Nơi Này Yêu Khí Rất Nặng - Chương 30: Bất Chu bốn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
84


Nơi Này Yêu Khí Rất Nặng


Chương 30: Bất Chu bốn


Edit: Sunlia

Beta: Sunlia, Lily_Carlos, Song Nhã

Tiêu Diễn lợi dụng cơ hội khi Đằng Chi Sơ tìm Bạch Tỉ mà xoay người chuẩn bị rời đi, lại bị Đằng Chi Sơ ngăn cản đúng lúc. Đằng Xà đen tuyền khổng lồ uốn lượn ở giữa không trung, cặp mắt đỏ vàng của nó híp lại, đuôi rắn màu đen kéo dài ngàn dặm, những cái vảy nhỏ màu đen trên đầu rắn kết thành, dữ tợn khủng bố, một tiếng rồng gầm dài vang lên. Tiêu Diễn khạc ra một ngụm máu tươi lớn, cố chấp chống kiếm đứng ở giữa nơi Đằng Xà vây quanh.

“A Tỉ ở đâu?”

Đằng Chi Sơ vừa hỏi, Tiêu Diễn lại khạc ra một ngụm máu.

“Gào ——”

“A Tỉ ở đâu ——”

Giọng nói liên tục dao động dưới vòm trời, thật lâu không ngừng. Tuyết đọng trên núi Bất Chu sụp đổ xuống, trong nháy mắt cả Bạch gia thôn ngập trong biển tuyết. Thân rắn di chuyển, che khuất mặt trời, Tam đại tiên môn và các vị Gia chủ nghe tin mà ra.

“A Tỉ ở đâu!”

Thân thể Tiêu Diễn lảo đảo sắp ngã, trước lúc ngã xuống chỉ nghe được ba chữ “Luyện Yêu Hồ”.

“Gào——”

Lại là một tiếng rồng gầm chấn động, môn chủ tiên môn và các vị gia chủ rối rít quỳ xuống, Thần Quân uy phong áp chế, bọn họ không tự chủ được nằm rạp trên mặt đất, tỏ vẻ trung thành tuyệt đối với người ở trên.

Đuôi rắn của Đằng Xà rung động, lướt mây mà đi, để lại một đám người đứng đầu giới Cửu Châu Tu Tiên, quỳ gối tại chỗ, chưa tỉnh hồn.

Trong đầu Phục Thiên chân nhân ong ong chấn động, Thần Quân Đằng Xà vừa mới hỏi là: “A Tỉ ở đâu?”

A Tỉ, Bạch Tỉ, thần thú Bạch Tỉ, trong lòng của Phục Thiên chân nhân như có thứ gì đó đang nảy ra… 

——

Bạch Tỉ đan hai tay gối đầu, hai chân vắt chéo nằm ở trên một chạc của cây hòe cổ thụ, mắt dõi theo Từ Phu Nhân, nhìn ông lúc thì ôm một đống lấm tấm màu đen gì đó tới đây, lúc thì ngồi chọn lựa ở trong đống đồ vật đó, tình cờ còn nói ra đôi lời đánh giá.

“Từ gia gia, ta nói ——”

“Đừng gọi như vậy, giống như ta đã rất già.”

“Vậy gọi là gì bây giờ, Từ đại ca?” Ngay sau đó Bạch Tỉ vẽ một dấu gạch chéo cho lời đề nghị của mình: “Gọi như vậy cũng rất lạ.”

“Phu Nhân.”

Bạch Tỉ định nói thì bị chặn họng.

Từ Phu Nhân mặt không đổi sắc bổ sung một câu: “Gọi ta là Phu Nhân.”

Đầu lưỡi của Bạch Tỉ cứng đờ, nhất thời nghẹn họng im lặng. Một lát sau, nàng xoay xoay nói: “Phu Nhân, không phải chúng ta nên suy nghĩ xem làm thế nào để đi ra ngoài sao, đã nửa tháng trôi qua rồi, không chừng bên ngoài đã loạn thành dạng gì rồi.”

Nàng không nghi ngờ thực lực Thần Quân đại nhân nhà mình có thể náo loạn giới Cửu Châu Tu Tiên chút nào.

“Gấp gáp cái quỷ gì, bên ngoài một ngày bằng một năm ở đây, không chắc bây giờ đã có ai phát hiện ngươi mất tích, với lại, tiểu cô nương ngươi là đại nhân vật ghê gớm gì sao, giới Cửu Châu Tu Tiên nói lớn không lớn, ta sao lại không biết nhân vật như ngươi xuất hiện từ lúc nào.”

Từ Phu Nhân vừa đập khối đen trong tay, vừa đáng tiếc cảm khái: “Đúng là lứa sau không bằng lứa trước, nhớ năm đó ——”

Bạch Tỉ ném một cục đá ra, động tác đập trên tay Từ Phu Nhân hơi chậm lại, ông cũng không giận, đôi mắt nhỏ như đậu đen sáng lên nhìn chằm chằm Bạch Tỉ, mặt thèm thuồng: “A, trúng rồi, lực tay này, không tệ đâu, tiểu cô nương, ngươi quả thực trời sinh là thợ rèn Chú Kiếm Đại Sư tương lai! Đến đây, mau tới làm đệ tử cuối cùng của lão phu.”

Từ Phu Nhân đưa hai tay đen thùi lùi ra, cười hì hì đi về phía Bạch Tỉ, Bạch Tỉ nhanh chóng nhặt lên mấy cục đá, ném xuống thành một hàng ở trước chân của Từ Phu Nhân.

“Phu Nhân, đi ra ngoài rồi thì chuyện gì cũng dễ nói, ngài thấy thế nào?”

——

Chính điện Bất Chu vạn nhận (*), Đằng Chi Sơ ngồi ở chủ vị, Phục Thiên chân nhân mang theo Ôn Cửu và Tử Ngôn khom người đứng ở phía dưới, nhìn kỹ lại, Phục Thiên chân nhân kích động đến mức tay đều run rẩy.

(*) Nhận: đơn vị đo của Trung Quốc thời xưa, 8 thước = 1 nhận.

“Bổn tọa sáng lập Bất Chu là vì một ngày nào đó có thể giúp bổn tọa hoàn thành việc lớn vá trời.”

Phục Thiên và ba người lập tức quỳ xuống đất, trăm miệng một lời: “Bọn ta vì giúp Thần Quân, không màng sống chết, đến chết mới dừng.”

Không để ý đến bọn họ, sắc mặt Đằng Chi Sơ lạnh lùng: “Thần Thú Bạch Tỉ rơi vào Luyện Yêu Hồ, Phục Thiên, cho ngươi 1 ngày, dẫn người tìm được Luyện Yêu Hồ.”

“Thần Quân, theo Phục Thiên biết, Luyện Yêu Hồ là Pháp Bảo bản mệnh của Thánh chủ Mạc Vấn Thiên.”

Tay vịn trên chủ tọa “rắc rắc” tan nát dưới đất, Đằng Chi Sơ biến mất trong nháy mắt.

Ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, Phục Thiên chân nhân quyết định thật nhanh: “Đi, đi Mạc Vấn Thiên.” Ba người bay ra khỏi ngọn núi Vạn Nhận, bay về hướng nam Bất Chu.

Lúc này, trong Mạc Vấn Thiên, Chử Uyên vội vã chạy về, kéo Lưu Niệm Khanh đi.

Ở trong trí nhớ của Lưu Niệm Khanh, nghĩa phụ Chử Uyên vẫn là một người trầm ổn ít nói, chưa từng có chuyện gì sẽ ở ngoài dự liệu hoặc là ở ngoài khống chế của hắn, thấy nghĩa phụ nôn nóng như thế, phản ứng đầu tiên cuả Lưu Niệm Khanh chính là: xảy ra chuyện lớn.

Quả nhiên, trước khi rời đi Chử Uyên hắn chỉ đem một kiện đồ vật đi — linh vị Sở Ngọc.

Lưu Niệm Khanh không hiểu ra sao, nhắm mắt theo đuôi: “Nghĩa phụ, bây giờ phải đi nơi nào?”

Chử Uyên lấy ra một pháp khí phi hành, nhảy lên, ngoắc tay về hướng Lưu Niệm Khanh, đáp: “Thục Đạo.”

Vẻ mặt Lưu Niệm Khanh dại ra, không dám trả lời, chỉ miễn cưỡng bước lên pháp khí, hắn quá rõ ràng Thục Đạo là nơi nào, năm đó, nghĩa phụ dẫn mình đi khỏi Thục Đạo. Nhìn lên bóng dáng cao to trước mắt, Lưu Niệm Khanh hoảng hốt lại trở về ngày hôm đó trong trí nhớ.

Ánh mặt trời chói mắt, biệt phủ công chúa sang trọng như chìm vào trong biển máu, đâu đâu cũng là màu mái, thành phần rất tạp, có phàm nhân, cũng có yêu thú, còn có người tu tiên, bầu trời rất xanh, chợt có mây trắng bay qua, còn có kên kên ở trên trời nấn ná không xuống. Phồn hoa vẫn như cũ, lan can chạm trổ vẫn còn, nhưng vật còn mà người đã mất. Từ phía dưới phụ nhân có một thân thể nho nhỏ run rẩy bò ra ngoài, trong đôi mắt sáng thấm đầy lệ, một bóng người thon gầy đi vào, người nọ nâng cằm đứa bé trai lên, cẩn thận nhìn, hình như rất hài lòng.

Hắn nói: “Ngươi là con trai của nàng ấy, thật đúng là giống.” Nam hài ngửi thấy mùi máu tanh trên thân người này, muốn chạy trốn, nhưng kiểu gì cũng không đi được. Nhắm mắt lại, môi mấp máy, nước mắt rơi xuống.

“Tại sao không khóc thành tiếng?” Chử Uyên nhíu mày.

“Bởi vì ta không muốn chết.” Đứa bé trai cắn môi, nửa ngày mới nặn ra một câu.

“Ha ha.” Nam nhân cười rất ngông cuồng: “Không sai, nếu ngươi khóc thành tiếng, máu của ngươi đã chảy ở nơi này.”

Ánh mắt ngây ngô sững sờ nhìn nam nhân, hắn rất đẹp, không giống vẻ oai hùng của nam nhân, cũng không giống dịu dàng của nữ nhân, đó là một vẻ đẹp đi thẳng vào lòng người.

Chử Uyên buông tay xuống, nói: “Đi theo ta, gọi ta là nghĩa phụ, Lưu Niệm Khanh là tên của ngươi.” Sau đó xoay người, phất tay áo màu đen của hắn. Nam hài lảo đảo đứng dậy, chạy về phía nam nhân… 

Sau đó, Lưu Niệm Khanh đi tới nơi gọi là Mạc Vấn Thiên này, cũng là ở chỗ này, hắn biết biệt phủ công chúa ở Thục Đạo, nhưng thật ra là một trong những căn cứ tụ họp của ma tu, cũng đã bị Đại Năng Đỗ Vũ tách ra ngoài giới Cửu Châu Tu Tiên từ vài ngàn năm trước. Cho đến hiện nay, nếu như ma tu muốn tiến vào giới Cửu Châu Tu Tiên, cũng phải xé rách kết giới mới có thể vào.

Lưu Niệm Khanh rất khó tưởng tượng, mẫu thân nhu nhược đã làm sao có thể sống nhiều năm ở Thục Đạo nơi ma tu tụ tập, càng khó tưởng tượng hơn, nghĩa phụ của hắn xuyên qua kết giới như thế nào, tiến vào Thục Đạo.

——

Kể từ sau khi phát hiện Bạch Tỉ có khí lực lớn, chân linh hoạt, Từ Phu Nhân lập tức từ gia gia biến thành người hầu, mỗi ngày cười hì hì thương lượng với Bạch Tỉ chuyện làm đệ tử cuối cùng của ông.

Bạch Tỉ cũng không khách khí, ăn uống tốt, vật quý tốt đều nhận hết, nhưng nhất định không đồng ý bái sư, lý do rất đầy đủ.

“Nào có ai gọi sư tôn của mình là Phu Nhân, bất nhã quá.”

“Đồ đệ bảo bối, chúng ta đây là sợ bóng sợ gió, những thứ kia tục nhân không hiểu, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay chúng ta uống rượu bái sư này được không?”

Bạch Tỉ bóp trán, trong lòng nói ngay cả thành ngữ ngài cũng không biết dùng, thật hoài nghi ông ta làm Chú Kiếm Đại Sư như thế nào, có thể dạy đồ đệ được sao?

“Học trò bảo bối, làm người như đúc kiếm, trong miệng đều là cái rắm, dưới tay phải nghiêm túc, đừng thấy sư phụ của ngươi nói chuyện thô tục, nhưng là bàn về bản lãnh, Cửu Châu Tu Tiên giới, ai cũng phải nể ta ba phần.”

Nói xong còn rất hả hê vuốt chút râu ria, Bạch Tỉ cũng không khách khí, sặc một câu: “Ra cũng không ra được, ai biết ngài có nói bậy không, ta không phải là đứa trẻ mười tuổi, ngài cho hai viên đường là có thể lừa gạt được.”

Từ Phu Nhân lại gần Bạch Tỉ, hết sức tò mò: “Vậy làm sao mới có thể lừa gạt ngươi?”

“Đơn giản, đi ra ngoài để ta xem thử ngài là hạc đứng trong bầy gà như thế nào.”

Vẻ mặt Từ Phu Nhân rối rắm, tỏ ra không hiểu, Bạch Tỉ không thể làm gì khác hơn là nhịn đau mà hạ thấp trình độ văn hóa của mình: “Xem ngài sợ bóng sợ gió thế nào……”

Từ Phu Nhân bừng tỉnh hiểu ra, trong chốc lát lại ủ rũ cúi đầu, ấp úng nửa ngày, mới nói: “Ài, không phải ta không muốn đi ra ngoài, mà là không ra được.”

Bạch Tỉ hi vọng suốt mấy ngày đã bị dập tắt hoàn toàn tắt, nhưng nghĩ đến dáng vẻ gấp gáp khổ sở của Đằng Chi Sơ ở bên ngoài không tìm được mình, cả trái tim nàng cũng bắt đầu nhoi nhói đau, vì vậy chưa từ bỏ ý định hỏi: “Một biện pháp cũng không có sao, ngài là Chú Kiếm Đại Sư mà!”

Hình như là được khích lệ, Từ Phu Nhân hơi nhấc lên tinh thần, không còn bộ dạng như trái cà héo nữa: “Biện pháp thì có một, nhưng mà không quá dễ.”

Phương pháp xử lí của Từ Phu Nhân cũng không quá dễ, theo phân tích nhiều năm của ông, thế giới Luyện Yêu Hồ tự hình thành vốn là do ở trong Luyện Yêu đại trận, chỉ cần tìm được Luyện Yêu đại trận, phá hư mắt trận là có thể từ trong Luyện Yêu Hồ đi ra ngoài.

“Tìm Luyện Yêu đại trận rất khó sao?”

Từ Phu Nhân trầm tư, nói: “Mặc dù lão phu không đi tìm, nhưng mà cũng không tính là khó khăn, khó khăn nhất là phải đánh bại thú thủ trận Cửu Anh của Luyện Yêu đại trận.”

Trong《 Linh Thú Chí 》ghi lại, Cửu Anh là quái thú có thể phun nước lửa, làm hại người, tương truyền từng bị Hậu Nghệ giết ở trong sông Bắc Địch nguy hiểm. Thượng Cổ yêu thú phần lớn là chỉ có một con duy nhất trong Cửu Châu, trên đời không thể nào có con Cửu Anh thứ hai tồn tại.

Từ Phu Nhân dĩ nhiên hiểu Bạch Tỉ khó hiểu, hắn bổ sung: “Con Cửu Anh này là do Chử Uyên lấy thi cốt cộng thêm 1000 đứa trẻ tế luyện thành, chỉ nghe mệnh lệnh của hắn. Thực lực Cửu Anh bây giờ tương đương với Hóa Thần Kỳ của người tu tiên.”

Lực chú ý của Bạch Tỉ cũng không có ở đây, nàng đọc lại tên mới vừa nghe được: “Chử Uyên?”

Nói đến Chử Uyên, trong ấn tượng của Bạch Tỉ đúng là có người như vậy, sở dĩ ấn tượng sâu như vậy là bởi có một chuyện ngắn, tiền triều có vị công chúa xấu nổi tiếng họ Lưu tên Sở Ngọc, phong hào là công chúa Sơn Âm, nàng ham mê mỹ nam, rõ ràng đã là người có chồng, còn chạy đi nói với Hoàng đế đệ đệ của nàng: “Ta với bệ hạ, tuy là nam nữ hữu biệt, nhưng đều là máu mủ của tiên đế. Mỹ nữ trong hậu cung của bệ hạ tính bằng đơn vị hàng nghìn, mà ta chỉ có một người phò mã. Chuyện sao lại không công bằng tới mức như thế!” Vì vậy Lưu Tử Nghiệp ban ba mươi nam sủng cho Lưu Sở Ngọc. Nhưng hiển nhiên phò mã và ba mươi nam sủng này cũng không thể thỏa mãn trái tim tịch mịch khó nhịn của công chúa, vậy mà Sở Ngọc vừa thấy đã yêu cô phụ Chử Uyên của nàng, thậm chí công khai bức hiếp Chử Uyên ở trong phủ công chúa, để mình được □□, thật may là Chử Uyên chính nhân quân tử, mới có thể may mắn thoát khỏi bàn tay độc hại của Sở Ngọc……

Nghe Bạch Tỉ kể xong đoạn chuyện xưa này, Từ Phu Nhân mỉa mai cười một tiếng: “Đồ đệ bảo bối, Chử Uyên là người rất xảo trá, nếu không có hắn làm phụ tá, Tiêu Đạo Thành sao có thể diệt Tống lập Tề, trong nhân gian, lòng của bao nhiêu người đều bị mỡ heo che mắt, nghe được nhìn thấy, có thể dựa vào một hai phần mười soạn ra cũng không tệ rồi.”

“Nhưng tại sao hắn muốn bắt ta?”

Từ Phu Nhân hoàn toàn vui vẻ, cái vấn đề này hỏi thật hay, ông cầm lên một khối đen thùi lùi, đưa tới Bạch Tỉ trước mặt: “Đồ đệ bảo bối, con xem vì sao ta lấy khối gang này trở lại?”

Ông nhấc tay, gang bay lên lại trở về: “Bởi vì nó hữu dụng, bởi vì ta cần dùng gang đúc kiếm.”

Bạch Tỉ trầm mặc, nàng nghĩ mãi vẫn không hiểu trên người mình có cái gì đáng giá khiến Chử Uyên nhớ thương, Thánh chủ Mạc Vấn Thiên, chỉ cần hắn muốn, sợ là ngôi sao trên trời, cũng sẽ có vô số người đang giữ xin xếp hàng đưa tới cho hắn.

Chỗ khác duy nhất của nàng với người tu tiên khác, chỉ có —— thân thể của thần thú Bạch Tỉ thôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN