Nơi Đây Anh Chờ Em - Chương 95: Độc nhất vô nhị
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
73


Nơi Đây Anh Chờ Em


Chương 95: Độc nhất vô nhị



Hoan ái qua đi Hạ Minh ôm chặt Sở Tâm Nhi vào lòng anh đặt cằm lên đỉnh đầu cô dịu dàng nói

“Tâm Nhi, anh đã xem lịch rồi 17 tháng 7 là ngày tốt chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ vào hôm đó. Được không?”

“Chỉ cần chú rể là anh ngày nào em cũng đồng ý hết”. Sở Tâm Nhi vòng tay ôm lấy anh cái đầu nhỏ nhắn dụi dụi trước ngực anh nũng nịu nói.

Hạ Minh bật cười trước hành động trẻ con này của cô khẽ đưa tay xoa đầu cô trêu chọc

“Anh đang nghĩ mình có nên đào hôn không?”

“Anh dám hả?”

Sở Tâm Nhi nghe thấy hai chữ “đào hôn” liền tức giận cô mở to đôi mắt không chút khách khí trừng anh một cái.

Nhìn con mèo nhỏ trong lòng tức giận anh yêu chiều đưa tay xoa đầu cô tiếng cười trầm thấp phát ra. Khi ánh mắt anh nhìn thấy bờ vai trắng mịn cùng với bầu ngực nhấp nhô lộ ra khỏi chăn của Sở Tâm Nhi ánh mắt liền tối lại cảm giác khô nóng quen thuộc dâng lên.

Sở Tâm Nhi cựa quậy trong chăn cảm giác có thứ gì đó nóng hổi chạm vào đùi mình cô liền đưa tay xuống muốn đẩy ra nào ngờ lại nắm chặt lấy “người anh em” của Hạ Minh. Đôi mắt đen láy khẽ ngước lên nhìn anh nhất thời hai má nóng bừng muốn buông ra nhưng đã muộn Hạ Minh lật người nằm lên người cô ngậm lấy một bên ngực của cô vào miệng.

“Aaa…Đừng…em mệt lắm…”

“Em chỉ cần nằm yên hưởng thụ là được rồi còn chuyện vận động cứ giao cho anh”.

Cô không ngờ rằng một người luôn nghiêm túc như Hạ Minh lại có thể nói ra những lời này vừa muốn mở miệng nói lại liền bị đôi môi của anh chặn lại, như vậy Sở Tâm Nhi chỉ có thể mặc anh muốn làm gì thì làm.

———

Lý Tịnh đang trong thời kỳ thai nghén nên tâm trạng đặc biệt không vui nhìn cái gì cũng cảm giác không vừa mắt. Lúc này cô đang nằm trên sofa xem bộ phim Hàn Quốc lãng mạn thì thấy Trần Đông từ trong bếp đi ra cô ngồi dậy nhìn anh

“Đi đâu đấy?”

“Anh xuống dưới mua nước tương”. Trần Đông xỏ giầy vào muốn đi mở cửa đi ra.

Lý Tịnh thấy anh muốn ra ngoài nhất thời liền nổi nóng cô nhìn anh lớn tiếng

“Không có mua gì hết, anh muốn trốn tôi xuống dưới nhà làm gì hả?”

Thấy vợ nổi nóng anh liền nhanh chóng bỏ giày ra đi đến chỗ cô gật gù

“Được, được. Anh không đi nữa là được chứ gì, em đừng nổi nóng sẽ không tốt cho con đâu”.

Đang dỗ dành vợ thì tiếng chuông cửa vang lên anh khẽ vỗ vai cô nhỏ nhẹ “Anh đi mở cửa” Trần Đông mở cửa ra thấy trước mặt là Lưu Hà và Sở Tâm Nhi liền vui vẻ mời hai người vào nhà.

Sở Tâm Nhi khẽ gật đầu chào hỏi Trần đông rồi đi đến chỗ Lý Tịnh thấy cô mặt mày cau có liền buồn cười

“Sao vậy? Sao mặt lại nhăn như khỉ thế?”

Lý Tịnh nhìn thấy hai người liền vui vẻ cô quay sang nhìn chồng phất tay “Không phải anh muốn đi mua nước tương sao? Mau đi đi”.

Trần Đông như được đặc xá anh khẽ hôn lên má cô một cái thay giày đi nhanh ra khỏi nhà, hàng ngày anh phải dỗ ngọt Lý Tịnh chịu đựng tính khí thất thường của cô anh sắp bị ngạt thở đến nơi rồi.

Lý Tịnh ngồi trên sofa nhìn hai người thở dài than vãn

“Mình cũng không biết làm sao nữa, chỉ cần anh ấy đi ra khỏi nhà mình liền cảm thấy khó chịu lúc nào cũng có thể nói nóng”.

Lưu Hà lấy cam trong túi ra vừa cắt thành miếng vừa lắc đầu thở dài

“Tâm lý của phụ nữ mang thai thôi, không cần lo lắng”.

Ba người ngồi nói chuyện cả buổi Sở Tâm Nhi mới nhẹ giọng nói “Mình với Hạ Minh sắp kết hôn rồi”.

“Thật sao? Tốt quá, hai người cuối cùng cũng đi đến ngày hôm nay”. Lý Tịnh bóc miếng cam cho vào miệng nói một câu chân thành.

“Nhưng mình thật sự muốn sinh cho anh ấy một đứa con. Các cậu không nhìn thấy ánh mắt khao khát được làm bố của anh ấy mãnh liệt thế nào đâu dù anh ấy không nói ra nhưng mình có thể hiểu. Chỉ cần nhìn thấy đứa trẻ anh ấy thường vô thức nhìn theo nó cả buổi…mình…”

Sở Tâm Nhi nói ra nỗi lòng của mình. Ngày cưới càng đến gần tâm trạng cô lại cảm thấy bất an, vừa vui mừng chờ đợi vừa lo lắng sợ hãi.

“Con cái là lộc trời cho, không thể cưỡng cầu được. Cậu chỉ cần sống thật tốt, thật vui vẻ là được”

Lưu Hà an ủi Sở Tâm Nhi, cô thật sự không thể hiểu nổi tại sao cậu ấy cứ mãi trăn trở về vấn đề này.

Đến chiều hai người mới từ nhà Lý Tịnh đi ra, Sở Tâm Nhi về đến nhà chị Lý nói anh từ lúc về đến giờ vẫn ở trong phòng sách không hề đi xuống. Cô dặn chị Lý pha cho anh tách trà để mình cầm lên cho anh, cô bưng tách trà bước vào phòng sách thấy anh đang ngồi trên bàn chăm chú tô tô vẽ vẽ liền tò mò

“Anh đang vẽ gì vậy?”

“Váy cưới”. Hạ Minh ngẩng đầu lên đầy dịu dàng nhìn cô. Anh đưa cho cô tờ giấy dịu dàng hỏi

“Em xem có thích không?”

Sở Tâm Nhi cầm lấy tờ giấy nhìn chiếc váy cưới được anh tỉ mỉ vẽ liền cảm thấy vui vẻ, cô cảm động gật đầu

“Thích. Rất thích”.

Hạ Minh đi tới vò mái tóc của cô một tay đưa lên bẹo má Sở Tâm Nhi yêu chiều nói

“Anh muốn tự tay vẽ váy cưới cho em, váy cưới của em phải là độc nhất vô nhị như vậy mới có ý nghĩa”.

Dừng một lúc lại nói ra những lời không nghiêm túc “Với cả…số đo ba vòng của em còn ai rõ hơn ngoài anh. Những kẻ khác muốn đo ư? Đừng có mơ!!!”

——–

Sao dạo này lượt đọc ít thế nhỉ? Tôi đau lòng quá mừ:((((

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN