Nồng Độ Bão Hoà - Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
57


Nồng Độ Bão Hoà


Chương 9


Kỷ Linh chuẩn bị đi ăn lẩu một mình thật.

Trước khi tan làm, Louis với Lâm còn ghé qua cửa lớp để hỏi cậu có muốn đi ăn tối chung không. Kỷ Linh nghĩ ngợi, cuối cùng từ chối lời mời của họ.

Một là vì Kỷ Linh cảm giác Louis thích Lâm, mặc dù hình như Lâm không có ý với Louis lắm nhưng Kỷ Linh không muốn bị kẹp giữa hai người họ, kiểu xã giao ấy sẽ khiến cậu thấy khó xử.

Hai là vì Kỷ Linh rất muốn ăn lẩu, nhưng khá chắc là Lâm sẽ chọn đi ăn thịt nướng, bởi vì hồi trưa lúc ăn cơm cô đã nói rằng mình đang thèm mấy món Hàn Quốc.

Mùi bắp cải tím luộc trong phòng thí nghiệm sáng nay thực sự rất thơm, hôm nay Kỷ Linh chỉ muốn ăn lẩu, nhưng cậu cũng không muốn để người khác phải thỏa hiệp với sở thích của mình.

Thế nên cậu quyết định đi ăn lẩu một mình, xem như là phần thưởng cho ngày hôm nay.

Trước khi Tùy Xán Nùng bước vào phòng học, Kỷ Linh đã nghĩ xong tối nay mình muốn ăn gì rồi.

Kỷ Linh rất thích ăn nấm hương, nên cậu sẽ gọi một phần nấm hương đã. Cậu còn muốn gọi thêm một phần mì, thế thì sẽ được xem múa mì, Kỷ Linh muốn xem lâu lắm rồi.

Gọi thêm một phần thịt và một khay rau nữa, nếu đến đấy mà vẫn còn hơi thèm ăn thì cuối cùng sẽ gọi thêm một suất mochi tuyết.

Một suất mochi có bốn viên, ăn tại chỗ hai viên, còn lại hai viên mang về nhà, có thể để đó ăn khuya. Lúc đó Kỷ Linh đã nghĩ như vậy đấy.

Nhưng tình hình hiện giờ lại trở nên khác biệt hoàn toàn, Kỷ Linh nhìn về phía Tùy Xán Nùng ngồi đối diện mình ——

Không gọi mì sợi nữa, nấm hương gọi nửa suất thôi. Cậu suy tư đầy nghiêm túc, tóm lại không thể để cho Tùy Xán Nùng ấn tượng mình là một kẻ ham ăn hoặc một tên chỉ giỏi lãng phí thức ăn được.

Kỷ Linh cứng nhắc đưa thực đơn trong tay tới trước mặt Tùy Xán Nùng.

“Thầy Tùy chọn món đi.” Kỷ Linh lựa chọn phương án ít có khả năng phạm lỗi nhất, cậu nói, “Thật ra tôi cũng không biết gọi món gì.”

Tùy Xán Nùng đang vùi đầu gặm dưa hấu hơi sửng sốt, sau đó đáp “Được thôi”.

Trùng hợp Tùy Xán Nùng là một dân chuyên về lẩu, anh bấm mở thực đơn, đầu tiên là xem những món Kỷ Linh đã gọi trước.

Nửa suất nấm hương, một phần rau, một đĩa mochi tuyết, Tùy Xán Nùng nghẹn họng, anh nghĩ có khi cơm chay trên miếu chùa cũng chẳng đơn sơ được thế này.

Ăn tối một mình là chuyện hết sức bình thường, nhưng khi nãy đứng trước cửa phòng Kỷ Linh, Tùy Xán Nùng bỗng nhớ lần trước trong căn tin trường, hình như Kỷ Linh cũng ăn trưa một mình.

Tùy Xán Nùng nhớ Sherry với Cindy từng nói với mình rằng buổi hôm đó là do họp cho buổi triển lãm khoa học nên tan muộn hơn thôi, nhưng bây giờ từng hành động cử chỉ của Kỷ Linh đều buộc Tùy Xán Nùng phải cảnh giác cao độ.

Anh rất bất an, cũng không hiểu mình đã nghĩ gì, chỉ đơn giản là lúc ấy chạm mắt Kỷ Linh, anh vô thức cảm thấy mình nhất định phải đi ăn bữa lẩu này với cậu.

Đồng nghiệp thi thoảng đi ăn hàng với nhau cũng là chuyện bình thường, huống gì Kỷ Linh vì trông lớp làm thí nghiệm giúp mình nên mới bị thương, dĩ nhiên chầu này Tùy Xán Nùng phải bao rồi.

Thế là Tùy Xán Nùng thẳng tay chọn tất cả các món ngon và món mới, anh nghĩ mình cần phải giúp Kỷ Linh cảm nhận được hơi ấm tình người.

“Thầy xem qua xem mấy món tôi chọn thế nào?” Tùy Xán Nùng chọn một lượt rồi lại cứng nhắc đưa qua, hỏi, “Nếu thầy còn muốn ăn gì thì thêm vào, không thích thì cứ xóa đi.”

Kỷ Linh cũng gượng gạo nhận lấy, xem qua rồi đáp không có vấn đề gì, nên Tùy Xán Nùng đã bấm đặt đơn luôn.

Dịch vụ ở Haidilao là tốt nhất rồi, lần nào đến ăn Tùy Xán Nùng cũng cảm giác dù có ở cùng mẹ mình cũng chẳng thể được đối đãi tốt đến thế này.

Đặt món xong, nhân viên phục vụ nhanh chóng bưng lên một đĩa dưa hấu đã cắt lát sẵn, hai người mỗi người lấy một góc.

Tùy Xán Nùng là kiểu người ăn dưa như hà mã, anh thẳng thừng ngoạm phát hai miếng như bão lốc, đến khi ngẩng lên mới thấy Kỷ Linh đang cúi đầu nhấm nháp thật chậm rãi, miếng dưa trên tay cậu chỉ vừa mới được cắn một góc nhọn.

Cuối cùng bàn tay đầy tội lỗi vươn ra định lấy miếng dưa thứ ba của Tùy Xán Nùng đành rút về.

“Tôi đi lấy ít nước chấm nhé.” Tùy Xán Nùng do dự đứng lên, “Tiện thể lấy cho thầy luôn, bình thường thầy hay ăn nước chấm gì?”

Kỷ Linh đang cắn dưa hấu, nghe vậy thì ngẩng đầu trong ngơ ngác.

Miếng dưa trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống, nhưng vì vội trả lời câu hỏi của Tùy Xán Nùng nên cậu đáp lúng búng: “Ì ũng ược, ống ủa ầy à…”

Tùy Xán Nùng hơi buồn cười, anh nói: “Không phải vội, thầy cứ nói từ từ thôi.”

Kỷ Linh khó nhọc nuốt dưa hấu xuống, một lúc sau mới nói được: “…Giống của thầy là được.”

Khi Tùy Xán Nùng bưng nước chấm quay về, anh thấy Kỷ Linh cuối cùng cũng đã ăn xong miếng dưa hấu nhỏ trong tay.

Cậu đang hơi nghiêng mặt, chăm chú xem múa mì ở bàn bên không chớp mắt.

Múa mì là cách để tạo bầu không khí cho nhà hàng. Tùy Xán Nùng thấy ánh mắt Kỷ Linh di chuyển đồng đều theo hướng múa của sợi mì, cứ say sưa xem mãi.

Hồi lâu sau cậu mới chớp mắt, nhìn về phía Tùy Xán Nùng.

Tùy Xán Nùng cũng ngồi về chỗ, đặt nước chấm đã pha lên mặt bàn, hỏi: “Thầy muốn ăn mì không?”

Kỷ Linh lắc đầu: “Gọi nhiều lắm rồi.”

Tùy Xán Nùng cũng không nghĩ nhiều, chỉ đáp “Ừm”.

Hiệu suất lên đồ của Haidilao rất đáng kinh ngạc, hai người vừa mới cầm đũa khuấy bát nước chấm xong mà lẩu với đồ nhúng đã lên ngay rồi.

“Thầy muốn ăn gì? Tôi nhúng cho là được.” Tùy Xán Nùng cầm đôi đũa chung, nói, “Cần tránh để hơi nóng bốc vào vết thương trên tay.”

Anh thấy Kỷ Linh quét mắt nhìn một vòng thức ăn trên bàn, sau khi đắn đo rất lâu, cuối cùng cậu cũng ngước lên: “Nấm hương.”

Tùy Xán Nùng hơi ngạc nhiên, anh đáp lại, đoạn thả cho cậu mấy cây nấm hương.

Cục nấm hương tròn xoe xoay trong nồi lẩu, Tùy Xán Nùng cũng thả thịt và tôm viên vào luôn. Thấy đã đủ thời gian, anh vớt một cục nấm hương lên đặt vào đĩa Kỷ Linh.

Kỷ Linh nói, “Cảm ơn”.

Tùy Xán Nùng cứ gắp cục nấm nào cho là Kỷ Linh ăn luôn cục nấm đó, cậu ăn vừa yên lặng vừa tập trung, quai hàm luôn trong trạng thái phình phình.

Cuối cùng Tùy Xán Nùng đành phải cầm cái muỗng to vớt hết nấm hương thả vào bát cậu, không nhịn được cười: “Thầy thích ăn nấm hương lắm à?”

Kỷ Linh ngẩn người, đặt đũa xuống.

“Bởi vì nấm hương trông rất đáng yêu.” Cậu ngẫm nghĩ, sau đó nói thật chậm rãi với Tùy Xán Nùng, “Chúng nó tròn xoe như tán ô che, mà ăn còn chống được ung thư nữa.”

Tùy Xán Nùng nhận ra kể cả có tiện miệng hỏi một câu cho có, Kỷ Linh cũng sẽ suy nghĩ thật nghiêm túc và đưa ra câu trả lời rất chi tiết.

Có thể với người khác câu trả lời này sẽ hơi kỳ quặc, thậm chí có khi còn nghĩ con người này không có mắt nhìn ghê, nhưng trái lại, Tùy Xán Nùng thấy kiểu tính cách này là rất hiếm.

“Đúng vậy.” Thế là Tùy Xán Nùng phụ họa theo ngay, “Trong nấm hương có lentinan đúng là có thể kháng virus chống u, nên ăn nhiều hơn chút thì cũng không sao đâu.”

Kỷ Linh đáp “Ừm”.

Chẳng mấy chốc hai người đã ăn hết đĩa nấm hương, nhưng khi thả thịt bò, Tùy Xán Nùng lại phát hiện ra một chi tiết nhỏ xíu.

Mỗi khi bàn ăn gần đó có tiết mục múa mì, đôi tay Kỷ Linh đang giơ đũa sẽ khựng lại trong một tích tắc. Cậu sẽ vờ tỏ ra vô tình hơi nghiêng đầu sang phía bên kia, liếc mắt nhìn một cái rất vội. Sau đó cậu lại quay về ngay lập tức, tiếp tục cúi xuống chậm rãi ăn đồ ăn bên trong đĩa của mình.

Trong lòng Tùy Xán Nùng thấp thoáng một suy đoán.

Nhưng anh không hỏi ra thành lời trực tiếp ngay lúc ấy mà chỉ bưng bát nước chấm đứng dậy, hỏi: “Tôi đi lấy thêm ít nước chấm nhé, thầy cần không?”

Kỷ Linh nhìn anh, lắc đầu.

Tùy Xán Nùng cầm bát đi tới chỗ bàn pha nước chấm, song anh không lấy thêm mà lại quay người nhìn về phía bàn hai người vừa ngồi.

Quả nhiên đứng cách nhau mấy bàn ăn, anh thấy Kỷ Linh thẳng tay đặt đũa xuống, ánh mắt dán chặt vào chỗ đang biểu diễn múa mì ở cách đó xa xa, nhìn chằm chằm không hề suy chuyển và cũng không hề giấu giếm.

Tùy Xán Nùng đã có đáp án rồi.

Sau khi quay về chỗ ngồi, Tùy Xán Nùng cầm máy tính bảng lên bảo mình chưa ăn no, muốn gọi thêm mấy món nữa.

Năm phút sau, một anh trai tươi cười vui vẻ cầm cục bột tới đứng trước bàn hai người, đến lúc ấy Kỷ Linh mới nhận ra, cậu nhìn sang Tùy Xán Nùng.

“Cảm giác không có món chính cứ bị thiếu thiếu sao ấy.” Tùy Xán Nùng nói rất thản nhiên, “Nên tôi mới gọi ít mì, thầy đừng để ý nhé, tôi ăn nhiều vậy đấy.”

Kỷ Linh khựng lại giây lát trước khi đáp: “Không đâu.”

Kỹ thuật kéo mì của anh trai kia rất thành thạo, sợi mì mềm như lụa bay múa trong không trung, Kỷ Linh xem mê mải.

Đến khi mì đã được kéo xong và cho vào nồi lẩu, Kỷ Linh vẫn như chưa tỉnh ra được. Tuy Xán Nùng cười hỏi cậu: “Sao thế, thầy cũng muốn học nghề à?”

Kỷ Linh lắc đầu, nói: “Tôi đang suy nghĩ về sức chịu lực của sợi mì.”

Tùy Xán Nùng suýt không kìm nổi mình: “…Thế thầy có nghĩ ra gì không?”

“Tôi thấy đây là một kỹ thuật rất phức tạp, vì trong quá trình chống chịu lực, hình dạng của sợi mì cũng sẽ có sự thay đổi, thế nên để kiểm soát được lực tay là rất khó.”

Kỷ Linh nhìn Tùy Xán Nùng, nói: “Phải làm cho mì bay lên nhưng không để nó rơi xuống sàn, tôi thấy nhân viên múa mì vừa nãy giỏi thật đấy, chắc hẳn là anh ấy đã luyện tập rất nhiều lần trước đó rồi.” 

Kỷ Linh nói liền một mạch, đôi mắt cậu sáng ngời.

Thật ra mì ăn cũng bình thường thôi, pha với nước chấm gì thì mì có vị đó, nhưng Tùy Xán Nùng biết việc mình gọi thêm một phần mì chắc chắn là một quyết định đúng đắn.

Tùy Xán Nùng cầm đôi đũa chung định thả nốt số món nhúng cuối cùng, chợt thấy Kỷ Linh giơ điện thoại lên chụp ảnh nồi lẩu.

Tùy Xán Nùng hơi ngơ, định rụt tay về cho cậu tiện chụp ảnh, vậy mà lại nghe Kỷ Linh nói: “Không sao đâu, thầy Tùy, thầy cứ thả lẩu tiếp đi.”

“Trong nồi có còn gì nữa đâu.” Tùy Xán Nùng vừa tiếp tục gạt đồ xuống vừa nói, “Đáng ra thầy nên chụp sớm hơn mới phải.”

Kỷ Linh ngước lên, Tùy Xán Nùng phát hiện hình như khói nóng bốc lên khiến gương mặt cậu ửng hồng.

“Không sao.” Cậu nói, “Tôi muốn lưu lại kỉ niệm thôi ấy mà.”

Trong nhà hàng rất ồn, giọng Kỷ Linh lại nhẹ nhàng, Tùy Xán Nùng suýt còn không nghe rõ.

Tùy Xán Nùng vẫn chưa kịp tiêu hóa: “Kỷ niệm gì thế?”

Hình như Kỷ Linh không ngờ rằng Tùy Xán Nùng sẽ hỏi tiếp như thế, rõ ràng cậu đã hơi ngớ ra.

“Thì kỉ niệm bữa lẩu này ấy.” Kỷ Linh đánh mắt đi, nói lấp lửng, “Tại vì về sau… Chắc sẽ không còn cơ hội nào thế này nữa.”

Suýt thì Tùy Xán Nùng đổ ụp đồ nhúng trên tay vào thẳng nồi lẩu.

“Sao lại thế được?” Tùy Xán Nùng bắt đầu nói năng lộn xộn, “Khoan đã, trường mình có xa chỗ này đâu, nhà hàng này mới khai trương chưa bao lâu, sao sau này lại không còn cơ hội nữa…”

Nhưng Kỷ Linh không đáp, cậu giữ yên lặng rất lâu, cuối cùng chỉ đáp “Ừm” nhẹ bẫng.

Kỷ Linh sao có thể giải thích cho Tùy Xán Nùng rằng “cơ hội như thế này” mà mình nói có nghĩa là cơ hội được đi ăn lẩu với anh, cùng anh xem múa mì được cơ chứ.

Kỷ Linh biết nếu tay mình không bị thương thì buổi tối ngày hôm nay là sẽ một câu chuyện hoàn toàn khác, kể cả khi cậu vẫn được ăn nấm hương và mì mình thích. 

Cậu cúi đầu xem lại tấm ảnh mới chụp trong album điện thoại.

—— Nồi nước lẩu cà chua còn bốc hơi nóng, hai bát nước chấm sốt bơ vừng pha cùng sa tế rắc lạc giã nhỏ, và cả tay phải của Tùy Xán Nùng đang gắp thức ăn thì vô tình dính vào khung hình.

Kỷ Linh cẩn thận lưu tấm ảnh lại, sau đó dịch ngón tay xuống phía dưới màn hình, nhẹ nhàng bấm vào nút “Lưu trữ”.

“Mặc dù xếp hàng hơi đông thật.” Tùy Xán Nùng ngồi đối diện vẫn đang nói, “Nhưng nhà hàng nào mới khai trương cũng vậy thôi à, nếu thầy muốn ăn thì có thể tranh thủ thời gian xếp hàng sớm vào mấy ngày trong tuần ấy, hôm nào đi ăn cũng được…”

Kỷ Linh đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lên.

Cậu cảm giác lồng ngực mình nóng ran, có thể do vừa nãy ăn nhiều mì quá.

“Tôi biết, thầy Tùy.” Cậu nói với Tùy Xán Nùng như thế, “Nhưng với tôi, bữa ăn hôm nay đã là quá đủ rồi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN