Nỗi nhớ khắc sâu
Chương 31 + 32
Đương nhiên cũng không ngoại lệ, cô hành động như một nữ sinh mới yêu khiến Tạ Cảnh Thâm rất hưởng thụ, lúc đi đến cửa bệnh viện trên mặt anh tràn đầy ý cười.
Quả nhiên tình yêu thật thần kỳ, cả trai lẫn gái đều bị nó ảnh hưởng.
Lúc Tạ Cảnh Thâm làm việc, Trần Yên Thực chủ yếu là làm ổ ở nhà Thẩm Lệ cách vách, tâm tình vui vẻ, con người cũng hướng ngoại hơn rất nhiều, thường xuyên qua lại với Thẩm Lệ, hai người càng thân nhau hơn.
Bởi vì do sức khỏe của con gái nên Thẩm Lệ ở nhà làm nội trợ, chăm sóc con gái, mọi chi tiêu trong nhà đều dựa vào ông xã của chị.
Cho nên việc nhà Thẩm Lệ làm cực kỳ thuần thục, bếp núc cũng rất không tệ, Trần Yên Thực thường thường qua học lỏm nghề của Thẩm Lệ, đương nhiên Thẩm Lệ rất vui.
Thẩm Lệ tổ chức định kỳ một cuộc gặp gỡ, mời một số người mẹ mới mang thai lần đầu đến, chị ấy sẽ chỉ một số chuyện cần phải chú ý, cũng chỉ vài việc nên làm nhiều, hi vọng những người mẹ này sẽ sinh ra một cục cưng khỏe mạnh, đừng như con gái của chị, sinh ra đã yếu ớt nhiều bệnh. Khi chị mang thai có nhiều việc không chú ý, làm việc quá sức, sử dụng máy tính với thời gian dài, trong ba tháng đầu tia phóng xạ có thể khiến đứa trẻ bị dị dạng hoặc sinh non, ba tháng đó ảnh hưởng rất lớn đến đứa trẻ, rất dễ ảnh hưởng đến thể chất của bé.
Khương Hiểu Hiểu là một đứa trẻ thật khiến người khác yêu thương, thích cười, hiểu chuyện, nói chuyện nhẹ nhàng, vận động một hồi thì thở không nổi, cũng khó trách lần trước lúc Trần Yên Thực đi cùng Thẩm Lệ đến đón Khương Hiểu Hiểu, nhìn thấy chị ôm Khương Hiểu Hiểu đi ra, người quá nhiều, con bé chen lấn không được.
Trần Yên Thực và Khương Hiểu Hiểu ngược lại còn chơi với nhau, không biết có phải vì mang thai mà người ta trở nên ngốc nghếch, ấu trĩ hơn hay không, chơi với bé con có rất nhiều đề tài chung, có đôi khi hai người cùng Khương Hiểu Hiểu đọc truyện tranh có thể đọc đến say sưa.
Bất tri bất giác, thời gian cứ như vậy dần dần trôi qua.
Lúc Tạ Cảnh Thâm về nhà thường thường sẽ gửi tin nhắn cho Trần Yên Thực, hỏi cô muốn ăn gì, rồi sau đó anh sẽ xách một bao nguyên liệu nấu ăn về nhà, vừa về đến nhà Trần Yên Thực đã từ cách vách chạy tới, cười hì hì kéo cánh tay anh.
Theo lý thuyết mà nói thì cách âm ở đây không tệ, hơn nữa khi anh về động tĩnh cũng không quá lớn, làm Trần Yên Thực có thể canh thời gian chuẩn như vậy, Trần Yên Thực quy tất cả cho tâm linh tương ứng.
Mà với Tạ Cảnh Thâm mà nói, đương nhiên Trần Yên Thực nói cái gì thì là cái đấy.
Cô vui vẻ, anh cũng vui vẻ.
Tình tình của phụ nữ có thai hơn phân nửa là vui giận bất thường, cũng may gần đây tâm tình Trần Yên Thực không sa sút, hơn nữa cô và đứa trẻ ở cách vách hay chơi với nhau, cũng mài ra được chút nhẫn nại, tính tình nôn nôn nóng nóng của cô lúc trước thật khiến người khác không mấy an tâm.
Tạ Cảnh Thâm rất hài lòng với tình trạng của cô hiện giờ, có đôi khi anh lo lắng với tính tình nóng nảy đó nếu cô làm mẹ, lúc cô dạy dỗ con cái, anh nên giúp ai đây? Nếu là con trai, đương nhiên anh sẽ khoanh tay đứng nhìn, chỉ cần không quá mức là được, nếu là con gái, anh muốn nuôi dưỡng con bé như công chúa nâng niu trong lòng bàn tay, nhưng mà bên kia, đấy là nữ hoàng của anh. ==”
Tuy là bây giờ không cần phải buồn rầu, nhưng cũng là loại buồn rầu ngọt ngào nhất, làm một đôi vợ chồng trẻ bình thường, cùng nhau nuôi dạy con cái, loại cảm giác này, ngẫm lại rất không tệ.
Một tuần Tạ Cảnh Thâm xem bệnh hai lần, một lần là buổi sáng, một lần là buổi chiều, đương nhiên vĩnh viễn anh không thể nào thanh nhàn như vậy, phân nửa thời gian là ngốc trong bệnh viện.
Nếu Tạ Cảnh Thâm xem bệnh buổi chiều, buổi sáng mỗi ngày sẽ đúng giờ làm bữa sáng, kéo Trần Yên Thực ngày càng thích ngủ nướng dậy, bữa sáng rất quan trọng, phụ nữ có thai càng không thể không ăn, sau đó hai người sẽ xuống lầu đi dạo, hoạt động gân cốt, hô hấp không khí mới mẻ một chút. Bây giờ Trần Yên Thực đã mang thai lớn tháng, Tạ Cảnh Thâm cũng không căng thẳng, chủ trương là mỗi buổi sáng cô xuống lầu hoạt động, nhưng tháng lớn, hành động không tiện lắm, người cũng nặng nề, trời ấm áp, càng dễ dàng ngủ ngày, Trần Yên Thực càng lười hơn, Tạ Cảnh Thâm không kéo cô đi, là cô không chịu động.
Có đôi khi, giữa trưa Tạ Cảnh Thâm đã vè nhà, ăn cơm trưa xong, ôm Trần Yên Thực ngủ một giấc, sau đó đi xuống lầu phơi nắng, ngày hôm nay tiết trời đã dần ấm áp, mặt trời chiếu sáng, rất thoải mái. Buổi chiều, trong tiểu khu có vài ông nội bà nội dẫn con cháu cùng vui đùa, Trần Yên Thực ngẫu nhiên cũng chạy tới chơi với một đứa trẻ, hiện giờ cô càng lúc càng cảm thấy thích con nít, thật lòng cảm thấy mấy bé thật đáng yêu, nếu đứa trẻ nào khóc, cô cũng có kiên nhẫn dỗ chúng.
Có nhiều lúc, hai người dính lấy nhau, cùng xem tiết mục dạy con, tiết mục nấu ăn, hoặc là làm tổ ở ghế sofa, có đôi khi Tạ Cảnh Thâm đọc sách y, hơn phân nửa thời gian là đọc sách dạy trẻ, Trần Yên Thực nhìn thấy rất buồn cười, nhưng anh vẫn mặt không đổi sắc như cũ, đọc cực kì nghiêm túc, Trần Yên Thực nằm xuống, lấy đùi của anh làm gối, tâm tình cũng rất nhẹ nhàng.
Gần đây thời tiết tốt lên, Tạ Cảnh Thâm thường hay mở cửa sổ, sau giữa trưa ánh nắng chiếu vào, rất có hương vị lười biếng nhưng cùng tràn đầy sức sống, đôi khi anh đọc sách, sẽ nhìn thử, không ngờ ánh mắt cứ dán lên người Trần Yên Thực, may mà người nọ không tự giác, cầm sách cười ngây ngô, anh lại cực kỳ yêu cô như thế này, ngay từ lúc đọc sách chung khi xưa đã như vậy rồi, không tự giác bị nụ cười tươi tắn trộm mất lực chú ý, tâm tình của anh cũng trở nên rất tốt, ý cười nơi khóe miệng làm sao cũng không lau đi được.
Ngày qua ngày cũng không có gì khác biệt, lật đi lật lại cũng không có chuyện gì mới, nhưng những người có tình ở cùng với nhau, làm cái gì cũng là thoải mái nhất.
Cuộc sống của Trần Yên Thực và Tạ Cảnh Thâm quả đúng như xưng tụng mỡ trong mật, lúc Tiết An An nói chuyện điện thoại với Trần Yên Thực có thể cảm nhận được tâm tình của cô ấy muốn bay lên.
Trần Yên Thực sung sướng, cô làm bạn bè cũng vui vẻ.
Nhưng mà gần đây Trần Yên Thực đã có chút chuyện không mấy vui vẻ, bụng đã gần đến tháng thứ năm, bụng đã lộ rõ, ngực cũng căng lên, cái mông cũng lớn hơn một chút, một người theo phong cách nữ tính, ước chừng không thể chịu nổi trạng thái của bản thân bây giờ.
Thực ra Trần Yên Thực coi như tốt lắm rồi, dáng người biến dạng không quá nhiều, bụng cũng không được xem là quá lớn, cô cao 165cm, hiện thời béo hơn một chút, nhìn rất gợi cảm, Tạ Cảnh Thâm rất thích, mặc dù mông lớn hơn nhưng không cũng quá lớn, huống chi mỗi người phụ nữ có thai đều phải như vậy, xương chậu quá nhỏ sẽ bất lợi cho sinh sản.
Nhưng dáng người lúc trước của cô là dáng nào chứ, cô thích dáng người mảnh khảnh, tuy rằng bình thường ăn không ít, nhưng cô ăn hoài không mập, nhưng ngay cả như vậy, sau bữa tối cô cũng tuyệt không dính tới đồ ăn vặt, cô luôn giữ vóc người này, mặc quần áo gì cũng đẹp mắt.
Mà hiện giờ, dáng người này, quả thực cô không đành lòng nhìn thẳng, vì cục cưng, cô cũng không còn cách nào khác, quá lắm thì ít nhìn mình đi vài lần là được, nhưng Tạ Tịnh Nghiêu vừa mới nói cho cô biết, anh hai của em ấy ở trường học rất là trêu hoa ghẹo nguyệt, nhất thời Trần Yên Thực cảm giác nguy cơ tăng lên rất nhiều.
————-
Tạ Tịnh Nghiêu đi học, vốn là hệ nghệ thuật của đại học H, và bộ y học không cùng một khu, nhưng vì có đứa bạn háo sắc cực kì thần thông quảng đại biết được bộ y học có một thầy giáo mới tới cực kì đẹp trai, nên đương nhiên là phải vây xem rồi.
Tạ Tịnh Nghiêu và mấy người bạn cùng phòng ngủ đã đi từ sớm, vì muốn xem soái ca, tất nhiên là phải đi sớm chiếm chỗ ngồi rồi.
Cho nên nói, lúc Tạ Cảnh Thâm vừa vào phòng học đã nhìn thấy Tạ Tịnh Nghiêu, sau đó lựa chọn không thèm nhìn cô một tí nào.
Lúc Tạ Tịnh Nghiêu nhìn thấy anh hai nhà mình, cũng là một mặt thất vọng, còn tưởng sẽ gặp một đại soái ca chứ, kết quả lại là gương mặt cô đã nhìn hai mươi mấy năm trời, đừng vội đùa người ta vậy chứ!
Tuy rằng Tạ Cảnh Thâm rất đẹp trai, hơn nữa Tạ Cảnh Thâm đang ở tuổi kia, quanh thân có một loại khí chất không phải những nam sinh cùng tuổi Tạ Tịnh Nghiêu có thể so được, vấn đề là! Đó là anh hai nhà mình thì lỗ quá lỗ quá lỗ quá quá luôn!
Tạ Tịnh Nghiêu buồn bã ỉu xìu gục xuống bàn tính ngủ một giấc, dù sao cô cũng không chọn môn này, lúc Tạ Cảnh Thâm điểm danh cũng điểm không đến đầu cô.
Quả thật Tạ Cảnh Thâm cũng không tính làm khó dễ gì cho cô, như những buổi lên lớp bình thường, mở sổ ra điểm danh, điểm danh xong thì bắt đầu lên lớp.
Tạ Tịnh Nghiêu ngủ trên bàn, híp mắt nhìn bộ dáng nghiêm trang của anh hai nhà mình, ngáp một cái, ngủ!
Kỳ thực vốn có thể bình an vô sự mà qua được tiết học này, có điều khi Tạ Tịnh Nghiêu ngủ có cái bệnh là thích nói mớ.
Cả lớp im lặng khi nghe câu “Đừng nhúc nhích, đây là chân gà của tớ”, bạn cùng phòng của Tạ Tịnh Nghiêu cũng có chút xấu hổ gọi cô dậy, Tạ Tịnh Nghiêu ngủ mơ mơ màng màng, híp mắt nhìn nhìn bạn cùng phòng: “Làm gì thế?”
Ngón tay Tạ Cảnh Thâm gõ gõ lên bàn giáo viên: “Tạ Tịnh Nghiêu, trả lời vấn đề vừa nãy một chút đi.”
Tạ Tịnh Nghiêu tỉnh táo trong chốc lát, lập tức chiến đấu, thân mình thẳng tắp, đời này của cô sợ nhất là trả lời vấn đề, nếu không thành tích với hóa kém, cô cũng không chọn con đường nghệ thuật đầy chông gai này đâu!
Tạ Tịnh Nghiêu làm việc xấu như thế, đương nhiên không thể đội trời chung với anh hai nhà mình.
Tạ Cảnh Thâm bảo hộ cho chị dâu kĩ như vậy, không chịu cho cô tới gần, đủ để thấy được địa vị của chị dâu trong lòng Tạ Cảnh Thâm rất cao, hừ hừ, được lắm, em, Tạ Tịnh Nghiêu trị không được anh, thì chắc chắn có người trị được anh.
Tạ Tịnh Nghiêu cáo trạng với Trần Yên Thực khi đi dạy thì táo bạo như thế nào, sinh viên nữ nhiều như thế nào, bạn cùng phòng đối với Tạ Cảnh Thâm háo sắc ra sao, thuận tiện không cẩn thận để lộ số điện thoại của anh hai nhà mình ra.
Trần Yên Thực cầm từ nhà Thẩm lệ về một cái đĩa CD về yoga, lúc đó cô đang luyện yoga dành cho phụ nữ có thai trong phòng khách, Tạ Cảnh Thâm thì đang nấu bữa tối.
Bỗng nhiên chuông điện thoại di động của Tạ Cảnh Thâm vang lên, Tạ Cảnh Thâm rửa tay, nhận điện thoại.
“Ừ, là tôi.”
“À, tôi biết rồi.”
“Ngày mai? Có chuyện gì à?”
“Ngại quá, ngày mai không có thời gian, chị có thể chuẩn bị câu hỏi cho kĩ, lần lên lớp sau tôi sẽ giải đáp cho chị.”
“Ừ, hẹn gặp lại.”
Tạ Cảnh Thâm gằn từng tiếng rất chính trực, nào có nhu hòa như trước mặt Trần Yên Thực chứ.
Trần Yên Thực nghe anh nói lên lớp, bỗng nhiên nổi lên suy nghĩ, liên tưởng đến lời Tạ Tịnh Nghiêu nói lúc trước, đương nhiên cô không thể tưởng tượng được Tạ Cảnh Thâm táo bạo là như thế nào.
“Ai vậy?”
“Sinh viên.”
Cô như có như không đăm chiêu nhìn Tạ Cảnh Thâm đặt di động xuống rồi quay về phòng bếp, cô cũng đứng lên đi qua, ôm lấy anh từ sau lưng, giống một cô bé cọ cọ lưng anh: “Sinh viên nam hay sinh viên nữ?”
Tạ Cảnh Thâm rất thích cô chủ động thân mật, nghe câu hỏi của cô, anh trả lời thật theo bản năng, sau đó đột nhiên cảm thấy không đúng, đây là… Ghen à? Vậy anh có nên nói thật không? Cô nghĩ nhiều thì làm sao bây giờ?
Mà có lẽ là Tạ Cảnh Thâm trời sinh không nói dối được, im lặng khiến Trần Yên Thực không vui, cô nhéo nhéo eo Tạ Cảnh Thâm, bày ra bộ dáng tàn bạo: “Nói thật!”
Ở nhà, Tạ Cảnh Thâm vốn mặc ít, Trần Yên Thực trực tiếp nhéo vào thịt của anh, thịt ở bên hông rất yếu ớt, Trần Yên Thực lại dùng lực, đúng là anh hơi đau, có điều đau đớn này vẫn chưa đủ để anh nhíu mày, anh chỉ cảm thấy người trước mắt như một con mèo nhỏ đang xù lông, đáng yêu hết sức.
Anh xoay người, giơ hai tay, để Trần Yên Thực dựa vào lòng anh, mới mở miệng mang ý đùa: “Học sinh nữ.”
“Đẹp không?”
Tạ Cảnh Thâm suy nghĩ một chút, mỗi lần lên lớp anh đều điểm danh, đối với tên trên sổ thì cực kì quen, nhưng ứng tên với người đó thì không nhớ được: “Không rõ lắm, không biết cô ta trông như thế nào.”
Trần Yên Thực lầu bầu vài tiếng, đá anh một cước, xoay người ra khỏi phòng bếp, nào biết di động Tạ Cảnh Thâm lại vang lên nữa, Trần Yên Thực quay đầu nhìn anh, Tạ Cảnh Thâm bất đắc dĩ, lại rửa tay, đến phòng khách nhận điện thoại, quá trình luôn nhận được ánh mắt tức giận của Trần Yên Thực.
Anh cúp điện thoại, đi đến bên người Trần Yên Thực: “Ở trên lớp anh không hề để lộ phương thức liên lạc, anh cũng không biết vì sao nữa.”
Trần Yên Thực bị anh ôm trong lòng nhin không được đấm đá anh: “Sinh viên nữ của anh trẻ tuổi xinh đẹp hơn em, vóc người cũng đẹp hơn em.”
“Nói cái gì vậy, trẻ tuổi thì đúng, nhưng mà xinh đẹp thì chưa chắc, vợ anh là đẹp nhất.”
Trần Yên Thực không bỏ qua: “Anh chê em già cơ à.”
“Gìa đâu mà già, em già anh không già à, hả?”
“Hừ hừ, đàn ông 31 đào hoa, em với anh không giống nhau.”
Tạ Cảnh Thâm nhấc cô lên bằng mình, chân Trần Yên Thực quàng qua eo Tạ Cảnh Thâm, Tạ Cảnh Thâm đặt cô lên tường, phần bụng lồi ra của cô vừa vặn đặt ở bụng anh, anh hôn cô: “Lúc nào em cũng là đóa hoa, còn anh chính là bãi phân trâu của em.”
Trần Yên Thực ra vẻ như vậy, nhưng trong lòng lại rất sung sướng: “Ghê quá đi, anh có thể so sánh dễ nghe hơn được không?”
Tạ Cảnh Thâm nắm lấy cằm cô, tiếp tục hôn lên môi: “Không được, trình độ của chồng em chỉ thấp vậy thôi.”
Trần Yên Thực bị anh hôn đến trời xoay đất chuyển, trong lúc nhất thời đã quên mât phải nói gì, hai người dính lấy nhau hôn một hồi lâu.
Tay Tạ Cảnh Thâm kìm lòng không đậu theo vạt áo của cô trượt vào, cảm thán làn da mịn màng của cô, lưu lại trên bụng cô một lát, tiếp tục trườn lên trên.
Trong lúc nhất thời nhiệt độ không khí giữa hai người đột nhiên tăng cao.
Tạ Cảnh Thâm xoa chỗ này bóp chỗ kia, yêu thích không nỡ buông tay, toàn thân Trần Yên Thực đều tựa vào người anh, đành mặc quân làm càn.
Có điều phần bụng lồi ra của cô luôn nhắc nhở Tạ Cảnh Thâm không thể đi quá, nên rốt cuộc Tạ Cảnh Thâm vẫn buông cô ra, Trần Yên Thực tựa vào bả vai của của anh bình phục lại hô hấp, lúc này lý trí mới dần dần quay về, chợt cô cảm nhận bàn tay anh luôn để trong áo cô, không hề được lấy ra, vất vả lắm cô mới khôi phục lại thần sắc tự nhiên lại đỏ lên hoàn toàn.
Vừa mới bị ăn hiếp xong, giọng điệu của Trần Yên Thực cũng không mạnh mẽ nỗi, mềm yếu gọi: “Tạ Cảnh Thâm!” ý của cô là anh mau lấy tay ra, kết quả anh lại ác ý nhéo nhéo một cái.
Cô gọi một tiếng ‘Tạ Cảnh Thâm’ đúng là quá dễ nghe, Tạ Cảnh Thâm cảm thấy sau lưng mình tê tê dại dại, một tay anh kéo mông của cô, không khỏi đè cô trước thân mình, dỗ cô: “Gọi lại một tiếng đi.”
Trần Yên Thực không được tự nhiên xoay vặn lung tung: “Anh buông ra đi.”
Tạ Cảnh Thâm có chút nhịn không được, cúi đầu gọi một tiếng: “Trần Yên.” Giọng nói của anh lúc này trầm khàn, rất gợi cảm.
Rõ ràng Trần Yên Thực có thể cảm giác bộ vị nào đó của cơ thể anh thay đổi, dù sao cô cũng không phải là một cô bé, tri thức giữa hai người thì cô biết mà.
Giờ phút này cô cảm thấy rất mơ hồ, sau đó làm một động tác kịch liệt, không hề suy nghĩ quát lên: “Anh không nấu cơm nữa sao? Đồ ăn sắp cháy kìa, em đói bụng đói lắm đó!”
Tạ Cảnh Thâm bị cô biến thành dở khóc dở cười, buông cô ra: “Sắp ăn được rồi.”
Trần Yên Thực không để ý tới anh, sửa sang lại quần áo của mình một chút, dường như không có việc gì đi đến trước đệm tập yoga, tiếp tục luyện yoga, xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tạ Cảnh Thâm càng cảm thấy bản thân thật là khổ mà, anh cũng không tính làm gì cô cả, nhưng mà ăn thịt không được, anh nghe chút vị thịt cũng được rồi mà. Lúc trước không biết tâm ý của cô, anh cũng không dám làm loạn, rất sợ dọa cô chạy mất, bây giờ hai người cũng xem như tâm đầu ý hợp, anh cũng to gan hơn một tí, nhưng mà, cô phản ứng kịch liệt như vậy, khiến Tạ Cảnh Thâm cảm thấy tính ~ phúc sau này của mình còn cách rất xa rất xa.
Trần Yên Thực bình tĩnh như thường chỉ là giả vờ mà thôi, giờ phút này cô chẳng có tâm trạng gì mà tập yoga nữa, đợi Tạ Cảnh Thâm vào phòng bếp, không thấy bóng dáng đâu nữa, động tác tập của cô cũng lười hẳn đi.
Trong đầu đột nhiên nhớ lúc trước còn ở nhà họ Trần, mẹ Trần có nói với cô, nói cái gì nhỉ, hình như là nói Tạ Cảnh Thâm đang tuổi tinh lực tràn đầy, còn nói cái gì mà đàn ông nghẹn quá sẽ ra bên ngoài, hiện giờ cô đang mang thai, càng là thời kì hoàng kim của bọn tiểu tam bên ngoài.
Trần Yên Thực hơi đỏ mặt, tuy rằng cô rất tin tưởng Tạ Cảnh Thâm, nhưng mà, cô nghĩ đến tình thế hết sức căng thẳng vừa nãy, lại nghĩ đến Tạ Cảnh Thâm ở với cô lâu như vậy mà vẫn không cùng cô lần nào, cứ nghẹn như thế, có phải là không tốt lắm đúng không, có khi nào cơ thể bị nghẹn thành bệnh luôn không?
Đại khái đúng là không tốt lắm nhỉ.
Trần Yên Thực mặt hồng hồng, cùng lắm thì… Cô hiến thân là được thôi >_<.
Lúc Tạ Cảnh Thâm bưng thức ăn ra, Trần Yên Thực vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không hề bận tâm đến động tĩnh chung quanh, Tạ Cảnh Thâm thấy kỳ quái, nhìn cô một cái, lúc này mới phát hiện mặt cô đỏ quá, anh đi qua, chạm vào mặt cô, nóng quá, đây là…
Nghĩ đến cái gì thế hả?
Lúc này Trần Yên Thực mới phát hiện ra anh, nhìn anh một cái, muốn nói mà thôi, Tạ Cảnh Thâm không hiểu, đây là… Sao lại thế này?
Đợi dùng cơm tối xong, hai người tắm rửa sạch sẽ trèo lên giường, Trần Yên Thực đẩy đẩy Tạ Cảnh Thâm: “Tắt đèn đi anh.”
Tạ Cảnh Thâm vẫn chưa nhận ra điều dị thường, chỉ cảm thấy Trần Yên Thực là lạ, nhưng không thể nói được lạ chỗ nào.
Anh tắt đèn, vẫn như bình thường ôm lấy Trần Yên Thực đi ngủ, Trần Yên Thực lại xoay người, đối mặt với anh, sờ soạng trong bóng đêm, nhắm chuẩn xác môi của anh, hôn lên.
Bây giờ đến lượt Tạ Cảnh Thâm ngớ người rồi.
Đây là lần đầu tiên Trần Yên Thực làm loại chuyện này, chỉ biết ngậm lấy đôi môi anh, cũng không biết nên tiếp tục như thế nào, cô đẩy Tạ Cảnh Thâm một cái: “Kế tiếp làm sao?”
Tạ Cảnh Thâm bế cô đặt lên người mình: “Em muốn làm gì?”
Trần Yên Thực tiếp tục hôn môi anh: “Anh không biết em muốn làm gì sao?”
Đáy lòng Tạ Cảnh Thâm không ngừng suy đoán, tay vuốt ve tóc của Trần Yên Thực cũng phải cố gắng kiềm chế lắm mới không run rẩy: “Trần Yên, em đã nghĩ kĩ chưa?”
“Dạ rồi.”
Vừa nãy Tạ Cảnh Thâm còn lo lắng cho tính phúc của mình, nào biết bây giờ, tính ~ phúc lại đến rất đột ngột! Dường như anh chẳng có lý do gì để từ chối cả.
Cục cưng trong bụng đã dần dần ổn định, có thể ngẫu nhiên sinh hoạt chuyện ~ vợ chồng, huống chi, là do cô tự mình đưa đến bên miệng anh, mà anh thì, không từ chối nổi hấp dẫn này.
Tạ Cảnh Thâm nhẹ nhàng in một nụ hôn lên trán cô: “Anh sẽ chú ý, không thoải mái thì phải nói liền, nghe không.”
“Dạ.”
Giờ phút này anh không thể suy nghĩ gì khác, đầu óc cũng hơi choáng váng, bị vận tốt làm cho xây xẩm.
Anh chuyển người lại, đổi thành Trần Yên Thực ở dưới, anh không dám đè nặng lên cô, dù sao bụng của cô cũng không tính là nhỏ.
Ánh mắt Tạ Cảnh Thâm và Trần Yên Thực giằng co trong bóng đêm, tuy đã xác định mục tiêu nhưng anh hơi lung túng không biết bắt đầu như thế nào.
Không lẽ, tiếp tục hôn môi? Tạ Cảnh Thâm tiếp tục hôn, tay vẫn không ngừng hoạt động, chờ khi nụ hôn kết thúc thì quần áo của hai người đã hơi rối loạn.
Một nửa áo của Trần Yên Thực mở rộng, một lát nữa phát sinh chuyện, cô rất xấu hổ, may mà lúc này không mở đèn, bằng không, cô thật không biết nên tự xử thế nào.
Ánh mắt đen nhánh quen thuộc, Tạ Cảnh Thâm nhìn bóng dáng này, chỉ hận không thể nhìn rõ hơn một chút, đưa tay mở đèn bàn lên. =.=
Dưới ngọn đèn vàng nhu hòa, ngắm mỹ nhân dưới đèn vốn là một chuyện rất lãng mạn, nhưng đột nhiên Trần Yên Thực lại la hoảng lên, che mặt:
“Tắt đèn, Tạ Cảnh Thâm, anh tắt đèn đi mà.”
Đến trình độ này, Tạ Cảnh Thâm làm gì còn tâm trạng nghe cô nói, cởi áo ngủ của cô từng cúc từng cúc một, rất nhanh, Trần Yên Thực đã hoàn toàn để lộ mình trước mắt anh, anh dùng tay hất tay Trần Yên Thực ra, giữ một bên, Trần Yên Thực rất ấm ức, nhăn mũi muốn khóc, Tạ Cảnh Thâm lại cực kỳ yêu bộ dáng nhu nhu nhược nhược này của cô, khoảnh khắc này càng không thể tùy theo cô được.
Trần Yên Thực cũng chú ý đến lúc này Tạ Cảnh Thâm không đúng, cực kì im lặng, động tác gì cũng không làm, cô từ từ thả lỏng, nhìn thẳng vào anh, giờ phút này ánh mắt anh chuyên chú thâm trầm lạ thường, không thấy rõ cảm xúc gì, nhưng lại hình như cảm thấy điều gì trong mắt anh, như lốc xoáy cuốn lấy cô cùng anh lên lên xuống xuống.
“Trần Yên.” Cô phát hiện hình như cô yêu yêu lúc anh gọi tên cô khi động tình, khàn khàn, gợi cảm, dịu dàng, thâm tình, dường như đã đợi rất lâu rất lâu rồi, cuối cùng cũng có thể ôm được cô, thời khắc như thế này, cô bỗng thấy hơi chua xót.
Cô đưa tay khẽ vén tóc anh, những cố kị thẹn thùng đều bị vứt sau đầu, cô nhẹ nhàng đáp lại anh: “Tạ Cảnh Thâm.”
Vì yêu mà nên, cùng mây mưa với người mình yêu, tất nhiên tư vị này tuyệt đến mức không thể tả nỗi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!