Non Xanh Vẫn Ở Đây
Chương 17: Là quấy rối tình dục
Sáng nay hắn giở bộ váy cưới ra để đối chiếu với các chi tiết trên bức vẽ, sau đó quên gấp gọn lại.
“Chưa lên thật chứ? Em nhớ anh đã cất rồi mà!” Hứa Thanh San giãn khóe miệng, gò má nóng bừng, dường như đã quá đỗi căng thẳng.
Hứa Thanh Sơn nhướng môi không dễ nhìn ra, dắt tay cô xuống lầu.
Xuống tầng một, thợ khóa đã thay xong khóa chốt cửa phòng khách. Hứa Thanh Sơn đi tới, cầm chìa khóa đóng mở mấy lần, rồi trả tiền. Cúi đầu chia chìa khóa cổng lớn và chìa khóa phòng khách làm hai bộ, nắm trong tay, đi về phía Hứa Thanh San.
“Thay xong rồi à?” Hứa Thanh San soi gương dặm lại lớp trang điểm, liếc hắn, hỏi: “Cô ta đến tìm anh làm gì?”
“Hỏi xem có phải chúng ta đang qua lại không?” Hứa Thanh Sơn ngồi xuống, lấy cây chì kẻ lông mày trên tay Hứa Thanh San đi, nhét chùm chìa khóa vào lòng bàn tay cô, đáy mắt giấu nụ cười nhàn nhạt: “Không tìm phòng nữa, dù sao anh cũng đi vắng suốt.”
Má Hứa Thanh San nóng bừng, mím môi, nhịp tim rõ ràng đập hỗn loạn. Lời tới bên miệng, thì một tay Hứa Thanh Sơn dừng trên mặt Hứa Thanh San, tay kia cầm chì kẻ lông mày, dáng vẻ chuyên chú, vẽ lông mày cho cô.
“Hứa Thanh Sơn?” Sống lưng cô căng chặt, sợ hắn vẽ mặt mình thành mặt mèo.
“Hử!” Miệng Hứa Thanh Sơn phát ra một âm tiết đơn, giọng điệu tỉnh bơ: “Vừa nãy em lo váy cưới bị phá hỏng, anh không có tiền đền phải không?”
Hơi thở nóng bỏng của hắn phả tới, mơ hồ mang theo thoáng mê hoặc. Hứa Thanh San nhấp môi, chớp chớp mắt, không nói chuyện. Cô đã lo lắng, thậm chí đã nghĩ rằng nếu phải đền, cùng lắm cô bán xe, cũng cho hắn cả tiền gửi tiết kiệm.
Giờ bình tĩnh lại, cảm thấy mình hâm nặng.
“Anh quả thực không có tiền đền.” Hứa Thanh Sơn khẽ cười, hai ba nhát bút đã vẽ xong lông mày cho Hứa Thanh San, nghiêng người hôn trán cô một cái: “Tạm thời hôm nay anh chưa đi, buổi tối có bữa tiệc, em đi cùng anh hay tự ăn ở nhà?”
Tim Hứa Thanh San đập nhanh hơn, lưng đổ một lớp mồ hôi, mất tự nhiên lạ lùng: “Em phải tăng ca.”
Hứa Thanh Sơn ngắm nghía Hứa Thanh San một lát, trả lại bút kẻ lông mày cho cô, đoạn đứng dậy lên lầu: “Lát nữa anh đi đưa tranh, em lái xe đi đường cẩn thận nhé!”
Hứa Thanh San thầm thở phù, đáp “ừ” một tiếng, vội vàng xem lông mày của mình.
Vẽ đẹp hơn cô nhiều…
Đi qua chỗ ngoặt cầu thang, Hứa Thanh Sơn nhìn động tác của cô từ xa, nụ cười trong mắt dần nồng đượm.
Hứa Thanh San thoa thêm son môi, cũng gần đến giờ, cô cầm chìa khóa và túi xách ra khỏi cửa. Buổi chiều, cô dẫn Phương Minh Hải đi gặp khách hàng, từ đầu chí cuối không tập trung, may mà trước khi đến đã làm tốt phân tích swot*, nên không đến nỗi mắc lỗi.
(Phân tích SWOT là một trong 5 bước tạo thành chiến lược sản xuất kinh doanh của một doanh nghiệp, bao gồm: xác lập tôn chỉ của doanh nghiệp, phân tích SWOT, xác định mục tiêu chiến lược, hình thành các mục tiêu và kế hoạch chiến lược, xác định cơ chế kiểm soát chiến lược. SWOT là tập hợp viết tắt những chữ cái đầu tiên của các từ tiếng Anh: Strengths (Điểm mạnh), Weaknesses (Điểm yếu), Opportunities (Cơ hội) và Threats (Thách thức) – là một mô hình nổi tiếng trong phân tích kinh doanh của doanh nghiệp.)
Bàn xong việc, trở lại trên xe, nhớ ra còn có phim mẫu quảng cáo mở rộng thương hiệu của một nhãn hàng, cô xốc tinh thần, bảo Phương Minh Hải về công ty.
“Chị San ơi, sau khi Du Hiểu đi công tác về hơi là lạ, chị có phát hiện ra không?” Phương Minh Hải lái xe ra, dè dặt “buôn chuyện”: “Mấy đồng nghiệp bên bộ phận quan hệ xã hội bắt gặp cô ấy với phó tổng Chung hôn nhau trong phòng làm việc.”
“Cậu bớt “buôn” loại chuyện này, làm tốt công việc của mình đi!” Hứa Thanh San lườm Phương Minh Hải, lấy máy tính bảng trong túi xách ra, vừa phân tích số liệu vừa dùng di động để ghi lại.
Phương Minh Hải ngượng ngùng, giọng nói yếu hẳn đi: “Còn buôn cả chuyện về chị ạ.”
“Nói đi!” Hứa Thanh San chẳng mấy hứng thú.
“Họ bảo chuyến công tác tuần trước của chúng ta, chị đã “tóm” được một giáo viên tình nguyện.” Phương Minh Hải lén nhìn sắc mặt Hứa Thanh San, sau đấy lại tập trung lái xe.
Chuyện này là Du Hiểu nói, chứ thực ra Phương Minh Hải không tin. Trong ba ngày, Hứa Thanh San cảm nặng, ho dữ dội, lại phải đi theo đoàn quay phim để chọn cảnh, sao có thể còn hơi sức đi quyến rũ đàn ông. Đàn ông sán đến quyến rũ cô thì có.
“Giáo viên ấy là một người bạn cũ của tôi, quen biết hơn một năm trước.” Điện thoại Hứa Thanh San có cuộc gọi, cô đặt máy tính bảng xuống, cầm di động lên, bắt máy: “Hôm nay dở chứng gì đấy?”
Cuộc gọi là của trưởng bộ phận nghiệp vụ, Lữ Giai Âm, quan hệ giữa hai cô cũng rất tốt.
Nghe cô ấy nói một chốc, mặt Hứa Thanh San biến sắc, hồi lâu mới lên tiếng: “Cậu chắc chắn chuyện này là thật?”
Khương Hạo đã chọn dừng hợp tác, nhưng Hứa Thanh San không ngạc nhiên, ngạc nhiên là bản kế hoạch của đối thủ cạnh tranh đưa ra vậy mà lại là bản cô làm.
“Sai làm sao được, giám đốc kế hoạch của công ty họ đã được điều đến tổng công ty ở thủ đô tuần trước, tất nhiên bên này phải đấu đá một phen, vừa vặn túm được người lấy bản kế hoạch kia của cậu, là đối thủ cạnh tranh của bạn học tớ.” Lữ Giai Âm cười, giọng điệu trêu chọc: “Nghe nói trong hai ngày cậu đã “câu” được một anh thầy giáo, truyền thụ ít kinh nghiệm nhỉ!”
“Được thôi! Về dạy cho cậu!” Hứa Thanh San cười cười, chuyện phiếm với Lữ Giai Âm mấy câu, rồi nhíu mày cúp máy.
Trước khi hợp tác đã ký hợp đồng bảo mật, cho dù Khương Hạo không theo đuổi được cô cũng sẽ không tệ đến mức ấy, cầm bản kế hoạch của cô đi tìm đối thủ cạnh tranh của Civic để thực hiện.
Nhéo hai đầu lông mày, Hứa Thanh San gọi cho người bạn luật sư, hỏi xem có cần tố giác chuyện thế này không?
Chuyện trò khoảng mười phút, trong lòng Hứa Thanh San đã nắm chắc, cô kết thúc cuộc gọi, bực bội cầm máy tính bảng lên. Bản kế hoạch hẳn là bị tiết lộ từ trong công ty, lần trước họp xong, chỉ có ba người có thể động vào máy tính của cô: Du Hiểu, Hứa Thanh Sơn, Phương Minh Hải.
Phương Minh Hải vào Civic đã đi theo cô, biểu hiện cũng rất tốt, tuyệt đối không phải cậu ấy, cũng không có khả năng là Hứa Thanh Sơn, người duy nhất đáng nghi là Du Hiểu.
Nghĩ đến việc cô ta từng một mình ở lại chỗ trường tiểu học Hứa Thanh Sơn giảng dạy, trong lòng Hứa Thanh San liền bốc lên lửa giận.
Trở lại công ty, Hứa Thanh San giả vờ như không hề có chuyện gì xảy ra, cô xách máy tính, báo với Phương Minh Hải một tiếng, sau đấy xuống lầu lái xe đến văn phòng công chứng.
Nếu đối phương dám sử dụng ý tưởng và kế hoạch của cô thì vụ kiện này, cô nhất định sẽ “chơi” tới cùng.
Xử lý xong chuyện này, nhớ ra còn chưa xem video quảng cáo cắt thô phát triển thị trường của thương hiệu, cô vội lái xe về công ty. Buổi tối tăng ca đến 9 giờ hơn, Tống Bảo Ninh gọi điện thoại, vừa mở miệng liền khóc không thành tiếng, bảo rằng mình đã ly hôn.
Hứa Thanh San an ủi một hồi, nghe nói cô bạn đang ở nhà, bấy giờ mới thoáng yên tâm.
Bữa tối chưa ăn, dạ dày đau đến khó chịu.
Gác máy đi ra, bên bộ phận nghiệp vụ vẫn có người đang tăng ca. Đi qua ngó không thấy Lữ Giai Âm, Hứa Thanh San lắc đầu, kết thúc công việc, tan làm.
Ra khỏi sảnh công ty, chợt trông thấy Hứa Thanh Sơn đứng ngoài cửa, cô cảm thấy dạ dày đau hơn.
“Sắc mặt xấu vậy, chỗ nào không thoải mái hả?” Hứa Thanh Sơn tiến lên mấy bước đỡ cô: “Có muốn đi bệnh viện không?”
“Dạ dày khó chịu!” Hứa Thanh San dựa vào người hắn, sức lực toàn thân như tan biến trong nháy mắt.
Hứa Thanh Sơn cau mày, dìu cô đi lấy xe, tăng tốc lái thẳng một mạch về nhà.
Buổi tối, hắn dùng bữa với mấy vị chuyên gia đến giám định các bức bích họa của chùa Khai Thiện, về nhà không thấy Hứa Thanh San, trực giác mách bảo cô còn đang tăng ca, hắn bèn lái xe đi đón cô.
Về đến nhà, dạ dày Hứa Thanh San càng đau tợn, vào cửa là cô nằm bẹp luôn lên sô pha.
“Uống nước đi, anh đi nấu mì cho em!” Hứa Thanh Sơn đỡ Hứa Thanh San dậy, ôm vai cô, cho cô uống nước: “Trong phòng em có thuốc dạ dày không?”
Hứa Thanh San lắc đầu, ôm bụng cuộn mình trong vòng ôm của Hứa Thanh Sơn, trên trán đẫm mồ hôi lạnh.
“Em nằm nghỉ trước đã, nếu vẫn khó chịu thì đến bệnh viện ngay.” Hứa Thanh Sơn trầm mặt, đặt cốc nước xuống, đứng dậy đi vào bếp nấu mì cho Hứa Thanh San.
Nấu xong, đi ra, cô vẫn nằm yên, cơ thể cong lại hệt một con tôm cuộn mình trên sô pha, hắn không khỏi đau lòng.
“Dậy ăn mì nào, anh đi tìm thuốc cho em!” Hứa Thanh Sơn đỡ Hứa Thanh San dậy, giọng điệu nghiêm túc: “Đau khó chịu thì phải nói!”
Hứa Thanh San chớp chớp mi, vốn đau chết đi được, nhưng thấy hắn đột nhiên tức giận thì hơi buồn cười: “Mau đi đi, em ăn trước đã!”
Bệnh đau dạ dày đã lâu không tái phát, lần trước đến chùa Khai Thiện, vừa đói vừa lạnh, có đau một trận. Ăn mấy miếng mì, cảm thấy đỡ hơn, khóe mắt thấy Hứa Thanh Sơn ôm hòm thuốc từ trên lầu xuống, cô nhướng môi, cúi đầu ăn tiếp.
Vừa nãy hình như hắn rất xót cô…
Trong hòm thuốc có một đống thuốc dạ dày. Hứa Thanh Sơn không ngại phiền phức, xem hết một lượt cách dùng của mỗi loại, lại hỏi tỉ mỉ bệnh tình của cô, cuối cùng chọn ra một hộp thuốc viên ngậm: “Ăn xong thì uống cái này, anh làm nguội nước cho em.”
Hứa Thanh San “ừ” một tiếng, nụ cười trên môi dần đậm thêm.
Ăn mì xong, rút khăn giấy lau mồm, Hứa Thanh Sơn chìa tay ra, bên trên là một viên thuốc màu trắng.
“Lát nữa em uống được không?” Hứa Thanh San đưa tay cầm viên thuốc, nhào người qua, đè hắn xuống sô pha: “Hỏi anh một việc.”
Hứa Thanh Sơn chẳng biết làm thế nào, dán mắt nhìn tay cô: “Uống thuốc trước đi, uống xong em hỏi gì cũng được.”
Hứa Thanh San bĩu môi, bị hắn nhìn chằm chằm, cô ngoan ngoãn bỏ viên thuốc vào miệng: “Chuyện hồi đó có phải là hiểu nhầm không, Du Tinh phản bội anh, còn “cây ngay không sợ chết đứng” chạy đến chất vấn anh như vậy, có phần khó hiểu quá.”
“Chuyện mang thai là Du Hiểu nói, họ là chị em ruột.” Hứa Thanh Sơn ôm eo Hứa Thanh San, không muốn nói về Du Tinh lắm, nhưng cũng không bực.
“Du Hiểu yêu anh.” Hứa Thanh San véo má hắn, khẽ “xùy” một tiếng: “Cô gái nhỏ có tình ý sâu nặng với anh, trong mắt cô ta, Du Tinh là tình địch chứ không phải chị gái.”
Bây giờ, mục tiêu của Du Hiểu đã biến thành Hứa Thanh San, còn không biết cô ả muốn làm trò quỷ gì đây.
Hứa Thanh Sơn ngước nhìn vào mắt Hứa Thanh San, hắn lạnh mặt, trầm lặng hẳn, lồng ngực nghẹn ngọn lửa xấu xa.
Biết cô không để tâm, phát sinh quan hệ thân mật chưa đầy hai tư giờ, cô lại có thể nghiêm túc cùng hắn phân tích, năm ấy Du Tinh và Phó Triết cao chạy xa bay có phải là hiểu lầm không, có phải bị người ta gài bẫy không.
Hứa Thanh San không nhận ra hắn đang tức giận, cô nhấp môi, hỏi tiếp: “Nếu, em nói là “nếu”, Du Tinh với anh em tốt của anh chưa từng xảy ra quan hệ, càng chưa từng mang thai, liệu anh có quay lại với cô ta không?”
“Không.” Con ngươi Hứa Thanh Sơn tối sầm, hắn duỗi tay kéo cô xuống, trán nổi gân xanh cùng mạch máu: “Hiểu lầm cũng tốt, là thật cũng tốt, anh và cô ta không có bất cứ khả năng nào nữa.”
“Thật á?” Hứa Thanh San nằm bò trên ngực hắn, nuốt viên thuốc xuống: “Vậy Du Hiểu thì sao, có phải cô ta tìm anh thổ lộ không?”
“Là quấy rối tình dục.” Hứa Thanh Sơn thò tay vào áo Hứa Thanh San, khẽ véo eo cô: “Không phải thổ lộ.”
Hứa Thanh San sững sờ: “Quá hổ báo…”
“Khụ khụ…” Hứa Thanh Sơn bị sặc nước miếng, nghiêng đầu sang bên ho khù khụ.
Thấy hắn như thế, lòng Hứa Thanh San “chua lè”, làm ra vẻ muốn dậy nhưng bị hắn túm lại, cô tức thì cáu tiết: “Làm gì?”
Lòng bàn tay Hứa Thanh Sơn khóa sau gáy Hứa Thanh San, vít đầu cô xuống, quyết lấp kín môi cô.
“Chột dạ rồi hả!” Hứa Thanh San đẩy hắn ra, hơi thở có chút dồn dập: “Anh vẫn luôn biết Du Hiểu thích mình, đúng chứ?”
Cơn giận bốc lên đầu, chính Hứa Thanh San cũng không nhận ra lời này “chua” dường nào.
Hứa Thanh Sơn thoáng ngẩn người, siết chặt eo cô, trong mắt đột nhiên bừng lên ánh cười: “Muốn nghe giải thích không?”
(Tác giả: Hôm nay các người đẹp có ăn được kẹo không? (*^__^*))
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!