Nơi ấy có người tôi yêu
Chương 7: Khoảng thời gian hạnh phúc nhất
“Em muốn đi đâu?…” Tsukasa vừa tập trung lái xe vừa hỏi Himawari, câu hỏi lặp lại tới lần thứ hai, giọng anh có chút ngại ngùng.
Ngẫm nghĩ một lát, Himawari trả lời:”Em muốn đến công viên giải trí!”
Tsukasa hơi ngạc nhiên:”Vậy à!”, thực ra quãng đường tới công viên giải trí khá gần.
Tsukasa lái xe rất nhanh, chưa đầy năm phút đã tới nơi.
Himawari thích thú bước ra khỏi xe, trông cô như trở về là một đứa trẻ được cha dẫn đi chơi vậy…
Tsukasa bước ra, bất chợt Himawari nhào tới khoác tay anh.
“Tsukasa, chơi trò đó với em nhé!”
Cô vui vẻ chỉ tay vào trò tàu lượn trong khu vui chơi.
Tsukasa ngước mắt lên nhìn tòa tàu lượn dài, uốn éo, cao ngất ngây. Chưa cần chơi thử, chỉ cần đứng nhìn anh đã có cảm giác chóng mặt rồi!!! Chưa kể từ xa vọng lại, anh nghe rõ tiếng kêu la tức tưởi của những người đang chơi…
Tsukasa nhìn gương mặt náo nức, ham chơi của Himawari mà tâm trạng day dứt, không thể không đồng ý…
Anh miễn cưỡng nói:”Được! Anh chơi với em!”
Bề ngoài Tsukasa vẫn giữ được phong độ và tính cách mạnh mẽ nhưng bên trong anh đang nơm nớp lo sợ…
Thế là hai người lên tàu lượn…Và năm phút sau…
Tsukasa như người mất hồn bước ra. Anh đi đứng còn không vững, lảo đảo phải vịn vào tường. Mặt anh xanh xao, hốc hác vô cùng… Một cảm giác khó chịu từ cổ họng trào lên! Tsukasa vội lấy tay che miệng rồi chạy nhanh đến khu WC.
Mọi người, ai ai cũng mở mắt ngạc nhiên khi thấy một nam thanh niên tuấn tú mặc áo sơ mi trắng đang liên tục nôn mửa trên thành bồn cầu…
Mặc kệ có bao nhiêu cái nhìn đang hướng mắt vào anh, Tsukasa vẫn mặc kệ, tiếp tục liều mạng nôn mửa…
Ôi! Đúng là địa ngục…Tsukasa nghĩ thầm. Anh thề! Anh thề sẽ không một lần nào đi tàu lượn nữa, cũng không bao giờ đụng đến cái trò chơi gọi là “thử cảm giác mạnh” này! Vừa mệt mỏi chóng mặt lại còn quá mất mặt trước bao nhiêu người, đặc biệt là Himawari… Tại sao? Chơi xong mà Himawari vẫn tỉnh táo, khỏe mạnh như vậy? Là em ấy khỏe hay mình quá yếu ớt đây? Chưa bao giờ anh thấy xấu hổ như vậy!!!
Himawari sốt ruột ôm lấy chiếc áo khoác của anh đứng ngoài chờ. Ước chừng mười phút sau, Tsukasa uể oải đi ra…
Himawari vội đỡ lấy anh, lo lắng hỏi:”Anh không sao chứ?”
Tsukasa đầu óc không biết ở chốn nào rồi, mơ màng đáp:”Anh hoàn toàn ổn…”
Trường hợp của anh giống với một người say sỉn, khi đã say lèm bèm thì sẽ nói bản thân vẫn tỉnh táo!
Himawari nhận ra anh không ổn một chút nào:”Em đỡ anh ra ghế ngồi nghỉ chút nhé!”
Không nghe được câu trả lời, Himawari vẫn đỡ anh ra ghế ngồi.
Cô tự trách bản thân:”Em xin lỗi, tại em muốn anh chơi cùng.”
Đầu óc Tsukasa cuối cùng cũng trở về, anh vội nói:”Không, em đâu cần xin lỗi, tại anh yếu quá thôi!”
Dù cảm thấy xấu hổ khi chính bản thân phải nói ra câu đó nhưng Tsukasa nhận thức được còn đáng trách hơn khi để Himawari phải nhận hết lỗi về mình!
Lát sau, Tsukasa nói:”Lúc nhỏ em cũng cùng cha mẹ tới đây sao, Himawari?”
Himawari chợt giật mình, không nghĩ anh sẽ hỏi như vậy. Cô khẽ trả lời:”Vâng!”
Tsukasa mỉm cười:”Biết mà, thấy gương mặt mong chờ đến đáng yêu của em như vậy là anh biết!”
Vừa nói anh vừa đưa tay xoa đầu cô. Himawari hơi đỏ mặt.
“Himawari, tiếp theo mình chơi trò đó nhé!”
Chính là Tsukasa nói. Đã mất công tới đây, không thể vì anh mà cứ ngồi như vậy được hơn nữa Himawari thật lòng rất muốn đến đây. Tuy nhiên, Tsukasa cũng không dại gì mà chơi thêm tàu lượn siêu tốc một lần nữa. Himawari ngơ ngác nhìn theo hướng chỉ tay của anh.
Tsukasa chỉ tay vào một sân chơi lái xe. Himawari mỉm cười đồng ý.
Một trò chơi giải trí vui vẻ mà đem lại an toàn cho cả hai.
Chơi xong, hai người đi dạo một số nơi, cùng vào xem phim, cùng vào ăn uống…
Himawari nhí nhảnh vừa đi vừa cầm cây kẹo bông mà Tsukasa đưa cho, ánh mắt cô đột nhiên ngừng lại chăm chú nhìn vào thứ gì đó. Tsukasa thấy vậy nhìn theo. Anh biết cô thích thú với cửa hàng vật nuôi trước mắt.
Tsukasa giọng tự nhiên:”Mình vào xem thử nhé!”
Himawari hai mắt lấp lánh:”Vâng!”
Nói là “cửa hàng” thì hơi khiêm tốn quá! Vốn là một tòa nhà bằng kính trong suốt rộng lớn, bên trong không khác gì một khu rừng nhiệt đới!
Hai người được nhân viên của cửa hàng tươi cười đón chào.
Tsukasa và Himawari thong thả đi dạo xung quanh cửa hàng. Có vô số loài động vật có thể thích nghi với môi trường ở đây. Nói thực thì nơi này rất giống sở thú, chỉ khác là có bán một số loài như chim, thỏ, chó, mèo,…
Himawari đưa mắt nhìn lên. Một chú chim hoàng yến bay lượn trên không mấy vòng rồi đáp xuống. Nó đậu lên vai cô, cất tiếng hót vang. Cả Himawari và Tsukasa đều bất ngờ. Một nhân viên hớt hải chạy tới nói:”Xin lỗi quý khách, chúng tôi không cẩn thận làm nó sổ lồng.”
Một chú chim với kích thước chỉ bằng nắm tay người lớn, thân phủ một màu xanh lá cây, chỉ trừ trên đầu, đôi mắt, xen kẽ giữa cánh và đôi chân của nó có màu đen tuyền. Nhìn chú chim cứ quấn quýt bên Himawari như vậy, người nhân viên đỗi ngạc nhiên:”Kỳ diệu thật, chúng tôi mất bao nhiêu thời gian chăm sóc nó, nó lại chẳng gần gũi đến như vậy. Xem ra nó rất thích chị đấy!”
Himawari mỉm cười:”Tôi cũng thích!”
Tsukasa liền hỏi:”Em thích nó sao?”
“Vâng! Em ở một mình, có chú chim làm bạn, cũng vui.”
Nói xong, cô đưa tay vuốt ve đầu chú chim.
“Được rồi, anh sẽ mua tặng em.”
“Cảm ơn anh!” Himawari nở nụ cười đầy sung sướng.
…
Sắc trời không còn sớm, kết thúc buổi hẹn hò vui vẻ, Tsukasa lái xe đưa Himawari về tận nhà.
Cô tươi cười chào tạm biệt anh. Tsukasa cũng vậy. Cả hai hứa hẹn gặp lại nhau lần nữa. Xem ra đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của hai người!
Điều tuyệt vời và đẹp nhất trên thế giới không thể nhìn bằng mắt, không thể chạm bằng tay, nhưng có thể cảm nhận được bằng cả trái tim. Hai người đang bắt đầu cho một tình yêu nồng cháy nhưng nó cũng không là mãi mãi…
Khi Tsukasa vừa rời khỏi, cách nhà Himawari mấy mét là một cách xe thể thao mà đỏ đứng đỗ ở đó. Trong xe là người cô tiểu thư người Pháp – Fana Heartfilia.
Fana diện bộ đầm sang trọng, quý phái ngồi trong xe. Fana tay cầm điện thoại vừa chụp được tấm ảnh thân mật nhất của Tsukasa và Himawari lúc còn ở khu vui chơi. Cô nàng vẻ mặt không cảm xúc, nhìn tấm ảnh hồi lâu rồi tự nói với bản thân:”Vậy mà nói còn chưa có bạn gái sao?…Cô gái này…không lẽ nào?”
Fana liền thoát khỏi màn hình, ấn điện thoại gọi:”Chào bác.”
“Fana! Sao thế cháu!” Giọng thuộc này là của mẹ Tsukasa.
“Dạ, có chuyện này…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!