trai đang say giấc nồng kia mà nói.

Cô đưa mắt nhìn sang anh với chút áy náy, anh là người luôn dồn hết tâm huyết của mình vào trong công việc, vậy mà cô lại khó chịu với anh như thế vào đêm hôm qua.

– À, cậu mang cái này sang cho Tony hộ tôi được không? – Teddy rút chiếc usb đang cắm trên máy tính của mình ra rồi đưa cho Natasha, cô ngơ ngác nhận lấy, có lẽ là họ muốn Tony nghe thử bài hát mới.

– Ừ, được rồi. – Cô ậm ừ nhận lời, cô vốn định ngồi đây chờ Ryan tỉnh dậy, nhưng Teddy đã ngỏ lời nhờ vả như vậy thì cũng thật khó từ chối, hơn nữa dù gì cũng là ngồi đợi, có lẽ cô ngồi chờ ở phòng làm việc của Tony cũng sẽ đỡ bất tiện hơn cho Teddy.

Cô đứng trước cửa phòng làm việc của chàng giám đốc, bên ngoài có cô thư kí riêng của anh, thấy nữ ca sĩ, cô thư kí liền ngước mắt lên hỏi lễ phép.

– Chị có hẹn trước với giám đốc không ạ?

– Ừm… không có. Nhưng Teddy có nhờ tôi chuyển thứ này tới cho anh ấy. – Natasha giơ chiếc usb đang cầm trên tay lên.

– Dạ, chị để em chuyển cho anh ấy ạ. – Nữ thư kí đứng dậy, nhận lấy nó một cách lễ phép rồi gõ cửa, bước vào trong phòng làm việc của anh, để mặc nữ ca sĩ đứng thẫn thờ ở ngoài.

– Thưa giám đốc, anh Teddy có nhờ chị Natasha đưa cái này cho anh ạ. – Cô nhẹ nhàng đưa chiếc usb cho anh.

– Ừ, Natasha có còn ở ngoài đó không? – Anh cầm lấy chiếc usb rồi hỏi lại.

– Dạ có ạ.

– Bảo cô ấy vào đây đi. – Anh khẽ ra lệnh.

– Dạ vâng. – Nữ thư kí gật đầu rồi rời khỏi phòng. Cánh cửa phòng làm việc vừa được mở ra, cô thư kí đã cất giọng nhẹ nhàng.

– Giám đốc muốn mời chị vào phòng ạ.

Ngay khi vừa nghe được điều đó, Natasha liền bước vào trong phòng làm việc của anh rồi đóng cửa lại, giờ không gian rộng lớn và riêng tư ấy chỉ dành riêng cho hai người.

– Sao em không ngủ thêm một chút nữa đỡ mệt? – Tony mắt vẫn tập trung với đống giấy tờ trên bàn nhưng miệng vẫn cất lời hỏi cô.

– Em ổn rồi. – Cô nói rồi vô tư ngồi xuống chiếc ghế sofa được kê giữa phòng làm việc của anh.

Một không khí im ắng liền bao trùm lên không gian ấy, Natasha tựa đầu vào thành ghế, mắt nhắm lại, tưởng như có thể chìm vào trong giấc ngủ ngay tức khắc.

– Về chuyện đêm hôm qua em nói, anh cũng đã nghĩ rồi. – Tony bất ngờ cất giọng.

– Chuyện gì cơ? – Natasha ngạc nhiên hỏi lại.

– Nếu muốn được như ý em thì.. chỉ có cách là dìm sự nghiệp của cậu ấy xuống thôi. – Tony thản nhiên nói, lời nói ấy khiến cô ca sĩ phải choàng tỉnh dậy, đôi mày chau lại nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên bàn làm việc. Tony đã không hề nhắc lại hôm qua họ đã nói những gì, mà chỉ đề cập tới dự định tiếp theo đó, chủ yếu là muốn cô phải tự lục tìm lại trí nhớ, anh không muốn kể lại mà cô không tin.

– Anh nói gì thế? Không thể làm như vậy được! – Cô gắt giọng.

– Sao lại không? – Anh vẫn thản nhiên hỏi lại.

– Em không muốn như thế! Không có lí do gì để làm như vậy cả! – Cô vẫn tiếp tục thể hiện sự bất mãn.

– Tại sao lời nói lúc này lại khác hẳn với ý muốn của em vào đêm hôm qua? – Tony dừng bút rồi ngẩng mặt lên nhìn cô. Natasha cũng chau mày nhìn thẳng vào ánh mắt cảu anh, một cái nhìn nghiêm túc không chút giễu cợt, cô cố gắng tìm một sự trêu đùa trong lời nói ấy nhưng không thể, đêm qua mong muốn tăm tối nhất trong cô không lẽ đã bị bại lộ rồi hay sao?

Hai tay cô đan vào với nhau đầy khó xử, trong phút chốc không biết phải trả lời thế nào, liền ngập ngừng cất giọng.

– Em không thể làm như vậy được. đó là bạn trai của em…- Cô cố gắng giữ bình tĩnh để mà lên tiếng.

– Em sống cho bản thân em hay là sống cho người khác? – Tony vẫn thản nhiên nói một lời khiến cô nhói lên trong lòng, một câu nói như đánh thẳng vào tim đen.

– Dù gì đây cũng chỉ là cách mà anh mới nghĩ ra, và cũng có thể là cách duy nhất, nên em cứ suy nghĩ thật kĩ đi, nhưng anh cũng không có quá nhiều thời gian đâu. – Tony nói với ngữ điệu thư thái nhưng không khác gì ra lệnh, đồng thời đánh mắt nhìn sang chiếc đồng hồ đeo tay.

Natasha đứng dậy chần chừ, nửa muốn rời đi, nửa một đặt ra một câu hỏi. Cô bước về phía cánh cửa, tay đặt lên tay nắm, thế nhưng lại khựng lại, dấu hỏi lớn nhất trong cô như không thể kìm nén được nữa mà thốt ra từ khuôn miệng.

– Nếu vậy thì sự nghiệp của anh ấy cũng sẽ xuống dốc, công ty cũng sẽ bị thiệt hại nặng nề, vậy có gì khác nhau chứ? – Cô quay nghiêng mặt mà chau mày hỏi anh.

Tony chỉ khẽ dùng ngón tay thon dài của mình mà gõ nhẹ xuống mặt bàn, thanh âm cất lên vừa ôn nhu, vừa thản nhiên, nhưng cô có thể cảm nhận được sự yên tâm trong lời nói.

– Vì anh có thể làm mọi thứ vì em. – Tony hướng ánh mắt dịu dàng về bóng lưng của người con gái đang đứng trước cửa. Chỉ là một lời nói thôi nhưng lại có thể bày tỏ hết những tâm tư thầm kín. Và cũng chính bởi lời nói đem đến sự rối bời trong lòng ấy đã khiến cô nhanh chóng mở cửa và bước ra ngoài, bản thân cô cũng không biết phải đối diện với anh như thế nào nữa.

____

– Tiff, hãy đi đi mà! – Rachel cầm trên tay một tấm vé xem phim, liên tục dúi nó vào tay của cô bạn cùng phòng.

– Không. – Tiffany lạnh lùng gạt ra.

– Xin cậu đấy, hãy đi đi mà! – Rachel bĩu môi nài nỉ bằng ngữ điệu nũng nịu, thậm chí còn trèo hẳn lên giường của cô bạn.

Tiffany vừa gạt Rachel sang một bên, vừa liếc mắt nhìn sang tấm vé xem phim rồi bĩu môi.

– Tớ đang chán nhìn mặt cậu mà còn đòi tớ đi xem phim tình cảm với cậu nữa, muốn tớ chết vì chán à? – Cô nhướn giọng kênh kiệu.

– Nhưng tớ đâu có nói là đi cùng với tớ đâu… – Rachel bĩu môi đáp lại.

Tiffany nghe xong liền ngoái mặt sang nhìn đầy vẻ ngạc nhiên, nếu không phải đi với cô thì đi với ai chứ? Rõ ràng là muốn thay cho lời xin lỗi thế nhưng lại muốn cô đi một mình hay sao?

– Thế thì đi cùng với ai? – Cô bạn cùng phòng ngơ ngác bày tỏ sự ngạc nhiên.

– Harry. – Rachel thì thầm vào tai cô bạn rồi tủm tỉm cười.

Tiffany được phen bất ngờ, liền thốt lên thật lớn, miệng há hốc ra mà chẳng thể ngậm lại nổi.

– Cậu… cậu không đùa đấy chứ? – Cô ngập ngừng hỏi, hai mắt trợn tròn.

– Không, tớ mua hai vé mà. – Rachel trấn an cô bạn bằng một vẻ mặt khẳng định chắc chắn như đinh đóng cột.

– Nhưng cậu ấy sẽ không đi riêng với tớ đâu. – Tiffany vừa le lói một ánh sáng sung sướng trong tim, vừa rủ mặt xuống đầy hụt hẫng.

– Yên tâm, tớ sẽ có cách. – Rachel cười tủm tỉm một cách nhí nhảnh rồi đáp trả, nghe được vậy, Tiffany liền hét lên một tiếng trong vui sướng rồi ổm chầm lấy cô bạn thân mãi không rời. Rachel cũng dùng tay ôm lại, miệng vừa tủm tỉm cười đầy nhẹ nhõm, tưởng như khó không thể làm lành nhưng lại dễ hơn bao giờ hết.

____

– Tối ngày 30 cậu có rảnh không? – Rachel vừa ngồi liếm que kem, vừa hỏi một cách thản nhiên.

– Chưa biết được nữa, John định rủ tớ tối hôm đấy đi học nhóm. Sao? – Harry xoay xoay cây kem ốc quế trên tay rồi ngạc nhiên hỏi.

– Thì.. ngoài rạp đang có một bộ phim hay nên định rủ cậu đi xem cùng. – Cô uốn lưỡi nói với giọng thản nhiên, mắt vẫn đang chú tâm vào que kem trên tay.

Harry từ từ quay mặt sang nhìn cô với ánh mắt đầy ngạc nhiên, khẽ tặc lưỡi dò hỏi thêm.

– Có những ai?

– Thì có cậu… với tớ thôi. – Cô tiếp lời.

Cô bặm môi lại đầy sợ hãi, sợ Harry sẽ hỏi gì thêm về chuyện này, nhưng..

– Hôm đấy tớ rảnh. – Anh nhanh chóng trả lời như vớ được vàng.

– Nhưng đó là phim tình cảm, tớ sợ… – Cô quay sang giả bộ ấp úng.

– Tớ rất thích. – Harry nhanh chóng trả lời phủ đầu, hai mắt tròn lên mà nhìn cô đầy vẻ gượng gạo.

Nghe anh nói vậy, trong lòng cô liền mừng thầm, vậy là chuyện này đã xong xuôi một cách mĩ mãn, sau đó liền rút lấy tấm vé từ trong túi ra rồi đưa cho anh. Harry niềm nở cầm lấy nó, trong suy nghĩ liền trào lên một mớ hỗn độn. Thật sự anh không thích mấy thể loại phim tình cảm sướt mướt như vậy, nhưng được đi chơi riêng cùng với cô bạn thân này thì thật quá mãn nguyện, 1 2 tiếng trong rạp cũng không sao.

____

Anh đứng giữa sảnh của rạp chiếu phim mà chờ đợi, đôi lúc lại rút tay từ túi quần ra, đưa mắt nhìn vào chiếc đồng hồ đang đeo trên tay. Chỉ còn khoảng 10 phút nữa là sẽ tới giờ chiếu phim, vậy mà anh vẫn chưa thấy cô đâu cả.

– Harry? – Một giọng nữ bất ngờ cất lên từ phía sau, Harry giật mình quay mặt lại, là Tiffany, cô bạn cùng phòng của Rachel, hôm nay cô ăn mặc thật đẹp, chân váy ngắn xòe màu trắng kết hợp với chiếc áo cộc, đi kèm theo là đôi bốt cao tới ngang đùi.

– Cậu cũng tới đây xem phim sao? – Tiffany ngơ ngác hỏi anh.

Đôi mày anh khẽ chau lại nhận ra điều chẳng lành, liền gặng hỏi lại.

– Cậu tới xem cùng với ai thế?

– Rachel, có chuyện gì à? – Cô vẫn giả bộ ngây thơ, ngước đôi mắt ngạc nhiên ấy lên mà nhìn anh.

Harry như đã hiểu ra chuyện, liền chống một tay lên trán mà nhăn mặt thở dài, đáng lẽ anh nên cảm thấy nghi ngờ khi tự nhiên cô lại rủ anh đi xem phim một mình như vậy.

– Đi với một mình cậu ấy sao? – Anh chán trường hỏi lại.

– Ừm. – Tiffany ngơ ngác gật đầu.

Nhìn thái độ có phần vừa bất lực, vừa tức tối của anh, Tifany biết đây là thời điểm thích hợp để tiến hành tiếp kế hoạch đã bàn trước với cô bạn cùng phòng của mình.

– Không lẽ nào.. cậu ấy cũng bảo vậy với cậu ư? – Tiffany thể hiện sự ngạc nhiên thông qua ngữ điệu và ánh mắt to tròn ngước lên nhìn anh.

– Rachel… cậu đúng là… – Harry uất ức lẩm bẩm trong miệng, hai tay nắm chặt lại đầy tức giận trước chiêu trò của cô bạn thân.

Nhìn thái độ và hành động có phần đáng sợ ấy của Harry, bản thân cô chợt cảm thấy e ngại, nhưng hạnh phúc thì nhiều hơn nên trong lòng cứ tủm tỉm cười thầm. Đường đường là một sinh viên của trường đại học sân khấu và điện ảnh, Tiffany đã nhanh chóng tận dụng khả năng diễn xuất của mình để tiếp tục tiến hành kế hoạch.

– Tớ thật sự không nghĩ sẽ xảy ra chuyện thế này… Nếu cậu thấy không thoải mái thì chúng ta có thể coi như không quen nhau cũng được. – Giọng nói của cô nhỏ dần, có phần khó xử. Harry đứng chống hai tay vào hông, mắt khẽ đưa xuống nhìn cô, chuyện này là do Rachel bày ra chứ đâu phải lỗi của cô đâu mà cô phải có cái dáng vẻ hối lỗi đó cơ chứ, hơn nữa người anh đang thầm trách giận ở đây là cô bạn thân, giờ mà trút giận vào cô gái này thì cũng thật không phải.

– Thôi, đã đến rồi thì cùng vào đi. – Anh thờ dài một tiếng rồi cất giọng nói đầy bất lực, tuy đi cùng với Tiffany cũng không mấy thoải mái nhưng rõ ràng là quen biết mà lại cố tình lờ đi thì thật bất lịch sự. Nói rồi anh liền sải bước đi trước vài bước.

Tiffany đưa mắt nhìn theo sau bóng lưng của anh rồi liền nhảy cẫng lên vì sung sướng, không ngờ chuyện này lại thành công mĩ mãn tới vậy. “Rachel, thành công một chuyện lớn thế này thì tớ có mất vài trăm đô cho cậu thì cũng đáng, không tiếc nuối một chút nào!!”

____

Cô sinh viên năm ba đứng đơn độc giữa dòng người đông đúc trong sân vận động nơi diễn ra đại nhạc hội Megadon, ánh mắt nhìn xung quanh có vẻ rụt rè, trên tay cô cầm một tấm vé, chính nhờ có tấm vé này mà cô mới được bước chân vào khuôn viên sân vận động rộng lớn này và tham dự buổi đại nhạc hội mang tầm tóc lớn lao này, với sự quy tụ của hàng chục ngôi sao nổi tiếng của nền âm nhạc thế giới.

Tiffany đã bất ngờ đưa nó cho cô vào sáng nay, cô ngơ ngác cầm lấy nó trên tay mà như không thể ngờ được là mình đang có trong tay tấm vé trị giá vài trăm đô.

– Sao lại đưa nó cho tớ? – Rachel không khỏi ngạc nhiên mà thốt lên.

– Thì… tớ có bà chị là nhân viên bên Megadon, bà ấy thừa ra một vé cho tớ, nhưng lại tổ chức đúng vào tối hôm nay, tớ bận đi xem phim với Harry rồi, để không thì phí ra, chi bằng cho cậu. – Tiffany gượng gạo nói.

Rachel chỉ biết mở to mắt mà nhìn xuống tấm vé đắt tiền ấy, hơn nữa còn là vé khu A ngay gần sân khấu nữa, cô chẳng biết phải nói gì mà chỉ biết nhảy bổ vào mà ôm chầm lấy cô bạn, miệng cảm ơn rối rít tưởng như sắp khóc đến nơi. Tiffany chỉ biết gật gù vỗ lưng giúp Rachel bình tĩnh lại. Làm gì có bà chị nào làm nhân viên bên đại hội âm nhạc lớn như vậy chứ, cô đã dùng tiền tiết kiệm của mình để mua lấy cho cô bạn mình một vé, một phần vì có qua có lại, nếu sau buổi đi chơi riêng giữa cô và Harry tối nay thành công, họ có cơ hội với nhau thì số tiền ấy có gì là to tát chứ? Hơn nữa một phần cũng vì trong số khách mời của Megadon năm nay còn có tên của chàng hoàng tử trong mộng của Rachel nữa. Cô có thể may mắn được gặp mặt trực tiếp, được tiếp xúc gần gũi với thần tượng của mình, nhưng không gì hạnh phúc bằng được đứng phía dưới ngước mắt nhìn thấy người ấy ở trên sân khấu, biểu diễn các ca khúc một cách hăng say nhất.

Rachel đứng cầm tấm vé ấy trên tay rồi thở dài một tiếng như để lấy tinh thần, sẵn sàng cháy hết mình với đêm nhạc hội này. Cô tiến gần đến khu vực A theo như trên tấm vé và đứng sẵn ở đó, trước mặt cô là một sân khấu vô cùng lớn, cùng với dàn âm thanh và ánh sáng được chuẩn bị kĩ lưỡng, mọi người cũng đến ngày một nhiều hơn. Cô rút chiếc điện thoại ra và quay lại một video ngắn cảnh sân khấu và khu vực mình đang đứng, sau đó đăng lên phần tin một ngày của mình, trong lòng liền cảm thấy háo hức vô cùng.

– Mai là phim của cậu bắt đầu khai máy đúng không? – Ở trong phòng chờ, nam rapper đang đứng trước gương vừa mặc áo vào vừa hỏi chàng trai đang ngồi bấm điện thoại phía sau mình.

– Ừ. – Ryan khẽ đáp lại.

– Có ai như cậu không? Mai phải khai máy sớm mà tối nay còn bận bịu hát hò thế này đây? – Teddy cười cợt trêu chọc cậu bạn thân.

– Con người của công việc mà! – Ryan ngoái mặt nhìn chàng rapper đang đứng ở chiếc gương phía sau, mắt cười tít lại mà hùa theo lời trêu chọc ấy, sau đó lại tiếp tục nhìn vào chiếc điện thoại đang cầm trên tay.

– Mà mai tôi đến chỗ cậu quay được không? – Teddy ngẫm nghĩ một lúc rồi nhoẻn miệng cất giọng hỏi nhỏ.

– Để làm gì? – Ryan ngạc nhiên.

– Thì… hôm trước tôi có thấy dung nhan của nữ chính trên báo rồi, lần này là muốn chiêm ngưỡng tận mắt thôi! – Teddy nhướn mày giở giọng gạ gẫm, ý muốn đòi đi theo chân Ryan.

Chàng ca sĩ 29 tuổi liền chau đôi mày lại, ngoái mặt nhìn thẳng vào người bạn thân của mình với ánh mắt đầy hoài nghi, trông bộ mặt gian xảo cùng với ngữ điệu chỉ xuất hiện khi thấy phụ nữ đó của cậu ta, Ryan đã sớm nhận ra điều không ổn.

– Gặp cậu thì có mà bị cậu dọa cho mất dép! Thôi tha đi, con bé vẫn còn là trẻ con thôi! – Anh tặc lưỡi nói phủ đầu rồi lại quay đi. Nhìn điệu bộ không muốn hợp tác đó của Ryan, Teddy liền chẹp miệng mà tiếp tục gạ gẫm.

– Thôi giúp bạn một chút đi, đấy thật sự là gu của tôi đấy. Hơn nữa đại học năm 3 thì đâu phải trẻ con nữa đâu? – Teddy vừa chỉnh lại chiếc micro trên tay vừa nói bằng giọng van nài cậu bạn.

Ryan không đáp trả mà chỉ khẽ lắc nhẹ đầu, miệng cười tủm tỉm cho qua, mắt lúc này vẫn còn tập trung vào chiếc điện thoại anh đang cầm trên tay. Vốn dĩ chiếc điện thoại này hôm nay đột nhiên trở thành vật bát ly thân của anh là vì anh còn phải dùng nó để nói chuyện với Natasha, cô bạn gái của mình, người vô tình không có tên trong danh sách khách mời của đại nhạc hội Megadon năm nay.

Trong lúc chờ bạn gái trả lời tin nhắn, Ryan đã bấm vào xem từng tin hằng ngày của những người có trong danh sách bạn bè. Hầu hết anh chỉ xem một cách qua loa và bấm bỏ qua rất nhanh, riêng chỉ tin của một người đã khiến anh phải dừng lại để xem cho thật kĩ. Trên màn hình điện thoại của anh lúc này là một video ngắn quay lại cảnh sân khấu của Megadon trước khi đến giờ biểu diễn rồi quay tới khu vực A của fan. Khi nhìn đến tên người đăng, trong đầu anh liền nảy ra những suy nghĩ, sau đó lại ngoái người nhìn về phía người bạn thân đang đứng sau mình.

Ở bên ngoài sân khấu đều đã rất ồn ào, náo nhiệt, fan đã tới rất đông, chật ních cả khu vực đứng dưới sân khấu. Trên khuôn mặt ai nấy đều thể hiện rõ vẻ hào hứng, trong miệng có lẽ đã ngân nga những giai điệu của nghệ sĩ mình yêu thích, trên tay một vài lúc người còn cầm cả những tấm biển với tên của thần tượng được trang trí đẹp mắt. Rachel đưa mắt nhìn quanh, đập vào mắt là những tấm biển ghi “Ryan Norwood”, bất giác khóe môi cô nhếch lên mà cười tủm tỉm.

– Xin lỗi? – Giọng một người lạ mặt cất lên từ phía sau lưng, đồng thời vỗ nhẹ vào vai cô, Rachel ngơ ngác quay ngoắt lại phía sau.

– Bạn có phải là Rachel Anderson không? Nữ chính của “Hoa Trong Máu” ấy? – Người lạ mặt ấy hỏi tiếp.

– Dạ… đúng rồi ạ. – Rachel có chút bất ngờ khi có người hỏi như vậy, sau đó mới ngâp ngừng gật đầu đáp lại, miệng cười ngại ngùng.

– Hôm trước vừa mới thấy hình bạn trên báo mà bây giờ đã được gặp ngoài đời rồi! Bạn xinh quá! Cho mình xin một tấm hình nhé? – Cô gái đó thốt lên một tiếng mừng rơn, sau đó giơ chiếc điện thoại đang cầm trên tay lên.

– Dạ được ạ. – Rachel ngại ngùng gật đầu, được sự đồng ý, cô gái đó liền đứng vào sát cạnh cô sinh viên trẻ, tay giơ điện thoại lên mà bấm chụp.

– Đẹp quá, cảm ơn bạn nhé! – Cô gái đó xem lại ảnh trong máy rồi tươi cười khen ngợi, Rachel cũng cúi đầu cảm ơn hết sức lễ phép.

Người con gái ấy vừa đi, lần lượt từng người khác lại đến gần và xin được chụp ảnh với cô, hình như họ đã dần nhận ra người con gái vừa làm chấn động trên mạng xã hội thời gian vừa qua bởi vẻ ngoài xinh đẹp và sự đẹp đôi khi sánh vai với nam ca sĩ, diễn viên nổi tiếng đa tài Ryan Norwood qua bộ ảnh “Hoa Trong Máu”. Rachel mới đầu còn ngại ngùng, bỡ ngỡ nhưng sau đó cũng rất thân thiện chụp ảnh với họ. Trong lòng cô thật sự cảm thấy rất vui, họ đã dành cho cô những lời khen ngợi thật lòng khiến cô nở mũi, và cũng chính nhờ có điều đó mà cô có thể cởi mở hơn với mọi người xung quanh, bớt rụt rè hơn, và dĩ nhiên là gây được ấn tượng tốt với mọi người.

Không lâu sau thì buổi đại nhạc hội chính thức được diễn ra, mọi người cũng tập trung đổ xô đứng về phía gần sân khấu để có thể tiếp cận được thần tượng của mình với khoảng cách gần nhất có thể. Người dẫn chương trình dẫn dắt khéo léo phần mở đầu, rồi các nghệ sĩ lần lượt bước ra sân khấu để thể hiện tiết mục của mình. Đúng là một đại nhạc hội mang tầm cỡ quốc tế với sự quy tụ của hàng trăm nghệ sĩ, chất lượng các tiết mục đều đạt chuẩn, cô và mọi khán giả khác đứng xem mà không hề cảm thấy mệt mỏi một chút nào mà chỉ thấy mãn nhãn, đáng với số tiền mà họ đã bỏ ra để mua vé.

Đã hơn 4 tiếng trôi qua, sự chào đón của đám đông bên dưới sân khấu dành cho mỗi nghệ sĩ khác nhau đều không thay đổi, vẫn nồng nhiệt và háo hức như lúc mới bắt đầu. Thế nhưng chỉ còn vài ba tiết mục nữa là chương trình sẽ kết thúc, và còn có hai gương mặt khách mời nữa là chưa xuất hiện, sau lời giới thiệu này của người dẫn chương trình, họ sẽ chính thức có được đất diễn.

“Và sau đây, không để quý vị phải chờ đợi lâu thêm, hãy cùng chào đón sự xuất hiện của một chàng trai nổi tiếng với sự điên cuồng trên sân khấu, sở hữu một chất giọng đặc biệt, những ca từ trong các bài rap của anh ấy luôn dễ dàng đi vào lòng người, một chàng rapper trên sân khấu điên loạn, hung hăng là thế nhưng lại sở hữu một cái tên vô cùng dễ thương, Teddy!!”

Một tràng vỗ tay nồng nhiệt vang lên, từ trong cánh gà đột nhiên có một người đàn ông bước ra thật vô tư, từng bước đi của anh thể hiện rõ nét tính cách tinh nghịch. Anh mặc trên người một chiếc áo phông, bên dưới là một chiếc quần thun thể thao. Một sự xuất hiện không thể giản dị hơn đối với một rapper nổi tiếng. Anh đứng giữa sân khấu, cầm micro dí sát vào miệng rồi nói to vài tiếng như để giao lưu với khán giả. Đám đông bên dưới hú hét hưởng ứng, cũng không để khán giả phải chờ đợi lâu thêm, anh cho nổi nhạc lên và lần lượt trình bày các ca khúc nổi tiếng của mình. Hơn nữa, anh còn có một phần quà đặc biệt dành cho những khán giả đã tới xem vào tối hôm nay, một hình ảnh chưa từng thấy ở chàng rapper này. Nền nhạc “1999” của nữ ca sĩ Lyanne bất ngờ vang lên, nhưng đây là bản đã được remix lại, đám đông phía dưới khá ngạc nhiên nhưng rồi cũng vỗ tay hưởng ứng. Chợt chàng rapper này hạ micro xuống và bắt đầu nhảy theo nhạc, những vũ đạo mạnh mẽ, uyển chuyển được anh thể hiện trước hàng nghìn đôi mắt đang ngỡ ngàng ấy, họ hú hét cuồng nhiệt, trên tay mỗi người đều cầm lấy chiếc điện thoại của mình mà quay lại khoảnh khắc có một không hai ấy.

Bầu không khí trong sân vận động đã được Teddy kéo lên, trở nên cuồng nhiệt hơn bao giờ hết. Lúc này anh cũng đã thấm mệt sau khi trình diễn 3 bài rap và một bài nhảy, mồ hôi ướt đẫm cả lưng áo, chàng rapper này dí sát micro vào miệng rồi thở hổn hển.

– Sau đây là một món quà nữa mà tôi muốn dành cho người hâm mộ của tôi nói riêng và tất cả các khán giả đang có mặt ở đây nói chung. Một bài hát mà tôi và một người bạn rất thân của tôi đã dồn hết tâm huyết của mình vào đó và hoàn thành trong chưa tới một tuần. Mong các bạn sẽ thích. – Anh nói rồi giơ tay ra hiệu cho nhạc nổi lên.

Phần beat vừa vào đã thấy bắt tai, Teddy gật gù đầu theo nhạc dạo rồi giơ micro lên mà rap.

“Tao nghe thấy tiếng mày xì xào sau lưng tao, dùng những lời lẽ bẩn thỉu để nói về tao đúng không?

Ha, mày nghĩ việc đó có thể hạ thấp tao nhưng lại chỉ cho thấy bản thân mày hèn kém thế nào.

Mỗi giây mày thốt ra một từ, tao lại kiếm về cho mình thêm vài tờ séc.
Mày nói tao là kẻ nổi loạn, nhưng tao lại chưa từng làm hại ai.

Mày tự cho mình là người tốt nhưng lại đang cố gắng làm tổn thương người khác bằng lời nói của mình.

Tao cảm thấy mày thật đáng thương, cố gắng làm đủ thứ tồi tệ để được tao chú ý đến.

Xin lỗi! Tao còn đang bận ăn chơi với các anh em, không có thì giờ để bận tâm tới rác rưởi.

Tao và những người anh em còn phải tiêu bớt đống tiền này nữa.”

Từng lời rap như cú tát giáng thẳng xuống những anti fan, phần lời gay gắt nhưng lại khiến đám đông bên dưới mãn nhãn, hò hét sung sức vô cùng.

“Số vàng này làm cổ tao thấy nặng quá, thế nhưng lại có người nhầm tưởng tao đang cúi đầu trước nó.”

Chất giọng trầm ấm của một người đàn ông khác liền cất lên, ngay lập tức khiến đám đông bên dưới phấn khích, những tiếng hú hét và cả vỗ tay ngày càng to hơn.

Từ giữa sân khấu nổi lên bóng dáng của một người đàn ông, tay đang cầm micro dí vào miệng mà hát, mắt nhắm nghiền lại phiêu theo nhạc, một dáng vẻ thật ngầu. Anh mặc một chiếc quần bò rách, phần thân trên là một chiếc áo ba lỗ màu xám, làm lộ ra phần bắp tay gân guốc, vạm vỡ của chàng ca sĩ, và cả những hình xăm trên thân thể anh nữa. Một phong cách rất bụi bặm nhưng lại thể hiện rõ chất riêng trong anh, Ryan chạy ra trước hàng ngàn khán giả và tiếp tục cất giọng.

“Bớt dèm pha và đố kị đi, thay vì săm soi thì hãy học tập anh mày đây này.

Mặc quần áo thời thượng, đi đôi giày bản giới hạn mà cả thế giới chỉ có đúng 2 đôi, rảnh rỗi thì lại ngâm mình trong bể tiền, cùng với vài cô em lẳng lơ vây quanh..

Quên mất, mày làm gì có những thứ đó mà hiểu được.”

Anh vừa hát mà vừa nhoẻn miệng cười đầy khiêu khích, thậm chí còn có những cử chỉ trong lúc biểu diễn như muốn thách thức những anti của mình.

Rachel đứng phía dưới, ánh mắt ngước lên nhìn anh đầy vẻ ngưỡng mộ, trên tay không quên cầm chiếc điện thoại mà quay lại khoảnh khắc đáng nhớ này, đôi môi cứ thế bất giác nhếch lên, đôi lúc không kìm được lại cười toe toét như một đứa trẻ.

“Hay có khi nào mày ghét tao vì chỉ có tao mới có thể làm bồ mày sướng điên khi thích một bài viết của cô ấy trên mạng xã hội?

Làm ơn đi, vài hình xăm và chất điên của tao trên sân khấu chẳng thể nói lên được tao là người thế nào.

Giống như mày thôi, một thằng khốn đội lốt người có học thức, đừng vội đánh giá thứ gì chứ.

Giờ thì tránh ra nào, số tiền trong tài khoản của tao dài cứ như số điện thoại ấy, phải tiêu bớt đi thôi nếu không có người gọi nhầm thì sao?

…”

Hát tới đây, Ryan khẽ chau mày lại, tay cầm vạt áo mà kéo lên, để lộ phần cơ bụng săn chắc mướt mát mồ hôi, và cả những hình xăm ở trên ngực, trên bụng anh nữa. Đám đông hò reo phấn khích, Ryan cũng đưa mắt nhìn xuống tương tác, chợt lóe lên một ánh nhìn từ dưới.

Ánh mắt to tròn, long lanh ấy đang hướng thẳng lên sân khấu, nhìn anh với cả một sự ngưỡng mộ, giống như trong mắt cô lúc này chỉ có mỗi sự tồn tại của anh mà thôi. Lại một lần nữa anh được nhìn thấy nó, ánh mắt mà anh đã say mê từ lâu…

Bỗng nhiên trong một giây phút ngắn ngủi, tất cả khung cảnh xung quanh như được trôi chậm lại, ánh mắt anh chỉ có thể tập trung vào duy nhất người con gái đang cầm điện thoại hướng thẳng lên sân khấu, hai ánh mắt bắt gặp nhau rồi để lại nhiều cảm xúc cho cả hai phía.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN