Nhưng giờ mọi chú ý của cậu đã không còn ở đó nữa, bởi hình như những lời Tùy Xán Nùng vừa nói có ý là tuần sau cũng muốn đi xem phim với cậu tiếp.
Kỷ Linh còn chưa kịp hỏi thêm gì, đèn trong rạp đã tối sầm, màn hình bắt đầu chiếu trailer của các bộ phim khác, cuối cùng cậu vẫn không chụp được ảnh.
Thế là Kỷ Linh do dự cúi đầu, chậm chạp ăn hết nắm bắp rang Tùy Xán Nùng vừa bốc cho mình.
Thấy Kỷ Linh bên cạnh không còn chấp nhất với những ảnh chụp điềm xấu kia, cuối cùng Tùy Xán Nùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Tối qua lúc đọc bình luận về phim, Tùy Xán Nùng đã nắm được sơ lược nội dung. Đây là một bộ phim rất tâm huyết về cô gái bị mù hai mắt vì tai nạn xe cộ, từ từ thức tỉnh, trưởng thành, tìm lại bản thân, biến cuộc sống của mình trở nên lấp lánh rực rỡ.
Phim chiếu được chừng mười phút, Tùy Xán Nùng quay sang, lén quan sát biểu cảm của Kỷ Linh.
Biểu cảm của Kỷ Linh… là không có biểu cảm gì, bởi vì hình như mọi sự chú ý của cậu không nằm ở bộ phim, mà cậu đang cúi đầu chậm rãi ăn bắp rang trong lòng bàn tay.
Tùy Xán Nùng ghé sát đầu lại gần, thì thào hỏi: “Ngon đến mức đó cơ à?”
Hình như Kỷ Linh bị giật mình, cậu quay sang phía Tùy Xán Nùng, vì đút một lèo mấy miếng liền nên Tùy Xán Nùng phát hiện má cậu phình phình. Kỷ Linh khó khăn nuốt hết đồ trong miệng xuống, nghiêng tới gần tai Tùy Xán Nùng lúng búng đáp: “…Ngọt lắm.”
Khoảnh khắc ấy hai người rất gần nhau, Tùy Xán Nùng ngửi được hơi thở ngọt vị bơ thoang thoảng, anh ngây người.
“…À à.” Mãi sau Tùy Xán Nùng mới hắng giọng, anh đánh mắt đi, cũng nắm một vốc bắp rang, “Thế để tôi ăn thử xem.”
Hai người đều yên lặng.
Kỷ Linh ăn bắp rang đến khi cảm giác tay mình trở nên dinh dính mới dừng lại, bắt đầu tập trung vào bộ phim đang chiếu trước mắt.
Kỹ xảo quay chụp của bộ phim không tệ, khả năng diễn xuất của diễn viên cũng tốt, nhưng nội dung tổng thể khá rập khuôn, theo cái kiểu vừa mở đầu đã đoán được cái kết. Song Kỷ Linh vẫn xem rất nghiêm túc, như thế thì sau khi hết phim, cậu có thể chủ động nói chuyện với Tùy Xán Nùng về chi tiết trong phim.
Trong phim có những chi tiết cố tình được xây dựng để lấy tiếng cười và nước mắt, tuy nhiên Kỷ Linh xem vẫn thấy hơi buồn ngủ. Nhưng rất nhanh, sự chú ý của cậu đã đặt vào một chỗ khác.
Kỷ Linh phát hiện ra chú chó dẫn đường của nữ chính rất đáng yêu.
Chó dẫn đường tên là Tiểu Chúc, là một chú cún lông vàng rất thông minh, lúc lên xe bus thường ngoan ngoãn nằm ghé dưới chân ghế, khi nhận thấy tâm trạng của cô chủ xuống dốc, chú ta sẽ chú động nhào tới dính lấy ôm cô chủ.
Thật ra Kỷ Linh không phải kiểu người dễ đắm chìm trong một cuốn sách hay một bộ phim, cậu luôn có thể duy trì trạng thái suy ngẫm bình tĩnh. Thế nhưng chỉ cần trong đó có một tình tiết đề cập đến động vật nhỏ, trái tim cậu sẽ mềm nhũn tan chảy.
Nội dung cũng dần tiến triển theo hướng lạc quan hơn, tuy nhiên ngay sau đó nhân vật chính lại phải trải qua một nốt trầm của cuộc đời – bạn trai nữ chính chia tay cô. Nhân vật chính lại rơi vào trạng thái sa sút, lúc xem đến đây, tâm thế của Kỷ Linh vẫn rất bình thản.
—— Nhưng nội dung tiếp theo bỗng xuất hiện một thay đổi động trời, khi nữ chính thất thần ra ngoài mua đồ, một chiếc xe lao tới. Vì bảo vệ chủ, Tiểu Chúc nôn nóng sủa lên điên cuồng, ống kính và góc nhìn bắt đầu trở nên hỗn độn.
Tiếng còi sắc nhọn rít lên, máy quay chuyển cảnh, đầu tiên là hình ảnh nữ chính hoảng hốt khiếp đảm, sau đó chuyển qua Tiểu Chúc nằm trong vũng máu.
Kỷ Linh hoàn toàn không xem nổi phần còn lại của bộ phim nữa.
Nửa tiếng đồng hồ còn lại, mọi hình ảnh trong tầm nhìn của cậu đều nhuốm màu đen trắng, thế giới dường như bị tắt tiếng đột ngột. Kỷ Linh cảm giác trái tim mình nặng trĩu, khóe mắt cay không chịu được, cậu cứ ngơ ngác nhìn màn hình đăm đăm như thế.
Mãi đến khi bộ phim kết thúc, Tùy Xán Nùng ngồi cạnh gọi tên đến ba lần, Kỷ Linh mới lơ ngơ tỉnh lại.
Tùy Xán Nùng xem hết bộ phim rất thoải mái, anh thấy rằng giờ phút này khắp người mình rạo rực năng lượng tích cực. Anh nghĩ dù có là ai đi chăng nữa, sau khi xem hết bộ phim cũng phải thấy xúc động dù ít dù nhiều, cũng phải bị cảm động trước tinh thần trưởng thành từ nghịch cảnh, không từ bỏ cuộc sống của nữ chính.
Nhân lúc còn dư âm, Tùy Xán Nùng cho đây là một thời cơ không tệ để tâm sự với Kỷ Linh chuyện đời người.
“Thầy Kỷ này.” Lúc bước ra khỏi phòng chiếu, Tùy Xán Nùng cất lời, “Thầy thấy bộ phim này thế nào?”
Nhưng Kỷ Linh đi bên cạnh hình như hơi mất hồn, như thể cậu vẫn còn đắm chìm tròn tình tiết bộ phim, một lúc sau mới “À” thật khẽ rồi chầm chậm ngẩng đầu.
“Kỹ xảo quay phim rất tốt.” Kỷ Linh nói, “Hẳn đạo diễn đã đầu tư rất nhiều tâm huyết.”
Tùy Xán Nùng nghẹn họng: “Ồ, thế nội dung thì sao? Có tình tiết nào khiến thầy xúc động không?”
Kỷ Linh hơi do dự, cậu đáp: “La Mai là một cô gái rất dũng cảm và lạc quan, đây là một bộ phim rất ý nghĩa.”
Tuy câu trả lời của cậu nghe rất cứng nhắc nhưng Tùy Xán Nùng lại vô cùng hài lòng trước đáp án này, anh cảm giác tâm sức mình bỏ ra không hề uổng phí. Hai người đi dạo trong trung tâm thương mại một lát, Tùy Xán Nùng hỏi Kỷ Linh: “Có một nhà hàng mới khai trương, nghe nói cũng không tệ, thầy có muốn thử không?”
Hình như Kỷ Linh lại thất thần, cậu cúi đầu, không nghe thấy Tùy Xán Nùng hỏi.
Tùy Xán Nùng hỏi lại, lần này Kỷ Linh mới ngơ ngác gật đầu, nhẹ nhàng đáp: “Không vấn đề gì.”
Tối hôm qua Tùy Xán Nùng không chỉ nghiên cứu về phim mà còn dành thời gian xem xét hàng ăn trong khu trung tâm thương mại này. Anh nhìn trúng một nhà hàng mới mở rất nổi trên mạng, trang trí theo phong cách hoạt hình trẻ trung đáng yêu, cách bày trí thức ăn cũng thú vị, hẳn là bầu không khí khi dùng bữa cũng sẽ rất vui vẻ.
Xem xong một bộ phim tích cực lại đi ăn một bữa nóng sốt ngon lành, một ngày quá tuyệt vời, Tùy Xán Nùng cảm thấy kế hoạch của mình thật là hợp lý hết sức.
Sau khi bước vào nhà hàng, Tùy Xán Nùng phát hiện ra bây giờ đúng là có rất nhiều kiểu nhà hàng nổi tiếng trên mạng. Đến cái thực đơn cũng đáng yêu, phông chữ viết tay thú vị, trên mỗi trang lại dán rất nhiều sticker động vật hoạt hình.
Trong khi Tùy Xán Nùng đang mải xem thực đơn, Kỷ Linh ngồi đối diện anh bỗng đặt thực đơn trong tay xuống, đứng dậy.
Tùy Xán Nùng bất ngờ, anh nhận ra nét mặt Kỷ Linh hơi cứng nhắc. Cậu nghiêng mặt đi, cụp mắt không nhìn thẳng anh.
“Thầy Tùy, thầy cứ thoải mái gọi đồ ăn đi.” Giọng Kỷ Linh nghe nhỏ xíu, cậu nói, “Tôi vào phòng vệ sinh một chuyến đã.”
Tùy Xán Nùng còn chưa kịp tiêu hóa xong, Kỷ Linh đã bước khỏi nhà hàng.
Tuy hơi đột ngột nhưng đời người có ba nỗi buồn cần giải quyết(*), Tùy Xán Nùng nghĩ mình hoàn toàn hiểu được. Thế là anh gọi một ít món lên trước, chợt nhớ ra Kỷ Linh thích nấm hương bèn gọi thêm cho cậu một bát hoành thánh thịt tươi và nấm hương.
(*) Ba vấn đề cấp bách khó nhịn lại được, cách nói giảm nói tránh của đi nhẹ, đi nặng và đánh rắm.
Nhưng khi Tùy Xán Nùng đã xử sạch bát mì thịt heo của mình và hoành thánh nấm hương ở phía đối diện sắp nguội lạnh đến nơi, Kỷ Linh vẫn chưa về.
Tùy Xán Nùng nghĩ làm gì thì làm cũng đâu đến mức lâu như thế, thế là anh nhắn WeChat cho Kỷ Linh hỏi thăm tình hình.
Nhưng Kỷ Linh không trả lời.
Nhớ lại vẻ mặt thiếu tự nhiên của Kỷ Linh khi nãy, Tùy Xán Nùng cảm giác hơi bất thường. Sau phút chốc do dự, cuối cùng anh vẫn rời khỏi chỗ ngồi, hỏi nhân viên phục vụ vị trí nhà vệ sinh trong trung tâm thương mại.
Nhà vệ sinh nằm ở nơi khá hẻo lánh, khi bước vào, Tùy Xán Nùng không thấy có ai. Hơi chần chừ, anh tiến thêm vài bước nữa tới chỗ bồn rửa tay phía sau.
Sau đó, Tùy Xán Nùng bắt gặp Kỷ Linh đang đứng trước gương.
Qua tấm gương, hai người chạm mắt nhau trong một tích tắc. Tùy Xán Nùng điếng người tại chỗ, bởi vì rõ ràng anh thấy mắt Kỷ Linh đỏ hoe, chóp mũi cũng hồng ửng.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tùy Xán Nùng, Kỷ Linh đột ngột trợn tròn mắt. Cậu vội vã cúi đầu, đưa tay hoảng loạn dụi mắt.
Tùy Xán Nùng sực tỉnh tức khắc.
“Thầy Kỷ?” Tùy Xán Nùng hoảng sợ, “Sao thế này, thầy khó chịu ở đâu à? Sao lại khóc…”
Kỷ Linh lắc đầu.
Như muốn trốn tránh Tùy Xán Nùng, cậu lùi về sau một bước theo bản năng, hơi che mặt bằng hai tay, giọng nghe nghèn nghẹt: “…Tôi không sao đâu.”
Đây chắc chắn không phải dáng vẻ của một người không sao.
Tùy Xán Nùng trơ mắt nhìn Kỷ Linh quay mặt đi, nước mắt cậu lại lăn dài từng giọt, rõ ràng là tình trạng tạm thời không kiểm soát được cảm xúc.
Điều khiến mỗi một người khóc và cười là khác nhau, radar cảm xúc của Kỷ Linh chạy hơi đơ nên cậu thường xuyên duy trì được những dao động tình cảm của mình ở trạng thái cực kì ổn định.
Nhưng động vật nhỏ luôn là điểm yếu của Kỷ Linh.
Nhất là những tình tiết như động vật nhỏ bị xe cán, Kỷ Linh không thể nào xem tiếp được.
Thật ra cậu rất tỉnh táo, cậu biết việc chú cún đó chết là do đạo diễn và biên kịch cố tình xây dựng để lừa lấy nước mắt người xem, đồng thời là bước đệm cho quá trình thức tỉnh của nữ chính sau này, là một chi tiết hết sức cần thiết.
Nhưng Kỷ Linh vẫn sẽ mắc mưu.
Đây là tình tiết câu nước mắt cấp thấp, bởi vì khóc vì cái chuyện đó cũng chẳng đáng, nhưng một em cún ngoan như thế mà lại ra đi, Kỷ Linh vẫn thấy đau thắt.
Kỷ Linh biết được đi xem phim cùng Tùy Xán Nùng là một cơ hội rất hiếm có. Hơn nữa vừa nãy Tùy Xán Nùng xem phim rất phấn chấn, nếu khóc trước mặt anh, cậu sẽ khiến ngày hôm nay của anh trở nên cực kì cụt hứng.
Vì thế mà sau khi rời rạp, Kỷ Linh rất cố gắng điều tiết lại cảm xúc của mình. Cậu chớp mắt với tần suất nhanh hơn bình thường, đồng thời cố ý để não mình trống rỗng.
Thật ra ban đầu cách thức đó khác hữu hiệu, cho đến khi vào nhà hàng với Tùy Xán Nùng và mở thực đơn ra – Kỷ Linh bắt gặp một sticker hình em cún lông vàng đang toét miệng cười dán dưới góc thực đơn.
Khóe mắt Kỷ Linh lại bắt đầu nóng ran, lồng ngực ngột ngạt, cậu cảm giác mình không thể nào kìm nén được thêm nữa. Sau khi trốn trong nhà vệ sinh khóc một trận và âm thầm chỉ trích việc xây dựng tình tiết tầm thường của bộ phim, Kỷ Linh thấy mình đã ổn hơn nhiều.
Nhìn bản thân trong gương, Kỷ Linh cũng rất sốt ruột. Cậu không muốn để Tùy Xán Nùng đợi quá lâu, nhưng mà cứ chốc chốc lại không cầm được nước mắt.
Càng muốn nín nhanh Kỷ Linh lại càng không điều khiển được cảm xúc của mình, hình ảnh chú chó dẫn đường lông xù Tiểu Chúc và sticker em cún trên thực đơn cứ thay phiên nhau hiện lên trong đầu cậu.
Rồi khi ngẩng đầu lên, Kỷ Linh nhìn thấy bóng dáng Tùy Xán Nùng thình lình xuất hiện trong gương.
Tùy Xán Nùng đứng bên có thể nói là đã quá khiếp đảm trước những gì mình thấy được, anh không thể ngờ tình trạng tâm lý hiện giờ của Kỷ Linh đã áp lực đến mức này. Thật ra anh đã lờ mờ đoán được, nhưng cuối cùng không nói gì mà chỉ rút một ít khăn giấy vụng về lau nước mắt cho Kỷ Linh.
“Thầy Kỷ này.” Tùy Xán Nùng lại gọi Kỷ Linh.
Anh nói: “Thầy không muốn nói chuyện với tôi cũng không sao đâu, nếu thầy mệt rồi thì giờ tôi đưa thầy về nhé.”
Kỷ Linh nhận ra vẻ mặt Tùy Xán Nùng tràn trề nỗi lo lắng, cậu chợt hiểu được rằng trong mắt Tùy Xán Nùng, trạng thái hiện tại của mình hẳn là trông rất đáng sợ. Tuy biết nói ra thì sẽ xấu hổ lắm, nhưng Kỷ Linh do dự rồi vẫn quyết định nói thật với anh.
“Thật ra cũng không có chuyện gì đâu, chẳng qua do tôi dễ khóc vì mấy lí do kì lạ lắm, tôi không xem được cảnh có động vật nhỏ qua đời.” Kỷ Linh tạm dừng một lúc, chậm rãi nói tiếp, “Nên chú chó trong bộ phim vừa nãy… Làm tôi không kìm được.”
Nói ra rồi Kỷ Linh cũng thấy mình nhẹ lòng hơn hết, cậu ngước lên, nghiêm túc nói với Tùy Xán Nùng: “Thật đấy, chuyện là như vậy.”
Đáy mắt Kỷ Linh còn long lanh ánh nước mờ nhòe, Tùy Xán Nùng tưởng như trái tim mình bị một bàn tay nắm lấy, thít chặt.
Tùy Xán Nùng yên lặng, chốc lát sau mới lên tiếng: “Ừm, tôi biết rồi.”
Thực chất những lời Kỷ Linh vừa nói, một chữ Tùy Xán Nùng cũng không tin.
Tùy Xán Nùng biết chó con gì chỉ là cái cớ thôi, nhưng anh cũng biết rõ đây không phải lúc mình nên vạch trần hay bám riết chất vấn. Tùy Xán Nùng loáng thoáng đoán được rằng những gì nhân vật chính trong phim gặp phải đã gợi lại một vài kí ức trong Kỷ Linh, cậu đồng cảm với nữ chính nên đã không kìm nén được cảm xúc.
Tùy Xán Nùng không biết Kỷ Linh từng trải qua chuyện gì, nhưng mục đích vốn dĩ anh lựa chọn bộ phim này là vì muốn giúp Kỷ Linh thay đổi tâm trạng, nào ngờ lại gợi ra những hồi ức không vui, kết quả trái ngược hoàn toàn ấy nằm ngoài dự đoán của Tùy Xán Nùng, anh cảm giác lòng mình quặn thắt lại theo.
Song Tùy Xán Nùng nghĩ, nếu có thể mượn chuyện này để Kỷ Linh trút bầu cảm xúc có chăng cũng là một lựa chọn không tệ.
Cuối cùng Kỷ Linh cũng bình tĩnh trở lại. Cậu cúi đầu, chậm rãi thở hắt ra, điều chỉnh lại biểu cảm trên gương mặt mình.
“Tôi không sao đâu, thầy Tùy.” Cậu ngượng ngùng ngước lên, cười với Tùy Xán Nùng, “Chúng ta đi ——”
Kỷ Linh không nói hết câu sau, bởi vì cậu nhận ra sắc mặt Tùy Xán Nùng có vẻ phức tạp. Anh đứng tại chỗ, yên lặng nhìn cậu.
Rồi rất đột nhiên, Tùy Xán Nùng tiến lên hai bước, thẳng tay ôm trọn Kỷ Linh vào lòng.
—— Đó là một cái ôm rất siết, rất ấm áp. Vì ôm quá đột ngột nên Kỷ Linh bị loạng choạng, vùi hẳn mặt vào lồng ngực anh.
Kỷ Linh cảm nhân được cánh tay rắn rỏi của Tùy Xán Nùng đang ôm vòng người mình, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh, cũng ngửi được cả hơi thở khiến người ta yên lòng từ trên người Tùy Xán Nùng.
“Không sao, nếu thầy còn muốn khóc thì cứ khóc tiếp đi.” Cậu nghe Tùy Xán Nùng nói, “Tôi hiểu mà, tôi ở đây với thầy.”
___
Tiểu Kỷ (khó hiểu): Thật ra…
Tùy Đẹp trai (đau lòng): Không sao không sao đâu tôi hiểu tôi hiểu cả mà! Thầy cứ khóc một trận nữa đi! Không sao đâu!