Nơi ấy có nắng không anh? - Chương 2: Nơi có mưa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
72


Nơi ấy có nắng không anh?


Chương 2: Nơi có mưa


“Chát …” trong căn phòng tồi tàn vang lên một âm thanh chói tai. ngay sau đó một âm thanh chói tai vang lên:”Mày cự nhiên dám mơ tưởng đến anh ấy. Thật đáng chết mà. Đó tương lai là chồng tao trên danh nghĩa là anh rể mày. Mày là loại đàn bà không biết xấu hổ.” Âm thanh chua ngoa này xuất phát từ người con gái có khuôn mặt nhoe nhắn được trang điểm tỉ mỉ, dáng người tiêu chuẩn, mặc bộ váy đỏ rượu bó sát làm lộ rõ ba vòng gợi cảm khiên đàn ông chỉ hận không thể đặt dưới thân mà yêu thương, tên gọi Nhược Băng là đại tiểu thư của Nhược gia. Mà cô gái bị tát chửi bới không ra gì kia vẫn cúi gầm mặt không phát ra bất kì âm thanh gì . Không phải không muốn phản bác, cũng không phải muốn công nhận lời sỉ nhục của chính chị gái của mình mà là vì cô căn bản khong thể nói được.Cô gái này tên gọi Nhược Vũ là em gái, nhị tiểu thư của Nhược gia…Nghe còn tưởng thân phận của cô cao quý cuộc sống thanh nhàn như bao vị tiểu thư khác nhưng cô lại chỉ là con ngoài dã thú của Nhược Phong chủ tịch của Thiên Tuyết _ một công ti may mặc, người đứng đầu Nhược gia. Nhưng nội tình bên trong ai biết trước….

Lúc này Nhược băng vẫn tiếp tục đánh đập chửi bới Nhược Vũ mà cô nàng không hề rơi một giọt nước mắt cũng không hề phản kháng cứ đứng yên như một khúc gỗ dường như đã quen thuộc với việc này lắm rồi, thì bất chợt một người đàn ông bước vào chặn tay Nhược Băng kéo Nhược Vũ ra đằng sau. Ngay lập tức Nhược Vũ phản kháng thoát khỏi vòng tay của người đàn ông khiên người đàn ông dâng lên nỗi chua xót. Đây là em gái hắn, em gái cùng cha khác mẹ của hắn, nhưng hắn thích cô muốn bảo vệ cô nhưng từ nhỏ cô vẫn không cần sự giúp đỡ của hắn thờ ơ, lãnh đạm với hắn, kiên cường chịu đựng sự chua ngoa của mẹ và em gái hắn cũng không phản kháng càng khiến hắn tức giận muốn dày vò cô để cô bất lực phải tìm hắn giúp đỡ nhưng điều này chưa từng xảy ra. Cô vẫn như vẫy dù có bất kì sự hành hạ nào vẫn thanh cao như vậy, trong trẻo như vây, bề ngoài như một cơn mưa đầu mùa khiến đàn ông nổi nên hứng thú muốn đặt trong lòng bàn tay mà yêu thương cưng chiều cả đời, nội tâm lại kiên cường như một cơn mua rào… Khó lắm bắt, dù cố gắng thế nào cũng không thể biết hết những hạt mưa kia rốt cuộc chảy đi những đâu. Một người con gái như thế cự nhiên lại thích tên đó… Khiến hắn tức giận.

Mà Nhược Băng bị anh trai chặn tay nhếch miệng cười rồi nói:” Nó, con tiện nhân này cự nhiên dám hết quyến rũ anh trai lại mơ tưởng đến anh rể , loại con hoang như nó thật việc gì cũng dám làm” Chưa nói hết đã bị anh trai tát cho một bạt tai:”Em câm mồm” , Nhược Băng trợn mắt:”Anh lại vì nhỏ tiện nhân này mà tát em. Anh cứ chờ mà xem” rồi bỏ ra khỏi phòng.

 Nhược Lăng muốn chạm vào chỗ bị thương trên khuôn mặt trắng nõn của cô nhưng cô nhẹ nhàng tránh qua 1 bên khiên bàn tay của anh ở không trung. Dường như quá quen thuộc với hành động của cô anh chỉ nhẹ nhàng cười rồi nói:”Em nghỉ ngơi đi anh đi trước”. Cô không nói gì chờ anh đi khuất nhẹ nhàng đóng cửa, cúi xuống nhặt tấm ảnh của anh vuốt phẳng rồi lặng lẽ rơi nước mắt:”Dạ, thì ra anh tên gọi là Dạ”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN