Non Xanh Vẫn Ở Đây - Chương 15: Một lần
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
114


Non Xanh Vẫn Ở Đây


Chương 15: Một lần


Trong phòng vẽ tranh không bật điều hòa, Hứa Thanh San giữ nguyên tư thế ngồi đã ba tiếng, chân tay cũng cứng đờ.

Động tác của Hứa Thanh Sơn rất nhẹ nhàng, dáng vẻ cẩn thận, ánh mắt chuyên chú, nghiêm túc.

Hứa Thanh San đã thấy kiểu dáng áo cưới gần giống vậy trong phim cổ trang, nhưng chưa từng mặc bộ trang phục phức tạp này lên người. Trước mặt hắn, dường như cô đã không phải là một con người mà là một tác phẩm nghệ thuật.

Cởi được một nửa, di động để trên bàn sách có cuộc gọi. Hứa Thanh Sơn dừng tay, quành lại nhìn màn hình hiển thị, sau đó tắt máy.

“Bạn gái cũ à?” Hứa Thanh San bỗng hơi tức giận, ánh mắt cũng lạnh theo: “Buổi tối có cần tôi ra ngoài nhường chỗ cho hai người không?”

Hứa Thanh Sơn nhếch môi, nhấc chân đi tới, vòng ra sau lưng cô, tiếp tục cởi áo cưới trên người giúp cô: “Hôm ấy, em đến cùng Quan Hoài à? Hay đến tìm tôi vì chuyện công việc, tình cờ gặp cậu ấy?”

“Quên rồi.” Gò má Hứa Thanh San nóng lên, xoay đầu nhìn sang chỗ khác.

Cô là nổi máu mê trai, lại cảm thấy quen mặt, mới bám đuôi cả một đường. Nhưng không thể cho hắn biết được, quá xấu hổ…

Bầu không khí lại trầm lặng đi.

Tay Hứa Thanh Sơn dừng ở bả vai Hứa Thanh San, từ từ rời bước đến trước mặt cô, ngón tay thô ráp trượt xuống dọc theo cổ áo cưới, linh hoạt cởi dây buộc dưới nách.

Lớp áo cuối cùng được cởi bỏ, trên người cô chỉ sót lại manh yếm, cái lạnh xuyên qua da, chớp mắt liền nổi da gà.

“Quên thật rồi?” Hứa Thanh Sơn nghiêng mình, hai tay vòng qua eo Hứa Thanh San, tháo sợi dây mảnh sau lưng, cẩn thận cầm bên mép chiếc yếm, cởi xuống khỏi người cô, ném sang một bên.

Hứa Thanh San ôm ngực theo bản năng, cắn môi, chậm rãi ngẩng đầu: “Quên rồi!”

“Không bỏ tay xuống thì làm sao tôi mặc đồ cho em được.” Trong miệng Hứa Thanh Sơn tràn ra một tiếng cười ngắn, cụp mắt nhìn thẳng vào mắt cô.

Mặt Hứa Thanh San đỏ như máu, đôi mắt hoa đào xinh đẹp hơi híp lại, gò má nóng ran, cắn môi nín thinh.

“Đi ngủ đi, tôi phải tranh thủ thời gian vẽ cho xong.” Đôi mắt Hứa Thanh Sơn sâu hun hút, giọng điệu không cho nói xen vào: “Ngủ trong phòng tôi đi!”

Dứt lời, hắn cúi xuống nhặt chiếc áo khoác lông để bên, bọc lấy Hứa Thanh San, bế ngang cô lên, sải bước ra khỏi phòng tranh.

Phòng ngủ không bật đèn, tràn ngập hơi lạnh.

Hắn đặt cô xuống giường, đắp chăn tử tế, trong cổ họng trượt ra một tiếng cười nhẹ: “Ngủ ngon.”

Hứa Thanh San chớp chớp mắt, cong khóe môi: “Ngủ ngon.”

Tranh vẽ theo lối tỉ mỉ khác với tranh màu nước, để hoàn thành một bức tranh trong thời gian ngắn, nhất định hắn phải không ngủ không nghỉ trong hai ngày này. Điều đó có thể hiểu được.

Cửa phòng đóng lại, Hứa Thanh San nghe tiếng bước chân xa dần rồi biến mất, cô liếm môi, ngồi dậy lấy điện thoại trong túi áo khoác lông ra, lại đăng Weibo, đi kèm là bức ảnh chụp khi trước.

Hai ngày nay, cô tranh thủ thời gian rảnh, đã lên một kế hoạch chi tiết, định đợi sau khi quỹ hội quyên góp bàn ghế thì tìm Tô Nhiễm hỗ trợ tuyên truyền kêu gọi thêm.

Hứa Thanh Sơn không muốn vay Quan Hoài và Bành Văn Tu, ít nhiều có ý tránh hiềm nghi, nhất là Quan Hoài.

Không bị phát hiện còn đỡ, lỡ hôm nào đó Quan Hoài đột nhiên đến… Hình ảnh ấy không được đẹp cho lắm.

Mắt thấy trong thoáng chốc, comment và lượt chia sẻ của bài đăng mới đã hơn một nghìn, Hứa Thanh San thở phù một hơi, khóa màn hình đi ngủ.

Sáng dậy, ngoài Trời đổ mưa, gõ lộp độp vào bệ cửa sổ. Nhiệt độ thấp hơn hôm qua, cô rời giường, đi ra. Phòng vẽ để đèn nhưng không bật điều hòa, Hứa Thanh Sơn một tay cầm bút, tay kia chống lên mặt bàn, khom người vẽ tranh, dáng vẻ tập trung, dường như không cảm thấy lạnh.

Đứng ngoài cửa nhìn một chốc, Hứa Thanh San xuống lầu nấu xong bữa sáng, ăn no thì mang lên tầng cho hắn.

“Để đó đi, tôi đói sẽ ăn!” Hứa Thanh Sơn cũng chẳng hề ngẩng đầu.

Hứa Thanh San nhún vai, về phòng thay quần áo, ra ngoài mua bữa trưa cho hắn. Mưa vẫn rơi, hắn không rời khỏi phòng vẽ, cũng không chợp mắt.

Tối chủ nhật, toàn bộ bức tranh đã được hoàn thành. Hứa Thanh Sơn ăn cơm xong, mở điện thoại, kéo Hứa Thanh San ngã xuống giường, nhắm mắt liền thiếp đi.

Hứa Thanh San đau lòng, ngủ cùng hắn hai tiếng, rồi khẽ khàng đứng dậy sang phòng vẽ. Lúc trước, Hứa Thanh Sơn luôn bận rộn nên cô chưa thăm quan kỹ, sợ làm phiền hắn.

Nhìn quanh một vòng, một bức vẽ trong số đó dùng khăn bông màu xám phủ lên đã thu hút sự chú ý của cô.

 

Quay đầu nhìn, chắc chắn hắn sẽ không tỉnh giấc, Hứa Thanh San mới ngần ngừ bước tới, khom mình cầm hai góc mảnh vải, từ từ vén lên.

Mảnh vải không có bụi rơi ra, chắc hẳn mới được phủ lên chưa lâu, chính diện bức tranh úp vào tường, không nhìn rõ rốt cuộc là vẽ cái gì.

Tim đập nhanh hơn, hai tay không kiểm soát nổi nên run run, cô cẩn thận lật bức tranh lại.

Sao có thể… Hứa Thanh San nhìn chính mình trong bức tranh sơn dầu, một thoáng khác thường bỗng chốc xẹt qua đáy lòng.

Cô cứ tưởng phải là Du Tinh.

Trong tranh, cô xõa tóc, vén qua một bên, tay cầm một ly rượu vang đỏ, đôi môi hồng hơi hé, mặt mày lả lơi… Đây là lúc ở Ma Cao năm ngoái, Bành Văn Tu gặp một người quen nên đi sang một bên hàn huyên, cô nhàm chán uống rượu một mình đến phát ngốc.

Hắn vẽ khi nào thế, còn vẽ cô quyến rũ rực rỡ đến vậy? Xoay bức tranh lại nguyên như cũ, khoảnh khắc đứng thẳng lên, lưng cô đụng vào một bức tường người. Kế tiếp, giọng Hứa Thanh Sơn từ trên đỉnh đầu truyền xuống: “Có phải rất giống em không?”

“Không phải tôi sao?” Hứa Thanh San giật mình, nhận ra bản thân đã hỏi gì, cô ngượng ngùng lạ lùng: “Tôi không có ý gì khác.”

“Không có ý gì mà mặc thế này?” Hứa Thanh Sơn cố tình trêu chọc, tóm tay Hứa Thanh San, kéo ra, mở cửa thư phòng, đi vào. Hắn dùng sức hơi mạnh, ấn cô lên tường, cúi đầu lấp kín môi cô.

Người trong bức tranh đó chính là cô.

Hắn chưa bao giờ tin yêu từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng kể từ khi gặp cô, trong mắt hắn lại không chứa nổi ai khác nữa. Hắn không chỉ vẽ cho cô một bức chân dung, mà còn rất, rất nhiều, hầu như mọi biểu cảm đều được vẽ ra.

Hứa Thanh San hơi lơ mơ, nụ hôn với khí thế mạnh mẽ của hắn không cho phép cưỡng lại. Chiếc áo phông dài trên người bị hắn cởi xuống, hơi lạnh táp lên da, cô không nhịn nổi run lên.

Ngủ trưa dậy, cô nghĩ tối không ra khỏi cửa, trong nhà lại bật điều hòa không lạnh lắm, nên ngay cả tất cũng lười mang, chứ không có ý muốn chọc ghẹo hắn.

Hiển nhiên, hắn đã hiểu lầm.

Trong thư phòng không bật đèn, không biết là mùi huân hương hay những thứ thuốc màu hắn mua có mùi thơm, hơi thở của hắn lơ lửng trong không khí, phảng phất nhiều thêm mùi vị mê hoặc.

Những cái hôn dày đặc rơi xuống thẳng một đường: mắt, mũi, miệng, tiếp đến là xương quai xanh… Lưng Hứa Thanh San dán vào vách tường lạnh lẽo, hổn hển: “Anh không phải vội nữa à?”

“Vẫn!” Hứa Thanh Sơn đè người xuống, áp trán lên trán cô, hơi thở hỗn loạn.

Hứa Thanh San tóm lấy cánh tay hắn, trán vã mồ hôi: “Còn phải thức suốt đêm hả?”

“Ừ!” Hứa Thanh Sơn đáp, nén tiếng rên khẽ khẽ nặng nề phát ra trong miệng.

Mặt Hứa Thanh San dâng lên một luồng nhiệt nóng, da đầu cũng sắp nổ tung: “Hứa Thanh Sơn…”

“Hử.” Hứa Thanh Sơn cắn vành tai Hứa Thanh San, dựa trên người cô, thở dốc, bàn tay kia trượt xuống, xốc cô lên, bế cô rảo bước đi ra, rẽ vào phòng ngủ.

Tắm rửa xong đã là rạng sáng. Hứa Thanh Sơn ôm Hứa Thanh San, ngón tay kẹp điếu thuốc lá, miệng phun một cụm khói trắng xám: “Em ngủ đi, anh còn phải làm tiếp!”

“Biến mau!” Cổ họng Hứa Thanh San khàn ghê gớm, cả người mềm nhũn, nằm yên chẳng buồn nhúc nhích.

Thể lực của hắn không phải tốt bình thường.

“Qua cầu rút ván.” Hứa Thanh Sơn rít hơi thuốc, nhướng khóe môi, dụi tắt phần còn lại của điếu thuốc vào cái gạt tàn, cúi đầu hôn cô: “Ngủ ngon!”

Hứa Thanh San nhắm mắt im lặng, cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên, bấy giờ mới mở mắt duỗi tay mò mẫm về phía tủ đầu giường, cầm di động mở khóa.

Bài đăng trên Weibo lúc trước đã thành “hot”, vô số bạn bè mạng gửi tin nhắn riêng cho cô, hỏi thăm ảnh chụp ở đâu.

Nhấp mở tin tức, ngó qua một cái, rồi tìm một bức ảnh khác trong album, đăng kèm với nội dung: Leo núi, eo mỏi chân đau, không thể tả.

Đăng xong, cô vô thức cầm di động, nheo mắt nhìn cửa phòng.

Bốn triệu chỉ trả trong một lần, hình như không có lợi lắm, trước cứ bảo hắn trả trong một năm đã. Cô buồn ngủ, thiếp đi, bị hắn đánh thức khi Trời mới tờ mờ sáng.

Hứa Thanh Sơn ôm Hứa Thanh San, lồng ngực dày rộng dán vào lưng cô, những nụ hôn không ngớt đáp xuống gáy và lưng cô.

“Anh hết bận rồi à?” Hứa Thanh San ờm ờ mở miệng, muốn xoay người, thì lực trên tay hắn đột nhiên mạnh hơn, nhéo eo cô, rờ lên.

Hứa Thanh San sững sờ, giọng nói mang theo hơi lạnh của hắn phất qua bên tai: “Em còn chưa trả lời anh câu hỏi lần trước.”

“Gì?” Hứa Thanh San nhịn hết nổi, cắn cánh tay hắn.

“Món nợ anh thiếu em, trả hết trong một năm, một đời, hay một lần.” Hứa Thanh Sơn thấp đầu cắn vành tai cô, giọng khàn khàn sánh quyện: “Một lần, đêm qua đã trả xong. Một năm và một đời thì bắt đầu từ hôm nay.”

Mặt Hứa Thanh San đỏ lựng, dây thần kinh toàn thân đã trở nên căng chặt, cô nghiêng đầu tránh ánh mắt của hắn: “Một lần…”

“Ờ.” Hứa Thanh Sơn rầu rĩ đáp một tiếng, đến tận khi cô van xin mới buông tha.

“Anh đây là nghẹn mấy trăm năm…” Cổ họng Hứa Thanh San khàn đến mức không nói được, thở phì phò.

Hứa Thanh Sơn nhướn mày, dịu dàng hôn lên đỉnh đầu cô. Chưa đến mấy trăm năm, sau khi chia tay với Du Tinh, hắn lại không liếc chẳng mấy người khác giới bên cạnh lấy một cái, mãi đến ngày hôm ấy gặp cô ở Lâm Châu.

Cô giả bộ tình cờ gặp được Bành Văn Tu, đầu mày cuối mắt đều mang theo vẻ lẳng lơ cuốn hút, nhưng đối diện với hắn thì nét mặt cô lại hờ hững: Hứa Thanh San, San trong san hô.

Khi đó, ắt hẳn cô không ngờ tới, có một ngày họ sẽ thân mật thế này.

Hắn cũng không nghĩ tới.

Hứa Thanh Sơn ôm cô thở gấp một hồi, giương khóe môi cười thỏa mãn: “Một lần thật à?”

Hứa Thanh San âm thầm nghiến răng: “Một lần.”

Nụ cười trên mặt Hứa Thanh Sơn đông cứng, thình lình đứng dậy đi tắm.

Cái lạnh thốc vào trong chăn, hơi thở thuộc về cơ thể hắn tan đi trong nháy mắt. Hứa Thanh San ngẩn ngơ, đôi mắt đen láy đảo đảo một vòng, nụ cười ý vị sâu xa dần dần xuất hiện trên môi.

Hắn thất vọng hay tức giận đây?

Giây phút thất thần, đồng hồ báo thức của di động hắn chợt reo vang, cô nhíu mày cầm lấy, tắt đi. Màn hình khóa là một bức tranh, gần giống với bức tranh hắn mới vẽ, phải cái nét vẽ kém hơn rất nhiều.

Nhìn thấy người trong đó khá giống mình, Hứa Thanh San không khỏi bật cười, chẳng trách muốn nhờ cô giúp. Đặt máy xuống, nằm một lúc nữa, cô nhớ ra hôm nay thứ Hai, lại phải bò dậy, tròng cái áo phông, đi tắm.

Thay quần áo và trang điểm xong, Hứa Thanh San xuống lầu. Hứa Thanh Sơn đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp, bóng lưng cao ráo, đĩnh đạc.

Cơ bắp trên vai nhấp nhô theo cử động của hắn, thật gợi cảm.

Hứa Thanh San nuốt nước miếng, quẳng túi xách lên sô pha, đi tới dựa cửa, khoanh tay ngắm hắn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN