Nỗi nhớ khắc sâu - Chương 13 + 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


Nỗi nhớ khắc sâu


Chương 13 + 14


Ngày Trần Yên Thực xuất viện, vì có Tạ Cảnh Thâm ở đây, nên ba Trần mẹ Trần không đến bệnh viện, ở nhà chuẩn bị một bàn đồ ăn phong phú, chờ bọn họ trở về.

Ở trên xe Tạ Cảnh Thâm nhắc lại lời bác sĩ một lần nữa cho Trần Yên Thực nghe: “Ăn thức ăn nhẹ, phải ăn nhiều loại hoa quả, quan trọng là phải luôn giữ cho tâm trạng vui vẻ, không được quá kích động, bình thường còn phải vận động phù hợp…”

“Biết rồi biết rồi, anh nói nhiều thật đấy.”

“Em có nghiêm túc nhớ hay không?”

“Yên tâm, em đối với cục cưng cũng rất chú ý.”

Tạ Cảnh Thâm im lặng một lát, bỗng nhiên nói: “Sớm chuyển qua ở cùng anh một chút đi, em ở một mình anh không yên tâm lắm.”

“Ba mẹ em đều ở nhà, đâu phải chỉ có một mình em đâu.”

“Nhưng thấy em, anh sẽ yên tâm hơn một chút.”

Trần Yên Thực xùy xùy: “Tạ Cảnh Thâm, anh nhất định là một người cha tốt.”

Tạ Cảnh Thâm quay đầu nghi hoặc liếc mắt nhìn cô một cái.

Trần Yên Thực tiếp tục nói: “Anh xem cục cưng còn chưa sinh ra, anh đã lo cho nó như vậy, chờ nó sinh ra rồi, không phải là càng quan tâm hơn sao?”

Tạ Cảnh Thâm im lặng, kỳ thực anh tương đối muốn nghe cô nói “Tạ Cảnh Thâm nhất định anh sẽ là một người chồng tốt”, nhưng hiển nhiên trong mắt cô, anh chỉ là ba ba của con cô, còn không được tính là người yêu của cô.

Tiễn Trần Yên Thực về nhà, đương nhiên là ba Trần mẹ Trần giữ Tạ Cảnh Thâm lại cùng nhau ăn cơm.

Ba Trần vẫn là thái độ ôn hoà, còn mẹ Trần dĩ nhiên là đã coi Tạ Cảnh Thâm là con rể rồi.

Trên bàn cơm, mẹ Trần gắp một đũa thức ăn bỏ vào trong chén Tạ Cảnh Thâm: “Ăn nhiều một chút nhé Tiểu Tạ, mấy ngày nay chăm sóc Trần Yên vất vả rồi.”

Trần Yên: … Cô là phụ nữ có thai đó, cô cũng vất vả đấy có được không vậy?

“Đây là bổn phận của con, nhưng còn Trần Yên, vất vả rồi.”

Trần Yên Thực: … Được rồi, cô có một người chồng sắp cưới rất biết săn sóc.

Khuôn mặt mẹ Trần tươi cười nhẹ nhàng nhìn hai người, thật sự là càng nhìn càng xứng đôi: “Tiểu Tạ à, con nói con là bạn học trung học của Trần Yên đúng không.”

“Dạ, tụi con từ tiểu học đến trung học đều là bạn học.”

Mẹ Trần lắp bắp kinh hãi, ba Trần cũng sửng sốt.

“Vậy là hai đứa đã quen nhau nhiều năm rồi.”

“Dạ.” Tạ Cảnh Thâm nhìn nhìn Trần Yên Thực, đặt đôi đũa xuống, kéo tay cô, “Con với Trần Yên quen nhau đã lâu, đều rất quen thuộc lẫn nhau, tụi con cũng nghiêm túc lo lắng về vấn đề kết hôn, hi vọng chú thím có thể đồng ý.”

Đương nhiên mẹ Trần không có gì không đồng ý, cười hề hề gật đầu: “Đương nhiên là phải lấy ý kiến của bản thân tụi con, ý kiến chúng ta đều là thứ yếu, dù sao cùng nhau sống cũng là tụi con.”

“Cảm ơn thím.”

Sắc mặt ba Trần đã không còn lạnh nhạt như trước, đặt đôi đũa xuống, nhìn Trần Yên Thực: “Theo ba.”

Trần Yên Thực nhận mệnh theo ba Trần vào thư phòng.

Lúc Tạ Cảnh Thâm qua, anh kéo kéo tay cô, Trần Yên Thực có chút thất thần, quay đầu nhìn anh một cái, trong lòng vốn không yên nhất thời cũng yên hơn phân nửa.

Vào thư phòng, Trần Yên Thực đóng cửa, ngoan ngoãn đứng trước mặt cha, như một đứa trẻ phạm sai lầm.

Trước khi ba Trần mở miệng, hai tay cô nắm lấy vành tai mở miệng trước: “Là lỗi của con, nhưng lần này con nghiêm túc đó ba, thật sự con muốn kết hôn cùng anh ấy, trước kia không phải ba cũng thích anh ấy đó sao? Còn thường xuyên khen anh ấy nữa mà.” Dứt lời nhướng mắt, giống con thỏ nhỏ dè dặt cẩn thận nhìn thoáng qua Trần ba.

Lý trí mà nói thì ba Trần cũng đồng ý cho bọn họ, dù sao trừ cách đó ra cũng không còn cách nào, chuyện con gái chưa chồng mà có con khiến ông hơi buồn, giờ phút này cũng chỉ có thể than một tiếng: “Con nghĩ được lắm, đã đến nước này, ba cũng không thể phản đối tụi con kết hôn được.”

Trần Yên Thực lộ ra ý cười: “Cảm ơn ba.”

“Bác sĩ Tạ là người không tệ, mẹ con với ba cũng vừa lòng cậu ấy, nhưng việc làm này vẫn là thiếu suy xét, ba chỉ lo con gả đi như vậy sẽ bị thiệt thòi, con có biết trong nhà bác sĩ Tạ làm cái gì không?”

“Một nhà bọn họ đều là bác sĩ, ba mẹ anh ấy là giáo sư đấy, đại học H.”

“Đó không phải đại học con học sao?”

“Dạ, nhưng bộ phận y học nằm riêng một khu, không ở cùng với tụi con, con cũng chưa từng gặp, nếu có gặp qua thì bây giờ cũng không nhớ rõ.”

“Nhà người ta đều là người giỏi giang con qua đó nhỡ bị tủi thân thì sao?”

“Ba, sao ba lại có ý nghĩ này? Tốt xấu gì con cũng tốt nghiệp đại học H đó có được không? Hơn nữa ba thấy con là người dễ chịu tủi thân à? Ba mẹ anh ấy mọi người rất tốt, lúc con nằm viện, ba mẹ anh ấy còn ghé thăm nữa, ở chung rất tốt, hơn nữa anh ấy cũng không ở với ba mẹ.”

“Cái này được, là ba suy nghĩ nhiều.”

Trần Yên Thực đi qua ngồi xổm bên người ba Trần: “Ba, ba nói cái gì vậy? Con biết ba đau lòng cho con mà.”

“Cũng đã lớn rồi, làm mẹ người ta rồi mà còn làm nũng à?”

“Hắc hắc, không phải ba thích bộ dáng này của con à?”

Khóe miệng ba Trần cũng nở nụ cười: “Trần Yên à, con nói cho ba biết, con có thích bác sĩ Tạ không?”

Trần Yên Thực cân nhắc một chút, đương nhiên cô không thể nói không thích, đành phải mở miệng: “Thích chứ ạ.”

“Thích là được rồi, ba thấy tình yêu của tụi trẻ tụi con chỉ là treo trên bờ môi, nhưng ba với mẹ thấy, tìm một người có thể sống với nhau được mới là quan trọng, bác sĩ Tạ ba rất yên tâm, ba già rồi, có bác sĩ Tạ chăm sóc con, coi như cũng trút được nỗi băn khoăn rồi.”

“Ba, ba nói cái gì thế? Ba còn phải nhìn cháu đích tôn ba lớn lên, ôm cháu chắt nữa đó.”

Ba Trần gõ trán cô một cái: “Nói bậy, là cháu ngoại, đây là cháu đích tôn nhà họ Tạ.”

“Cái gì chứ, là con sinh ra đó, để nó theo họ Trần của con.”

“Bậy bạ, bao nhiêu tuổi rồi? Còn không hiểu chuyện như vậy.”

Trần Yên Thực ngoan ngoãn ngồi lại, sờ lỗ tai, tỏ vẻ bản thân đã nghe lời rồi.

“Đi ra ngoài đi, bác sĩ Tạ còn đứng bên ngoài.”

Trần Yên Thực đứng lên giúp ba Trần đi ra ngoài.

Tạ Cảnh Thâm với mẹ Trần đang ngồi trước bàn, hình như tán gẫu rất vui vẻ, thấy bọn họ bước ra, Tạ Cảnh Thâm vội vã đứng lên: “Chú.”

“Ngồi đi.”

Trần Yên Thực ngồi xuống cạnh Tạ Cảnh Thâm, ngón tay bên dưới giơ chữ V ra với anh, Tạ Cảnh Thâm bật cười trong lòng, cô thật đúng là không khác gì, ừm, không đúng, có khác một chút, thời gian đã mài đi một chút đáng yêu của cô gái nhỏ, anh nhìn ngón tay thon dài mảnh khánh, móng tay cắt gọn chỉnh tề, anh rất muốn cầm nó lên hôn một cái.

“Bác sĩ Tạ à.”

Tạ Cảnh Thâm thu ý nghĩ kiều diễm trong đầu lại rất nhanh: “Chú cứ gọi tên con đi ạ.”

Ba Trần nhìn thoáng qua mẹ Trần, mẹ Trần cũng một mặt trách cứ nhìn ông, sắp trở thành con rể rồi, mà còn gọi bác sĩ Tạ cái gì.

“Ờ, Tiểu Tạ à, thực ra chú luôn xem trọng con, tuy rằng việc con làm lần này khiến chú có chút không vui, nhưng Trần Yên đã thích con, con cũng hiểu đấy, chú với mẹ nó cũng yên tâm, tụi con kết hôn, chú thím làm người lớn đương nhiên cũng vui mừng khi việc thành.”

Lúc Tạ Cảnh Thâm nghe được hai chữ “thích con” có cảm giác được yêu thích mà lo sợ, quay đầu nhìn Trần Yên Thực, Trần Yên Thực cảm nhận được ánh mắt của anh, quay đầu nhìn anh nở nụ cười nhẹ, ánh mắt rất sáng, tươi cười trong suốt, anh biết là bản thân suy nghĩ nhiều, có lẽ người này chỉ nói vui với ba cô mà thôi.

Mẹ Trần cũng hát đệm một bên, dường như sợ ba Trần đổi ý: “Đúng vậy, tụi con tính thế nào? Muốn làm hôn lễ thì vẫn nên làm trước cuối năm.”

“…”

Trần Yên Thực yên lặng ăn cơm một bên, nghe bọn họ thảo luận chuyện chung thân đại sự của bản thân…

Sau đó Tạ Cảnh Thâm về nhà, Trần Yên Thực đưa anh xuống lầu, cả người được bao bọc kĩ lưỡng, một người đi trước sôi nổi, hoàn toàn không giống một cô gái 28 tuổi, nhưng mà, hình như tâm trạng cô tốt lắm.

Tạ Cảnh Thâm đi phía sau cô vài bước, tâm tình anh cũng rất tốt.

Ước chừng anh có thể đoán được vì sao Trần Yên Thực lại vui vẻ như vậy, nhưng vẫn hỏi ra miệng: “Sao em vui vậy?” Tâm lý mấy người đang yêu đều giống nhau, hi vọng được nghe cô nói nhiều hơn một chút, chẳng sợ lời này không dùng được.

“Cuối cùng cũng buông được tảng đá trong lòng, đương nhiên là vui vẻ.”

“Là sao?” Tạ Cảnh Thâm bước lên dắt tay cô, “Đi cẩn thận.”

“Biết rồi, đại bác sĩ Tạ.”

Trong tiểu khu có mấy đứa trẻ đang đùa giỡn, Tạ Cảnh Thâm kéo cô cố gắng đi vòng qua đám trẻ, để khỏi bị đụng vào, Trần Yên Thực đi sau lưng anh, nghĩ rằng về sau cứ cùng anh sống như vậy cả đời cũng không tệ, nếu, không trái lời.

“Tạ Cảnh Thâm, bây giờ em phải chuyển qua ở với anh à?”

“Ừ.”

“Bên đó có mấy phòng ngủ thế?”

“Không phải em đã qua rồi à?”

“Em không chú ý…”

Tuy Tạ Cảnh Thâm có chút không rõ lắm, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Hai phòng, một phòng ngủ chính, một phòng khách.”

“Chúng ta tách ra ngủ đi.”

Tạ Cảnh Thâm ngừng bước: “Vì sao?”

“Em không quen ngủ chung với người khác.”

“Bây giờ em là phụ nữ có thai, sẽ rất vất vả, nếu tách ra ngủ, buổi tối em không thoải mái anh cũng không thể nào biết được, hơn nữa chúng ta phải sống với nhau cả đời, em cũng phải làm quen thôi.”

“Cả đời thật dài, anh có thể cam đoan bản thân không gặp người trong lòng rồi sau đó ly hôn không?”

Sao lại nhắc tới đề tài này? Tạ Cảnh Thâm có chút đau đầu: “Sẽ không, anh sẽ không ly hôn, trừ phi em có ý muốn ly hôn, em sẽ sao?”

“Em không dám cam đoan.”

Anh biết từ miệng cô chẳng nghe được câu nào hay.

Nắm tay cô tiếp tục đi, Trần Yên Thực đột nhiên hỏi anh: “Vừa nãy anh vừa nói với mẹ em cái gì đó? Bà cười vui vẻ như vậy.”

“Anh nói với thím một ít chuyện xấu lúc em đi học, thím không ngờ con gái mình lại dũng mãnh như vậy.”

Trần Yên Thực không đi nữa, bỏ tay anh ra, Tạ Cảnh Thâm cũng không thể không ngừng bước chân, nghi hoặc nhìn cô: “Được rồi, tự anh về đi.” Rõ ràng là cô thấp hơn Tạ Cảnh Thâm rất nhiều, nhưng ngẩng đầu lên mà cứ như từ trên nhìn xuống, dù sao khí thế không thể thua được.

Tạ Cảnh Thâm giữ chặt cánh tay của cô, cười khẽ: “Dễ giận vậy à?”

“Có tin em nói với ba mẹ anh là anh nói bậy hay không.”

Tạ Cảnh Thâm nghe thấy câu này thì ý cười càng sâu: “Nói bậy chỗ nào, thím lớn tuổi rồi, thích nghe chuyện của em, tốt xấu gì cũng thích nghe.”

Trần Yên Thực liếc nhìn anh một cái, không nói chuyện.

Anh tiếp tục nói: “Anh còn nói với thím, anh thích Trần Yên rất lâu rồi, từ trước cho tới bây giờ cũng chỉ thích một người, hi vọng thím có thể yên tâm, giao Trần Yên cho anh, cả đời này anh sẽ không để cô ấy chịu thiệt thòi.”
Trần Yên Thực liếc mắt nhìn anh đánh giá cao thấp: “Tạ Cảnh Thâm, anh bịa hay thật đó.”

Tạ Cảnh Thâm: …

Trần Yên Thực tiếp tục nói: “Phụ nữ mà, mặc kệ bao nhiêu tuổi nhưng với tình yêu này nọ thì vẫn ảo tưởng, anh nói với mẹ em như vậy, chắc chắn mẹ em sẽ càng thích anh cho coi.”

Bác sĩ Tạ im lặng, hỏi cô: “Em thì sao?”

“Em à” Trần Yên Thực suy nghĩ một chút, “Tình yêu, với em mà nói, chính là dệt hoa trên gấm, không có cũng không gì ảnh hưởng.”

Tạ Cảnh Thâm không nói gì nữa, kéo cô đi về: “Trở về đi.”

“Tự em đi được rồi, anh về đi.”

“Tuy rằng quãng đường không dài, nhưng với tính tình của em, anh vẫn không yên tâm, nên đưa em về trước.”

“Em là đến tiễn anh đó!”

“Anh đưa em về đây.”

Trần Yên Thực nhíu mày: “Sớm nói ra thì em không cần phải tiễn rồi.”

Tạ Cảnh Thâm không giải thích, chính bởi vì như thế nên anh mới không nói sớm đấy.

Ngày hôm sau Tạ Cảnh Thâm cùng ba mẹ anh mang rất nhiều thứ này nọ đến nhà Trần Yên Thực, xem như là cầu hôn đi, không biết đi vì trình tự hay là muốn đi.

Giáo sư Tạ vẫn rất dễ gần, luôn cười tủm tỉm, bốn người lớn tuổi nói chuyện cực kì vui vẻ, ngoại trừ Trần Yên Thực hơi im lặng.

Sau đó ra ngoài ăn cơm, Tạ Cảnh Thâm đã đặt chỗ từ sớm sớm, đồ ăn cũng dựa trên khẩu vị của người phụ nữ Trần Yên Thực mà mang lên.

Vài vị trưởng bối nói chuyện về mấy chuyện vặt trong lễ kết hôn, Trần Yên Thực chen miệng vào không lọt, Tạ Cảnh Thâm cũng không nói gì, im lặng ngồi một bên thêm trà đổ nước.

Trần Yên Thực có chút nhàm chán, vươn chân kéo Tạ Cảnh Thâm một chút, Tạ Cảnh Thâm cảm thấy rất ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn cô, đã thấy cô nhe răng nhếch miệng với mình, Tạ Cảnh Thâm nhịn ý cười, vươn cánh tay dài cầm lấy bát của cô, đổ thêm canh vào rồi đưa tới trước mặt cô: “Uống nhiều chút.”

Trần Yên Thực vốn định ghét bỏ nói “Em không uống”, không hiểu sao đột nhiên cả phòng yên tĩnh hẳn, đều nhìn cô, thôi, cô quyết định ngoan ngoãn uống canh.

“Nhìn hai đứa nó yêu thương nhau kìa.”

“Đúng vậy.”

Trần Yên Thực yên lặng quay đầu nhìn quét một vòng, phát hiện ngay cả ba Trần vốn nghiêm túc cũng hài lòng nhìn mình và Tạ Cảnh Thâm, đừng mà, chỉ là cô cảm thấy nhàm chán thôi mà.

Tổng thể mà nói, gặp mặt hôm nay xem như vui vẻ.

Rốt cuộc ngày kết hôn cũng được xác định, không có nhiều thời gian để chuẩn bị, nhưng dường như Trần Yên Thực hoàn toàn không ý thức được bản thân là nhân vật chính trong ngày kết hôn này, cả ngày vui chơi giải trí, xem hài vui vẻ.

Bạn bè cô ở thành phố H chỉ có Tiết An An và Viên Lộ, quan hệ với bạn cùng phòng thời đại học cũng xem như không tệ, nhưng các bạn cô đều ở nơi khác, vài năm nay cũng ít liên lạc, cô cân nhắc cảm thấy không cần thông báo, chỉ đặc biệt gửi cho Viên Lộ và Tiết An An một tin nhắn, thông báo ngày kết hôn của cô, xong việc.

Ngược lại Tiết An An không biểu hiện gì ngạc nhiên, cực kì bình thản đáp câu đã biết, còn Viên Lộ thì không ngờ bọn họ lại phát triển nhanh như vậy, rất hưng phấn gọi điện thoại qua nhiều chuyện một chút, Trần Yên Thực cũng nghiêm túc kể chuyện đã xảy ra ở thành phố H trong ba tháng này.

Cuối cùng Viên Lộ cực kì phấn khích nói với cô: “Trần Yên, mình thật lòng mừng cho cậu đấy.”

“Mừng cái gì? Mừng vì mình đi vào hàng ngũ phụ nữ luống tuổi có chồng trước cậu à?”

Bên đầu này Viên Lộ cười ha ha: “Đúng vậy, cậu chính là vật thí nghiệm, nếu hôn nhân cậu không hạnh phúc thì mình không kết hôn.”

Bạn xấu! Trần Yên Thực đang muốn mắng, bên kia lại nói: “Không đúng, sao mình lại rủa cuộc hôn nhân của cậu không hạnh phúc chứ, Tạ Cảnh Thâm nhất định là một ông xã tốt.”

Đề tài hôn nhân có hạnh phúc hay không này, cô cau mày suy nghĩ vài giây, cảm thấy cũng không nghĩ ra gì, đi một bước tính một bước vậy, nhưng cô nguyện ý vì Tạ Cảnh Thâm mà thu liễm tính xấu của bản thân một chút, dù sao người kia, cô nghĩ đến khuôn mặt anh tuấn này, không dính đến khói lửa nhân gian, cô cảm thấy hình như cưới mình thì anh hơi thua thiệt rồi.

Buổi tối ngày hôm nọ, mẹ Trần vào phòng Trần Yên Thực, vốn là con gái phải đi lấy chồng, trong lòng có chút luyến tiếc, tính trò chuyện với cô, nào biết vào phòng thấy con gái nằm trên giường, bắt chéo hai chân, dường như không có việc gì cầm một quyển sách, nhất thời mấy lời kích thích gì đó đều bị nghẹn lại.

“Trần Yên Thực!”

Mẹ Trần đi vào đương nhiên là cô biết, nhưng không nhúc nhích, chờ mẹ Trần nói chuyện, nào biết câu nói đầu tiên của mẹ Trần là hét cô một câu, cô sợ tới mức suýt té xuống giường.

“Mẹ.”

“Con làm cái gì vậy? sao còn chưa dọn đồ này nọ?”

“Dọn đồ này nọ làm gì?”

“Con đó” mẹ Trần vươn ngón tay ra chọc chọc đầu Trần Yên Thực, “Ngày mai là ngày hai đứa đi lĩnh giấy, nhận giấy rồi không về nữa, dọn qua ở với Tiểu Tạ.”

Trần Yên Thực lại suýt ngã xuống giường lần nữa, ngày mai nhận giấy rồi sao? Thật nhanh!

Mẹ Trần thấy cô còn lớ ngớ, lắc lắc đầu: “Thôi, con đừng động, va chạm trúng chỗ nào cũng không phải là việc nhỏ.” Dứt lời liền kéo tủ quần áo của cô ra giúp cô thu dọn đồ đạc.

Chỉ là mang thai thôi mà, sao lại xem cô như quốc bảo thế kia.

Trần Yên Thực đi đến bên cạnh mẹ Trần: “Để tự con đi, mẹ không biết con muốn mang theo gì đâu.”

mẹ Trần không nói gì, yên lặng đứng lui ra.

Lúc Trần Yên Thực dọn đồ, lục ra một ít ảnh chụp cũ, Trần mẹ ngồi bên mở ra xem từng tấm từng tấm một, bất chợt lật đến tấm ảnh tốt nghiệp trung học của Trần Yên Thực, tìm một lát mới tìm thấy Trần Yên Thực lúc đó hơi ngây ngô lại tươi cười trong sáng, vươn tay sờ sờ, mới đó mà con bé đã lớn rồi, sắp lấy chồng rồi.

Xoay ánh mắt lại thấy được Tạ Cảnh Thâm, đúng rồi, Tạ Cảnh Thâm có nói là học chung với con gái. Trên ảnh chụp Tạ Cảnh Thâm tươi cười rất ôn hòa, trên người nhìn không ra một tia sắc bén, so với bộ dáng thanh lãnh bây giờ không giống lắm, nhưng cẩn thận nhìn, bề ngoài cũng không quá khác, ngoại trừ bây giờ trông chững chạc hơn, khác biệt lớn nhất đó chính là cảm giác.

Trần Yên Thực chăm chú nhìn ảnh chụp trên tay mẹ Trần: “Có cái gì đẹp à?”

“Trần yên à, đây là tiểu Tạ sao.”

Trần Yên Thực nhìn theo ngón tay mẹ Trần: “Đúng vậy.”

“Thoạt nhìn không giống một người lắm.”

Trần Yên Thực ngừng động tác, cẩn thận nhìn vài giây: “Không giống lắm.”

“Mấy năm nay tụi con không gặp nhau à?”

“Đúng vậy, học đại học xong thì không gặp nhau nữa.”

“Thời gian dài như vậy à?” mẹ Trần liếc cô một cái, “Sao ngày trước không ở cùng nhau mà bây giờ lại ở cùng nhau?”

Trần Yên Thực bịa chuyện nói: “Tâm đầu ý hợp, mắt nhìn mắt.” Thấy mẹ Trần mong đợi nhìn cô, cô đành nói thêm câu chọc cười, “Chẳng lẽ mẹ muốn con lúc đó yêu sớm à?”

“Có phải lúc đó con thích tiểu Tạ không?”

Trần Yên Thực bỏ quần áo vào vali, nghe lời này xong thì dừng một chút, mẹ già suy nghĩ xa quá rồi, nhưng thấy ánh mất thắm thiết của mẹ già, cô gian nan gật đầu: “Đúng vậy.”

Nhất thời mẹ Trần thay đổi biểu cảm, rất đau lòng nhìn con gái nhà mình: “Aiz, lúc đó con nên yêu sớm đi, tiểu Tạ thích con, con cũng thích người ta, lãng phí thời gian vô ích, bây giờ hai đưa đã lớn tuổi rồi, aiz, thật là đáng tiếc, nhưng dẫu sao cũng ở cùng nhau rồi.”

Lúc Trần Yên Thực nghe mẹ Trần nói “Tiểu Tạ thích con”, đột nhiên tim đập trễ một nhịp, lập tức nghĩ đến trước đó anh có đề cập với mình những lời anh nói với mẹ già, đơn giản chỉ là lừa gạt mẹ già của cô một chút, vì thế không nghĩ nhiều, nhưng nhìn mẹ già đau lòng đến chảy cả nước mắt, đành phải an ủi: “Có cái gì đáng tiếc đâu, yêu đương khi đó không tiện, nói không chừng ngày nào đó quậy môt trận rồi chia tay, vẫn là bây giờ tốt, đều đã là người lớn, có mâu thuẫn gì đều có thể bình tĩnh giải quyết, không dễ chia tay.”

Mẹ Trần càng đau lòng, vươn tay sờ sờ mặt Trần Yên Thực: “Trần yên chúng ta thực biết chuyện, aiz.” Nói xong lại lau nước mắt, “Lúc trước luôn ngóng trông con lập gia đình, đến lúc con lâp thật, mẹ lại không nỡ.”

“Không sao đâu, khoảng cách cũng gần, khi nào về cũng được.”

“Ai, vừa nói con biết chuyện, con lại không hiểu chuyện liền, đừng tùy tiện chạy về nhà bên ngoại, khiến người ta tưởng con chịu uất ức gì.”

… Nói như cô sẽ chẳn bao giờ phải chịu uất ức vậy…

“Cũng là do ba với mẹ cưng chìu con quá, khiến cho con lớn vậy mà vẫn còn giống một đứa trẻ, ngay cả phòng bếp cũng chưa bước vào, con phải lập gia đình rồi, ma đi học nấu ăn đi, không mong con nấu ngon, chỉ cần hai người không cần phải ăn cơm bên ngoài mỗi ngày.”

“Tạ Cảnh Thâm biết nấu ăn ạ.”

Mẹ Trần sửng sốt, càng thích con rể Tạ Cảnh Thâm này: “Thằng bé còn biết nấu ăn sao?”

“Đúng vậy, ăn cũng được.”

“Hiện tại đàn ông biết nấu ăn cũng không nhiều, con phải đối với người ta tốt một chút, tiểu Tạ là bác sĩ, công việc vội vàng, nó không thể nấu ăn mãi được, con vẫn phải đi học nấu ăn đi.”

“Được rồi được rồi con biết rồi.” Nâng trán…

Mẹ Trần lại lấy ra một quyển sổ: “Đây là tiền cưới ba mẹ cho con, mật mã là sinh nhật của con, bên trong có 20 vạn, không nhiều lắm, cũng coi như là một chút tâm ý của chúng ta, cũng may bản thân tiểu Tạ có phòng ở, tụi con không có áp lực tiền thuê phòng, nhưng tụi con phải làm tiệc rượu, đứa nhỏ cũng có rồi, về sau còn nhiều chỗ cần dùng đến tiền, bây giờ con lại không thể đi làm, không thể đặt hết áp lực lên đầu tiểu Tạ, con phải ngoan một chút, thông cảm cho tiểu Tạ một chút.”

Trần Yên Thực vốn muốn từ chối, trong công việc cô vẫn luôn cố gắng ra sức, tuy rằng trong sinh hoạt không để bản thân thiếu thốn, tiêu dùng cũng không ít, nhưng những năm gần đây cô vẫn dành dụm được hơn mười vạn, chờ cô sinh đứa nhỏ xong, chính cô cũng không phải là không thể kiếm tiền, làm sao lại để cha mẹ cho tiền mình xài, huống chi cha mẹ đều đã về hưu ở nhà, tiền này phải để cha mẹ tiêu dùng mới nên.

Mẹ Trần trực tiếp nhét quyển sổ vào tay cô: “Cầm lấy, mẹ với cha con vẫn còn tiền, tiền này là tiền từ khi con sinh ra đó, là của hồi môn của con đấy.”

Trần Yên Thực cũng không từ chối nữa, ngồi xổm xuống ôm lấy mẹ Trần, chôn trong ngực bà, giống như một bé gái, gọi: “Mẹ.”

Ngày hôm sau Tạ Cảnh Thâm đi qua, chuyển hành lý Trần Yên Thực lên xe, nhận lấy hộ khẩu, xin phép ba Trần mẹ Trần, mới lái xe về chỗ anh ở trước, cất hành lý cho Trần Yên Thực, lúc này mới đi đến cục dân chính.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN