Nơi Đây Anh Chờ Em
Chương 1: Sở Tâm Nhi là ai?
Tại sân bay của thành phố Luân Đôn một cô gái khoác trên mình chiếc váy màu đen gợi cảm, mái tóc thẳng dài đến thắt lưng xoã xuống thắt lưng gương mặt nhỏ nhắn khuất sau chiếc kính râm làm tăng thêm phần mị hoặc. Môi son hé mở thốt ra lời vàng ngọc: “Mấy người cầm tinh con rùa hay sao mà chậm chạp quá vậy? Làm lỡ máy bay của tôi thì các anh tính sao?”
“Sở tiểu thư, chúng tôi sẽ cố gắng nhanh hơn”. Hai người vệ sĩ theo sau cung kính cúi đầu trả lời.
“Cố gắng, cố gắng,… suốt ngày cũng chỉ biết nói mấy lời nhàm chán này. Đúng là tức chết tôi!”. Sở Tâm Nhi bực bội nói. Dứt lời liền xoay người đi về đám đông. Dáng người nhỏ nhắn của cô đi trên đôi giày cao gót 7 phân thì không còn từ nào ngoại hai từ “xinh đẹp”.
Hai người vệ sĩ nhìn theo lắc đầu nói: “Sao tiểu thư ở Luân Đôn có 3 năm mà lại nhiều đồ như vậy? Muốn lấy mạng chúng ta sao?”
15 tiếng sau.
“Cuối cùng cũng hạ cánh, đúng là mệt chết tôi”. Sở Tâm Nhi vừa ta khỏi sân bay đã than thở.
“Tiểu thư, mời uống nước”. Một vệ sĩ đưa cho cô chai nước nói.
“Tôi không cần. Anh uống đi”. Cô mệt mỏi nói. Chưa kịp nói hết câu đã nghe thấy tiếng ồn từ xa truyền đến làm cô không nén nổi tò mò quay lại.
“Sở tiểu thư ở kia kìa mọi người! Chính là cô ấy!”. Một người đàn ông chỉ về phía cô gào thét ầm ĩ, sau đó một đám người cầm máy quay, máy ảnh, và micro hướng về cô hỏi không ngừng nghỉ.
“Sở tiểu thư, cô vừa xuống máy bay sao? Cô lần này trở về có rời đi nữa không? Xin hỏi cô có bạn trai chưa? Tập đoàn Sở Thị lọt vào top 10 tập đoàn lớn nhất thế giới cô có cảm nghĩ gì? Xin hỏi…?” Các phóng viên thi nhau đặt câu hỏi.
“Hỏi xong chưa?”. Sở Tâm Nhi lạnh lùng hỏi lại
“Rồi… rồi ạ…”. Các phóng viên ấp úng trả lời.
Sở Tâm Nhi đưa tay bỏ kính râm trên mặt xuống kiêu ngạo nói: ” Hành lí còn đây không cần hỏi người câm cũng biết tôi vừa xuống máy bay. Lần này tôi về sẽ không đi nữa. Bạn trai? Anh hỏi làm gì? Cho dù đàn ông có chết hết cũng không tới lượt anh đâu! Còn Sở Thị… tôi không quan tâm! Các câu hỏi tôi đã trả lời xong mời các người tránh đường”.
Sau khi trả lời xong một loạt câu hỏi cô đeo lại kính râm và bước đi một cách đầy kiêu ngạo. Sau lưng xì xào một số lời bàn tán: “Đúng là đồ khó ưa! Cô ta nghĩ mình là số 1 chắc?”. Một phóng viên khác tiếp lời: “Lấy cô ta thì tôi có mà bán nhà cũng không đủ trả tiền quần áo cho cô ta nữa”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!