Non Xanh Vẫn Ở Đây
Chương 7: Quyến rũ tôi hả?
Lo lắng tâm trạng của cô quá kích động, ảnh hưởng tới người khác, cho nên Khương Hạo đã đặt một phòng ăn riêng.
Cũng may anh ta cẩn thận chu đáo, tình trạng của Tống Bảo Ninh thế này, quả thực không hợp với việc dùng bữa ở nhà ăn chung.
3 năm kết hôn, hơn 2 năm cô ấy sống trong bóng ma của bạo lực gia đình, đã vậy còn không hạ được quyết tâm li hôn. Đôi khi, Hứa Thanh San thật không hiểu nổi, rốt cuộc loại đàn ông như thế có điểm nào đáng để Tống Bảo Ninh lưu luyến?
“Anh ta ngoại tình từ 4 năm trước, giờ tớ mới biết. Có phải tớ ngốc lắm không?” Tống Bảo Ninh nhả khói thuốc, nét mặt đờ đẫn: “San Nhi, cậu bảo sao đàn ông đê tiện từ trong xương tủy thế?”
“Đừng nghĩ nữa! Nên chứng thương thì đi chứng thương tố cáo hắn ta đi. Hoặc cậu cứ tìm chứng cứ hắn ta ngoại tình, cho hắn ta trắng tay ra khỏi nhà!”
Hứa Thanh San mở túi xách, lấy hộp xylitol, dốc một viên cho vào mồm.
Tống Bảo Ninh nên thấy may là gã đàn ông kia không thích sinh con với cô nàng. Có con rồi cãi vã, chắc chắn không thể li hôn.
Làm bạn thân nhiều năm, những gì cần khuyên, Hứa Thanh San cũng đã khuyên. Nhưng chưa thấy cô bạn nghe.
Bánh bao nhân thịt, còn hở cả thịt ra ngoài thì đừng trách chó nhớ nhung. Trên đường về, Hứa Thanh San vẫn đang nghĩ lần này xem như mở mang đầu óc, cuối cùng hạ quyết tâm ngăn ngừa tổn thất.
Kết quả thì sao? Hứa Thanh San giơ tay đánh người, Tống Bảo Ninh không những chẳng hỗ trợ còn trách cô ra tay quá tàn nhẫn. Mặt cô nàng đầy đau xót.
Cô đúng là mắc nợ mà, không nên ôm đồm cái chuyện nát bét này, chưa kể hại mình bị chủ nhà đuổi ra ngoài, còn mất toi 6 ngàn tiền đặt cọc thuê nhà. (Khoảng 20 triệu VND)
“Không nghĩ nữa! Mai tớ đi khám chứng thương.” Tống Bảo Ninh lại phun khói thuốc, vành mắt đỏ hoe.
Hứa Thanh San nhai kẹo cao su, không tiếp lời cô bạn. Tính cô bạn nhu mì, từ khi lên đại học đã vậy. Mấy năm nay đi làm vẫn không tiến bộ, ở cơ quan bị bắt nạt, về nhà làm trâu làm ngựa hầu hạ thằng đểu cáng kia, thế mà chẳng mảy may oán thán, khiến người khác cũng chịu thua luôn.
“Cậu thấy tớ vô dụng lắm đúng không?” Tống Bảo Ninh ngả vào lưng ghế, mỉm cười, nước mắt lăn dài: “Con hồ tinh ấy trẻ hơn tớ, xinh hơn tớ, rất lẳng lơ. Thối tha không biết xấu hổ.”
Hứa Thanh San lấy tay che miệng, quay mặt về phía Tống Bảo Ninh không nhìn thấy, trợn mắt một cái, húng hắng ho mấy tiếng, đáp: “Cậu rất tốt. Đã đến nước này thì đừng nghĩ nhiều nữa.”
Bị sặc khói thuốc, Tống Bảo Ninh nằm bò ra bàn ho một trận, đoạn dụi tắt điếu thuốc, im lặng hẳn.
Hứa Thanh San âm thầm thở phào một hơi, nhấc ấm trà rót cho cô bạn.
Ngồi một lúc, nhân viên phục vụ bắt đầu bày món. Khương Hạo theo sau bước vào, kéo chiếc ghế cạnh Hứa Thanh San, ngồi xuống.
“Nói xong chưa?” Hứa Thanh San nhướng mày, trên mặt thoáng nét cười, dịu dàng: “Vừa rồi cảm ơn anh. Nếu anh không đến kịp, em cũng chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì.”
Khương Hạo sờ sờ mũi, cười gượng gạo: “Không có gì, chúng ta là bạn bè mà!”
Anh ta theo đuổi Hứa Thanh San đã lâu, ngoại trừ thỉnh thoảng ra ngoài ăn cơm, thì tặng túi xách hàng hiệu, cô chẳng nhận món nào, mỹ phẩm cũng không lấy.
Thoạt đầu còn tưởng cô đang “lạt mềm buộc chặt”, tiếp xúc thời gian dài mới biết, đúng là cô không thích những thứ ấy.
Cũng không thích anh ta.
Vốn muốn nhân cơ hội tốt ngày hôm nay, đưa chìa khóa nhà cho cô, bồi đắp tình cảm, tiện thể xác định mối quan hệ.
Nào biết Hứa Thanh San muốn tìm một người tới ở rể, sau này sinh con còn phải theo họ cô. Khương Hạo là con trai duy nhất trong gia đình, dẫu thế nào bố mẹ cũng sẽ không chấp nhận để anh ta ở rể đâu, mất hết thể diện.
Dưới lầu, gã đàn ông chặn đường Khương Hạo còn bảo Hứa Thanh San đã đính hôn với Bành Văn Tu của Hằng Khang, bởi nhà trai không đồng ý ở rể nên mới tan vỡ.
Hằng Khang là công ty dược phẩm nổi tiếng bậc nhất ở thành phố B. Cha Bành Văn Tu chính là viện trưởng của bệnh viện thành phố, còn có chút quen biết với gia đình Khương Hạo.
Thoạt đầu anh ta không tin, bèn gọi điện thoại cho Bành Văn Tu, lòng vòng hỏi thăm một hồi. Xác nhận chuyện này là thật, trong nháy mắt lòng anh ta chết hẳn.
“Gần đây anh bận lắm à?” Nhận thấy sự lạnh nhạt của Khương Hạo, Hứa Thanh San khó hiểu.
Khương Hạo cười, cầm máy tính bảng gọi món: “Công ty khai thác một trò chơi mới, trước mắt đang thử nghiệm nên hơi bận.”
Hứa Thanh San bĩu môi, rót trà cho Khương Hạo. Đây không phải thái độ cứu cô ban nãy, chẳng lẽ gặp ma trên đường?
Giữa bữa ăn, thấy Tống Bảo Ninh lại sắp bắt đầu khóc, Hứa Thanh San bèn lấy cớ ra ngoài, gọi điện cho bố Tống Bảo Ninh.
Ngoài miệng bố Tống bảo cắt đứt quan hệ, nhưng nghe nói con gái bị bắt nạt rất thê thảm, lập tức ngỏ ý muốn đến đón người.
Hứa Thanh San thở phào, đọc địa chỉ, cúp máy, tiếp đó điềm nhiên như không trở vào phòng bao.
Ăn xong, xuống lầu, xe của bố Tống vừa vặn chạy đến trước cửa. Trông thấy ông, nháy mắt, Tống Bảo Ninh vỡ òa, dỗ sao cũng không nín.
Hứa Thanh San đỡ cô bạn lên xe, sau đấy lùi lại cạnh Khương Hạo, đợi anh ta đưa chìa khóa nhà cho mình. Nhưng kết quả là nghe anh ta nói: “Công ty có tí việc đột xuất, anh phải về ngay.”
Dứt lời, người đã chui tọt vào trong xe, tốc độ nhanh chóng lạ thường.
“Đi đường cẩn thận!” Hứa Thanh San cố gắng nở nụ cười, khóe miệng rõ ràng giật giật.
Trước khi tới, anh ta còn kể mình có căn nhà để không đã trang trí xong, bảo cô qua đấy ở trước, đợi tìm được phòng mới rồi nói sau. Chơi cô hả?
Giơ tay nhéo hai đầu chân mày, Hứa Thanh San tìm chìa khóa xe, lên xe, chạy đến khách sạn gần đây.
Trên đường, cô nhận được điện thoại của đồng nghiệp hỏi về bích họa. Nhớ ra mình vẫn chưa lấy tư liệu từ chỗ Hứa Thanh Sơn, cô vỗ vỗ đầu, giở số điện thoại, gọi cho hắn.
“Tôi đang ở nhà.” Tiếng Hứa Thanh Sơn truyền tới, giọng điệu đều đều, chẳng hề lấy làm bất ngờ.
Hứa Thanh San hít sâu một hơi, ánh mắt tập trung nhìn đằng trước: “Lát tôi cho anh địa chỉ mail, anh gửi mail cho tôi!”
Bên tai im ắng một chốc, giọng hắn cất lên chắc nịch: “Trong nhà không có mạng!”
Hứa Thanh San nghẹn họng, hai tay siết chặt vô lăng, tức nghiến răng: “Tôi qua lấy.”
Kết thúc cuộc gọi, cô tiện tay tháo tai nghe, bực bội tăng tốc.
Bị người ta chơi cũng thôi đi, nửa đêm không có nhà để về còn phải tăng ca làm việc, mỗi lúc một tồi tệ hơn. Đôi lông mày cau chặt giãn ra, cô đeo tai nghe gọi cho Khương Hạo, mở miệng liền hỏi chìa khóa nhà.
“Anh đang trên đường ra sân bay.” Giọng Khương Hạo có vẻ không vui, loáng thoáng xen lẫn tức giận.
Hứa Thanh San điên tiết cúp máy, giảm tốc độ, tấp vào ven đường cho tên anh ta vào danh sách đen. Càng ngẫm càng cảm thấy sai sai.
Cô mới là người được theo đuổi. Anh ta điên rồi chắc, thế mà dám cáu với cô…
Lên đường lần nữa, đầy một bụng lửa giận không có chỗ trút ra, Hứa Thanh San tức anh ách. Đến nơi, cổng lớn đóng kín, không thấy được trong nhà có bật đèn không, nhưng ngoài sân vẫn đang để đèn.
Hứa Thanh San nhai xylitol, giơ tay nhấn chuông.
Một phút sau, cổng lớn mở, Hứa Thanh Sơn bước ra, tay kẹp điếu thuốc, mặc bộ đồ ngủ, trông như chuẩn bị đi nghỉ.
Hứa Thanh San hạ cửa sổ xe. Hứa Thanh Sơn chậm rãi đến gần, móc trong túi áo ngủ ra một cái USB, đưa cho cô: “Trong này là căn cứ giám định bích họa, với cả một số truyền thuyết về chùa Khai Thiện.”
Hứa Thanh San chớp chớp mắt, cầm lấy USB, cố tình không quay cửa sổ xe lên.
Gió lạnh thổi qua, trong không khí ngập tràn hơi lạnh buốt xương. Ánh đèn mờ nhạt rọi xuống, khuôn mặt Hứa Thanh Sơn khuất sau làn khói thuốc trắng xanh, đôi mắt như phủ một lớp sương mù, không nhìn rõ biểu cảm của hắn.
Ấn tượng ban đầu của cô khi nhìn người chưa bao giờ chuẩn, nhưng sau khi tiếp xúc vẫn khiến cô mờ mịt thì Hứa Thanh Sơn là kẻ đầu tiên.
Sáng nay cô trêu hắn như thế, sau đấy hắn lại chẳng tỏ vẻ gì hết. Tối qua, lúc ngủ cùng, eo cô bị đè cả một đêm, tuyệt đối không phải ảo giác.
“Còn có chuyện gì không?” Hứa Thanh Sơn vứt đầu mẩu thuốc lá, trưng ra dáng vẻ nghi hoặc.
“Tôi bị chủ nhà đuổi đi rồi. Tối nay muốn ở nhờ chỗ anh.” Hứa Thanh San chẳng hề khách sáo: “Mở cổng hộ tôi cái!”
Hứa Thanh Sơn từ từ ngẩng đầu, khóe môi nhếch lên không dễ thấy, xoay người mở toang cổng lớn.
Chiếc xe lái vào, Hứa Thanh Sơn đóng cổng. Liếc thấy cô xách hành lý xuống, ý cười trong mắt hắn dần đậm thêm.
Hứa Thanh Sơn bước tới xách hộ hành lí Hứa Thanh San vào phòng khách, ngoảnh đầu thấy mũi cô đỏ hồng vì lạnh, hắn kìm nén kích động muốn nhéo cái mũi ấy, đi thẳng lên tầng.
“Hai phòng này, cô ngủ phòng nào cũng được. Phòng vệ sinh ở cuối hành lang.” Đến tầng hai, hắn đặt hành lí xuống, nhìn đồng hồ đeo tay, đoạn đi lên tầng ba.
Hứa Thanh San quay đầu, ánh mắt dõi theo bóng dáng hắn khuất dần. Cô mím môi như đang có điều suy tư.
Phong cách của phòng khách khá ấm cúng, Hứa Thanh San treo quần áo lên. Đi tắm rồi trở lại mở laptop, phát hiện không có mạng thật, cô hơi chán nản.
Hắn không nói dối.
Bận rộn tới nửa đêm, mệt mỏi ngủ thiếp đi, khi thức giấc vẫn chưa đến 8 giờ.
Hứa Thanh San bò dậy đánh răng rửa mặt, trang điểm xong thì xuống lầu. Khóe mắt thấy Hứa Thanh Sơn đang ở trong bếp, cô vô thức thả bước chân khẽ khàng.
Điều hòa đã bật, nhiệt độ trong nhà không quá thấp nhưng chắc chắn chưa đến mức có thể cởi trần.
Dừng ngoài cửa bếp, Hứa Thanh San khoanh tay tựa cửa, thảnh thơi ngắm nhìn bóng lưng hắn.
Sáng sớm ngày ra, hắn cố ý đây mà.
“9 giờ tôi bay, chìa khóa trên bàn trà.” Hứa Thanh Sơn đưa lưng về phía cô, tắt bếp, cho trứng gà đã rán chín vào đĩa.
Hứa Thanh San giật thót, gò má nóng lên: “Hôm nay tôi bắt đầu tìm phòng.”
“Tùy cô.” Hứa Thanh Sơn xoay người, cởi tạp dề, để lộ thân hình với bắp thịt khỏe khoắn cân đối, bưng đĩa đi ra ngoài.
Hứa Thanh San duỗi tay ngăn Hứa Thanh Sơn, giơ ngón trỏ chọc vào vòm ngực hắn, nét cười trầm lắng nơi đáy mắt: “Quyến rũ tôi hả?”
“Cô thấy giống không?” Hứa Thanh Sơn tránh khỏi sự đụng chạm của Hứa Thanh San, dây thần kinh căng thẳng, lướt qua trước mặt cô, giọng nói khàn hơn tối hôm qua, nhiều thêm âm mũi nghèn nghẹt không thể xem nhẹ.
Mục đích giữ cô ở lại đây đã đạt được, còn lại phải từ từ. Ai biết cô có nhất thời nổi hứng, cả thèm chóng chán không.
Trước đây, khi cô theo đuổi Bành Văn Tu, ban đầu cô cũng phóng điện mọi lúc mọi nơi, kết quả chưa đầy một tháng cô liền vứt luôn, quá đỗi tuyệt tình.
Quan Hoài không than vãn với hắn, nhưng có thể nhìn ra được, Hứa Thanh San thật sự chẳng để tâm.
Lấy bàn tay cứng đờ giữa không trung về, Hứa Thanh San cào cào vào không khí, nhướng môi theo sau Hứa Thanh Sơn: “Anh phải đi bao lâu?”
Hứa Thanh Sơn ngồi xuống, dửng dưng đáp: “Nửa tháng!”
Ngồi đối diện với hắn, Hứa Thanh San thản nhiên cầm dao nĩa lên, híp đôi mắt hoa đào, vểnh khóe miệng: “Thầy Hứa à, anh bị cảm rồi kìa!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!