Nỗi Cô Đơn Của Các Số Nguyên Tố
Chương 27
“Sao vậy cháu yêu?” Soledad ngoảnh đầu lại một chút, vừa đủ để bắt được cái nhìn của Alice. Từ khi bà Fernanda vào viện bà cùng ngồi ăn với họ, bởi cha và con ngồi đối diện ăn một mình thật là một điều không thể chịu đựng nổi cho cả hai.
Ba Alice đã có thói quen không thay đồ sau khi đi làm về. Ông ăn tối với cả áo khoác và cà vạt hơi nới lỏng ra chút ít, như thể lúc nào ông cũng sẵn sàng lên đường. Ông giở báo trước bàn và thỉnh thoảng mới ngước mắt lên để chắc chắn đứa con gái có ăn một vài miếng.
Im lặng đã là một phần của bữa ăn và điều này chỉ khiến mỗi mình Soledad thấy băn khoăn. Bà thường nhớ lại những bữa ăn chán ngắt ở nhà mẹ khi còn bé và không nghĩ mình sẽ lại rơi vào cảnh như thế này nữa.
Alice thậm chí còn chẳng thèm bận tâm tới món cốt lết với xa lát trong đĩa. Cô uống từng ngụm nước nhỏ, nhìn xéo cốc nước đưa lên miệng với vẻ nghiêm túc như khi người ta uống thuốc. Cô nhún vai mỉm cười rất nhanh với Sol.
“Có gì đâu. Cháu không đói.”
Ba cô bồn chồn lật trang báo. Trước khi đặt nó xuống, ông căng phừn phựt tờ báo và không thể không nhìn vào đĩa thức ăn chưa hề động tới của con gái. Ông chẳng bình luận gì và lại đọc bừa từ giữa lưng chừng một bài nào đó mà không nắm bắt được ý nghĩa của nó.
“Bác Sol này?” Alice hỏi.
“Sao cưng?”
“Chồng bác đã chinh phục bác như thế nào? Ý cháu là lần đầu tiên ấy. Bác ấy đã làm gì?”
Soledad ngừng nhai một lúc. Rồi bà lại bắt đầu nhai lại, chầm chậm, để có thêm thời gian. Hình ảnh đầu tiên lướt qua đầu bà không phải là ngày quen chồng mình. Ngược lại, bà nghĩ tới buổi sáng dậy muộn, đi chân đất quanh nhà tìm ông. Năm tháng qua đi, tất cả những ký ức về cuộc hôn nhân của bà chỉ tập trung lại trong mấy khoảnh khắc ấy thôi, như thể tất cả thời gian chung sống cùng chồng chỉ là sự chuẩn bị cho kết cục cuối cùng đó. Sáng hôm ấy bà đứng nhìn đống bát đĩa phải rửa của bữa tối hôm trước và đống gối xộc xệch trên đi văng. Tất cả vẫn y nguyên như lúc họ để chúng lại và tiếng ồn trong không khí cũng vẫn như mọi khi. Ấy thế mà có điều gì đó trong cách bày đồ vật, trong cái cách ánh sáng bị giữ lại trên không trung khiến bà đứng chết trân giữa phòng khách, thảng thốt hoảng sợ. Tại đó, với một sự rõ ràng đến đáng sợ, bà nghĩ ông đã bỏ đi rồi.
Soledad thở dài, giả bộ nhớ nhung như mọi lần.
“Ông ấy đèo bác từ chỗ làm về nhà bằng xe đạp. Ngày nào ông ấy cũng đi xe đạp tới. Rồi còn tặng bác giày nữa.”
“Ồ.”
“Phải, giày trắng, cao gót.”
Soledad cười, giơ ngón cái và ngón trỏ chỉ độ cao của đế giày.
“Chúng đẹp lắm kia.”
Ba Alice khịt mũi khẽ xê dịch trên ghế, như thể không chịu đựng nổi tất cả những chuyện kiểu này. Alice tưởng tượng chồng Sol rời khỏi cửa hiệu với hộp giày trong tay. Cô biết ông qua tấm hình Sol treo trên đầu giường bằng một nhánh cành ôliu khô luồn qua đinh và móc khung ảnh.
Trong một phút chốc đầu óc cô nhẹ đi, nhưng ngay sau đó ý nghĩ của cô lại quay về với Mattia và không thể dứt ra được. Một tuần đã qua rồi mà cậu vẫn chưa gọi lại cho cô.
Giờ mình sẽ qua chỗ cậu ấy, cô nghĩ.
Cô đút một dĩa xa lát vào miệng, như muốn nói với ba con đã ăn rồi đấy nhé. Dấm chua cay nhẹ đầu lưỡi cô. Cô đứng dậy khỏi bàn miệng vẫn còn nhai dở.
“Con đi đây.”
Ba cô rướn lông mày băn khoăn.
“Có thể biết được con đi đâu vào giờ này không?” Ông hỏi.
“Ra ngoài.” Alice nói vẻ thách thức. Rồi để nhẹ giọng đi cô thêm: “Tới nhà một bạn gái.”
Ba cô lắc đầu như thể muốn làm gì thì làm. Trong một tích tắc Alice cảm thấy thương hại cho ông chỉ còn lại một mình như vậy với tờ báo. Cô muốn ôm lấy ông, kể ông nghe tất cả, hỏi ông cô phải làm gì bây giờ. Nhưng chỉ ngay sau đó thôi chính ý nghĩ ấy khiến cô thấy rùng mình. Cô quay đi, vào trong nhà tắm.
Ba cô hạ tờ báo xuống, hai ngón tay day day mí mắt mệt mỏi. Sol vẫn còn miên man nghĩ tới kỷ niệm về đôi giày cao gót trong vài giây nữa, rồi bà lại cất nó về đúng chỗ của nó và đứng dậy dọn bàn ăn.
Trong lúc lái xe tới nhà Mattia, Alice bật nhạc to, thế nhưng nếu tới nơi có ai hỏi cô vừa nghe gì thì cô sẽ chẳng thể nào trả lời được. Đột nhiên cô cảm thấy giận dữ và chắc chắn mình sẽ phá hỏng tất cả cho mà xem, nhưng cô không có sự lựa chọn nào. Tối hôm ấy, khi đứng dậy khỏi bàn ăn, cô đã vượt qua ranh giới vô hình và qua ranh giới đó mọi việc bắt đầu tự tiến triển. Chúng xảy đến với cô giống như đi trượt tuyết, khi cô chỉnh trọng tâm lên trước chỉ vài mi li mét vô nghĩa lý thôi, chỉ có thế thôi cũng đủ khiến cô dập mặt xuống tuyết.
Cô mới chỉ vào trong nhà Mattia một lần và lần duy nhất ấy cũng chỉ dừng lại ở phòng khách. Mattia biến vào phòng cậu ta để thay đồ, để cô ở lại nói vài câu ngại ngùng với mẹ cậu. Ngồi trên đi văng, bà Adele nhìn cô với vẻ bối rối và lo lắng mơ hồ, như thể tóc Alice đang bốc lửa hay điều gì đó tương tự. Bà còn quên cả mời cô ngồi.
Alice bấm chuông nhà Balossino-Corvoli và nút chuông cửa sáng đỏ lên như một sự cảnh báo cuối cùng. Sau một vài tiếng lách cách mẹ Mattia trả lời, giọng như hoảng sợ:
“Ai vậy?”
“Chào bác, cháu là Alice. Xin lỗi bác cháu đến giờ này, nhưng… Mattia có nhà không ạ?”
Đầu bên kia chỉ im lặng đăm chiêu. Alice túm hết tóc vắt qua vai phải, cô có cảm giác khó chịu là mình đang bị quan sát từ xa qua máy camera. Rồi cánh cổng bật mở với tiếng tách kim loại và trước khi đi vào cô mỉm cười với camera như để cảm ơn.
Bước chân Alice vang lên theo nhịp đập trái tim trong tiền sảnh trống trơn của ngôi nhà. Cái chân bị tật như đã mất hết sức sống, như thể trái tim quên không bơm tiếp máu cho nó.
Cánh cửa căn hộ khép hờ, nhưng trên ngưỡng cửa không có ai ra đón cô. Alice đẩy cửa nói xin phép vào trong. Mattia bước tới từ phòng khách, dừng lại cách cô ít nhất ba bước.
“Chào”, cậu nói, chẳng cử động cả cánh tay.
“Chào.”
Họ đứng đó nhìn nhau vài giây, như thể chẳng hề quen biết nhau. Mattia quặp ngón chân cái lên trên ngón thứ trong cái dép đi trong nhà, vừa quặp đi quặp lại hai ngón chân lên nhau, vừa tì chúng trên sàn nhà, hy vọng có thể bẻ vụn chúng ra.
“Xin lỗi nếu mình…”
“Qua bên này nhé?” Mattia ngắt lời cô bằng giọng máy móc.
Alice quay lưng đóng cửa lại, tay nắm bọc đồng trơn tuột trong lòng bàn tay mướt mồ hôi của cô. Cánh cửa đóng sập, làm rung cả khung cửa. Mattia thấy bồn chồn đến rùng mình.
Cô ấy tới đây làm gì? Cậu nghĩ.
Cứ như thể Alice mà cậu vừa nói chuyện với Denis trước đó vài phút không phải là cô gái đã xộc tới nhà cậu mà không báo trước thế này. Cậu cố xóa khỏi đầu cái ý nghĩ kỳ cục đó, nhưng cảm giác khó chịu vẫn lưu trong miệng nôn nao.
Cậu nghĩ tới từ bắt chụp. Rồi cậu nghĩ tới hồi ba còn kéo cậu nằm dài trên thảm, giữ cậu trong cánh tay to lớn của ông. Ông cù lét vào bụng, vào hai bên mạng sườn làm cậu cười, cười nhiều tới mức không thở nổi nữa.
Alice theo cậu vào phòng khách. Ba mẹ cậu đang đứng đợi, giống như một hội đồng tiếp đón nho nhỏ.
“Chào hai bác”, cô so vai lại nói.
“Chào cháu, Alice”, bà Adele chào, nhưng vẫn đứng nguyên chỗ cũ.
Ông Pietro thì ngược lại, tới gần cô và chẳng thể ngờ trước, ông vuốt tóc c.
“Cháu ngày càng xinh xắn hơn”, ông nói. “Mẹ cháu thế nào rồi?”
Phía sau lưng chồng, bà Adele nở nụ cười chết khô, bà thầm tiếc vì đã không hỏi cô điều đó.
Alice đỏ mặt.
“Vẫn thế ạ”, cô nói, rồi để bớt phần bi đát: “Mẹ cháu tự xoay xở lấy thôi.”
“Cho hai bác gửi lời hỏi thăm nhé”, Pietro nói.
Rồi cả bốn đứng im lìm chẳng nói chẳng rằng. Ba của Mattia như nhìn cái gì đó qua Alice và cô cố giữ cân bằng trọng lượng đều hai chân để trông không bị què. Cô nhớ ra mẹ chưa bao giờ quen biết ba mẹ Mattia và cô hơi lấy làm tiếc, nhưng cô còn tiếc hơn vì là người duy nhất nghĩ tới một điều như vậy.
“Các con cứ đi qua đó đi”, cuối cùng Pietro nói.
Alice bước ngang qua ông, đầu cúi thấp, sau khi đã mỉm cười một lần nữa với bà Adele. Mattia đã đợi cô trong phòng cậu.
“Đóng lại nhé?” Alice bước vào hỏi, chỉ cánh cửa. Lòng can đảm của cô ngày càng giảm đi.
Mm-mm.
Mattia ngồi trên giường, tay xếp trên đầu gối. Alice nhìn quanh căn phòng nhỏ. Đồ đạc trong phòng có vẻ như chưa được ai động đến bao giờ, trông chúng như các hàng hóa được trưng bày xếp đặt cẩn thận trong tủ kính cửa hiệu. Chẳng có gì vô ích, chẳng có một bức hình treo hay một con thú nhồi bông yêu thích được giữ rịt như bùa hộ mệnh còn lại từ thuở bé, chẳng có gì vấn vương trong không khí vị thân thương và trìu mến mà các căn phòng tuổi mới lớn vẫn có. Với tất cả sự lộn xộn trong cơ thể và đầu óc, Alice cảm thấy mình xa lạ với chốn này.
“Phòng đẹp đấy”, cô nói, dù chẳng thực sự nghĩ thế.
“Cám ơn”, Mattia trả lời.
Một bong bóng khổng lồ chứa đựng những gì cần nói bay lơ lửng trên đầu họ và cả hai đều cố tảng lờ nó đi, cắm cúi nhìn xuống dưới đất.
Alice trượt lưng dọc cánh tủ rồi ngồi bệt xuống sàn, đầu gối khom trước ngực. Cô cố gắng mỉm cười.
“Thế nào, cảm giác tốt nghiệp rồi ra sao?”
Mattia nhún vai, cũng hơi hé miệng cười.
“Cũng vẫn như trước thôi.”
“Cậu chẳng thể nào cảm thấy hài lòng đúng không?”
“Có vẻ là không.”
Alice ừm ừm giọng trìu mến qua đôi môi mím chặt và nghĩ sự ngại ngùng giữa họ chẳng có lý gì để tồn tại, thế mà nó vẫn cứ đứng ở đó, cứng đơ, không thể lay chuyển được.
“Thế nhưng cũng có vài chuyện xảy ra với cậu gần đây đấy.” Cô nói.
“Ừ.”
Alice nghĩ cứ nói toạc ra hết hoặc là thôi. Rồi cô tiếp, cổ họng khô khốc.
“Cả điều tốt đẹp nữa đúng không?”
Mattia đổi chân.
Bắt đầu rồi đó, cậu nghĩ.
“Quả là thế”, cậu nói.
Cậu biết chính xác mình phải làm gì. Cậu phải đứng lên, lại ngồi cạnh cô ấy. Cậu phải mỉm cười, nhìn vào mắt và hôn cô ấy. Tất cả chỉ có thế thôi, một chuỗi véc tơ tầm thường dẫn môi cậu đến với đôi môi cô ấy. Cậu có thể làm điều đó kể cả khi lúc này cậu không muốn, cậu có thể phó thác cho sự chính xác của từng động tác.
Mattia dợm đứng lên, nhưng theo cách nào đó tấm đệm giữ cậu lại, giống như một bãi lầy dính dớp.
Lại một lần nữa Alice hành động thay cậu.
“Mình qua bên đó được không?” Cô hỏi.
Cậu gật đầu, ngồi dịch sang một bên lấy chỗ dù không cần thiết.
Alice chống tay đứng dậy.
Trên giường chỗ Mattia để trống có một tờ giấy mở với chữ đánh máy được gập làm ba như phím đàn xếp. Alice lấy tay hất nó sang một bên và nhận thấy chữ viết bằng tiếng Anh.
“Cái gì vậy?”
“Nó đến hôm nay. Bức thư từ một trường Đại học.”
Alice đọc tên trường viết in đậm ở góc trái phía cao, và các chữ cái khiến mắt cô tối sầm lại.
“Viết gì vậy?”
“Họ cấp học bổng cho mình.”
Alice cảm thấy choáng váng và nỗi hoảng loạn khiến mặt cô trở nên trắng bệch.
“Chà!” Cô giả tảng. “Bao lâu vậy?”
“Bốn năm.”
Cô nuốt nước bọt. Cô vẫn đứng tại chỗ.
“Thế cậu có đi không?” Cô hỏi thì thào.
“Mình cũng chưa biết.” Mattia nói, như thể muốn xin lỗi. “Theo cậu thì sao?”
Alice im lặng, tay cầm tờ giấy, ánh mắt lạc vào điểm nào đó trên tường.
“Theo cậu thì sao?” Mattia hỏi lại, như thể cô chưa nghe thấy cậu nói lúc trước.
“Theo mình, cái gì kia?” Giọng Alice bỗng trở nên cứng ngắc khiến Mattia gần như giật nảy mình lên. Chẳng hiểu sao cô lại nghĩ tới mẹ mình trong bệnh viện đang mụ đi vì đống thuốc thang. Không tỏ thái độ gì, cô thần người nhìn tờ giấy mà thực lòng chỉ muốn xé tan nó ra.
Nhưng cô chỉ đặt nó lại trên giường, nơi lẽ ra cô đã phải ngồi xuống.
“Nó sẽ quan trọng cho nghề nghiệp sau này của mình.” Mattia nói thêm.
Alice nghiêm túc gật đầu, cằm hướng ra trước như thể miệng cô đang ngậm một quả bóng golf.
“Tốt, thế cậu còn đợi gì nữa? Chạy tới đó đi. Mình thấy ở đây có gì khiến cậu quan tâm đâu.” Cô nói qua kẽ răng.
Mattia cảm thấy ven trong cổ phồng lên. Có lẽ cậu sắp khóc đến nơi. Từ buổi chiều ở trước công viên nước mắt cứ dâng sẵn lên đấy, giống như một con dao dài khó nuốt trôi, giống như ngày hôm đó kênh nước mắt tắc bao lâu qua cuối cùng đã được tháo mở và tất cả những gì bị chặn lại bắt đầu xô đẩy nhau chỉ chực trào ra.
“Nhưng nếu mình đi”, cậu nói nghẹn, giọng hơi run. “Cậu sẽ…” rồi ngưng bặt.
“Mình?” Alice nhìn chằm chằm cậu từ trên cao, giống như một vết ố trên tấm khăn phủ giường. “Bốn năm tới mình sẽ khác”, cô nói. “Mình hai mươi ba tuổi và có một bà mẹ sắp chết. Mình…” Cô lắc đầu. “Mà cậu đâu có quan tâm gì. Cậu cứ nghĩ tới sự nghiệp của cậu đi.”
Đây là lần đầu tiên cô dùng căn bệnh của mẹ mình để đánh vào ai đó và cô chẳng lấy làm hối hận. Cô nhìn Mattia cứ nhỏ xíu lại trước mắt.
Cậu không đáp, chỉ nhẩm trong đầu chỉ dẫn làm sao lấy lại được hơi thở.
“Dù sao cũng đừng bận tâm”, Alice nói tiếp. “Dù sao mình cũng tìm được ai đó quan tâm rồi. Thật ra mình tới là để nói với cậu điều đó.” Cô ngừng lại, chẳng phải để nghĩ ngợi gì. Lại một lần nữa mọi việc cứ tự nó diễn ra, lại một lần nữa cô ngã nhào từ đỉnh núi và quên không chống mấy cây gậy xuống để phanh lại. “Anh ấy tên là Fabio, một bác sĩ. Mình không muốn cậu phải… Thế đấy.”
Cô nói rập khuôn công thức ấy như một diễn viên bằng cái giọng không phải của mình. Cô cảm thấy lời nói cào vào lưỡi cô như cát cứng. Trong lúc nói, cô quan sát biểu hiện của Mattia với hy vọng tìm thấy bất cứ một dấu hiệu thất vọng nào giúp cô bấu víu vào, nhưng đôi mắt cậu quá tối đen không sao nhìn rõ được tia sáng lóe lên trong đó. Chắc chắn cậu ta chẳng hề quan tâm, và bao tử cô quặn lại như một bịch ny lông nhàu nhĩ.
“Mình đi đây”, cô kiệt sức nói chậm rãi.
Mattia gật đầu, nhìn hướng cửa sổ đóng kín để loại bỏ tất cả hình ảnh Alice ra khỏi tầm nhìn của cậu. Cái tên Fabio rơi từ trên trời xuống xuyên qua đầu cậu như một tia chớp và cậu chỉ muốn Alice đi khỏi đó ngay lập tức.
Cậu thấy bên ngoài buổi chiều tối trong và có gió nóng thổi. Những cành khẳng khiu tối màu của cây bạch dương lòa xòa trước bóng đèn đường giống như những con côn trùng lớn không chân.
Alice mở cửa và cậu đứng dậy. Cậu tiễn cô ra tới cửa, bước cách hai bước phía sau. Cô lơ đãng kiểm tra xem trong túi có đủ các thứ chưa, chỉ để kéo dài thời gian hơn một chút. Rồi cô thì thào nói okay và đi ra. Trước khi cánh cửa thang máy khép lại, Alice và Mattia trao nhau câu chào vô nghĩa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!