Nỗi nhớ khắc sâu
Chương 45 + 46 + 47 + 48
Tạ Cảnh Thâm nhắm mắt lại hưởng thụ: “Rất tốt.”
“Về sau em thường xuyên làm cho anh được không?”
Tạ Cảnh Thâm suy nghĩ một lát, vẫn là không chịu: “Sinh cục cưng rồi nói.”
Người nọ nhỏ vài giọt mồ hôi trên lưng anh, bàn tay nhỏ bé mềm mại trắng mịn mát xa lưng anh, có điều chút lực này chỉ như tán tình mà thôi, anh bị khơi hỏa nhưng không cách nào dập được, loại tư vị này anh thực không muốn nghĩ đến một lần nữa.
“Xúc cảm như thế nào?”
Tay Trần Yên Thực vẫn không ngừng: “Cái gì xúc cảm?”
Tạ Cảnh Thâm nhắc nhở cô: “Lưng, của anh.”
Trần Yên Thực cho thêm chút lực, nhéo anh một cái.
Tạ Cảnh Thâm rầu rĩ nở nụ cười, anh không hề cảm thấy đau chút nào cả, Na. l-q4đ chỉ cảm thấy thân thể hưng phấn ngoài ý muốn thôi.
Trần Yên Thực ít khi có cơ hội xem Tạ Cảnh Thâm nude, tuy rằng hàng đêm ngủ cùng nhau, nhưng cả hai đều ăn mặc kín đáo, cho dù đã qua hai lần kinh nghiệm khi còn tỉnh táo, có điều quá trình đó không hề tỉnh táo, Trần Yên Thực càng không dám mở to mắt nhìn người bên trên, hôm nay nhìn thấy Tạ Cảnh Thâm cởi quần áo, mặt cô đỏ hồng lên, sau một lúc mới khôi phục như thường.
Cái gọi là mặc quần áo nhìn gầy, cởi ra có thịt, hôm nay Trần Yên Thực đã biết rồi.
“Học ở đâu vậy?” sau khi massage xong, Tạ Cảnh Thâm ôm Trần Yên Thực ngồi lên người mình, uhm, quả thật nặng lên không ít, anh xoa xoa nơi đã không nhìn ra eo của cô.
Nhất thời cơ thể Trần Yên Thực mềm đi, bắt lấy tay anh: “Đừng lộn xộn.”
Quả nhiên Tạ Cảnh Thâm nghe lời ngừng tay, Trần Yên Thực lại càng cảm nhận rõ hơn thứ nóng rực dưới mông: “Em, em học trên mạng thôi, nghe nói có thể, giải mệt nhọc, giảm áp lực…”
Tạ Cảnh Thâm ừ một tiếng, tâm tư của anh không ở chỗ đó, vì dục vọng nên giọng nói có chút trầm thấp, Trần Yên Thực không rõ cảm xúc nơi anh, chỉ có thể cảm nhận được bàn tay không an phận của anh tiếp tục bò lên trên, dùng lực tại chỗ căng tròn của cô.
“Thời gian em lên mạng rất ngắn.”
“Uh.” Tạ Cảnh Thâm vén áo ngủ của cô lên, nụ hôn trượt dần từ bụng cô lên phía trên.
Trần Yên Thực đưa tay muốn che lại: “Xấu lắm.”
Bên bụng có một dải thai văn khiến cô rất xấu hổ khi bị Tạ Cảnh Thâm thấy, dù sao phụ nữ đều hi vọng người đàn ông mình yêu nhìn vào mặt xinh đẹp nhất, chứ không phải xấu xí như vậy.
Tạ Cảnh Thâm khóa tay cô ra phía sau, dần dần nụ hôn trượt tới xương quai xanh của cô, lại theo cổ một đường hôn đến vành tai: “Hoa văn trên bụng em, rất đẹp.”
Trần Yên Thực ngẩn ra, mặc anh muốn làm gì thì làm.
Tạ Cảnh Thâm gấp gáp ôm lấy cô, Trần Yên Thực xoay người: “Bụng.”
Lúc này Tạ Cảnh Thâm mới buông lỏng cô ra, hai tay vuốt ve trên người cô, an ủi: “Sắp ổn rồi.” Nói xong chính anh cũng ý thức được bản thân không thể nào tiếp tục nữa, nói tiếp: “Em xoay người lại đi.”
Mặt Trần Yên Thực đỏ lên, cảm nhận được vật lực kinh người dưới thân, nghe theo lời anh xoay người, Tạ Cảnh Thâm vuốt dọc sống lưng của cô, dừng lại chỗ eo, anh cố gắng giữ bình tĩnh, cười cười vào tai cô: “Em nghe lời lắm.” Nói qua tay dùng chút lực, nắm lấy thắt lưng của cô đè từ từ xuống.
Đầu Trần Yên Thực nóng lên, bản thân cô cũng không biết tại sao mình có thể thốt ra lời này: “Tạ, Tạ Cảnh Thâm, có thể, có thể làm đi.”
Tạ Cảnh Thâm nhịn rồi lại nhịn, sau đó từ chối lời đề nghị của cô: “Không thể, đã là ba tháng cuối cùng rồi.”
Đầu óc Trần Yên Thực bị đốt đến mơ mơ màng màng: “Để em lấy tay, giúp anh.” Nói xong bản thân cũng là giật mình, cắn cắn môi.
Tạ Cảnh Thâm ngẩn người, nhéo nhéo bàn tay có chút thịt của cô, khẽ cười nói: “Không cần đâu.” Cái gọi là hoan hợp, là hai ngườit tâm đầu ý hợp mới được, không thể để anh, một người dục tiên dục tử, lại để cô như một người hầu, cảm giác như cô chỉ là một công cụ phát tiết của anh mà thôi, anh hoàn toàn không đồng ý bất kì ý nghĩ không tôn trọng cô nào, cũng không đồng ý mai này khi nhớ lại cô lại nhớ về suy nghĩ này.
“Không việc gì đâu.” quả thực Trần Yên Thực muốn lấy miếng đậu hủ đập đầu chết cho rồi, na d.đ,l.q,đ đã bị từ chối rồi, cô vốn phải bước xuống cái thang anh ấy để sẵn, kết quả lại đi nói ra cái ý này.
“Nhưng anh không nỡ.” Anh ôm Trần Yên Thực nằm xuống xong, lúc này mới xuống giường, “Anh quay lại nhanh thôi, em ngủ trước đi.”
Trần Yên Thực nhìn anh vào phòng tắm, mơ hồ ý thức được anh muốn làm gì, trong đầu bất giác hiện ra một màn, khụ khụ, cô kéo chăn che mặt lại.
Lúc Tạ Cảnh Thâm đi ra, Trần Yên Thực che mặt nằm trong chăn đã hơi buồn ngủ, Tạ Cảnh Thâm kéo cô ra, thấy cô nhắm mắt nhưng lông mi hơi động, buồn cười nói: “Vừa nãy lá gan lớn lắm mà, sao bây giờ lại như thế này?”
Trần Yên Thực hạ quyết tâm giả chết đến cùng, Tạ Cảnh Thâm nói bên tai cô: “Anh rất thích lễ vật của em, chờ sinh cục cưng xong nhớ bổ sung cho anh đấy.”
Lúc này Trần Yên Thực không thể không mở mắt ra, tiếp xúc với ánh mắt tràn đầy ý cười của Tạ Cảnh Thâm, biết người này lại cố ý trêu cô nữa rồi, cô cũng không giận, chỉ dỗi liếc anh một cái, yểu điệu nói: “Được, chỉ sợ đến lúc đó anh dậy không nổi thôi.”
Tạ Cảnh Thâm ôm nàng mạnh mẽ hôn vài cái: “Nói chuyện đàng hoàng nào.”
Uhm, trải qua chuyện này, tâm tư tự oán của Trần Yên Thực tiêu tan đi không ít, tuy rằng bây giờ chính cô cũng thấy Tạ Cảnh Thâm hơi bụng đói ăn quàng, nhưng hiển nhiên “Bụng đói ăn quàng” của anh mười phần chắc chắn là sức quyến rũ của cô. Đương nhiên, nguyện vọng của cô cũng không to tát gì, chỉ hy vọng trước mặt người mình yêu thương có thể giữ vững sức hút, sẽ không phai theo củi gạo dầu muối tương cà.
Không bao lâu, Tạ Cảnh Thâm nói với Trần Yên Thực: “Bây giờ có một trái tim rất thích hợp, Hiểu Hiểu có thể chuẩn bị giải phẫu rồi.”
Anh không nói rõ lắm, đây là tạng của một người thiện nguyện, nhưng vì tim Khương Hiểu Hiểu đã lớn hơn một chút, cho nên trên lý luận thì có thể tiến hành cấy ghép. Có điều tuy rằng lý luận rất đơn giản, nhưng thao tác thực tế lại rất khó khăn, huống chi ghép tim cho trẻ em trong nước vẫn chưa thành thạo thao tác, cho nên anh mới mời Đỗ Niya hỗ trợ tham khảo, đây cũng là lí do gần đây Đỗ Niya thường xuyên đi đến bệnh viện.
Trần Yên Thực đăm chiêu gật đầu, ngẩng đầu ánh mắt tràn đầy hi vọng: “Vậy Hiểu Hiểu, sẽ không có chuyện gì nữa?”
Tạ Cảnh Thâm lắc đầu: “Anh sẽ cố gắng hết sức.”
Trần Yên Thực còn muốn nói nữa, Tạ Cảnh Thâm sờ sờ đầu của cô: “Anh biết em rất thích Hiểu Hiểu, anh cũng rất thích cô bé, trên mặt tình cảm anh cũng hi vọng cuối cùng bệnh nhân cũng sẽ hết bệnh xuất viện, nhưng việc này không thực tế, anh không thể cam đoan với em một trăm phần trăm được, giải phẫu nào cũng chứa mạo hiểm cả.” Huống chi là ghép tim.
Trần Yên Thực gật gật đầu, trong lúc này, cô không thể để anh chịu áp lực quá lớn.
Gọi điện thoại cho Thẩm Lệ, vào lúc này, ngôn ngữ trở nên bất lực, Trần Yên Thực dứt khoát trò chuyện chút việc nhà với chị, cuối cùng Thẩm Lệ cười nói: “Vài ngày nay phiền em rồi, phải quan tâm một nhà của chị, chị nghĩ cũng thông suốt rồi, em cũng đừng suy nghĩ nhiều, an an tâm tâm sinh con gái ra, nói không chừng đến lúc đó Hiểu Hiểu có thể ẵm con bé đó.”
Buổi nói chuyện khiến Trần Yên Thực cũng thoải mái không ít, thầm nhủ: “Hiểu Hiểu có thể đợi được quả tim đã là kì tích, nếu giải phẫu không thành công, thì đúng là có lỗi với kì tích, em cảm thấy cuối cùng Hiểu Hiểu sẽ không sao.”
“Nhờ lời lành của chị.” (Về cái thai)
Trong quá trình giải phẫu gặp phải một vấn đề lớn là đường kính của mạch máu người lớn và đường kính của mạch máu trẻ nhỏ khác xa nhau, Tạ Cảnh Thâm áp dụng kỹ thuật tiến lùi dần để khâu hai mạch máu lại với nhau.
Trái tim của người hiến này đối với Khương Hiểu Hiểu mà nói vẫn là lớn, Tạ Cảnh Thâm mở màng phổi dọc theo tim, để anh đủ không gian tiến hành cấy ghép, cuối cùng thuận lợi khâu ngực lại.
Giải phẫu rất thành công.
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng rất nhanh, việc này không thể không nhắc đến, phổi Khương Hiểu Hiểu bị đè ép, hô hấp khó khăn, các vấn đề hậu phẫu nối gót nhau tới, đương nhiên đây đều là nói sau.
Thời tiết càng ngày càng nóng, phụ nữ có thai càng không chịu nổi nóng, Tạ Cảnh Thâm lại càng không để Trần Yên Thực bước ra ngoài, hơn nữa hai tháng cuối cùng, cục cưng càng lớn, bụng của cô đã lớn hơn nhiều, cả người rất dễ mỏi mệt, đứng cũng cực kỳ mệt mỏi, do đó ngoại trừ hai tuần kiểm tra thai một lần Trần Yên Thực không thể không đi ra ngoài, thì chính cô cũng tình nguyện ngốc ở nhà cho khỏe.
Trong khoảng thời gian này, không chỉ Tạ lão thái thái, còn có mẹ Trần cũng thích chạy qua nhà của đôi vợ chồng trẻ, mỗi lần đến đều không phải đến tay không, cứ như vậy, ngay cả dì cô mời đến giúp cô nấu ăn cũng không có việc gì để làm.
Hai bà tụ tập cùng một chỗ, là bắt đầu tụ lại bàn xem trong bụng Trần Yên Thực là cục cưng nam hay bảo bối nữ, lại nói tiếp việc này Trần Yên Thực và Tạ Cảnh Thâm cũng không biết, có điều Tạ Cảnh Thâm rất muốn có con gái, biến thành Trần Yên Thực cũng thấy trong bụng tám phần là con gái, đến nỗi lúc tán gẫu với người khác cũng là con gái của em con gái của chị thế này thế kia.
Ban đầuTrần Yên Thực còn lo lắng hai người lớn tuổi chạy tới chạy lui dễ gặp chuyện không may, nhưng hiển nhiên sức lực của hai người này lớn hơn cô nhiều, Trần Yên Thực dứt khoát để mặc hai bà qua lại, còn mình thì vào phòng ngủ mở nhạc ngon giấc.
Quan hệ của cô và bà Tạ gần đây tốt lên không ít, cho nên cũng không câu nệ như lúc trước.
Tạ Cảnh Thâm gọi cô dậy, Trần Yên Thực nương theo lực anh ngồi dậy, âm nhạc đã tắt từ lâu.
Hôm nay Tạ Cảnh Thâm về sớm, hai bà mẹ vẫn còn chưa đi, gần đây anh bận rộn trong bệnh việc, với Trần Yên Thực cũng không cẩn thận chú ý được như trước, nghe bà Tạ nói mới biết, gần đây khẩu vị Trần Yên Thực không tốt, mặt trông gầy hơn một chút.
Trên mặt cô vẫn còn mơ màng, Tạ Cảnh Thâm càng nhìn càng yêu: “Em đó, ngủ lâu như vậy.”
“Mấy giờ rồi cơ?”
“Tám giờ hơn, hôm nay xem được sao kìa.”
Trần Yên Thực nhìn theo hướng tay anh chỉ, đúng là có nhìn thấy mấy vì sao, cô ngốc một lát, mới thanh tỉnh hơn chút: “Hai mẹ đâu rồi?”
“Đưa về lúc sớm rồi.”
“Uhm.”
Tạ Cảnh Thâm cũng không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm, thế nhưng sinh ra một cảm giác xúc động, người này là của anh, nghĩ như vậy mỏi mệt cả ngày cũng tan đi không ít.
Trần Yên Thực cũng nghi hoặc nhìn anh, Tạ Cảnh Thâm nhéo nhéo ngón tay cô: “Khẩu vị không tốt?”
Trần Yên Thực gật đầu, xoay ngược tay lại nhéo anh, dường như để anh an tâm: “Mẹ nói vậy là rất bình thường, anh đừng lo lắng.”
“Uh, có phải gần đây ít ăn đồ anh nấu, cho nên khẩu vị không tốt phải không?”
Trần Yên Thực bật cười ngay tức thời, cả người nhìn mới có chút tinh thần: “Tự kỷ.”
“Vậy em nói đi, em có thích cơm anh làm không?”
“Thích.”
“Cho nên anh nên có tự kỉ của riêng mình đúng không?”
Trần Yên Thực cười lệch trong lòng anh: Vâng ạ.
————
Trần Yên Thực ngửa đầu nhìn chiếc cằm nhọn của anh: “Sao anh lại gầy thế này hả?”
Tạ Cảnh Thâm sờ sờ cằm của mình, làm bộ như suy nghĩ: “Anh như thế này có phải là càng man (đàn ông) hơn không?”
Trần Yên Thực lắc đầu: “Nào phải, ốm tong teo, chờ sinh cục cưng ra xong anh cũng không ôm nổi em nữa.”
Tạ Cảnh Thâm cau mày: “Đừng xem thường anh, bây giờ anh ôm em được đó.”
Nói xong không đợi cô phản ứng, lập tức xốc chăn, bế cô dậy, Trần Yên Thực giật mình la lên một tiếng, rồi nghe giọng nói sảng khoái của anh: “Ăn cơm đi, anh làm xong rồi, em ăn nhiều thêm một chút.”
Trần Yên Thực mổ một cái lên mặt anh: “Chồng ngoan.”
Tạ Cảnh Thâm đưa mặt tới gần: “Hôn thêm một cái.”
Lúc trước, Tạ Cảnh Thâm có mua cho Trần Yên Thực một thực đơn dành cho phụ nữ có thai, cô thì không để ý gì, còn Tạ Cảnh Thâm thì lật đi lật lại, thấy sách nói vị chua có thể kích thích vị giác, dùng giấm chua trộn với rau, Tạ Cảnh Thâm làm theo cả một bàn ăn.
Bữa cơm này Trần Yên Thực ăn không ít.
Tạ Cảnh Thâm sờ bụng cô: “Qủa nhiên là anh xuất mã mới được.”
“Đúng rồi anh là lợi hại nhất.”
Hai người ôm nhau nằm trên giường, Trần Yên Thực hỏi anh: “Anh đặt tên cho cục cưng chưa? Hôm nay mẹ hỏi em rồi đó.”
Tạ Cảnh Thâm nhíu mày trầm tư: “Mấy ngày nay anh đã lật từ điển rồi, tất nhiên là phải tìm cho con gái một cái tên dễ nghe đúng không?”
“Lật từ điển? Tạ Cảnh Thâm anh đùa à?”
“Ai bảo kiến thức trong bụng anh không đủ dùng chứ.”
Trần Yên Thực cười nhạo anh một phen mới hỏi: “Aiz, nếu con trai thì sao?”
Lần này thì Tạ Cảnh Thâm thận trọng hơn một chút, dù sao chắc chắn không phải anh nói nữ thì nhất định sẽ là nữ, anh hôn Trần Yên Thực” “Dù trai hay gái thì tên anh đặt cũng rất hay.”
Trần Yên Thực lôi kéo anh: “Nếu như sinh con trai thì sinh thêm một đứa nữa nhé.”
Cả hai người đều là con một, nên có thể sinh thêm đứa thứ hai.
Tạ Cảnh Thâm đùa nói: “Chỉ sợ em sinh xong đứa thứ nhất thì không chịu sinh thêm đứa thứ hai nữa thôi.”
“Trên thế giới này có rất nhiều người mẹ, người khác có thể chịu được, đương nhiên là em có thể chịu được.”
“Thuận theo tự nhiên là được.” Tuy rằng vĩnh viễn anh không thể nào nếm trải cảm giác đau đớn ấy, nhưng nghĩ thôi cũng đã thấy đau rồi.
Trần Yên Thực thấy anh không vui mừng tí nào, bĩu môi: “Em còn chưa chịu sinh mà.” Cô vốn là người sợ đau mà.
“Sinh rồi thì đừng sinh nữa.” Vừa khéo anh không muốn trải qua thêm mười tháng chỉ có thể nhìn nhưng không thể ăn này, cũng không đúng, phải nói là không thể ăn một cách tận hứng thoải mái.
Trần Yên Thực hừ hừ, lại hỏi chuyện Khương Hiểu Hiểu, đương nhiên Tạ Cảnh Thâm phải chọn cái tốt mà nói, có điều quả thực cũng không phải chuyện lớn gì, Khương Hiểu Hiểu hô hấp khó khan, trước mắt đã áp dụng thuật mở khí quản, để vượt qua cửa ải này.
“Anh hẹn Du Niya ngày mai gặp mặt.” Cuộc giải phẫu này thành công không thể không tính công người bạn học của anh, chỉ là công việc hậu phẫu thuật không thể qua loa được, không có thời gian nói lời cảm ơn.
Trần Yên Thực gật đầu: “Cái này anh nói em làm gì?”
“Hừm, còn không phải sợ em ăn giấm chua bậy giống lần trước à?”
Trần Yên Thực có chút xấu hổ: “… Do anh không chịu nói rõ ràng mà? Sao em còn như thế nữa chứ?”
“Thật lòng anh rất thích em ghen vì anh, chứng tỏ em để ý đến anh, thật sự anh rất cần sự để ý của em.”
Trần Yên Thực cụng cụng vào lòng anh, đối với lời nói vừa rồi của anh cô rất hưởng thụ.
Vừa vặn khoảng thời gian này Lục Tả vẫn còn ở trong nước, Tạ Cảnh Thâm hẹn Du Niya ngày đó gặp mặt, gọi cả Lục Tả đến, Du Niya nói đến Trần Yên Thực vẫn không hiểu như cũ: “May mà mình không tính sinh con, bằng không giống vợ Tạ, chắc mình chịu không nổi.”
“Như thế nào?” Người hỏi là Lục Tả, anh ta tương đối hứng thú nhìn Du Niya.
“Cả người phù lên như một khinh khí cầu vầy đó, chỉ vì sinh một đứa trẻ, mà ép bản thân đến như vậy có đáng không?”
Mắt Lục ngập tràn chế nhạo nhìn Tạ Cảnh Thâm: “Xem ra Tạ kết hôn cũng không quá sáng suốt.”
Du Niya trừng mắt nhìn: “Vì sao?”
“Kết hôn, từ một “Nữ thần”, uhm, biến thành khinh khí cầu như cậu nói, rõ ràng là đã hủy đi những kí ức tốt đẹp trước đó, đúng không?”
Tạ Cảnh Thâm cũng không để ý đến bọn họ, bình thản nghe mỗi người một câu chế nhạo mình, lời nói của người khác không hề ảnh hưởng đến anh, ngược lại, khi nghe những lời này, càng khiến anh nhớ đến người nhà kia của mình.
Du Niya nghi ngờ: “Có chuyện gì mà mình không biết sao? Cái gì mà kí ức tốt đẹp?”
Lục Tả cũng sửng sốt, một hồi phản ứng kịp mới nói: “Cậu vẫn không biết sao? Vợ Tạ tên là Trần Yên Thực, là cô gái cậu ta thầm mến trước kia đó thôi.”
Du Niya cũng quen với cái tên Trần Yên Thực này, nghĩ hồi lâu, mới liên tưởng đến tấm hình trong ví tiền của Tạ Cảnh Thâm, Du Niya đối với người trong tấm hình này rất có cảm tình, thứ nhất là khuôn mặt đáng yêu, thứ hai là Tạ Cảnh Thâm rất trân trọng tấm hình đó, thân là bạn bè, đương nhiên cô cũng tôn trọng Trần Yên Thực, tuy rằng cô đã từng nói với Tạ Cảnh Thâm là giới thiệu cô gái này cho cô, nhưng chỉ là lời nói đùa mà thôi, nào biết Tạ Cảnh Thâm lại cho là thật, cuối cùng cô không thể không vội chạy đi tìm bạn gái để chứng minh bản thân trong sạch, mới được xem là cứu vớt đoạn tình bạn này.
Du Niya đăm chiêu gật đầu:”Mình cho rằng vợ Tạ về nước cậu ta mới gặp được, lần trước cậu ta không giới thiệu tên vợ với mình, hơn nữa vợ cậu ta kém hơn trong ảnh khá nhiều, nên mình không nhận ra được. Nếu sớm biết vợ Tạ chính là cô gái đ, mình nên chú ý một chút, theo Tạ nói, hình như lần trước mình khiến vợ cậu ấy không vui.” Du Niya nhìn Tạ Cảnh Thâm, “Tạ, sao cậu không nói gì vậy?”
Tạ Cảnh Thâm ngẩng đầu nhìn thoáng qua Du Niya, giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ: “Không cần thiết.”
Du Niya nhíu mi: “Rất cần thiết.” Cô biết rất rõ Tạ Cảnh Thâm đối với người trong tấm ảnh chấp niệm bao sâu, thế cho nên cô cảm thấy có lẽ Tạ Cảnh Thâm sẽ không thích người khác, vậy nên lúc trong bệnh viện nhìn thấy Tạ Cảnh Thâm, cũng không biết đối với Tạ Cảnh Thâm người đó có ý nghĩa, quan trong đến nhường nào, nên cô cũng không xem trọng lắm, hôm nay biết được tình hình thật, uhm, Du Niya nghĩ, hẳn cô nên tìm một cơ hội nói tiếng xin lỗi với vợ Tạ.
Cô còn chưa kịp mở miệng, chợt nghe Lục Tả nói: “Làm sao Tạ bỏ được, lúc cậu ta kết hôn, mình là phù rể nè, cậu ta cũng không cho mình liếc mắt nhìn cô dâu một cái, người này chính là ánh trăng sáng trong lòng cậu ta, không biết ánh trăng bây giờ đã thành gạo tẻ chưa?”
Du Niya rất thích Trương Ái Ninh, đương nhiên là nghe hiểu những lời anh ta nói, cô suy tư nhìn Tạ Cảnh Thâm: “Theo ý mình thì, Tạ vẫn còn hồi hộp lo sợ đối với vợ cậu ấy lắm?”
Từ đầu tới cuối Tạ Cảnh Thâm không thèm liếc mắt nhìn hai người họ, trong đầu đều là hỉ nộ ái ố của người nào đó ở nhà, anh nhìn giờ, hình như đã nói chuyện một lúc rồi, mới gõ gõ mặt bàn: “Nói chuyện cũng kha khá rồi, mấy người về nhà đi.”
Hai người này vất vả lắm mới bắt được mạch chuyện, hiển nhiên còn chưa tận hứng, mà Tạ Cảnh Thâm đã đứng lên gọi bồi bàn tính tiền rồi.
Trên đường về nhà Tạ Cảnh Thâm rất hưng phấn, nghĩ tới việc sắp được gặp vợ rồi.
Bên này Tạ Cảnh Thâm một giây như một năm, cảm thấy mình đã đi ra ngoài quá lâu rồi, nên giải tán, bên kia Trần Yên Thực ngủ một giấc, cảm thấy anh mới đi ra ngoài chốc lát, vừa mở mắt dậy, anh đã về bên người mình rồi.
“Sao anh đi nhanh vậy?”
“Bọn họ có việc, nên phải giải tán.”
Trần Yên Thực không hề nghi ngờ, chỉ là hơi thương cảm: “Mấy năm trước anh ở Mỹ, đều là người khác ở cạnh anh.”
“Không, em luôn bên cạnh anh đấy chứ.”
Trần Yên Thực nghi hoặc nhìn anh, dường như anh rất vui, nắm lấy tay cô đặt lên ngực: “Em luôn chiếm ngự nơi này.” Cho dù về sau, anh biết bản thân không nên quá sa đà vào tình cảm đã qua, vì thế tận lực xem nhẹ khát vọng của bản thân đối với cô, rất ít khi nhớ đến cô, nhưng thực tế, cô chưa bao giờ bước ra khỏi tim anh. Chỉ có anh tự cho là đúng quân cho cô nhiều lớp áo, lừa mình dối người rằng “Nhắm mắt làm ngơ.”
Khóe miệng Trần Yên Thực nhịn không được vểnh lên, nghĩ lại mười năm của mình, đa số tinh lực đều đặt hết vào công việc, xem tình cảm chỉ là bâng quơ, từng trải qua yêu đương, cũng rất ít khi nhớ đến anh, cô đưa tay sờ cằm anh: “Nhưng mà em…”
Dường như Tạ Cảnh Thâm biết vợ muốn nói gì, kịp thời ngăn cô lại, cúi đầu khẽ hôn cô.
Chuyện tình cảm, xưa giờ không bao giờ bằng nhau, không phải bạn thích một người, suy nghĩ cho người kia nhiều như thế nào, làm nhiều bao nhiêu người ấy sẽ đáp lại tình cảm của bạn bấy nhiêu, tình cảm càng nhiều cũng như câu nói mọi người hay bỏ lửng, bánh bao thịt đánh chó… có đi không có về.
Yêu một người, vốn là cam tâm tình nguyện, nếu là người kia có thể đáp lại tình cảm của mình thì điều đó rất tuyệt vời, ai cũng hi vọng người trong lòng sẽ thích mình, nhưng anh cũng biết, hi vọng là hi vọng, thực tế không thể cưỡng cầu.
Trước đây anh chưa hề muốn, cũng không hy vọng cô có bất kì gánh nặng nào, không yêu một người là không sai, anh chỉ để ý sau này, bọn họ còn có thời gian rất dài sau này, chỉ có mỗi anh, cô, và con của bọn họ.
Trần Yên Thực phối hợp đáp lại nụ hôn của anh, mặc kệ đã từng như thế nào, chỉ cần bây giờ, bọn họ tâm đầu ý hợp là được.
Tạ Cảnh Thâm nghĩ đến lười nói lúc trước của Lục Tả, trước kia cô là vầng trăng của anh, bây giờ cô vẫn là nốt chu sa đỏ thắm trong lòng anh.
Bình thường Tạ Cảnh Thâm lên mạng hay chú ý đến một số kiến thức về mang thai và sinh sản, lần đầu Trần Yên Thực mang thai, anh còn lo lắng hơn cả cô.
Hôm nay trong bệnh viện, rảnh rỗi, cầm điện thoại lướt weibo, nhìn thấy một bài đăng, là một người mẹ mới sinh không lâu truyền lại kinh nghiệm của mình, Tạ Cảnh Thâm đọc cực kì nghiêm túc.
Từ sau khi kết hôn, cả người anh cũng vui vẻ hơn không ít, đồng nghiệp trong bệnh viện đôi lúc rảnh rỗi cũng đùa giỡn một chút, mấy bác sĩ thực tập mới tới, còn tưởng rằng tính tình bác sĩ Tạ vốn đã tốt như vậy rồi, trước mặt anh cũng bớt cố kị hơn. Chỗ này mới có một nữ bác sĩ thực tập mới tới gọi Tạ Cảnh Thâm vài tiếng không được để ý tới, nên nghiêng người xem thử, vừa quét mắt là nước ối, phòng sinh, mấy chữ linh tinh, rồi thấy bác sĩ Tạ ngồi yên lặng tập trung đọc, trong lòng thầm chảy vài dòng nước mắt, nhịn nội tâm đang rít gào xuống, huh u, bác sĩ đẹp traiiiiiiii, tại sao lại thích xem chuyện sinh đẻ của phụ nữ vậy hả ToT? Nhưng mà khi nhìn gương mặt điển trai thì chút quái lạ này của bác sĩ Tạ vẫn có thể chăm chước được. Đương nhiên sau này khi chị bác sĩ thực tập biết chuyện vợ anh sắp sinh, ngay lập tức phủ định việc bác sĩ Tạ cổ quái, cảm thán sao bản thân lại không gặp được người đàn ông như vậy.
Đây nói sau đi, lại nói Tạ Cảnh Thâm đọc xong thấy sợ hãi, hiểu biết của anh đối với việc mang thai, sinh sản của phụ nữ không nhiều, anh không phải là bác sĩ khoa sản, đối với khoa này anh chỉ biết chứ không hiểu sâu.
Trong lòng Tạ Cảnh Thâm nôn nóng làm xong chuyện trong tay, bước chân bất giác đi về hướng khoa sản, tự mình thể nghiệm tiếng gào thét thảm thiết trong bài đăng.
——-
Trên hành lang có không ít người nhà, trên mặt đều là vẻ không yên lòng, Tạ Cảnh Thâm mặc áo blouse trắng vừa đi vừa quan sát vẻ mặt của những người nhà ngồi đây, trong lòng càng bất an không yêu, trong lúc đó còn thấy cãi nhau nên bảo vệ người lớn hay người nhỏ nữa.
Chợt đụng phải một bác sĩ khoa sản, bác sĩ đó lớn hơn Tạ Cảnh Thâm vài tuổi, nhìn thấy anh cũng ngẩn người, vỗ vỗ bờ vai của anh: “Bác sĩ Tạ?”
Lúc này Tạ Cảnh Thâm mới hoàn hồn, mắt nhìn người trước mặt: “Bác sĩ Thiệu.”
“Sao cậu lại chạy đến đây?”
Trong đời Tạ Cảnh Thâm ít khi luống cuống tay chân như thế này: “Tôi, nhìn thử.”
Bác sĩ Thiệu nhìn anh vài giây, ngược lại chợt hiểu ra: “Tôi nhớ cậu mới cưới phải không, nếu như nhớ không lầm thì bà nhà cũng sắp sinh rồi nhỉ.”
Tạ Cảnh Thâm gật đầu, bác sĩ Thiệu cũng hiểu khẽ gật đầu: “Đừng lo lắng, đa số mọi người đều thuận lợi sinh cả mà.”
Tạ Cảnh Thâm im lặng, bài thảo luận vừa nãy miêu tả thuận lợi sinh cũng khá dọa người rồi.
“Ở đây ngày nào cũng như thế này sao?”
Bác sĩ Thiệu gật đầu, nhìn thoáng qua người nhà phía sau anh: “Cậu nhìn những người này xem, có nhiều người đã đợi mười mấy tiếng đồng hộ, phụ nữ sinh con mà, đúng là chịu khổ.”
Tạ Cảnh Thâm như có điều suy nghĩ gật đầu: “Khó sinh thì sao?”
“Cũng không nhiều lắm, nhưng mà đúng là một năm lại hơn một năm.”
Đầu óc Tạ Cảnh Thâm như trong mộng, bác sĩ Thiệu vỗ vỗ anh: “Thả lỏng đi, cậu không được căng thẳng, ảnh hưởng đến sản phụ thì không tốt đâu.”
Tạ Cảnh Thâm gật đầu, nói cám ơn, lại đi một vòng khoa sản mới xem như là xong.
Lúc trở về, ngồi một mình trong xe sắp xếp lại tâm lý mới khởi động xe về nhà.
Hôm nay ngược lại hai ‘lão phu nhân’ không đến đây, lúc anh trở về, Trần Yên Thực đang ưỡn bụng đi từ từ trong phòng khách.
Tạ Cảnh Thâm giật mình, vội đến bên người, vịn eo của cô: “Sao em không nằm đi?”
“Vừa dậy không bao lâu, xuống giường đi một chút, nằm lâu cũng có chút không thoải mái.”
“Hôm nay có khỏe không?”
“Khỏe như trâu.”
Tạ Cảnh Thâm dìu cô đi, cũng không nói chuyện, im lặng một hồi, Trần Yên Thực cảm thấy không đúng lắm, ngẩng đầu hỏi anh: “Anh sao vậy?”
“Không có gì, chính em phải chú ý nhiều thêm một chút, bây giờ đã qua ba mươi bốn tuần, không cần thận một chút là sẽ sinh non đó.”
Tháng Trần Yên Thực càng lớn, thì càng mẫu tính mười phần, giọng nói cũng càng ngày càng dịu dàng: “Mỗi ngày em ở nhà, ăn ngủ, ngủ ăn, vận động duy nhất chính là đi vòng vòng trong phòng khách như thế này một chút, có thể có chuyện gì chứ?”
“Không có việc gì đương nhiên là anh cầu còn không được.”
Quả nhiên Tạ Cảnh Thâm vân đạm phong khinh, đến buổi tối làm thế nào anh cũng không ngủ được, nhìn người trong ngực, tuy rằng trong bóng tối không thấy rõ lắm, nhưng dường như anh có thể thấy cô đang nhíu chặt lông mày, nhịn không được đưa tay vuốt ve, gần đây cô rất ít khi ngủ được ngon giấc, thân thể nặng, lúc nằm nghiêng trên giường dễ bị tê, không thể không thường xuyên xoay người, xoay sang bên cạnh. Tuy nhiên dường như cô đã quen với loại giấc ngủ như thế nàu, nhưng anh nhìn lại khó chịu vô cùng.
Nghĩ đến một màn trong khoa sản lúc ban ngày kia, trong lòng liền như mây mưa bão nổi, anh không thể không thừa nhận, anh rất sợ hãi.
Hình như Trần Yên Thực cảm nhận được, lúc xoay người mơ mơ hồ hồ thức dậy, nhìn trên đỉnh đầu có bóng người, cô vươn tay, đụng phải trở ngại, lúc này mới xác định: “Tạ Cảnh Thâm?”
“Là anh.”
“Anh không ngủ được sao?”
“Ừ.”
“Làm sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là đột nhiên thức dậy ngắm em thôi.”
“A…” Trần Yên Thực giơ tay lên vuốt ve theo khuôn mặt anh, nhẹ giọng cười nói, “Tối như vậy anh nhìn thấy sao?”
Tạ Cảnh Thâm học động tác của cô: “Nhìn thấy được.”
Trần Yên Thực hé miệng cười cười: “Ngày mai anh còn phải đi làm nữa, hay là ngủ đi, nếu không nghỉ ngơi sẽ gầy đi, em thấy sẽ đau lòng lắm.”
Tạ Cảnh Thâm bắt lấy tay của cô, hôn lên trán cô một cái: “Tuân mệnh.” Nói xong giúp cô xoay người nằm trong lòng mình.
Trần Yên Thực rất nhanh chìm vào giấc ngủ một lần nữa, nhưng vẫn có chút không thoải mái, cứ có cảm giác có thứ gì đó chèn ép ngực mình, hơi khó chịu, cô giật giật, nhỏ giọng lầu bầu câu thật là khó chịu mới tốt lên một chút, rồi tiếp tục chìm vào mộng đẹp.
Mơ mơ hồ hồ nghe được có người nói bên tai: “Trần Yên, anh, anh rất cần em, lúc trước em hỏi anh có phải là anh không cần em hay không, làm sao có thể chứ? Nếu để cho anh trải qua mười năm không có em một lần nữa, có lẽ anh sẽ không làm được như lúc trước đâu.” Lúc trước anh đang ở nước Mĩ, cố gắng làm chuyện anh muốn làm, làm một người học trò có thành tích kiêu ngạo tuân thủ lễ tiết, là một đứa con không để cho cha mẹ thất vọng, anh không hề có bất kì mối tình nào, thanh tâm quả dục đến mức bị cho là người gay cũng thờ ơ…những chuyện này suy cho cũng, tất cả cũng chỉ vì để không nhớ đến em.
Năm đầu anh đến nước Mĩ, trong giờ tự học lúc đọc sách, thói quen ngẩng đầu nhìn nghiêng về phía phía trước cách đó không xa, nhưng chỉ toàn thấy những gương mặt xa lạ, lúc đó anh nhớ đến cô gái kia, lúc này mới chợt hốt hoảng mình đang ở nơi đất khách quê người. Hoặc là ngồi trên ghế dài, nhìn những người nước ngoài đi ngang qua, trong lòng vô cùng nhớ đến em, cũng từng nghĩ có lẽ cô với Trương Sâm không tu thành chính quả đâu nhỉ, đương nhiên sự thật đúng thật như thế, chỉ là lúc anh về nước, bên người cô không có Trương Sâm, thì có những người khác.
Năm thứ hai anh có về nước, giữa ngày hè, anh thay bác đi đến trường luyện thi đón Tạ Tịnh Nghiêu, thành phố sao mà nhỏ quá, hoặc là trong lòng anh luôn chờ mong có thể ngẫu nhiên gặp được cô, mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng, đúng thật là nhìn thấy Trần Yên Thực, còn có một nam hài thêm một người con trai, cô vẫn như trước đây, từng ngụm từng ngụm ăn kem, không có chút hình tượng nào, người con trai thì cầm máy chụp hình liên tục chụp cô, cô không hề từ chối, ngược lại còn tạo dáng trước máy ảnh, một khắc này anh cảm thấy mình đã cách cô rất xa.
Sau đó có một lần đụng phải cô ở bờ sông, đúng lúc gặp được cô, cô vẫn cùng một chỗ với người con trai đó, hôm ấy anh không có việc gì, như ma nhập mà đi theo bọn họ, thật ra đó cũng chỉ là khiến anh phải chấp nhận, cô đã có cuộc sống mới rồi, anh không có tư cách quấy rầy cô nữa.
Về sau anh yên lặng không nói tiếng nào bay về Mỹ, cố gắng khiến bản thân mình bận rộn, ngày qua ngày, anh đã có thể đọc hiểu chút Nga văn đơn giản, có một lần Du Niya ném cho anh một quyển thi tập Nga văn, anh có thể hiểu ý câu, nhưng lại lý giải nó thì không tốt lắm, cũng không hiểu sâu ý của nó lắm, có điều sau đó anh lật trúng một bài thơ của Pushkin, bỗng nhiên Trần Yên Thực xuất hiện trong đầu anh, rõ ràng như ngày hôm qua.
Tôi yêu em đến nay chừng có thể
Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai;
Nhưng không để em bận lòng thêm chút nữa
Hay hồn em phải gợn sóng u hoài.
Tôi yêu em âm thầm không hy vọng
Lúc rụt rè khi hậm hực lòng ghen
Tôi yêu em yêu chân thành đằm thắm
Cầu cho em được người tình như tôi đã yêu em.
Tôi yêu em – Puskin.
Trong lòng anh thầm nói một câu cuối cùng, một lần lại một lần, lúc kia, anh vốn quyết định sẽ quên cô.
Khi một lần nữa quay về nước, quyển sách này và cả tấm hình kia được anh cẩn cẩn thận thận đặt trong thư phòng. Cũng như cô, được anh cẩn cẩn thận thận lưu giữ hoàn hảo, chỉ là đặt tại một ngõ ngách nào đó, cố gắng bỏ qua, nhưng điều đó không chứng mình rằng nó không tồn tại.
Sau đó Lục Tả lôi kéo anh đi đến các buổi gặp mặt, anh cũng không từ chối, có lẽ anh cũng có thể quen thêm một số người, tìm một được một người bạn gái tâm đầu ý hợp.
Nhưng mà, luôn không được.
Lục Tả giúp hẹn mấy cuộc hẹn với bạn khác phái, anh nghĩ cuối cùng vẫn nên đi. Có điều dần dần anh cảm thấy mình không thể chịu được, loại gặp gỡ này, anh hoàn toàn không có tinh thần, chỉ ứng phó, ứng phó được mấy lần, khó tránh khỏi cảm thấy mệt mỏi. Cho nên sau này người ta lại hẹn anh, anh thường kiếm cớ thoái thác, như thế mấy lần, người ta cũng hiểu anh đã từ chối. Sau đó có phát sinh thêm vài lần kiểu như vậy, anh không tiếp tục hẹn gặp người khác phái nào nữa.
Đây xem như là câu trả lời của anh cho bản thân mình, cậu xem, không phải là anh chưa từng cố gắng, chỉ là những người kia, anh đều không thích, chỉ là thấy quá mệt mỏi khi cùng người khác nói chuyện yêu đương, mà chẳng phải người anh muốn.
Anh chưa từng nghĩ đến tình cảm nam nữa, chỉ cảm thấy người kia nhất định sẽ xuất hiện, anh chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được.
Anh vốn cho rằng tình cảm thời tuổi trẻ kia sớm đã bụi thời gian vui lấp, nhưng anh không ngờ lúc gặp lại cô, tình cảm tuổi trẻ bộc phát như lũ quét, mở miệng thổ lộ.
Vì sao cảm thấy hẹn hò chỉ là để hoàn thành nhiệm vụ? Bởi vì đối phương không phải là cô. Cho nên anh trải qua một loại cuộc sống như nhà sư khổ hạnh, cấm dục khắc chế, lý tính lại lạnh nhạt.
Anh không cố ý chờ cô đâu, anh là chờ một người khác, chờ cảm giác đúng người, người đó có thể thay thế cô, chỉ là cô độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế được.
Ngày đó tại bệnh viện, cô gọi tên của anh, khoảnh khắc anh xoay người, cảm giác trong nháy mắt đã quay lại khoảng thời gian thật lâu trước đó, lúc họ còn là bạn học, từng cảnh ngồi học cùng nhau hiện ra.
Sẽ không bao giờ có một người như vậy nữa, một người cùng trải qua thời niên thiếu, làm nảy mầm tình cảm trong anh.
Thật ra cô không thay đổi nhiều, vẫn là cô bé cười lên lanh lợi linh động như trước, nhưng mà lúc cô đối mặt với anh lần nữa, dường như hơi ngại một chút, về sau anh nghĩ, có lẽ là do anh quá nghiêm túc, hù dọa cô, anh về nhà soi gương luyện tập nhiều lần, cười làm sao để người khác thấy mình thân thiện.
Có điều cũng may, cho dù anh không thích cười, cô vẫn muốn đến gần anh, không từ chối sự tiếp cận của anh, đây đúng là vận mệnh mà, cũng đúng lúc cô độc thân, anh cũng đúng lúc chưa hết hy vọng.
Tìm được lại mất đi, so với việc chưa bao giờ tìm được, càng ý chí hơn rất nhiều.
Trên thực tế phụ nữ có thai khó sinh ở Trung Quốc chỉ chiếm số ít, chỉ vì quá để ý đến một người nên mới khó thoát khỏi suy nghĩ ấy thôi, huống chi loại chuyện này, tổng thể mà nói cho dù chỉ có 1%, nhưng xảy ra trên người kia thì đối với mình nó lập tức biến thành 100%.
“Con của chúng ta gọi Trần An được không? Trai hay gái cũng lấy tên này nhé.”
Đầu óc Trần Yên Thực mơ hồ, cũng không biết anh nói những thứ gì, cô chỉ biết là giọng nói ấy khiến cô rất an tâm, cô rất thích nghe, nên ngủ rất an ổn, trong mộng cũng vui vẻ.
“Trần Yên, anh muốn em bình an.”
Về sau Trần Yên Thực nghe được tên, ngẩn người: “Cục cưng, họ Trần?”
Tạ Cảnh Thâm cảm thấy cô đáng yêu: “Trần An là tên, Tạ Trần An.”
Trần Yên Thực cau mày: “Sao em cảm thấy, kì kì?”
“Hả?”
Trần Yên Thực nghiêng đầu: “Sao giống tên của người cổ đại quá vậy?”
Tạ Cảnh Thâm hơi suy nghĩ một chút: “Mặc kệ nó đi.”
Trần Yên Thực: …
————-
Cái tên Trần An này, Tạ Cảnh Thâm cảm thấy rất hay, Trần Yên Thực cảm thấy kì kì nhưng đúng là từ khi mang thai đến giờ cô thay đổi đến chóng mặt, cảm thấy nếu Tạ Cảnh Thâm nói hay, thì chắc chắn nó rất hay.
Tạ Cảnh Thâm sờ lên đầu cô, vợ ngoan.
Về phương diện khác, mẹ Trần và bà Tạ lại một lần nữa không hẹn mà cùng xuất hiện tại ngôi nhà nhỏ của Tạ Cảnh Thâm và Trần Yên Thực, nghe thấy tên cháu, hai người họp lại, cũng cảm thấy cái tên này không ổn, đặt cho con gái còn dễ nghe, vừa nghe đã biết đây là một bé gái dịu ngoan yên tĩnh hiền lành, nhưng đặt con trai thì thật không hài lòng nổi, tên con trai, thanh tú quá cũng không ổn.
Trần Yên Thực đành phải pha trò với hai người, tỏ vẻ tên này cô thấy không tệ lắm, hơn nữa tên này còn phải hỏi ý kiến của Tạ Cảnh Thâm nữa, cô không làm chủ được.
Hai người thấy vậy, hai người dứt khoát tự mình đặt tên cho cháu trai, Trần Yên Thực mừng rỡ thoải mái, cười tủm tỉm gặm quả lê nhìn hai bà, bây giờ cô rất lười, cái gì cũng không muốn để ý, không muốn suy nghĩ, nên vẫn là để đó cho Tạ Cảnh Thâm về suy nghĩ.
Sau khi Tạ Cảnh Thâm về nhà vui vẻ tiếp nhận nghi vấn của hai vị lão thái thái, không chịu thay đổi, chỉ nói tên Trần An nghe rất hay, hai lão thái thái thấy anh dầu muối không chịu, đành phải tìm đường từ Trần Yên Thực, Trần Yên Thực xoa xoa đầu tỏ vẻ không thoải mái, hai vị lão thái thái lập tức quên chuyện đặt tên cho cháu, vội vàng bào cô về phòng nghỉ ngơi, sau đó tiếp tục oanh tạc Tạ Cảnh Thâm.
Ngược lại với hai vị lão thái thái đang sốt ruột, Tạ Cảnh Thâm lại bình thản ung dung, không chút hoang mang, giữ hai bà lại ăn cơm tối, lúc này mới đưa từng người về nhà.
Trần Yên Thực nghỉ ngơi một lát rồi thức dậy, ngồi tựa vào đầu giường, chán chường xem TV, khi Tạ Cảnh Thâm đưa hai người về rồi quay về nhà thì bắt gặp cảnh này.
Trần Yên Thực nhìn thấy anh, buồn bực trong lòng liền tan đi không ít. Tạ Cảnh Thâm đi tới ngồi cạnh cô, Trần Yên Thực ôm eo anh, vùi người vào lòng anh: “Sao anh đi lâu vậy?”
Tạ Cảnh Thâm nhìn đồng hồ, chỉ mới đi hơn một giờ, hai mẹ không ở chung một chỗ, đưa bà Tạ về còn phải vòng một vòng mới tiễn mẹ Trần về được, tăng thêm thời gian về nhà, hơn một giờ thì không thể tính là lâu được.
Tuy là như thế, nhưng trong lòng của anh cũng rất vui sướng: “Mới một lát đã nhớ anh rồi sao?”
“Không thèm.” Trần Yên Thực phản bác, buông lỏng cánh tay ra nhưng trong lòng lại thừa nhận, đúng thực là, chỉ nhớ một chút thôi, bình thường ban ngày anh làm việc bên ngoài, cô không cảm thấy gì, tuy có chút lo lắng, nhưng không đến mức sốt ruột, còn buổi tối nếu không có anh bên cạnh thì cô sẽ có cảm giác không an tâm.
Tạ Cảnh Thâm sờ sờ bụng của cô, vừa cúi người đặt tai trên bụng: “Trần An, con nói cho ba nghe, mẹ con có nói dối không?”
Phút chốc Trần Yên Thực đỏ mặt, đẩy đầu của anh ra: “Anh làm gì đó?”
Tạ Cảnh Thâm ngẩng đầu nhìn cô, đáy mắt đều là vui vẻ, đồng thời hôn một cái lên chiếc bụng nhô cao của cô: “Bé nói với anh, mẹ nói dối, cái mũi sắp dài ra rồi.”
Trần Yên Thực nghe vậy vỗ vỗ bụng của mình: “Tiểu bại hoại.”
Lại nói hai bà mẹ cũng không còn cách nào, sau khi trở về, oán trách với hai lão già nhà mình.
Nhưng mà hai vị cha hiền sớm đã nhìn thấu hết thảy…
Bên này giáo sư Tạ cười tủm tỉm trấn an bà Tạ một phen: “A Cảnh chắc chắn là có suy nghĩ của nó, con của tụi nó thì tụi nó quyết định là được.”
Bên kia sắc mặt cha Trần nghe xong không hề thay đổi, đẩy kính lão, tờ báo trong tay run rẩy: “Tên không tệ.”
Kết quả là, tên bé ngoan đã được quyết định như thế này đấy!
Mang thai đến tháng cuối cùng, mỗi tuần đều phải tiến hành một lần kiểm tra thai, Trần Yên Thực đi đường cũng phải cố hết sức, Viên Lộ và Tiết An An cũng tới thăm cô mấy lần, phản ứng lần này của hai cô hình như cũng muốn làm mẹ rồi.
Viên Lộ sờ sờ bụng của cô, cảm thán: “Đây là lần đầu tiên mình thấy phụ nữ mang thai còn sống sắp lâm bồn đó.”
Trần Yên Thực vô lực trợn mắt: “Chẳng lẽ trước khi ngài nhìn đều là người chết sao.”
“Không phải là chỉ trên TV, tạp chí mới thấy qua ư, giống như cậu thì đúng là lần đầu.”
Trần Yên Thực vuốt ve tay của cô: “Đừng sờ nữa, xem mình là sủng vật đấy à?”
“Đúng thế, không phải là người ta chưa bao giờ thấy sủng vật nào đẹp như thế này ư?”
“Xinh đẹp, mình thích nghe.”
“Xì” Viên Lộ vừa nói vừa vỗ vỗ bụng của cô, “Trần An, con nói xem có phải mẹ của con nên xấu hổ một chút đi không?”
Lần này Trần Yên Thực học rất thông minh, cười cười nhắm mắt lại: “A, mình nghe rồi, bé nói mẹ vốn rất đẹp.”
Trước khi đi Viên Lộ mới nói cho cô biết một tin tức tốt: “Hôn lễ của mình định qua Valentine sang năm.”
Ánh mắt Trần Yên Thực sáng lên, tự đáy lòng vui vẻ, nhưng cuối cùng cũng chỉ ra vẻ bình tĩnh nói một câu: “Chọn thời gian cũng không tệ.” Khi đó cô sinh cục cưng được mấy tháng rồi, ừ, hẳn là cô có thể lấy lại vóc dáng rồi, có thể đi ra ngoài gặp người rồi.
Viên Lộ thấy thế đẩy cô một cái: “Cậu làm mẹ người ta rồi, không được đọ sắc với mình.”
Trần Yên Thực cười to vài tiếng: “Đại Mỹ Nữ, mình đọ sắc với cậu khi nào?”
“Đi chết đi.”
Sau đó Tiết An An tới, ôm theo vài thứ, ngược lại đều là chút đồ của bé trai, Tiết An An liếc cô một cái, nhàn nhạt giải thích: “Mình là không kì thị giới tính như mấy cậu đâu, chỉ cần cậu sinh cho mình một đứa con mình đều thích hết.”
“Stop điiiii.., mình đâu có.” Thực ra mấy ngày này những thứ cần chuẩn bị đều đã chuẩn bị không tệ, mỗi lần tới hai vị lão thái thái đều mang theo ít đồ, dần dần tích tiểu thành đại rồi.
Tuy nhiên Tiết An An trông như người vô tâm, nhưng quần áo giầy của em bé chuẩn bị cũng không kém, cũng rất đáng yêu, Trần Yên Thực tưởng tượng bé cưng mặc chúng, mẫu tính lập tức nổi lên.
“Mặt ngốc.” Tiết An An liếc mắt nhìn bụng cô, “Mình còn nhớ rất rõ bộ dáng ngày bé của cậu, bỗng nay cậu đã sắp làm mẹ rồi.”
“Đúng rồi, năm nay chúng ta đã 29 rồi, mình nói sao cậu còn không chịu kết hôn? Tính kéo tới chừng nào nữa?”
Tiết An An ngẩn người: “Tạm thời vẫn chưa nghĩ tới.”
Trần Yên Thực chống càm tự hỏi trong chốc lát: “Là cậu không muốn kết hôn hay anh ta không muốn kết hôn?”
Dường như Tiết An An không muốn nói nhiều đến chuyện này: “Đều không nghĩ đến.”
“Aiz, mình nhớ đã lâu rồi không thấy Hà Dĩ Khang, lúc trước anh ta theo đuổi cậu cực kì ân cần, ngay cả mình cũng được không ít tiện nghi, bây giờ còn tính chuyện gì nữa chứ?”
“Có ngốc hay không vậy? Đàn ông theo đuổi phụ nữ lúc nào chả ân cần, theo đuổi được rồi thì cũng xem như chiếc dép cũ thôi.”
“Đương nhiên là mình biết chứ, nhưng lời nói không dễ nghe, sau khi anh ta theo đuổi được cậu vẫn đối xử với cậu rất tốt, hay là sau khi mình về thành phố C đã xảy ra chuyện gì?”
“Thực là không xảy ra chuyện gì cả, đừng nghĩ lung tung nữa, nhiệm vụ thiết yếu của cậu là an toàn sinh hạ con nuôi của mình ra.”
“Tạ Cảnh Thâm muốn con gái cơ.”
“Con gái là áo bông tri kỉ của mẹ, anh ta là đau lòng cho cậu.”
“Mình biết mà, không cần cậu nói.”
Tiết An An thấy biểu cảm đắc ý của cô, không khỏi chua lè nói: “Ơ ơ, cái người này mỗi ngày trôi qua có bao nhiêu ngọt ngào vậy trời.”
Trần Yên Thực chau chau mày: “Đừng nói sang chuyện khác, cậu với Hà Dĩ Khang làm sao vậy, không hề giống với lần trước.”
“Thực không có gì mà, chỉ là đã nhiều năm như vậy, cảm giác mới lạ sớm đã không còn, trước thì yêu, sau thì cẩn thận tỉ mỉ.”
“Cậu và anh ta bên nhau nhiều năm vậy rồi, sang năm là được mười năm, đến lúc đó cậu cũng đã ba mươi, nên nghĩ đến chuyện kết hôn đi, sau khi kết hôn hai người còn phải sinh em bé nữa, chẳng lẽ cậu muốn làm sản phụ lớn tuổi sao?”
“Trần Yên Thực, tại sao mình với cậu lại nói cái chuyện không đầu không đuôi này vậy?”
“…”
“Sao cậu kết hôn rồi lại trở thành bà cô nội trợ rồi? Có thể khác đi một chút được không vậy?”
“Sau khi mình kết hôn bên cạnh có một người cùng ấm cùng lạnh cũng tốt lắm, cho nên mới muốn cậu kết hôn chứ sao.”
“Vậy cũng phải xem đối tượng” Tiết An An không hào hứng lắm, “Đâu phải ai cũng là Tạ Cảnh Thâm, ngoại trừ thời gian làm việc đều quấn lấy cậu, nếu có hiểu lầm lập tức giải thích cho cậu ngay.”
Trần Yên Thực không phản bác được, vốn chuyện gì cô cũng nói với Tiết An An, Tiết An An biết rõ cuộc sống của cô như lòng bàn tay.
“Nói như vậy vấn đề của cậu và Hà Dĩ Khang rất lớn.”
“Cậu nhìn ra được rồi à?”
“Ha ha, nói như mình ngốc lắm không bằng vậy.”
“Kết hôn xong đúng là bớt ngốc hơn rồi.”
“…”
Càng đến gần ngày sinh, trong lòng Trần Yên Thực càng không nắm chắc, mẹ Trần với bà Tạ cùng ngồi xuống truyền thụ kinh nghiệm cho cô, theo lời mẹ Trần nói: “Lúc mẹ sinh con ấy à, không cảm thấy đau chút nào, chỉ giống như đi đại tiện thôi, thoáng cái là kéo con ra rồi.”
Trần Yên Thực yên lặng không nói gì, thì ra giá trị của cô chỉ bằng với… Đại tiện…
Bà Tạ hát đệm: “Chỉ có số ít phụ nữ đau đến chết đi sống lại, có phụ nữ lại sinh rất nhẹ nhàng, con xem bà thông gia sinh con dễ như vậy, chắc con sinh cũng không đau lắm đâu.”
Cho dù đau thì đã sao, đã là chuyện bất đắc dĩ rồi, trong lòng Trần Yên Thực lệ rơi thành hàng, mặc dù có chút không yên, nhưng không hề e ngại, có lẽ đây là bản năng của người mẹ.
Trong lòng Tạ Cảnh Thâm cũng có chút sợ hãi, nhưng trước mặt Trần Yên Thực dù sao cũng phải ra vẻ thong dong để trấn an cô.
Trần Yên Thực sợ đau, anh biết, lúc học cao trung, có một lần Trần Yên Thực cưỡi xe đạp đến trường học, trên đường đi gặp anh, hai người cùng đi đến trường, vừa chạy xe vừa nói chuyện phiếm, phía sau cô có người chạy rất nhanh, thoáng cái đã vượt qua bọn họ, lúc đi qua cô, Trần Yên Thực không chú ý, nên bị nghiêng xe, ngã sấp xuống đất, cánh tay bị rách da, anh ngừng xe đỡ cô dậy, lúc Trần Yên Thực ngẩng đầu lên đôi mắt ngập nước, nhìn mà đau lòng, người kia cũng ngừng xe xuống xin lỗi cô, cô vung cánh tay còn lại lên bảo không sao, nhưng vẻ mặt khổ sở nhịn đau quả thực là đặc sắc. May mà cách trường học không xa, anh phụ đẩy hai xe vào trường, đi đến phòng y tế với cô, cô y tế còn trêu chọc cô: “Cô bé này thật là yếu ớt mà.”
Về sau Tạ Cảnh Thâm sát cồn i-ốt cho cô, trong quá trình sát cồn Trần Yên Thực không ngừng la đau, lát sau thấy không có ý nghĩa, nên chỉ bậm môi lại cố gắng không phát ra âm thanh.
Đúng là rất yếu ớt, anh nghĩ, nhưng anh nguyện ý để cô mãi yếu ớt như vậy, chứ anh không hy vọng cô chịu chút đau khổ nào.
Với chuyện sinh con, người mẹ luôn phải chịu chút tra tấn, cho dù là sinh mổ, chỉ lúc ấy không đau, nhưng không tốt với sức khỏe, một tháng sau rất đau đớn, tuy nói lúc sinh thường đau đớn một chút, nhưng sau đó sức khỏe phục hồi nhanh chóng, người mẹ sẽ không quá khó chịu, đối với cục cưng hay đối với mẹ cũng tương đối khá, anh hi vọng cô có thể thuận lợi sinh thường, tuy nhiên anh cũng không thể cam đoan nếu như cô la đau một tiếng, anh có thể kìm chế bản thân không bảo bác sĩ chuyển sang đẻ mổ hay không.
Bác sĩ Tạ một bên nghe bà Tạ dạy cách mát xa ngực cho Trần Yên Thực, một bên rất là buồn rầu.
Dù cho có vật nặng trong tay, Tạ Cảnh Thâm vẫn không hề có ý nghĩ riêng tư, bà Tạ dạy anh vào những ngày cuối phải thường xuyên chườm nóng cho ngực Trần Yên Thực, mát xa đầu ti, nếm thử sữa non, chuẩn bị sẵn sang cho người mẹ từ sớm, bằng không lúc mở sữa lần đầu sẽ rất đau. Đương nhiên chuyện này do Tạ Cảnh Thâm xử lý, hơn nữa là lúc đêm khuya yên tĩnh Trần Yên Thực ngủ say, bằng không với tính cách dễ xấu hổ của Trần Yên Thực tuyệt đối không chịu để cho anh làm vậy, một lần hai lần coi như thôi, mà chuyện này ngày nào cũng phải làm.
Tuy Trần Yên Thực ngủ không an ổn, nhưng đã thành thói quen ngủ như vậy, ngủ đến mơ mơ màng cũng không dễ thức, cũng dễ dàng cho Tạ Cảnh Thâm mỗi ngày lén lén lút lút mát xa.
Hôm nay đột nhiên cô thức dậy, bụng quặn đau từng cơn, lúc cô vừa thức đã hơi đau rồi.
Hừ hừ, lúc này mới cảm nhận được bàn tay đang làm loạn trước ngực, có điều cô không còn sức lực để ý đến những thứ khác, chỉ là nghiêng đầu, nói khẽ: “Đau.”
Chuông cảnh báo Tạ Cảnh Thâm lập tức vang lên mãnh liệt, đưa tay xuống sờ dưới thân cô, cảm nhận được chút ẩm ướt, lúc này mới tranh thủ thời gian ôm cô xuống lầu, lái xe đi đến bệnh viện.
Đo tâm thai và giá trị PH xong, lúc này mới làm thủ tục nằm viện.
Kiểm tra thì đã mở một ngón, Trần Yên Thực bị đưa vào phòng chờ sinh. Cô có chút bất an nhìn thoáng qua Tạ Cảnh Thâm, cũng may phòng chờ sinh cho phép một người nhà cùng vào, vào thời khắc này, có Tạ Cảnh Thâm bên cạnh khiến cô an lòng không ít.
Tạ Cảnh Thâm bớt thời gian gọi điện thoại cho cha mẹ hai bên, một mình anh không được, dù sao anh cũng không dám rời khỏi Trần Yên Thực, nhưng vào lúc này Trần Yên Thực cần phải bổ sung thể lực, đến lúc sinh thường mới đủ thể lực, đành phiền người lớn mang thức ăn vào.
Tạ Cảnh Thâm đi đi lại lại trong phòng chờ sinh cùng Trần Yên Thực, trong mắt Trần Yên Thực đã hơi ướt, khoảng cách giữa các cơn đau ngày càng ngắn, càng ngày càng mãnh liệt, cô chỉ có biết nhìn về phía Tạ Cảnh Thâm tìm cảm giác an toàn.
Tạ Cảnh Thâm cũng đành không ngừng trấn an cô: “Nhịn một chút, hết đau là được rồi.”
Trần Yên Thực gật gật đầu: “Lát nữa có phải còn đau hơn không?”
Tạ Cảnh Thâm chần chờ gật đầu, Trần Yên Thực lập tức nén nước mắt, mới bây giờ đã kêu đau, lát nữa làm sao bây giờ?
“Tạ Cảnh Thâm, anh nói chuyện với em chút đi.”
“Em muốn nghe cái gì?”
“Ừ ~ em nghĩ, anh nói chút chuyện khi anh ở Mỹ đi.”
“Em có hứng thú? Nhưng mà không có gì hay để nói cả, còn không phải là cuộc sống một đường hai điểm, không khác hồi cao trung lắm, mỗi ngày đọc sách, học tập, thực tập, ừ, có đôi khi sẽ tụ với mấy người quen ăn cơm, tham gia một vài cuộc họp mặt, trừ những lần đó ra, cũng không có gì để giải trí.”
Trần Yên Thực chăm chú nghe anh nói: “Tạ Cảnh Thâm, thì ra cuộc sống của anh nhàm chán như vậy à.”
“Đúng, quá nhàm chán, có em mới cảm nhận được mình tràn đầy sức sống.”
Trần Yên Thực ngọt ngào: “Anh có muốn nghe cuộc sống của em mấy năm này không?”
“Em nói xem.” Thực ra anh rất muốn biết cuộc sống mấy năm nay của cô gái anh yêu như thế nào, chỉ là cô không nói, anh cũng rất tôn trọng, không hỏi.
“Nói từ đâu đây? Để em nghĩ.”
“Từ năm đầu đại học đi.”
“Ừ ~ kỳ thật em học đại học không có nguyên tắc gì cả, em học tin tức, vào tòa soạn báo làm phóng viên, đúng rồi, năm thứ hai đại học em đã đi thực tập phỏng vấn đấy, dù sao khi đó em rất thích làm phóng viên tác nghiệp, bạn cùng phòng cũng không tệ, nói tóm lại, cuộc sống đại học của em rất phong phú.”
Trần Yên Thực có chút đắc ý nhìn anh, Tạ Cảnh Thâm lại không nghe thấy chuyện muốn nghe, có chút không hiểu hỏi: “Lúc em học đại học em có kết giao vơi bạn trai không?”
“A, đúng rồi, lúc em học đại học em có nhiều người theo đuổi lắm đó nha :3.” Trần Yên Thực nháy mắt với anh.
Tạ Cảnh Thâm bất giác vui vẻ: “Vậy sao? Nhưng xem ra bọn họ đều không thành công.”
Trần Yên Thực gật gật đầu, suy nghĩ chuyện lúc trước: “Ngoại trừ một người, cao cao soái soái, còn học rất giỏi nữa, tính cũng không tồi, em nói chuyện với anh ấy rất hợp ý, về sau bạn cùng phòng nhắc em, mới phát hiện ra hình như anh ấy đang theo đuổi em, nhưng anh ấy không thổ lộ, sau này em có cãi nhau với anh ấy một trận, lúc em đi thực tập anh ấy cũng theo tới, hai người tụi em cùng chạy lấy tin, sau đó em nghĩ dù sao cũng phải nói chuyện yêu đương, không bằng yêu anh ta đi, sau đó không cố gắng không bất hòa với anh ấy nữa, có điều anh ấy không nói, em cũng không thể mở miệng trước, đợi đến năm tư mới xác định quan hệ yêu đương.”
Tạ Cảnh Thâm nghĩ đến lần ngẫu nhiên gặp mặt khiến anh vẫn canh cánh trong lòng, cô trò chuyện vui vẻ với anh chàng kia, anh chàng kia thì một mực cầm máy anh chụp cô, thì ra lúc đó bọn họ vẫn chưa cùng một chỗ, tình huống mà anh thấy có lẽ là khi học đi ra ngoài chạy tin tức lén làm biếng mà thôi.
Nếu như lúc đó anh tiến lên một bước, xác nhận quan hệ với cô, thì bọn họ đã không bỏ lỡ nhiều năm như vậy. Nhưng vận mệnh đã như vậy.
Kỳ thật lại nói tiếp, bây giờ mới bên nhau thì có gì không tốt? Cuối cùng cô cũng không bài xích tính cách lạnh nhạt ít nói của người khác phái là anh, cuối cùng anh cũng có thể để cô hoàn toàn dựa vào, gặp lại lúc 28 tuổi, anh vẫn có thể khiến cô động tâm, anh sẽ càng thêm quý trọng cô, có được không dễ, vì chấp niệm quá sâu.
Cô vẫn là chấp niệm của anh.
Tạ Cảnh Thâm hôn một cái lên trán của cô: “May mà sau này hai người chia tay.”
Trần Yên Thực cầm lấy cánh tay anh càng ngày càng chặt, nhưng vẫn ra vẻ thoải mái hờn anh một câu: “Nói cái gì đó?”
Tạ Cảnh Thâm không cách nào chịu thay đau đớn cho cô, nhưng cô chịu chút đau, trong lòng của anh cũng không hề dễ chịu, đành phải tiếp tục nói chuyện với cô, dời lực chú ý: “Sau này sao hai người lại chia tay?”
“Cũng không phải là chuyện lớn gì, nói ra có chút buồn cười, có điều khi đó em cảm thấy nó rất lớn lao.” Trần Yên Thực cảm thấy lý do này mà nói với chồng mình thì không hay lắm, nhưng Tạ Cảnh Thâm chăm chú nhìn cô, cô đành gian nan mở miệng, “Đúng đấy, anh ấy muốn ở chung, em thì lại không muốn.”
Tạ Cảnh Thâm nghe chuyện đó xong không biết nên phản ứng gì, địch ý của anh đối với người bạn trai kia không sâu bằng Trương Sâm, nhưng những thứ đó đều đã là quá khứ, hiện tại và tương lại, họ (vợ con) là của anh, không ai giành được.
Trần Yên Thực vẫn còn căm phẫn: “Anh nói một chút xem, trong đầu đàn ông đều chỉ nghĩ đến chuyện này sao?”
Tạ Cảnh Thâm nhíu mày: “Với anh mà nói, lúc đối mặt với em, xác thực là thường xuyên nghĩ đến chuyện đó.”
Trần Yên Thực có chút thẹn thùng, nhưng cũng nói thẳng thắn : “Như anh thì, em thích.”
Một cuộc điện thoại từ cha mẹ Tạ, một cuộc điện thoại phá vỡ giữa tình nồng ý mật của hai người.
Tạ Cảnh Thâm đi ra lấy đồ ăn bà Tạ nấu mang đến: “Thừa dịp bây giờ nên ăn nhiều một chút, lát nữa mới có sức.”
Trần Yên Thực nghe lời ăn một chút, về sau đau đến mức nuốt không nổi, Tạ Cảnh Thâm đành phải đưa chocolate cho cô ngậm.
Eo càng ngày càng mỏi nhừ, quả thực là mỏi đến tận xương, từng cơn từng cơn, cả người như bị xé thành hai nửa, cực kì khó chịu, nước mắt Trần Yên Thực đầy trong mắt, bộ dáng rất đáng thương.
Tạ Cảnh Thâm giúp cô xoa eo, để giảm bớt đau nhức, nhưng hoàn toàn không có tác dụng.
Rốt cuộc đã mở sáu ngón tay cô được đưa vào phòng sinh, Tạ Cảnh Thâm sợ cô ở một mình lo sợ lung tung, cho nên đi vào phòng chăm sóc đặc biệt, người nhà có thể vào.
Cơn đau bụng sinh ngày càng dữ dội, giống như là căng xương cốt ra, Trần Yên Thực đau đến mức ngất đi vài lần, toàn bộ quá trình Tạ Cảnh Thâm đều thấy, trong lòng như có trăm ngàn tư vị, ý nghĩ duy nhất lúc này là không cần sinh nữa, đừng sinh nữa.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: dựa theo giới thiệu thì, kết hôn rồi nói chuyện yêu đương sinh cục cưng, bây giờ cục cưng đã được sinh ra rồi ~ ngao ~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!