Nói Chuyện Với Thế Giới Của Người - Chương 12: Nghìn lời vạn chữ không bằng một bức tranh [2]
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
101


Nói Chuyện Với Thế Giới Của Người


Chương 12: Nghìn lời vạn chữ không bằng một bức tranh [2]


Editor: Cà Pháo

Beta: Mạc Y Phi

“Thì ra cô thích nghe cái này.” Nhiếp Vũ Tranh gật đầu ra vẻ đã hiểu.

“Tôi không…” Chúc Cẩn Niên vừa định giải thích thì bị giọng nói vừa lớn vừa kích động của người đàn ông trong radio ngắt lời…

“Từ khi dùng Rocket 1 giờ và khoảng hai đợt trị liệu, tôi đã “một lần lên tới cùng”! Hàng trăm kiểu! Hoàn toàn không dừng được! Một đêm ba bốn lần cũng không thành vấn đề! Liên tục thay đổi năm sáu tư thế, mỗi tư thế đều cực kỳ mãnh liệt! Vợ tôi túm lấy thành giường, xé ga giường, bị tôi ép phải hét lên, giường cũng muốn sập! Cô ấy mừng rỡ, còn không ngừng khen tôi, nói giống như quay về lúc tuần trăng mật vậy… À không! So với khi đó còn mạnh mẽ hơn gấp trăm lần!”

Cô nghe không nổi nữa, nhanh chóng lao tới vặn nút điều chỉnh đài lại lần nữa.

“Tôi muốn được tư vấn một chút…”

“Được, cô gái, cô muốn được tư vấn về vấn đề gì?”

“Tôi và chồng tôi kết hôn 5 năm cũng chưa mang thai, cả nhà chúng tôi đều rất sốt ruột, tôi muốn hỏi chuyên gia vừa nãy một chút…”

“Vâng, vậy xin hỏi tần suất làm tình của cô và chồng thế nào?”

“Trước kia, một tuần chúng tôi làm hai ba lần, bây giờ…”

Đèn xanh sáng lên, chiếc Audi màu đen cũng chạy theo dòng xe phía trước, Chúc Cẩn Niên cảm thấy lúng túng gấp bội, cô biết nếu lại rướn người lên đổi đài thì thật sự là tự tìm đường chết, vội dùng sức vỗ lưng ghế trước mặt.

“Muốn nghe tin tức quốc tế à?” Trong giọng nói của Nhiếp Vũ Tranh mang theo ý trêu chọc.

“Muốn!” Chúc Cẩn Niên kiên định nói.

Vài giây sau, một giọng nam nghiêm túc và đứng đắn của người dẫn chương trình truyền đến: “Căn cứ vào các cuộc thăm dò dư luận trong phạm vi cả nước, một chính trị gia nặng ký khác của Đảng Cộng Hòa, Alain Juppé (1) đã tuyên bố tham gia bầu cử tổng thống….”

(1) Alain Marie Juppé, sinh năm 1945, là một chính trị gia người Pháp, ông đã là chủ tịch chính đảng đảng liên minh vì phong trào nhân dân từ năm 2002 đến 2004. Ông đã đảm nhiệm chức vụ bộ trưởng ngoại giao Pháp từ năm 2011 đến 2012. Ông cũng từng là thủ tướng Pháp từ năm 1995 đến năm 1997 dưới thời tổng thống Jacques Chirac và giữ chức bộ trưởng Bộ Quốc phòng và Cựu chiến binh từ năm 2010 đến 2011.

Chúc Cẩn Niên thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu gây khó dễ cho anh: “Cái gì mà bán thuốc, chữa vô sinh… Tại sao trong xe anh chỉ toàn loại kênh này thế?”

“Là ai đụng vào nút chỉnh kênh?” Nhiếp Vũ Tranh hỏi lại.

“Người trong xe là dạng gì thì nghe chương trình dạng đó.” Cô cả vú lấp miệng em, cực kỳ ngang ngược kết luận.

Nhiếp Vũ Tranh nhìn ra cô đang tức nước vỡ bờ, dựa vào sự thành thục và chững chạc của anh, dĩ nhiên sẽ không nhàm chán mà tranh luận hay đấu võ mồm với cô nữa, chỉ nhanh chóng nhìn lướt qua cô trong gương chiếu hậu, cô đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng lỗ tai lại bị nhuộm sang màu hồng phấn e lệ.

Chúc Cẩn Niên tự điều chỉnh một lát, hắng giọng đá “chuyện radio” sang một bên: “Bây giờ loại tình huống này còn cần đánh giá tâm lý cho Tiểu Chí sao? Hay là nói đồng thời tiến hành đánh giá tâm lý và đánh giá tinh thần?”

“Tôi sẽ làm đánh giá tâm lý cho Tiểu Chí trước, nếu xác định hành vi của cậu ta không thuộc loại chướng ngại tâm lý mà là có vấn đề về phương diện tinh thần thì việc đánh giá tư pháp tinh thần mới có thể bắt đầu.” Anh trả lời: “Mấy ngày gần đây tôi có nhận được vài phản hồi, Thái Mỹ Thục – vợ của Lư Luật Minh từng mắc chứng vọng tưởng bị hại, khi Lư Thù Chí khoảng 3 tuổi, bà ta đã chết.”

Hai mắt Chúc Cẩn Niên sáng lên: “Có chắc là chứng vọng tưởng bị hại không?”

Nhiếp Vũ Tranh biết trong lòng cô đang nghĩ cái gì: “Chắc.”

“Biểu hiện cụ thể là…”

“Bà ta là một giáo viên dạy hóa, từng tuyên bố Lư Luật Minh dùng loại mánh khóe công nghệ cao khống chế mình, cũng hạ độc trong đồ ăn thức uống của mình, dẫn đến việc bà ta bị ngộ độc chì mãn tính ít nhất một năm. Bà ta đến cục cảnh sát ít nhất năm lần, cầm đơn truyền nước của bệnh viện nói mình đang tiến hành điều trị loại bỏ chì, yêu cầu cảnh sát dẫn chồng mình là Lư Luật Minh đến thẩm vấn rồi nhốt vào tù. Một ngày nào đó sau khi hết giờ làm, bà ta bỗng nhiên mất tích, hai ngày sau, trong một nhà mày bỏ hoang ở ngoại thành tìm được thi thể của bà ta, từ dấu vết trên hiện trường cho thấy, bà ta leo lên thang sắt ngoài nhà máy, rơi xuống từ khoảng tầng ba và bỏ mình, không thể phán định được là bất ngờ trượt chân hay tự sát, ngoại trừ cảnh sát, xung quanh không có dấu vết của ai khác từng đến.”

Chúc Cẩn Niên nhíu mày, tự lẩm bẩm: “Quái lạ, vì sao quân xanh (2) của bà ta cũng là Lư Luật Minh? Rốt cuộc ông ta có đức hạnh hay tài cán gì mà khiến cho vợ và con của mình đều không bình thường…”

(2) Quân xanh là kẻ thù tưởng tượng, kẻ thù giả, là nhân vật không tồn tại, được chủ thể thiết kế, xây dựng để chiến đấu nhằm đạt được mục tiêu.

Nhiếp Vũ Tranh không thích thảo luận chuyện cuộc sống hàng ngày với người khác, anh cầm lấy một túi tài liệu đựng bản sao bút lục (3) của người trong cuộc từ chỗ ghế lái phụ, đưa cho Chúc Cẩn Niên.

(3) Bút lục là một thuật ngữ trong ngành Luật Pháp, là văn bản chi tiết ghi lại lời nói của một nhân chứng, nghi phạm hình sự, hoặc người có liên quan.

“Có thể xem sao?” Cô hỏi khá cẩn thận.

“Cái này sẽ giúp cô hiểu rõ toàn bộ tình huống gia đình của Lư Thù Chí.”

Chúc Cẩn Niên nghe xong thì lập tức mở túi ra, nghiêm túc xem từng tờ một. Vốn tưởng rằng bên trong sẽ đầy những lời tố cáo từ người thân và bạn bè của Thái Mỹ Thục về Lư Luật Minh, nào là bạo lực gia đình, ngoại tình, quỷ keo kiệt các loại, ai ngờ tình huống của những người này cung cấp lại khiến người ta bó tay.

Thái Mỹ Thục kết hợp với Lư Luật Minh có phần giống Phan Kim Liên và Võ Đại Lang trong truyện Thủy Hử, chẳng qua kết quả hoàn toàn khác với cặp kia. Dáng vẻ Thái Mỹ Thục rất đẹp nhưng mất mẹ từ bé, gia cảnh không tốt lắm. Tính tình bà ta lại cao ngạo, thường tự so sánh mình với Tình Văn (4) trong “Hồng Lâu Mộng”, nói mình cũng là “Tâm cao ngất, thân lại thấp hèn” (5). Trước khi kết hôn với Lư Luật Minh, bà ta đã sống chung với một tên công tử bột gia cảnh rất tốt và có thai, nhưng cuối cùng bị vứt bỏ, chuyện bà ta từng sinh con đã truyền ra, khi đó vẫn còn bị người ta khinh thường và ghét bỏ.

(4) Tình Văn là người hầu của Bảo Ngọc tại Di Hồng viện và là a hoàn có nhan sắc xinh đẹp nhất phủ,vượt trội hẳn những kẻ khác, vẻ người rất giống Đại Ngọc và đôi lúc được ví với Tây Thi. Nàng vốn tính tình tinh ranh, đài các lại đanh đá, kiêu ngạo, là người duy nhất dám đấu khẩu với Bảo Ngọc khi bị cậu trách mắng, nhưng lại luôn hết lòng ủng hộ Bảo Ngọc. Tâm tư trong sáng đẹp đẽ, có tố chất của vẻ đẹp kim ngọc, cao quý. Vương Phu nhân nghi ngờ Tình Văn lẳng lơ quyến rũ Bảo Ngọc nên đuổi nàng ra khỏi phủ. Uất ức, đau khổ vì oan uổng và phải chịu nhục nhã, Tình Văn qua đời vì bệnh lao ít lâu sau khi ra khỏi Di Hồng viện. Sau khi nàng chết, Bảo Ngọc rất thương xót, làm bài Văn tế nữ thần hoa phù dung.

(5) Tâm cao ngất, thân lại thấp hèn: chỉ sự kiêu ngạo hoặc mơ ước phi thực tế.

Bà ta mang theo nỗi phẫn nộ và không cam lòng, trải qua sự giới thiệu của người khác gả cho Lư Luật Minh – một thanh niên lớn tuổi, mặt mũi bình thường, gia cảnh cũng không tốt lắm. Sau khi kết hôn, người ngoài thấy bọn họ tôn trọng nhau như khách, trên thực tế, vài người bạn khá thân với Thái Mỹ Thục cho biết, bà ta rất chướng mắt Lư Luật Minh, lúc tân hôn có lần từng từ chối ngủ chung với ông ta trong một phòng.

Bà ta thường xuyên trang điểm xinh đẹp đi ra ngoài nhảy đầm, càng tôn lên một Lư Luật Minh có vẻ giống như Võ Đại Lang không xứng đôi với mình, khi đó đã có không ít người truyền nhau chuyện bà ta ngoại tình với người đàn ông khác bên ngoài. Bốn năm sau khi bọn họ kết hôn, Thái Mỹ Thục mới mang thai, lời đồn “đứa bé không phải của Lư Luật Minh” nổi lên bốn phía, bạn bà ta nói, bắt đầu từ lúc đó, bà ta đã có phần không bình thường, lúc mang thai thường nói Lư Luật Minh cho mình uống thuốc phá thai, muốn đẩy bà ta xuống tầng, muốn hại bà ta một xác hai mạng gì đó.

Về điểm này, bạn bè của Lư Luật Minh cho rằng tình cảm của hai người bọn họ sau khi kết hôn quả thật không tốt, Lư Luật Minh nhiều lần nhấn mạnh với Thái Mỹ Thục rằng ông ta không so đo hiềm khích trước kia mà chấp nhận bà ta, bà ta nên biết điều một chút, phải nghe lời ông ta làm một người phụ nữ nội trợ bình thường. Mỗi lần Thái Mỹ Thục ra ngoài nhảy đầm đều về rất muộn, Lư Luật Minh luôn đợi bà ta, nhất định phải đích thân đón mới được, thật ra Thái Mỹ Thục có rất ít cơ hội hẹn hò, thậm chí là qua đêm với người đàn ông khác.

Nhưng dù vậy, Lư Luật Minh vẫn sơ suất. Một người bạn rất thân với Thái Mỹ Thục nói bà ta đã thẳng thắn với mình rằng bản thân bà ta từng có một khoảng thời gian ngoại tình với người đàn ông khác, cho nên không chắc rốt cuộc đứa bé có phải của Lư Luật Minh không, hơn nữa ham muốn độc chiếm và tư tưởng kiểm soát của Lư Luật Minh rất mạnh, cho nên Thái Mỹ Thục sợ ông ta muốn hại mình.

Sau khi sinh con, Thái Mỹ Thục bắt đầu phát phì, sự mệt mỏi và cơ thể biến dạng khi mang thai khiến bà ta không có cách nào ra ngoài xã giao hay nhảy đầm như trước, rất nhiều người nhìn thấy bà ta, câu nói đầu tiên đều là: “Cô thay đổi rất nhiều, tôi không nhận ra cô nữa.”

Bộ dạng của Tiểu Chí rất giống Lư Luật Minh, cho nên đứa bé này là con ông ta đã là sự thật không thể tranh cãi. Thái Mỹ Thục rất khó chịu khi Tiểu Chí khóc hay náo loạn, mâu thuẫn với Lư Luật Minh tăng lên, gặp chút buồn phiền trong cuộc sống thì không khống chế được cảm xúc, luôn nói ông ta hại mình.

Bạn thân của Thái Mỹ Thục nói, bà ta bắt đầu trở nên không bình thường chính xác là vào hôm bọn họ ăn xong bữa sáng ở một quán ăn, ngẫu nhiên gặp mặt người bạn trai cũ của Thái Mỹ Thục, chính là tên công tử nhà giàu từng vứt bỏ bà ta, đúng lúc hắn bước ra từ một nhà hàng xa hoa, tác phong vẫn nhanh nhẹn, người vợ bên cạnh ăn mặc hợp thời, dáng người thướt tha, còn nắm tay một cô bé đáng yêu, mắt to, để tóc mái bằng. Thái Mỹ Thục nhận ra hắn, mà hắn không biết do cố ý hay thật sự đã quên, lại không nhận ra bà ta, gia đình ba người đi qua trước mặt bọn họ rồi lên một chiếc Cadillac.

Người bạn vẫn nhớ rõ ánh mắt khi đó của Thái Mỹ Thục. Khiếp sợ, yêu thích, ngưỡng mộ, xấu hổ, ghen ghét đan xen, còn thở ra một hơi thật dài mới nói: “Đời này của tớ! Sai lầm rồi! Hết rồi! Mất rồi!”

Sau đó, Thái Mỹ Thục trở nên kỳ lạ, lên lớp cũng không chuẩn bị tốt, dần dần bố mẹ học sinh có ý kiến, trường học cho bà ta về nhà tĩnh dưỡng rồi nhờ một giáo viên dạy hóa khác nhận lớp của bà ta.

Vì sĩ diện, Lư Luật Minh không đưa Thái Mỹ Thục đi xin giúp đỡ tâm lý hay bác sĩ tâm thần, chỉ để bà ta tiếp tục ở nhà với con và làm việc nhà. Vì bệnh thích sạch sẽ của Lư Luật Minh rất nghiêm trọng, Thái Mỹ Thục không thể không lau dọn đồ đạc trong nhà nhiều lần, bà ta không rảnh một phút nào, hơn nữa thường xuyên nói với người khác, nếu chỗ nào làm không tốt, Lư Luật Minh sẽ muốn bà ta chết.

Vì không có thu nhập, cuộc sống càng trở nên túng thiếu, Lư Luật Minh kiểm soát “quyền hành tài chính” trong nhà, mức sống và trạng thái tinh thần của Thái Mỹ Thục đồng loạt giảm xuống, không có sức lực xoay chuyển trời đất. Bà ta không ngừng tiếc nuối quá khứ, từ chối nhìn vào thực tế, cả ngày chỉ biết suy nghĩ miên man.

Chuyện sau này như lời Nhiếp Vũ Tranh đã nói lúc đầu, chứng vọng tưởng bị hại của Thái Mỹ Thục ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng không còn đường quay về.

Sau khi xem xong, trong lòng Chúc Cẩn Niên khá phức tạp. Đối với mẹ ruột của Tiểu Chí, cậu ấy là một đứa trẻ không được chào đón, Thái Mỹ Thục đổ toàn bộ sự oán trách về tình trạng hiện nay của mình lên Lư Luật Minh và sự ra đời của Tiểu Chí, trong lòng bà ta vẫn có giấc mộng ngồi tít trên cao, vượt hẳn mọi người, sau khi vỡ mộng không kịp nhìn rõ thực tế, hủy hoại bản thân, còn trực tiếp mang đến cho Tiểu Chí một tuổi thơ không có mẹ bầu bạn.

Tâm cao ngất, thân lại thấp hèn? Có lẽ rất nhiều người đều có tâm trạng như vậy. Sau khi mối tình đầu thất bại, nếu Thái Mỹ Thục không sa ngã mà cố gắng tự lập, đứng lên đi tìm một cuộc hôn nhân phù hợp với mình, có lẽ kết cục đã khác, còn nếu sau khi kết hôn, Thái Mỹ Thục và Lư Luật Minh có thể sống được ngày nào hay ngày đấy, nhường nhịn lẫn nhau thì hiện giờ cũng có thể miễn cưỡng duy trì một cuộc sống yên ổn của đôi vợ chồng già.

Chúc Cẩn Niên lại lục lọi túi tài liệu lần nữa nhưng không thấy tài liệu về chuyện chết đuối năm đó, có vẻ chuyện lần đó còn chưa điều tra rõ ràng.

“Nếu một số người vốn chưa chuẩn bị tốt để làm bố mẹ thì dứt khoát đừng sinh con. Sinh rồi lại không nuôi dưỡng được, hại cả đời đứa con thê thảm, bản thân cũng xuống dốc thì tốt cái gì.” Cô đặt túi tài liệu thật nặng sang bên cạnh, trong lòng đầy cảm xúc nhưng chỉ nói được một câu này.

Thấy đã sắp đến nơi, Nhiếp Vũ Tranh đúng lúc nhắc nhở cô: “Lần này cô dùng thân phận từng là chuyên gia khơi thông tâm lý của Lư Thù Chí để gặp cậu ta 30 phút, trò chuyện là chính, không được phép công kích tâm lý với cậu ta hay sử dụng mánh khóe khác mà chỉ có nhân viên thẩm vấn mới có thể dùng, cậu ta không có nghĩa vụ phải nói, ngoài ra cũng có quyền giữ im lặng. Đây là một nguyên tắc của nhân viên phân tích tâm lý, phải phân biệt rõ với cảnh sát.”

“Tôi có thể nắm chắc, anh yên tâm.” Trong lòng Chúc Cẩn Niên khá kích động: “Vả lại, mánh khóe thẩm vấn gì đó, tôi cũng không phải cảnh sát hình sự chuyên nghiệp, dù muốn cũng sẽ không dùng.”

Cuối đường là cửa chính của trại giam số hai ở thành phố Bằng, môi trường bên trong tĩnh mịch, cây xanh rợp bóng, còn có thể thường xuyên nghe thấy tiếng hót êm tai của chim chóc.

“Môi trường rất tốt…” Lúc Chúc Cẩn Niên xuống xe còn xúc động nói.

Nhiếp Vũ Tranh ngước mắt, thấy vẻ mặt say mê của cô, trực tiếp hắt một chậu nước lạnh: “Thế nào, cũng muốn đến ở một thời gian?”

Chúc Cẩn Niên lườm anh: “Không muốn.”

“Tổ trưởng Nhiếp đại giá quang lâm đến chỗ này của chúng tôi đúng là rồng đến nhà tôm! Lần trước cục trưởng Trần còn đặc biệt nhắc đến anh, nói anh tuổi trẻ tài cao, tương lai rộng mở đấy!”

Đồn trưởng của trại giam là một người phụ nữ trung niên, mặt mày tươi tắn đón tiếp anh, giọng nói vang dội, mấy vị lãnh đạo bên cạnh bà ta cũng lần lượt chào hỏi Nhiếp Vũ Tranh.

Lời nói chốn quan trường, ngoài khoa trương ra thì đều dễ nghe và êm tai như vậy.

Trông đồn trưởng dường như khá thân thiết với Nhiếp Vũ Tranh, cứ liên mồm nói chuyện với anh suốt quãng đường.

Chúc Cẩn Niên nghe thấy đồn trưởng nói: “Lư Thù Chí coi như phối hợp, thỉnh thoảng không kiềm chế được cảm xúc sẽ ném đồ đạc loạn xạ, nhưng không có khuynh hướng tự hại bản thân hoặc tự sát. Cậu ta thường xuyên nói với quản ngục của chúng tôi cái gì mà bố dẫn cháu đi đại loại như vậy, có đôi khi nhìn rất đáng thương, không biết vì sao lại làm chuyện này.”

~~~ Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nhìn chung, sự tương tác của nam nữ chính trong truyện này sẽ khá thoải mái, không ngược.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN