Nỗi Đau Của Đom Đóm
Chương 30
Khí hậu hồi đó dù lạnh hơn ngày nay rất nhiều, thì ở Nara cũng ít khi có Tuyết rơi.
Nhưng hễ có tuyết rơi thì muôn hoa sẽ bị bao phủ, các mái chùa rải rác gần xa đều bị phủ tuyết trắng xóa, một thế giới sao mà hắt hiu. Yamaa Tsuneteru trên đường đi đến trường cũng cảm nhận được nét hắt hiu ấy, anh thấy lòng se buồn, nhưng chớ để cho đại ca “bá chủ” Kokuri nhận ra tâm trạng này. Kokuri là bạn thân, lớn hơn anh 3 tuổi, nhưng cũng hay đem lại phiền hà cho anh. Anh ta sẽ nói: “Kìa, cậu lại buồn thiu, hắt hiu hoa lá, bốn mùa chứ gì? Cậu đã làm quá nhiều thơ tam cú rồi đấy!”
Cũng may tâm trạng bùi ngùi này của anh cũng mau chóng tan đi. Vì trước cửa trường có 1 bóng áo đỏ tươi đứng đó.
Một cô gái mà anh chưa từng gặp, cô mặc bộ kimono màu đỏ thắm nổi bật giữa trời tuyết trắng. Hai tay cô lồng trong ống tay áo, đôi mắt đang nhìn về phía xa xa.
Thời kỳ ấy, nam nữ học cùng 1 trường đã là chuyện bình thường, nhưng điều khác thường là ánh mắt của cô gái, ánh mắt mà Yamaa chưa từng biết đến: Không lẳng lơ, không nồng nàn, không dễ bảo, không man dại, mà cứ phẳng lặng như mặt nước hồ lặng gió, tựa như đang ở trạng thái thiền vậy!
Yamaa cũng biết có những thiếu nữ hoặc lẳng lơ hay nồng nàn, nhưng phần lớn là vâng chịu, cũng có ánh mắt man dại.
Một thiếu nữ trong sáng, tươi tắn như hoa. Yamaa bạo dạn khác hẳn tính cả thẹn vốn có. Anh chủ động bước đến bên cô: “Bạn là học sinh mới à? Mình rất ít thấy một bạn nữ mặc kimono màu đỏ như thế này”.
– Này, anh nói xem, sao tuyết lại rơi? Khiến cho Nara bị che lấp hết cả vẻ đẹp. Cô trả lời tận đẩu tận đâu.
– Mình cũng cảm nhận như bạn. Nhất là những mái cong duyên dáng đủ màu của các chùa miếu đã biến thành màu trắng đơn điệu quá. Yamaa nhận ra người bạn cùng đồng điệu thương cảm như mình.
– Những bông hoa mẫu đơn ở chùa Sekkoji và chùa TemaDera vẫn nở trong gió lạnh, thực hiếm hoi, chúng tô điểm cho mùa đông này, thế mà bây giờ cũng bị phủ tuyết.
Cô gái lại tiếp tục thở than ai oán.
– Trên đường đến trường mình thấy 1 chú hươu con rất đáng thương, nó co ro nép vào hươu mẹ. Tuyết thực tàn nhẫn đối với chúng. Chúng chạy nhảy trên đồng cỏ, là một nét điểm tô cho mùa đông, thế mà nay cũng bị tuyết khuất phục.
– Rồi tuyết lại tan, khắp nơi lầy lội bùn xám thì còn ngán hơn cả màu trắng cứng nhắc. Cô gái bắt đầu ngắm nhìn khuôn mặt Yamaa.
– Có lẽ ngày mai tuyết lại rơi, sẽ che phủ đám lầy lội, lại vẫn là màu trắng đơn điệu. Bị cô nhìn, Yamaa ngượng nghịu cúi đầu.
– Những vẫn có cái hay của nó. Cô bỗng chuyển sang rắn giỏi, vì ít ra có thể đánh trận bằng tuyết.
Yamaa phát hoảng vì 1 làn sáng chợt hiện lên, mặt anh vừa đau vừa tê. Một nắm tuyết đã bám giữa sống mũi anh.
– Ơ kìa, Yamaa dở khóc dở cười. Cô gái này nghịch ngợm thật.
– Anh nên cảm ơn em chưa nắm tuyết thật chặt, vì trông anh rất chân chất. Cô mỉm cười và cầm khăn tay lau mặt cho anh. Em đang chờ! Ai là người đầu tiên chào em người ấy sẽ bị ném tuyết! Anh hơi dờ dệt đấy. Em đã chờ hẳn 1 năm trời, quá lâu, đang sốt ruột, nếu đợi thêm 1 năm nữa thì tuyết trong tay em sẽ tan hết.
– Hai người đang làm gì thế hả? Một giọng nói oang oang thô nháp vang lên, mắt Yamaa còn hơi nhòe nhưng anh nhận ra đó là Kuroki Katsu
– Không, anh Kuroki Katsu à, tôi vừa bị trượt ngã trên tuyết, bạn này… lau mặt hộ tôi. Không hiểu sao anh nghĩ rằng nếu mình nói thật thì cô gái này sẽ bị Kuroki Katsu bắt nạt.
– Cô là học sinh mới à?
– Vâng, chào anh Kuroki Katsu! Cô bình thản trả lời
– Cậu Yamaa to xác nhưng sức yếu nên mới bị ngã. Từ nay sau giờ học cậu nên tập võ với bọn tôi cho có bản lĩnh, mai kia đền ơn nước. Kuroki luôn tranh thủ để “bồi dưỡng” Yamaa.
Yamaa chẳng rõ mình có làm theo không, chỉ nói “cảm ơn anh, tôi sẽ chú ý hơn”
Kuroki Katsu đi rồi, cô gái mới nói: “Em là Hòa Viêm Ngọc Tử”
– Anh là Yamaa Tsuneteru
– Em biết rồi. Hòa Viêm Ngọc Tử tủm tỉm cười
– Biết rồi à
– Mười tuổi đã biết làm thơ, ở Nara này không có mấy người… nhất là lại biết làm thơ Trung Quốc. Chắc anh chưa biết rằng mình đã nổi tiếng khắp vùng? Hôm nọ em đến chùa Todaiji thắp hương, thấy các nhà sư cũng đang bàn tán về anh. Những năm gần đây chắc văn thơ của anh đã tiến bộ rất nhiều, nếu có dịp nghe thơ anh thì tốt quá.
– Không dám, gần đây anh đã ít làm thơ, mà lại mê nghệ thuật gốm sứ hơn.
– Làm về gốm sứ, rất hay đấy. Văn học và nghệ thuật vốn không tách biệt, em thì rất thích vẽ mong có ngày anh chỉ bảo cho.
– Anh cũng rất mong được ngắm tranh của em.
– Anh vừa nói rồi đấy nhé. Hòa Viêm Ngọc Tử lục túi áo lấy ra một cái hộp nhỏ men xanh lưu ly. Tính em hay khoe, hễ có tác phẩm chỉ lo không có ai nhìn, anh xem đi!
Mở nắp ra, bên trong là một mảnh giấy nhỏ vẽ 2 con đom đóm nhỏ xíu. Chúng đang bay trên nền tối sáng lập lòe.
– Ôi, anh không ngỡ ngàng quá đáng hoặc cố ý tâng bốc. Nhưng em vẽ 2 con đom đóm này sinh động như thật. Đúng là thiên tài! Yamaa tự nghĩ mình rất có năng khiếu thẩm mỹ
– Anh bị em lừa rồi, em đâu có tài vẽ này. Đây là mẹ em vẽ, mẹ em dùng chất liệu đặc biệt đến đêm nó có thể phát sáng. Vào mùa hạ, mở hộp này ra ánh lập lòe của chúng có thể dụ các con đom đóm bay đến.
– Nhưng, anh cảm thấy 2 con đom đóm này thấp thoáng 1 nét bi thương.
– Anh có linh cảm thật tài tình! Hai con đom đóm này 1 con là mẹ em và 1 con là cha em.
– Sao cơ, nhưng anh lập tức hiểu ra đó chỉ là 1 cách ví von mà thôi.
– Cha em mất sớm, mẹ em luôn nhớ nhung da diết. Người ta vẫn nói, mỗi con đom đóm chính là 1 linh hồn đấy thôi? Yamaa Tsuneteru chợt thấy lòng se lại.
Vài tháng sau, một buổi sớm Yamaa Tsuneteru đang rất hào hứng đạp xe đến trường. Kể từ khi quen Hòa Viêm Ngọc Tử mỗi ngày đi học là một sự hưởng thụ đối với anh. Ngồi trong lớp, mỗi lần ngẩng đầu lên anh đều nhìn thấy hình bóng thanh tú của cô. Tan học, việc cùng ngồi lại 1 góc bình luận không biết chán về nghệ thuật càng khiến cho 2 trái tim xích lại gần nhau hơn. Nhưng hôm nay vừa đến cổng trường anh cảm thấy có điều gì đó khác lạ. Giờ này mọi hôm thì Hòa Viêm Ngọc Tử đều đứng ở đây chào anh. Hai người nói với nhau vài câu. Nhưng lúc này anh bước đến gần thì nhận ra vẻ mặt cô đang rất nặng nề.
– Nghe nói ở hiệu sách mới có 1 tập tranh thuộc trường phái ấn tượng châu Âu. Chiều nay nếu em rỗi thì chúng ta cùng đi xem. Anh thân thiết nói.
Ánh mắt Hòa Viêm Ngọc Tử nhìn về ngọn núi Kasuga xa xa, im lặng hồi lâu rồi mới nói “Thì ra là anh chưa biết”
– Chưa biết về gì? Anh bỗng có 1 linh cảm chẳng lành.
– Mấy tháng trời quen biết anh em rất vui, cô bắt đầu nhìn vào mắt Yamaa Tsuneteru. Nhưng chẳng rõ anh cần bao lâu để quên em?
– Kìa nói gì thế? Anh rất sợ nhìn vào mắt người khác, nhưng lúc này anh nhìn cô rất chăm chú. – Bao giờ mặt trời không mọc nữa thì anh mới quên em. Anh cũng chẳng rõ tại sao mình lại bật ra câu này.
Hòa Viêm Ngọc Tử tủm tỉm cười nắm lấy bàn tay anh. Anh nghĩ Hòa Viêm Ngọc Tử chỉ đùa tếu vậy thôi. Một bạn học bất chợt đi qua, nói với Yamaa Tsuneteru “Này, không được sa ngã”. Một bạn nữ cùng lớp, cả lớp chỉ có 2 nữ sinh – bước lại nói với Hòa Viêm Ngọc Tử “Mình rất mến cậu, nhưng từ nay chúng ta phải giữ khoảng cách”
Anh không nén được kêu lên! “Các người sao thế! Điên rồi à?”
– Cô ta là người Trung Quốc, giọng Kuroki Katsu vang lên từ phía xa xa. Cô ta mạo nhận là người Nhật, đó là sự sỉ nhục đối với mọi người.
Yamaa Tsuneteru đờ người ra nhìn Hòa Viêm Ngọc Tử, cô nhận ra sự kinh ngạc và lúng túng của anh, tay cô dần buông ra.
Nếu những gì sách giáo khoa và báo chí nói là đúng: Trung Quốc đang ở trong thời kỳ suy sụp tan rã, người Trung Quốc chỉ có thể phù hợp làm lao công hoặc tiểu thương, còn người Nhật mới thật sự là dân tộc đầy trí tuệ, có khả năng thống trị các chủng tộc khác như người Cao Ly, dân đảo Okinawa, các bộ lạc và thổ dân Ayinu, người Trung Quốc, Mã Lai đều thua kém người Nhật. Nhưng Yamaa được biết, ở Nara có không ít người Trung Quốc dù bị kỳ thị nhưng cũng không bị áp chế. Nếu Hòa Viêm Ngọc Tử đúng là người Trung Quốc thì vì sao cô phải giấu giếm.
Giờ đây nghĩ lại, thì thấy đúng là cô ấy rất khác với các bạn nữ sinh Nhật Bản. Cả ngày hôm nay anh không còn tâm trí nào nghe giảng nữa, lòng anh bề bộn băn khoăn đến lúc tan học lại càng không thể chất chứa thêm gì được nữa. Không rõ ánh mắt anh đã bao lần dừng lại ở bóng người con gái ngồi bàn đầu. Cái bóng ấy cứ như bị 1 làn sương mù bao phủ. Khi cô nhìn lại, ánh mắt cô có nét buồn tê tái. Anh chẳng biết mình nên làm gì, nhưng anh hiểu rằng mình chẳng thể xóa nhòa hình bóng cô và càng không thể quên cô.
Sau khi tan học, lớp học dần thưa vắng. Hòa Viêm Ngọc Tử đứng lên ra về, Yamaa Tsuneteru lưỡng lự giây lát rồi anh đuổi theo cô. Nhưng hình như cô bỗng tan biến trong gió.
Yamaa Tsuneteru thoáng cảm thấy bất an, anh nhìn khắp xung quanh. Thấy có 2 bạn học đang đi vội về phía nhà thể dục. Chân tay anh bỗng lạnh toát. Có hơn chục học sinh đang đứng vây quanh. Ở giữa là 2 người vạm vỡ đang tóm 2 cánh tay Hòa Viêm Ngọc Tử ép cô phải quỳ xuống.
– Dừng ngay! Sao các cậu lại đối xử với bạn nữ như thế. Yamaa Tsuneteru lớn tiếng.
Nhìn thấy Kuroki Katsu, anh bỗng lặng người. Kuroki lạnh lùng nói: “Dối trá là đặc tính của người Trung Quốc, tôi muốn cảnh cáo cô Hà một chút. Hoặc nói cách khác là đưa ra tối hậu thư. Chúng tôi không chấp nhận bị nhục. Cô ấy lừa dối nhà trường thì phải bị báo ứng.”
Hòa Viêm Ngọc Tử nhìn Kuroki Katsu, môi cô có vệt máu vừa lau chưa hết, vẻ mặt cô anh chưa từng thấy bao giờ, đầy phẫn nộ và man dại, có vẻ như nếu cô vùng thoát ra được thì có thể liều sinh tử với Kuroki Katsu.
Cô không còn là Hòa Viêm Ngọc Tử dịu hiền và thanh tú nữa.
Yamaa Tsuneteru đứng ngây người, trong sự kinh ngạc của mọi người, anh nói bằng tiếng Trung Quốc “Em họ Hà à? Tại sao lại thế? Tại sao không cho anh biết em là người Trung Quốc? Dù nói ra thì anh vẫn là bạn của em như thường”
Hòa Viêm Ngọc Tử cũng nói bằng tiếng Trung Quốc: “Anh đã nghe nói đến cái tên Hà Linh Tử chưa?”
Là nữ tướng cướp Hà Watanabe Linh Tử, cách đây 3 năm đã giết hại bộ trưởng hải quân Ito ở Tokyo?
Tên em là Hà Linh Tử. Hà Wantanabe Linh Tử là mẹ em. Cha em là người Trung Quốc, 20 năm trước sang Nhật du học, mẹ em Wantanabe Linh Tử là người Nhật. Cha em tham gia đồng minh hội, rồi về nước hoạt động. Em ra đời không được bao lâu thì cha em bị bắt, rồi bị giết. Cha em đã đặt tên cho em, đủ thấy tình cảm của cha mẹ em rất sâu nặng. Về sau mẹ em làm việc ở cơ quan của Ito, giết ông ta là vì tự vệ. Tại sao phải tự vệ, anh là người có trí thức, chắc có thể đoán ra. Nói là “nữ tặc ở Tokyo” chỉ nhằm che đậy cái chuyện đáng xấu hổ của Ito khỏi bị lan truyền mà thôi. Cho nên mẹ em bỏ trốn mang theo em, nếu dùng tên thật thì cơ quan chức năng sẽ để ý.
– Mẹ em vẫn phải lẩn trốn, ngay em cũng không được gặp thường xuyên. Em ở Nara là ở nhà cậu em. Không hiểu sao mới về đây chưa đầy nửa năm đã có người biết em mang huyết thống Trung Quốc. Có lẽ em không nên giấu anh bấy lâu nay thì hơn…
Kuroki Katsu bỗng cắt ngang: “Yamaa thật quá đáng, cậu đang nói gì? Sao lại…”
Yamaa Tsuneteru lại nói bằng tiếng Nhật “Các bạn và đại ca ạ, cô Hà Linh Tử gặp khó khăn, bất đắc dĩ phải làm thế chứ không cố ý nói dối. Không đến nỗi sỉ nhục gì các bạn. Các bạn đường đường là nam nhi mà vây đánh 1 bạn nữ, dù nói gì cũng khó mà xuôi tai”
Tuy nhiên anh cũng hiểu rằng bọn Kuroki Katsu mấy khi có cớ để “thể hiện tinh thần” họ đâu dễ mà bỏ qua!
Đúng thế thật Kuroki Katsu mặt đanh lại, “Cậu là bạn tốt của tôi, nhưng cũng không nên coi quyết tâm của tôi và cảm nhận của tập thể là gì! Bọn tôi chỉ cho cô ta bài học đau đớn về thể xác, bất phân nam nữ. Nếu cậu còn nói nữa cậu cũng sẽ ăn đòn như cô ta”
Yamaa Tsuneteru tức căng lồng ngực kêu lên “Thế cũng được” nhưng anh lập tức bị nam sinh có võ Judo rất cừ quật cho ngã sấp, mặt mũi đau nóng rát.
– Yamaa! Hà Linh Tử kêu lên.
Yamaa thầm nghĩ mình thật kém cỏi không cứu nổi cô ấy.
“Ối…” một tiếng thét hãi hùng. Một bàn tay đang ghìm vai bên phải Linh Tử đã bị cô ngoảnh sang cắn thật mạnh, nên phải buông tay ra Linh Tử nhanh chóng đưa tay vào áo kimono rút ra 1 thanh đoản kiếm sáng loáng. Mũi kiếm kề ngay vào cổ gã học trò bên trái đang ghìm tay cô. Kuroki Katsu mọi ngày vẫn thích luyện binh khí, lưng anh ta lúc này cũng đang giắt dao. Nhưng nếu anh ta sờ đến dao thì sẽ có tiếng rú vang lên, cổ gã “thuộc hạ” kia chắc sẽ bị rạch thủng ngay.
– Tôi đã lường trước sẽ có ngày hôm nay. Cũng may đây không phải lần đầu tôi bị đối xử kiểu này, chỉ khác là, hơi đông người cậy thế hà hiếp nhau. Hà Linh Tử nói dằn từng tiếng một. Kể từ ngày hôm nay, đại ca của các người không phải là Kuroki Katsu mà là tôi.
Nếu ai có ý kiến gì khác thì … đừng tưởng tôi không biết giết người. Lúc này là tôi tự vệ, quan tòa dù ngu đến mấy cũng phải công nhận.
Kuroki Katsu hạ thấp giọng: “Thì ra tin đồn là đúng, bà mẹ cô đã giết người thật. Bà ấy là nữ tặc đã giết bộ trưởng hải quân”
– Anh có ý kiến khác à, Hà Linh Tử nhìn chằm chằm vào Kuroki Katsu. Nhìn thuộc hạ đang bị kiếm kề vào cổ, há mồm lè lưỡi, Kuroki Katsu lắc đầu.
– Yêu cầu anh đỡ anh Yamaa Tsuneteru dậy và xin lỗi anh ấy.
Kuroki Katsu nghe lời, làm theo.
– Các người chớ động đậy, cấm nhúc nhích… trước khi tôi thả anh này ra. Nếu có ai dám xông lên, tôi giết anh này ngay. Hà Linh Tử đẩy anh chàng đó lên trước, rồi bước đi.
Yamaa bước theo, Kuroki Katsu nghiêm giọng “Yamaa Tsuneteru”
Nghe giọng Kuroki Katsu có vẻ hăm dọa, Yamaa quay lại nói lớn. “Anh Kuroki Katsu, nếu là 1 trang nam nhi thì nên tôn trọng cô Linh Tử và các anh nên tự xét lại hành vi của mình”. Nói xong anh đuổi theo Linh Tử.
– Đi một quãng xa không thấy có ai đuổi theo, Linh Tử thả con tin ra rồi chạy vụt đi. Yamaa đuổi theo rất vất vả mà không kịp.
– Linh Tử hãy tha thứ cho anh, anh đã không thể…
Linh Tử dừng bước rồi xoay người lại: “Anh đã cho em niềm vui và tình bạn, chứ có làm gì sai đâu mà phải tha thứ”
– Anh chỉ hy vọng là…
– Đương nhiên là có hy vọng, nhưng em muốn biết anh cần bao lâu để có thể quên em?
– Vô tận!
– Anh đừng theo em nữa, ngày mai thấy em anh hãy giả vờ như không quen… Bất cứ khi nào trông thấy em, anh hãy làm như chưa hề quen biết.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!