Nơi Này Trời Vẫn Còn Xanh - Chương 39
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
66


Nơi Này Trời Vẫn Còn Xanh


Chương 39


“Anh có làm em đau không?” Matt rã rời hỏi.

“Không một chút nào,” Caroline trả lời với giọng khá vui vẻ. Đầu nàng nép vào ngực anh trong khi bàn tay ve vuốt trái tim anh. Ngay cả sự đụng chạm khẽ khàng đó cũng khiến tim anh đập rộn. Anh đã lại ham muốn nàng, nhưng lúc này nhu cầu của anh không còn dữ dội, gấp gáp như trước, do đó anh có thể bắt đầu dạy nàng một cách dịu dàng rằng việc làm tình không chỉ như những gì nàng vừa khám phá.

Anh xoay nghiêng người, chống một bên khuỷu tay lên, trầm ngâm nhìn nàng. Vì sự thay đổi tư thế này mà đầu nàng trượt xuống cái túi yên ngựa. Nàng đang mỉm cười với anh, nụ cười ngái ngủ uể oải, và đôi mắt màu vàng to tròn tối lại vì mệt mỏi. Khuôn mặt trái xoan trắng trẻo thanh tú vẫn còn lưu lại nhiều dấu vết của đám râu lởm chởm trên hàm anh.

Matt thầm ghi nhớ trong đầu rằng khi nào đưa nàng về đến nhà an toàn, anh sẽ cạo râu vào mỗi tối cũng như mỗi sáng để không làm trầy xước da nàng.

“Em đẹp lắm,” Matt thì thầm, cúi xuống chạm môi vào môi nàng. Nàng nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn của anh, làn môi hồng khêu gợi vẫn còn vương vị rum thật mềm mại và mịn màng.

Trước khi anh bị cám dỗ nán lại trên miệng nàng lâu hơn và quên bẵng điều mình đang định làm, Matt đứng dậy và cài lại khuy quần. Nàng chăm chú quan sát anh khôi phục lại sự chỉnh tề tối thiểu, ánh mắt không tỏ chút ghê tởm.

Rõ ràng vết thương trong lòng nàng đang liền sẹo, và anh cảm ơn Chúa về điều đó, cả vì lợi ích của anh lẫn lợi ích của nàng. Nếu anh dịu dàng với nàng, và thật cẩn thận, thì có lẽ anh sẽ dạy được nàng rằng việc làm tình giữa một người đàn ông với một người đàn bà là một điều tuyệt vời. Nghĩ tới phần cơ thể mình đang căng cứng trong sự giam hãm của cái quần, anh phải ráng hết sức mới không buông người xuống chỗ nàng và bắt đầu bài giảng ngay lập tức.

“Matt?” Nàng uể oải hỏi, rõ ràng buồn ngủ lắm rồi. Matt cười thầm khi anh cúi xuống kéonàng dậy.

“Chuyện gì… ?” Nàng bám chặt vào vai anh, chớp chớp mắt.

“Anh trải lại giường để chúng ta nằm thoải mái hơn,” anh dịu dàng nói với nàng rồi bắt tay vào việc. Nhưng thay vì để tấm chăn phủ lưng ngựa bờm xờm ở dưới, anh lại trải cái áo choàng lông lên lớp nệm lá dày. Rồi anh thận trọng ném vài cành cây to vào đống lửa.

Trong một thoáng, anh nhìn qua ngọn lửa ra ngoài màn đêm trong cơn bão tuyết, và khi những ngọn lửa bùng lên liếm vào những khúc củi mới, anh vội quay đi. Rồi như chợt nhớ ra điều gì, anh nhấc bình rượu rum lên và quay về chỗ Caroline.

Nàng vẫn đứng cạnh cái nệm lá quan sát anh, đầu hơi nghiêng về một bên. Anh đặt cái bình xuống trong tầm với, mỉm cười với nàng, và giơ tay kéo nàng lại gần. Rồi anh cúi xuống nếm náp môi nàng, bàn tay lần tìm hàng móc sau lưng chiếc váy đã bị rách tơi tả.

“Matt?” Đó là một câu hỏi hơn là một lời phản đối, anh nghĩ, được thốt ra khi nàng phát hiện anh định làm gì.

“Sẽ ấm hơn nếu chúng ta cởi quần áo và nằm rúc vào nhau bên dưới những tấm chăn.”

Móc váy của phụ nữ đúng là thứ trời đánh, trong khi anh chẳng quen cởi chúng chút nào, nhưng không biết xoay xở thế nào mà anh vẫn tháo được chúng ra.

“Ý anh là nằm khỏa thân bên nhau?” Nàng tỏ vẻ kinh hoảng, như thể chưa bao giờ nghĩ tới một hành động đồi bại như thế. Matt không nhịn được cười trước sự ngây thơ của nàng.

“Đúng vậy,” anh thừa nhận.

“Ồ,” nàng nói với vẻ trầm tư, và khi anh bắt đầu tuột chiếc váy xuống khỏi vai nàng, anh thấy nàng cau mày.

“Matt?”

“Hmmm?” Không thể cưỡng nổi lòng mình, anh cúi xuống đặt một nụ hôn lên bờ vai trần mịn màng vừa lộ ra.

“Người ta… có hay làm thế này không?” Nàng đỏ dừ mặt khi hỏi câu đó, và đôi mắt nàng cụp xuống chăm chú quan sát mũi giày anh.

“Vài người thích như thế hơn,” anh nghiêm nghị nói, tuột cái váy xuống hai cánh tay nàng. Anh hài lòng khi thấy nàng giúp anh bằng cách rút cánh tay ra khỏi hai tay áo dài và bó, và rồi, khi cái váy tuột xuống đến quá hông, nàng ngoan ngoãn bước ra khỏi nó.

Đứng đó trong chiếc áo lót mỏng màu trắng và chiếc váy lót tả tơi cụt ngủn, trông nàng hấp dẫn đến độ anh phải kiềm chế lắm mới không choàng hai tay quanh người nàng mà hôn nàng say đắm. Nhưng làn da mềm mại của nàng đang sởn gai ốc, và anh biết rằng nàng đang lạnh. Một ngày nào đó anh sẽ có cơ hội cởi từng món đồ, hôn từng ngóc ngách trên cơ thể nàng trong lúc phô bày nó ra, nhưng rõ ràng không phải là tối nay. Anh kiên quyết ngăn chặn con quỷ dục vọng, cởi đồ cho nàng nhanh và hiệu quả nhất có thể. Cuối cùng anh quỳ một bên gối xuống trước mặt nàng để cởi giày cho nàng, và rồi, nghiến chặt răng tự tranh đấu với chính mình để không làm gì hơn ngoài nhiệm vụ cần thiết, anh đưa tay cởi đai bít tất của nàng và cuộn nó xuống dọc theo chân nàng.

Không đẩy nàng xuống giường và trút ham muốn của anh vào giữa hai chân nàng ngay lúc đó là điều khó khăn nhất anh từng làm trong đời.

Chạm vào cặp đùi thon thả trắng trẻo mát lạnh của nàng, trái tim Matt đập rộn rã. Anh tuột đôi tất qua hai đầu gối và đôi bắp chân cân đối của nàng, cảm thấy mình như nghẹt thở. Phải khó khăn lắm anh mới có thể gượng đứng dậy, để thấy nàng đỏ mặt và lại cúi xuống nhìn đôi giày của anh. Trong một thoáng giây anh nấn ná chiều chuộng đôi mắt mình.

Khi khỏa thân, nàng là tạo vật xinh đẹp nhất anh từng thấy trong đời. Ngực nàng tròn đầy, săn chắc và trắng ngần, với đôi nhũ hoa nhỏ nhắn xinh xắn màu dâu tây. Chúng nhô lên khỏi lồng ngực hẹp một cách khêu gợi, nữ tính phía trên vòng eo thon nhỏ và bờ hông cong gợi cảm. Bụng nàng hơi tròn, ở chính giữa là cái rốn sâu. Đôi chân nàng dài và uyển chuyển làm sao.

Matt gắng nén lại thôi thúc trong lòng nhưng không thể. Thở hổn hển như vừa chạy hàng dặm đường, anh cúi xuống ngậm một núm vú xinh xắn vào miệng.

Nó không có vị dâu tây… mà tuyệt vời hơn rất nhiều.

Nàng rên khẽ và siết chặt tóc anh. Bàn tay anh đang đặt trên eo nàng, to lớn và rám nắng trên làn da mịn màng như satin. Ngọn lửa ham muốn trong lòng anh ngày một lớn dần, thiêu đốt anh dữ dội đến nỗi anh biết chỉ trong vài giây nữa anh sẽ không thể cưỡng lại nổi – và từ đâu đó anh bỗng tìm được sức mạnh để rời miệng khỏi ngực nàng.

Nàng ngẩng lên nhìn anh khi anh đứng thẳng người dậy, đôi mắt nàng mở to và ánh lên màu hổ phách, đôi môi hé mở khẽ phát ra những tiếng hổn hển. Nhìn khuôn mặt đỏ bừng, bối rối, đầy thắc mắc của nàng, Matt siết bàn tay quanh eo nàng chặt hơn nữa. Anh chưa được phép mất kiểm soát.

Những nốt gai ốc trên cánh tay nàng một lần nữa ngăn anh lại. Nghiến chặt răng, anh bế xốc nàng lên và đặt nàng nằm xuống cái giường nệm lông êm ái, hôn tai và quai hàm nàng khi nàng choàng tay quanh cổ anh không chịu buông ra.

“Đến lượt em ngắm nhìn rồi, cưng,” Matt thì thầm vào tai nàng, gỡ tay nàng ra, và rồi, mặc dù vô cùng giày vò khổ sở, anh phủ lên cơ thể trần trụi của nàng tấm chăn của người Da Đỏ để nàng không chết rét.

Khi nàng ngồi thu lu trong chiếc chăn ấm áp, anh bắt đầu cởi y phục trên người mình, đầu tiên là cái áo gi-lê len, sau đó là áo sơ mi rồi đến giày và tất. Cuối cùng, khi đã cởi trần và đi chân trần, anh cởi khuy quần, hy vọng rằng hình ảnh một người đàn ông đang cương cứng sẽ không khiến nàng khiếp hãi.

Nàng vẫn lặng lẽ quan sát anh nãy giờ, mặc dù đôi mắt đang nhìn qua mép chăn cứ mỗi lúc lại mở to thêm. Giờ thì anh lại cảm thấy hơi ngượng ngập, nhưng vẫn quyết tâm cho nàng thấy tất cả những gì có ở mình, vì thế anh tụt quần xuống, rồi dùng bàn chân gạt nó qua một bên và đứng trước mặt nàng, hoàn toàn khỏa thân.

Đôi mắt nàng dán chặt vào bộ phận đàn ông to lớn và căng cứng của anh. Nàng há hốc miệng, mái tóc đen buông xõa hai bên gương mặt tái nhợt khiến nàng chẳng khác gì một đứa trẻ. Hình ảnh của anh đã làm nàng kinh hãi? Ghê tởm? Hay là hoảng hốt?

Nếu nàng thực sự quá đỗi ghê sợ khi nhìn thấy anh như vậy, liệu anh có thể để cho nàng yên không?

Có, Matt kiên quyết tự nhủ, anh sẽ làm được. Dẫu cho điều đó có làm anh khó chịu muốn chết, anh vẫn phải cho nàng thời gian để làm quen với mẩu kiến thức mới mẻ về đàn ông này trước khi tiếp tục bài giảng.

Mặc dù cảm giác trong lòng anh lúc này thực sự có thể giết chết anh.

Matt lo lắng chờ đợi trong khi Caroline nuốt khan và ngước đôi mắt xoe tròn sẫm tối lên nhìn anh.

“Chỉ có thế thôi sao?” nàng hỏi như thể đang kinh ngạc trước sự tầm thường của một vật thể mà nàng đã sợ hãi từ lâu.

Trong một thoáng Matt không thể tin nổi vào tai mình. Rồi anh há hốc miệng với nàng như một gã ngốc. Cuối cùng anh bật ra một tràng cười. Đến tận lúc luồn vào dưới tấm chăn và ôm nàng vào lòng, anh vẫn còn cười khùng khục.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN