Nồng Độ Bão Hoà - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
56


Nồng Độ Bão Hoà


Chương 17


Vẻ mặt Tùy Xán Nùng rất phức tạp, trông anh cực kì lo lắng, hình như cứ chực nói rồi lại thôi, biểu cảm ấy khiến Kỷ Linh ngơ ngác.

“Kỷ Linh.” Rồi cậu nghe Tùy Xán Nùng nói, “Tôi không nhận được đâu.”

Đây là lần đầu tiên Kỷ Linh nghe Tùy Xán Nùng chính thức gọi tên đầy đủ của mình một cách đầy nghiêm túc ở trường, thay vì “thầy Kỷ”.

Trái tim Kỷ Linh trĩu xuống, cậu thấy mất mát đến lạ.

Nhưng cậu biết nếu mình có quyền tặng hoa thì đương nhiên Tùy Xán Nùng cũng có quyền từ chối.

Trong phòng Tùy Xán Nùng đã chăm rất nhiều cây hoa rồi, có lẽ anh không muốn rước thêm gánh nặng về nữa. Tuy không thực sự hiểu lắm, nhưng Kỷ Linh cũng không muốn khiến Tùy Xán Nùng khó xử.

Kỷ Linh chớp mắt thật nhẹ, cố gắng khiến nét mặt mình trông bình tĩnh.

Cậu ngẩng lên, gật đầu rất bình thản: “Không sao đâu, tôi biết trong phòng thầy cũng có nhiều hoa rồi.”

Tùy Xán Nùng khẽ hé miệng, song anh không thốt nên lời.

Hành động tặng hoa và lời nói của Kỷ Linh như xuất phát từ một nguyên do đặc biệt nào đó, như thể cậu đang rất nóng lòng muốn giao phó chậu hoa này cho mình vậy.

Nếu Tùy Xán Nùng muốn, dĩ nhiên anh cho thể chăm chậu hoa này thật tốt. Nhưng vấn đề là anh không biết hiện giờ rốt cuộc là Kỷ Linh thật sự không muốn chăm nữa, hay là vì một nguyên nhân khác – sau này cậu không thể nào chăm được nữa.

“Tôi không nhận được đâu…” Tùy Xán Nùng ngừng lại đôi chút trước khi chật vật nói tiếp, “Bởi vì chậu hoa này đã được thầy chăm lâu rồi, thầy còn hết lòng như thế, trong phòng tôi có nhiều hoa quá, tôi không dám đảm bảo sẽ chăm sóc nó đủ đầy như thế này được.”

Kỷ Linh nhìn Tùy Xán Nùng, không nói gì.

“Hoa cỏ cũng có linh hồn, tôi nghĩ thầy đã chăm lâu như thế có lẽ cũng chẳng nỡ bỏ đi.” Tùy Xán Nùng nói liền một mạch, “Nếu đã vậy thì đừng tặng nó cho ai khác, thầy tiếp tục chăm sóc nó đến mùa xuân năm sau đi.”

Tùy Xán Nùng nói vậy là có ẩn ý, trồng hoa là một chuyện, đồng thời anh cũng muốn ám chỉ bản thân Kỷ Linh cũng phải sống thật tốt, có điều Tùy Xán Nùng không biết liệu Kỷ Linh nghe có hiểu hay không.

Vẻ mặt kỷ Linh hơi hoang mang.

Cậu không nói gì nữa, cuối cùng chỉ đáp “Ừm” nhẹ bẫng, nói với Tùy Xán Nùng: “Tôi hiểu rồi.”

Nhưng Tùy Xán Nùng cảm thấy Kỷ Linh chưa thực sự hiểu đâu.

Tuy đã khuyên được Kỷ Linh giữ lại hoa, nhưng trên đường về phòng mình, Tùy Xán Nùng không thấy nhẹ nhõm được phần nào.

Một là vì Tùy Xán Nùng vừa phát hiện khi nãy mình rời đi, trông Kỷ Linh hơi mất mát. Tùy Xán Nùng không thể nào miêu tả được cái nét mặt đó, cậu cứ lẳng lặng đứng cạnh chậu hoa nguyệt quý ấy, cụp mắt, nét mặt mông lung có phần buồn bã.

Tùy Xán Nùng thấy trong ngực mình rất khó chịu, anh biết chỉ cần đứng đối mặt với Kỷ Linh thêm chốc lát thôi, có khi anh sẽ nảy sinh cái xúc động muốn nhận lấy chậu hoa đó ngay lập tức.

Thứ hai là vì anh ý thức được rằng bây giờ Kỷ Linh đã đang chuẩn bị cho việc gì đó, cậu đang bắt đầu phó thác những món đồ vật quan trọng khó bỏ bên mình cho người khác.

Việc này cho Tùy Xán Nùng cảm giác rất tệ, bởi vì anh biết rõ kế hoạch của Kỷ Linh là gì.

Kỷ Linh của hiện tại khiến Tùy Xán Nùng thấy chẳng khác gì đang thu xếp hậu sự cả, anh biết giờ mình không thể nhận chậu hoa đó được, mà anh cũng không dám nhận, anh sợ lắm.

Nhưng làm vậy thì cũng có ích lợi gì đâu, nếu mình từ chối, Kỷ Linh vẫn có thể tặng hoa cho người khác, suy nghĩ của cậu sẽ chẳng thay đổi gì hết.

Tùy Xán Nùng đau đầu như búa bổ.

Anh hít sâu, đứng dậy, quyết định thả lỏng não bộ một lúc bằng cách đi tưới nước cho hoa trong phòng.

Chậu cà chua nhỏ của Sherry với Cindy lớn rất nhanh, mấy hôm trước hai cô bé vừa chống đũa làm trụ, khoảng chừng nửa tháng nữa sẽ ra nụ, kết thành những trái cà chua bé xíu.

Hôm nào tan học hai cô bé cũng đến vẽ cà chua rất lâu, Cindy nói với Tùy Xán Nùng rằng chậu cà chua này đã giúp họ gắng gượng trong suốt tuần thi qua, có thể xem là chốn ký thác duy nhất của hai người lúc ấy.

Gắng gượng… Ký thác…

Tùy Xán Nùng nhìn chằm chằm sợi tơ nhỏ xíu trên thân cây cà chua.

Anh bỗng nảy ra một ý tưởng.

“Nên có thể giới thiệu qua về phân loại giảm xóc ở đây, phía cuối giải thích thêm một chút về tần số tự nhiên.” Kỷ Linh nói, “Như thế thì đọc sẽ mượt hơn.”

Cindy nhìn màn hình máy tính đăm đăm, đoạn cô chỉ: “Nhưng mà đoạn chỗ này vẫn cứ bị ngắn ấy ạ, hay là em tăng cỡ chữ lên…”

Sherry nói: “Còn tăng thêm nữa đến lúc in ra chữ còn to hơn cái đầu em đấy!”

Cindy xụ mặt không nói được gì. 

“Cứ bổ sung hai chi tiết thầy vừa nói vào, như thế đã lấp đầy được phần lớn khoảng trống rồi, cuối bài em có thể bổ sung thêm một số hình ảnh.” Kỷ Linh nói, “Các em làm bài tốt lắm, đừng lo lắng quá, về nhà trước đi.”

Đề tài khoa học mà Sherry và Cindy chọn là “Cộng hưởng của cầu”, tuy nhiên trong sách giáo khoa không đề cập nhiều về nội dung kiến thức liên quan nên ngay từ đầu tiến độ của hai người đã không được nhanh. Nhưng hai cô bé này có thái độ rất nghiêm túc, thế nên Kỷ Linh cũng rất sẵn lòng giảng giải thêm cho.

Hoặc vào giờ nghỉ trưa, hoặc sau khi tan học, Kỷ Linh sẽ bổ túc thêm cho hai chị em nhằm giúp đẩy nhanh tiến độ. Hai cô bé đeo cặp sách đứng ở cửa, chào tạm biệt Kỷ Linh bằng chất giọng lanh lảnh, Kỷ Linh cũng vẫy tay chào.

Bận rộn suốt cả chiều khiến Kỷ Linh hơi mệt, bỗng dưng rảnh rỗi, cậu không biết mình nên làm gì nữa. Tầm mắt của Kỷ Linh dừng lại bên chậu hoa nguyệt quý trên cửa sổ, một lúc sau lại đánh mắt đi. Cậu đứng dậy, đi lau bảng trắng.

Kỷ Linh vừa mới thu xếp đồ đạc của mình xong, đi ra cửa chuẩn bị tắt đèn thì đầu kia hành lang bỗng phát ra tiếng động. Kỷ Linh quay lại, thấy là Cindy và Sherry, hai em đeo cặp chạy về phía cậu trong lúc thở hồng hộc.

“Sao thế?” Kỷ Linh ngạc nhiên, “Hai em quên gì à?”

Sherry lắc đầu, nói: “Thầy Kỷ ơi, thầy Tùy bảo chúng em nói với thầy là muốn thầy đến phòng của thầy ấy một chuyến ạ.”

“Với lại thầy ấy nhờ chúng em đến giúp thầy.” Cindy bổ sung, “Thầy ấy nói muốn chúng em giúp bê chậu nguyệt quý trong phòng dạy của thầy đến phòng thầy ấy.”

Khi bước đến cửa phòng Sinh học, Kỷ Linh thấy Tùy Xán Nùng đứng quay lưng về phía mình, đang mân mê gì đó bên trong.

Hai cô bé đặt chậu hoa nguyệt quý xuống bàn học, Cindy chỉ cho Kỷ Linh xem một chậu cây xanh nho nhỏ, nói: “Thầy Kỷ nhìn này, đây là cà chua chúng em chăm đấy.”

Kỷ Linh nói: “Trông đẹp thật.”

Đồng thời, Kỷ Linh cũng để ý trong phòng Tùy Xán Nùng đúng là rất nhiều hoa, phần lớn các cậu đều có dán tên học sinh. Ví dụ như chậu của hai cô bé này cũng dán một mảnh giấy nhớ, ghi “Sherry&Cindy”.

Sherry và Cindy lại chào tạm biệt Kỷ Linh, đợi đến khi Kỷ Linh quay đầu qua thì Tùy Xán Nùng cũng đã quay lại từ bao giờ, đang cười mím chi nhìn mình.

Kỷ Linh nhìn Tùy Xán Nùng, cậu cảm giác cơ mặt mình cứng đơ, nhất thời không biết nói gì trước.

Tùy Xán Nùng nói luôn: “Thầy Kỷ, tôi nghĩ lại rồi, cứ nhìn mãi một chậu hoa đúng là cũng chán, thế nên thật ra tôi cũng có thể giúp thầy chăm chậu nguyệt quý này.”

“Nhưng trao đổi nhé, thầy cũng giúp tôi một việc được không?” Tùy Xán Nùng hỏi.

Thái độ thay đổi đột ngột của anh khiến Kỷ Linh ngẩn người, một lúc sau, cậu nói: “Được chứ.”

Tùy Xán Nùng đáp “Ừm”, sau đó Kỷ Linh thấy anh quay lại, bê một chiếc chậu nhựa lớn từ đằng sau ra. Thứ ở trong bồn… Kỷ Linh khó mà miêu tả được đặc điểm của nó, giống như một vật thể hình trụ màu trắng như thạch cao, nhưng bề ngoài thô ráp hơn, còn bị vây bởi một lớp màng trong suốt.

“Đây là chậu nấm.” Tùy Xán Nùng nói, “Thật ra chỉ mới là bọc nấm thôi, bây giờ hình như vẫn còn bám bùn đất, nhưng nếu xé bỏ màng ngoài và tưới nước đều theo quy luật, nó sẽ lớn dần.”

“Nó sẽ ra nấm rất nhiều lần.” Tùy Xán Nùng nhìn về phía Kỷ Linh, “Mà nấm mọc ra cũng ăn được nữa.”

Kỷ Linh ngạc nhiên.

“Gần đây tôi vùa mới dạy khối 11 chương về tính đa dạng sinh học, chương này hơi chán, nên mới tính đến chuyện trồng một ít nấm thật để kịp hai tuần nữa học bài về nấm.” Tùy Xán Nùng nói, “Nhưng thầy cũng thấy cây trong phòng tôi rồi đáy, nên giờ tôi đang không chăm hết được.” 

“Tôi mới nghĩ đến chuyện nhờ thầy giúp.” Anh nói, “Thầy Kỷ, thời gian này thầy có thể tranh thủ qua phòng giúp tôi chăm cho mấy cây nấm này sống tốt được không?”

Tùy Xán Nùng hơi nhấn mạnh hai chữ “sống tốt”.

Trước đây Tùy Xán Nùng tiện tay mua hai chậu nấm nhỏ giống thế này về trồng cho vui, đúng là ra được rất nhiều nấm, rất tươi, nhưng Tùy Xán Nùng vẫn thích chăm cây xanh có lá hơn. Chiều nay nhân buổi không có tiết, Tùy Xán Nùng đã chạy thẳng ra chợ mua một đống bọc nấm với tổng cộng năm loại khác nhau.

Bởi vì anh nghĩ cần phải kí gửi hoặc phải cho Kỷ Linh một nhiệm vụ gì đó, nói chung là một việc có thể giúp giữ chân cậu sống lâu thêm một thời gian. Chu kì phát triển của nấm khá ngắn, tuy nhiên vì Kỷ Linh từng nói mình thích ăn nấm nên Tùy Xán Nùng cảm thấy rằng hẳn sẽ khơi gợi được hứng thú trong cậu.

Thấy Kỷ Linh cúi đầu yên lặng nhìn mấy túi nấm thật lâu, Tùy Xán Nùng biết bước đi này của mình đã đúng rồi.

Vài giây sau, Tùy Xán Nùng nghe Kỷ Linh nói: “Cũng được thôi.”

“Nhưng thầy Tùy này, tôi chưa trồng nấm bao giờ.” Kỷ Linh do dự bổ sung, “Tôi sợ tôi sẽ làm hỏng mất của thầy…”

Tùy Xán Nùng vội ngắt lời cậu: “Không sao, thật ra nó dễ chăm lắm.”

Tùy Xán Nùng lấy ra một xấp giấy ghi chú, đầu tiên anh viết một tờ “Mr.Sui” (Thầy Tùy) dán lên chậu hoa nguyệt quý, sau đó lại viết “Mr.Ji” (Thầy Kỷ)  lên một tờ khác rồi dán vào chậu nhựa đựng bọc nấm.

“Một túi này có thể ra nấm hai lần, nếu phát triển thành công thì lần một để cho học sinh sử dụng.” Tùy Xán Nùng cười với Kỷ Linh, “Lần hai chúng ta có thể ăn chung cùng nhau.”

“Nấm thích nước, hôm nào cũng cần tưới, nên chắc phải phiền thầy hôm nào cũng qua đây rồi.” Anh nói.

Thật ra nếu suy xét cẩn thận, Kỷ Linh sẽ nhận ra logic trong lời Tùy Xán Nùng rất kì quặc, chuyện tưới nước có mất bao nhiêu thời gian đâu, nếu Tùy Xán Nùng có thời gian tưới nước cho các cây khác thì dĩ nhiên cũng có thể tiện tay tưới ít nước cho nó rồi.

Nhưng Kỷ Linh không để ý tới chuyện đó, bởi vì Tùy Xán Nùng có vẻ rất chân thành và tha thiết, trông anh thực sự cần giúp đỡ.

Huống gì vừa nãy Tùy Xán Nùng đã nói “Ngày nào cũng phải tưới nước”, nói cách khác là hôm nào mình cũng có thể đến phòng anh, Kỷ Linh nghĩ mình chẳng có lý do gì để mà nói ra nửa chữ “Không” cả.

Kỷ Linh ngẩng lên, nghiêm túc nói với Tùy Xán Nùng: “Được thôi.”

Tùy Xán Nùng đăm đăm khóa chặt ánh mắt Kỷ Linh, lúc lâu sau, anh nói: “Nếu đã đồng ý thì nhất định phải làm đấy nhé.”

Kỷ Linh hơi khó hiểu, chỉ là tưới nước cho nấm thôi mà, trông Tùy Xán Nùng nghiêm túc như thể họ đang bàn về một chuyện lớn hết sức quan trọng nào đó vậy. 

Nhưng cũng có thể là do Tùy Xán Nùng rất quan tâm học sinh của mình. Kỷ Linh nghĩ, thế nên cậu mong nấm có thể phát triển thật tốt, tăng phần hứng thú của học sinh với tiết học.

Kỷ Linh gật đầu, nói: “Tôi là người giữ lời hứa mà, nhất định sẽ làm được.”

Cuối cùng Tùy Xán Nùng thở hắt ra.

Chu kỳ trưởng thành của nấm khoảng hai tuần, để ra hai đợt nấm hoàn chỉnh cần tầm đâu một tháng.

Anh nghĩ, ít nhất trong vòng một tháng đó, cậu ấy an toàn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN