Nỗi nhớ khắc sâu
Chương 17 + 18
“Chỉ còn chụp hình cưới, có thể sẽ hơi mệt, những cái khác em không cần lo, cứ ngốc ở nhà là được.”
Trần Yên Thực gật gật đầu: “Được.”
Vài ngày sau đó Tạ Cảnh Thâm cực kì bận rộn, bệnh viện có việc thì bất cứ lúc nào cũng phải đi qua, các phương diện về hôn lễ cũng cần phải hài hòa, muốn cử hành hôn lễ trước cuối năm, thời gian gấp gáp, tuy có vài chuyện giao cho bên công ty hôn lễ làm, nhưng anh cũng rảnh rỗi bao nhiêu, mỗi buổi sáng làm xong bữa sáng nhìn Trần Yên Thực ăn xong thì lập tức đi ra ngoài, nhưng ngược lại buổi tối cô gắng về sớm một chút, bác sĩ Tạ không thể bỏ qua phúc lợi ôm vợ đi ngủ này được.
Lúc chụp ảnh cưới, lúc này Trần Yên Thực mới có cơ hội cẩn thận nhìn Tạ Cảnh Thâm một chút, hơi gầy, gương mặt cũng góc cạnh hơn, đẹp thì đẹp thật, nhưng Trần Yên Thực nhìn lại giật mình: “Có phải mệt lắm không?”
“Không sao, qua thời gian này là ổn thôi.”
Trần Yên Thực chụp hình tiếp cũng không than mệt nữa, rất phối hợp, thuận thuận lợi lợi chụp hình xong, lập tức trực tiếp kéo Tạ Cảnh Thâm về nhà nghỉ ngơi.
Tạ Cảnh Thâm rất phối hợp đi theo cô về nhà, ngồi trên ghế sofa, có chút thú vị nhìn cô áy này: “Làm sao vậy?”
Bị nhìn như vậy, Trần Yên Thực càng cảm thấy khó mở miệng: “Anh có muốn đi ngủ một giấc hay không?”
Tạ Cảnh Thâm gật đầu: “Được.”
Nhưng anh vẫn ngồi bất động, Trần Yên Thực nhìn anh không hiểu, anh vươn tay: “Qua đây.”
Trần Yên Thực nghe lời đi qua, vốn tưởng rằng anh có chuyện gì, nào biết bị anh kéo một cái, cả người ngồi trên người anh, cô còn chưa kịp giận, Tạ Cảnh Thâm đã ôm cô đứng lên: “Cùng nhau ngủ.”
Trần Yên Thực vừa bị trêu đùa một phen, vốn là có chút tức giận, nhưng khi giương mắt lên, nhìn thấy sườn mặt gầy gò của anh, cô không nói được câu từ chối, rầu rĩ cúi đầu, xem như cam chịu.
Tạ Cảnh Thâm đặt Trần Yên Thực lên giường, cởi áo khoác của cô, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, Trần Yên Thực dưới ánh mắt của Tạ Cảnh Thâm không thể nào nhúc nhích được, mặc anh giúp mình cởi áo khoác, loại không khí này không hiểu sao lại khiến cho người ta tim đập càng nhanh hơn, rõ ràng là anh chỉ giúp cô cởi áo khoác mà thôi, nhưng ánh mắt của anh lại giống như lột ~ sạch .
Trần Yên Thực vội quấn mình vào chăn, tránh né ánh mắt sáng quắc của người nào đó.
Tạ Cảnh Thâm cũng chui vào chăn rất nhanh, ôm cô vào lòng mình, cọ xát vào cổ cô, thỏa mãn thở ra một hơi.
Dường như anh rất thích ôm cô như vậy, ôm cô từ phía sau rồi kéo vào lòng mình, như cô là vật sở hữu của chính anh.
“Em không ngủ được.”
Tạ Cảnh Thâm nghe nói vậy, vòng qua cô kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra, lấy một quyển sách ra cho cô: “Đọc sách đi.”
Trần Yên Thực nhận lấy, ngồi dậy, Tạ Cảnh Thâm cầm gối đệm lót sau lưng cho cô, Trần Yên Thực không khỏi nhìn anh một cái, có đôi khi người này cẩn thận vượt khỏi tưởng tượng của cô.
Tay Tạ Cảnh Thâm vòng qua eo cô, hơi thở cứ nhè nhẹ bên hông, khiến cho Trần Yên Thực hơi ngứa, muốn đẩy đầu của anh ra, nhưng khi đưa tay ra trong nháy mắt lại chuyển thành vuốt tóc người ta.
Bờ eo trong lòng không chưa tới một nắm tay, đưa mắt nhìn có thể thấy ngay xương chậu lồi ra, một tay anh có thể nắm giữ, Tạ Cảnh Thâm hồi tưởng lại xúc cảm mềm nhẵn này, bàn tay không tự giác nhéo nhéo vòng eo mảnh khảnh của cô, Trần Yên Thực khẽ hô một tiếng, có chút trách cứ nhìn thoáng qua anh, Tạ Cảnh Thâm chống lại tầm mắt của cô, tỏ vẻ mình không cố ý, Trần Yên Thực cũng không nói cái gì, ánh mắt trở về trang sách.
Tạ Cảnh Thâm ôm vòng eo mảnh khảnh, thở dài một hơi, sâu sắc phỉ nhổ bản thân một chút, bây giờ anh đúng là đang bị trùng phạt mà.
Nhìn bụng bằng phẳng, nơi đó thai nghén đứa con của họ, Tạ Cảnh Thâm nghĩ như vậy, nhất thời có một loại tâm lý thỏa mãn siêu việt.
ừm, anh không thể không nhẫn nại.
Nhẹ nhàng xốc áo của cô lên, Trần Yên Thực nhận thấy được, đang tính ngăn anh lại, sau đó bụng cảm giác được nụ hôn của anh vừa hạ xuống, trong lòng cô có một loại cảm giác kỳ diệu, như được người ta cực kì xem trọng, mà loại xem trọng đến từ người đàn ông làm cha này.
Tạ Cảnh Thâm lại kéo áo của cô xuống, như cái gì cũng chưa xảy ra, Trần Yên Thực cũng không nói gì thêm, đột nhiên tim đập nhanh hơn một chút.
Sách này đúng là sách thôi miên, Trần Yên Thực đọc một lát, buồn ngủ cũng tới ngay, để sách qua một bên, nhìn nhìn Tạ Cảnh Thâm, hình như anh đã ngủ say rồi, xem ra là quá mệt mỏi. Trần Yên Thực tính nhẹ nhàng chui vào trong chăn, nào biết Tạ Cảnh Thâm lại tự động điều chỉnh lại tư thế, chờ cô chui vào.
Trần Yên Thực cũng thuận thế chui vào vòng ôm của anh, tìm một tư thế thoải mái, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Lúc ngủ dậy, trời đã tối đen, Trần Yên Thực cử động, cảm giác trên người không bị ràng buộc, chuyển người lại, sờ sờ bên kia giường, cũng không có người, trong lòng cô lo sợ, đưa tay mở đèn bàn lên.
Xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ, trong phòng khách cũng tối đen, không có bóng người.
“Tạ Cảnh Thâm!” Cô mở đèn phòng khách lên, “Tạ Cảnh Thâm…”
Xem ra anh không ở đây, Trần Yên Thực ở đây mấy ngày, mỗi đêm giờ này Tạ Cảnh Thâm đã sớm về nhà, bây giờ anh không ở đây, một mình cô, tự dưng có chút sợ hãi.
Bật hết đèn lên, mở TV phòng khách, cô ngồi trên ghế sofa, quấn thảm mỏng chờ Tạ Cảnh Thâm.
Trên bàn trà có để mấy quả hạch, cô đưa tay cầm lên, lúc này mới phát hiện bên dưới đĩa trái cây có đè một tờ giấy: Bệnh viện có việc gấp, có lẽ sẽ phải về trễ, em dậy thì tự mình mua chút đồ ăn bên ngoài. Phía dưới là số điện thoại thức ăn bên ngoài.
Nhìn thấy tờ giấy này, Trần Yên Thực chờ đợi từ lúc thức dậy mới biến mất, cầm tờ giấy nhìn đi nhìn lại mấy lần, chữ của Tạ Cảnh Thâm rất đẹp mắt, mạnh mẽ có lực, tựa như người anh, mới gặp đã sinh cảm giác anh là chính nhân quân tử, đương nhiên Trần Yên Thực nghĩ đến chuyện của chính mình, cảm thấy thực ra anh cũng không quá đứng đắn.
Trần Yên Thực sờ sờ bụng, cũng không cảm thấy đói, dứt khoát để tờ giấy qua một bên, chờ anh về rồi hãy nói.
Nhưng mà bác sĩ Tạ chậm chạp mãi không giác ngộ về nhà, mắt thấy kim đồng hồ đã chỉ hướng mười hai giờ, lúc này Trần Yên Thực mới gọi điện thoại cho anh, nhưng chẳng phải anh tiếp.
“Tìm bác sĩ Tạ à? Anh ấy đang bận, xin đợi một lát rồi gọi lại sau.”
Trần Yên Thực bị giọng nữ đầu bên kia khiến cho có chút ngốc đi: “Cô là?”
Bên kia nghe là một giọng nữ, nhất thời bút trong tay ngừng lại, tinh thần vì điều này mà rung lên, ngữ điệu cũng không có lệ như vừa rồi: “Chị là, vợ bác sĩ Tạ?”
Trần Yên Thực có chút không hiểu, một tiếng “Vợ bác sĩ Tạ” này khiến cô cảm giác thật kì lạ, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Vâng.”
“Ha ha, ” ngược lại đầu bên này cười rộ lên, thậm chí còn đùa, “Em là y tá trực đêm, bác sĩ Tạ đang phẫu thuật, di động để ở chỗ của em, chị đừng hiểu lầm nhé, bằng không bác sĩ Tạ lại về mặt núi băng như trước mất.”
Mặt núi băng? Cô nhớ tới đoạn thời gian vừa gặp lại, quả thật ở bệnh viện Tạ Cảnh Thâm cả ngày nói năng thận trọng, nghiêm mặt, tuy bây giờ anh vẫn thường xuyên như vậy, nhưng cô lại không chút phật lòng, cho dù mặt anh có như núi băng đi chăng nữa, đối với cô cũng là cực tốt rồi.
“Vậy anh ấy giải phẫu bao lâu nữa thì kết thúc?”
“Bác sĩ Tạ đã đi vào mấy tiếng rồi, chắc là sắp rồi đó.”
“Uhm, cám ơn em nhiều, chờ anh ấy kết thúc bảo anh ấy gọi lại cho chị được không?”
“Không thành vấn đề, chị đang đợi bác sĩ Tạ về nhà à? Ha ha, quả nhiên vợ chồng hai người rất ân ái.”
“…”
“Gần đây tâm tình bác sĩ Tạ rất tốt, mấy ngày hôm trước còn phát kẹo mừng cho chúng em nữa, mời tụi em tham gia hôn lễ của anh ấy, khó trách, thì ra là chuyện tốt gần ha ha! Lúc trước, lúc mà chị nằm ở bệnh viện chúng em ấy, bác sĩ Tạ ân cần nhiệt tình, quả thực tụi em thấy mà mở rộng tầm mắt, hâm mộ ghen ghét các loại, tất cả mọi người đều đoán chị có bản lĩnh đặc biệt gì mà có thể bắt được ngọn núi cao bác sĩ Tạ này ha ha.”
“…” Trần Yên Thực ngượng ngập cười một tiếng, cũng không trả lời. Nhưng mà, lúc đó thật sự anh rất ân cần sao? Một chút cô cũng không cảm thấy, hình như cô đã đem sự cưng chiều của anh thành một sự hiển nhiên?
Bên kia y tá trẻ nói xong câu này, mới ý thức bản thân nói sai rồi, gãi gãi đầu: “Ngượng quá đi, em lắm miệng rồi.”
“Không có việc gì, phiền em nhé.”
Trần Yên Thực cúp điện thoại, lúc này cô tở dài một hơi.
Thì ra bây giờ anh còn phải giải phẫu, hôn lễ và bệnh viện đều bận, khó trách lại gầy thành như vậy.
Trần Yên Thực mở tủ lạnh ra, xem có chút nguyên liệu nấu ăn nào không, muốn nấu ăn xong trước khi an về, thời gian anh làm phẫu thuật dài như vậy, hẳn là chưa ăn cơm.
Nhưng mà chờ cô cầm nguyên liệu lên, lại phát hiện không biết xuống tay như thế nào.
Cô nghĩ nghĩ, bỏ lại thứ lấy ra cho vào tủ lạnh, cô tự giác hiểu được, nếu cô muốn giúp anh, biện pháp tốt nhất chính là đừng gây trở ngại chứ không cần giúp gì, bảo cô đi làm cơm, vậy thì tuyệt đối không thể nghi ngờ là làm trở ngại chứ không phải giúp ích gì.
Lại về làm tổ trên ghế sofa, lúc trước cô ngủ đủ giấc rồi, bây giờ ngủ không được nữa, hơn nữa, cô cũng không muốn một mình ngủ trên chiếc giường to đùng kia được, trống trải, khiến cho trong lòng người ta cảm thấy có chút không thoải mái.
Còn chưa tới vài ngày, mà dường như đã quen cùng anh cùng giường chung gối, ở trong lòng anh đi vào giấc ngủ, buổi sáng được anh gọi dậy ăn bữa sáng…
ỷ lại vào một người như vậy, có thể chẳng phải là điều gì tốt.
Nhưng nếu đối tượng là Tạ Cảnh Thâm, tất cả lại trở thành một chuyện khác.
Cô hơi nhớ nhiệt độ cơ thể của anh, được anh ôm từ phía sau vào trong ngực, thật giống như mình luôn được ủng hộ từ phía sau.
Trần Yên Thực lại nghĩ đến Tạ Cảnh Thâm ngày thường cẩn thận, kết hôn với anh, xem ra thật là một lựa chọn sáng suốt, đây sẽ là một đoạn hôn nhân hoàn mỹ, nếu trong đoạn hôn nhân này, có tình yêu thì thật tốt quá.
Nghĩ đến đây, cô bỗng nhiên giật mình, từ khi nào mà cô lại bắt đầu mơ mộng vào tình yêu mờ mịt hư ảo rồi?
Nhưng mà, như thế nào mới gọi là tình yêu đây?
Chết đi sống lại, tổn thương thân thể tâm hồn, mới gọi là tình yêu sao? Bình bình đạm đạm, thanh thản ổn định, chẳng lẽ không gọi là tình yêu?
Bỗng nhiên Trần Yên Thực ý thức được cái gì, nghĩ đến gương mặt anh tuấn của Tạ Cảnh Thâm, thân thể cao ngất, nhiệt độ cơ thể ấm áp, còn có khi anh nói nhỏ bên tai mình “Ai nói anh không thích em? Hả?” Cô kinh ngạc bản thân lại nhớ rõ ràng như vậy, thậm chí ngữ điệu khi anh nói câu nói kia giờ phút này cô vẫn còn nhớ rất kĩ, cô nghĩ đó thì mặt hơi nóng lên, phảng phất giờ phút này đặt mình như ngày hôm đó, nằm bên dưới anh, giọng nói của anh ở bên tai, nhiệt độ cơ thể của anh vây quanh mình…
Tim của cô thẳng thắn đập kịch liệt, đã bao lâu rồi không có cảm giác như vậy? Nhưng người kia là… là Tạ Cảnh Thâm đó! Biết nhau nhiều năm như vậy, cô chưa bao giờ có ý nghĩ không an phận với anh, cho dù lúc đó phải kết hôn, cô cũng cũng chưa từng nghĩ tới phát sinh quan hệ gì với anh, nhưng hôm nay thật sự nhận giấy chứng nhận rồi, lại nhịn không được bắt đầu suy nghĩ loạn.
Tác giả có chuyện muốn nói: dựa theo giới thiệu mà nói, kết hôn rồi thì nên nói chuyện yêu đương hắc hắc~
—-
Phù dâu không phải là Tiết An An, đương nhiên Tiết An An là ứng cử viên sáng giá nhất, nhưng mà cô ấy nói với Trần Yên Thực gần đây dạ dày không được thoải mái lắm, không thể uống rượu được, cho nên phù dâu đành phải đổi người , bạn bè Trần Yên Thực không nhiều lắm, người duy nhất nghĩ đến chỉ có thể là Viên Lộ thôi.
Hôn lễ ngày hôm đó, ngược lại Trần Yên Thực không có gì căng thẳng, ngồi trừ chuyện với Viên Lộ trong phòng nghỉ cô dâu.
Hôn lễ bây giờ đã làm thế này, về sau ly hôn sẽ khó coi lắm.
Viên Lộ nghe nói vậy thì hung hăng vỗ đầu cô một cái: “Nghĩ cái gì đâu không? Vừa kết hôn đã nghĩ đến ly hôn?”
“Thế sự vô thường, mình chỉ tính đến bước xấu nhất thôi.”
“Đây đây đây, nói cho tỷ tỷ biết, ” Viên Lộ nâng cằm của cô, “Vì sao lại bi quan như vậy?”
“Cái gì mà bi quan chứ, mình chỉ là chuẩn bị tư tưởng cho tình huống xấu nhất đến lúc đó sẽ dễ ứng phó hơn, cái này phải gọi là cẩn thận không sơ hở!”
Viên Lộ vuốt cằm suy nghĩ một hồi lâu mới nói: “Trần Yên, có phải cậu đặc biệt không có cảm giác an toàn hay không?”
Cảm giác an toàn? Quả thật cô không có cảm giác an toàn. Cô ở thành phố C này đã vài năm, cảm giác an toàn đều do bản thân mang lại, nếu như gửi gắm cảm giác an toàn cho người khác, đó chính là chuyện không ~ an toàn nhất.
Tuy rằng ở chung vài ngày nay, Tạ Cảnh Thâm thường sẽ làm vài chuyện thân mật trong phạm vi cho phép, mà cô cũng từ từ thành quen, có đôi khi được anh ôm vào trong ngực, cũng sẽ sinh ra ảo giác nói không chừng thật sự có thể cùng anh trường trường cửu cửu. Nhưng loại an tâm này sau nhớ tới còn có thể khiến cô cảm thấy chấn động lòng người, an tâm giống một loại pin độc, khiến người ta vô tri vô giác sa vào trong đó, thân ở trong đó tuyệt vời vô cùng, nhưng nếu có một ngày, người kia không đồng ý cung cấp pin độc nữa thì sao đây?
Đương nhiên Trần Yên Thực cảm thấy bản thân suy nghĩ hơi nhiều, trạng thái của cô với Tạ Cảnh Thâm dạo này rất tốt, không nói chuyện tình không nói yêu, tương kính như tân, ngẫu nhiên làm một chút hành động thân mật giữa vợ chồng, tuy rằng thiếu chút tình cảm mãnh liệt, nhưng lại không đến mức làm cho người ta thương tâm đau khổ.
“Sự việc là như thế này, tuy rằng Tạ Cảnh Thâm rất tốt, nhưng chính mình còn không thể cam đoan sau này bản thân là một người vợ chu đáo, huống chi là với người khác chứ? Đi một bước nhìn một bước, dù sao cũng đã lớn tuổi vậy rồi , cuộc sống đã dạy cho chúng ta, không thể quá ỷ lại vào đàn ông.”
“Cắt ~” Viên Lộ đẩy cô một cái, xem như là ngầm thừa nhận lời của cô.
Đột nhiên cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, một cái đầu ngoi vào, là một cô bé còn nhỏ tuổi, da thịt vô cùng mịn màng, tươi cười trong sáng, ánh mắt trong suốt, cả người thoạt nhìn như một tinh linh.
Trần Yên Thực chưa từng gặp qua cô bé, đột nhiên giờ phút này cô bé xông tới, Trần Yên Thực và Viên Lộ đều không hiểu nhìn cô.
Bé con cười ha ha nói: “Em tên là Tạ Tịnh Nghiêu!”
Lúc này Trần Yên Thực mới nhớ tới Tạ Cảnh Thâm còn có một người em họ, là con gái của cô anh, lần trước không thấy cô bé ở nhà họ Tạ, chắc là vị này rồi.
“Xin chào.”
“Ha ha chị dâu, em đến xem chị.”
“Thấy rồi thì đi đi.” Giọng nói phát ra từ phía sau Tạ Tịnh Nghiêu, đương nhiên Trần Yên Thực nghe ra Tạ Cảnh Thâm.
Tạ nhu Nghiêu le lưỡi: “Chị dâu, em đi trước nhá.”
“Bái bai.”
Sau khi Tạ Tịnh Nghiêu lui ra ngoài, Tạ Cảnh Thâm mới đẩy cửa đi vào.
Lên tiếng chào hỏi Viên Lộ, rồi trực tiếp đi đến bên người Trần Yên Thực, ngồi xổm ngang băng với cô: “Lo lắm à?”
Trần Yên Thực lắc đầu.
Tạ Cảnh Thâm sờ sờ đầu của cô, đáy mắt nổi ý cười: “Cô dâu của anh hôm nay thật là đẹp.”
Trần Yên Thực bị nhìn như vậy, thì hơi hơi đỏ mặt, anh nói câu này như hai người là một đôi yêu nhau í.
Đột nhiên bên cạnh lại truyền đến tiếng cười không quá êm dịu, Trần Yên Thực theo tiếng cười nhìn qua, mới phát hiện trong phòng nghỉ còn có một người.
Tạ Cảnh Thâm đứng dậy, giới thiệu: “Lục Tả, bạn thời đại học của anh, cậu ta vội vàng về nước làm phù rể.”
Trần Yên Thực vươn tay: “Xin chào, Trần Yên Thực.”
“Xin chào, hôm nay mới có may mắn gặp cô dâu xinh đẹp.”
“Cảm ơn.”
Vốn việc chuẩn bị cho hôn lễ Trần Yên Thực không động tay vào, cho nên Trần Yên Thực không biết phù rể là ai, Tạ Cảnh Thâm cũng không giới thiệu với cô, chỉ mơ hồ đề cập bảo là bạn thời đại học của anh.
Khách mời tối nay là trường đại học danh tiếng nhất, trường luật và trường y, Lục Tả tốt nghiệp ở trường luật, anh với Tạ Cảnh Thâm cùng là lưu học sinh, đều hoạt động xã giao cộng đồng, quen biết nhau chẳng phải chuyện ngạc nhiên, sau này không hiểu sao hai người càng qua lại càng thân hơn.
“Chúng tôi đều rất hiếu kì cô là cô gái như thế nào, mà có thể khiến Tạ Cảnh Thâm vừa về nước hai năm đã có ý nghĩ kết hôn, dù sao ở nước Mĩ mấy năm, cậu ta chẳng chịu quen một người bạn gái, có một thời gian chúng tôi nghi ngờ cậu ta là gay.”
Trần Yên Thực nghe nói thì kinh ngạc nho nhỏ, nhìn nhìn Tạ Cảnh Thâm, chưa từng có quen bạn gái, chẳng lẽ là gay thật? Trần Yên Thực có chút tà ác nghĩ, gay mà cũng có dục vọng với phụ nữ sao? Dù sao trong bụng cô còn có cục cưng của Tạ Cảnh Thâm nữa mà.
Lục viết tiếp tục nói: “Nhưng cũng may, cậu ta cũng không có quen bạn trai.”
Lúc này Trần Yên Thực mới ý thức được, Lục Tả chỉ là nói giỡn mà thôi, vì thế cũng phối hợp mỉm cười.
Đợi hai người đi rồi, Viên Lộ mới hất chân Trần Yên Thực một cái: “Cậu đùa mình à? Mình thấy rõ ràng là tình chàng ý thiếp mà.”
“Có sao?”
Viên Lộ mạnh mẽ gật gật đầu.
Tuy hôn lễ chuẩn bị quá vội vàng, nhưng mỗi một chi tiết đều rất hoàn mỹ, cả đời chỉ làm hôn lễ một lần, đương nhiên Tạ Cảnh Thâm sẽ cực kì thận trọng.
Anh đứng trên đài nhìn cô dâu của anh khoác tay cha vợ từ từ đi tới, chung quanh tất cả đều chuyển thành hư vô, trong mắt anh chỉ còn lại duy nhất một người, thướt tha yểu điệu, tim hòa một nhịp.
Không lâu sau khi anh và Lục Tả bước ra khỏi phòng cô dâu, Lục Tả đốt điếu thuốc, thử mở miệng: “Cái tên Trần Yên Thực nghe rất quen?”
Tạ Cảnh Thâm không rõ ý gì, chờ anh ta nói tiếp.
“Cậu còn nhớ lúc học đại học có tụ họp một lần, mọi người uống vào bắt đầu suy nghĩ đối tượng ý dâm ấy.”
Tạ Cảnh Thâm vẫn còn ấn tượng, thậm chí anh còn nghi ngờ chuyện này là để chỉnh anh, một đám người thay nhau ra trận trút rượu anh, ép hỏi anh. Đúng thật anh không đoán sai, chính là muốn chỉnh anh, ai bảo cả ngày anh bày ra bộ dáng không gần nữ sắc chứ.
“Trí nhớ tớ không tệ đâu, lúc đó tất cả mọi người nói ra mình tinh này hay nữ người mẫu kia, chỉ có mình cậu nói ra cái tên chưa từng nghe thấy, mình nhớ kỹ, kết quả là sau cậy miệng cậu thế nào cũng cạy không ra, hóa ra là vị này à?”
Lúc đó Tạ Cảnh Thâm không nói gì, Lục Tả vỗ vỗ vai anh: “Chúc mừng cậu nhé, ước nguyện đã thành rồi.”
Ước nguyện đã thành, trên đời này có bao nhiêu người có thể được ước nguyện đã thành? Anh cực kì may mắn.
Trần Yên Thực đã nói không hồi hộp, nhưng thật sự đến một khắc này, vẫn là rất hồi hộp, lúc ba Trần đặt tay cô vào tay Tạ Cảnh Thâm, trong ánh mắt chuyên chú của Tạ Cảnh Thâm, tim cô đập như nổi trống.
Trần Yên Thực không thấy bóng dáng của bạn bè hồi trung học đâu, ngay cả lớp trưởng cũng không có, bỗng nhiên cô nhớ đến lời Tạ Cảnh Thâm đã nói hôm họp lớp, thật sự một người bạn trung học anh cũng không mời, nghĩ ác mà nói thì người không tới chúc phúc thì không cần phải tới.
Hôn lễ hoàn thành cực kỳ thuận lợi, nhưng sau khi hôn lễ hoàn thành Trần Yên Thực lại được Tạ Cảnh Thâm yêu cầu đi vào phòng nghỉ ngơi, chuyện kính rượu này nọ cô không cần đụng tới.
Một mình ngồi trong phòng quá nhàm chán Trần Yên Thực, ăn bữa tối xong, tâm huyết dâng trào chụp một tấm hình đăng lên wechat, kèm theo câu: Ờ, tôi kết hôn rồi.
Trong danh sách QQ của Trần Yên Thực đều là bạn bè, đồng nghiệp ngày trước, thêm mấy tác giả ngày trước cô hợp tác nữa, cô rất ít đăng status lên QQ, cho nên bây giờ đăng một tin tức kinh người như thế, nhất thời bình luận bên dưới như nổ tung.
Vãi~, Trần Yên gả đi ra ngoài rồi?
Vãi~, Trần Yên lại gả đi trước tôi sao?
Trong câu này thực chất của chữ Vãi là “Ngọa tào”, nhưng từ Ngạo tào có rất nhiều nghĩa, nhưng vì là từ ngữ mạng và để hợp với ngữ cảnh mình dùng từ vãi~.
Ngọa tào trái nghĩa với Khiêu tào = đổi việc liên tục.
-Trong môn cờ vua, Ngọa tào mã_ quân mã “nhảy” công thủ toàn diện “
Trong nghề nghiệp, Ngọa tào mã chỉ cách quản lý trong công việc, giữ được người tài, phân bố nhân lực tốt, tìm được chân nhân bất lộ tướng.
Trên mạng, lại có một ý nghĩa khác, có liên quan tới “Ngọa tào nê mã” (lại là một câu chuyện dài khác=v=) là câu cửa miệng của giới trẻ trong thời kỳ khủng hoảng kinh tế, đại ý chỉ những người bám trụ công việc trong thời đại người cần việc việc không cần người. Năm 2011 đã được đưa vào đại từ điển Hán Anh với nghĩa: job hugging.
Tuy nhiên hiện nay văn viết trên mạng, văn nói cũng rất nhiều người dùng từ ngọa tào. Thường gặp ở các tình huống vô cùng hiểm hóc, khiến cho người nói bất ngờ bức xúc…. Có thể hiểu là cách bộc lộ cảm xúc: Vãi =w=… Hoặc cũng có thể hiểu là Follow một vấn đề nào đó.-
ở trên đến từ bạn cùng phòng hồi đại học của cô.
Không có ảnh chụp chú rể, ghê lắm!
Bản thân tự mặc đồ cưới lượn cho tụi tao thấy chứ gì!
Cũng là, chú rể không có thì ảnh chụp cũng được!
Dẫu sao cọp mẹ cũng không thể nào gả đi được!
Đó chính là đồng nghiệp với tác giả cô từng hợp tác.
Quả thực Trần Yên Thực tức muốn phun ngụm máu, nhưng trong công việc cô nghiêm khắc lắm sao? Sao lại biến thành cọp mẹ rồi hả? Khóc không ra nước mắt!
Trần Yên Thực đang định giải thích bên dưới, chứng minh mình có sức quyến rũ khiến có người say mê mình, không ngờ hai đấm khó địch nhiều tay, càng chùi càng đen.
Đột nhiên có một bình luận nhảy ra: Vợ hãy nghĩ đến cục cưng trong bụng em, đi ngủ đi, ngoan! – – đến từ Tạ Cảnh Thâm.
Trần Yên Thực ngẩn người, cất máy, ừm, lúc trước Tạ Cảnh Thâm muốn số QQ của cô, nhưng hai người chẳng bao giờ tán gẫu, làm cô quên mất trong danh sách còn có Tạ Cảnh Thâm… nhưng lần này bác sĩ Tạ làm rất tốt, lần này đám người đó hết lời để nói rồi.
Tạ Cảnh Thâm tiễn khách khứa xong trở lại phòng, anh uống không bao nhiêu, tất cả đều để Lục Tả uống hết.
Vào phòng, Trần Yên Thực đang ngủ trên ghế sofa, anh đi qua, ngồi xổm xuống, nhìn nét mặt khi ngủ của cô.
Trần Yên Thực mơ mơ màng màng dậy, chống lại tầm mắt của anh, lúc này mới từ từ đứng lên: “Xong rồi?”
“Ừ.” Tạ Cảnh Thâm bế cô đứng lên, “Tắm rửa đi ngủ.”
Trần Yên Thực chợt bị ôm lên, giật mình kêu lên: “Anh làm gì đấy?”
Tạ Cảnh Thâm ngừng bước: “Em đang nhắc anh, đêm tân hôn nên làm chút gì phải không?”
Trong lòng Trần Yên Thực run sợ bị anh ôm đến giường, lập tức cả người anh đè lên người cô, hôn lên môi cô.
Trong miệng anh có mùi rượu, nhưng không quá nồng, vốn cơ thể Trần Yên Thực đang cứng, sau đó từ từ bình tĩnh lại.
Đây có thể tính là lần đầu tiên bọn họ hôn môi, lúc trước anh chưa từng hôn môi cô, Trần Yên Thực cảm thấy hôn môi so với hôn chỗ khác mờ ám hơn nhiều.
Lần này anh lại hôn cô, nhẹ nhàng từng chút, cô cũng không từ chối, tùy ý để đầu lưỡi của anh càn ~ quét khoang miệng mình, hôn môi như vậy, cô vẫn cảm thấy có chút thẹn thùng.
Đôi môi khẽ mở, bỗng nhiên Tạ Cảnh Thâm mở miệng: “Trần Yên, đừng nghĩ mấy chuyện linh tinh như sau này chúng ta sẽ ly hôn, nhé? Anh sẽ không ly hôn, chúng ta sẽ sống thật tốt, được không?”
Trần Yên Thực gật gật đầu, cô cũng vui vẻ sống thật tốt.
Tạ Cảnh Thâm lại hôn xuống như mưa, Trần Yên Thực mơ mơ hồ hồ nghĩ đến lời Lục Tả nói chẳng phải là anh chưa từng yêu sao, kĩ thuật hôn cao siêu vậy ở đâu ra, bỗng nhiên cô nghĩ đến trước kia đọc tiểu thuyết, nói rằng trời sinh đàn ông là cao thủ hôn môi, cô bị nụ hôn của anh hóa thành vũng nước, đầu óc có chút không rõ, trong lòng đối câu nói kia thì mơ mơ hồ hồ đồng ý.
Cái Tạ Cảnh Thâm gọi là làm chút gì, cũng chính là hôn môi mà thôi, thật sự làm chút gì thì không thể nào.
Trần Yên Thực bị Tạ Cảnh Thâm ôm vào ngực, tay kia của anh thì đặt trên bụng cô, bỗng nhiên nói: “Hình như eo to một chút rồi?”
“Uhm.” Trần Yên Thực cũng vươn tay đặt trên bụng mình, Tạ Cảnh Thâm tiếp xúc với tay cô, liền dùng bàn tay của mình trùm lên tay cô.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!