Nơi ấy có người tôi yêu
Chương 2 : Những hồi ức về năm hai ngàn lẻ năm.
Vào ba năm trước tôi đã gặp người con gái tôi yêu. Và người ấy sống mãi trong lòng tôi!
Sáng mùa xuân ngày đó tôi đã sang tuổi hai mươi cũng là ngày tôi nhậm chức là chủ tịch của tập đoàn Kashoukuri do cha tôi giao phó. Buổi sáng thời tiết vẫn đẹp vẫn là một ngày tươi xanh. Tôi ở trong phòng, ngắm nhìn bản thân mình qua gương. Một người thanh niên cao hơn mét tám cùng với vóc dáng chuẩn; gương mặt điển trai, mái tóc đen nhánh mềm mại được cắt gọn gàng. Tôi nghĩ là vẫn chưa được ổn lắm. Đứng lặng chốc lát sau đó tôi dùng tay vuốt những sợi tóc mai dài đến lông mày sang một bên để lộ vầng trán lộ vầng trán cao, trắng, có vẻ thông minh lanh lợi. Nổi bật trên khuôn mặt thanh tú này là đôi mắt tròn, đen láy gợi cái nhìn quyết đoán, kiên định…Với gương mặt thế này đã đủ để tôi có thể làm thiêu đốn tim bao cô gái khác. Tôi mặc trên mình là bộ vest đen sang trọng, lịch lãm để phục vụ cho buổi nhậm chức quan trọng hôm nay.
Hy vọng mọi chuyện sẽ ổn bởi vì thật ra trong lòng tôi đang rất hồi hộp, lo lắng. Với trình độ của tôi vừa tốt nghiệp đại học và có bằng giỏi về kinh tế, khi ra trường cha tôi đã giao cho tôi điều hành một tập đoàn lớn mạnh. Mặc dù đã đồng ý với cha nhưng tôi vẫn còn lo lắng. Thở dài một hơi tôi tự nhắc bản thân sẽ không sao đâu, không phụ sự kỳ vọng của cha. Phải cố lên! Tiếng chuông điện thoại rung, là thư kí của cha tôi – Homura Takahisa:
– Chào buổi sáng, cậu chủ.
Tôi đáp:”Ừ.” Takahisa nói tiếp:
– Tôi hiện đang ở trước cổng nhà cậu để đón cậu đến công ty. Ông nội, cha và mẹ cậu cũng ở đó rồi.
– Tôi biết rồi, tôi sẽ ra ngay.
Giọng nói trầm mang theo cương vị của người lãnh đạo nên tôi cảm thấy yên tâm hơn. Bước ra khỏi ngôi biệt thự uy nghiêm, rộng lớn bên ngoài là một màu nắng vàng của buổi sáng ban mai. Takahisa đứng ở cổng, cúi người mở cửa xe để tôi bước vào. Tôi ngồi trên xe, dựa người vào ghế ngồi phía sau, Takahisa nói:
– Cậu chủ, chúc cậu một buổi nhậm chức tốt đẹp.
Tôi biết anh ta chỉ đang chúc mừng thôi nhưng lời anh ta nói lại khiến tôi hồi hộp hơn. Tôi lắp bắp trả lời:
– À…ừ, cảm ơn…
Anh ta mỉm cười:
– Cứ thoải mái đi, cậu chủ. Với năng lực hiện giờ của cậu tôi biết cậu sẽ làm tốt mà, đừng lo lắng.
– Hy…vọng là vậy…
Tôi vẫn lời nói ngắt quãng đó và lần này Takahisa bật cười thành tiếng. Tôi đỏ mặt giọng không vui:
– Có gì đáng cười sao?…
– Xin lỗi, cậu chủ. Tôi vô ý quá…
Nét mặt Takahisa vẫn vui tươi khi nói lời xin lỗi, tôi bực dọc im lặng. Anh ta nhận ra điều đó cũng im lặng tập trung lái xe.
Đến một tòa nhà cao 72 tầng thì Takahisa dừng xe và nói:
– Chúng ta tới nơi rồi, cậu chủ.
“HẢ???”, trong tôi hiện giờ không biết có bao nhiêu ngạc nhiên, sửng sốt. Trước mắt là một tòa nhà cao chọc trời, tôi phải đeo kính râm để ngước nhìn hết 72 tầng của công ty. Nhìn xung quanh có quá nhiều chiếc xe chở những vị khách giàu có từ những nơi khác đến, rất nhiều,…Chuyện này thật sự vượt quá sức tưởng tượng của tôi. Tôi ngơ ngác một hồi lâu cảm giác lúc này như chỉ muốn bay lên chín tầng mây mà thôi thì Takahisa kéo tôi trở về mặt đất:
– Cậu chủ…cậu bình tĩnh nào, còn rất nhiều người khác nữa, họ sẽ đến sau. Chúng ta vào trước thôi. Đoàn người đông như kiến vỡ tổ đang đi vào trong công ty. Takahisa cũng kéo tôi vào trong nhưng tôi đã đứng khựng lại nói:
– Đợi chút, Takahisa. Cho tôi bắt kịp hơi thở đã…
Anh ta hiểu ý tôi nói. Tâm trạng tôi lúc này đã quá lo sợ rồi, nếu lúc này có vào đó chắc chết mất…Anh ta thở dài rồi dẫn tôi đi vòng ra phía sau tòa nhà. Đi vào rồi đi ra một tiệm cafe gần đó, Takahisa đưa tôi ly trà lạnh:
– Cậu uống đi, có thể giảm bớt căng thẳng…
– Thật sao?
Tôi mở to mắt hỏi, anh ta gật đầu:
– Thật!
Cầm cốc trà trên tay uống một ngụm, tôi thấy trong lòng lâng lâng. Đúng là có thể giảm bớt căng thẳng.
– Đợi tôi thông báo cho cha cậu là chúng ta đã tới nơi. Xong là phải đi vào đấy.
– Tôi biết mà.
Bên ngoài tấp nập người qua lại nên rất ồn ào. Takahisa tìm nơi yên lặng gọi điện thoại. Còn tôi đứng ở
bên lề đường mơ hồ ngắm nhìn mọi vật xung quanh. Do tôi mải quan sát và suy nghĩ về chuyện nhậm chức nên không chú ý đến một quả bóng chày đang bay về phía mình. Đến khi có tiếng hét” Cẩn thận!” thì mới chợt chú ý. Ngẩng mặt lên là một quả bóng chày đang lao về phía tôi với vận tốc cực đại. Tôi có chút hoảng hốt nhưng cũng không lo sợ vì thể lực của tôi khá tốt. Quả bóng lao nhanh đến đâu thì tôi vẫn thấy được đường đi của nó. Vội thả cốc trà xuống để dùng tay phải bắt gọn được quả bóng một cách vô sự.
Một đám học sinh cấp hai chạy tới:
– Chúng em xin lỗi, anh có bị thương không?
Tôi nhìn lũ trẻ, không có ý trách phạt gì ném trả chúng quả bóng:
– Anh không sao. Mấy đứa chơi phải cẩn thận đấy.
Chúng đồng thanh đáp:” Vâng ạ! và rời đi. Takahisa cũng quay lại:
– Cậu chủ, chúng ta vào thôi.
– Ừ.
Tôi quay lại tiến vào trong nhưng nhìn vẻ mặt khó hiểu của Takahisa khi anh ta nhìn tôi, tôi hỏi:
– Sao vậy?
Anh ta chỉ lên phía cuối của chiếc caravat mà đỏ của tôi:
– Cậu chủ…cái đó…
Tôi ngẩn người cúi nhìn chiếc caravat…AAA…Không thể nào. Chiếc caravat đỏ tươi đã vấn màu đen nâu dần lan rộng ra. Tôi chợt nghĩ về cốc trà lúc nãy. Khi tôi ném nó ra để bắt quả bóng có lẽ do mạnh tay mà nước trong cốc bắn lên đến tận chiếc caravat của tôi. Tôi hoảng hốt:
– Trời ơi! Sao tôi lại bất cẩn thế này…Phải làm sao đây, nghĩ cách gì đi Takahisa?
– Cách gì bây giờ. Cậu chủ ơi, buổi lễ đã bắt đầu rồi có đi mua cái khác cũng không kịp đâu!
– Vậy phải làm sao.
Cả tôi và Takahisa đều bị cuống lên, chẳng biết làm gì cả. Bất chợt có giọng nói của một cô gái:
– Có lẽ tôi sẽ giúp được cho hai anh.
Tôi quay mặt lại và thấy một cô gái khoảng mười bảy mười tám với vóc dáng thanh mảnh, gương mặt nhỏ nhắn, mái tóc đen xõa đến bả vai. Tôi ngạc nhiên còn Takahisa nói:
– Chúng tôi đang cần một chiếc caravat phù hợp với bộ vest cậu ấy đang mặc.
Cô ấy cười vui vẻ mở chiếc hộp kích thước giống chiếc vali và lấy ra chiếc caravat màu đen có kẻ sọc trắng đưa cho tôi. Tôi nhận lấy đưa lên ngắm nhìn, quả là rất hợp với bộ vest tôi đang mặc. Takahisa vội nói:
– Cảm ơn cô, cô giữ luôn tiền dư đi.
Anh ta đưa cho cô gái tờ 5000 Yên nhưng cô gái lắc đầu:
– Không cần đâu. Giá của chiếc caravat là 500 Yên thôi.
Nói xong đã trả lại Takahisa chỗ tiền dư, cười nói:
– Chúc anh một ngày tốt lành!
Nói rồi cô ấy quay đầu rời đi. Lúc đầu do tôi còn lo về buổi nhậm chức nên không còn lưu luyến gì đến cô ấy. Nhưng mà khi tôi biết nhờ chiếc caravat này mà buổi lễ hôm đó diễn ra tốt đẹp, tôi chính thức là chủ tịch tập đoàn Kashoukuri. Lúc này đã cố nhớ lại gương mặt và hình dáng cô ấy. Trong cô ấy cũng không có gì nổi bật nhưng đôi mắt của cô rất đẹp, màu da trắng thấm từ trong ra vẻ ngoài mang một vẻ cuốn hút khó tưởng tượng nổi. Đáng chú ý nhất là lúc cô ấy cười khi bán hàng để lộ hàm răng đều, trắng muốt. Đó là nụ cười tươi tắn rạng rỡ. Một nụ cười làm sáng bừng cả lòng tôi. Trái tim tôi đập rất nhanh khi nghĩ về cô ấy. Phải rồi, đây là cảm giác người ta vẫn hay gọi là yêu. Giữa biển người mênh mông tìm duy nhất một bóng hình trăm biến vạn hóa, bất giác ngoảnh đầu, người ở ngay đó chợt vụt mất trong biển người về chốn xa xôi…Tôi đã yêu em mất rồi, là em đã tình cờ đi ngang qua và giúp tôi một nhỏ bé nhưng nó thật có ý nghĩa. Tôi muốn gặp lại em – người con gái mà tôi chưa biết tên…
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!