Nỗi nhớ khắc sâu - Chương 37 + 38 + 39 + 40
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
94


Nỗi nhớ khắc sâu


Chương 37 + 38 + 39 + 40


Ngày hôm sau về khá gấp, vì buổi sáng đột nhiên Khương Hiểu Hiểu bị nôn mửa, đau bụng, không thể không vội vàng quay về.

Sức khỏe Khương Hiểu Hiểu bình thường không tốt lắm, bệnh nặng bệnh nhẹ không ngừng, tình trạng này cũng không phải là lần đầu tiên.

Thẩm Lệ xin lỗi cô, vì bọn họ không thể không kết thúc chuyến hành trình sớm hơn dự kiến.

“Chị khách khí quá, Hiểu Hiểu bị bệnh ai lại có tâm trạng chạy đi chơi chứ, mau đến bệnh viện mới là việc chính.”

Chỉ là Khương Hiểu Hiểu nằm bệnh viện mấy ngày, tình huống vẫn như cũ không chút chuyển biến tốt đẹp nào.

Từ sau khi Trần Yên Thực kết hôn với Tạ Cảnh Thâm, cô luôn thân thiết với Thẩm Lệ, Khương Hiểu Hiểu cũng rất thích gần gũi cô, cho nên Khương Hiểu Hiểu bị bệnh đương nhiên Trần Yên Thực cũng lo lắng, cực kì siêng đến bệnh viện. Thẩm Lệ nghỉ ngơi ít đã nhiều ngày, cả người gầy đi không ít, Trần Yên Thực có ý muốn Thẩm Lệ về nghỉ ngơi, cô có thể giúp chị trông nom Khương Hiểu Hiểu một lát, nhưng mà làm sao Thẩm Lệ dám phiền đến cô, cô đang mang thai, chính cô còn cần người chăm sóc sao có thể phiền cô được đây? Vậy nên ngược lại Thẩm Lệ bảo cô về đi, không muốn cô đến bệnh viện nữa.

Trần Yên Thực đồng ý, Thẩm Lệ hết lòng chăm sóc Khương Hiểu Hiểu, dường như cô ở đó cũng không giúp được gì, có thể còn phiền đến Thẩm Lệ.

Có điều Thẩm Lệ bên này thì mất ăn mất ngủ, chồng chị Khương Hoa lại chỉ xuất hiện vài lần ít ỏi, lúc trước Trần Yên Thực đến đều bắt gặp Khương Hoa đang vội vàng rời khỏi bệnh viện. Đương nhiên chuyện nhà của người khác, cô không tiện hỏi lắm.

Tuy rằng cô quay lại cuộc sống ngốc ở nhà, nhưng mỗi lần Tạ Cảnh Thâm về đều sẽ kể cho cô nghe tình hình của Khương Hiểu Hiểu một chút, để cô khỏi lo lắng.

Đương nhiên Trần Yên Thực cảm thấy anh nói hay không cũng như nhau cả, vì tình hình của Khương Hiểu Hiểu trước sau như một, mỗi ngày đều không thấy có gì tiến triển.

Trần Yên Thực đấm anh một cái, ảo não nói: “Bệnh viện các anh đều là lang băm hết rồi sao?”

Tạ Cảnh Thâm khẽ cười nói: “Em không thể nói vậy được, đối với một bác sĩ như anh mà nói, không thể vơ đũa cả nắm được, về phần kết quả, có tốt có xấu, nhưng em không thể phủ nhận có rất nhiều người nhờ họ mà bệnh tình chuyển biến tốt đẹp, anh biết em đang sốt ruột, nhưng em không thể phủ định toàn bộ thành quả lao động của bác sĩ được.”

“Cá mè một lứa.”

Tạ Cảnh Thâm cố ý thở dài: “Em nói như vậy thật khiến anh đau lòng.”

Trần Yên Thực bị anh lấy lòng “Vậy anh nói đi, hẳn là Hiểu Hiểu không bị bệnh nặng, đau bụng thì có thể nghiêm trọng tới mức nào chứ?”

“Khó nói.”

“Vậy chị Thẩm vẫn ổn chứ?”

“Em hi vọng anh nói như thế nào?”

“Aiz” Trần Yên Thực thở dài, “Chắc chắn chị ấy không dễ chịu đâu, chị ấy lo cho Hiểu Hiểu như vậy, Hiểu Hiểu bị bệnh có lẽ chị còn khó chịu hơn cả Hiểu Hiểu.”

“Thói thường của con người.”

“Tạ Cảnh Thâm, anh thật không có cách gì sao?”

“Trần Yên, sao em như con nít thế, em cho bác sĩ là vạn năng à? Anh không phải là bác sĩ khoa tiêu hóa, đối với bệnh ở hệ tiêu hóa thì bó tay chịu trói.”

Trần Yên Thực nhíu nhíu mày: “Hừ, em con nít đấy thì thế nào? Ai bảo anh không thích còn cưới em làm chi

… Được rồi, suy nghĩ của phụ nữ có thai bạn đừng suy đoán nữa…

“Sao lại không thích, dù em có thế nào đi nữa anh vẫn thích, sao? Mặt đã béo rồi mà còn thối mặt ra, khó coi lắm đấy.” Tạ Cảnh Thâm nhéo nhéo mặt cô, “Ồ, không sờ không biết, vừa sờ đã giật mình.”

A a a a! Trần Yên Thực đạp cho anh một đạp, tức giận xoay người muốn đi, Tạ Cảnh Thâm giữ chặt ôm cô vào ngực: “Tính tình càng lúc càng lớn, em còn không biết sao, dù bộ dáng em thế nào đi nữa, trong mắt anh em là đẹp nhất.”

Hừ hừ ~ cút đi…

Thời tiết ngày càng ấm áp, Trần Yên Thực ngoại trừ ngủ và đọc sách ở ngoài, thì đó là tiếp tục nghiên cứu bếp núc.

Cô rất muốn làm cho Tạ Cảnh Thâm một bữa cơm, bình thường đều do Tạ Cảnh Thâm nấu, cô chỉ cần ăn là được rồi, nhưng cô cũng muốn anh được thoải mái một chút, cho cô tự kỉ chút, ăn cơm cô nấu, chắc anh vui lắm.

Nhưng mà, hình như trong nhà hết muối rồi, lúc này là buổi chiều, có lẽ siêu thị không đông lắm, nghĩ nghĩ, cô quyết định ra ngoài một chuyến, nào biết vừa mở cửa, đã nghe thấy đối diện phát ra tiếng tranh cãi.

Giọng Khương Hoa khá nhỏ, người không bình tĩnh là Thẩm Lệ.

Trần Yên Thực đi ra ngoài cũng không phải, mà đóng cửa lại thì cô hơi hiếu kì. Dù sao ấn tượng của cô về Khương Hoa luôn rất tốt, cảm thấy là một người có phong độ, hơn nữa Thẩm Lệ là một người khá tốt hay giúp đỡ mọi người, ít khi tranh cãi với người khác, huống chi cô vẫn cảm thấy tình cảm giữa vợ chồng Thẩm Lệ rất tốt, chẳng qua, bây giờ xem ra, hình như không phải như thế.

Đương nhiên nghe lén người khác nói chuyện chẳng phải chuyện tốt lành gì, nhưng rõ ràng hai người tranh cãi cho thấy là về chuyện của Khương Hiểu Hiểu, tất nhiên Trần Yên Thực không quang minh chính đại đứng ở góc tường nghe hết.

Nghe ý kia, hình như là Khương Hoa muốn có thêm một đứa con nữa, mà Thẩm Lệ không đồng ý, không khống chế được mà gào lên đời này chị chỉ có một đứa con là Hiểu Hiểu mà thôi, sau đó Khương Hoa nói gì đó Trần Yên Thực không nghe rõ, chỉ nghe thấy Thẩm Lệ càng không khống chế được tiếng nói: “Hiểu Hiểu không sao cả, con bé đã khá rồi.”

Lúc này giọng nói của Khương Hoa mới lớn hơn một ít: “Em biết anh không có ý này mà, đương nhiên anh cũng hi vọng Hiểu Hiểu sẽ khỏe lên mà.”

Thẩm Lệ lạnh giọng hơn, mở miệng cũng có chút khắc nghiệt: “Anh nghĩ thế nào sao tôi biết được, anh đã muốn sinh thêm một đứa nữa, vậy chúng ta ly hôn đi, anh tìm người khác mà sinh.”

Sau đó Thẩm Lệ mang theo bao lớn bao nhỏ nặng nề đi xuống lầu, chị đã quên việc có thang máy ở đây.

Khương Hoa chạy phía sau gọi một tiếng Thẩm Lệ, có lẽ chỉ còn nhìn thấy bóng lưng của chị, lúc này mới không còn tiếng gì nữa.

Tâm tình Trần Yên Thực hơi có chút phức tạp, có điều phụ nữ thường xử lý theo cảm tính, huống chi phụ nữ trong thời gian mang thai càng có mẫu tính (thiên tính của người mẹ), đương nhiên cô bất bình thay Khương Hiểu Hiểu và Thẩm Lệ, cảm thấy bình thường Khương Hoa chỉ ra vẻ đạo mạo.

Tạ Cảnh Thâm về nhà, cô kể anh nghe chuyện cô nghe được, đương nhiên bỏ thêm không ít ý kiến chủ quan, cứ trách Khương Hoa mãi.

Tạ Cảnh Thâm yên lặng nghe cô nói xong, lúc này mới nâng mặt cô lên, nghiêm túc đánh giá: “Mang thai cũng khiến người ta đần đi sao?”

Lòng Trần Yên Thực tràn đầy phẫn uất, kết quả anh cũng chỉ phán một câu bâng quơ vậy thôi, hừ.

“Trần Yên, đầu tiên là anh không đồng ý việc em nghe lén người khác nói chuyện, đây là riêng tư của người khác, em phải tôn trọng.”

“Em…” Trần Yên Thực cũng biết quả thật bản thân không tốt, nhưng theo bản năng muốn phản bác, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của Tạ Cảnh Thâm, mới bĩu môi, trước mặt anh, cô không ngại nhận sai, vì thế gật đầu, “Đã biết.”

“Tiếp nữa, đây là chuyện nhà người ta, không tới phiên em giận dỗi, chuyện bất bình trên đời nhiều lắm, em cũng tức giận thay? Còn tự chọc mình tức giận, gieo nhân gì gặt quả ấy, tự bản thân lựa chọn đương nhiên bản thân phải tự gánh vác hậu quả, em chỉ là người ngoài, tuy rằng em với vợ anh Khương là bạn bè, nhưng chuyện này chị ấy không nói với em, em vẫn nên làm bộ như không biết, cũng đừng nói với người khác đó.”

Nhưng Trần Yên Thực vẫn luôn là người thích che chở người khác, bạn bè bị ăn hiếp, tất nhiên là cô không vui. Nhưng lần này cô vẫn gật đầu, quả thật cô đuối lý, nhỏ giọng giải thích: “Em chỉ muốn biết suy nghĩ của anh thôi, hơn nữa Hiểu Hiểu nằm trong bệnh viện, ba con bé cũng chưa đến trông mấy lần, lại còn nói này nọ, nên em giận thôi, nếu bạn anh xảy ra chuyện, anh có thể không có cảm giác gì hay không?”

Tạ Cảnh Thâm cười khẽ, đương nhiên anh hiểu lo âu của cô, chỉ là việc này cô không xen vào cũng không quản được, cần gì phải khiến bản thân không vui.

Nói anh lạnh lùng cũng được, nhưng đối với người mình quan tâm lại càng lo cho suy nghĩ của họ, với Tạ Cảnh Thâm mà nói, Thẩm Lệ là bạn của Trần Yên Thực, Trần Yên Thực để ý, anh cũng sẽ thay cô để ý, quan trọng là cô có thể vui vẻ, nhưng việc này không phải là việc Trần Yên Thực có thể quản, sẽ chỉ làm cô càng phiền não hơn mà thôi, huống chi vốn là việc nhà của người khác, người khác đã không xin cô giúp đỡ, vậy cô không nên quản làm gì, giữa bạn bè với nhau, quản chuyện nhau quá nhiều thì quan hệ cũng sẽ nhạt đi, anh không muốn nhìn Trần Yên Thực mất đi người bạn Thẩm Lệ này, anh mong cô có thể kết thêm nhiều bạn, thông suốt phóng khoáng.

“Anh biết em lo cho chị Khương, nhưng không thể không chừng mực được, chị ấy không nói với em, tất nhiên là có lý do của chị ấy, có người không muốn phơi bày chuyện không thoải mái của mình cho người khác biết, bọn họ tình nguyện tự mình giải quyết, nếu là để người khác biết được, nói không chừng bọn họ sẽ cảm thấy lòng tự tôn bị tổn hại.”

“Em biết rồi.” Trần Yên Thực bổ nhào vào lòng anh, ôm lấy anh, cọ xát, “Đúng rồi, hôm nay Hiểu Hiểu có khỏe không?”

Anh nghĩ nghĩ vẫn là nói: “So với lúc trước thì ổn hơn rồi.”

“Hiểu Hiểu ngoan như vậy, sao lại nhiều bệnh quá, nhìn thôi cũng đau lòng.”

“Trong bệnh viện có rất nhiều đứa trẻ đáng thương, đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, em đừng suy nghĩ nhiều.”

Trần Yên Thực sờ sờ bụng mình, phụ nữ có thai tương đối nhạy cảm: “Anh thấy con mình cũng vậy à?”

“Không đâu, tiểu công chúa của chúng ta nhất định sẽ rất ngoan, sẽ không sinh bệnh khiến anh và em lo lắng đâu.”

Anh nói lời này không hề Logic, nhưng kì lạ là cô vẫn cảm thấy vui vẻ: “Vâng.”

Lúc Tạ Cảnh Thâm ở bệnh viện, mỗi ngày đều sẽ bớt chút thời gian đi gặp Khương Hiểu Hiểu thử, ngày hôm đó kiểm tra phòng, anh bảo bác sĩ phòng bệnh đi làm việc của mình, lúc này chỉ có Khương Hiểu Hiểu trong phòng bệnh, chỉ một mình cô bé, Thẩm Lệ cũng không ở đây.

Khương Hiểu Hiểu rất thích Tạ Cảnh Thâm, mấy cô bé thường thích chú, mấy ngày nay ngày nào Tạ Cảnh Thâm cũng đến xem con bé thử, tuy rằng ở không được bao lâu, nhưng cô bé cũng gần gũi với anh hơn.

“Mẹ cháu đâu?”

“Mẹ đi mua này nọ rồi.”

“Ừ, vậy chú cùng chờ mẹ về với cháu nhé.”

“Chú ơi, hôm nay chú không bận ạ?”

“Không bận lắm.”

“Vậy chú có thời gian ở với cháu rồi.”

“Uhm.”

“Chú ơi, chú nói xem khi nào cháu mới khỏe? Cháu không muốn mẹ khó chịu như vậy nữa.”

Những lời này khiến Tạ Cảnh Thâm hơi cảm động: “Thực ngoan, Hiểu Hiểu sẽ không sao đâu.”

Lúc trước thời gian Tạ Cảnh Thâm ở cùng với Khương Hiểu Hiểu khá ngắn ngủi, mà lúc đó cô bé vẫn trong trạng thái khỏe mạnh, sau khi cô bé nhập viện, tuy mỗi ngày anh đều ghé thăm, nhưng rốt cuộc cũng không ở được bao lâu, hôm nay đột nhiên tâm anh hơi động: “Hiểu Hiểu, nghe nói từ nhỏ cháu đã ít vận động phải không?”

“Đúng vậy, chạy bộ thôi cháu đã không thở nỗi rồi.”

“Hiểu Hiểu, chú với cháu chơi một trò chơi nhé?”

Khương Hiểu Hiểu nóng lòng muốn thử: “Được ạ.”

Sau khi Tạ Cảnh Thâm kiểm tra phòng thì lập tức tới đây, ống nghe bệnh luôn mang bên người, anh lấy xuống đưa cho Khương Hiểu Hiểu: “Cháu đội cái này lên đầu đi.”

Khương Hiểu Hiểu nghe lời đội lên, Tạ Cảnh Thâm cởi áo blouse ra, cầm một đầu khác để lên ngực của mình: “Có phải cháu nghe tiếng thùng thùng không?”

Khương Hiểu Hiểu gật đầu: “Dạ.”

“Đó là âm thanh của tim cháu đấy, chơi vui không?”

“Chơi vui không?.” Cô bé hiếu kì sờ sờ thứ trong tay.

“Bây giờ đổi lại chú nghe tim Hiểu Hiểu nhé.”

Khương Hiểu Hiểu ngoan ngoãn đưa ống nghe bệnh: “Chú, đây ạ.”

Sắc mặt Tạ Cảnh Thâm càng ngày càng nặng nề.
———–
Qua kiểm tra, kích thước tim Khương Hiểu Hiểu phình to một cách kỳ lạ, quả tim quá khổ với cơ thể cô bé, cuối cùng chẩn đoán chính xác là bệnh cơ tim phì đại, loại bệnh này là vì cơ tim dần dần không thể tự co lại được, trái tim không ngừng phình to ra, cuối cùng bệnh nhân không được bơm máu mà tử vong.

*Tác giả ghi là bệnh cơ tim Khuếch trương, mình tìm những tên có liên quan thì thấy có bệnh cơ tim phì đại, triệu chứng khá giống với bé Hiểu Hiểu, nhưng bệnh này đối với một số người thì không sao cả, chỉ cần chú ý giữ sức không hoạt động mạnh là được, một số khác thì có nguy cơ tử vong, nói chung là không thấy nghiêm trọng như tác giả viết nên mình cũng không chắc phải tên bệnh là cơ tim phì đại không nữa , bạn nào có học y thì bỏ qua chỗ này hộ mình nhé, hoặc bạn nào biết tên bệnh là gì thì giúp mình chỗ này nha, cảm ơn nhìu nhìu lắm 😀

Phương pháp trị liệu duy nhất được tiến hành lúc này là ghép tim.

Người trưởng thành ghép tim trong nước thì khá ổn, nhưng trẻ em thì vẫn còn nằm trong giai đoạn thăm dò, tuy rằng trong nước có đưa tin linh tinh, nhưng có ít tim khỏe mạnh, còn hoạt động. Huống chi bộ phận cấy ghép có thể hợp thể cực kì khan hiếm, trẻ em càng khó hơn, bao nhiêu người không đợi được thể thích hợp đã ra đi.

Hiện nay chỉ có thể dựa vào thuốc kích thích liều mạnh và thuốc cường tim để kéo dài sinh mệnh của cô bé mà thôi.

Khi Tạ Cảnh Thâm báo cho Trần Yên Thực biết, Trần Yên Thực cũng im lặng, cô đã sống lâu như vậy, không phải là chưa từng trải qua việc bên cạnh có người qua đời, nhưng những người đó, cô không qua lại nên có thể lạnh nhạt được, huống chi Khương Hiểu Hiểu còn nhỏ như vậy, đây là một đứa bé khiến người khác yêu thương, tương lai cô bé vẫn còn phía trước…

Chính họ cũng cảm thấy tàn nhẫn, chỉ sợ Thẩm Lệ càng không thể tiếp nhận được.

Tạ Cảnh Thâm bình tĩnh sờ sờ đầu của cô: “Vẫn còn hi vọng, lúc này Hiểu Hiểu vẫn chưa đến mức…” Câu nói kế tiếp chính anh cũng cảm thấy tàn nhẫn, nhưng Trần Yên Thực làm sao không hiểu.

“Chị Thẩm chị ấy…”

“Chị ấy lúc nào cũng canh ở bệnh viện, nửa bước cũng không chịu đi, anh nghĩ, em có thể đi gặp chị ấy, khuyên chị ấy một chút, vào thời gian này, đứa trẻ rất cần cha mẹ bên cạnh.”

“Dạ.”

Lúc Trần Yên Thực đến bệnh viện, Thẩm Lệ không chống đỡ nỗi, té xỉu, bây giờ đang nằm trong phòng bệnh.

Chị tỉnh lại nhìn thấy Trần Yên Thực, không nói câu nào, chỉ kéo tay cô, hình như sắp khóc.

Bây giờ trong lòng Trần Yên Thực khó chịu khôn nguôi, cô không biết an ủi người khác như thế nào, đành phải vỗ vỗ tay chị: “Vẫn còn hi vọng.”

Trong khoảnh khắc Thẩm Lệ biết tin chị chỉ thấy trời đất u ám không chút ánh sáng, đa số người mẹ đều mong mình là người bị bệnh, chứ không mong con mình phải chịu khổ.

Tuy rằng rất khó tiếp nhận, nhưng Thẩm Lệ cũng biết, vào lúc này chị không thể ngã xuống được, nghe xong lời Trần Yên Thực nói, chị cũng chỉ gật gật đầu.

“Anh Khương đâu?”

“Anh ấy, vẫn chưa biết.”

“Vì sao…” Trần Yên Thực lắp bắp kinh hãi, theo bản năng muốn hỏi cho rõ, nhưng nghĩ đến lời nghe được lúc trước, nghĩ đến mâu thuẫn của họ không phải chỉ một ngày hai ngày, lập tức ngừng hỏi, chỉ khuyên nhủ, “Dù sao anh Khương cũng là cha của Hiểu Hiểu, hơn nữa có anh ấy ở đây, chị cũng thoải mái hơn rất nhiều.”

“Anh ta biết thì có thể làm gì? Không có tim thích hợp, thì Hiểu Hiểu không thể sống được.”

Trần Yên Thực không nhịn được mà nói ra: “Em biết hai người có rất nhiều mâu thuẫn…” tiếp xúc với ánh mắt nghi ngờ của Thẩm Lệ, cô mới giải thích, “Em xin lỗi, lần trước hai người tranh cãi ở trước cửa, em nghe được. Có điều em vẫn muốn nói, vào thời điểm này người một nhà phải đồng tâm hiệp lúc, mâu thuẫn gì đều có thể để qua một bên, hơn nữa Hiểu Hiểu, hẳn là cũng rất muốn gặp ba nó.”

Thẩm Lệ cười khổ một tiếng: “Em nói rất đúng, việc này không thể lừa được.”

Trong chớp mắt phòng bệnh yên tĩnh, Thẩm Lệ mới mở miệng tiếp: “Thực ra anh ấy đối với Hiểu Hiểu cũng rất tốt, nhưng mà sức khỏe của Hiểu Hiểu không tốt, anh ấy luôn hi vọng có thêm một đứa con nữa, nhưng chị không đồng ý, nếu có thêm một đứa nhỏ nữa, chắc chắn đối xử với Hiểu Hiểu sẽ không còn chu đáo như thế nữa, con bé rất ngoan, nhưng lại lắm bệnh, chị không muốn con bé tủi thân.”

“Hiểu Hiểu, quả thật là đứa bé rất tốt.”

“Bởi vì chuyện này, bọn chị đã chiến tranh lạnh rất nhiều lần, cũng đã sớm bằng mặt không bằng lòng, đã lâu rồi bọn chị không cùng phòng, anh ấy nhịn đã lâu vậy rồi, chị nghĩ là, có thể anh ấy có người khác ở bên ngoài, nhưng chị chưa từng hỏi tới, tâm nguyện duy nhất của chị là Hiểu Hiểu có thể khỏe lên, nếu lần này Hiểu Hiểu không thể trụ vững được, chị cũng tính ly hôn.”

“Đừng nói lời không may, Hiểu Hiểu sẽ khá lên, Tạ Cảnh Thâm, anh ấy rất lợi hại, bệnh của ba em cũng là do anh ấy trị khỏi đó.”

“Chị biết, bác sĩ Tạ vừa thấy đã biết là người ổn trọng, khiến cho người khác dễ tin tưởng chú ấy, nhưng nếu không có trái tim thích hợp, không phải chú ấy cũng phải bó tay chịu trói à?”

“Chị đừng suy nghĩ nhiều, cố gắng đợi đến khi có tim thích hợp thôi chị.” Cách nói này cũng chỉ để người đó không quá tuyệt vọng mà thôi.

“À, đúng rồi, bây giờ là mấy giờ rồi?”

“Sắp năm giờ rồi.”

“Đã năm giờ, chị đi trông Hiểu Hiểu.” Nói xong đã muốn đứng lên.

“Hiểu Hiểu có y tá chăm sóc rồi, chị đừng rất lo lắng quá, sức khỏe của chị chính chị cũng phải chú ý một chút, em thấy chị gầy quá, đúng rồi,” Trần Yên Thực lấy lồng cơm mở ra, “Tay nghề em không tốt, nên mua ở ngoài, chị ăn một chút đi, vẫn còn nóng đấy, Tạ Cảnh Thâm nói mấy ngày nay chị ăn ít lắm.”

“Cảm ơn em.”

“Chị không cần phải khách khí với em vậy đâu.”

Bây giờ ngoại trừ chờ đợi ra thì không còn cách nào khác.

Sau khi Trần Yên Thực về lập tức gọi điện thoại cho ba Trần, ân cần thăm hỏi sức khỏe ba Trần một chút.

“Khỏe thật mà.”

“Ba bây giờ con không giám sát ba, mỗi ngày ba có chạy bộ không đấy >__>?”

“Đương nhiên là có, ba đã bao lớn rồi chứ, chút tự giác chẳng lẽ không có? Hơn nữa ba muốn nằm, mẹ con cũng sẽ kéo ba lên.”

“Vậy là tốt rồi, mẹ con có khỏe không?”

“Mẹ con sống dễ chịu lắm, con có muốn nói chuyện với bà ấy không.”

Ba Trần chuyển điện thoại cho mẹ Trần, mẹ Trần lo lắng một trận: “Trần Yên à, sao tự nhiên lại gọi điện về vậy? Xảy ra chuyện gì à? Cãi nhau rồi hả?”

Trần Yên Thực: … Mẹ, mẹ thật đúng là, không có việc gì thì không gọi điện thoại được à?

“Không sao, có bao giờ con cãi nhau với Tạ Cảnh Thâm đâu, tụi con ổn lắm.”

“Nói thật đi.”

“Lời thật, Tạ Cảnh Thâm người này hiền lắm, mẹ nên lo lắng xem con rể mẹ có bị con gái mẹ ăn hiếp hay không thì hơn.”

“Nói càn cái gì vậy? Tiểu Tạ là một người đàn ông, sao mà để mày ăn hiếp được?”

Hừ hừ ~ “Mẹ đừng không tin.”

“Mày đừng có quậy Tiểu Tạ đó, bây giờ mày đã sắp sáu tháng rồi, lo dưỡng đi, điềm đàm một chút, đừng có mà nhảy lên, chỉ làm người ta lo lắng.”

… Lúc nào cô cũng vâng lời ở nhà đó có được không vậy?

“Đúng rồi, Trần Yên à” mẹ Trần nhìn ba Trần một cái, cầm điện thoại di động đứng dậy đi xa chút, “Cuộc sống vợ chồng của hai đứa thế nào?”

… Lại nữa, đã từng lĩnh giáo qua, nên Trần Yên Thực lập tức hiểu ngay hàm nghĩa trong lời nói của mẹ Trần, hàm hàm hồ hồ nói: “Cũng được.”

Đôi mắt mẹ Trần sáng lên: “Nói đúng ra là đã sinh hoạt vợ chồng?”

Oa, Trần Yên Thực nâng trán: “Dạ.”

“Mấy lần?”

“Hai lần.”

“Tần suất này của hai đứa hơi… Thôi, không quan trọng, có là tốt rồi, Trần Yên nhớ đó, phải không ngừng cố gắng.”

Trần Yên Thực: … Mẹ, mẹ thật không lo cho cháu ngoại của mẹ sao?

Lại nói chuyện tào lao một lát mới cúp điện thoại.

Trần Yên Thực để điện thoại qua một bên, phải đi quậy Tạ Cảnh Thâm mới được: “Mẹ em nói anh sẽ không bị em ăn hiếp, em càng muốn ăn hiếp, anh có muốn phản kháng không?”

Tạ Cảnh Thâm nhíu mày: “Không phản kháng, đợi buổi tối anh nằm trên giường để cho em ăn hiếp nhé.”

… Mẹ nó đập bàn ~

Trần Yên Thực có đi bệnh viện vài lần, thấy quả thật trạng thái của Thẩm Lệ càng ngày càng tốt, cô cũng yên tâm không ít. Đồng thời cũng gặp qua Khương Hoa, anh ta đang nhẫn nại kể chuyện nhi đồng cho Khương Hiểu Hiểu nghe, xem bộ dáng Khương Hiểu Hiểu cũng rất vui vẻ, sắc mặt cũng tốt lên không ít.

Tuy Thẩm Lệ vẫn rất ít quan tâm đến Khương Hoa như cũ, nhưng trước mặt Khương Hiểu Hiểu vẫn thân thiết lắm.

Vì lúc trước Trần Yên Thực nghe hai người cãi nhau nên cô cũng không muốn gặp Khương Hoa, nhưng với tư cách là người ngoài thì nên khuyên hòa không khuyên cách, giữa vợ chồng thì có cái gì không thể nói với nhau được? Nhưng nếu theo như lời Thẩm Lệ, Khương Hoa thực sự ngoại tình, vậy thì mọi thứ sẽ thành một chuyện khác.

Bỗng nhiên Trần Yên Thực lại muốn biết, nếu Tạ Cảnh Thâm ngoại tình thì? Lúc trước cô yêu đương, lúc phát hiện đối phương bắt cá hai tay, cô lập tức chia tay, sạch sẽ lưu loát, xem đối phương như một con rận vậy, hận không thể dẹp bỏ sạch sẽ. Nhưng Tạ Cảnh Thâm thì thế nào? Tuy rằng lý trí nói với cô, gặp phải tình huống này, tuyệt đối phải quyết đoán chia tay, nhưng mà Tạ Cảnh Thâm, cô thật không tưởng tượng được anh đi quá giới hạn, lại nghĩ đến tình huống ngày đó ở khách sạn, cô có chút lâng lâng, hừ hừ ~

Mang thai trọn 24 tuần, bước vào tháng thứ bảy, thai đạp càng ngày càng thường xuyên, có đôi khi Trần Yên Thực đang trong mộng cũng bị cục cưng đá cho thức dậy, cô vừa dậy, Tạ Cảnh Thâm cũng theo dậy, sờ sờ bụng đã hiện khá rõ, trấn an cô: “Tiểu công chúa thật là ngày càng không ngoan, sao con cứ không ngoan vậy, không chịu để mẹ ngủ ngon một giấc.”

Tâm tình Trần Yên Thực đang lo lắng lập tức buông lỏng : “Em thấy bé thích động như vậy, nói không chừng là con trai đấy anh.”

“Vậy thì chưa chắc.”

“Aiz, em nói sao anh khác người quá vậy, trọng nữ khinh nam à?”

“Không phải nói con gái là áo bông tri kỉ của cha mẹ sao? Con gái bớt việc hơn con trai, em cũng không quá vất vả.”

Trần Yên Thực hừ hừ dựa vào lòng anh ngủ tiếp.

Không những đang ngủ bị cục cưng đá cho thức, chuột rút cũng càng ngày càng thường xuyên. Tạ Cảnh Thâm không thể không bổ sung thêm canxi trong thức ăn, đồng thời bồi bổ thêm chất sắt cho cô.

Cùng lúc đó, Trần Yên Thực cảm thấy nặng bụng càng ngày càng rõ rạng, khi đi trọng tâm nghiêng về phía trước, hay bị eo mỏi lưng đau, vì thế Tạ Cảnh Thâm mua một sợi dây nâng bụng cho cô, mỗi ngày đều giúp cô cố định lại, vừa giảm sức nặng của bụng, vừa đỡ được lưng.

Tuy rằng tháng càng lớn càng không tiện, trên cơ thể cũng chịu không ít đau khổ, nhưng mối liên hệ giữa mẹ và con luôn rất diệu kì, nghĩ đến hơn ba tháng sau là có thể nhìn thấy cục cưng, loại tâm tình nhảy nhót này hoàn toàn có thể triệt tiêu sự đau khổ khi mang thai, còn trong lòng Tạ Cảnh Thâm nhìn rất khó chịu, nghĩ về sau tuyệt đối không để cô sinh nữa.
——————–
Mỗi buổi sáng Trần Yên Thực đều bị Tạ Cảnh Thâm gọi dậy sớm, cô cố đỡ cái thai, bây giờ rất nặng nề, Tạ Cảnh Thâm cũng không kéo cô xuống nhà đi dạo nữa, chỉ để cô đi vài vòng trong phòng khách mà thôi.

Trần Yên Thực rất nghe lời anh, mở nhạc, một tay đỡ thắt lưng đi một vòng phòng khách, Tạ Cảnh Thâm thì ở trong phòng bếp làm bữa sáng, anh vừa bước ra khỏi phòng bếp là có thể nhìn thấy Trần Yên Thực nghiêm túc sải bước chân, tóc buộc đuôi ngựa tùy ý, lộ ra gương mặt hơi tròn trắng trong thuần khiết, trên có mấy dấu lấm tấm, anh nhìn thì cảm thấy thật đáng yêu, nhưng với Trần Yên Thực thì mỗi lần soi gương thì thấy mấy dấu ấy chỉ hận không thể lập tức tiêu diệt chúng đi.

Mang thai dần bước vào tháng thứ bảy, Trần Yên Thực lại béo thêm một chút, trên lưng, trên đùi, dường như mỗi lần ăn cô đều phải than oán một trận mới xong, nhưng miệng chưa bao giờ ngừng được =..=.

Tay kia của cô thì để trên bụng, nhẹ nhàng đặt lên, tựa như đang nói chuyện với cục cưng, cục cưng ngẫu nhiên cũng sẽ đáp lại cô, đá cô một cái, sau đó cô sẽ trưng gương mặt nhảy nhót nhìn về phía anh, cô đã quên mất lúc cô ngủ cục cưng đạp đạp khiến cô không ngủ được, đúng là cục cưng không ngoan, thời gian nghỉ ngơi luôn khác mẹ.

Anh cười cười, rất thỏa mãn, đồng thời lại có chút khó chịu, tuy rằng ban đêm anh ngủ cũng không ngon, nhưng trong lòng anh biết, khổ sở cô chịu nhiều hơn anh rất nhiều, thấy cô vì nằm nghiêng một bên mà cơ thể tê rần, lúc nâng bụng khó khăn xoay người lại, anh cảm thấy còn đau hơn cô.

Lúc ăn sáng, anh sẽ giúp cô xoa bóp em, giảm bớt chút đau nhức, vốn Trần Yên Thực rất sợ ngứa, nhưng giờ đã quen với đụng chạm của anh, một bên rất hưởng thụ mát xa của anh, một bên híp mắt hưởng thụ bữa sáng.

Bây giờ Tạ Cảnh Thâm lại càng không cho cô bước vào phòng bếp nửa bước, lúc trước không có anh ở nhà, cô còn có thể mang đồ ăn anh đã chuẩn bị sẵn đi hâm nóng lên ăn, bây giờ thế cũng không được, cô lại không muốn phiền người lớn trong nhà, anh dứt khoát thuê người giúp việc theo giờ, lúc anh không ở nhà thì để người đó nấu ăn giúp, thực đơn anh đã chuẩn bị sẵn, cục cưng lớn quá nhanh, dinh dưỡng cũng phải cân đối.

Tuy rằng Trần Yên Thực không quen có người xa lạ trong nhà, nhưng đã đến lúc này chính bản thân cô phải cẩn thận gấp đôi, nên không thể không nghe theo Tạ Cảnh Thâm.

Bây giờ cô ăn cơm xong thì nghỉ trưa, nghỉ ngơi cực kỳ quy luật, ngủ dậy kéo màn, nằm trên chiếc ghế Tạ Cảnh Thâm mua riêng cho cô, phơi nắng một lát, đọc ít sách, có đôi khi đọc một hồi lại ngủ thiếp đi mất.

Thường thường Tạ Cảnh Thâm về sớm, là có thể nhìn thấy sách bị vứt trên mặt đất, mà một tay cô che mắt, nghiêng đầu ngủ rất ngon.

Vừa đến chạng vạng, cẳng chân và chân của cô bị phồng lên rất nghiêm trọng, ấn ngón tay có thể thấy rõ vết lõm xuống, anh nâng chân cô lên, giúp máu lưu thông.

Trong thời gian mang thai không chỉ bất tiện về việc này, bây giờ cô tắm rửa một cái Tạ Cảnh Thâm cũng lo lắng đề phòng hơn nửa ngày, anh còn muốn đi vào tắm giúp cô nữa cơ, nhưng Trần Yên Thực sống chết không chịu, dáng người này chính bản thân cô còn không dám nhìn thẳng, vả lại bị anh nhìn sạch bách cô sẽ thẹn thùng đó, hụ hụ.

Đâu phải chỉ có hai người bọn họ, thân thể Trần Yên Thực ngày càng nặng nề, bà Tạ cũng hay gọi điện thoại sang hỏi thăm.

Ngày hôm đó vừa mới rửa mặt lên giường xong, TV đang phát, Trần Yên Thực đắp chăn ngồi trên giường ăn đồ ăn vặt, thì Tạ Cảnh Thâm nhận được điện thoại của bà Tạ.

Bà hỏi một vài tình huống của Trần Yên Thực theo thường lệ, vừa nhắc chuyện cũ, nhưng đều bị Tạ Cảnh Thâm trả lời cho có lệ.

Trần Yên Thực thì chuyên chú xem TV, không chú ý họ nói cái gì.

Tạ Cảnh Thâm cúp điện thoại, mới có chút bất đắc dĩ nói: “Mẹ nói em qua đó ở bằng không thì bà qua đây.”

Trong miệng Trần Yên Thực mới bỏ vào một miếng quà vặt, liên tục lắc đầu, cô không cần đâu mà.

Tạ Cảnh Thâm nghiêng đầu hôn cô: “Yên tâm, tạm thời chỉ ổn định mẹ mà thôi.”

Trần Yên Thực cũng hôn lại anh, khen ngợi: “Chồng giỏi.”

Qua qua lại lại, khiến Tạ Cảnh Thâm cảm thấy nóng lên, có điều bụng Trần Yên Thực đã như vậy, anh không dám hành động thiếu suy nghĩ, đành phải làm bộ nghiêm trang giữ Trần Yên Thực lại: “Xem tivi ngoan đi, đừng nhúc nhích.”

Trần Yên Thực cảm thấy kì lạ, quăng hạnh nhân vào miệng: “Uhm.”

Đúng lúc bộ phim có nữ diễn viên lần trước tham gia diễn xuất, Trần Yên Thực hỏi: “Bây giờ anh thấy cô ấy đẹp hơn hay là em đẹp hơn?”

Mắt Tạ Cảnh Thâm cũng không chớp: “Em.”

Trần Yên Thực liếc mắt nhìn anh: “Nói dối.”

“Anh chưa từng nói dối.”

“Ha ha.”

Tạ Cảnh Thâm bắt gặp ánh mắt khinh bỉ của cô, yên lặng nghĩ lại, về lần đầu tiên của bọn họ, anh chỉ che giấu một phần của sự thật mà thôi, ừ, không thể tính là nói dối được, vì thế chẳng biết xấu hổ trả lời: “Thật.”

Trần Yên Thực bỏ một viên hạnh nhân vào miệng anh: “Cô ta gầy như vậy, em thì béo như này, ai tin anh chứ?” Không chỉ thân thể, mặt cũng béo lên một vòng, đùa à.

“Béo lên một chút mới tốt, hơn nữa em đang mang thai, phải béo, nếu gầy thì khi sinh con sẽ rất cực.”

“Quá béo rồi.”

“Đâu nào, cân nặng em tăng trong phạm vi cho phép mà.”

Trần Yên Thực rầm rì: “Em vẫn không thích, sinh cục cưng xong em phải cố gắng quay lại vóc dáng trước khi.”

Tạ Cảnh Thâm im lặng, im lặng nhưng nhịn không được, bộ dáng nghiêm túc đưa tay sờ sờ khỏa trước ngực cô, vì đang mang thai mà cực kì ‘cuộn trào’: “Đừng, đến lúc đó chỗ này cũng giảm thì sao?”

Trần Yên Thực vừa bỏ thức ăn vào miệng, nhất thời quên luôn cả nhai, mặt thoáng đỏ lên, phản ứng một lát, rồi ra vẻ bình tĩnh vuốt ve tay anh, nhai nuốt thức ăn trong miệng rồi mới nói: “Lưu manh.”

Tạ Cảnh Thâm nhìn gò má hồng hồng dưới ánh đèn, trong lòng không kìm được rạo rực, tuy rằng bọn họ chỉ mới thực chiến tổng cộng có ba lần mà thôi, nhưng anh đã dùng ngôn ngữ để chơi đùa với vợ anh rất nhiều lần, sao da mặt của vợ vẫn mỏng như vậy chứ, uhm, có điều anh thích thế, vui vẻ nhích lại sát tai cô: “Béo chút mới tốt, ôm thoải mái, xúc cảm cũng tốt, lúc lần đầu tiên của chúng ta em gầy quá, sờ chỗ nào cũng chỉ có xương thôi, ngoại trừ chỗ này này, ” tay anh lại không biết sống chết phủ lên, rồi chuyển xuống chiếc mông tròn, “Còn ở đây nữa.”

Trần Yên Thực bắt lấy tay anh không cho anh lộn xộn nữa, xấu hổ trợn mắt nhìn anh, Tạ Cảnh Thâm vẫn tươi cười, nói ra lời khiến người ta tim đập mặt đỏ: “Anh còn không dám dùng sức nữa kìa, nhìn em yếu đuối như vậy…”

Trần Yên Thực che miệng của anh: “Anh có thể đừng nói nữa được không?”

Tạ Cảnh Thâm bắt lấy tay của cô, há mồm cắn cắn ngón tay cô, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, mặt cô đã hồng đến mức muốn nhỏ máu, hình ảnh này sao lại quyến rũ như vậy chứ… Đang suy nghĩ viễn vông?

Được rồi, cô thừa nhận cô đang nghĩ đến lần trước của bọn họ… . Như vậy như vậy…

Anh lại tiếp cận tai cô: “Sao mặt em đỏ vậy :3?”

Ngũ quan Trần Yên Thực nhăn lại một chỗ, làm mặt quỷ cho anh xem: “Anh quản được em à?” Dứt lời để đồ ăn vặt qua một bên, vỗ vỗ chăn, “Ngủ ngủ.”

Nhưng bịt kín chăn lại không đến vài phút, cô đã xoay người đối mặt với anh, tay nhỏ bé cởi áo ngủ của anh ra, nhẹ vuốt lên thân thể của anh, nghiêng đầu hôn lên xương quai xanh.

Tạ Cảnh Thâm bị động tác bất thình lình của cô làm cho giật mình một lát, sự vuốt ve của cô làm cho anh vừa hưởng thụ vừa tra tấn, lý trí nói cho anh biết phải ngăn cô lại, nhưng mặt tình cảm lại không ngừng cổ vũ cô hãy tiếp tục đi.

Trần Yên Thực nhéo nhéo cục thịt dư nổi lên của anh, men theo đường cong đi xuống, đánh một vòng trên bụng anh, tiếp tục muốn đi xuống lại bị Tạ Cảnh Thâm bắt được tay.

Giọng nói Tạ Cảnh Thâm hơi khàn khàn không vui: “Em học ở đâu?” ==

“Trong sách đó, trong tiểu thuyết trong truyện tranh nào cũng có.” Lần đầu tiên Trần Yên Thực chủ động như vậy, ý đồ không tốt đẹp gì, cũng may bóng tối che giấu quẫn bách giúp cô, hừ hừ, sẽ có màu đỏ tím, khơi gợi dục hỏa của anh, sau đó một mình cô sẽ vui vẻ đi ngủ, vui vẻ, tùy hứng!

Tạ Cảnh Thâm vuốt ve cô, ngoại trừ sách và tivi thì cô tiếp xúc được với cái gì cơ chứ, cho nên đây là anh tự làm tự chịu thôi. Tuy rằng bàn tay của cô vẫn chưa thành thạo, nhưng chính những ngây ngô ấy càng khiến người khác động tình.

Trần Yên Thực tiếp tục vẽ vòng vòng lên bụng anh, muốn thoát khỏi tay anh đi xuống tiếp, lại bị anh sống chết đè lại.

“Vì sao lại muốn như vậy?”

Trần Yên Thực tiếp tục cắn xương quai xanh của anh, nói qua loa: “Em thích” dứt lời lại hơi ngẩng đầu lên, “Anh thích không?”

Tạ Cảnh Thâm nghiêm túc lắc đầu: “Anh không thích.”

Nhất thời Trần Yên Thực ngừng động tác, hừ! Rút bàn tay bị anh nắm về, nâng bụng hơi gian nan xoay người ngủ.

Cô còn nghĩ anh thật sự bị khơi gợi dục cảm, sẽ van cầu nàng, có ý tứ một chút, cô cũng sẽ vui vẻ giúp anh ’…’, dù sao ngày đó nói chuyện thẳng thắn với nhau ở vùng ngoại ô khiến Trần Yên Thực rất tin tưởng vào lực hấp dẫn của mình đối với Tạ Cảnh Thâm, kết quả, anh nói anh không thích, đùa nhau à!

Tạ Cảnh Thâm nhịn rất vất vả, nhưng bây giờ anh không dám xuống tay với người ngay cả lật người cũng khó khăn nữa.

“Đừng quậy, mau ngủ ngoan đi, nhé?”

Trần Yên Thực đưa lưng về phía anh, muốn đá anh mấy đá để hả giận.

Ngược lại Tạ Cảnh Thâm hi vọng cô dùng lực một chút, dùng chút lực để di dời sự chú ý của anh.

Trong mơ cô lại bị chuột tút tiếp, Trần Yên Thực nâng bụng khó chịu chuyển người lại, Tạ Cảnh Thâm lập tức thức dậy, nghe thấy cô đau đớn tên hừ hừ, dịu dàng hỏi: “Lại chuột rút sao?”

Trần Yên Thực mơ mơ màng màng gật đầu, Tạ Cảnh Thâm đứng dậy đi đến một đầu khác, thành thạo kéo thẳng đùi cô ra, dựng thẳng bàn chân cô lên…

Mãi đến khi không còn nghe tiếng cô rên hừ hừ nữa, Tạ Cảnh Thâm mới yên tâm, nằm vào chăn ôm cô, hôn lên trán ai đó: “Đừng sinh nữa em nhé.”

Trần Yên Thực vẫn chưa thức, đang ngủ cũng đồng ý với anh.

Tạ Cảnh Thâm lại sờ sờ bụng cô, thở dài: “Tiểu ma này, về sau con phải đối tốt với với mẹ đấy, có biết không?”

Trần Yên Thực nghe được mơ hồ, tuy rằng cảm thấy không hợp, nhưng vẫn gật đầu, Tạ Cảnh Thâm thấy thế cười khẽ: “Em gật làm gì?” Nói xong lại hôn cô.
————
Hàng tháng Tạ Cảnh Thâm đều đưa Trần Yên Thực nhà ba mẹ anh ăn bữa cơm, hơn một nửa là ở lại qua đêm, tháng này vốn đã qua đó rồi, nhưng vì bà Tạ kiên trì mỗi ngày một cuộc điện thoại không ngừng, Tạ Cảnh Thâm đành phải dẫn con dâu về cho bà, để bà xem xem con dâu bà có bao nhiêu thoải mãi, có bao nhiêu châu tròn ngọc sáng.

Bọn họ vừa vào cửa, bà Tạ lập tức chạy tới đỡ Trần Yên Thực ngồi lên ghế sofa, khiến Trần Yên Thực cũng kinh sợ, bên kia giáo sư Tạ cũng cười tủm tỉm nhìn bọn họ, gương mặt từ ái, không chút chút gì gọi là không đúng.

Trần Yên Thực muốn nói, bà Tạ từ chu đáo đến dè dặt cẩn thận, nhưng mà bà càng như thế này, Trần Yên Thực càng không quen, càng đứng ngồi không yên, cho nên nếu bảo cô sống với bà cho tới khi sinh cục cưng, mỗi ngày được cung phụng như bồ tát, thật không được tự nhiên mà.

Bà Tạ lườm giáo sư Tạ một cái: “Lão Tạ ông không có việc gì tìm A Cảnh sao?”

Giáo sư Tạ phối hợp gật đầu: “Đúng rồi, có chút việc.” giáo sư Tạ đứng lên, ý bảo Tạ Cảnh Thâm đi theo, “Chúng ta vào thư phòng nói.”

Trần Yên Thực trơ mắt nhìn cứu binh duy nhất của bản thân cứ như vậy… Đi luôn.

“Trần Yên, con thì không cho mẹ đưa cơm, cờn A Cảnh lại không thể cả ngày ở nhà, bụng con đã lớn vầy rồi, con ăn cơm thế nào vậy?”

Trần Yên Thực có chút chột dạ: “Mời người tới nấu cơm ạ.”

“Ai, ai thế? Người ngoài sao có thể tận tâm bằng người trong nhà, mẹ thấy hay là con qua đây ở đi, tay nghề của mẹ không kém A Cảnh đâu.”

Đã nói trắng ra như vậy… Vấn đề đến rồi, cô phải từ chối thế nào đây?

Lòng Trần Yên Thực nóng như lửa đốt, nề hà Tạ Cảnh Thâm vừa bị tạ giáo sư kêu đi, cũng không có khả năng nhanh như vậy sẽ trở lại, cô chỉ có ấp a ấp úng:

“Mẹ, con, cái kia…”

Mắt thấy Trần Yên sắp từ chối, mũi bà Tạ dùng sức ngửi ngửi: “Ai nha, hình như có mùi rang xào gì đó, Trần Yên à, con ngồi đây nhé, Tịnh Nghiêu sắp tới rồi, chờ con bé tới sẽ nói tiếp với con, hôm nay mẹ nấu riêng cho con một bàn đồ ăn con thích.” Nói xong vội vàng vào phòng bếp.

Trần Yên Thực ngỡ ngàng nhìn theo hướng bà Tạ vừa đi khỏi, đồng ý: “Vâng, được ạ.”

Vậy là phòng khách chỉ còn lại một mình cô, Trần Yên Thực ngốc nghếch ngồi xem TV, nhưng trên thực tế trên TV đang nói cái gì cô hoàn toàn không biết, chỉ nghĩ đến chẳng lẽ lần này cô phải ở cùng mẹ chồng sao? Nếu mẹ chồng yêu cầu quá mãnh liệt, đương nhiên cô không thể từ chối được, nhưng mà ở đây, tóm lại cũng không phải là chỗ quen thuộc của mình, không thể nào xem nơi này là nhà được, chắc chắn cô sẽ khách khí nhiều, hơn nữa nếu để mẹ làm việc nhà, cô lại đứng một bên khoanh tay đứng nhìn thì trong lòng áy náy, nhưng nếu cô chủ động gánh vác một ít việc nhà, với trình độ lo lắng cho bảo bối trong bụng cô, sợ là thấy được sẽ cằn nhằn cô cả ngày mất thôi, sau đó bà sẽ nói những lời vô nghĩa như là cô chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là ổn rồi.

Aiz, thật là đau đầu mà, nhưng mà cô ở nhà cô rất sợ va chạm, sợ đụng phải cô, hoàn toàn có thể nói cô là con heo tham ăn đang nằm chờ chết, khụ khụ sao lại đi hình dung bản thân mình như vầy trời! Nhưng giao tất cả việc nhà cho Tạ Cảnh Thâm về làm, sao cô lại không cảm thấy ngại :/, chắc là do bọn họ là vợ chồng, trên đời này quan hệ nam nữ gần gũi nhất, còn phải làm bạn đến già, cần gì phải chia ra đâu là anh đâu là em?

Lúc Tạ Tịnh Nghiêu ngồi bên cạnh cô là lúc cô đang ngửa đầu than thở.

“Chị hai.” Tạ Tịnh Nghiêu đưa tay quơ quơ tay trước mặt cô.

Lúc này Trần Yên Thực mới hoàn hồn: “Em đến đấy à, thật ngại quá, mỗi lần qua đều phiền em.”

“Không có việc gì, không có việc gì đâu chị, em vui mà, tay nghề nấu ăn của mợ nhỏ không phải ngày nào cũng được ăn đâu đó nha.”

Trần Yên Thực cũng bị cảm xúc của cô bé lây nhiễm, cười cười: “Là sao?”

“À, chị hai à, sắp sinh cục cưng rồi chứ?”

“Còn hơn ba tháng nữa cơ mà.”

“Em có thể sờ thử hay không?”

Chạm phải ánh mắt nóng lòng muốn thử của cô bé, Trần Yên Thực dựa thân mình ra phía sau, ý bảo tùy ý.

Lúc nà Tạ Tịnh Nghiêu mới đưa tay lên sờ thử: “Tròn vo.”

“Uhm :D.”

Bỗng nhiên bụng Trần Yên Thực như có sóng cuộn: “Ai ai ai, chị hai, vừa nãy là sao vậy.”

Trần Yên Thực nhíu nhíu mày, dịu dàng xoa phần eo căng tròn: “Hẳn là cục cưng chuyển người lại thôi.”

“Nhỏ như vậy mà đã xoay người rồi à?”

“Không nhỏ đâu, đã có đủ bộ dáng của một bảo bảo nhỏ rồi.”

Trần Yên Thực trò chuyện với Tạ Tịnh Nghiêu thật vui, một người thì không biết gì về mang thai, một thì đang mang thai nhưng cũng chỉ là một gà mờ, một hỏi một đáp rất hài hòa.

Tạ Tịnh Nghiêu đã quên béng từ sớm lời dặn của lão thái thái – khuyên nhủ Trần Yên Thực mất rồi.

Tạ Cảnh Thâm bị giáo sư Tạ gọi vào thư phòng, sau đó ném cho anh một bài thì…

“Đây là mẹ con làm…”

Tạ Cảnh Thâm nhìn lướt qua đề mục, dòng đầu tiên là tần suất làm việc… của bọn họ. Tiếp theo là những vấn đề mà phụ nữ có thai đến tháng thứ mười phải chú ý…

Mấy thứ này, Tạ Cảnh Thâm làm sao không biết được, ngoan ngoãn viết, xong lão thái thái mới yên tâm là Tạ Cảnh Thâm chăm sóc tốt cho Trần Yên Thực.

Lúc Tạ Cảnh Thâm xuống lầu đã nhìn thấy Tạ Tịnh Nghiêu khom người tựa đầu vào gần bụng Trần Yên Thực, có lẽ là do Trần Yên Thực đang mang thai, tuy rằng khuôn mặt không được tinh xảo như xưa, nhưng lại thêm chút dịu dàng của tình mẫu tử, nụ cười mang theo sự thân thiện, không giống như trước kia, cười rộ lên luôn mang theo sắc thái cá nhân nồng đậm.

Anh đứng trên bậc thang, cứ nhìn Trần Yên Thực như vậy đến ngây người, trong lòng anh cũng nhu hòa vô hạn, từ nay về sau, ưu điểm – khuyết điểm của cô đều thuộc về anh, vui vẻ – bi thương của cô đều hòa chung với anh, tất cả hết thảy, đều có ấn ký của anh.

Anh đang si ngốc với vợ mình, mới chú ý tới Tạ Tịnh Nghiêu nâng đầu lên, lại duỗi tay vuốt ve bụng Trần Yên Thực, mặt anh lập tức nhíu lại, lần trước Tạ Tịnh Nghiêu tiết lộ số điện thoại của anh, chuyện đó anh còn chưa tính sổ với cô bé này đâu, chỉ mới nói nhẹ nhàng bâng quơ vài câu mà thôi, nhưng chắc chắn anh sẽ không để cô bé nhoi nhoi này tiếp cận với Trần Yên Thực nữa, lão thái thái sao lại không rõ tình hình vậy, chẳng lẽ lão thái thái cho rằng Trần Yên Thực 29 tuổi có cùng đề tài nói chuyện với Tạ Tịnh Nghiêu 21 tuổi à?

Khụ khụ, bây giờ thoạt nhìn hai người, hình như là nói chuyện rất vui thì phải.

Tạ Cảnh Thâm thu hồi suy nghĩ, đi xuống lầu, đi về phía hai người ngồi sofa, Tạ Tịnh Nghiêu nhìn thấy anh lập tức ngừng công kích, giọng nói thấp dần, hơn nữa đồng thời thu hồi luôn móng vuốt đang đặt trên bụng Trần Yên Thực.

Trần Yên Thực ngẩng đầu cười cười với, ánh mắt sáng ngời, nhìn ra cô rất vui vẻ, Tạ Cảnh Thâm cũng khó tránh ảnh hưởng của cô, đưa tay sờ sờ tóc cô: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”

Tạ Tịnh Nghiêu thấy anh hai không nghiêm túc như lần trước, lá gan lớn hơn: “Tán gẫu về cục cưng.”

Trần Yên Thực cũng phụ họa: “Hình như vừa nãy cục cưng chuyển người lại.”

Tạ Cảnh Thâm ngồi bên cạnh cô, không coi ai ra gì giúp cô xoa bóp phần eo, Tạ Tịnh Nghiêu ngồi một bên nhìn muốn líu lưỡi, nhưng cuối cùng cũng không dám nói gì.

Nhưng Trần Yên Thực không chịu, bắt lấy tay anh, khẽ lắc đầu, Tạ Cảnh Thâm vẫn không ngừng động tác, chỉ cười hỏi cô: “Thoải mái chứ?”

… Có thể cố kị một chút hay không? Có điều Trần Yên Thực vẫn gật đầu.

“Uhm.” Tạ Cảnh Thâm lập tức cúi đầu chuyên chú mát-xa, nhất thời trong phòng khách lặng ngắt như tờ.

Tựa hồ Tạ Cảnh Thâm vẫn không ý thức được vì anh đến, nâng đầu hỏi bọn cô: “Sao không nói chuyện nữa?”

“Uhm, uhm…” Tạ Tịnh Nghiêu nỗ lực tìm đề tài, “Đúng rồi chị hai à, sao lúc nào em gọi cho chị cũng không được vậy, chị kéo tên em vào danh sách đen à?”

“Hả?” Trần Yên Thực cũng kinh ngạc, cô, chả làm cái gì cả mà.

“Còn nữa, em thêm bạn với chị, chị xóa em luôn sao?”

Trần Yên Thực cau mày nghĩ mãi cũng không nhớ mình đã làm việc này, rồi bỗng nhiên giật mình, vụng trộm liếc mắt nhìn người đang hết sức chuyên chú mát xa, Tạ Cảnh Thâm tiếp xúc với di động của cô còn nhiều hơn cô nữa, chỉ sợ, đây đều do anh làm, nhưng cô không thể nói với Tạ Tịnh Nghiêu là “Không phải chị làm đâu, hỏi anh hai em đi”, vì thế đành phải giải thích mơ mơ hồ hồ: “Chắc là do chị không cẩn thận xóa đi đấy.”

Tạ Tịnh Nghiêu vỗ vỗ ót, là như thế sao? Xóa số của người khác, người khác không thể gọi lại cho mình được? Sau này cô phải thử một chút mới được…

“Đúng rồi, chị hai, bây giờ trong trường đều biết anh hai đã kết hôn, chị có thể yên tâm rồi, hí hí, sau lần chị lên lớp nghe anh hai giảng, tất cả mọi người nghĩ chị là bạn gái của anh hai, nhờ có em.” Tạ Tịnh Nghiêu vỗ vỗ ngực mình tranh công, “Bây giờ mọi người đều biết thầy Tạ mới đến khoa y học đã lập gia thất, bạn cùng phòng cũng không bắt em đi nữa, tự em vụng trộm đi một lần, đến lớp thấy sinh viên nữ vắng đi rất nhiều.” Tạ Tịnh Nghiêu nói với Trần Yên Thực, nhưng ánh mắt lại liếc nhìn Tạ Cảnh Thâm, hi vọng anh hai cho cô lấy công chuộc tội.

“Vậy sao? Chị tin anh hai em.” Cô quay đầu nhìn Tạ Cảnh Thâm, vừa khéo Tạ Cảnh Thâm ngẩng đầu lên, nhìn nhau cười.

Tạ Tịnh Nghiêu ngồi một bên nhìn, đột nhiên có một loại ảo giác, dường như họ đang chìm vào thế giới của hai người mà không ai có thể xen vào được.

Trên bàn cơm, bà Tạ tiếp tục dụ dỗ cô, lúc này Tạ Tịnh Nghiêu mới nhớ tới chính sự, hát đệm vài lần, thế nhưng nhận được ánh mắt của anh hai đang bắn về phía mình, cuối cùng quyết định vẫn nên yên lặng ăn cơm là thỏa đáng.

Tạ Cảnh Thâm đẩy từng lời của bà Tạ về, Trần Yên Thực cũng không thoải mái, không phát tiếng nào, im lặng ăn cơm, nhưng dẫu sao trong lòng cũng không yên, cô sợ mẹ con họ vì chuyện này mà bất hòa.

Mặt khác giáo sư Tạ cũng giả vờ câm điếc, không hề tham dự.

Lúc sắp về, Trần Yên Thực thấy bà Tạ rầu rĩ cô cũng không vui nổi, trong lòng hơi gượng, cam đoan với bà Tạ: “Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho mình, còn hơn ba tháng nữa thôi, nhất định con sẽ bình an sinh cục cưng ra.”

Sắc mặt bà Tạ giãn hơn một chút, cô con dâu này càng nhìn càng thích.

“Hơn nữa, lẽ ra bây giờ phải là con với Tạ Cảnh Thâm chăm sóc mẹ với ba chứ, sao lại có thể ngược lại mẹ chăm sóc con đucợ? Không chỉ con có áp lực lớn, cục cưng cũng có áp lực lớn, đến lúc đó bé cảm thấy phiền mẹ ngại quá không dám ra luôn thì làm sao bây giờ?”

Trần Yên Thực nói lời này khiến bà Tạ dở khóc dở cười: “Con bé này nói gì vậy? Cái gì mà cục cưng xấu hổ không dám gặp ai, con tự trù mình khó sinh đấy à? Đừng nói như thế nữa. Thôi, con có thể chăm sóc tốt cho mình là mẹ an tâm rồi.”

Trần Yên Thực liên tục gật đầu: “Dạ mẹ.”

Sau khi trở về, Tạ Cảnh Thâm hôn hôn cô: “Cảm ơn em.”

“Em chỉ nói mấy câu thôi mà.” Trần Yên Thực nhíu nhíu mày, “Thực ra em thấy mình không xứng làm con dâu, trước kia đến nhà anh, cảm thấy mình như người ngoài vậy, hôm nay cảm thấy mẹ anh thật đáng yêu, không đúng, là mẹ của chúng ta.”

Tạ Cảnh Thâm cười cười: “Từ từ sẽ đến.”

Tác giả có chuyện muốn nói: tân niên vui vẻ!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN