Nơi Này Trời Vẫn Còn Xanh
Chương 13
“Matt! Matt! Chết tiệt, anh ấy đâu rồi?”
“Anh ấy đây này! Nhanh lên, giúp em gạt mấy cành cây này ra!”
“Ôi, Chúa ơi, anh ấy…?”
Tuy Caroline lao như bay tới chỗ tai nạn, nhưng nàng vẫn không nhanh bằng Daniel và Robert. Họ tới chỗ cái cây chỉ sau Thomas có một chút. Cả ba người họ đều chững lại vài giây, đau đớn nhìn vào đám cành lá vẫn còn đang rung động. Lúc nàng hổn hển tới nơi thì họ đã tìm thấy anh. Daniel bò bằng cả hai tay hai chân, lách vào giữa những cành cây đang cắm xuống mặt đất như đám răng nĩa dựng đứng để tới chỗ anh trai.
“Anh ấy còn sống!” Trước tiếng kêu nghèn nghẹn của Daniel, Caroline trút ra một hơi thở mà nàng thậm chí còn không biết là mình đã nín nhịn nãy giờ. “Nhanh lên! Chúng ta phải nâng cái cây này ra khỏi người anh ấy! Anh ấy bị mắc kẹt, lại còn bị thương nữa!”
Robert và Thomas đã chui qua đám cành lá rậm rạp để tới chỗ Daniel đang quỳ gối. Caroline lồm cồm bò theo, tim đập thình thịch như trống dồn vì lo sợ. Cái cây to lớn và nặng khủng khiếp. Matt chắc hẳn đã bị nó nghiền nát. Cầu Chúa cho anh ấy bất tỉnh, để anh ấy không cảm thấy gì cả, nàng nghĩ. Nhưng rồi nàng nghe thấy tiếng anh rên rỉ. Nếu lúc nãy anh có ngất đi thì giờ cũng đã tỉnh lại rồi. Những tiếng rên yếu ớt của anh nhuốm đầy đau đớn.
Tim Caroline quặn thắt khi nàng nhìn thấy, qua đám lá xanh um tùm, mái đầu đen của Matt đang úp xuống mặt đất màu mỡ của cánh đồng mới xới. Anh nằm sấp, hai tay buông sõng sượt. Mắt anh nhắm nghiền, da trắng bệch như tờ giấy, đôi môi hé mở mấp máy những tiếng rên rỉ đáng sợ qua hàm răng nghiến chặt.
Xung quanh anh, các em trai đang cật lực tìm cách nhấc cái cây ra, mặt người nào người nấy tái nhợt chẳng kém anh là mấy.
“Rob, qua bên kia đi. Thom, em kéo anh ấy ra trong lúc bọn anh nâng cái cây lên. Rob, anh sẽ đếm đến ba nhé.”
Giọng Daniel khẩn trương nhưng cực kỳ bình tĩnh. Anh ta đếm đến ba, và cùng Robert ráng hết sức để nâng cái cây lên. Nó nhúc nhích một chút, rồi lại rơi huỵch xuống.
Matt hét lên thất thah. Caroline rùng mình, hai bàn tay đưa lên ôm chặt ngực. Nếu một người đàn ông khỏe mạnh và khắc kỷ như Matt phải cất lên một tiếng hét ghê gớm đến vậy, thì hẳn là cú giáng vừa rồi quá khủng khiếp. Liệu anh có chết trong lúc họ đang cố kéo anh ra ngoài không? Chúa ơi, nàng nghĩ, làm ơn đừng để anh ấy chết! Ý nghĩ đó như một con dao xuyên thẳng vào trái tim nàng.
“Như thế chưa đủ! Em làm sao kéo anh ấy ra kịp chứ! Ôi, Chúa ơi, chúng ta đã làm anh ấy đau hơn!” Thomas gào lên. Matt đã im bặt. Có lẽ anh đã đau đến mức ngất lịm đi rồi. Ít ra thì Caroline cũng hy vọng như vậy. Nàng không dám nghĩ đến một khả năng nào khác.
“Chúa ơi, xin hãy ban cho chúng con sức mạnh trong lúc khó khăn này!” Daniel thốt lên lời cầu nguyện. Rồi anh ta cùng Robert lấy hết tinh thần và lại cúi xuống, ôm vòng quanh cái thân cây to lớn, chẳng thèm đoái hoài đến đám cành lá đang cào xước da thịt mình.
“Đợi đã!” Caroline leo qua những nhành cây cuối cùng ngăn cách nàng với Thomas. “Tôi sẽ giúp anh kéo anh ấy,” nàng nói. Chẳng ai trong số họ cự lại. Caroline cúi xuống nắm lấy một cánh tay của Matt, trong khi Thomas nắm lấy cánh tay còn lại.
“Đếm đến ba nhé!” Daniel nói. Anh ta đếm đến ba, rồi cùng Robert nhấc cái cây lên. Chỉ nhích được hơn chục phân; khuôn mặt họ đã đỏ gay gắt như thể tim họ sẽ nổ tung. Caroline dùng hết sức bình sinh để kéo Matt ra; Thomas cũng vậy. Matt là một người đàn ông to lớn và nặng khủng khiếp. Đang bị thương, anh lại càng nặng nề hơn. Nhưng cuối cùng họ cũng làm được. Thân hình Matt trượt về đằng trước – và rồi cái cây lại rơi phịch xuống.
Nhưng lần này Matt không la hét. Nó không trúng vào anh, hay anh không còn cảm nhận được đau đớn nữa?
“Anh ấy thoát rồi! Chúng ta đưa được anh ấy ra rồi!” Robert lồm cồm bò tới chỗ Caroline, đẩy nàng sang bên chẳng chút khách sáo.
“Đưa anh ấy ra khỏi đây thôi!” Daniel cũng nắm lấy Matt, và ba người họ cùng lôi anh ra khỏi chỗ cây đổ. Khi anh đã được đưa đến một chỗ quang đãng, nằm ngửa trên mặt đất màu mỡ, các em trai mới buông anh ra và cúi xuống bên anh. Raleigh tới chỗ họ, lo lắng ngửi ngửi tóc Matt cho đến khi Daniel đẩy nó ra với một tiếng “xùy” sốt ruột. Len qua đám cành lá rối rắm, Caroline đi tới và tái mét mặt khi nhìn thấy mức độ thương tích của Matt.
Mắt anh nhắm nghiền, hàng mi đen dày đối lập hẳn với hai gò má trắng bệch như người chết. Mặt, cổ và ngực phải chằng chịt những vết xước. Quần anh cũng có nhiều vết máu lan rộng. Khi nhìn kỹ hơn, nàng phải gắng sức lắm mới nén lại được một tiếng kêu hoảng hốt. Chân phải anh bị gãy ngay bên dưới đầu gối; đầu xương trắng hếu nhô ra ngoài qua lớp da thịt và tất, xung quanh máu chảy lênh láng. Hình ảnh những mảnh xương vỡ nham nhở khiến Caroline cảm thấy buồn nôn.
“Anh ấy…?” Nàng không thể hỏi hết câu.
“Anh ấy bị ngất,” Daniel trả lời cộc lốc, đôi bàn tay to lớn trở nên nhẹ nhàng lạ lùng khi chúng lần theo đầu và cổ Matt, rồi chuyển xuống thăm dò vai và lồng ngực. “Vết thương nghiêm trọng duy nhất mà tôi có thể phát hiện là ở chân, nhưng thế cũng đủ tồi tệ rồi. Không biết bên trong thế nào. Dù gì đi nữa, khi tỉnh dậy anh ấy sẽ đau đớn lắm. Chúng ta nên đưa anh ấy về nhà mau. Thomas, em tới tìm ông Williams đi.”
“Đó là bác sĩ à?” Caroline hỏi, giọng nàng khản đặc.
“Ông ấy làm thuốc. Hiện tại ở Saybrook không có bác sĩ. Đi đi, Thomas!”
Thomas vội đứng dậy và chạy về phía ngôi làng.
Mí mắt Matt động đậy, và anh rên rỉ. “Nằm yên, Matt,” Daniel lẩm bẩm. Caroline nhẹ cả người khi thấy Matt lập tức nghe theo, trở lại với trạng thái tĩnh lặng yếu ớt. “Chúng ta phải lấy một cành cây để nẹp chân anh ấy lại rồi mới khiêng anh ấy về được. Rob…”
Robert nhanh tay bẻ luôn mấy cành cây đưa cho Daniel. Anh ta ngập ngừng một lúc, hết nhìn nó lại nhìn người anh trai đang bị thương, rồi ngẩng lên nhìn Caroline.
“Chúng tôi phải rạch quần anh ấy ra,” Daniel nói, vẻ nghiêm nghị lạ lùng. “Tốt hơn cô nên về nhà và dọn sẵn giường chiếu cho anh ấy.”
“Vâng. Vâng, dĩ nhiên rồi.” Caroline định cãi lại rằng trong hoàn cảnh này nàng chẳng câu nệ chuyện nhìn thấy cái chân trần của Matt chút nào. Nhưng rồi nàng nhận ra lời đề nghị của Daniel là hoàn toàn đúng đắn. Ngay khi quay gót vội vã trở về nhà, nàng đã nghe thấy tiếng vải bị xé toạc, và vài giây sau là một tiếng rên rỉ. Tội nghiệp, tội nghiệp Matt, nàng nghĩ, và bắt đầu chạy.
Lúc họ khiêng anh vào trong nhà, Caroline đã đun sôi nước, xé chiếc váy lót đẹp nhất của nàng (đó là thứ vải sạch sẽ nhất trong nhà, vì nàng chưa có thời gian để giặt giũ) thành nhiều mảnh nhỏ để làm băng buộc vết thương, và chuẩn bị sẵn sàng giường chiếu cho Matt. Trong va li của nàng còn sót lại ít thuốc men từ hồi nàng chăm sóc cha. Nàng xếp những loại có khả năng cần dùng đến nhất bên cạnh giường. Nghe tiếng họ vào nhà, Caroline liền vội vã chạy ra đầu cầu thang.
Họ chẳng buồn để ý đến sự có mặt của nàng khi khiêng anh lên tầng hai. Cái chân gãy được nẹp bằng những mảnh vải có lẽ được xé từ áo của Matt. Nó nhô ra qua vai Daniel, và dù hết sức cẩn thận, nó vẫn bị va vào tường khi họ đưa anh đi qua khung cửa hẹp.
“Ôi, cẩn thận chút nào!” Caroline thốt lên. Nàng lùi lại trước mặt họ, nhăn nhó thay cho Matt. Nhưng anh không kêu lấy một tiếng. Đầu anh ngả vào ngực Robert, đôi mắt nhắm nghiền, và nàng nghĩ chắc anh lại bất tỉnh. Những giọt máu từ vết thương ở chân anh nhỏ đều đều xuống sàn nhà. Da anh tái nhợt. Môi thâm tím.
“Thì chúng tôi đang cẩn thận đây,” Robert càu nhàu, ném cho nàng cái nhìn không mấy thiện cảm. Sự thù địch của anh ta khiến nàng chợt nhận ra vị trí của mình. Matt là anh trai họ, trong khi nàng chẳng có quan hệ máu mủ gì với anh. Nàng chỉ là một kẻ xa lạ mà họ bất đắc dĩ phải cho ở cùng. Họ nghĩ nàng chẳng có cảm giác gì trước sự đau đớn của Matt, và thực sự thì nàng cũng đang thắc mắc tại sao mình lại thấy thương anh đến vậy. Nhưng bây giờ nàng không có thời gian để suy nghĩ mấy chuyện ấy. Anh đang cần nàng, và nàng sẽ làm tất cả những gì có thể.
Khi họ cẩn thận hạ anh xuống nệm, Caroline nhúng một mảnh vải vào bát nước sôi mà mình đã đặt sẵn trên cái bàn cạnh giường.
“Cô định làm gì vậy?” Daniel nói, cau mày cảnh giác nhìn Caroline vắt kiệt cái khăn và quay sang Matt. Anh đang ở trần, khuôn mặt, cổ, vai và ngực loang lổ máu. Vết rạch kéo dài từ thắt lưng đến đầu gối ở quần anh để lộ một mảng đùi cơ bắp và khỏe khoắn. Phần còn lại của chân phải bị che khuất bởi những mảnh vải quấn thanh nẹp, chân trái anh vẫn còn đi tất và giày. Bùn đóng thành bánh trên giày anh, dây bẩn ra khắp tấm ga trải giường.
“Thế anh nghĩ tôi đang làm gì? Tôi sẽ lau máu đi để chúng ta xác định xem anh ấy còn bị thương ở đâu nữa không.”
Không đợi câu trả lời, nàng thấm cái khăn lên vầng trán lấm tấm mồ hôi của Matt, rồi di chuyển xuống hai bên thái dương và gò má, nhẹ nhàng lau sạch những vết máu. Có vài vết xước khá sâu, còn lại thì không đến nỗi nào; nàng hy vọng chúng sẽ không để lại sẹo. Vết sẹo có sẵn, mặc dù không quá xấu xí, nhưng cũng đã làm tổn hại vẻ đẹp hoàn hảo của khuôn mặt anh rồi.
Khi Caroline nhẹ nhàng miết cái khăn dọc theo gò má bị sẹo của Matt, anh ngoảnh đi để tránh. Nhưng nàng vẫn kiên trì tiếp tục. Anh lẩm bẩm gì đó, rồi bất ngờ tóm lấy cổ tay nàng. Dù anh đang bị thương nhưng những ngón tay dài của anh vẫn khỏe khủng khiếp. Caroline không thể giằng tay ra vì không muốn anh bị đau thêm.
“Ai…?” Anh lẩm bẩm, mở mắt tìm kiếm. Chắc hẳn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, sự mềm mại nữ tính của cổ tay nàng đã làm anh thắc mắc. Vẻ mặt anh khi bắt gặp ánh mắt nàng đã chứng thực cho điều đó. Anh không nhận ra nàng ngay; đôi mắt anh nheo lại, và bàn tay đang cầm tay nàng trở nên căng thẳng. Rồi anh nới lỏng gọng siết.
“Caroline,” Matt nói và đôi mắt anh lại nhắm lại. Bàn tay anh rơi phịch xuống bên người.
“Cô mà làm hại anh ấy thì…” Giọng Robert đột nhiên trở nên hung dữ. Đang vắt cái khăn lần thứ ba phía trên bát nước giờ đã nhuộm đỏ, Caroline ngạc nhiên nhìn anh ta.
“Tại sao tôi phải làm hại anh ấy chứ? Và tôi làm vậy bằng cách nào hả trời?” Nàng nổi cáu vì sự thù địch không ngớt của anh ta. Daniel cũng đang canh chừng mọi cử động của nàng như thể anh ta ngờ rằng nàng đang muốn đâm dao vào lồng ngực Matt. Hai người họ làm sao vậy nhỉ? Họ bị quẫn trí khi gặp phụ nữ hay sao?
“Cô ấy sẽ không làm hại Matt đâu,” Daniel nói, vẻ mặt anh ta dịu đi khi nghe thấy những lời nói của nàng. Ánh mắt anh ta gửi đến Robert một thông điệp mà nàng không thể giải mã nổi. “Đừng ngốc nghếch thế, Rob.”
Thái độ của họ thật khó hiểu, nhưng Caroline không có thời gian để suy ngẫm về nó. Nàng lại chuyển sự chú ý sang Matt, nhẹ nhàng chùi máu trên ngực anh. Nàng vui mừng nhận thấy ở đó không có vết thương hở nào, nhưng lại có rất nhiều vết xước rướm máu. Nhất là ở phía bên phải, nơi phần dưới mạng sườn đang bắt đầu bầm tím. Sợ rằng sẽ gây ra cho anh sự đau đớn không cần thiết, Caroline không dám đụng chạm đến khu vực đó. Nàng bỗng chú ý tới một vết xước sâu dưới núm vú phải đang chảy máu đầm đìa, và vội cầm máu cho anh. Vạt lông bao phủ ngực anh mơn man những ngón tay nàng. Caroline thoáng ngạc nhiên khi nhận ra nó thật mềm mại, không hề thô cứng như nàng tưởng.
“Gã ngốc Williams đâu rồi không biết?” Nàng giật nảy mình khi Daniel thốt ra câu nói đó qua hàm răng nghiến chặt. Liếc nhìn lại, nàng thấy bàn tay anh ta đang siết chặt tấm ván ở chân giường. Anh ta đứng căng thẳng nhìn nàng, còn Robert đi đi lại lại.
Caroline tiếp tục nhẹ nhàng thấm máu và mồ hôi trên cơ thể Matt. Anh khẽ cựa quậy và lầm bầm trước sự chăm sóc của nàng, nhưng không tỉnh dậy.
Chưa tính đến những tổn thương bên trong rất có thể xảy ra, thì cái chân phải của Matt là chỗ bị thương nặng nhất. Nó sưng lên gấp ba lần kích cỡ bình thường, trông còn lớn hơn cả vòng eo của Caroline. Caroline nhăn mặt trước vết bầm tím khủng khiếp ngay bên trên phần đầu của miếng nẹp tạm thời. Máu đã thấm ướt sũng miếng vải quấn nẹp và ngày một lan rộng trên tấm ga trải giường. Nếu ông thầy thuốc không đến sớm, nàng sẽ phải làm gì đó để cầm máu cho Matt. Nhưng chỉ khi buộc phải làm thế thôi. Caroline không muốn động chạm đến thanh nẹp và làm anh đau đớn thêm. Vả lại việc cầm máu cũng sẽ rất khó khăn nếu xương chưa được chỉnh lại đúng vị trí của nó.
“Lạu Chúa nhân từ, như thể anh ấy đã bị nguyền rủa vậy! Có lẽ nào tất cả những lời đồn thổi về phù thủy mà người ta đang huyên thuyên khắp thị trấn đều là sự thật không anh?” Robert dừng bước, đấm nắm tay bên này vào lòng bàn tay kia.
“Cẩn thận cái mồm!” Daniel gầm gừ đầy hăm dọa, và trong một thoáng hai người họ trừng trừng nhìn nhau. Rồi, sau một ánh mắt đầy hàm ý hướng về phía Caroline, Robert mím môi và tiếp tục đi đi lại lại. Caroline cau mày với cả hai người họ. Phù thủy! Nàng khinh miệt nghĩ! Đúng là ngớ ngẩn!
“Hai người tranh cãi nhau cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì! Nếu muốn làm một điều gì đó có ích, thì hãy cởi giày cho anh ấy đi! Bùn đã đóng thành bánh rồi đấy!”
Robert dừng bước trước những lời nói của Caroline, và cả anh ta lẫn Daniel đều cau mày nhìn nàng.
“Cô ấy nói đúng. Kêu ca bực tức với nhau cũng chẳng ích gì,” Daniel nói sau một thoáng im lặng rồi đi về phía chiếc giường. Khi anh ta nắm lấy gót giày bên trái của Matt, Caroline nhấc cái bát lên và đi ra cửa. Nàng biết rằng khi ông thầy thuốc kia tới, họ sẽ cần thêm nước nóng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!