Nỗi Đau Của Đom Đóm
Chương 50
Đã hai đêm liền nằm mơ thấy chính mình nằm trên giường sắt, mình sắp chết đến nơi.
Khi tổ nghiên cứu khoa học xuất phát để đi đến viện Mỹ thuật, Quan Kiện mới nhận ra rằng hôm nay mọi người đều có mặt. Giáo sư Nhiệm đã trở về vài hôm nay, hai thầy trò tuy vẫn nói chuyện với nhau nhưng rất xa cách, ai cũng dễ dàng nhận ra điều này. Yasuzaki Satikô đã từ Nhật Bản trở lại. Cô lẳng lặng bỏ về, ông Yamaa Yuuzi và Kikuchi Yuji rất bực tức, trước giờ thí nghiệm tối nay, họ đã “nhốt” cô trong phòng, mắng mỏ gần 1 giờ đồng hồ. Khi cô được “thả” ra, Toyokawa Takesi đã đến đón, an ủi cô. Cô đỏ mặt, cúi đầu im lặng, chỉ lí nhí mộttiếng “cảm ơn”. Quan Kiện chờ cho Toyokawa Takesi đi rồi, anh hỏi cô: “Tiếng Nhật có cách nói “Nhẫn nhục gánh vác trọng trách” không?”
Satikô gượng cười: “thực ra em chẳng hề thấy “hổ thẹn” chút nào, chỉ là chuyện vặt trong cuộc sống. Nếu nói là gánh vác nặng nề… thì em bì với anh sao được!”
Lúc đi qua hành lang ngầm, Quan Kiện lại bị đau như trước, anh cố nghiến răng chịu đựng. Satikô đỡ anh, khẽ nói: “Mong sao thí nghiệm sớm kết thúc, anh khỏi phải “nhẫn nhục gánh vác” nữa!”
Quan Kiện hơi ngỡ ngàng, anh cảm thấy mình lại không muốn những thí nghiệm hành xác này nhanh kết thúc.
Thực ra, các thí nghiệm ở nhà trưng bày số 4 này chẳng đâu vào đâu, ngoài lần đầu tiên hơi có chút sáng sủa, những lần sau hầu như chẳng thu hoạch được gì. Không thấy đau, không nhìn thấy “chúng”. Chỉ có mình Quan Kiện suy tư. Đương nhiên anh nghĩ về cuộc thí nghiệm lần trước.
Tại sao quần áo ông Yamaa Tsuneteru lại có vân tay và tóc của Hoàng Quán Hùng?
Hoàng Quán Hùng là cao thủ quyền cước, có thể hạ gục ông già 80 dễ như trở bàn tay.
Huống chi ông già ấy đã bị trúng đạn, đâu cần người “nội ứng”, Quán Hùng phải đánh đấm gì nữa?
Có nhiều vết vân tay và tóc…
Chẳng phải trai gái quấn lấy nhau, đâu ra lắm vân tay và tóc như thế? Quan Kiện bỗng thấy buồn cười vì cái ý nghĩ ngô nghê này của mình.
Nhưng một ý nghĩ táo bạo chợt nảy ra trong óc anh: Liệu có thể là Hoàng Quán Hùng mặc quần áo của ông Yamaa Tsuneteru không?
Quá ư hão huyền, vì hết sức vô lý. Tại sao ông ta phải mặc quần áo của ông Yamaa Tsuneteru?
Nhưng, anh lại nghĩ rằng không hẳn là hoàn toàn không có khả năng này. Tuy nhiên cần có thời gian để nghĩ thêm về tính hợp lý của giả thiết kỳ lạ này.
Có quá nhiều vấn đề cần suy nghĩ.
Ví dụ, vì sao Hoàng Quán Hùng không bị bắn chết ngay? Ông ta bò lên tóm chặt chân của mình, ông ta định nói điều gì?
Hay là, ông ta tóm chân… thực ra là chân hung thủ?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!