Nơi Thế Giới Tĩnh Lặng Có Anh - Chương 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Nơi Thế Giới Tĩnh Lặng Có Anh


Chương 30


Bồ Thần ôm lấy Tần Dữ rồi thì không muốn buông ra, xa nhau cả mấy tháng nỗi nhớ chất chồng như núi.

—Đọc full tại Truyenfull.vn—
Cô không để ý đến ánh mắt tò mò dò xét của những người qua đường, ôm anh thêm vài giây.

Cũng chỉ vẻn vẹn trong vài giây.

Có cả ngàn vạn lời muốn nói với anh, mà điện thoại lại không ở bên người.

Mãi đến khi Tần Dữ buông cô ra, Bồ Thần mới có cơ hội lấy điện thoại hỏi Tần Dữ, anh về từ khi nào, đã ở dưới tòa nhà ký túc xá chờ cô bao lâu rồi.

Tần Dữ không nói chuyện: “Chờ được mười mấy phút, buổi trưa gửi tin nhắn cho em là vừa hạ cánh.”

Bồ Thần tính toán thời gian, buổi trưa từ sân bay về căn hộ của anh sau đó lại đến trường cô, cũng tầm đó, cô cũng không suy ngẫm chuyện khác.

Tần Dữ bảo cô về ký túc xá thu gom chút ít, buổi tối ở lại căn hộ.

—Đọc full tại Truyenfull.vn—
Trong ký túc xá không có người, Bồ Thần đơn giản thu gom vài bộ quần áo, uyển chuyển lựa lời nói trong nhóm chat của phòng ký túc xá: Bạn trai về tìm tớ, bọn tớ chuẩn bị ra ngoài đi ăn, nếu mà trễ quá sẽ không trở về.

Trác Huyên: [Đi chơi vui vẻ.]

Hai người bạn cùng phòng khác ồn ào.

[Cho dù thiệt là sớm cũng không cần phải quay về ~ ~]

[Ngày mai dẫn tới đây cho nhà gái xem mặt nha.]

Bồ Thần bấm một cái icon buồn cười trả lời lại, vác ba lô lên vội vã đi tìm Tần Dữ, sợ anh chờ lâu.

Ngồi trên xe, Tần Dữ ngồi trên xe thắt dây an toàn cho cô, hai người dán sát vào nhau, hơi thở giao hòa. Tiếng “lách cách” vang lên nhẹ nhàng một tiếng, đeo xong dây an toàn anh cũng không ngồi lại.

Bồ Thần đẩy anh một cái, bảo anh lái xe.

Tần Dữ không nhúc nhích, cúi đầu mút lên đôi môi mềm mại của cô một chút.

Một chút không đủ, lại hôn thêm một chút nữa.

Trong kỳ nghỉ hè ngay cái đêm hai người xác định mối quan hệ, không làm chuyện gì khác, anh chỉ thành thật ôm cô hôn hít suốt cả một đêm, nụ hôn của ngày đó lúc nông lúc sâu, cũng chưa nắm được bí quyết nên ngày hôm sau, môi và lưỡi Bồ Thần vừa tê vừa đau.

Tần Dữ khởi động xe chạy ra khỏi trường học.

Anh liếc mắt nhìn Bồ Thần, hỏi cô: “Bé cưng, em muốn ăn gì nào?”

Bồ Thần không đói, nhưng muốn cùng ăn với anh, cô mở điện thoại gõ chữ, đợi lúc đèn đỏ thì cho anh xem: [Tối nay em mời anh ăn có được không? Phải ăn món mắc tiền.]

Ánh mắt mong đợi của cô nhìn về anh.

Tần Dữ thỏa mãn cho chút tính toán của cô, “Được, vậy đi ăn lẩu?”

Ăn lẩu không tốn bao nhiêu tiền, chỉ là anh ở nước ngoài cũng không thiếu đồ ăn phương tây nên có thể muốn ăn lẩu, Bồ Thần nghe theo anh: [Địa điểm do anh chọn.]

Tần Dữ ngẫm nghĩ: “Vậy đi về căn hộ của chúng ta rồi tìm một quán lẩu gần đó, ăn xong thì chúng ta đi về nhà.”

Bồ Thần phát hiện anh nói là căn hộ của chúng ta.

Đèn xanh sáng lên, trong xe yên tĩnh trở lại.

Lần nào đến thời điểm này, Bồ Thần cứ luôn thấy khó chịu và tiếc nuối, nếu như cô có thể nói chuyện, khi anh lái xe cô có thể kể anh nghe hôm nay mình leo núi đã thấy khung cảnh gì, trên đường đi gặp được chuyện gì vui vẻ.

Nhưng bây giờ, cô chỉ có thể giả vờ giúp anh xem tình hình giao thông phía trước.

Tần Dữ một tay cầm vô lăng, đưa điện thoại ở trước bàn điều khiển cho Bồ Thần: “Anh có tải về một bộ tiểu thuyết audio, xem giới thiệu thì nam chính còn giàu hơn anh, em mở ra cho anh nghe chung đi.”

Bồ Thần: “…”

Sự chú ý của anh vẫn luôn rất trong sáng, hiếm thấy.

Bồ Thần muốn hỏi anh, ngày thường lúc rảnh rỗi cũng nghe tiểu thuyết audio à? Nhưng bây giờ anh đang lái xe, không có cách nào đọc chữ cô ghi.

Cô đón lấy điện thoại của Tần Dữ, nhập mật mã, mật mã của anh là ngày đầu tiên anh chuyển đến Tô Thành, đối với cô và anh thì đó là một ngày đặc biệt.

Mật mã này anh đã dùng từ lớp mười, chưa từng thay đổi bao giờ.

Bồ Thần mở bộ tiểu thuyết audio mà anh tải về, nó vậy mà lại là bản cải biên của cuốn tiểu thuyết tình yêu mà cô thích.

Đợt huấn luyện quân sự đó, buổi tối trong ký túc xá không có việc gì, cô không cách nào chen vào cuộc trò chuyện buổi đêm, đành phải xem tiểu thuyết giết thời gian, khi đó cô có nhắc một lần với Tần Dữ, nói rằng cuốn tiểu thuyết này khá hay.

Cuốn tiểu thuyết này do Triệu Thù đề cử cho cô, kết thúc là HE.

Không ngờ lời nói vô tình của cô, Tần Dữ đã nhớ tên của cuốn tiểu thuyết, lại còn đặc biệt đi tìm bản audio để cùng nghe với cô, dịch chuyển lực chú ý nhạy cảm vào thời điểm này của cô.

Nghe xong ba chương rưỡi tiểu thuyết audio, xe đã chạy đến khu vực sầm uất nhất của thành phố, căn hộ của Tần Dữ chính là ở nơi tấc đất tấc vàng này, lúc đó anh đã chọn tầng mười sáu.

Anh nói mười sáu cũng không tệ.

Thật ra với quang cảnh trong trung tâm thành phố, tất nhiên tầng nhà phải cao một chút mới có phạm vi nhìn tốt.

Trước kia Bồ Thần có đến căn hộ này một lần, nhớ kỹ được khung cảnh kiến trúc xung quanh ra sao, cô tắt tiểu thuyết audio đi, pin trên điện thoại cũng không còn bao nhiêu, cô lấy cục sạc dự phòng ra sạc pin.

Tần Dữ đậu xe xong, vừa mới xuống xe, Bành Tĩnh Dương đã gọi điện thoại tới.

Anh khóa xe lại, dắt tay Bồ Thần rồi mới ấn nghe.

“Mấy ngày này mệt muốn xỉu, thức suốt hai đêm để làm xong hạng mục, tin nhắn cậu gửi tớ mới vừa xem xong.” Giọng nói Bành Tĩnh Dương lộ ra vẻ uể oải, lúc nói chuyện còn ngáp một cái.

“Bây giờ đầu óc tớ chậm chạp chạy không nổi, chờ tớ ngủ một giấc rồi tán chuyện với cậu.” Bành Tĩnh Dương gắng gượng chống mắt lên để gọi cú điện thoại cho Tần Dữ, sợ híp mắt một cái là sẽ ngủ thiếp đi ngay.

Ánh mắt Tần Dữ nhìn Bồ Thần đứng cạnh bên, nói bằng tiếng Anh với Bành Tĩnh Dương: “Không gấp, qua hai ngày nữa đi.”

Bành Tĩnh Dương không kiềm chế được ngáp lần thứ ba, cậu cứ tưởng Tần Dữ quen nói tiếng Anh, nhất thời chưa thay đổi lại.

Cậu nói lẩm bẩm: “Sao gần đây cậu cứ hay quan tâm Owen?”

Owen là nhân vật truyền kỳ trong lĩnh vực ngôn ngữ AI.

Tần Dữ nói: “Tớ muốn tìm một nhóm hợp tác làm một chương trình APP tổng hợp giọng nói Hán ngữ.”

Bành Tĩnh Dương vốn đang buồn ngủ muốn chết, bị câu nói này của anh đột ngột làm cho bừng tỉnh.

“Tổng hợp giọng nói?” Cậu bật dậy từ trên giường, “Chuyện phân biệt giọng nói trước mắt vẫn còn khiếm khuyết đây này.” Nhất là phương diện nhấn nhá ngữ điệu, không được như ý muốn, phát âm ra nghe không linh hoạt, không có chút tình cảm chân thật gì cả, thế thì đừng nói là tổng hợp giọng nói.

Nguyên nhân duy nhất cậu có thể nghĩ tới khiến Tần Dữ muốn làm APP này chính là: “Bởi vì Bồ Thần à?”

Tần Dữ: “Ừ.”

Nếu như chữ viết ghi ra có thể chuyển thành giọng nói tổng hợp do người thật phát âm, khi anh lái xe, Bồ Thần có thể trò chuyện với anh như bình thường, Bồ Thần cũng có thể tham gia vào cuộc nói chuyện với các bạn cùng phòng ký túc xá, không đến mức phải cảm giác mình như người ngoài.

Bành Tĩnh Dương hỏi: “Mặc dù cậu cũng đã quyết định rồi, vậy thì tiếp theo là tìm nhà đầu tư thiên thần.”

“Không cần đâu.” Tần Dữ nói: “Tớ có tiền, tự mình đầu tư.”

Bành Tĩnh Dương: “…”

OK.

Tần Dữ nói ra dự định của bản thân: “Tớ chi tiền, cậu tìm một nhóm kỹ thuật, tới lúc phân chia các phương diện thì chúng gặp mặt bàn bạc.”

Bành Tĩnh Dương không hiểu: “Chính cậu lại không tham gia vào?” Ngay từ ban đầu cậu và Tần Dữ đều chọn chuyên ngành máy tính, chuyện Tần Dữ có hứng thú mà tự mình lại không tham gia.

Tần Dữ: “Tớ không có thời gian, trong tay cũng có kha khá việc, tới lúc đó nói cho cậu hay, bây giờ không tiện, tớ đang ở cùng với Bồ Thần.”

“Cậu ở Bắc Kinh? Sao không nói sớm hả? Tớ đi tìm cậu ăn một bữa.” Bành Tĩnh Dương nói xong tự nhiên thấy tự mình đa tình, Tần Dữ trở về là để ở cạnh Bồ Thần, làm gì có thời gian để đi ăn với cậu một bữa.

“Thế chờ cậu rảnh thì gọi điện thoại cho tớ. À, phải rồi, đàn anh trong phòng thí nghiệm của tớ dự định đi đăng ký một công ty khoa học kỹ thuật, nếu cậu có hứng thú thì cùng chơi chung không?”

Tần Dữ: “Được đó, tớ bỏ tiền vào.”

Hai người hẹn kỳ nghỉ đông sẽ gặp nhau, trò chuyện với nhau vài câu, Tần Dữ vội vàng cúp máy.

Suốt cả cuộc trò chuyện anh đều nói bằng tiếng Anh, Bồ Thần nghe không hiểu một số thuật ngữ kỹ thuật chuyên ngành, cô dắt tay anh ngắm cảnh đêm, sau đó cũng không chú ý xem cơ bản là anh đang nói chuyện gì.

Bên tai không còn âm thanh, Bồ Thần ngoảnh lại nhìn anh: [Anh gọi xong rồi à?]

“Ừ.” Tần Dữ cất điện thoại vào túi của Bồ Thần, nói:”Ngã quẹo phía trước có một quán lẩu, anh ăn vài lần rồi, mùi vị cũng được.”

Bồ Thần nghĩ, chỉ cần anh thích là được.

Người đi ăn đêm không ít, chờ gần hai mươi phút mới có bàn trống.

Bồ Thần đang tính ngồi xuống thì Tần Dữ đã kéo cô dậy, anh ra dấu với cô: “Em ngồi bên trong.” Anh ngồi cùng hàng ghế với cô.

Bồ Thần lấy thực đơn lựa món, tất cả đều là món Tần Dữ thích ăn, gọi món xong, trong lúc chờ lẩu đem lên cô lấy hạt dưa ra giết thời gian.

Tần Dữ cũng hốt một nắm để cắn, anh không ăn, cắn xong hết hạt dưa thì đưa cho cô.

Bồ Thần đẩy đẩy cánh tay anh.

“Chuyện gì vậy?” Tần Dữ nhìn cô, lấy hạt dưa đưa vào miệng cô.

Bồ Thần chỉ chỉ chỗ đối diện, cô muốn qua đó, ngồi ăn như vậy có thể  luôn được nhìn anh, ngồi chung dãy ghế không thuận tiện nhìn anh.

Nguyên nhân chỉ có thể là do ở bên cạnh cô lâu rồi, Tần Dữ mới có thể hiểu được trong lòng cô nghĩ gì, anh nói: “Em cứ ngồi bên cạnh anh, muốn nhìn anh thì chờ về nhà anh cho em nhìn cả đêm.”

Bồ Thần: “…”

Cho dù cô có thể nói chuyện, cô cũng không thể nói lại anh.

Nhân viên phục vụ mang hai tấm tạp dề qua, không chờ Bồ Thần chìa tay ra lấy, Tần Dữ đã lấy một cái thắt cho cô.

Khi thắt tạp dề, Tần Dữ nhìn chằm chằm gương mặt cô: “Sao lại thấy hơi ốm nhỉ? Có phải đồ ăn ở căn tin không quen?”

Bồ Thần lắc đầu, điện thoại đang ở trong túi zip cô không cầm, dùng khẩu âm nói với anh: “Em giảm béo.”

Lần đầu Tần Dữ nhìn còn chưa hiểu, “Em nói lại lần nữa, nói chậm chút.”

“Giảm… Béo.”

Cô nói bốn lần, Tần Dữ cũng kiên nhẫn cả bốn lần.

Ở lần cuối cùng, Tần Dữ đoán ra được ý gì, “Em ốm vầy rồi cần gì giảm béo.” Anh điều chỉnh lại tư thế ngồi, đối diện với cô, “Hôm nay em đi chơi với bạn cùng phòng có vui hay không?”

“Không cho em gật đầu, cũng không cho phép dùng điện thoại.” Nói xong, anh nắm lấy hai tay cô.

Bồ Thần đành phải dùng khẩu âm nói: “Vui ạ.” Nhìn thấy anh xong còn thấy vui hơn.

Tần Dữ: “Hôm nay em còn chưa gọi tên anh, bây giờ bù đi.” Anh lại nhớ ra, “Hôm qua chúng ta không nói chuyện qua video, em cũng không gọi tên anh, bù chung một lần.”

Bồ Thần nhìn vào mắt anh, nói hai lần “Tần Dữ.”

Tần Dữ tiến sát lại, mút môi cô hai cái.

Giữa cuộc trò chuyện không âm thanh của bọn họ thì nồi lẩu được mang lên.

Tần Dữ lấy trong túi ra một cặp tai nghe bluetooth, kết nối với điện thoại, anh gắn một bên tai cho cô, còn một cái thì cho mình đeo.

Bồ Thần nghiêng đầu nhìn anh, không biết anh muốn cho cô nghe gì.

Không chờ cô hỏi, trong tai nghe đã truyền đến âm thanh của bộ tiểu thuyết audio quen thuộc, là chương truyện mà khi nãy họ nghe trên xe.

Trong lúc này, Tần Dữ đổi tai nghe của cô và anh, sợ lỗ tai chịu không nổi, đổi sang tai nghe khác.

Cô và Tần Dữ cùng ăn thức ăn trong một dĩa, cùng nghe một bộ tiểu thuyết audio, vừa yên tĩnh vừa náo nhiệt.

Trên đường trở về sau khi ăn lẩu xong, bọn họ lại trò chuyện về bộ tiểu thuyết audio.

Tần Dữ hỏi cô: “Lồng tiếng của nam nữ chính trong đó có dễ nghe không em? Thấy dễ nghe thì sau này nghe tiểu thuyết audio của bọn họ.”

Bồ Thần nói thật: [Nghe hay ạ, nhưng mà giọng nói của nam chính nghe không hay như giọng anh.]

Tần Dữ: “Vậy sau này anh sẽ nói nhiều hơn để em nghe.”

Nghe xong chương này, anh tắt điện thoại, tháo tai nghe hai người xuống, xoa xoa lỗ tai cho cô, “Sáng mai chúng ta cứ ngủ tới khi nào tự nhiên tỉnh thì thôi, ở nhà xem phim, buổi chiều đưa em đến công ty luật Thạc Dữ một vòng, em có muốn đi hay không?” 

“Nếu mà em không muốn đi thì chúng ta đi dạo phố.”

Bồ Thần rất quan tâm: [Vậy ngày mai bố anh có ở công ty chứ?]

“Có.” Tần Dữ kéo tay cô đi về phía trước: “Em cũng có phải chưa từng gặp qua ông ấy đâu.”

Cô từng gặp bố của Tần Dữ một lần, chuyến đi chơi ở Bắc Kinh sau kỳ thi đại học là do bố Tần Dữ sắp xếp, còn mời mấy người bọn họ ăn cơm, rất lo lắng chăm sóc cho cô.

Bồ Thần sợ gặp người lớn trong nhà, nhưng công ty luật Thạc Dữ có chút mê hoặc đối với cô.

Xoắn xít hết một hồi, rốt cuộc cô vẫn quyết định đi đến đó.

Quay về căn hộ, Bồ Thần đã ngửi được mùi hoa tươi tràn ngập trong nhà, cô cởi giày, đi chân trần ra phòng khách, bưng bình hoa thủy tinh lên mũi ngửi ngửi, mùi hương đang lan tỏa là hoa hồng nguyệt quý.

“Có dép mới cho em, em mang không?” Tần Dữ đứng ở huyền quan hỏi cô.

Bồ Thần vươn tay ra, vẫy vẫy với anh.

Tần Dữ rót một ly nước ấm cho cô mang vào phòng ngủ, vào phòng tắm đi xả nước vào bồn cho cô, đứng trong phòng tắm gọi cô: “Bé Thần, qua đây đi tắm, em leo núi cả ngày rồi, hôm nay đi ngủ sớm chút.”

Bồ Thần đặt bình hoa thủy tinh xuống, đi theo giọng nói đi vào phòng ngủ, cô từng ở lại trong căn hộ một lần, nhưng ở là bên phòng ngủ phụ.

“Hôm nay em ở chung với anh.” Tần Dữ bảo đảm, “Anh sẽ không làm chuyện xấu.”

Lỗ tai Bồ Thần ửng đỏ, giữa anh và cô không tồn tại chuyện xấu hay chuyện không xấu, nếu như xảy ra chuyện gì thì sẽ gọi là tình cảm quá tha thiết, nước chảy thành sông thôi.

Tần Dữ cầm đồ ngủ đi ra phòng tắm bên ngoài, đã ngồi mười mấy tiếng đồng hồ trên máy bay, chênh lệch múi giờ lung tung, lúc này cũng thấy hơi mệt.

Tắm xong thì điện thoại đặt trên bàn reo, là điện thoại mẹ gọi đến.

Tần Minh Nghệ cứ tưởng con trai ở nước ngoài, tính toán xong chênh lệch múi giờ mới gọi điện thoại cho anh, “Con có thiếu đồ gì không? Để mẹ mua trước cho con, lúc sắp đi thì mang về trường học, con đỡ phải đi mua.”

“Không thiếu ạ, con không mua gì hết, vác theo hành lý phiền phức.” Tần Dữ lau tóc, đi vào nhà bếp rót nước.

Tần Minh Nghệ vốn còn tính nói thêm vài câu với con trai, có điện thoại gọi đến, bà nói với Tần Dữ: “Mẹ cúp máy trước, dì nhỏ của con gọi điện thoại đến, có thể là có chuyện gấp.”

“Mẹ cứ làm đi ạ.” Tần Dữ kết thúc điện thoại, dì nhỏ tên là Tần Minh Hàm, là em họ của mẹ, lúc nhỏ anh ở chơi với dì nhỏ còn nhiều hơn với mẹ.

Uống xong ly nước, Tần Dữ đang tính tắt đèn quay về phòng ngủ, phòng khách vang lên tiếng bước chân, Tần Dữ nhìn qua đó.

Bồ Thần mang áo choàng tắm màu trắng, tay áo kéo lên một nửa, lộ ra cánh tay trắng nõn, vẫn đi chân trần như cũ, mái tóc đen hơi cuộn tròn rơi lòa xòa trên bờ vai còn chưa sấy khô.

Cô đi từ trong phòng ngủ ra phòng khách cầm bình hoa tươi.

“Em yêu.” Tần Dữ tắt đèn nhà bếp rồi đi tới.

Bồ Thần bất thình lình ngoảnh đầu lại, vừa mới tắm xong, gò má cô vẫn còn mang theo chút trắng trẻo, đôi mắt còn lộ chút ẩm ướt.

Tần Dữ đi đến trước mặt cô, cúi xuống ôm ngang người cô.

Từ lâu anh đã muốn được ôm cô như thế này, cứ mãi không có cơ hội.

Trong lúc hốt hoảng, một tay Bồ Thần quàng ngang cổ anh, một tay khác thì ôm chặt bình hoa vào lòng, sợ nước trong bình hoa sẽ đổ ra.

“Em muốn để bình hoa ở chỗ nào?”

Bị anh ôm chặt vào vòng tay như vầy, nhịp tim cô cực kỳ rối loạn, giả vờ bình tĩnh rồi cố ra sức hất cằm chỉ về phía phòng ngủ.

Tần Dữ nhìn người anh ôm trong vòng tay, có thể cô không tìm thấy mỹ phẩm dưỡng da, trên mặt chẳng thoa gì cả, đôi mắt trong trẻo, đôi mắt đong đầy tựa như dòng suối, bên trong phản chiếu hình bóng anh.

Anh nghiêng đầu, tách bình hoa tươi ra, hôn lên mí mắt cô một cái.

Hô hấp Bồ Thần như bị nén lại, không kiềm chế được mà túm chặt cổ áo ngủ anh.

Hơi thở hai người kiềm chế nhưng không tránh khỏi hòa quyện vào nhau, bên trong còn xen lẫn hương hoa.

Hoa tươi ngăn cản tầm mắt của hai người, vừa tùy ý lại vừa bất tiện.

Trở lại phòng ngủ, Tần Dữ đặt cô lên ghế sô pha, cổ áo ngủ bị cô túm chặt trở nên nhăn nhúm.

Tần Dữ đặt bình hoa lên tủ đầu giường phía chỗ của cô, rồi mới vào phòng tắm lấy máy sấy tóc ra sấy cho cô.

Trong làn gió êm dịu mang theo chút ít mát lạnh lướt từ bên tai qua, không biết nguyên nhân là do máy sấy tóc hay người sấy tóc là anh, mãi cho đến khi tóc được sấy khô mà lỗ tai cô vẫn cảm thấy nóng rực.

Bồ Thần uống vài ngụm nước, leo lên giường.

Đợi đến khi cô nhìn Tần Dữ, đã thấy anh ngồi xếp bằng trên giường.

Trong phòng đột nhiên không có âm thanh gì.

Cánh tay dài của anh vươn ra, ôm cô đặt lên đùi ngồi.

Bồ Thần tránh né ánh mắt anh, đầu ngón tay vô thức bấu vào bờ vai anh, không nhìn thấy anh thì ngày nhớ đêm mong, bây giờ người ngồi ở trước mặt, cô đột nhiên lúng túng, trái tim nhảy đập thình thịch, không dám nhìn anh chằm chằm.

Tần Dữ vòng lấy eo cô, nói: “Em còn bấu nữa là quần áo bị em bấu rách đó.”

Bồ Thần: “…”

Cô duỗi thẳng ngón tay, đổi thành vuốt ve phẳng phiu.

Tần Dữ nhìn cô, “Lúc trong quán lẩu không phải muốn ngồi đối diện anh sao, bây giờ thì lại không muốn nhìn anh à?”

Bồ Thần lắc đầu, không phải không muốn nhìn anh.

Cô không lấy được điện thoại đang để trên tủ đầu giường, không biết làm sao để giải thích với anh.

Tần Dữ nhìn ra được sự băn khoăn của cô, bứt rứt vì cùng một giường, cùng một phòng với anh, anh tắt đèn, trong phút chốc căn phòng là một mảng đen sì.

Trong bóng tối, Bồ Thần từ trong vòng tay anh ngồi dậy, nằm sát bên thành giường.

Tần Dữ cào cô, “Có phải nếu dưới gầm giường nằm được là em cũng định xuống dưới đó nằm không?”

Bồ Thần sợ nhột, bật cười bắt lấy tay anh.

“Qua đây, dựa vào anh ngủ.”

Tần Dữ ôm cô vào lòng.

Lần này đổi lại là Bồ Thần gãi anh, hai người ở trên giường náo loạn thành một khối, ôm ấp, hôn hít, không biết từ lúc nào nụ hôn đã trở nên sâu sắc.

Cô cảm nhận rõ ràng được sự thay đổi của cơ thể anh.

Tần Dữ xoay người, nằm bên mép giường, kéo Bồ Thần vào trong vòng tay, không có thêm động tác thân mật nào hơn nữa, lúc nãy suýt chút nữa thì gỗ bén lửa cháy.

Đợi cả hai cùng nhau bình tĩnh trở lại, anh hôn lên trán cô, “Ngủ thôi nào, chúc em ngủ ngon.”

Bồ Thần gối lên khuỷu tay anh, lúc này cô chỉ có thể gật đầu ra hiệu, nếu như nói chuyện được, cô có thể nũng nịu trong vòng tay anh, nói vài câu đơn giản với anh trước khi ngủ.

Nhưng mà hiện thực không cho phép.

Bây giờ cô tạm thời chưa muốn ngủ, Tần Dữ hỏi: “Gần đây em có có đang theo bộ tiểu thuyết nào không?”

Bồ Thần lấy cằm gõ gõ lên lồng ngực anh một chút, đó nghĩa là “Dạ có”.

Tần Dữ mở đèn, “Lấy điện thoại em mở ra cho anh.” Anh xoay người, lấy cái chụp mắt từ ngăn kéo thứ hai ở tủ đầu giường ra.

Bồ Thần đều xem tiểu thuyết đã kết thúc, có một bộ cô đang theo được một nửa, cô tò mò: [Anh cũng muốn xem à?]

Tần Dữ hỏi lại: “Em đã xem tới chương nào rồi?”

Cô nói với Tần Dữ: [Chương ba mươi lăm rồi anh.]

Tần Dữ đưa chụp mắt cho cô: [Em đeo lên để ngủ, anh đọc tiểu thuyết cho em nghe, đọc phần mà em chưa xem tới.” Anh lấy một cái gối lót sau lưng, lại tắt đèn lần nữa.

Bồ Thần đeo chụp mắt lên rồi nằm sát vào Tần Dữ, gối đầu lên gối anh.

Tần Dữ dựa vào đầu giường, tốc độ đọc chữ của anh vừa phải, giọng nói hấp dẫn, tràn đầy cảm xúc, nghiêm túc đọc từng chữ từ bộ tiểu thuyết.

Bồ Thần cọ cọ vào lòng anh, cô nói giọng nói anh dễ nghe, anh lập tức dùng cách thức này để nói nhiều hơn cho cô nghe.

– –

Ngày hôm sau, Tần Dữ thức dậy sớm hơn cô, tay chống trán nhìn cô, anh đã rửa mặt xong, tóc còn chưa khô, trên người còn mang theo mùi hương sữa tắm tươi mát.

Khóe môi Bồ Thần vểnh lên, tay nâng lên gãi gãi cằm anh.

“Em có muốn ngủ tiếp không?”

Bồ Thần lắc đầu, giấc ngủ này rất yên bình, không hề mỏi mệt.

Ngón tay cô chọt chọt vào cánh tay mình, sau đó nhìn về Tần Dữ, đây là đang hỏi anh mấy giờ rồi.

Ba năm cấp ba đã luyện thành sự hiểu ngầm, Tần Dữ mò điện thoại xem thời gian, nói cho cô: “Còn thiếu mười phút nữa là tám giờ.”

Bồ Thần vén tấm chăn lên, nhanh chân đi vào nhà vệ sinh.

Cô đứng trước bồn rửa mặt, nghiêng người tiến sát đến tấm gương, cả đêm mặt không đổ dầu.

Rửa mặt sơ qua rồi cô trở lại giường.

Tần Dữ dường như đoán ra được cô muốn lăn lộn trên giường thêm một lúc, ở đầu giường lại có thêm một cái gối tựa đang hơi nửa nằm ở đó.

Anh hỏi cô: “Em có muốn đi dạo phố không? Đi dạo xong thì đi xem phim.”

Bồ Thần lắc đầu.

Chẳng muốn đi chỗ nào, muốn được cùng anh như thế này lâu thêm một lúc.

Cằm Tần Dữ chống trên trán cô, bàn tay vỗ về sau lưng cô, hai người yên tĩnh ôm ấp nhau.

Bồ Thần thích được anh ôm như thế này, cái ôm của anh có thể ngăn chặn được tất cả những tự ti và sự mù mờ, anh ở chỗ nào thì cô chạy về hướng đó.

Từ khi khai giảng tới nay, khi người khác học tập cô học tập, người khác nghỉ ngơi mà cô vẫn đang học, có một bạn cùng phòng cảm thấy không thể tin nổi: “Bồ Thần, sao cậu lại xem đại học như lớp mười hai vậy, ngày nào cũng học không mệt à?”

Không mệt.

Học thêm một chút thì có thể gần anh thêm một chút.

“Bé Thần.”

Bồ Thần ngẩng mặt nhìn anh, còn chưa nhìn rõ mặt anh thì đôi môi hai người đã dán vào nhau, cô không có kỹ năng đáng nói, anh cho cái gì thì cô nhận cái đó, thỉnh thoảng chủ động đáp lại cũng là gặm nhấm môi anh chút ít.

Tần Dữ nghiêng người, cô dễ dàng nằm trên người anh.

Cùng nằm chung giường một đêm, Bồ Thần đã không còn sự căng thẳng của đêm qua, nhưng ngực vẫn phập phồng cực kỳ dữ dội.

Anh cúi đầu, lại hôn cô lần nữa.

Tấm chăn kia ban đầu đắp trên lưng Tần Dữ, bao bọc cơ thể hai người, sau đó một nửa tấm chăn bị đạp tới bên mép giường, nửa còn lại sớm nằm rũ trên sàn nhà, không ai quan tâm tới nó.

Lại nằm trên giường quấn quýt dính lấy nhau hơn một tiếng đồng hồ, hai người mới ngồi dậy.

Bồ Thần vào phòng tắm dội sơ một đợt nước nóng, thỉnh thoảng cô sờ sờ lên lỗ tai, nóng ran, khi nãy Tần Dữ hôn một lượt khắp người cô, ngón chân cô suýt chút nữa đã co rút.  

Tên đã lên cung, nhưng rốt cuộc anh vẫn khống chế được bản thân, sau khi buông cô ra thì anh đi ra phòng tắm bên ngoài.

Tắm táp xong, Bồ Thần sấy khô tóc mới đi ra ngoài.

Tần Dữ tắm xong từ phòng tắm bên ngoài quay lại, anh ăn mặc chỉnh tề, đang sắp xếp lại giường ngủ.

Cô đứng ở bên cạnh anh, ngón chân đi theo sát đôi dép của anh, anh xoay mặt lại nhìn cô.

Bồ Thần nhớ tới lúc trước hôn nhau, ngượng ngùng không gì so sánh nổi, cô lấy năm ngón tay làm thành chiếc lược chải tóc, giả vờ không rảnh rang để nhìn anh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN