Non Xanh Vẫn Ở Đây
Chương 32: Liệu có quá không chị?
Cô hỏi đôi ba câu, đoạn kết thúc cuộc gọi, cau chặt hàng lông mày. Du Hiểu không chỉ lấy đi bản kế hoạch viết cho công ty Khương Hạo.
Chỉ có ba chuyến xe tới huyện Đồng An, còn một tiếng nữa chuyến cuối cùng mới xuất phát. Lúc Hứa Thanh San xếp hàng mua vé, vốn định cho Hứa Thanh Sơn một niềm vui bất ngờ, ai dè hắn chủ động gọi cho cô.
Bắt máy nghe một chốc, Hứa Thanh San rời đội ngũ xếp hàng, nheo mắt nhìn đường cái bên ngoài phòng bán vé: “Tại sao chủ động cho em biết những điều này?”
Hứa Thanh San không ngạc nhiên lắm về việc hắn sắp đặt toàn bộ chuyện hôm thứ Bảy, nhưng trong lòng cô cực kỳ khó chịu.
“Du Tinh tự sát rồi!” Giọng Hứa Thanh Sơn vang lên rất yếu ớt: “Anh vừa nhận được điện thoại của Du Hiểu.”
“Chết chưa?” Hứa Thanh San lạnh lùng mở miệng.
Ban sáng tòa án mới lập hồ sơ, đúng ra Du Hiểu sẽ không nhận được thông báo nhanh như vậy; chuyện Hàn Nhất Minh báo cảnh sát với lý do tài liệu bí mật của công ty bị đánh cắp, chẳng qua cũng chỉ nửa tiếng trước, sao cô ta giở mặt với Du Tinh nhanh thế nhỉ.
Việc tự tử của Du Tinh xảy ra thực sự kỳ lạ.
Hứa Thanh San không rõ có phải Du Tinh muốn cứu vãn tình hình hay không, và cũng chẳng bận tâm đến vấn đề này, nhưng Du Hiểu nhất định sẽ không cam lòng.
“Nhảy lầu bị thương, vẫn đang cấp cứu.” Tâm trạng Hứa Thanh Sơn rất nặng nề: “Du Hiểu vừa gọi điện bảo cô ta sẽ không bỏ qua cho em. Anh nghĩ thay vì đợi cô ta nói với em hôm ấy không phải tình cờ gặp gỡ mà là anh đã gọi điện cho cô ta, chi bằng tự mình thẳng thắn.”
“Em biết rồi.” Hứa Thanh San gác máy, cất điện thoại, vẫy taxi về ngõ Chim Én.
Trên đường, cô đặt vé máy bay, lồng ngực nghẹn kinh khủng.
Lại có cuộc gọi, là số của Du Hiểu. Nhìn màn hình một lúc, Hứa Thanh San từ chối, cho vào danh sách đen.
Qua một hồi, có cuộc gọi nữa, số của Hứa Thanh Sơn.
Cô vẫn không nhận, kéo vào danh sách đen nốt.
Hành lý không nhiều, Hứa Thanh San cũng không sửa soạn mấy, cô bỏ vài bộ vào vali, đóng lại, xách xuống lầu, lên đường ra sân bay.
Việc Du Tinh tự sát liên quan rất nhiều tới Du Hiểu, không nằm ngoài mục đích buộc Hứa Thanh Sơn quay lại.
Hôm ấy, Phó Triết cùng Hứa Thanh Sơn ra bờ sông, hai người không hề động tay động chân, chứng tỏ chuyện năm đó đã sớm tan thành mây khói, đều đã buông xuống cả.
Đối với Du Hiểu mà nói, Du Tinh cắt đứt hoàn toàn với Hứa Thanh Sơn thì cô ta không còn cớ để tiếp tục dây dưa, cô ta có ép Du Tinh tự sát cũng chẳng lạ.
Nghĩ đến đây, sống lưng Hứa Thanh San ớn lạnh.
Có khoảnh khắc, cô thật sự đã nghĩ muốn cùng Hứa Thanh Sơn yên ổn sống chung, từ thâm tâm, cô muốn bên hắn. Song giờ đây, cô chỉ cảm thấy khó chịu.
Còn khó chịu hơn cả thất tình…
Gọi liền ba cuộc không được, Hứa Thanh Sơn móc điếu thuốc lá ra châm, rít một hơi, đoạn xoay gót đi về phía chính điện đã tu sửa xong.
Du Hiểu yêu cầu hắn về thành phố B gặp Du Tinh ngay, nhưng hắn không đồng ý.
Sau, cô ta năm lần bảy lượt đe dọa, hắn nghĩ đi nghĩ lại, quyết định cho Hứa Thanh San biết sự thật. Từ đầu, hắn vẫn luôn biết Hứa Thanh San đã không muốn nghiêm túc qua lại, cũng biết con người cô bề ngoài mạnh mẽ, nhưng trong lòng tinh tế không ai bằng.
Lúc cô đồng ý nghiêm túc cùng hắn tìm hiểu, quả tình hắn đã nghĩ đợi quan hệ ổn định thì sẽ nói với cô lý do mình làm như thế.
Hiển nhiên, cô không tính cho hắn cơ hội này rồi.
Hứa Thanh Sơn đứng ngoài cửa chính điện, hút hết điếu thuốc, sau đó dụi đầu mẩu, nhấc chân đi vào, kính cẩn vái Bồ Tát ba vái, rồi lui ra, rút điện thoại gọi cho Phó Triết.
Hắn sẽ không gọi cho Du Tinh, và sẽ không cho Du Hiểu bất cứ hy vọng nào.
Điện thoại kết nối, Hứa Thanh Sơn nói thẳng tin Du Tinh tự tử, bảo Phó Triết đi xác minh.
Phó Triết vẫn đang ở trường tiểu học, có lẽ tín hiệu kém nên lặp lại mấy lần mới nghe rõ là Du Tinh tự tử, gã cúp máy mà chẳng mấy tình nguyện.
Đợi chừng 10 phút, Phó Triết gọi lại, bảo rằng đúng là Du Tinh nhảy lầu tử tử, rơi xuống ban công tầng dưới nhà cô ta, bị thương nặng.
“Tôi biết rồi.” Hứa Thanh Sơn ngắt máy. Hắn trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng xóa tan ý nghĩ gọi điện thoại cho bố Du Tinh.
Cứ coi như hắn máu lạnh, hắn thật sự không thích sự đeo bám y hệt bị thần kinh của Du Hiểu.
Cất điện thoại, Hứa Thanh Sơn trở vào. Qua cánh cửa, hắn lại vái lạy Bồ Tát trong chính điện, rồi quay lại trắc điện, tiếp tục làm việc.
Giờ Hứa Thanh San đang nóng giận, hắn quấn lấy cô, sẽ chỉ phản tác dụng.
***
Hứa Thanh San hạ cánh xuống thủ đô, Tô Nhiễm đã lái xe đợi ngoài nhà ga sân bay.
Lên xe, nghe Tô Nhiễm nói hết ngọn nguồn, Hứa Thanh San mở túi xách, lấy máy tính bảng, lên mạng, đăng nhập Weibo của mình.
Về thành phố B từ hôm thứ Sáu, cô chưa vào Weibo, phần vì không có thời gian, phần vì… Hứa Thanh San lắc lắc đầu, buộc bản thân không được nghĩ tới Hứa Thanh Sơn nữa.
Cô không thích bị người ta lừa như vậy.
Vụ việc đã ầm ĩ không nhỏ, bên quỹ từ thiện vẫn không có động tĩnh gì, không rõ là cố ý không trả lời hay cảm thấy không cần thiết phải trả lời. Hàn Nhất Minh cũng không nhắc với cô chuyện này.
Trên phương diện quan hệ công chúng, đúng thật là Civic không bằng các công ty quan hệ công chúng khác, nhưng quỹ từ thiện và Civic mới kết thúc hợp tác chưa được bao lâu, lúc này xảy ra chuyện, bên kia không tìm Civic, quả thực có phần khiến người ta khó bề hiểu nổi.
Lật mấy bình luận mới nhất dưới Weibo, Hứa Thanh San dựa phịch vào lưng ghế, nhíu mày: “Tên dân mạng bới chuyện đầu tiên là gì, chị tìm không thấy.”
“Đổi tên rồi ạ. Kẻ này “cáo” lắm, em đã tìm người hòng tra thông tin đối phương, nhưng không tra được.” Tô Nhiễm buồn bực: “Em đang chuẩn bị ký hợp đồng với công ty mới, gặp chuyện này phát, tan thành bong bóng luôn.”
Hứa Thanh San vén mí mắt, cười bảo: “Sao không tự mở văn phòng, tự lập một ekip ấy. Muốn xây dựng hình ảnh kiểu gì cũng không cần phải thông qua cái gật đầu của cấp trên.”
“Thật ra em có nghĩ đến, cơ mà phải giải quyết rắc rối trước mắt đã.” Tô Nhiễm thở dài: “Em đã 27 tuổi, chẳng còn mấy người thừa nhận tạo hình thiếu nữ nữa, lại không ‘hot’. Chắc em mãi mãi chẳng “nổi” được đâu. Diễn viên nữ khác với diễn viên nam, diễn viên nam càng lớn tuổi càng mặn mà càng được ưa thích. Tụi em lớn tuổi rồi thì rất khó được phân vai chính.”
Hứa Thanh San gật đầu tán thành. Cô chậm rãi ngồi thẳng dậy, đăng nhập Weibo của Lữ Giai Âm.
Cô nàng này tính rộng rãi lại nhiều chuyện, cô ấy follow tài khoản Weibo chính, Weibo phụ của đồng nghiệp trong công ty chỉ để xem hàng ngày người khác đâm chọc mình, đơm đặt về mình ra sao. Xong việc, rảnh rỗi còn hay đem cô ra khoe.
Lướt một vòng, quả nhiên tìm thấy tài khoản Weibo phụ của Du Hiểu.
Hứa Thanh San nhấp vào từng bài đăng, xem kỹ, đoạn nói: “Vào nội thành, tìm luôn luật sự đến văn phòng công chứng, tốc độ khẩn trương. Em có quen bạn bè nào làm luật sư, liên lạc được ngay bây giờ không?”
Dứt lời, Hứa Thanh San lười giải thích, gọi cho Hàn Nhất Minh, dò hỏi rốt cuộc ý bên quỹ từ thiện là gì, tại sao không trả lời.
Lát sau, cô cúp máy, dở khóc dở cười.
Sau khi quỹ từ thiện quyên tặng cho trường tiểu học của Hứa Thanh Sơn đang dạy, thì gần đây đoàn lại tới vùng núi, bao gồm cả nhân viên phụ trách quản lý Weibo, văn phòng bên này không có ai để ý Weibo, chẳng hay biết trên mạng đã om sòm dậy Trời.
Trước kia, Du Hiểu là trợ lý của Chung Thành, Chung Thành nghỉ phép, cô ta vẫn tiếp tục công việc, nên có biết đoàn của quỹ từ thiện lên đường lần nữa, cũng là bình thường.
Vì cô ta tiết lộ giấy tờ của quỹ từ thiện, ác ý vu cho Tô Nhiễm tội ăn bớt tiền quyên góp, Tô Nhiễm hoàn toàn có thể khởi tố cô ta, yêu cầu bồi thường.
“Có người đang cố ý bôi đen em phải không chị?”
“Cũng không phải bôi đen em.” Hứa Thanh San thoáng cân nhắc, rồi giải thích cặn kẽ cho Tô Nhiễm.
Bởi kế hoạch tương đối thành công, số tiền quỹ từ thiện quyên được cao hơn quá nhiều so với mong đợi, sau khi cư dân mạng thấy hóa đơn, nghi ngờ bên quỹ từ thiện cố ý muốn ‘bỏ túi’ những khoản đó, cho nên quần chúng mới sục sôi căm phẫn.
Tô Nhiễm nhấp khóe môi như đang suy tư điều gì, hồi lâu mới lên tiếng: “Thực ra, không có khả năng bọn họ trao tất cả tiền quyên góp được cho trường tiểu học kia đâu, nhưng lần này đúng là đưa rất ít. Riêng Weibo của em đã nhận được hàng trăm ngàn tệ rồi.”
“Vì vậy, đừng trách người ta chất vấn em.” Hứa Thanh San thở phù một hơi, bảo Tô Nhiễm khởi tố Du Hiểu phải xin lỗi, bất kể cuối cùng có đòi cô ta bồi thường hay không thì phải tỏ rõ thái độ ra.
Tô Nhiễm ngần ngừ: “Công việc trong tay em về cơ bản đã dừng hết, lúc này kiện dân mạng liệu có tệ hơn, khiến người ta ghét thêm không chị?”
“Không đâu, từ khởi kiện đến khi thành lập án là cả một quá trình. Trước đó, em trở lại trường tiểu học cùng chị một chuyến.” Hứa Thanh San cho Tô Nhiễm một ánh mắt vỗ về, cười nói: “Tin chị đi, chắc chắn sẽ giúp em rửa sạch, còn kiếm được tiếng thơm.”
Nghe Hứa Thanh San nói vậy, Tô Nhiễm hơi yên lòng.
Vào nội thành, gặp luật sư và đến văn phòng công chứng, công chứng xong xuôi, Hứa Thanh San đề nghị Tô Nhiễm khởi tố công ty trực thuộc Weibo trước, để lấy thông tin cá nhân của Du Hiểu.
Bằng cách này thì sẽ không chỗ nào mà trách, tỏ rõ Tô Nhiễm là bởi chịu hết nổi những lời bàn luận ấy nên mới đưa đơn kiện, chứ không phải được người khác chỉ vẽ. Đồng thời không cần đăng bất cứ lời ấm ức gì trên Weibo, cho dân mạng chửi, nếu không sợ làm hỏng danh tiếng, thì có thể mua thủy quân* mắng ác tí.
(*người dùng mạng được thuê để comment khen hoặc chê một người nào đó ở các topic trên mạng xã hội.)
“Liệu có quá không chị?” Tô Nhiễm thấy hoảng bởi đề nghị của Hứa Thanh San.
Hứa Thanh San nhún vai: “Chính em cũng nói hình tượng thiếu nữ chẳng được bao lâu nữa. Vậy thì tốt bụng miệt mài ‘bán’ năng lượng tích cực đi, nghỉ ngơi một tháng, đến trường tiểu học yên ổn làm một giáo viên, tiện thể sạc pin. Việc tuyên truyền cứ giao cho chị.”
“Một tháng không có tin tức sẽ nhanh chóng bị quên á…” Tô Nhiễm càng do dự.
Hứa Thanh San vừa bực vừa buồn cười, vươn tay dí trán Tô Nhiễm một cái: “Ai bảo với em một tháng không có tin tức, có tin tức cũng không cần tự em công bố, như thế cố ý lắm. Giới giải trí chẳng thiếu dạng người nào, nhưng tạo dựng hình tượng chiếm được thiện cảm có ích hơn dựa vào nhan sắc nhiều.”
Bình tĩnh suy nghĩ một hồi, Tô Nhiễm đồng ý với phương án của Hứa Thanh San.
Buổi tối ăn cơm, Tô Nhiễm gọi mấy người bạn đi cùng, có nam có nữ. Hứa Thanh San không uống một giọt rượu, cũng chẳng hứng thú với cậu trai trẻ ngồi bên, cứ thất thần suốt bữa cơm.
Ăn xong, về khách sạn, chuyện Du Tinh tự tử đã lên tin tức, nguyên nhân cụ thể là chị em gái tranh cãi, Du Tinh không kiểm soát được cảm xúc, nhảy từ ban công tầng sáu, rơi xuống ban công tầng ba, bị thương nặng.
Không hề thấy chút xíu đau khổ, áy náy nào trên khuôn mặt của Du Hiểu trong bức ảnh đi kèm. Nhìn mà lạnh cả sống lưng.
Hứa Thanh San cầm di động, đứng bên cửa sổ, vô thức khoanh hai tay.
Không thể xem tiếp Weibo của cô nữa, bên dưới toàn những lời chửi cô là kẻ thứ ba, một số fan cũ lo lắng, gửi tin nhắn riêng hỏi cô có thật không?
May thay, Hứa Thanh Sơn không có Weibo, bằng không hết đợt sóng tới đợt sóng khác mắng hắn khốn nạn, có thể dìm chết hắn ấy chứ.
Đang thừ người thì di động có cuộc gọi, số máy hiển thị thuộc thành phố B.
Hứa Thanh San bắt máy, lẳng lặng bật ghi âm: “Muộn thế này gọi cho tôi, còn đổi cả số, cô thông minh gớm, Du Hiểu ạ.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!