Nỗi Đau Của Đom Đóm - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
181


Nỗi Đau Của Đom Đóm


Chương 10


Tình hình an ninh của khu Văn Viên cũng như của toàn thành phố Giang Kinh, mấy năm gần đây, theo đà gia tăng dân số cơ học, ngày càng phức tạp – thật ra ‘gia tăng dân số cơ học’chỉ là lý do bề ngoài, cảnh sát Trần thấy rất rõ, vấn đề cốt lõi làm cho tình hình trị an càng thêm gay gắt, vẫn là do lòng người không yên, dục vọng tăng thêm… Dưới sự kích động như vậy, con người càng không thể kềm chế, điên cuồng, biến thái. Điều này có thể giải thích được gần một nửa số vụ án giết người xảy ra ở Giang Kinh.

Nhưng điều này và việc hai thanh niên trẻ tuổi Hoàng Thi Di, Chử Văn Quang bị giết chẳng có liên hệ gì.

Tuy là đã có Quan Kiện – đối tượng tình nghi trọng điểm, nhưng vụ án này vẫn chưa có tiến triển gì đáng kể.

Những nghi ngờ lớn nhất ở Quan Kiện, hầu hết đều có thể bị định tội: có mặt ở hiện trường, cũng là người duy nhất để lại dấu vết, là người quen của người bị hại, có kiến thức về giải phẫu học – hung thủ đã dùng chính thủ pháp giải phẫu học để giết người, giải phẫu thi thể, điều này có thể coi là lập kỷ lục trong lịch sử phạm tội ở Giang Kinh.

Có lẽ chính vì lý do này cho nên mới xuất hiện lão huynh đang ngồi đối diện với mình này đây – Cục Công an thành phố đặc biệt coi trọng vụ án này, nên đã đặc phái Ba Du Sinh của tổ trọng án tới làm “trợ lý” điều tra vụ án.

Cảnh sát Trần cảm thấy, “trợ lý” chỉ là một từ dễ nghe thôi, “thay thế” mới đúng là ý đồ thực sự.

Ba Du Sinh đeo một cặp kính gọng to, cộng thêm bản mặt hơi xanh xao, càng giống một nguời làm nghề văn thư. Nghe nói anh ta đúng là đã đọc qua không ít sách, là một trong số ít các nghiên cứu sinh tuyến đầu của Cục. Cảnh sát Trần tuy đã nghe nói về người này từ lâu, hình như rất có tiếng tăm ở Cục, nhưng nhất thời không nhớ ra anh ta đã phá được những vụ án quan trọng nào. Có lẽ, đây chính là cái gọi là “hữu danh vô thực” chăng. Tuy nhiên cảnh sát Trần cũng từng nghe qua căn nguyên mà Ba Du Sinh gia nhập ngành, là vì cô gái mà anh ta rất yêu đột nhiên mất tích. Chuyện này hình như là đã xảy ra nhiều năm về trước rồi.

“Lão Trần, … Anh … anh yên tâm đi, cấp trên cứ dặn đi dặn lại, đến đây tuyệt đối chỉ là trợ… trợ lý, góp thêm một tay cho các anh, chịu sự điều động của các anh.” Ba Du Sinh có lẽ là gặp người lạ nên căng thẳng, nói chuyện hơi bị cà lăm.

Trong lòng cảnh sát Trần đã dịu lại một chút: Ít nhất cũng không có lên mặt, không ngạo mạn.

Đương nhiên, có thể anh ta ngoài mặt chỉ nói vậy thôi, rất nhiều người hễ nói xạo là bị cà lăm, có khi nào anh ta cũng như vậy?

“Anh khách sáo quá, anh là chuyên gia, đến đây là để chỉ đạo, nếu không thì để tôi báo cáo với anh tình hình vụ án nha.”

“Chuyên gia gì chứ, tôi chỉ là một con mọt sách thôi… Báo cáo của anh tôi đã đọc hết rồi, viết rất mạch lạc. Tôi chỉ muốn biết có tiến triển gì không?” Ba Du Sinh đã khôi phục lại khả năng ăn nói lưu loát.

“Anh có nhớ tôi đã từng nhắc đến trong báo cáo, trước khi Hoàng Thi Di bị giết, đã từng gọi một cuộc điện thoại cuối cùng cho…”

“Là Chử Văn Quang, tôi còn nhớ.” Ba Du Sinh quả nhiên có nghiên cứu qua.

“Chúng tôi đã điều tra nhật ký cuộc gọi của Hoàng Thi Di mấy tháng trước, chỉ có hai cuộc là gọi cho Chử Văn Quang thôi, ngoài ra còn có hai tin nhắn, các cuộc gọi khác đều là gọi cho Quan Kiện. Cho nên về cơ bản, loại trừ giả thiết hai người qua mặt Quan Kiện phát triển tình cảm, và cũng loại trừ luôn động cơ giết người vì tình của Quan Kiện.

Ba Du Sinh đưa tay chống cằm, gục gặc đầu nói: “Lão Trần, anh nói xem, có khi nào trong vụ án này hoàn toàn không có hung thủ không?”

Trong lòng cảnh sát Trần nghĩ: có phải là lại bắt đầu đùa cợt trí thông minh của ông không?

“Người thô lỗ như tôi nghe không hiểu. Trên thi thể của Hoàng Thi Di và Chử Văn Quang đều có vết trói, trên miệng có dấu vết bị dán băng keo và nhét giẻ, ngoài ra, sau ót của Chữ Văn Quang còn có dấu vết bị vật nặng đập vào, những việc này đều không giống như ma quỷ làm.”

Ba Du Sinh cười một cách áy náy: “Lão Trần, là tôi đang nói mò, anh nói tiếp đi.”

“Mấy ngày trước, Sở nghiên cứu Tổng hợp y dược Trung – Tây, cũng tức là nơi Hoàng Thi Di làm việc khi còn sống, có một đoàn các nhà khoa học, học giả Nhật Bản đến, họ lập tức liên hệ với Quan Kiện, tôi đoán rằng họ vừa nghe được tin là đến ngay, muốn được tiến hành thí nghiệm với Quan Kiện. Cũng chẳng biết là tại sao tin này lại truyền qua được eo biển Nhật Bản nữa? Haizz… anh nói xem, sao các anh lại để mắt tới Quan Kiện vậy?”

Ba Du Sinh nói: “Nhắc tới mới nói, đây cũng coi như là một thứ bất hạnh của Quan Kiện. Khả năng đặc biệt của cậu ta lại là mối quan tâm của rất nhiều người. Ngay cả người trong Cục của chúng ta, nghe nói tới khả năng thiên phú của cậu ta, đều đã từng làm thí nghiệm với cậu ta cả.”

Cảnh sát Trần dường như hiểu ra được điều gì, “Anh là… hóa ra… trong Cục thực sự có’Phòng cảnh sát cao cấp đặc biệt’?”

Ba Du Sinh vội lắc đầu nói: “Trong Cục mà có bộ phận nào bí mật, cũng sẽ không dùng đến cái tên kêu như vậy, toàn là tin đồn nhảm cả, tổ trọng án chúng tôi đúng là có một phòng ban đặc biệt, tên đầy đủ là ‘Phòng điều tra khoa học kỹ thuật cao và các hiện tượng đặc biệt’.”

“Thì cũng là ‘Phòng cao cấp đặc biệt’!'” Cảnh sát Trần cười hì hì, “Không sai, cái tên này đúng là nên cắt bỏ đi… Chẳng trách gì, chỉ nghe nói đến tên của anh, lại không biết anh thụ lý loại án gì.”

“Tính đến nay, các công tác của ngành chúng tôi đều tương đối bảo mật, những vụ án chúng tôi tiếp nhận về cơ bản cũng là những vụ án không có manh mối hoặc những vụ án lớn vượt quá khu vực. Những vụ phá thành công đương nhiên là có, chúng tôi chỉ biết cố gắng hết sức chứ không phô trương thanh thế.”

“Anh hùng vô danh.”

“Đừng tâng bốc tôi quá.”

“Nói như vậy thì, vụ án 5 năm trước Yamashita Masashigen bị sát hại, hiện nay cũng giao cho các anh thụ lý à?”

“Nói chính xác thì lúc đó giao cho chúng tôi quản lý. Hơn nữa đó còn là vụ trọng án đầu tiên tôi tham gia sau khi tôi tốt nghiệp đi làm, thật không ngờ, lại là một vụ án không manh mối.”

“Hai vụ án này có khi nào có liên quan với nhau không?” Cảnh sát Trần dò xét.

“Anh còn có tiến triển mới gì chưa kịp nói?”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng cười nhạt, cảnh sát Trần nói: “Chắc chắn anh còn biết rõ hơn tôi, Hoàng Thi Di chính là con gái của Hoàng Quán Hùng – bảo vệ phía Trung Quốc trong triển lãm của Yamashita Masashigen. Hoàng Quán Hùng cho tới nay vẫn là nghi phạm số một trong vụ án Yamashita Masashigen, tuy rằng chưa có chứng cứ xác thực.”

“Hai vụ án có chung một điểm: hiện trường không có dấu vết của kẻ gây án nào khác ngoài đương sự, cũng tức là nói, hung thủ đã dày công sắp xếp, tuy nhiên thủ đoạn hoàn toàn không giống nhau… Chỉ có điều, trong vụ án Hoàng Thi Di và Chử Văn Quang bị giết, Quan Kiện là đối tượng tinh nghi.” Ba Du Sinh nói.

“Chẳng lẽ anh thực sự nghi ngờ…”

“Việc này tôi hỏi nghiêm túc nhé, lão Trần, có khi nào, vụ án này không có hung thủ không? Hoặc là nói, bề ngoài, Quan Kiện là hung thủ thực sự, nhưng anh ta không biết gì cả, cũng không có động cơ?”

“Vẫn rất khó tin, anh đang nói cái gì mà…bị thôi miên gọi hồn… gì vậy? Ngành của các anh không phải là đã trở thành ngành ‘Hồ sơ X’ của Trung Quốc rồi chứ?”

“Đây chỉ là một trong những giả thiết của chúng tôi, bởi vì có một điều khẳng định là, con người Quan Kiện đúng là có khả năng đặc biệt, nên chuyện gì xảy ra với anh ta cũng đều có khả năng…Đã nhắc tới Hồ sơ X, thì tôi nói đến cùng, không biết anh đã xem qua cái này chưa?” Ba Du Sinh đưa ra một tờ giấy.

Mới quen chưa đầy một tiếng đồng hồ, cảnh sát Trần đã nhìn Ba Du Sinh với cặp mắt khác.

Đó là một bản photo một trang báo nội bộ. Ba Du Sinh nói: “Đây là tập san sinh hoạt giải trí của câu lạc bộ văn học Đại học Y Giang Kinh làm – ‘Hoa oải hương’.” (*)

Phần photo là một bài báo có tựa đề “Bảng xếp hạng 10 nơi có ma ở Giang Kinh”!

Đọc qua tiêu đề, cảnh sát Trần nhíu mày. Ba Du Sinh lại nói: “Anh xem 3 dòng cuối đó.”

Cảnh sát Trần “Hừ” lên một tiếng, đọc: “Xếp hạng 3, có lẽ bạn không thể nào ngờ tới, là nơi các thiên thần áo trắng qua lại – bệnh viện lớn nhất Giang Kinh, cũng là bệnh viện bổn cô nương thực tập: bệnh viện trực thuộc số 1 của Đại học Y Giang Kinh 2. Nghe nói ngày xưa đây là bệnh viện duy nhất có nhà xác ở Giang Kinh, các xác chết sau khi không thể cứu được đều tạm thời chất đống ở đây, tích tụ lại âm khí rất nặng. Hiện nay, nhà xác cũ đã bị phá bỏ, trên nền đất cũ dựng lên một tòa nhà chính hiện đại, kỹ thuật cao của Bệnh viện trực thuộc số 1. Rất nhiều bệnh nhân từng nằm tại bệnh viện này đều đã từng thấy các hiện tượng kỳ quái, nhưng chắc chắn các bác sĩ sẽ nói với bạn rằng, đó là do bệnh nhân khi bệnh nặng đương nhiên sẽ xuất hiện ảo giác và mê sảng.”

Xếp thứ 2 trong danh sách, nếu nói là mọi người đều biết, chắc cũng không có gì là khoa trương, đó chính là nhà giải phẫu tiếng tăm lừng lẫy của Đại học Y Giang Kinh. Trước khi “Kỳ án ánh trăng” trở thành sách gối đầu giường của sinh viên y, Nhà giải phẫu Đại học Y Giang Kinh vốn là một nơi đầy rẫy các câu chuyện thần bí và kỳ dị. Nghe nói, trong nhà giải phẫu có cô hồn, cương thi, có cả loại biến thái ăn xác chết, đương nhiên cũng có mối tình người – ma chưa dứt. Nhưng có một điểm nhất thiết phải ghi nhớ, tới thăm những thánh địa ma quỷ này, nhất định phải sau nửa đêm, nếu không thì sẽ chẳng thú vị gì đâu.”

“Có lẽ bạn cũng không dám tin, còn có nơi nào có yêu khí nặng hơn toà nhà giải phẫu của Đại học Y Giang Kinh? Đáp án nhất định là nằm ngoài dự đoán của bạn – chính là Sở nghiên cứu Tổng hợp y dược Trung – Tây, toạ lạc tại đường Cộng Hoà – đạt hạng nhất bạng xếp hạng của chúng ta! Tại sao? Thật ra tôi cũng không biết, tôi chỉ nghe chị tôi nói, chị tôi nghe ai nói ư? Hình như là bà nội của chồng chị ấy… Dù sao thì cũng không sai được, ‘Giang Kinh thập đại quỷ địa’ này, vốn không phải là phát minh của tôi, đã lưu truyền trong dân gian rất lâu rồi, tôi chỉ là thu gom tổng kết lại mà thôi. Nếu sai, tôi không chịu trách nhiệm!”

“Đây là cái mớ lộn xộn gì vậy?” Cảnh sát Trần suýt nữa thì xé luôn tờ giấy. Bọn trẻ bây giờ đầu óc đều chứa hồ dán à?

Ba Du Sinh lạnh nhạt hỏi: “Anh thực sự cảm thấy không có một chút giá trị nào sao?”

Cảnh sát Trần thở dài, nói: “Tôi hiểu ý của anh, Hoàng Thi Di chết tại nhà giải phẫu của Đại học Y Giang Kinh, Chử Văn Quang chết ở Bệnh viện trực thuộc số 1, đều là những địa danh xếp thứ 2 và thứ 3 trên bảng xếp hạng. Cứ thế mà suy ra, ai sắp trúng độc đắc đây?”

Phá án như vậy, cũng quá…

Ba Du Sinh cười mỉm: “Phá án như vậy, cũng quá là không theo bài bản, có phải không? Đây chỉ là một trong rất nhiều giả thiết. Điều khá thú vị là tác giả của bài báo trên tập san trường này kìa.”

Cảnh sát Trần đọc lướt qua. Âu Dương San.

Cái tên này sao quen quá vậy?

“Âu Dương San có thể cho là tình địch của Hoàng Thi Di. Nhà Âu Dương và nhà họ Quan vốn thân thiết với nhau, Âu Dương San và Quan Kiện cùng nhau lớn lên, kẻ trước người sau đều thi đậu vào Đại học Y Giang Kinh, kim đồng ngọc nữ, nhưng Quan Kiện lại đi yêu Hoàng Thi Di.”

“Có động cơ… Chúng tôi vẫn đặt trọng tâm vào Quan Kiện…” Cảnh sát Trần lật xem phần ghi chép.

“Vẫn là câu đó, một trong rất nhiều giả thiết, cô ta cũng không thể ngốc đến độ trước khi gây án lại dự báo hết trên báo địa điểm hành động của mình. Đương nhiên, cảnh sát chúng ta cũng không thể vì thế mà loại trừ cô ta khỏi danh sách tình nghi, có thể là đang bị cô ta cho vào tròng.”

Cảnh sát Trần bắt đầu cảm thấy hơi thích chàng thư sinh trẻ này: “Được, chúng ta sẽ tiến hành điều tra thêm về cô ấy. Điều khá bất thường là, hai vụ án giết người đều xảy ra tại cái gọi là ‘quỷ địa’, thảo nào điều toàn bộ các nhân tài của ngành các anh ‘xuống núi’. Nói thật, tôi không tin vào các giả thuyết ma quỷ, nhưng nghe rất nhiều người nói, bao gồm cả một số các đồng chí công an cốt cán, nói đến những chuyện kỳ quái, còn thật đến mức anh không thể không tin. Hung thủ của vụ án này cũng thật là ‘đạt tiêu chuẩn’ mất nhân tính, cách thức gây án cũng đạt đến trình độ ‘siêu nhân’.”

“Còn có một điểm rất khả nghi, pháp y kết luận, các dấu vết cho thấy, người chết bị giải phẫu trong trạng thái tỉnh táo, trong máu cũng không phát hiện ra bất cứ chất gây mê nào còn sót lại. Tại sao lại làm như vậy? Theo suy đoán, hung thủ dùng một loại hung khí sắc nhọn hình mũi khoan đâm vào tim người chết, mục đích là để giảm bớt sự giẫy giụa, nhưng không thể hoàn toàn loại bỏ sự giẫy giụa đó, tại sao lại không dùng thuốc mê? Không thể lấy được à? Hay là còn có dụng ý gì mà chúng ta chưa thể giải thích được?”

“Đừng nói nữa, quả thực cũng hơi có lý. Kiểm nghiệm của pháp y còn có vài điểm nữa, để tôi đi xem đã có chưa.”

Ngay lúc cảnh sát Trần dợm đứng lên, đột nhiên Ba Du Sinh nói: “Có một điểm anh quên nhắc tới, người dẫn đầu đoàn khoa học gia Nhật Bản đó tên là Yamashita Takeji.”

Cảnh sát Trần sững sờ, chỉ lẩm bẩm: “Yamashita… Lẽ nào ông ta là…”

Chú thích:

(*) Nguyên văn là Huân y thảo – mình dịch từ chữ Lavender sang.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN