Nơi Anh Là Chốn Em Về - Chương 6: Đối xử tốt với cô
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
157


Nơi Anh Là Chốn Em Về


Chương 6: Đối xử tốt với cô


Editor: Quỳnh Cửu

Phàn Ngải quay về, lại bắt đầu dụ dỗ Mục Căng lướt tường nhà của Phương Mạc Hoài tiếp, nhưng cũng chỉ có một ít status liên quan đến sinh hoạt thường ngày thôi, kiểu đọc sách gì này, ăn gì này, rồi chia sẻ của người khác, tự sướng lại càng hiếm hơn.

Cô nàng thoải mái ngã xuống giường, “Không ngờ là sẽ có một ngày tớ lại có thể ngồi lướt xem tường nhà của nam thần.”

Mục Căng không buồn để ý cô, lấy bản phác họa của mình ra.

Cô chưa từng học vẽ nhưng lại tương đối có thiên phú, từ nhỏ đã vẽ rất đẹp rồi, ban đầu chỉ vẽ phác họa đơn giản thôi, sau này tự học online một chút nên rất giỏi phác thảo.

Mặc dù so sánh với dân chuyên nghiệp thì không ổn, nhưng mà hù người ngoài ngành thì vẫn oke.

Thế nên ngày thường vẫn thường vẽ một số bàn tay đẹp mà cô gặp.

Tập vẽ đã dày hơn phân nửa, có ngôi sao này, cũng có cả bạn học nữa.

Cô lấy tấm ảnh hồi nãy ra, cầm bút lên vẽ lại, Phàn Ngải thấy cô lại bắt đầu vẽ vẽ cũng không quấy rầy cô nữa. Tâm trạng kích động cũng vơi bớt rồi, ngáp một cái rồi quay người ngủ mất.

Mục Căng vẽ xong cũng đã hai giờ, nhìn thành phẩm trước mặt, cười tươi, ngắm thêm mấy lần nữa mới đóng tập vẽ lại cho vào ngăn kéo, lên giường ngủ.

Trong giấc mơ, Phương Mạc Hoài chìa tay anh ra trước mắt cô để cô thỏa sức mà thưởng thức, hôm sau thức dậy, Mục Căng cảm thấy, chắc có khi cô điên mất rồi!

Xế chiều, Mục Căng nhìn thời gian, đi qua thư viện, liếc mắt đã thấy được Phương Mạc Hoài.

Cô lén lút đi tới ngồi xuống đối diện Phương Mạc Hoài, “Đàn anh.”

Sắp tới kì thi giữa kì rồi, người ôn tập đông đúc, thế nên Mục Căng cũng cố hết sức mà thấp giọng xuống.

Nhưng lời lọt vào tai của Phương Mạc Hoài lại làm lòng anh ngứa ngáy, môi cũng không nhịn được mà cong lên.

Tay anh đang cầm thẻ công tác, trên đấy còn có cả ảnh chân dung của cô nữa, cười trông có vẻ ngốc nghếch, lại có chút dễ thương.

Phương Mạc Hoài đẩy qua, đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn hai cái, sau đấy rút tay về.

Mục Căng vẫn bận ngắm tay nãy giờ, cầm thẻ công tác của mình lên, cười nói, “Cảm ơn đàn anh.”

“Ừ.” Anh gật đầu.

“Không có việc gì, thì em đi trước nhé.”

“Tôi chuẩn bị đến Giải Trí Phong Vân để nghe buổi giảng của thầy Lý Hồng Đạt, chuyên môn lồng tiếng phối âm, ban đầu định dẫn em đi cùng.” Anh cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhàn nhạt nói.

Mục Căng đang định đứng lên thì ngừng lại, lập tức ngồi xuống, vẻ mặt ngạc nhiên lại vui sướng, “Thầy Lý Hồng Đạt ạ?”

Phương Mạc Hoài gật đầu, “Có muốn đi không?”

Mục Căng vội vàng gật đầu, Lý Hồng Đạt là diễn viên lồng tiếng cô thích nhất, vô cùng giỏi.

Thế nhưng Lý Hồng Đạt vị thế như thế, sao lại có khóa giảng về lồng tiếng phối âm, hơn nữa, sao Phương Mạc Hoài lại biết được chuyện này, họ vào đấy thế nào được?

Giải Trí Phong Vân là công ty nhà anh, Lý Hồng Đạt là diễn viên lồng tiếng trực thuộc công ty, chuẩn bị có show lồng tiếng, thế nên anh muốn đưa cô đi quan sát hiện trường một chút.

“Đến trường quay “Tiết học của Bậc Thầy lồng tiếng”.” Anh lấy hai tờ vé ra, đều là chỗ ngồi xịn cả.

“Có show này thật ạ?” Mục Căng cầm vé nhìn qua.

“Ừ.” Phương Mạc Hoài gật đầu, muốn nhìn giờ nhưng nhìn mãi không xong, giọng nói của cô làm nhiễu đến tâm trí anh quá nhiều.

“Đi nào.” Anh bỏ sách vào balo, đeo lên đi ra ngoài.

Mục Căng cũng cầm thẻ công tác với vé nhanh chân đuổi theo anh.

Phương Mạc Hoài cao to lực lưỡng, một bước của anh ngang với hai bước của Mục Căng, Mục Căng đuổi tới kịp vẫn phải chạy tiếp mới ổn.

Đến mức chân muốn rã luôn.

“Đàn anh…” Mục Căng thở gấp, trong giọng nói còn có chút đáng thương mơ hồ, thế nhưng lọt vào tai Phương Mạc Hoài đã làm anh khô nóng cả lên.

“Có thể đi chậm lại không ạ? Em đuổi theo không kịp.”

Phương Mạc Hoài không trả lời cô, bước chân cũng chậm lại, cô thở phào, từ từ đuổi theo anh cùng kề vai đi.

“Đàn anh, bọn mình đến Giải Trí Phong Vân thế nào?” Mục Căng đi theo Phương Mạc Hoài ra cổng trường.

“Xe bus.” Phương Mạc Hoài cúi đầu xem điện thoại trả lời cô.

“Ồ.” Mục Căng gật đầu, lại chủ động tiếp lời, “Đàn anh cũng thích lồng tiếng ạ?”

Phương Mạc Hoài cất điện thoại đi, cúi đầu nhìn cô, “Ừ, rất thích.”

“Em cũng thấy lồng tiếng rất thú vị.” Mục Căng bắt được sóng, kiểu như tìm được đồng chí, bắt đầu lảm nhảm về chuyện lồng tiếng, mãi tới khi xe bus tới mới ngừng lại.

Đột nhiên nghĩ tới mới phát hiện ra nãy giờ chỉ có mình cô nói, Phương Mạc Hoài không hề đáp lại từ nào, cô hơi xấu hổ, đứng bên cạnh Phương Mạc Hoài nhỏ giọng nói.

“Xin lỗi đàn anh, hình như em ồn ào quá rồi phải không?”

“Không đâu.” Phương Mạc Hoài lắc đầu, ý bảo cô đi lên trước đi, sau đấy cũng bước lên theo, Mục Căng chưa kịp lấy tiền ra anh đã quét thẻ hai lần rồi.

“Rất đáng yêu.” Thanh âm của anh rất thấp, nhưng Mục Căng vẫn nghe được.

Mặt cô đỏ bừng lên, đây là lần đầu tiên có người khác giới khen cô như thế.

“Em…” Mục Căng không biết nên trả lời như thế nào nữa.

Phương Mạc Hoài không nhịn được nở nụ cười, một tay đặt lên gáy cô, thúc cô đi về phía trước, ngồi lên ghế trống duy nhất còn lại trên xe.

Sau đấy đứng sang cạnh cô, túm lấy cột ở trên.

Về sau người lên xe càng nhiều, Phương Mạc Hoài đứng chắn ở đấy, chừa lại cho Mục Căng một khoảng trống không bị ai chen chúc phiền phức cả.

Bởi vì lên sau có vài ông lão, Mục Căng cũng không thể mặt dày ngồi đấy được, đứng dậy nhường cho họ ngồi sau đấy đứng sang một bên, dựa vào ghế, được cái Phương Mạc Hoài cũng chẳng có ý muốn lùi ra, thế nên cô bỗng nhiên bị kẹp giữa anh và cái ghế, ngửi thấy mùi của anh gần trong gang tấc, mặt lại càng đỏ hơn.

Phương Mạc Hoài khẽ liếc người nào đấy đang mắc cỡ không dám nhìn anh, cảm thấy cô sao mà lại dễ thương đến thế, nghĩ nghĩ một hồi, anh lại im lặng đứng cười.

Một chốc đã tới Giải Trí Phong Vân, hai người xuống xe, trong trường quay của Giải Trí Phong Vân, khán giả đa số là người trong công ty, cùng với một số ít là fans VIP của Lý Hồng Đạt.

Rất đông đúc.

Hai người đến nơi, trong đấy đã toàn là người rồi, trời lại nóng, cách thời gian quay vẫn còn một lúc nữa.

Cô nhớ ra gì đấy, lấy một lọ kem chống nắng từ trong túi xách ra, “Đàn anh, bôi cái này nè! Cẩn thận cháy nắng đó.”

Nhất là đôi tay kia kìa, cháy nắng thì mất đẹp mất.

“Không cần đâu.” Trước mặt mọi người còn đi thoa thoa bôi bôi, cái quang cảnh đấy trông cũng dị quá đi mất.

Mục Căng không thèm chờ anh từ chối đã vặn nắp ra, nặn ra tay anh một đống, lại còn thuận tiện mà sờ sờ hai phát, cô cười cười, “Cứ bôi đi, nắng này độc lắm!”

Phương Mạc Hoài nhìn một đống kem chống nắng trên tay, có vẻ hơi bị bất đắc dĩ.

Hai người đang bôi kem chống nắng thì hiện trường bỗng nhiên sôi động lên, hình như bên kia có ngôi sao tới, hai người còn chưa kịp phản ứng lại thì Mục Căng đã bị xô mạnh một cái, xoay một vòng 360 độ, sắp đáp mông xuống đất.

Phương Mạc Hoài cau mày, nhanh tay dìu cô lại nhưng tốc độ vẫn chậm nhiều, Mục Căng không khống chế được cơ thể, ngồi thẳng lên bàn chân anh.

Mục Căng, “…” Cô lặng lẽ che mặt lại, cảm thấy cho dù bây giờ không có mặt trời đi nữa thì mình cô vẫn có thể tự cháy luôn cũng được.

Phương Mạc Hoài hết nhịn rồi lại nhẫn, nhìn Mục Căng đang bụm mặt ngồi trên chân anh kia, cuối cùng không kìm nổi nữa, cười thành tiếng.

Mục Căng không nói gì nổi nữa, nghe thấy tiếng cười của anh, càng cáu hơn rồi….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN