Nơi Thế Giới Tĩnh Lặng Có Anh - Chương 33
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
59


Nơi Thế Giới Tĩnh Lặng Có Anh


Chương 33


Trong giờ học, Bồ Thần lấy tráng miệng mà hôm qua mang từ nhà hàng về, tráng miệng có nhiều hình dáng khác nhau, tinh xảo đáng yêu, cô lấy hộp tráng miệng đưa tới trước mặt Trác Huyên để cô ấy chọn.

—Đọc full tại Truyenfull.vn—
Trác Huyên không ăn đồ ngọt, nhưng bị dáng vẻ đáng yêu của số tráng miệng này thu hút, cô ấy tùy ý chọn một cái, “Cái này cũng là do bạn trai cậu mang tới hả?”

Bồ Thần: [Lúc đi ăn ờ nhà hàng mua thêm một phần.]

Hôm nay Trác Huyên không nhìn thấy Tần Dữ nên hỏi: “Bạn trai cậu về trường rồi à?”

Bồ Thần: [Chưa về, hình như hôm nay về nhà ông ngoại anh ấy.]

Tần Dữ không nói hôm nay anh có sắp xếp gì, là cô đoán đại.

Trong giờ học rảnh rỗi không có việc gì làm, cô lướt ở vòng bạn bè, nhìn thấy bài đăng mới nhất của Triệu Thù, cách đây năm phút Triệu Thù mới đăng lên một loạt chín tấm hình, chữ đính kèm: [Ảnh đẹp góc nghiêng của bạn trai.]

Nhưng đáng tiếc, trong ảnh không có bóng dáng của bạn trai.

—Đọc full tại Truyenfull.vn—
Cô gửi tin nhắn riêng hỏi Triệu Thù có phải đã có bạn trai mới,đang chuẩn bị chúc mừng cho cô ấy.

Triệu Thù lập tức trả lời: [(Nhe răng), (Nhe răng),(Nhe răng) là ảnh do mấy người bạn chung phòng đi ra ngoài chơi chụp giùm.]

Bồ Thần: [Cứ tưởng cậu đã có bạn trai, đang mừng giùm cho cậu. Tớ còn chưa biết cậu thích dạng người như thế nào.]

Cách một lúc lâu, Triệu Thù mới trả lời, điểm chính thì mơ hồ: [Thế cậu cứ mừng thay tớ trước đi, có bạn trai có lẽ cũng là chuyện rất đáng vui mừng, bốn người chúng ta chỉ còn mình tớ là cẩu độc thân, Bành Tĩnh Dương cũng đã có bạn gái rồi đó, nghe nói là thủ khoa ngành bách khoa của thành phố nào đó, lợi hại ha (Cười ngây ngô)]

Bồ Thần không biết Bành Tĩnh Dương đã có bạn gái, cô không liên lạc với Bành Tĩnh Dương, lần trước gửi tin nhắn cũng đã là đợt huấn luyện quân sự hồi tháng chín, lúc đó vừa phơi nắng vừa mệt, hai bên chỉ phun ra được vài câu.

Chả trách kỳ nghỉ tháng mười một Bành Tĩnh Dương không về Tô Thành, thì ra ở lại Bắc Kinh cùng với bạn gái.

Cô nhớ những năm học cấp ba, ngày tháng mà bốn người bọn họ cùng ăn uống cùng ra ngoài đi chơi.

Cô nói với Triệu Thù: [Chờ kỳ nghỉ đông về nhà, chúng ta tìm một dịp tụ họp.]

Triệu Thù không muốn tụ họp, cũng không muốn gặp một số người, những ngày tháng trước kia cũng không quay về được nữa, không cần thiết phải vương vấn không quên.

Cô ấy chuyển chủ đề: [Trường tớ được nghỉ sớm, tới lúc đó mình đi Bắc Kinh chơi mấy ngày, vừa đúng lúc đón cậu về nhà.]

Bồ Thần: [Chờ bên ngành tớ đưa ra thời gian thi rồi tớ nói cho cậu, thi xong thì cậu qua đây.]

Mãi cho đến khi kết thúc cuộc trò chuyện với Triệu Thù, món bánh ngọt trong tay cô vẫn chưa ăn xong.

“Tớ đi rót nước, rót cho cậu một ly luôn.” Trác Huyên chìa tay ra nói Bồ Thần đưa ly.

Bồ Thần: [Tớ đi với cậu.]

Cô thu dọn món đồ ngọt rồi bỏ vào ngăn bàn, cầm ly đi cùng với Trác Huyên một trước một sau ra khỏi phòng học.

Ra đến hành lang bên ngoài, hai người sóng vai đi đến phòng trà nước.

Sau cánh cửa phòng học có một dáng người rắn rỏi mạnh mẽ đúng đó, người đi ngang qua nhìn anh nhao nhao, còn có người đi một bước thì ngoảnh lại nhìn ba lần, anh vẫn thong dong đĩnh đạc nhìn Bồ Thần đang đi đến.

Bồ Thần và Trác Huyên đang tán gẫu, thỉnh thoảng hai người nhìn điện thoại, không để ý đến Tần Dữ.

Mắt nhìn thấy Bồ Thần từ đằng trước đi tới, anh không được ngó tới.

“Bé Thần.”

Bồ Thần tưởng mình nghe nhầm, khi một khoảnh khắc khi cô đang quay đầu lại, ngẩn ngơ tại chỗ.

Hai mắt cô nhìn chăm chăm, cái chớp mắt tiếp theo, sự kinh ngạc trong mắt bị nỗi bất ngờ chen vào, cuối cùng chỉ còn lại nỗi hân hoan khó có thể nói thành lời khi nhìn thấy anh, miệng cô hơi trề ra một chút, trong lúc vô tình làm nũng cô lại không nhận ra.

Tần Dữ lấy ly nước trong tay cô: “Hôm nay đi học với em, lấy nước cho em.”
—Đọc full tại Truyenfull.vn—
Bồ Thần giới thiệu Trác Huyên cho anh làm quen.

Chào hỏi xong, Trác Huyên ném cho Bồ Thần một ánh mắt đầy ý tứ sâu xa, cô ấy mỉm cười rồi rời đi, không làm bóng đèn.

Bồ Thần vẫn còn đang phiêu lãng trong lớp mây mù: [Hôm nay anh không ở nhà tiếp chuyện với người thân à?]

Tần Dữ: “Em không phải người thân sao?”

Bồ Thần kéo áo anh một chút, [Nói chuyện cho đàng hoàng.]

Tần Dữ nhìn anh, bất đắc dĩ mỉm cười: “Thì anh đang nói chuyện đàng hoàng, em không phải người nhà của anh thì ai chứ?”

Có thể do khi nãy ăn đồ ngọt, trong cổ họng Bồ Thần hơi ngòn ngọt.

Suốt quãng đường hai người không để ý đến ai, đắm chìm trong thế giới hai người, nói mấy chuyện vớ vẩn nhưng trong cuộc đối thoại của của cả hai lại đầy thích thú.

Sau khi lấy nước xong và trở lại, Tần Dữ đưa Bồ Thần về chỗ ngồi, khi còn chưa tới giờ vào học, anh đứng ở trước bàn Bồ Thần, đùa nghịch với bút của cô.

Bồ Thần giục anh: [Anh về ghế sau ngồi đi.]

Cô với Tần Dữ hiện tại như màn hình chiếu phim trong rạp, có vô số ánh mắt tập trung nhìn vào bóng dáng hai người họ, nhất cử nhất động của bọn họ trở thành khung hình chiếu phim.

Tần Dữ không hề hoang mang lo lắng: “Còn ba phút nữa mới vào giờ học.”

Anh không vội quay về chỗ ngồi của mình là có nguyên nhân, phòng học có bậc thang quá lớn, người lại nhiều, nhưng không phải ai cũng chú ý anh đang đứng chung với Bồ Thần, anh đứng ở trước bàn Bồ Thần thêm một phút, người nhìn bọn họ lại nhiều thêm, anh đã khiến cho tất cả nam sinh biết, Bồ Thần đã có bạn trai rồi.

Mãi đến phút cuối cùng, Tần Dữ mới quay về chỗ ngồi của mình.

“Lúc ban đầu cậu với bạn trai cậu, là ai theo đuổi trước?” Nhìn thấy Tần Dữ đã đi xa, Trác Huyên hỏi Bồ Thần.

Xưa nay cô ấy không có thói quen bàn tán chuyện tình cảm của người khác, hôm nay nhìn thấy người thật của Tần Dữ, lại bị nhan sắc và khí chất của anh làm cho lay động.

Trác Huyên thở dài: “Không biết trên đời này còn chàng trai thứ hai nào như này không nhỉ?”

Bồ Thần: [Chắc chắn có.]

Cô cảm thấy Trần Viễn Dương rất tốt.
—Đọc full tại Truyenfull.vn—
“Ái chà, Bồ Thần.” Cô bạn ngồi phía sau chọc chọc vào vai cô.

Bồ Thần xoay người lại, là một nữ sinh khác lớp với cô, thường đi học chung, cũng xem như có quen biết.

“Bạn trai cậu là sinh viên trường ta hả?” Cô bạn tò mò nghe ngóng.

Bồ Thần: [Anh ấy đi học ở nước ngoài.]

Vẻ mặt cô bạn như đã hiểu rõ: “Xem ra chị khóa trên nói không sai.”

Bồ Thần nghi hoặc: [Không sai chuyện gì?]

Cô bạn giải thích: “À, buổi trưa hôm trước bọn tớ ở trong căn tin nhìn thấy bạn trai cậu, chị ở năm hai nói không biết đó là anh đẹp trai của trường nào, dù gì cũng không phải ở trường chúng ta.”

Gương mặt Bồ Thần đầy vẻ mờ mịt, buổi trưa hôm trước ở căn tin nhìn thấy Tần Dữ? Không phải thế chứ?

Trong điện thoại cô nhảy ra một dòng tin nhắn, Tần Dữ nhắc nhở cô: [Em yêu à, thầy giáo đến rồi.]

Bồ Thần còn chưa kịp hỏi nữ sinh kia rốt cuộc là chuyện gì thì đành vội vàng xoay người lại. Thầy giáo đã đứng trên bục giảng, đang uống nước cho thấm giọng.

Cô cất điện thoại vào ngăn bàn, mở tập ghi chép ra.

“Anh là anh trai của hoa khôi ngành học bọn tôi à? 

Nam sinh ngồi kế bên cắt đứt dòng suy nghĩ của anh.

Nam sinh tự giới thiệu, cậu ấy học cùng ngành nhưng khác lớp với Bồ Thần, tên là Phùng Dật.

“…” Tần Dữ phản ứng lại: “Hoa khôi là… Bồ Thần?”

Phùng Dật ngạc nhiên: “Anh vẫn chưa biết sao?”

Quả thật Tần Dữ không biết, anh cảm thấy Bồ Thần có lẽ là hotgirl trong trường.

Phùng Dật nói: “Ở trong ngành học của bọn tôi đều gọi cô ấy như vậy.”

Nói ẩn ý, Bồ Thần là cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp nhất được trong ngành học công nhận.

Tần Dữ chuyển cây bút trong tay, “Sao các cậu lại biết tôi là anh trai của Bồ Thần?”

Phùng Dật: “Tôi vừa nghe người khác nói.”

Trong giờ học, khi Tần Dữ không ở trong phòng học, nữ sinh trong đó cứ rì rầm bàn tán, nói ngồi kế bên cậu ấy là anh trai của Bồ Thần.

Lúc ban đầu cậu ấy cứ cho rằng Tần Dữ là sinh viên ngành học khác đến để dự thính, tiết học trước Tần Dữ nghe giảng từ đầu tới cuối rất nghiêm túc, còn ghi chép rất hợp lý, không ngờ chỉ là đến đây với Bồ Thần.

“Anh có vẻ ngoài hơi giống với hoa khôi của bọn tôi.” Phùng Dật nói.

Tần Dữ: “Dáng vẻ giống nhau là bởi vì có tướng phu thê.”

Phùng Dật: “!!”

Tần Dữ nói tiếp: “Tôi là bạn trai của cô ấy.”

“…” Đúng làm trò cười mà.

Lúc này điện thoại của Phùng Dật vang lên, là nữ sinh ngồi ở dãy trước nhắn cho cậu ấy, nữ sinh vừa nghe thấy cuộc đối thoại giữa cậu ta và Tần Dữ, nhưng mà tin nhắn nhắc nhở này cũng đã tới muộn.

[Anh ấy là bạn trai của Bồ Thần!]

Phùng Dật: [Mấy cô chả phải nói là anh trai của Bồ Thần sao?]

Nữ sinh ở dãy trước thở dài: [Nhầm rồi, nghe nói anh ấy đến đi học chung với Bồ Thần, bọn tớ mới tưởng là anh của cô ấy, cậu của cô ấy đẹp tới giật mình như kia, có anh trai như này cũng không phải là điều bình thường à? Ai mà biết hotboy đẹp chết người này lại đi tìm một cô bạn gái không biết nói chứ, bọn tớ kinh ngạc mà rớt hết cằm đây này.]

“Xin lỗi nha, tôi làm không rõ ràng.” Phùng Dật xin lỗi Tần Dữ.

Tần Dữ nói khách sáo: “Không sao.”

Chuyện trong lòng anh nghĩ lại là, thì ra có người không biết Bồ Thần đã có bạn trai.

“Bạn nam ngồi đầu tiên dãy cuối cùng trả lời.”

Lời thầy giáo vừa nói ra, vô số ánh mắt đồng loạt nhìn về Tần Dữ, những nữ sinh lúc trước chưa gặp qua Tần Dữ hỏi thăm người ngồi xung quanh, từ khi nào mà trong ngành có một nam sinh đẹp trai như này chuyển đến.

Cho tới thời điểm này, tự bản thân Tần Dữ vẫn còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.

Cách một lối đi nhỏ, một nữ sinh ngồi cạnh bên nhỏ giọng nhắc nhở anh, bảo là thầy giáo muốn anh đứng lên trả lời câu hỏi, cô ấy lại nói cho Tần Dữ biết câu hỏi đó là gì.

Tần Dữ từ từ đứng lên, trong đầu nhanh chóng sắp xếp từ ngữ.

Câu hỏi mà thầy giáo đưa ra, anh có kiến thức nhất định để lưu trữ, đủ để trả lời lại.

Nửa năm nay kiến thức pháp luật trong ngoài nước mà anh hiểu được, có lẽ nhiều hơn đại đa số những sinh viên năm nhất của học viện chuyên nghiệp, một nửa trên giá sách trong căn hộ ở nước ngoài kia của anh là những bộ sách về phương diện pháp luật.

Cách nhau bởi nhiều người, Bồ Thần nín thở nhìn về Tần Dữ, vận may của anh cũng tốt thật, lần đầu tiên lén đi học đã bị thầy giáo gọi lên, đoán chừng là do nhan sắc gây nên họa, có lẽ là thầy giáo nhìn thấy gương mặt anh mới nêu câu hỏi cho anh.

Nhưng mà cho dù không trả lời được, thầy giáo cũng sẽ không làm khó anh.

Ngay vào lúc tất cả mọi người đều không ôm hy vọng, Tần Dữ đã chậm rãi trả lời.

Giọng nói anh dễ nghe, đây là điểm chú ý của phần lớn của nữ sinh, còn về anh trả lời nội dung gì thì không ai quan tâm.

Khi Tần Dữ trả lời câu hỏi, thầy giáo liên tiếp gật gù, chờ anh trả lời xong, thầy giáo ra hiệu cho anh ngồi xuống, hỏi: “Em học lớp nào vậy? Cho tôi mã số sinh viên.”

Thầy giáo tìm danh sách, định cho Tần Dữ thêm điểm biểu hiện hàng ngày.

Tần Dữ: “Thưa thầy, em không phải sinh viên của học viện.”

Cánh tay đang lật danh sách của thầy hơi khựng lại, thì ra là đến để dự thính.

Gấp danh sách lại, thầy thuận miệng hỏi Tần Dữ: “Vậy em là sinh viên của học viện nào?”

Tần Dữ tính bịa đại tên một học viện nào đó để đối phó cho xong.

Lúc này hai người bạn cùng phòng ngồi dãy phía sau của Bồ Thần lên tiếng với vẻ tự hào: “Thầy ơi, bạn Tần ngại phải nói, trường của cậu ấy quá tốt, tự mình nói ra thì có hơi khoe khoang.”

“Thầy ơi, bạn Tần là học bá ngành khoa học máy tính và kỹ thuật của MIT, sở thích là học pháp luật.”

“Ha ha ha” Tiếng cười trong phòng học vang lên không ngớt, không ai tin Tần Dữ học ở MIT, cứ tưởng rằng hai người bạn cùng phòng của Bô Thần đang nói đùa như ngày thường.

Rõ ràng MIT cách bọn họ quá xa, nó quá gần với Harvard.

Thầy giáo cũng xem lời nói của bạn cùng phòng Bồ Thần như lời nói đùa, không để trong lòng, thầy đoán Tần Dữ là sinh viên của học viện pháp luật khác, người ta đã đến đây nghiêm túc dự thính, thầy cũng chẳng nên truy xét tới cùng, không để lại chút thể diện cho người ta.

Bầu không khí trong phòng học thay đổi, ông tiếp tục giảng bài.

Sau khi hết tiết học này, Bồ Thần đổi sang học ở một phòng học khác có bậc thang, lại còn là tầng một.

Cô tìm thấy nữ sinh khác lớp học khi nãy ngồi dãy sau lưng mình, hỏi cô ấy có phải buổi trưa hôm trước nhìn thấy bạn trai mình trong căn tin trường hay không.

Nữ sinh kinh ngạc: “Ái chài, cậu không biết à?”

Bồ Thần lắc đầu: [Hôm đó tớ đi leo núi với bạn chung phòng, chạng vạng mới về.]

Nữ sinh kia hâm mộ: “Tính tình bạn trai cậu thật là tốt, chờ cậu cả một thời gian dài vậy mà.”

Nghĩ tới hôm đó Tần Dữ từ sáng đã tới trường, chờ cô bảy tám tiếng đồng hồ, rồi bị nói qua loa vài câu xong dẫn đi, cảm giác áy náy trong người Bồ Thần bộc phát, cô lấy điện thoại đi tìm Tần Dữ.

Anh vẫn ngồi ở dãy sau cùng với Phùng Dật, đang lật xem sách giáo khoa của cậu ta.

Bồ Thần đứng ở kế bên, kéo kéo tay áo của anh.

Tần Dữ đang đắm chìm trong nội dung sách vở, lúc này mới ngẩng mặt lên, giọng nói nhỏ nhẹ: “Có phải em uống hết nước rồi không?”

Bồ Thần: [Em chưa uống hết, còn nửa ly ạ.]

Cô gãi gãi mu bàn tay anh.

Tần Dữ biết, như này bày tỏ cô có chuyện muốn nói, “Em sao vậy?”

Anh gấp sách lại trên trên bàn, nghịch với vòng tay trên cổ tay cô, đây là quà anh tặng cô vào ngày lễ trưởng thành.

Bồ Thần: [Hôm đó đã để anh phải chờ em lâu như vậy.]

Tần Dữ đối diện với cô, có lẽ là người bạn học kia của cô nhận ra rồi nói lại với cô. Anh nói: “Cũng không phải nói là chờ em, đúng lúc anh ở trên xe lệch múi giờ.”

Bồ Thần muốn bù đắp cho anh: [Lần sau anh đến thăm em, nói trước với em, em đi đón anh.]

Tần Dữ bằng lòng với cô: “Chờ kỳ nghỉ đông anh về, em ra sân bay đón anh.” Anh cầm sách dương dương tự đắc, “Thừa lúc còn chưa vào tiết học, anh ngồi xem nội dung một chút.”

Đây là chênh lệch giữa cô và học bá, anh tới đây học cùng cũng nề nếp không hề có chút qua loa đại khái.

Buổi chiều trôi qua rất nhanh, Bồ Thần cảm giác như thể quay về những năm tháng học trung học, cô ngồi cùng phòng học với Tần Dữ, cùng xem chung tấm bảng đen, ghi chép chung một cây bút.

Tiếng chuông kết thúc tiết học cuối cùng vang lên, Bồ Thần ngoảnh đầu tìm kiếm Tần Dữ, vị trí gần với cửa ra vào sớm không còn ai nữa rồi, khung cảnh này đột nhiên khiến cô nhớ đến khoảng thời gian lớp mười khi anh vừa chuyển đến, anh luôn là người rời khỏi phòng học trước tiên.

“Tớ đi trước nhé.” Trác Huyên vẫy tay với cô, đeo túi lên một bên vai rồi nhanh chân ra khỏi phòng học.

Bồ Thần cũng không dây dưa trong phòng học, mang theo ly nước ra ngoài chờ Tần Dữ.

Trên hành lang đều là người, cô đảo mắt nhìn một lượt cũng không thấy anh.

Bồ Thần vừa đi được hai bước, “Bé Thần”, một cánh tay của cô bị nắm lấy.

Cô ngẩng đầu, Tần Dữ đứng sát vách tường đi tới.

Rất đông sinh viên từ trên lầu đi xuống, người người nhốn nháo, giống như thiên vạn mã tiến vào căn tin, lúc này Bồ Thần mới nghe rõ Tần Dữ nói gì, “Bé Thần, em có lạnh không?”

Bồ Thần: [Vẫn ổn ạ, áo khoác em dày.]

Tần Dữ kéo cái nón áo khoác trùm lên đầu cô.

Anh vốn muốn trực tiếp ôm vai cô, như này người khác vừa nhìn biết ngay anh là bạn trai của cô, nhưng trên đường đều là sinh viên vừa tan học, chắc chắn cô thấy ái ngại, anh chỉ có thể nghĩ ra được chiêu này, chụp nón áo khoác cho cô xong, sau đó lấy tay chặn nón cô lại, để phòng ngừa gió thổi.

Động tác này rơi vào trong mắt người khác, còn thân thiết hơn so với đơn thuần chỉ ôm bả vai.

Bồ Thần quay đầu lại nhìn Tần Dữ: [Anh không cần lấy tay chặn nón lại đâu, hôm nay không có gió.]

Tần Dữ xoa nhẹ trên đầu cô hai cái, sau đó cố ý kéo nón áo khoác lại, “Em xem không có gió mà nón áo khoác em đã rơi thế này rồi.”

Bồ Thần: “…”

Cô mỉm cười rồi.

Tần Dữ đội nón áo khoác cho cô xong, không lấy tay đè lên đỉnh đầu cô nữa, hỏi cô: “Tay em có lạnh không?”

Không chờ cô trả lời, anh nhấc lấy tay cô, nhét thẳng vào túi áo khoác anh, nói: “Bé cưng, em có thể đi sát vào anh một chút không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN