Nói Chuyện Với Thế Giới Của Người
Chương 20: Tiểu thịt tươi và thịt đông lạnh [2]
Editor: Cà Pháo
Beta: Mạc Y Phi
Đường Bát Quái vẫn sầm uất như trước, radio vang lên tiếng giảm giá ưu đãi không dứt bên tai, hơi nóng và khói bếp của các quầy hàng cá nướng bằng than phả tới trước mặt.
Càng đi xuống càng khó đỗ xe, Nhiếp Vũ Tranh đỗ xe ở ngã rẽ rồi hai người đi bộ. Dọc đường đi, từng gương mặt trẻ tuổi đan xen nhau, tiếng nói cười đến và đi, Chúc Cẩn Niên cảm thấy như mình vừa quay về thời sinh viên.
Ngay đằng trước là bảng hiệu lớn “Lẩu bò Tứ Xuyên”, Chúc Cẩn Niên hất cằm: “Chỗ đó.”
Nhà hàng lẩu cay hàng đầu này vừa may phù hợp với yêu cầu “100 tệ/người” của cô, hồi còn đi học, đến đây một chuyến đã coi như rất xa xỉ, sau khi đi làm, mức giá này chỉ tính là bình thường nhưng cô lại ít khi tới nữa.
Lan Khiết Phỉ từng nói: “Con người ấy mà, ti tiện lắm.” Chúc Cẩn Niên lại càng hiểu rõ: “Điều này giống như tâm lý của người đàn ông khi theo đuổi nữ thần, càng khó có được càng yêu thích, tuy nhiên một khi đã theo đuổi được rồi thì sẽ biến thành loại cơm trắng có thể ăn mỗi ngày.”
Kẻ ngốc như Lan Khiết Phỉ lại cảm thấy, sẽ luôn có một người đàn ông ngay cả khi đã theo đuổi bạn được rồi vẫn còn xem bạn như ẩm thực Kaiseki (1), suốt đời khó ăn được mấy lần.
(1) Kaiseki Ryori (懐石料理) là tên gọi của một bữa ăn truyền thống được coi là tinh tế và phức tạp nhất trong nghệ thuật ẩm thực Nhật Bản. Đây thường là một bữa tiệc để chiêu đãi khách quý và thể hiện lòng hiếu khách của người chủ nhà. Kaiseki Ryori có nguồn gốc từ nghệ thuật trà đạo truyền thống Nhật Bản từ thế kỷ 16, nhưng sau đó phát triển thành một phong cách ăn uống phổ biến trong giới quý tộc Nhật Bản.
Chúc Cẩn Niên nghĩ, điều này có thể là nguyên nhân vì sao rất nhiều kẻ ngốc có thể làm nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình. Mà kiểu người nói chuyện với người điếc còn cảm thấy mình tốt đẹp như cô đây, có phải là số mệnh của nữ phụ nghìn năm không nhỉ?
“Kiểu nhà hàng này khá náo nhiệt, rất có hương vị tình người, có thể khiến anh cảm nhận được cái gì gọi là từ công chúng đến công chúng (2).” Trước khi đi vào, Chúc Cẩn Niên đề phòng Nhiếp Vũ Tranh trước, lại hỏi quanh co lòng vòng: “Anh thường tới con phố này không?”
(2) Từ công chúng đến công chúng là phương pháp lãnh đạo và phương pháp làm việc của hàng ngũ Đảng Cộng sản Trung Quốc. Cách tiếp cận này dựa trên chủ nghĩa duy vật lịch sử, các quan điểm của quần chúng, cũng là biện chứng duy vật ứng dụng cụ thể của lý thuyết về kiến thức trong công việc thực tế. Phương pháp lãnh đạo và quan điểm của quần chúng là từ “Một số vấn đề về phương pháp lãnh đạo” của Mao Trạch Đông. (Theo Baidu)
Không cần suy nghĩ cũng biết, loại người chỉ ở hậu trường làm nghiên cứu và phân tích như Nhiếp Vũ Tranh không thể thường xuyên đến mấy chỗ như vậy đi dạo.
“Tôi giỏi chấp nhận những điều mới.” Anh cũng quanh co lòng vòng trả lời cô.
… Vậy là từ trước đến nay chưa từng tới.
Hừ, không ăn thịt đông lạnh của khói lửa nhân gian. Chúc Cẩn Niên nhún vai, đẩy cánh cửa thủy tinh của nhà hàng ra. Còn chưa bước vào thì mùi thịt bò trộn tiêu phả tới, trong sảnh khá ồn ào, tiếng bát đũa va chạm xen lẫn với tiếng lăn của xúc xắc, quả nhiên rất náo nhiệt.
“Anh có thể ăn cay không?” Cô cố ý hỏi.
Nhiếp Vũ Tranh nhìn xung quanh một vòng, mỉm cười: “Một chút.”
Chúc Cẩn Niên đoán không nổi cái anh gọi “một chút” đến cùng là trình độ nào.
“Trai xinh gái đẹp, chỗ này chỗ này! Mời đi theo tôi!” Ông chủ vui vẻ tự mình tiến lên phục vụ, vừa dẫn đường vừa cười hề hề trò chuyện: “Người đẹp này nhìn quen nhỉ, có cảm giác trước đây từng gặp, nhưng lại xinh đẹp hơn trước nhiều, thị lực của tôi hơi kém nên không nhận ra được! Muốn ngồi phòng riêng hay là…?”
“Sảnh lớn là được rồi, chỉ có hai người chúng tôi.” Chúc Cẩn Niên nghiêng đầu nhìn anh, dáng người và khí chất của một người đàn ông được thử thách thông qua áo sơ mi trắng tay dài, nếu không đủ cường tráng thì trông có vẻ rộng thùng thình, nếu quá cơ bắp lại làm người ta cảm thấy lưng hùm vai gấu, anh không những chịu được thử thách của chiếc áo sơ mi trắng đơn giản mà còn biến thứ đồ đơn giản như vậy tạo nên cảm giác đẹp trai và lịch sự.
Cô lại nhìn những nam sinh ăn đến nỗi mồ hôi đầm đìa trong sảnh lớn, họ đều dứt khoát cởi áo ra, không khỏi lén lút nở nụ cười gian xảo… Nóng chết anh nóng chết anh!
Sau khi ngồi xuống, cô liên tục tự chọn đồ, cô nhớ rõ vừa nãy có hỏi Nhiếp Vũ Tranh có thể ăn cay được không, tuy đáp án của anh là “một chút” nhưng vẫn chọn một nồi lẩu “cay trung bình”, đây là giới hạn ăn cay của cô.
Cô muốn nhìn thấy bộ dạng chật vật của Nhiếp Vũ Tranh, cay đến cổ họng bốc khói, nóng đến nỗi mồ hôi đổ như mưa.
Nhiếp Vũ Tranh rất bình tĩnh nhìn xung quanh, cả ba nam sinh bàn bên cạnh đều cởi trần, trong thời tiết mát mẻ của tháng 10 nhưng mồ hôi vẫn đổ như thác, vừa lớn tiếng thảo luận về trận đấu bóng rổ của khoa sáng nay vừa chấm miếng thịt bò đỏ vào trong đĩa gia vị chấm, sau đó nhét vào miệng, nóng đến mức hít thở liên tục, tay thì không ngừng gắp miếng bao tử bò cay nóng tiếp theo từ trong nồi.
Nhiệt huyết thanh xuân giống như nồi lẩu cay, khiến bạn rơi lệ, đổ mồ hôi, nôn nóng khó nén nhưng bạn lại rất thích cảm giác thần bí mới mẻ này, không biết đôi đũa sẽ gắp được cái gì tiếp theo, chính vì trong bát không có gì nên bạn mới vui vẻ chấp nhận tất cả, quyết đánh đến cùng.
Tuổi càng tăng, đồ trong bát ngày càng nhiều, bạn phải bắt đầu cân nhắc chọn lựa, đến cuối cùng khi bát đầy, không ăn nổi mà ngược lại đồ chẳng hết, bạn có thể đột nhiên nhớ lại những năm tháng trong bát trống trơn và đám người thô tục cùng ăn cơm với mình.
Anh cụp mắt nhìn Chúc Cẩn Niên, cô đang miệt mài chọn thực đơn, không phát hiện ánh mắt vừa biết rõ tất cả vừa chạy theo như vịt (3) này.
(3) Chạy theo như vịt: dùng để nói về tình huống nhiều chàng trai (cô gái) cùng theo đuổi một người khác phái.
“Tổ trưởng Nhiếp, anh gọi thêm không?” Chúc Cẩn Niên chọn xong mới đưa thực đơn cho anh, phải khách sáo một chút.
Nhiếp Vũ Tranh tùy ý nhìn lướt qua rồi lấy bút chọn hai món chay.
Nồi lẩu nhanh chóng được bưng lên, nồi đo đỏ tản ra mùi hương cay xè, chỉ ngửi thôi Chúc Cẩn Niên cũng cảm giác cả người nóng lên. Cô dùng thìa khuấy, mùi thơm và hơi nóng cùng bốc lên.
Để mục đích của mình trông không quá rõ ràng như vậy, cô rất kiên nhẫn rót cho anh một chén trà, còn lên tiếng trò chuyện: “Xin chỉ báo một chút, anh biết Tiểu Chí mắc hội chứng hoang tưởng Fregoli từ khi nào?”
Nhiếp Vũ Tranh gật đầu cảm ơn, nâng chén trà lên nhưng không uống: “Bắt đầu từ lúc cô nói mình theo dõi cậu ta, nhìn thấy cậu ta viết từ “Chính”.”
Chúc Cẩn Niên ngẩn ra, sau đó hơi giận dữ nói: “Không phải theo dõi!” Nói xong, lại có phần không nói nên lời về tâm trạng không ổn định của mình, cứ như trong tay anh đang cầm một cái que chọc mèo, mà cô chính là con mèo kia.
“Sao có thể sớm như vậy?” Cô không cam lòng, anh thực sự chỉ dựa vào chút hồi tưởng cô nói mà có thể phán đoán được chính xác như vậy: “Sao anh không nói là mình đã đoán được từ câu đầu tiên tôi nói ra lúc lên xe?”
“Hình như ngay từ đầu mấy người không bàn tán về vụ án.” Anh nhìn cô.
Chúc Cẩn Niên không sợ hãi nhìn thẳng anh: “Anh từng gặp kiểu vụ án này trước đây rồi à?”
“Lần đầu tiên.”
“Thế vì sao…”
“Gần đây tôi đang làm một chủ đề về hội chứng hoang tưởng Crapgras, với tư cách là triệu chứng ngược lại của nó, hội chứng hoang tưởng Fregoli chắc chắn cũng là một trong những đối tượng nghiên cứu.” Nhiếp Vũ Tranh giải thích: “Có lẽ phải nói là tôi rất may mắn, hai loại chướng ngại tâm lý này đều thuộc loại ngàn năm có một, thậm chí cô còn không biết nó có tồn tại hay không.”
Hội chứng hoang tưởng Capgras và hội chứng hoang tưởng Fregoli, các bạn sinh viên thân ái, trọng tâm mới vào cuối kỳ lại tới nữa rồi này!
Chúc Cẩn Niên nói thầm trong lòng, đổ toàn bộ những miếng thịt bò lên cái thìa lớn và nhúng vào trong nồi lẩu.
Sau đó, cô ngạc nhiên nhìn Nhiếp Vũ Tranh bỏ thêm ba thìa tương ớt vào trong đĩa gia vị chấm.
Có phải anh không biết tương ớt của nhà hàng này lợi hại thế nào không? Chúc Cẩn Niên vừa trợn tròn mắt nhìn anh vừa thật cẩn thận bỏ thêm một thìa tương ớt vào trong bát của mình.
Miếng thịt bò non mềm chín khá nhanh, khi dùng thìa gắp lên, màu sắc đã thay đổi. Chúc Cẩn Niên không ra tay mà vờ vĩnh mời anh nếm trước.
Anh nếm một miếng, có lẽ chê không đủ vị, lại bỏ thêm hai thìa tương ớt nữa vào trong đĩa gia vị chấm.
Chúc Cẩn Niên hít một hơi thật sâu, dùng đầu đũa chấm một ít tương ớt trong bát của mình, liếm một cái, cảm giác nóng rát thiêu đốt từ đầu lưỡi lan tràn lên trên mặt lưỡi, cô có phần khó hiểu nhìn anh, giơ tay lên dùng ngón út gãi đầu lông mày, cảm giác hoang mang giống như bị bài thi của anh làm khó mấy năm trước.
Nếu cô biết bố mẹ của Nhiếp Vũ Tranh đến từ hai tỉnh đứng đầu về không cay không vui thì sẽ chẳng mờ mịt như bây giờ.
Thịt bò, bao tử bò, viên thịt bò lần lượt vào nồi, Chúc Cẩn Niên chưa ăn được hai miếng đã buồn bực đổ mồ hôi. Cô lấy tay làm quạt, quạt mấy cái ở bên tai rồi ngước mắt nhìn Nhiếp Vũ Tranh, đúng lúc anh mở hai khuy ở cổ áo ra.
Phát hiện ánh mắt của cô, Nhiếp Vũ Tranh không để ý lắm khẽ hỏi: “Gọi chút đồ uống nhé?”
Chúc Cẩn Niên cắn vào đầu lưỡi tê dại: “Được được.”
Thấy Nhiếp Vũ Tranh không phản đối, cô giơ vẫy vẫy, một cô gái phục vụ đi tới:
“Phiền cô lấy hai chai Sprite…”
“Một chai Sprite bình thường, một chai Sprite ướp lạnh vị bạc hà.” Nhiếp Vũ Tranh ngẩng đầu nhìn người phục vụ, mỉm cười: “Cảm ơn.”
“Ặc…” Cô gái phục vụ sửng sốt một chút, trong mắt rõ ràng hơi kinh ngạc trước vẻ đẹp của anh: “Tôi lấy ngay đây ạ.”
Chúc Cẩn Niên rất khinh bỉ loại hành vi dựa vào giá trị nhan sắc gây thiện cảm này của anh, nhưng không thể không thừa nhận cái này dùng rất được, ngày trước gọi mãi mới mang đồ uống đến, bây giờ còn chưa đến ba mươi giây đã thấy nhân viên phục vụ bước đến và đặt hai chai Sprite lên bàn bọn họ.
Chúc Cẩn Niên nhìn thân chai Sprite màu xanh vị bạc hà ướp lạnh, nhanh chóng đưa tay cầm đến trước mặt mình. Cô cay muốn chết, cần mát lạnh một chút, tuy chai nước ướp lạnh vị bạc hà này Nhiếp Vũ Tranh muốn nhưng cô nghĩ rằng anh sẽ không mở miệng đòi lại.
Thấy cô tự giác cầm chai nước ướp lạnh vị bạc hà đi, anh rất bình tĩnh mở chai Sprite bình thường ra ngửa đầu uống mấy ngụm.
Chúc Cẩn Niên lười giữ hình tượng thục nữ gì đó ở trước mặt anh, dù sao cô vốn không phải. Vì thế cũng trực tiếp bỏ vào miệng uống, mới uống hai ngụm, lập tức cảm thấy không đúng.
Khi chất lỏng lướt qua, độ cay trong miệng được tăng lên một bậc với đủ loại cảm giác thiêu đốt. Cô run bắn lên, vì sao, rõ ràng là uống Sprite bạc hà ướp lạnh mà lại giống như uống nước ớt… Cay, cay quá, cay quá!!!
Lúc ăn cay mà lại uống Sprite bạc hà ướp lạnh thì chẳng khác nào muốn 3000 cái mạng, đây là cảm giác đau thấu tâm can nhất của những người sơ ý ăn một cách trộn lẫn như vậy.
Chúc Cẩn Niên che miệng, đầu lưỡi vừa cay vừa tê, giống như viên kẹo nổ có vị mù tạc vậy, khóc không ra nước mắt, dường như cô đã quên Nhiếp Vũ Tranh là một tên khốn nạn và nham hiểm.
“Cô sao vậy?” Nhiếp Vũ Tranh biết rõ còn cố hỏi, vẻ mặt đầy quan tâm.
“Không có gì!” Cô vịt chết còn mạnh miệng, cậy mạnh nói.
Cô rất nghi ngờ, thật ra toàn bộ chuyện này do Nhiếp Vũ Tranh tương kế tựu kế, âm mưu gặp chiêu ra chiêu.
Đồ uống thì không thể uống nữa, Chúc Cẩn Niên không muốn anh phát hiện bản thân lúng túng, chỉ có thể giả vờ không có gì, tiếp tục “lạnh nhạt” ăn tiếp. Càng ăn cô càng cảm thấy nóng, có cảm giác vải vóc sau lưng bị mồ hôi thấm ướt, cổ áo tròn lại càng nóng, có thể cảm thấy từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu chảy từ cổ xuống. Nhiếp Vũ Tranh đứng dậy rời đi, Chúc Cẩn Niên thấy anh đi về phía toilet thì nhanh chóng rút hai tờ khăn giấy lau lớp mồ hôi trên cổ, lấy gương ra nhìn mặt mình, đánh lại chút phấn trên mặt mình.
“Cô nóng lắm à?” Tiếng của Nhiếp Vũ Tranh vang lên trên đỉnh đầu, cô hoảng hốt khi phát hiện anh đã cởi chiếc áo sơ mi dài tay, chỉ mặc áo T-shirt ngắn tay màu trắng, nhìn qua rất mát mẻ.
“Không… Không nóng.” Cô tiếp tục mạnh miệng, ném gương vào trong túi. Thật là hỏng bét, hôm nay cô mặc váy nên chẳng cởi được, huống chi vải len nóng hơn vải cotton!
“Tôi nóng.” Nhiếp Vũ Tranh ngồi xuống lần nữa, vắt áo sơ mi lên ghế, vẻ mặt thản nhiên, dùng cằm ra hiệu cho cô nhìn mấy nam sinh cởi trần ở bàn bên cạnh, lại bắt đầu trêu chọc con mèo: “Cô có thấy phiền không nếu tôi giống bọn họ?”
“Phiền! Anh có thể đừng cởi ra mà!” Chúc Cẩn Niên nghiến răng cảnh cáo anh.
“Còn tưởng rằng cô đặc biệt dẫn tôi đến đây là vì muốn xem bộ dạng tôi cởi trần ra trận.” Nhiếp Vũ Tranh cười lắc đầu: “Xem ra tôi hiểu lầm rồi.”
Nhìn những nam sinh cởi trần ngồi mấy bàn bên cạnh, chai Sprite bạc hà ướp lạnh trên bàn mình, áo T-shirt ngắn tay của anh, lại sờ cái lưng gần như ướt đẫm đằng sau, Chúc Cẩn Niên muốn cắn nát răng mình luôn rồi.
Cái gọi là tự chọn lẩu cay, quỳ cũng phải ăn cho hết, lúc thanh toán người phục vụ nói với cô rằng đã thanh toán rồi.
Cô ngạc nhiên trừng mắt nhìn Nhiếp Vũ Tranh, nhất thời không biết nên nói gì, vừa mới thốt ra được một chữ “Anh…” thì anh đã gập ngón tay, gõ vào tờ hóa đơn thanh toán đè dưới kính, tiếp lời:
“250 (4) của cô, tôi trả giúp cô.”
(4) 250 đồng nghĩa với đồ ngốc
Lời này đầy ý châm chọc, Chúc Cẩn Niên theo bản năng nhìn tờ hóa đơn một cái, những món cô chọn cộng thêm hai đĩa đồ chay Nhiếp Vũ Tranh chọn và hai chai Sprite, vừa đúng 250 tệ!
Cô sốc, ván này mình… hoàn toàn thất bại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!