Nơi Thế Giới Tĩnh Lặng Có Anh - Chương 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


Nơi Thế Giới Tĩnh Lặng Có Anh


Chương 26


Bồ Thần uống hết một hộp sữa, Tần Dữ cũng đã sắp xếp xong sách giáo khoa của hai người, đều đặt chúng ở cùng nhau.

—Đọc full tại Truyenfull.vn—
Làm xong, Tần Dữ cầm hai cái ly đến phòng trà nước lấy nước.

Ở cửa sổ truyền đến tiếng huýt sáo, Triệu Thù ở trên hành lang gọi cô: “Thần Thần, đừng cứ ở trong phòng học mãi, ra ngoài chơi đi, hôm nay gió lớn, thổi lên mặt còn rất thoải mái đó.”

Bồ Thần gật đầu, cầm lấy điện thoại đi tìm Triệu Thù.

Quan hệ với Triệu Thù gần gũi rồi, cô sẽ chủ động tìm đề tài nói chuyện với cô ấy: [Bộ tiểu thuyết hôm qua cậu xem ấy, kết cục thế nào?]

“Haiz, đừng nói nữa.” Triệu Thù đau lòng nói: “Tớ hiểu rõ kết mở là hợp lý nhất nhưng vẫn thấy rất khó chịu.” Cô ấy ghé vào trên lan can, gò má gối lên cánh tay: “Thần Thần cậu viết văn tốt như vậy, chờ sau này viết câu chuyện của cậu và Tần Dữ thành tiểu thuyết ngọt ngào, tớ nhất định sẽ cổ vũ.”

Bồ Thần: [Tớ viết văn tốt chỗ nào chứ?]

Cô hỏi: [Tiểu thuyết cậu đọc sẽ không có phần hai nữa sao?]

Triệu Thù thở dài: “Nói là không còn nữa. Thật sự rất hay, mà kết cục thì khó chịu.”

—Đọc full tại Truyenfull.vn—
“Ôi? Trời mưa rồi.” Cô ấy đứng thẳng dậy, hạt mưa lớn cỡ hạt đậu rơi xuống mặt cô ấy, cô ấy đưa tay lau đi.

Gió cuốn lấy mưa thổi đến trên hành lang, Bồ Thần và Triệu Thù trở về phòng học, chủ đề tiểu thuyết cứ như vậy mà gián đoạn.

Buổi trưa, mưa càng rơi càng lớn, gió lớn gào thét.

Đám người Bồ Thần và Tần Dữ đang ở nhà ăn ăn cơm, nhật ký thầm mến của cô bị phát hiện, chuyện Tần Dữ tỏ tình ở trước mặt mọi người bị truyền ra trong khối, từ khoảnh khắc đi vào nhà ăn, cô đã nhận được vô số cái nhìn chăm chú, gió lớn mưa rào bên ngoài cũng không có nhiều người quan tâm.

Tần Dữ cảm nhận được cô như đang ngồi trên bàn chông, anh trấn an cô: “Tuần sau cậu sẽ quen thôi, không cần quá để ý, không liên quan gì đến chuyện cậu có nói được hay không, cho dù cậu nói được, bọn họ vẫn sẽ nhìn cậu như thường.”

Bồ Thần đã cố gắng thích ứng hết mọi thứ: [Tớ thấy tốt hơn hôm qua nhiều.] Đây là lời nói thật.

Tần Dữ: “Vậy tranh thủ ngày mai lại tốt hơn hôm nay một chút.”

Triệu Thù lấy thêm một đôi đã, lựa tôm bóc vỏ còn chưa động đũa trong khay rồi gắp cho Bồ Thần: “Ăn nhiều một chút cho cao lên.” Cô ấy mượn chuyện này để dời đi sự chú ý của Bồ Thần.

Bồ Thần: [Đủ rồi đủ rồi, cậu giữ lại ăn đi.]

Cô tự mình trêu chọc: [Ngày ngày ăn tôm đoán chừng cũng sẽ không cao lên được.]

Triệu Thù nói: “Tâm trạng tốt thì sẽ cao, cậu nhìn tớ này, mỗi ngày không buồn không lo, nếu không thì có thể cao như vậy sao?”

Cũng không biết là Bành Tĩnh Dương cố ý hay vô tình, cậu nói tiếp: “Đó là cậu không tim không phổi.”

Triệu Thù: “…”

Cô ấy đá cậu một cái ở dưới bàn, lại híp mắt cảnh cáo cậu chớ có ăn nói lung tung.

Sau đó, điện thoại của cô ấy rung lên, nhìn ảnh đại diện của người gửi tin nhắn, cô ấy liếc nhìn Bành Tĩnh Dương một cái rồi mới nhấn mở tin nhắn.

Bành Tĩnh Dương nói trong Wechat thế này: [Tớ đang phối hợp với cậu dời đi sự chú ý của Bồ Thần, đầu óc cậu để đâu vậy? Bỏ ở nhà không mang theo à?]

Tin thứ hai của cậu là: [Chân tớ què thì cậu chịu trách nhiệm à?]

Triệu Thù: [Yên tâm, nếu như thật sự bởi vì bị tớ đá một cái, sau này không tìm được vợ thì tớ sẽ chịu trách nhiệm thu nhận cậu. Đại gia của cậu không thiếu chút tiền nuôi cậu đâu.]

Bành Tĩnh Dương tức giận đến mức xóa tin trong khung chat đi, không chấp nhặt với cô ấy.

Cậu đột nhiên nghĩ tới một chuyện nên nghiêng đầu nói với Tần Dữ: “Sáng hôm nay tớ nhìn thấy xe của cô Tần.”

Tần Dữ gật đầu, trong lòng tự nhủ, tớ cũng nhìn thấy xe của mẹ tớ.

Triệu Thù nghe được mà mờ mịt: “Các cậu đang nói cái gì vậy?”

Tần Dữ: “Không có gì.”

Rõ ràng là anh không muốn nhiều lời.

Triệu Thù nhún nhún vai, không nói thì thôi.

Bồ Thần ăn nhanh hơn bọn họ, cô để đũa xuống rồi bắt đầu ăn canh.

Mưa vẫn chưa ngừng, cô nhìn ra ngoài cửa sổ của nhà ăn, tầng tầng mây đen đè xuống, dường như muốn nuốt chửng cả thành phố, không biết được là ngày hay đêm.

Mỗi người bọn họ đều mang theo dù che mưa, nhưng bây giờ gió lớn như thế, bung dù hay không hoàn toàn không khác biệt lắm.

Ăn cơm xong, mấy người cầm dù lên đi về phía cửa nhà ăn.

Bồ Thần đi ở phía trước.

Tần Dữ vừa đi vừa cởi áo khoác đồng phục.

Triệu Thù trêu ghẹo anh: “Cậu định đội áo lên đầu à? Quả nhiên là kiểu tóc quan trọng.”

Tần Dữ đưa áo cho cô ấy, nói: “Một lát nữa cậu khoác áo lên lưng Bồ Thần, che áo đồng phục của cậu ấy lại, áo ướt dán vào người không thoải mái.”

Triệu Thù liên tục “chậc” ba tiếng, cô ấy rất tình nguyện ăn bát cơm chó này, nhận lấy áo đồng phục của anh, cô ấy tiện thể liếc mắt nhìn Bành Tĩnh Dương.

Bành Tĩnh Dương bị trừng mà không hiểu ra sao: “Tớ không đắc tội với cậu mà?”

Triệu Thù trợn trắng mắt, không phản ứng.

Bành Tĩnh Dương nhìn áo đồng phục của Tần Dữ trong tay cô ấy, Tần Dữ và Bồ Thần người ta có quan hệ như thế nào, che mưa cho Bồ Thần là điều nên làm, cậu và Triệu Thù cùng lắm là bạn học mẫu giáo không hợp tuổi nhau mà thôi.

Một phen đấu tranh nội tâm kịch liệt, cuối cùng cậu vẫn cởi áo đồng phục ném cho Triệu Thù: “Đại gia Triệu, kiếp trước tôi nợ ngài!”

Khóe miệng Triệu Thù khẽ nhếch lên, cô ấy vắt áo khoác của Bành Tĩnh Dương ở khuỷu tay rồi chạy chậm đuổi theo Bồ Thần.

Đến cửa nhà ăn, hơi lạnh đột nhiên tăng lên.

Bồ Thần mở dù ra, xoay người tìm Tần Dữ, người khác vẫn còn ở phía sau, Triệu Thù đi tới trước mặt: “Thần Thần, tớ buộc áo lên cho cậu nhé.”

Bồ Thần không rõ tình hình, chờ cô lấy điện thoại trong túi ra gõ chữ xong, Triệu Thù đã sớm hành động nhanh nhẹn buộc áo đồng phục rộng rãi của Tần Dữ ở bên hông cô, cực kỳ kín kẽ che đến dưới đầu gối.

[Đây là áo đồng phục của Tần Dữ?] Cô hỏi Triệu Thù.

“Đúng vậy, tớ cũng có.” Triệu Thù vỗ vào áo đồng phục của Bành Tĩnh Dương.

Lúc này Tần Dữ và Bành Tĩnh Dương đã che dù xông vào trong cơn mưa lớn.

Mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, có vẻ như sẽ không dừng lại trong thời gian ngắn, các bạn học trước đó còn đang do dự xem có cần trú mưa một chút hay không, chờ mưa một chút rồi lại về lầu dạy học, lúc này họ không đợi nữa, từng người từng người chạy về lớp.

Giọng điệu Triệu Thù có chút lo lắng: “Thần Thần, cầm chắc điện thoại nha, chúng ta phải đi nhanh một chút, sắp mưa to rồi.”

Bồ Thần kéo ống quần lên, chạy theo sau lưng Triệu Thù.

Từ nhà ăn đến lầu dạy học, dù của cô bị gió lớn thổi lật tung hai lần.

Tần Dữ đứng ở hành lang lầu một đợi cô, thu lại chiếc dù trong tay cô, vẩy nước ở trên đó đi.

Bồ Thần lau đi hạt mưa trên trán, cởi áo đồng phục của Tần Dữ ra, áo khoác đồng phục của cô cũng không thể may mắn thoát nạn, đã bị ướt hơn một nửa, nhưng áo hoodie và quần thì không ướt chút nào.

Quay lại phòng học, Bồ Thần khoác áo đồng phục lên ghế của hai người, mượn nơi đó thể phơi áo, cô thuận thế nhìn Tần Dữ.

Hôm nay anh vẫn mặc áo thun màu đen, cùng một nhãn hiệu với chiếc ngày hôm qua, đồ màu đen mà bị ướt thì sẽ trông rất rõ ràng, tóc anh cũng dính nước mưa, có sợi ẩm ướt dán vào trán, ở lọc tóc còn có giọt nước, anh không để ý đến chút nào.

Tần Dữ lấy ra viên giấy nhỏ hôm qua anh biết từ trong túi rồi đưa tới trước mặt cô: “Rút thưởng đi.”

Khâu rút thưởng mà cô mong đợi nhất trong ngày.

Bồ Thần mở ra, trên giấy viết: [Tần Dữ mãi mãi yêu Bồ Thần.] Dưới góc phải đã ghi chú thời gian của ngày hôm qua.

Bên ngoài là sấm sét vang dội, gió mưa xen lẫn nhưng vẫn không thể nào che đậy được tiếng tim đập “thình thịch” của cô.

Tần Dữ nhìn gò má của cô, nói: “Cậu có thời gian rảnh thì cũng viết một tờ giống như vậy cho tớ đi.” Nhìn thấy tai cô đỏ lên, anh cho cô thời gian bình tĩnh: “Ngủ một lúc đi, một giờ mười phút tớ gọi cậu dậy giảng bài cho cậu.”

Bồ Thần nào còn có thể ngủ được, sau khi híp mắt lại, trước mắt cô đều là lời tỏ tình nhiệt liệt mà anh viết.

– —

Một buổi chiều, Bồ Thần vụng trộm mở tờ giấy ra nhiều lần, sự rung động vẫn luôn tiếp tục đến khi hết giờ tự học buổi tối.

Lúc thu dọn cặp sách, cô đặt tờ giấy ở trong hộp bút, chờ về nhà sẽ bỏ vào ngăn kéo khóa lại.

Tần Dữ và Bồ Thần tách ra ở cổng trường, cô về nhà với Bồ Vạn Lý, anh về khu nhà ở, hôm nay mẹ về sớm, đèn trong phòng bếp sáng rỡ.

Tần Minh Nghệ đeo một chiếc tạp dề đang bận rộn, tạp dề màu lam nhạt được mang trên bộ váy đắt đỏ của bà vô cùng không hài hòa.

Nghe thấy tiếng động, Tần Minh Nghệ quay người hỏi: “Buổi trưa hôm nay mưa lớn như vậy, con có bị ướt không?”

“Không ạ, có mang theo dù.” Tần Dữ để cặp sách xuống.

Tần Minh Nghệ: “Đi rửa tay đi, mẹ nấu chút sủi cảo cho con ăn khuya.”

Trong trí nhớ của Tần Dữ, mẹ chưa từng xuống bếp, hôm nay là lần đầu tiên.

Anh mở tủ lạnh, lấy một chai nước vặn nắp ra, im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Mẹ, sáng nay con nhìn thấy xe của mẹ ở cổng trường.”

Tần Minh Nghệ sửng sốt, bà không nghĩ tới con trai sẽ chủ động nhắc đến.

Buổi sáng ở cổng trường, bà dừng xe lại nhường đường cho học sinh đi đến trường, hai người trong số đó chính là Tần Dữ và Bồ Thần, anh còn để Bồ Thần cầm sữa cho anh.

Tất cả mọi thứ này, bà đều nhìn thấy.

Nếu như không phải chính anh nhắc đến, bà dự định vờ như không biết.

Nước trong nồi sôi lên, cuồn cuộn trào về phía nắp nồi, làm nắp nồi nhô lên, Tần Minh Nghệ mở nắp nồi ra rồi gác nó lên kệ.

Vừa rồi Tần Dữ chỉ lo nghĩ đến chuyện khác nên quên nhắc mẹ: “Sủi cảo đông lạnh nấu nhanh thì không thể dùng nước sôi được, phải dùng nước ấm.”

Tần Minh Nghệ đành phải thêm nước lạnh vào rồi, người xưa nay không xuống bếp, nấu sủi cảo thôi cũng hiện ra sự vụng về.

Cho toàn bộ sủi cảo vào trong nồi, bà mới có thời gian nói chuyện với Tần Dữ: “Con và Bồ Thần yêu nhau rồi?”

“Chưa, sau khi tốt nghiệp trung học rồi mới yêu. Con thích cậu ấy.”

Tần Minh Nghệ kinh ngạc vì con trai thẳng thắn lại không hề cố kỵ như thế, chuyện này ngược lại làm cho bà mơ hồ không nỡ: “Có lời gì thì con cứ nói thẳng, không cần phải quanh co lòng vòng với mẹ con.”

Tần Dữ cầm chai nước soda trong tay, bày tỏ thái độ: “Chuyện con thích Bồ Thần, con không định giấu mẹ và bố, lên đại học con và cậu ấy sẽ phải xa nhau nhiều năm, con muốn nhân lúc hiện tại mà ở bên cạnh cậu ấy nhiều một chút.”

Cho nên anh biết rõ mẹ có thể ở trên đường nhìn thấy anh và Bồ Thần ở cùng nhau, anh cũng không cố ý tránh né.

Yên tĩnh một lúc.

“Mẹ, mẹ và bố đừng quản việc con yêu đương với ai, về học tập con cam đoan sẽ để hai người hài lòng.”

Tần Minh Nghệ không tiếp lời.

Ở mức độ nào đó, đây coi như là ngầm uy hiếp, nếu như bà và Hà Quân Thạc không đồng ý, trong việc học hoặc sự nghiệp anh có lẽ sẽ đi lệch ra khỏi con đường tốt mà bọn họ sắp xếp cho anh.

Sau đó, phòng bếp rơi vào sự tĩnh mịch. Sự giằng co im ắng giữa hai mẹ con tràn ra vô tận.

Thứ đánh vỡ bầu không khí ngột ngạt chính là tiếng nước sôi trào ùng ục, không giống như lúc nước sôi vừa rồi, trong nồi có sủi cảo nên bọt nước màu trắng trực tiếp trào ra khỏi nồi, tràn khắp nơi.

Hơi nước màu trắng chợt bay đầy phòng bếp, màn sương mịt mờ, một khắc này trông biểu cảm trên mặt của hai người cũng không chân thực.

Tần Minh Nghệ không có kinh nghiệm nấu sủi cảo, cũng mất đi hứng thú, bà đành phải tắt lửa.

Tần Dữ: “Để con.” Anh cầm khăn lau khô nước rồi một lần nữa bật lửa, chỉnh nhỏ lửa, lại chuẩn bị một chén nước lạnh để bên cạnh dự phòng.

Tần Minh Nghệ khoanh tay đứng ở đó, không nói một lời.

Hơi nước trong phòng bếp tản đi, hai người vẫn không nói chuyện.

Tần Dữ lấy sủi cảo ra, rót một đĩa dấm, bưng cùng với sủi cảo đến bàn ăn.

Tần Minh Nghệ cũng ngồi xuống trước bàn ăn, sự việc hiện tại đã được bày ra trước mắt, không nói gì thì cũng không được.

Làm mẹ, bà chắc chắn không hy vọng con trai tìm bạn gái giống như Bồ Thần, bởi vì Bồ Thần đã được định là có quỹ đạo cuộc đời khác với Tần Dữ, nhưng bà không định can thiệp vào, đứa trẻ mười mấy tuổi, tình yêu tới nhanh đi cũng vội, bà thật sự không cần lấy gậy đánh uyên ương, ngược lại sẽ kích thích lòng phản nghịch của con trẻ, bị tác dụng ngược.

Chờ sau khi hai đứa yêu đương rồi phát hiện ra không hợp nhau thì tự nhiên sẽ chia tay.

Cho nên buổi sáng cho dù bà nhìn thấy ánh mắt và hành động của con trai và Bồ Thần không giống với bạn học bình thường, bà cũng không có ý định vạch trần.

Ai biết được Tần Dữ lại không theo lẽ thường mà lật bài.

Tần Minh Nghệ biết con trai có tính xấu gì, cực kỳ cố chấp, không ăn cứng, bà tự khoe khoang: “Mẹ vẫn được tính là người lớn tiến bộ, chuyện yêu đương này cứ thuận theo tự nhiên, con chỉ cần có giới hạn, mẹ và bố con sẽ không quản nhiều.”

Tần Dữ uống hết ngụm nước cuối cùng trong chai rồi cầm lấy đũa ăn sủi cảo.

Mẹ tạm thời thỏa hiệp, anh biết mẹ lo lắng, mẹ sợ quản quá nhiều sẽ làm cho anh phản nghịch, đến lúc đó lại vò mẻ không sợ rơi mà không muốn học nữa, cái được không bù cái mất, bà đành phải thuận theo anh trước.

Mặc kệ như thế nào, ít nhất thì mấy năm cấp 3 này, anh và Bồ Thần không cần lén lút nữa, không cần lo lắng ngày nào đó bị mẹ gặp được nữa, anh có thể ở bên cô nhiều hơn, cô cũng có thể an tâm cố gắng vì Đại học Chính trị và Pháp luật mà mình ngưỡng mộ trong lòng.

Về phần chuyện sau này, chờ tốt nghiệp trung học lên đại học, anh sẽ từ từ lo liệu với mẹ.

– –

Ngày hôm sau, sau cơn mưa trời lại sáng, chỗ trũng trong con hẻm nhỏ có nước đọng, bên cạnh từng vũng nước rải rác lá cây hôm qua bị gió mưa tàn phá rơi xuống.

Vũng nước trong veo, soi chiếu trời xanh mây trắng còn có dây điện trong ngõ.

Tần Dữ đứng trên lề đường, cúi đầu có thể nhìn thấy con hẻm nhỏ do vũng nước chiếu ra, một cơn gió thổi qua, vũng nước nổi lên từng gợn sóng, cảnh sắc phản chiếu trong đó vỡ vụn.

Chờ gió êm sóng lặng, bên trong lại hiện lên cái bóng.

Tần Dữ nhìn mười mấy phút, Bồ Thần mới khoan thai đi đến, anh nhìn cô chằm chằm: “Sao mắt cậu lại có quầng thâm rồi?”

Bởi vì hôm qua thức đêm cày đề, mười hai giờ rưỡi mới ngủ.

Đương nhiên là Bồ Thần sẽ không nói thật: [Có sao? Tớ không chú ý đến.] Cô đưa bữa sáng cho anh.

Bồ Thần chỉ lo nhìn Tần Dữ, gõ chữ trên điện thoại nói chuyện với anh nên không chú ý với vũng nước dưới chân, chân phải của cô đã giẫm vào, chân trái theo thói quen nhấc về phía trước, mắt thấy hai chân đều sắp giẫm vào nước, Tần Dữ tinh mắt nhanh tay, cánh tay dài đưa qua nhanh chóng ôm lấy cô, anh nhấc cô lên nhanh chân đi qua vũng nước kia.

Đến chỗ cao giữa đường, Tần Dữ buông cô xuống.

Bồ Thần vịn vai Tần Dữ mới đứng vững được, hai chân chạm đất nhưng trái tim còn lơ lửng, vừa rồi lúc Tần Dữ ôm cô, đầu óc cô ong lên một tiếng, trái tim suýt nữa nhảy lên cổ họng.

Tần Dữ hỏi cô: “Giày có bị ướt không?”

Bồ Thần lắc đầu, đế giày thể thao coi như là dày, cho dù bị ướt một chút thì bây giờ cô hoàn toàn không cảm nhận được, trong đầu đều là hình ảnh cô bị ôm lấy.

Cảm giác mạnh mẽ nơi cánh tay anh, mùi hương dễ ngửi đặc thù trên người anh lướt qua chóp mũi cô, trong chớp mắt ấy cô không suy nghĩ được, quên luôn cả hô hấp, hồn và thân thể như bị tách ra.

Cô không thể nói được, cho nên lúc này im lặng thì có vẻ tự nhiên, vừa đúng.

Tần Dữ ăn sáng, quay đầu tìm cô: “Bồ Thần.”

Bồ Thần hồi hồn, cô đi mấy bước đuổi theo.

Tần Dữ nói với cô: “Sau này đừng thức khuya nữa, cậu chỉ cần đi dần dần từng bước, lại cố gắng hai năm, thi đậu Đại học Chính trị và Pháp luật sẽ không có vấn đề gì. Lên lớp 11 tớ sẽ rất bận rộn, phải tham gia thi đấu, lớp 12 thì hoàn toàn không có việc gì, đến lúc đó tớ mỗi ngày đốc thúc cậu giảng bài cho cậu, yên tâm, sẽ không có chuyện không thi đậu.”

Điều Bồ Thần lo lắng chính là, chờ sau khi lên lớp 11 phân khối thì sẽ một lần nữa chia lớp, cô và anh phần nhiều là không cùng một lớp, đến lúc đó phải giảng bài thế nào được?

[Lỡ như, nếu chúng ta không cùng một lớp thì sao.]

Tần Dữ dừng lại mấy giây rồi nói: “Sẽ có cách thôi.”

Đang lúc nói chuyện thì hai người đã đi ra khỏi con hẻm nhỏ.

Theo phản xạ có điều kiện, Tần Dữ tìm kiếm biển số xe của mẹ trong số các ô tô dừng lại nhường người đi đường, có lẽ là có sự trùng hợp như vậy, cùng một địa điểm, thời gian như nhau, anh nhìn thấy xe của mẹ.

Không biết đây có được tính là oan gia ngõ hẹp hay không.

Tần Dữ hướng về phía kính thủy tinh trước xe vẫy tay, chào hỏi với mẹ, kính thủy tinh phản quang, anh không nhìn thấy rõ vẻ mặt của mẹ.

Bồ Thần cố ý nhìn thoáng qua chiếc xe kia, giấy phép của Tô Thành, Bentley màu trắng, giá cả không rẻ.

Tần Dữ quay mặt qua nói với Bồ Thần: “Là xe của mẹ tớ.”

Bồ Thần: “…”

Một trận hãi hùng khiếp vía.

Tần Dữ nhìn ra được sự căng thẳng của cô, anh an ủi: “Không sao, mẹ tớ biết tớ thích cậu.”

Bồ Thần mở to mắt, lời như vậy do anh nói ra nghe nhẹ nhàng bình thường như vậy, thật giống như đang nói, hôm nay cuối cùng trời cũng trong rồi.

Nhưng cô lại ngây người, ngơ ngác nhìn qua anh, hai chân giống như đeo chì.

Tần Dữ kéo lấy cặp sách cô băng qua đường: “Bố tớ và mẹ tớ cũng yêu sớm, bọn họ nào có không biết xấu hổ mà nói tớ. Ông bà tớ mỗi ngày muốn gọi video với cậu mà bị tớ cản lại, bọn họ biết cậu không thể nói chuyện được, không sao đâu, cậu không cần căng thẳng như vậy.”

Trong xe, Tần Minh Nghệ đưa mắt nhìn con trai nắm lấy quai ba lô của Bồ Thần, anh gần như là ôm cả Bồ Thần đi qua đường.

Ở cổng trường mà nó lại lộ liễu như thế.

Bởi vì dưới chân Bồ Thần không nghe theo sự sai khiến nên Tần Dữ mới kéo cô đi qua đường, nhưng trong mắt Tần Minh Nghệ thì đó chính là anh quá phách lối, hoàn toàn không để người làm mẹ là bà đây vào trong mắt.

Bà cũng đã nói là mặc kệ nó có yêu đương hay không, nó còn khiêu khích sự nhẫn nại của bà như thế.

Khởi động xe, Tần Minh Nghệ gọi điện thoại cho Hà Quân Thạc.

Sáng sớm còn chưa tới sáu giờ rưỡi, Hà Quân Thạc đáp cánh đến Bắc Kinh vào mấy tiếng trước, chênh lệch múi giờ, ông vừa ngủ chưa được bao lâu thì đã bị cuộc gọi của Tần Minh Nghệ đánh thức.

“Chuyện gì?” Ông nhẫn nại hỏi, đổi thành cuộc gọi của những người khác thì ông sẽ không nhận.

Tần Minh Nghệ nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của ông thì giận không có chỗ phát tiết.

Cả lớn cả nhỏ đều không coi bà là gì.

Bà tức giận nói: “Con của anh yêu đương, anh tự xem rồi xử lý đi!”

Bà không muốn nói với ông thêm một chữ, không đợi Hà Quân Thạc nói gì, Tần Minh Nghệ đã cúp máy.

Hà Quân Thạc không hiểu ra sao, đầu óc tỉnh táo một chút, ông hiểu được Tần Minh Nghệ có ý gì, trách ông không quan tâm con trai.

Ông và Tần Minh Nghệ không có bất kỳ sự ràng buộc gì đối với việc con trai yêu đương lúc nào, chuyện mối tình đầu này không phải chủ quan có thể khống chế được, tình cảm tới thì có thể làm thế nào được.

Trước kia Tần Minh Nghệ còn từng nói với ông, nếu như con trai có thích ai ở trường trung học, chỉ cần con trai có giới hạn thì bà sẽ không quản chuyện này nhiều.

Ông thì càng không cần phải nói, thậm chí còn cổ vũ con trai tìm bạn gái.

Tần Dữ thích Bồ Thần ngồi cùng bàn, ông đã biết hôm Tết, lúc ấy thấy khó hiểu vì sao thích nữ sinh người ta rồi mà không theo đuổi, bây giờ cuối cùng cũng hiểu được.

Thế là Hà Quân Thạc chuyển khoản hai vạn tệ cho Tần Dữ, nhắn lại: [Cho con ngân sách yêu đương, mua nhiều tài liệu học tập một chút rồi cùng ôn tập với Bồ Thần, socola nhập khẩu gì đó, thiếu thì nói với bố, bố chuẩn bị giúp con. Mặt khác, bố rất vui vì con có thể không quan tâm đến ánh mắt của người khác, có can đảm đối mặt với một cô gái không thể nói chuyện được. Chúc con mọi thứ thuận lợi.]

Tần Dữ nhìn tin chuyển khoản và lời nhắn của bố, hẳn là mẹ đã gọi điện thoại nói với bố chuyện của anh và Bồ Thần, sau khi bố biết thì cho một chút tấm lòng nhỏ.

Nói không cảm động là giả, đây có lẽ là một trong số những ưu điểm không nhiều của bố.

Anh nhận tiền rồi trả lời: [Con cảm ơn bố.]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN