Non Xanh Vẫn Ở Đây - Chương 30: Chị lại chẳng là gì của anh ấy, dựa vào đâu mà phải nói với chị?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Non Xanh Vẫn Ở Đây


Chương 30: Chị lại chẳng là gì của anh ấy, dựa vào đâu mà phải nói với chị?


Hứa Thanh San bức bối trong lòng, càng ngẫm càng cảm thấy có gì đó sai sai. Cô buông đũa, đưa mắt ra hiệu cho Hứa Thanh Lam, đoạn đứng dậy đi tới phòng vệ sinh.

Chắc chắn trước đó chị hai không biết hôm nay cô và Hứa Thanh Sơn đi gặp mẹ kế hắn. Sao có thể trùng hợp đến vậy, thành phố B rộng thế, cô ngẩn người cái đã chạm mặt chị ấy. Căn gì mà chuẩn quá vậy.

Hứa Thanh Lam giả vờ không thấy ánh mắt của Hứa Thanh San, đợi cô ra khỏi phòng, chị ấy thủng thẳng nhắc Hứa Thanh Sơn: “Chắc em ba không có khẩu vị, cậu đi xem chút!”

Hứa Thanh Sơn gật đầu, lịch thiệp đứng lên.

Đường Ấu Hà không biết họ đang chơi trò gì, tán gẫu với Hứa Thanh Lam hết sức rôm rả, chủ động hẹn hai vợ chồng chị ấy buổi tối ra ngoại ô dùng cơm.

Hứa Thanh Lam luôn miệng đồng ý, khuôn mặt treo nụ cười, vờ như không thấy ánh mắt nhắc nhở của ông xã.

Ông nội đã có lời, nếu Hứa Thanh San không kết hôn thì Hứa Thanh Lam và chị cả, một trong hai người phải thuyết phục ông xã mình, sinh con đầu lòng phải nhập vào hộ khẩu nhà họ Hứa.

Dĩ nhiên Hứa Thanh Lam không bằng lòng, có câu gọi là ‘chơi thua thì phải chịu’.

Hồi đó đưa ra yêu cầu cưới rể, điều kiện là đánh bốn ván mạt chược, ai thua nhiều thì phải lấy chồng ở rể.

Từ đầu chí cuối, Hứa Thanh San không thắng ván nào, đương nhiên phải là em ấy lấy chồng ở rể rồi. Vả lại, Hứa Thanh Sơn cũng họ Hứa, sinh mấy đứa cũng đều họ Hứa hết, đâu cần phân biệt rốt cuộc là Hứa Lâm Châu hay Hứa thành phố B. Chuyện này đã được giải quyết, cũng sẽ không xảy ra mâu thuẫn gia đình, quá hay!

Phòng vệ sinh của nhà hàng.

Thấy người đến không phải chị hai mà là Hứa Thanh Sơn, Hứa Thanh San nhăn mày, sắc mặt chẳng dễ coi tí nào: “Anh cố ý hả! Đồng ý nhanh thế. Em đồng ý diễn kịch cùng anh chứ có đồng ý gả cho anh đâu!”

“Làm thế nào bây giờ, hay anh gọi chị hai tới nhé!” Hứa Thanh Sơn lạnh nhạt hỏi ngược lại. Cúi đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng bởi tức giận của cô, nụ cười trên môi hắn dần lan rộng.

Hứa Thanh San nghẹn họng, khó chịu đáp: “Nếu anh nói với chị hai, chắc chắn chị ấy sẽ cho mẹ anh biết. Thế thì anh khỏi lấy được giấy tờ.”

“Vậy làm sao đây?” Hứa Thanh Sơn lại đá câu hỏi về, thu bớt nụ cười, ra chiều suy ngẫm.

Hứa Thanh San cũng nhức đầu, ngỏng cổ nhìn về phía khu ăn uống, cảm giác bị “gài bẫy” càng lúc càng mãnh liệt.

Giây lát, không ai nói gì. Hành lang ngoài khu vệ sinh yên ắng đến độ nghe thấy cả tiếng nước xả bên trong.

Hứa Thanh San bực bội không tài nào giải thích được, cô xua xua tay với Hứa Thanh Sơn, đi ra trước.

Tối qua, chị hai hỏi cô đang sống chung với người ta phải không, đoán chừng chị ấy đã chuẩn bị kỹ trước khi đến, chỉ cần tóm được cô và người đàn ông khác bên nhau thì sẽ ép đi đăng ký kết hôn ngay.

Cô “nhọ” ghê, bị chị ấy bắt gặp đã đành, mẹ kế Hứa Thanh Sơn cũng có mặt, nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không gột sạch.

Dõi theo bóng lưng cô đi xa, khóe môi Hứa Thanh Sơn thoáng nét cười. Hắn xoay người, vào phòng vệ sinh nam, rút di động gọi một cuộc.

Lần này, hắn kết hôn chắc rồi….

Trở lại bàn ăn, Hứa Thanh San ngồi cạnh chị hai cô ấy, tuy vẫn tươi cười nhưng cảm giác rất giả.

Hứa Thanh Sơn cho cô một ánh mắt xoa diu, đoạn ngồi xuống bên mẹ kế.

“Mẹ vừa gọi điện cho bố con, ông ấy đến ngay đấy!” Đường Ấu Hà càng nhìn Hứa Thanh San càng thích, bà cười tít cả mắt.

Đầu năm nay con trẻ kết hôn, đều phải sẵn nhà cửa, xe pháo. Cô gái này không hề chê bai Hứa Thanh Sơn lương thấp, không chuẩn bị phòng cưới, đúng là hiếm có.

“Chừng nào bố tới ạ?” Hứa Thanh Sơn thuận miệng hỏi một câu, lặng lẽ để ý biểu cảm của Hứa Thanh San.

Không có gì bất ngờ, nụ cười trên mặt cô nhạt dần, bộ dạng chực bỏ chạy đến nơi.

Ngồi một lúc, chị hai yêu cầu mang thực đơn đến, gọi thêm vài món, nói rằng ông thông gia sắp đến, không thể quá qua loa.

Mặt Hứa Thanh San đen thui. Đợi Hứa Thanh Lam gọi xong, cô kéo chị ấy cùng đi vệ sinh.

Đường Ấu Hà không chú ý đến sự thay đổi của Hứa Thanh San, chỉ lo dặn Hứa Thanh Sơn, kết hôn rồi phải bơn bớt tính xấu của mình lại, phải chăm nom Hứa Thanh San,

Hứa Thanh Sơn nghiêm túc lắng nghe, chốc chốc chuyện trò dăm ba câu với anh rể thứ của Hứa Thanh San.

Bên kia, Hứa Thanh San dài mặt, kể cho Hứa Thanh Lam biết hôm nay mình tới, chẳng qua là giúp đỡ thôi.

“Giúp diếc gì mà cần phải sống chung thế?” Hứa Thanh Lam khoanh tay, híp mắt liếc xéo em gái, vẻ mặt như cười như không: “Em ghét cậu ta à?”

Hứa Thanh San lắc đầu. Nếu ghét Hứa Thanh Sơn, cô sẽ không để bản thân chịu thiệt thòi. Khương Hạo giàu có lại đẹp trai, Quan Hoài cũng không tồi. Cô chọn ai chả được.

“Thế tại sao em sống chung với cậu ta?” Hứa Thanh Lam hỏi tiếp, với dáng vẻ quyết đập nồi hỏi cho ra nhẽ.

Hứa Thanh San hít sâu một hơi, mặt dày đáp chỉ là cô cô đơn trống vắng đấy thôi.

“Dù sao cậu ta có điểm em thích là được. Hơn nữa, đâu phải kết hôn rồi thì không thể ly hôn, tốt xấu gì em cũng ứng phó với ông nội cho xong đi. Có kết quả kiểm tra sức khỏe năm nay rồi đấy, tình hình không tốt lắm. Nếu em không tin, gọi điện hỏi Kiều Mộ mà xem.” Hứa Thanh Lam cất vẻ vui cười, nghiêm túc nói: “Em ba, chơi thua thì phải chịu.”

“Nhưng em không muốn nối nghiệp “món đó” của ông nội.” Hứa Thanh San nghiến răng: “Hai chị không thể bẫy em thế được.”

“Ai bảo mày nối nghiệp. Mày cứ tìm một người về dỗ ông tí, rồi trở lại đây sống. Ông lấy đâu thời gian với hơi sức ngày ngày đuổi theo bắt mày kế thừa.” Hứa Thanh Lam ra vẻ rầu rĩ: “Lần trước bị ngã ở sơn trang suối nước nóng, khẽ cử động là đau, lâu rồi ông chưa ra khỏi cửa kia kìa.”

Hứa Thanh San trầm lặng, suy xét tính khả thi của đề nghị này.

Thật ra kết hôn và không kết hôn chẳng khác nhau là mấy. Hứa Thanh Sơn sẽ sớm quay lại dự án, mười ngày nửa tháng không gặp một lần, khỏi cần lo lắng về vấn đề cãi cọ.

Hơn nữa, trông hắn cũng không giống như sẽ cãi nhau với cô.

Song, trong lòng vẫn hoang mang, luôn cảm thấy chuyện hôm nay hết sức kỳ quặc.

“Tự em suy nghĩ đi. Dẫu sao chị cũng chẳng quản chuyện này.” Nói đoạn, Hứa Thanh Lam đi ra ngoài: “Bố mẹ Bành Văn Tu vẫn cảm thấy em rất được, chuẩn bị đến nhà mình gặp ông nội đấy.”

“Gì cơ?” Hứa Thanh San đuổi theo, nhìn chị hai bằng ánh mắt không thể tưởng tượng: “Tóm lại tối qua đến nhà người ta, chị đã nói gì hả?”

Hứa Thanh Lam gỡ tay Hứa Thanh San ra, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Cứ đúng sự thật mà nói thôi. Nhưng không đỡ nổi tình yêu thương con của bố mẹ người ta. Em nói xem, em đi đâu chả được, chạy tới quê người ta làm gì.”

“Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất…” Hứa Thanh San yếu ớt đáp lời chị gái, chán nản vô bờ.

Quay lại phòng ăn, Hứa Thanh Sơn và anh rể thứ chuyện trò cực kỳ ăn ý.

Hứa Thanh San kéo Hứa Thanh Lam ngồi xuống, trong đầu rối tung, một lúc là ông nội, một lúc là bố mẹ Bành Văn Tu muốn tới nhà.

Kết quả kiểm tra sức khỏe của ông nội không tốt, nhỡ đầu óc ông lơ mơ, đồng ý với đề nghị kết thông gia của nhà họ Bành thì cô bị trói chặt cả đời thật đấy.

Cái tay cờ bạc Bành Văn Tu kia vừa cợt nhả vừa trăng hoa, nhìn sao cũng chẳng đáng tin bằng Hứa Thanh Sơn, ít nhất hiện tại cô rất thích hắn.

Sau khoảng 20 phút, một người từ ngoài cửa đi vào. Hứa Thanh Sơn và Đường Ấu Hà cùng đứng dậy.

Nhìn tuổi tác người ấy, theo trực giác, Hứa Thanh San biết đó là bố Hứa Thanh Sơn, nên cũng đứng lên theo.

Người nọ cười ha ha, xua xua tay. Hứa Thanh San còn chưa nghĩ xong phải xưng hô thế nào thì nghe thấy giọng chị hai: “Thầy Hứa, lâu rồi không gặp thầy ạ.”

“Em là… Hứa Thanh Lam, em gái của Hứa Thanh Sương. Tôi không nhớ nhầm chứ!” Hứa Nham Khải mừng rỡ nhìn Hứa Thanh Lam, lộ nụ cười trìu mến: “Cũng đã mấy năm không gặp, không ngờ em còn nhớ tôi.”

“Chị cả em vẫn nhắc đến thầy luôn, em không dám quên ạ.” Hứa Thanh Lam huých khuỷu tay vào Hứa Thanh San kế bên, lại cười: “Em cũng không biết con bé em gái ù lì này của mình đang cùng Thanh Sơn tìm hiểu nhau. Lần này hệ thống thi đấu, bất ngờ gặp được, dì cứ nhất quyết gọi thấy đến.”

Hứa Thanh San đã không cười nổi nữa, có ý nghĩ muốn đào hồ chôn chính mình.

“Đều là người họ Hứa cả, chứng tỏ chúng ta rất có duyên.” Hứa Nham Khải nhìn qua Hứa Thanh San, tiếp đó nhìn con trai ở bên, gật đầu hài lòng: “Năm ấy, nghe Thanh Hà kể em ấy còn có cô em gái tên Thanh San, tôi còn tò mò đấy. Không ngờ đã nên đôi với Thanh Sơn.”

“Chứng tỏ hai đứa có duyên ạ.” Hứa Thanh Lam đón Hứa Nham Khải vào chỗ, rồi gọi nhân viên phục vụ thêm bát đũa.

Hứa Thanh San ngoan ngoãn ngồi bên, cô có thứ trực giác không đi đăng ký kết hôn với Hứa Thanh Sơn thì hôm nay đừng hòng ra khỏi cửa.

Quả nhiên, chị hai vô cùng chủ động nhắc tới việc đăng ký, còn bảo vốn hai người cũng dự định đi đăng ký trước, nay hai nhà đã gặp mặt, chị ấy thay bố mẹ đồng ý cuộc hôn nhân này.

Dưới gầm bàn, Hứa Thanh San đá Hứa Thanh Lam một phát, đây không phải lý do cô đã kể. Chị hai nói dối mà chẳng buồn chớp mắt.

Chị cả học đại học ở thành phố B, chị hai và bạn học đến học viện mỹ thuật chơi, không biết cớ làm sao bị ngã vào hồ nước của học viện mỹ thuật, là bố Hứa Thanh Sơn đã cứu chị ấy.

Trước kia, hình như hai nhà cũng có đi lại, Hứa Thanh San học đại học 6 năm, 3 năm đi làm, thỉnh thoảng dịp Tết mới về nhà, nên không rõ lắm.

Năm ngoái về cũng không nghe thấy chị cả nhắc tới, sau gặp phải Bành Văn Tu, Hứa Thanh San chạy té khói, không ngờ loanh quanh một vòng lại tự đưa mình vào.

Lần này có kết hôn hay không, còn chưa thể nói, nhưng chị cả nổi bão thì khủng bố hơn chị hai nhiều…

Ngẫm ngẫm, hôm nay thứ Bảy, cuối cùng kết hôn hay không kết hôn vẫn do mình định đoạt, Hứa Thanh San thoáng yên lòng.

Chân ở trên người cô, chị hai có thể trói cô đi đăng ký được à.

Ban nãy không sao nuốt trôi cơm, giờ nghĩ thông suốt, dạ dày cũng rỗng theo.

Hứa Thanh San cầm đũa dùng cơm, nghe chị hai và hai vị phụ huynh nói chuyện, vào tai trái ra tai phải, chẳng để ý tẹo nào.

“Thanh San tốt lắm, chị hai yên tâm, em sẽ chăm sóc cô ấy tử tế.” Hứa Thanh Sơn nhìn Hứa Thanh San đang vùi đầu ăn cơm, vui sướng vểnh khóe môi.

Cô bỗng phấn khởi thế này hẳn rằng không nghe thấy những lời Hứa Thanh Lam nói, tưởng ra cửa là có thể đặt vé máy bay chạy trốn đây mà.

Sau bữa cơm, Hứa Thanh Sơn đi thanh toán.

Hứa Thanh San cùng chị hai và anh rể thứ theo bố mẹ Hứa Thanh Sơn ra ngoài trước. Lúc chuẩn bị đi lấy xe, Du Hiểu vội vàng từ trên taxi xuống, trông thấy Hứa Thanh San thì sững người, sắc mặt lập tức trở nên xấu tệ: “Giám đốc Hứa, anh rể tôi đâu?”

Hứa Thanh San cau mày khó chịu: “Anh rể nào? Tôi lại chẳng nhận cô làm em gái nuôi, cô tìm anh ấy làm gì?”

“Không phải việc của chị.” Du Hiểu nghiêng đầu ngó đằng sau Hứa Thanh San, qua cửa sổ thủy tinh sát đất của nhà hàng, thấy Hứa Thanh Sơn đứng trước quầy thu ngân, cô ta bèn co cẳng toan xông vào.

Hứa Thanh San duỗi cánh tay, kịp thời lôi cô ta lại, bực mình cảnh cáo: “Có chuyện gì thì nói với tôi!”

Hứa Thanh Sơn vừa về tối qua, tin tức của cô ta nhanh nhạy ghê, xem tình hình này chắc tìm đã lâu đây.

Muốn giành đàn ông với cô, Du Hiểu còn non lắm.

“Chị lại chẳng là gì của anh ấy, dựa vào đâu mà phải nói với chị!” Du Hiểu nóng lên, điên cuồng vùng ra, hòng hất tay Hứa Thanh San, lao vào trong lần nữa.

Hứa Thanh San thuận thế buông cô ả, cong khóe môi, cười sâu xa: “Tôi là vợ anh ấy, cô bảo dựa vào cái gì?”

“Giờ vẫn chưa phải.” Đang nhìn cửa ra, Hứa Thanh Lam ngoảnh đầu liếc Hứa Thanh Sơn đứng sau cánh cửa xem kịch, lặng lẽ ‘tặng’ em gái vốc nước mắt cảm thông.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN