Nơi Đây Anh Chờ Em
Chương 67: Em phải chịu trách nhiệm với anh
Lưu Hà vào phòng chọn tới chọn lui lật tung cả tủ quần áo hơn trăm bộ đồ của mình cuối cùng mới chọn được một chiếc váy dài tay màu vàng mặc vào. Thời tiết đã bắt đầu trở nên ấm áp hơn nên cô không phải khoác thêm áo khoác nữa cứ thế đi ra mở cửa cho Tề Hạo
“Anh vào đi. Sorry vì đã để anh chờ”
Tề Hạo khẽ cười xách giỏ cam tự nhiên đi vào nhà, đặt mông ngồi xuống sofa thấy Sở Tâm Nhi liền vui vẻ chào hỏi
“Em cũng ở đây à?”
Sở Tâm Nhi nhìn bản mặt muốn đấm của anh không khách khí trả lời “Em không được ở đây à? Em mới nhớ ra tuần trước anh đi Pháp phải không?”
“Đúng rồi. Có gì sao?” Tề Hạo gật đầu hỏi lại,
“Đưa đây!!!” Sở Tâm Nhi chìa tay ra trước mặt anh nói cụt lủn.
“Đưa gì? Anh có mượn em cái gì đâu?”
Sở Tâm Nhi gật đầu liếc xéo anh rất không vui nói “Đúng là anh không mượn em cái gì nhưng anh đã hứa với em là lúc nào đi Pháp sẽ mua tặng em nước hoa. Thế quà của em đâu, đưa đây!!!”
Được cô nhắc nhở Tề Hạo mới nhớ lại câu nói bông đùa của mình bị Sở Tâm Nhi ghim chặt trong lòng, liền cầm lấy tay Sở Tâm Nhi cười gượng nịnh nọt
“Tâm Nhi xinh đẹp à, lần sau anh đi mua cho em được không? Anh thề, anh hứa”.
Sở Tâm Nhi lườm nguýt không nể mặt rút tay lại đi đến sofa ngồi cạnh anh cầm miếng táo trên đĩa cắn một miếng. Tề Hạo bị cô giận dỗi liền nhìn Lưu Hà cầu cứu.
Lưu Hà đi đến ngồi xuống bên tay phải anh chỉ vào đĩa táo nói “Anh ăn táo đi”.
Tề Hạo cười gật đầu cầm táo lên nhưng nói một câu lại chọc vào ngòi thuốc súng của Sở Tâm Nhi
“Lưu Hà, anh nghĩ em nên lên mạng xem người ta hướng dẫn cách gọt táo cho đẹp mắt. Em nhìn này, gọt hết vào trong rồi”.
Lưu Hà nghe anh nói vậy chỉ biết ôm trán thở dài hận không thể nhét hết quả táo vào miệng cho anh im luôn nhìn sang Sở Tâm Nhi ánh mắt cậu ấy có thể đốt cháy Tề Hạo luôn rồi.
Tề Hạo thấy Lưu Hà bất lực ôm trán liền khẽ hỏi “Sao vậy?”
“Tề Hạo, táo là Tâm Nhi gọt. Em nghĩ anh nên cầu nguyện đi”. Lưu Hà bộ mặt thông cảm vỗ vai anh an ủi.
Tề Hạo nhìn sang bên trái thì thấy vẻ mặt lạnh lùng của Sở Tâm Nhi liền cảm thấy rét run anh đứng lên nói “Lưu Hà, anh chợt nhớ có việc bận lần sau anh lại đến thăm em”
Nói xong liền chạy đến cái bóng cũng không còn!!!
——
Từ nhà Lưu Hà về đến nhà cũng đã sẩm tối Sở Tâm Nhi định bụng sẽ nấu mì ăn nhưng chợt nhớ mì trong nhà toàn bộ đã bị Hạ Minh tịch thu hết liền đau khổ thở dài. Cô lấy xúc xích và trứng trong tủ lạnh ra làm một bát cơm rang rồi bê ra phòng khách vừa ăn vừa xem phim.
Hết phim cô vào nhà tắm bật nước chuẩn bị tắm. Hạ Minh đi công tác về việc đầu tiên là đến nhà cô, anh gọi cửa mấy lần cũng không thấy cô ra liền lấy chìa khóa ra mở. Nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm anh liền đi đến gần.
Qua cửa kính nhà tắm thân ảnh của Sở Tâm Nhi lúc ẩn lúc hiện làm anh nhìn không chớp mắt, dục vọng kìm nén suốt 7 năm qua liền dâng lên khó lòng mà dập tắt được.
Sở Tâm Nhi tắm xong liền quấn khăn tắm đi ra ngoài, thấy Hạ Minh đứng ở cửa liền hết hồn một phen
“Anh làm em sợ gần chết, mà anh về sao không báo em?”
Sở Tâm Nhi vừa ôm ngực vừa hỏi. Hạ Minh nhìn những giọt nước còn đọng trên bờ vai và tóc cô liền bước lại gần ôm cô vào lòng khàn giọng nói “Anh nhớ em nên về sớm một chút”.
Mùi hương từ sữa tắm càng kích thích dục vọng của anh hơn, Hạ Minh khẽ hôn lên vai cô nụ hôn từ nhẹ nhàng đến mạnh bạo anh đưa tay gỡ bỏ khăn tắm xuống cơ thể cô liền không chút che đậy hiện rõ trước mặt anh.
“Anh…Đừng nhìn nữa…”
Sở Tâm Nhi ngượng ngùng đưa tay muốn nhặt khăn tắm lên nhưng bị anh ngăn lại, anh nhìn cô cười nói
“Tâm Nhi, anh vì em mà cấm dục suốt 7 năm trời. Em phải chịu trách nhiệm với anh….”
Sở Tâm Nhi đỏ mặt lắp bắp “Trách…trách nhiệm gì chứ?””
Hạ Minh đưa tay ôm cầm lấy tay cô đặt giữa hai chân mình mặt dầy nói “Chịu trách nhiệm với “anh em” của anh, em không thấy nó đang…”
Hai chữ cuối cùng Hạ Minh nói thầm vào tai cô làm Sở Tâm Nhi hận không thể chui xuống lỗ cho đỡ xấu hổ. Cô liền cắn vào tai anh nũng nịu “Đồ lưu manh”
Hạ Minh cười thành tiếng khi nghe cô nói anh đưa tay cầm lấy một bên ngực của cô khàn giọng
“Để anh lưu manh cho em xem”.
“AA…Anh thật đáng ghét…”
Tiếng trách móc của cô bị nụ hôn của anh chặn lại Hạ Minh cúi người bế cô vào phòng ngủ một lúc sau bên trong truyền ra những âm thanh khiến người ta mặt đỏ tim đập, cứ thế kéo dài đến gần sáng ngôi nhà mới khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có của nó.
Hạ Minh nhìn cô gái trong lòng mệt mỏi chìm vào giấc ngủ liền hôn lên bờ vai trần của cô, anh cứ im lặng ngắm nhìn cô ngủ say trong lòng mình ngắm đến khi chìm cơn buồn ngủ kéo tới Hạ Minh liền đem nụ cười chìm vào giấc ngủ. Có lẽ đây là giấc ngủ ngon nhất của anh suốt 7 năm qua!
***
Có chút cảnh nóng nha mọi người. Các chế có thấy Tề Hạo đáng yêu không nhỉ, có ai thích nam phụ hơn nam chính không nhỉ?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!