Nơi Nào Có Nắng Ấm
Chương 33 : Hãy Cứ Đặt Niềm Tin,vì Anh Luôn Ở Cạnh Em !
– Cuối cùng thì em cũng về ! Anh thực sự nhớ em !!!! – Giọng Abi đầy ngọt ngào vang lên
Mie mỉm cười,quay người lại nhìn anh.
– Xê nào,em đang nấu cơm
Abi có vẻ khá thất vọng và hụt hẫng sau câu nói đó.Mà cũng đúng thôi.Anh cố gắng tạo không khí riêng tư như vậy mà cô lại có thể dễ dàng đạp đổ,lại còn đuổi anh đi nữa chứ ?
Anh lập tức hậm hực bỏ về phòng.Cô còn nghe thấy tiếng đóng cửa ” rầm ” một tiếng mạnh.Anh lại ” giận cá chém thớt ” rồi ^^
*** Một lúc sau ***
– Abi ! Anh có định ăn cơm không hả ?
Mie gắt lớn.Cô đã gọi anh đến chục câu rồi nhưng một từ anh cũng chẳng thèm nói lại với Mie.Cô bắt đầu tức giận,tiến tới căn phòng của anh đập cửa bồm bộp.
– Đồ xấu tính !!! Mở cửa ra !! – Giọng cô vang lên như ra lệnh
– Không !! – Abi cũng gắt lại với cô.
Mie bĩu môi khó chịu.Cô chợt nghĩ đến một thứ có lẽ sẽ có tác dụng.Cô lập tức giở giọng đe dọa
– Haiz….nếu anh không muốn mở cửa thì thôi vậy,tấm ảnh funny ngày trước anh chụp với em,em sẽ cho tất cả nhân viên ở công ty của anh xem !
– Được,vậy em cứ cho họ xem đi ! Anh sẽ không ngại đâu !! Chẳng ai dám cười cấp trên của họ cả.
Abi đáp trả đầu mãnh liệt.Mie nhắm mắt khẽ đưa tay lên đập trán.Miệng cô lẩm bẩm câu nói ” Trời ạ ! anh có phải đàn ông không thế ? Tại sao lại dỗi vì chuyện vớ vẩn như vậy ? “
Một lát sau,Mie lại đứng trước cửa phòng anh.Lôi điện thoại ra bấm số ” tít tít ” giả vờ như đang gọi cho ai đó.
– Alo ? Anh đang làm gì vậy ?….À ờ.. Rảnh chứ?…..Vậy tốt,chúng ta đi dạo nhé ! Nhà em đang có …ông già ăn vạ,em phải đi nơi khác trú ! Được,vậy em chờ anh trước cửa !
Mie tự đọc thoại hệt như thật. ( -[Mèo]- : Chị nhà ta nói chuyện một mình ấy chứ có gọi cho ai đâu :3 )Từng lời cô nói đều mang ngữ điệu châm biến anh.Chắc chắn anh sẽ ghen nổ mắt mà phải ra khỏi phòng ngay thôi.Hehe….
Nhưng…..
– Em đừng tưởng anh ngốc ! Là em tự nói chuyện một mình đúng chứ?
” Cái…gì ??”
Mie giật bắn mình.Cô không khỏi ngạc nhiên,hai mắt tròn xoe.Sao anh biết chứ ?
– Em lại đang tự hỏi sao anh biết đúng không ?
” Anh đọc được suy nghĩ của em sao ???? Trời….trời ơi!!! ” – Mie tiếp tục ngạc nhiên.
– Thứ nhất,mọi thông tin về em anh đều biết hết,ở bên Mỹ em không hề quen chàng trai nào cả.Thứ hai,em đang nói tiếng Việt đấy Mie ! Nếu em hẹn một người ở gần đây chắc chắn em phải dùng tiếng anh !
Mie há hốc mồm khi nghe anh nói câu này.Anh thật quá thông minh mà,khe hở nhỏ như vậy mà cũng tìm ra.Mà cô cũng ngốc thật,tại sao lại quên không dùng tiếng anh chứ.
– Anh giỏi lắm ! Mặc kệ anh,em không quan tâm nữa >
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!