Nơi Anh Là Chốn Em Về - Chương 24: Ám muội
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
157


Nơi Anh Là Chốn Em Về


Chương 24: Ám muội


Editor: Quỳnh Cửu

Phương Mạc Hoài đi lên không bao lâu, Mục Căng cũng về phòng chuẩn bị ngủ, nhưng quả như dự đoán của cô, cô lại mất ngủ.

Nằm trên giường trằn trọc, trong đầu toàn là Phương Mạc Hoài, không tài nào mà ngủ nổi.

Nhắm mắt lại muốn đuổi anh ra khỏi trí óc, vừa cố đi vào giấc ngủ, lại nghe thấy tiếng cửa mở, rất khẽ, rất nhẹ, nếu không phải do cô đang còn thức, xung quanh còn yên tĩnh nữa, cô muốn không nghe cũng không được.

Trong nhà chỉ có mỗi hai người là cô và Phương Mạc Hoài thôi, thế nên ai tới chẳng cần đoán cũng biết.

Mục Căng đảo mắt, quyết đoán giả vờ ngủ.

Sàn nhà trải thảm, tiếng bước chân của Phương Mạc Hoài cũng bị thảm hút mất, không hề có chút tiếng động nào.

Phương Mạc Hoài cũng mất ngủ, cứ nửa ngủ nửa tình nhớ cô, gặp cả ác mộng nữa, lại mơ thấy cô bỏ anh mà đi tiếp, cuối cùng ngủ không nổi nữa, đi thẳng đến phòng bên cạnh ngắm cô một cái, cô ở ngay trước mắt ít ra vẫn có cảm giác an toàn hơn nhiều.

Anh ngồi yên bên cạnh giường, nhìn cô, thở dài một hơi, ngủ rồi.

Anh duỗi tay ra xua tóc ra khỏi mặt cô, thở dài, đầu ngón tay lại cẩn thận chọc chọc má của cô, nhỏ giọng nói thẩm, Mục Căng cố nghe thật kĩ, mới biết anh đang nói gì.

“Tôi nên làm gì với em bây giờ?”

Không chiếm được, cũng chẳng buông được.

Anh đột nhiên đứng dậy, khuỵu một chân giường, một chân chống dưới dất, cuối cùng khom lưng, hôn nhẹ lên khóe môi cô.

Lông mi của Mục Căng run run, cuối cùng bình tĩnh trở lại, không dám mở mắt ra, nước mắt anh trượt từ trên môi xuống.

Cô chưa bao giờ biết được Phương Mạc Hoài cũng có những lúc yếu đuối đến thế này.

Phương Mạc Hoài ngồi dậy, Mục Căng tưởng anh đi rồi, không ngờ Phương Mạc Hoài lại vòng qua bên kia giường, vén chăn nằm vào, cẩn thận ôm cô vào trong ngực, thở dài một cái, hôn lên trán cô.

“Ngủ ngon, mơ đẹp nhé!”

Mùi hương của anh vờn quanh chóp mũi Mục Căng, quen thuộc đến thế, nhiệt độ cũng quen đến vậy, cô không cần kiêng nể gì cả nằm trong ngực anh, muốn anh dỗ cô, muốn anh ôm cô.

Ngực anh chính là liều thuốc chữa mất ngủ hiệu quả nhất của cô.

Hơi thở của Phương Mạc Hoài dần dần bình ổn trở lại, Mục Căng biết anh ngủ rồi, cô duỗi tay, nhẹ nhàng túm lấy chăn đắp lên ngang hông anh, vùi đầu trong lồng ngực anh.

Giọng cô nghẹn ngào, “Ngủ ngon.”

Phương Mạc Hoài tính toán sẵn rồi, mới hơn 5 giờ đã tỉnh, từ từ lui ra ngoài, vò vò đầu, cảm giác tối qua anh hơi bị xung động quá, quan hệ hiện tại của hai người hình như không thích hợp làm vậy lắm, may mà cô hẳn không phát hiện ra.

Nếu không tối hôm qua đã đạp một phát xuống giường.

Anh thu dọn sơ qua, tạo hiện trường giả chỉ một người ngủ, tiêu diệt mọi dấu vết thuộc về anh rồi rón rén ra cửa, làm điểm tâm cho cô.

Mấy năm nay sau khi cô đi, Phương Mạc Hoài ăn không nổi cơm ngoài nữa, cuối cùng đành tự làm luôn, trình độ bây giờ cũng tương đối thành thạo.

Đến 7 rưỡi, anh lên lầu định đánh thức Mục Căng, vừa định giơ tay lên gõ cửa thì cửa đã mở ra rồi, tóc Mục Căng vẫn còn hơi rối, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt vẫn còn mờ sương, chưa tỉnh hẳn.

Khoảnh khắc đấy tim của Phương Mạc Hoài muốn nhũn ra đi được, đặc biệt muốn hôn cô, nhưng không thể, cuối cùng rụt tay về, lùi sang một bên, “Rửa mặt xong thì xuống lầu ăn.”

Nói xong xoay người xuống lầu.

Hai người ăn ddeierm tâm xong, Mục Căng lại tới công ty chụp ảnh tiếp, sau đấy phối hợp với công ty tuyên truyền, đến tối còn phải ăn cơm với đoàn “Hiền Hậu” nữa.”

Mục Căng cả ngày không thấy Phương Mạc Hoài đâu cả, đến tối Phương Mạc Hoài mới gọi điện thoại cho cô, “Xuống lầu, tôi chờ em ở cửa.”

Mục Căng mới thay quần áo rồi trang điểm các thứ, thấy tin nhắn thì vội vàng dọn đồ xuống lầu, Phương Mạc Hoài đã chờ sẵn ở đấy rồi.

Cô mở cửa ra ngồi vào, Phương Mạc Hoài đưa di động qua cho cô.

Mục Căng không hiểu lắm, thắc mắc, “Sao thế?”

“Đăng nhập Weibo của em vào máy tôi, sau này không được tự ý đăng Weibo nữa.” Phương Mạc Hoài đặt điện thoại lên trên đùi cô.

Mục Căng gật đầu, cái này là bình thường, cô đăng nhập Weibo cho anh, chưa được chứng thực, số lượng người theo dõi cũng không ít.

Cô không hay đăng Weibo lắm, số bài đăng ít tới đáng thương luôn, lần gần nhất đã là mấy năm trước rồi, có một phần ghi âm chúc mừng lễ, quà tặng fans.

Sau khi đi Mỹ thì không hoạt động nữa.

Phương Mạc Hoài cất điện thoại, “Lát nữa đi cũng nói ít, đừng uống rượu, đạo diễn tính khá kì, thế nhưng có năng lực, em cũng biết Showbiz là chốn người trước đạp người sau mà lên, thị phi nhiều, lúc tôi không có mặt thì phải cẩn thận mọi chuyện, tôi thuê cho em mấy vệ sĩ.”

“Phương Mạc Hoài, bình thường anh cũng dẫn nghệ sĩ à?” Mục Căng quay đầu hỏi.

Phương Mạc Hoài hơi đờ ra, “Em là người đầu tiên, cũng là người duy nhất.”

Bởi vì là em, nên anh mới lo lắng, mới được tự mình quán xuyến hết thảy, rất sợ xảy ra gì đấy đáng tiếc.

Mục Căng mím môi, đột nhiên cảm thấy, bất kì lời nói gì lúc này đều là vô nghĩa cả.

Phương Mạc Hoài không nói chuyện, khí áp quanh thân cũng thấp hơn hẳn.

Đến khách sạn hẹn trước, vì Mục Căng chưa có danh tiếng gì thế nên cũng chẳng cần che chắn, Phương Mạc Hoài theo cô vào.

Cái khách sạn này là chỗ quen của các ngôi sao, thế nên tính bảo mật tương đối cao, hai người đi vào phòng riêng, người bên trong đã rất loạn rồi thế nên cũng chẳng để ý ai tới.

Mục Căng chẳng ai biết, nhưng không ngờ sau cô còn có thêm cả Phương Mạc Hoài.

Đạo diễn lập tức đứng dậy, “Phương tổng, sao anh cũng tới vậy?”

“Đi theo nghệ sĩ nhà tôi ấy mà.” Phương Mạc Hoài bắt tay ông ta.

“Mọi người ngồi đi.” Anh nhìn quanh một vòng, mọi người đều đứng dậy hết rồi.

“Giới thiệu với mọi người, đây là nữ số 2 của phim chúng ta, Mục Căng.” Đạo diễn chỉ chỉ Mục Căng.

Thật ra lúc casting, đạo diễn đã nhìn ra quan hệ giữa Mục Căng và Phương Mạc Hoài không đơn giản như vẻ ngoài tí nào, khẳng định có gì đấy bên trong nhưng không ai dám nói ra, bây giờ còn làm người đại diện của người ta, đến ăn cơm các kiểu là có thể tưởng tượng được địa vị của Mục Căng trong lòng Phương Mạc Hoài không tầm thường.”

Mấy lời của Phương Mạc Hoài đã làm cho tai của mọi người nổ đùng một cái.

Ý của câu “nghệ sĩ nhà tôi” có nghĩa là Phương Mạc Hoài là, người đại diện, của Mục Căng?

Sao lại thế được? Đường đường là ông tổng của công ty cơ mà, sao lại thế?

Hơn nữa nếu như vậy, việc Mục Căng được diễn nữ 2 cũng chẳng có gì bất ngờ, được người cầm trịch của công ty đại diện thì chẳng phải muốn có tài nguyên gì thì có tài nguyên đấy à.

“Đến đây nào, tiểu Mục, hai chúng ta uống mọt li.” Đạo diễn rót một chén, vừa định rót thêm chén nữa để đưa cô thì bị Mạc Hoaif Phương bưng mất miệng chén lại.

“Cô ấy không biết uống, Đạo diễn Tuần, để tôi uống với ông.” Nói xong rót đầy rượu vào chén mình.

Rượu đế nguyên chất cao độ, rất dễ say.

Cả tối đấy Mục Căng không hề dính một giọt rượu nào, Phương Mạc Hoài bật đèn xanh, thế là người tới mời rượu anh đếm không xuể, ai chẳng muốn vin vào quan hệ của Phương Mạc Hoài, ở Showbiz chẳng lên như cá gặp nước.

Tửu lượng của Phương Mạc Hoài cũng tạm, không hẳn là tốt, nhưng cũng không tồi, nhưng hết một bữa cơm Mục Căng không khuyên nổi anh, thế nên anh uống không ít.

Sắc mặt hơi đỏ, nhưng lời nói rành mạch, ngữ khí trầm ổn, mãi mới hết buổi, mọi người vây quanh Phương Mạc Hoài đưa anh ra cửa, Mục Căng muốn lại gần cũng bị cả bức tường người ngăn lại.

Cô nhìn tình trạng của Phương Mạc Hoài, đúng là uống quá nhiều rồi.

Phương Mạc Hoài đang đi đằng trước bỗng nhiên dừng lại, nhìn đám người vây sau anh, nói một câu, người khác không nghe được, nhưng Mục Căng lại biết, Phương Mạc Hoài say thật rồi.

“Mục Mục, đi nào!”

Đã lâu chưa được nghe thấy xưng hô này, viên mắt Mục Căng nóng lên, những người kia cũng nhường đường cho cô tới, Mục Căng cười đi qua, “Thật ngại quá, bọn tôi đi trước vậy.”

Mục Căng khẽ vịn lấy Phương Mạc Hoài đỡ vào xe, đóng cửa, thở dài.

Dọc đường đi Phương Mạc Hoài rất an tĩnh, nếu như không phải gò má anh đã ửng đỏ hết lên cùng với ánh mắt mơ màng, trên người còn sặc mùi rượu, thì chắc chẳng ai biết là anh say rồi.

Lúc xuống xe, Mục Căng kéo tay Phương Mạc Hoài, mở cửa, để anh đi vào trước rồi mới theo vào sau, đến lúc xoay người, đột nhiên bị Phương Mạc Hoài đứng phía sau áp lên cửa.

Phương Mạc Hoài tựa cằm lên bản vai caai, nghiêng đầu nhẹ hôn lên gò má cô, Mục Căng càng hoảng hơn, chống cửa muốn chạy khỏi anh, “Phương Mạc Hoài!”

Giọng Phương Mạc Hoài nghẹn ứ, “Mục Mục, Mục Mục của anh!”

Mục Căng ngay tức khắc không còn sức mà giãy nữa, nước mắt trào ra khỏi vành mi.

Phương Mạc Hoài tìm được môi cô, cứ cẩn thận từng li từng tí mà hôn lên, cuối cùng vươn lưỡi, liếm môi cô, “Anh thực sự rất nhớ em.”

Nước mắt hai người hòa vào nhau, đột nhiên, Phương Mạc Hoài nắm chắt lấy vai cô, để cô xoay người lại, Mục Căng chưa kịp phản ứng lại thì đã bị anh áp lên cửa lần nữa.

Phương Mạc Hoài cúi đầu ngậm lấy môi cô, vừa thô bạo vừa ác độc, mạnh mẽ cắn xé môi cô, tay cũng siết chặt lấy cằm cô, bắt cô phải hé môi ra.

Tay kia trói trụ hai tay đang cố giãy ra của cô, làm Mục Căng không thể phản kháng được nữa.

Anh liếm liếm khuôn môi đã hé ra, vừa chạm vào đầu lưỡi, chút lí trí cuối cùng sau khi say cũng biến mất sạch, cứ thể mà cuốn lấy lưỡi cô, liếm đôi môi cô, hàm răng cô, mãi tới khi Mục Căng bị hôn tới mức cả khuôn mặt đã đỏ bừng hết lên mới từ từ lui ra ngoài, nhẹ nhàng chụt thêm một cái.

Cuối cùng, anh nghiêng đầu ngậm lấy vành tai cô, cứ thế hôn xuống, cắn xương quai xanh, tay cũng chẳng rảnh rỗi gì vọt từ dưới vạt áo vọt lên.

Mục Căng bị anh hôn tới mức toàn thân nhũn cả ra, nức nở, “Phương Mạc Hoài…”

Động tác của Phương Mạc Hoài dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt không còn rõ ràng nữa rồi, say ngoắc cần câu.

Mục Căng thở dài, họ…

Cô còn chưa kịp gỡ rối cho não mình thì đã bị Phương Mạc Hoài bế lên, chạy như bay lên lâu, đá banh cửa phòng ngủ ra, áp cô dưới thân mình.

“Mục Mục, nhiều năm thế rồi, khó khăn lắm anh mới mơ thấy em, trong mơ em đừng nói chia tay anh nữa nhé, được không?”

Giọng của anh vừa yếu ớt lại vừa đáng thương, Mục Căng quay mặt sang chỗ khác, không đành lòng mà nghe nữa.

Một lát mới vừa nức nở vừa sờ sờ khuôn mặt anh, ngay cả ôm anh một cái cũng chẳng dám, vì cô biết, cô sẽ cứ thế mà bị chìm đắm trong vòng tay của anh mất.

Thế nhưng Phương Mạc Hoài lại vòng tay ôm cô thật chặt, chậm rãi hôn lên môi cô, tay cũng không kiêng nể gì nữa mà xé băng quần áo của cô ra, cả căn phòng chìm vào sự ám muội tột cùng.

– ———————

Mấy chương này edit mệt ẻ, mình không biết cách edit H =)))))) Hôm nay khuyến mãi thêm cho 2 chương rồi nhá.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN