Nói Chuyện Với Thế Giới Của Người - Chương 7: Trần truồng [4]
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Nói Chuyện Với Thế Giới Của Người


Chương 7: Trần truồng [4]


Editor: Cà Pháo

Beta: Mạc Y Phi

Một lần nữa ngồi vào trong chiếc xe thương vụ, Chúc Cẩn Niên vẫn chọn hàng ghế sau, Thẩm Tử Bình và Nhiếp Vũ Tranh ngồi trên hai ghế đơn, nữ cảnh sát phụ trách chụp ảnh bằng chứng ở phòng kỹ thuật tên Vân San thì ngồi cạnh cô.

“Tiểu Chúc là… sinh viên khóa nào?” Thẩm Tử Bình bắt đầu nói chuyện.

Chúc Cẩn Niên nói năm mình tốt nghiệp, anh ta vuốt tóc ra sau, dường như đang suy nghĩ, một lát sau mới lắc đầu cười: “Nhỏ hơn chúng ta nhiều khóa như vậy… có từng bị đề thi của Vũ Tranh gây khó dễ không?”

Anh ta không nhắc tới còn tốt, vừa nhắc tới, Lâm Duệ, Trần Dục và Chúc Cẩn Niên đều cảm thấy rất xấu hổ. Tuy nhiên, từ một khía cạnh khác, điều này lại nói rõ rằng sau khi Nhiếp Vũ Tranh tiếp quản công việc ra đề môn tâm lý học thì mọi người đều biết anh đã từng “ra tay tàn nhẫn” với sinh viên.

Trong lòng Chúc Cẩn Niên thầm cảm thấy thoải mái.

Lúc này, Nhiếp Vũ Tranh chợt cười mỉa: “Bất kỳ ai có IQ, EQ cao và ngày thường còn nghiêm túc nghe giảng sẽ không đến mức trong lúc kiểm tra bị đề thi của tôi gây khó dễ.”

Chúc Cẩn Niên hiểu, ý của anh là IQ lẫn EQ của cô đều khá thấp và bình thường còn không nghiêm túc nghe giảng, tập trung học tập. Đối với việc này, cô khinh thường bĩu môi, nghĩ đến lúc trước mình đã mắng anh không ít lần thì tâm lý âm thầm cân bằng lại.

Đến gần trường trung học số 12, mấy chiếc xe lần lượt dừng lại. Vài người mặc thường phục phụ trách vào trường thăm hỏi, mấy người trên xe thương vụ thì để Chúc Cẩn Niên dẫn đường đi đến cạnh cái cây lớn có khắc chữ “Chính” lấy bằng chứng.

Một tiếng trước mặt trời vẫn còn rực rỡ mà lúc này những đám mây đen đến gần, dường như sắp có một cơn mưa rào đổ xuống, xung quanh trở nên mù mịt. Dù sao cũng là chuyện mấy tháng trước, con đường nhỏ lại quanh co, bốn phương tám hướng, mỗi con đường đều giống nhau. Chúc Cẩn Niên hơi quên đường, đi một chút rồi dừng lại, suy nghĩ một lát, sau đó lại đi tiếp.

Thẩm Tử Bình hơi ngây người nhìn bóng lưng của Chúc Cẩn Niên, tâm sự chồng chất.

Giày cao gót tiếp xúc với con đường lát đá phát ra từng tiếng vang giòn giã có tiết tấu. Nhưng mà không ngờ Chúc Cẩn Niên vì nóng lòng tìm ra cái cây kia nên không chú ý giẫm lên một tảng đá hơi cao, bỗng chốc người nghiêng đi, lảo đảo vài bước, cô nhanh chóng bắt lấy thứ gì đó vịn vào để đứng vững, sau khi hoàn hồn mới phát hiện “thứ gì đó” cô bắt được là một cánh tay.

Cụ thể mà nói, là cánh tay của Nhiếp Vũ Tranh.

Giống với đánh giá trực quan của cô, nhìn thì gầy nhưng thật ra rất rắn chắc. Cách một lớp vải mềm mại, vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh.

Cô thu tay, lùi về sau một bước, miễn cưỡng tỏ ra vui vẻ, nhỏ giọng nói “Cảm ơn”, cũng không biết anh có nghe thấy không.

Anh không đáp lại, ha ha, có vẻ là không nghe thấy.

Vừa định tiếp tục tìm thì anh cũng có phản ứng. Chỉ thấy anh phủi tay áo, chậm rãi mở miệng:

“… Lại không tìm được, không biết ai mới là người mắc chứng vọng tưởng.”

Tiếng nói trầm thấp, còn mang theo chút trêu chọc và không có ý tốt.

Có thể là bị kích thích, ký ức của Chúc Cẩn Niên được triệu hồi mãnh liệt, rốt cuộc cũng tìm được đường đi chính xác, cô vui sướng chỉ vào cái cây lớn quen thuộc ở đằng trước: “Bên kia! Ở chỗ đó!”

Lúc này Thẩm Tử Bình mới trở lại bình thường, anh ta nhìn sang.

Theo hướng cô chỉ, Vân San đi qua trước, nhìn quanh cái cây một vòng rồi gật đầu với Thẩm Tử Bình: “Để tôi xác định trước một chút.” Nói xong, cô ấy mở hộp đựng dụng cụ chụp ảnh ra, điều chỉnh máy ảnh một lúc rồi chụp mấy tấm.

Tiếp đó, vài người nhanh chóng bước đến. Chúc Cẩn Niên đứng sau lưng bọn họ, âm thầm đếm chữ trên cây, số lượng chữ “chính” đã tăng lên hơn 80, khoảng chừng hơn 400 nét, rốt cuộc Tiểu Chí ghi gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra mà có đến hơn 400 lần?

Thẩm Tử Bình đi sang một bên gọi điện thoại: “Alo, trạng thái hiện tại của Lư Thù Chí thế nào? Im lặng là sao? Anh hỏi cậu ta xem tám mươi mấy chữ “chính” trên cây kia là gì.”

Chúc Cẩn Niên mở máy tính trong di động ra, vừa mới nhập “5x” liền nghe thấy…

“417.” Nhiếp Vũ Tranh nói cụ thể số nét.

Chúc Cẩn Niên theo bản năng nghiêng đầu nhìn anh một cái, anh nhíu mày lại, nhìn chằm chằm thân cây như đang suy nghĩ. Cô vừa cong môi vừa liếc anh: “Dáng vẻ nghiêm túc của anh bây giờ giống như miếng dán màn hình điện thoại của chợ đêm (1) vậy.”

(1) Đặc trưng của chợ đêm là ồn ào, náo nhiệt, rực rỡ, tấp nập… Còn miếng dán màn hình thì để bảo vệ điện thoại khỏi bị trầy xước, vỡ, hư,… Vậy ý nữ chính là thái độ nghiêm túc của nam chính chỉ để che đậy, bảo vệ nội tâm thật sự của anh.

Lời nói của cô cắt ngang mạch suy nghĩ của Nhiếp Vũ Tranh, anh im lặng vài giây, nghiêng đầu nhìn con mèo ngây thơ vô tội trên màn hình di động của cô, cười như không cười: “Vì gặp phải một chuyên gia tư vấn tâm lý nào đó học hành không tốt, kiểm tra thì trượt môn, suy nghĩ lại ngây thơ, thậm chí không làm rõ đối tượng từng đến tư vấn trước đây có mắc chứng vọng tưởng hay không nên tôi mới phải đứng ở chỗ này thu dọn hiện trường tan hoang, dĩ nhiên phải nghiêm túc hơn cô ấy một chút.”

Những lời này thật sự khiến Chúc Cẩn Niên bùng cháy, một người phụ nữ độc miệng gặp được một tên đàn ông độc miệng hơn mình, nếu không đánh nhau sảng khoái một lần thì thật có lỗi với tạo hóa.

“Đừng quên, từ đầu đến cuối tôi chỉ gặp và nói chuyện với Tiểu Chí một lần, thời gian nói chuyện xấp xỉ 15 phút mà thôi, trong thời gian ngắn như vậy có thể phát hiện cậu ấy có gì khác thường so với người bình thường đã không quá dễ dàng. Đổi lại là người khác, chưa chắc tốt hơn tôi đâu.”

“Tính thêm thời gian cô theo dõi cậu ta thì không chỉ 15 phút. Kết quả, cô vẫn chưa đưa ra được kết luận nào, đúng không?”

“Tôi có kết luận, chỉ là lúc đó không tiện nói thẳng cho Lư Luật Minh thôi.” Chúc Cẩn Niên hất cằm giải thích.

“Kết luận của cô là gì?”

Chúc Cẩn Niên không chịu thua, thật ra trong lòng không chắc chắn lắm nhưng ngoài miệng vẫn cậy mạnh: “Chính là chứng vọng tưởng bị hại.”

Nhiếp Vũ Tranh bình tĩnh quay người nhìn cô, chỉ cười mà không nói.

Nụ cười này thật sự khiến người ta khó chịu.

Di động của Thẩm Tử Bình kêu lên, anh ta nghe máy: “Thế nào?… Cái gì? Bố? Cậu ta cứ liên tục nói đến bố mình sao? Tám mươi mấy chữ “Chính” kia có liên quan gì đến bố cậu ta?… À, biết rồi, trước tiên cứ như vậy đi!”

Cúp máy, anh ta xòe một tay ra, xoay người, bất đắc dĩ nói với Nhiếp Vũ Tranh: “Gặp phải người như vậy, chúng tôi rất đau đầu. Nếu giống như những kẻ trước đây giả vờ tâm thần phân liệt thì thôi đi, lần này có thể bị điên thật! Cậu ta liên tục ầm ĩ muốn về nhà, nói là bố cậu ta gọi về làm bài tập. Phòng kỹ thuật phát hiện một vài vết máu ở nhà cậu ta, hơn nữa trong khe móng tay của Lư Thù Chí cũng lấy được vết máu, qua kiểm tra đều là máu của Lư Luật Minh. Nhân viên bán hàng của cửa hàng tạp hóa dưới tầng nói, tối ngày 16, Lư Thù Chí bỗng nhiên mua mười cuộn băng dính trong suốt, không biết dùng làm gì.”

Chúc Cẩn Niên đứng một bên nghe mà sởn cả tóc gáy, có phần không chịu nổi kết quả này, đồng thời lại hơi hối hận vì lúc đó không tiếp tục chú ý đến cuộc sống của hai bố con họ. Cô vừa nghĩ vừa tùy ý đi qua đi lại.

Nhiếp Vũ Tranh thoáng nhìn vẻ mặt sa sút của Chúc Cẩn Niên, dường như nhớ đến điểm gì đó, khẽ hỏi: “Lúc Lư Thù Chí bị thẩm vấn có từng để lộ vẻ mặt nào đó đặc biệt không?”

“Vẻ mặt đặc biệt như thế nào?” Thẩm Tử Bình không hiểu, hỏi.

Dù đã cách xa mấy người kia năm sáu mét nhưng Chúc Cẩn Niên bỗng có một linh cảm xấu, quả nhiên, không đến vài giây thì nghe thấy Thẩm Tử Bình gọi cô lại.

“Tiểu Chúc, nghe nói cô biết bắt chước vẻ mặt khác thường của Tiểu Chí? Có thể bắt chước một lần nữa cho tôi xem không?”

Khoảnh khắc bị bán đứng kia, Chúc Cẩn Niên cảm thấy có vẻ bản thân đã thật sự đắc tội với người không nên đắc tội.

Còn có thể làm sao đây? Gặp chiêu phá chiêu thôi.

Chúc Cẩn Niên lấy sổ ghi chép và một cây bút máy từ trong túi ra, viết viết vẽ vẽ, phác họa vẻ mặt giống như đúc với Tiểu Chí. Cô kìm nén kích động muốn trừng mắt nhìn Nhiếp Vũ Tranh, khẽ mỉm cười đưa cho Thẩm Tử Bình: “Dù sao bắt chước cũng không đủ chân thật, với lại chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, vẫn nên vẽ ra sẽ trực quan hơn. Gần giống như thế này, tôi vẽ không đẹp lắm, anh nhìn tạm nhé.”

Thẩm Tử Bình nhận lấy, nhìn vào mắt cô, nhếch miệng, khẽ gật đầu rồi đi sang một bên gọi điện thoại.

Rốt cuộc Chúc Cẩn Niên có thể không cố kỵ gì mà lườm Nhiếp Vũ Tranh một cái cực kỳ hung ác.

“Không có, không ai từng thấy vẻ mặt này của cậu ta.” Thẩm Tử Bình vừa ấn phím kết thúc cuộc gọi vừa nói.

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Chúc Cẩn Niên, cô nhún vai, tỏ vẻ mình cũng không có đầu mối.

Đúng lúc này Nhiếp Vũ Tranh đề nghị: “Điều tra cụ thể nguyên nhân cái chết của vợ Lư Luật Minh một chút.”

Thẩm Tử Bình lập tức hiểu ý: “Anh nghi ngờ có yếu tố di truyền sao? Để tôi phái người đi điều tra.” Nói xong, anh ta đi tới chỗ Lâm Duệ.

Trần Dục vuốt vết cắt trên thân cây, tự lẩm bẩm: “Rốt cuộc nhiều chữ “chính” như vậy ám chỉ cái gì? Có phải mỗi lần Lư Thù Chí vọng tưởng bị bố mình làm hại sẽ chạy tới vẽ một nét không? Vì sao cậu ta không tìm vở ghi chép chứ?”

“Có thể cậu ấy sợ ghi trong vở sẽ bị Lư Luật Minh nhìn thấy.” Chúc Cẩn Niên nói: “Đối với Lư Luật Minh, lục soát cặp sách của Tiểu Chí là chuyện bình thường, một khi phát hiện ký hiệu khó hiểu này ông ta chắc chắn sẽ tra hỏi đến cùng.”

“Cậu ta không mắc chứng vọng tưởng bị hại.” Nhiếp Vũ Tranh bỗng nhiên nói.

“Anh cược không, cậu ấy thật sự bị bệnh đó.” Cô cãi lại: “Khác với những chứng bệnh vọng tưởng bị hại khác, đối tượng cậu ấy vọng tưởng không phải bị công nghệ cao khống chế, người ngoài hành tinh đuổi giết mà là bố mình – Lư Luật Minh. Cậu ấy đã sớm xuất hiện ảo giác, “thấy” Lư Luật Minh theo dõi mình ở từng ngóc ngách, giờ giờ phút phút chịu đựng áp lực mà Lư Luật Minh gây ra cho mình. Mỗi lần về nhà, nhìn thấy Lư Luật Minh, áp lực của cậu ấy trở thành gánh nặng, chỉ có thể liên tục rửa mặt để giảm sức ép…”

“Cô từng tiếp xúc với mấy người mắc chứng vọng tưởng bị hại rồi à?” Anh cắt ngang phân tích của cô.

“Hai người.” Kinh nghiệm của cô còn ít, từ lúc vào làm đến nay, đa số mấy người mà cô tiếp xúc đều do nhất thời nghĩ quẩn trong lòng, qua một lần cho lời khuyên, đa số bọn họ có thể khôi phục tâm trạng bình thường. Sau đó, thật không dễ dàng mới gặp hai người mắc chứng vọng tưởng bị hại được người nhà dẫn đến tư vấn, nhưng qua đề nghị của chuyên gia tư vấn có thâm niên hơn cô thì đã vào bệnh viện An Khang trị liệu.

Một người là một phụ nữ sắp qua ba mươi tuổi, nghe nói vì bị vấn đề tình cảm kích thích, mắc chứng vọng tưởng bị hại có tính gián đoạn, phát bệnh khi đang làm thuê trong một cửa hàng tạp hóa, lúc được đưa đến tư vấn, bỗng nhiên lấy ra hai đồ ăn đóng hộp của thương hiệu nổi tiếng, nói là nghi ngờ đồ đóng hộp của công ty này làm hại gia đình mình, gần đây đặc biệt muốn dùng đồ đóng hộp này để giết chết cô ta; người kia là một cụ bà khoảng sáu mươi tuổi góa chồng, sống một mình, có trình độ văn hóa rất cao, trước đây là nhân viên hóa nghiệm trong một nhà máy thực phẩm nào đó, không biết có phải xem nhiều lời đồn trong Khoảnh Khắc (2) trên WeChat hay không mà nói tủ lạnh trong nhà giấu đầy các thiết bị công nghệ cao để bắn chất phóng xạ vào người khác, khiến bà ta choáng đầu hoa mắt, suốt ngày buồn nôn.

(2) Mục Khoảnh Khắc của WeChat là nơi tương tự như dòng thời gian/newfeed của Facebook, Zalo,.. Có thể cập nhật trạng thái và đăng ảnh.

Nếu cho cô cơ hội nói chuyện với Tiểu Chí một cách thấu đáo lần nữa, cô sẽ tự tin hơn. Đáng tiếc, bây giờ không có cơ hội này.

“Được.”

Câu nói bất thình lình của anh khiến Chúc Cẩn Niên sửng sốt: “… Được cái gì?”

“Đánh cược.”

Xem ra anh vẫn kiên trì với suy nghĩ của mình, cho rằng Tiểu Chí không mắc chứng vọng tưởng bị hại.

Chúc Cẩn Niên ngoài miệng cười nhưng trong lòng không cười, nhìn anh: “Đánh cược gì, anh nói đi.”

Ngược lại cô muốn nhìn xem, giao quyền chủ động cho anh, anh sẽ đưa ra yêu cầu gì. Nếu nhắc đến chuyện mẫu mực và phù hợp, kiểu như xin lỗi anh, mời anh ăn bữa cơm các loại, vậy thì thua cũng không sao, còn nếu nhắc đến cái gì quá trớn thậm chí là đê tiện thì cô có lý do để từ chối, đồng thời có thể sỉ nhục anh một trận.

“Ưu tiên phụ nữ.” Anh đánh Thái Cực, lễ phép cho cô chọn trước.

Vấn đề khó khăn quay lại chỗ của Chúc Cẩn Niên, cô không nghĩ nhiều lắm, vốn định nói “Không được sa thải tôi” nhưng lại cảm thấy nói như vậy thật mất mặt, giống như bản thân khó khăn lắm mới được ở lại Sa Mạc Cam Tuyền vậy, sẽ khiến anh xem thường (tuy cô thật sự rất muốn ở lại lâu dài). Cô đảo mắt một vòng rồi hỏi: “Cá trích đóng hộp của Thụy Điển (3), muốn thử không?”

(3) Cá trích đóng hộp của Thụy Điển là món cá trích Baltic chua lên men và là món ăn truyền thống phía Bắc Thụy Điển. Món này được biết đến là một trong các món có mùi và vị khó ăn nhất trên thế giới.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN